Chương 16: Tìm gặp
Từng ngày trôi qua, mọi thứ đều sẽ có sự thay đổi. Từ không quen biết sẽ thành quen biết, từ chuyện không nhớ sẽ thành nhớ lại. Vương Hoán và An Nhu thời gian đầu còn ngại ngùng với nhau, vậy mà hiện tại lại có thể cùng nhau ngủ chung một giường. Mỗi sáng thức dậy chào nhau một câu.
Nhưng mà... Vương Hoán vẫn chưa thể làm thịt người kia được.
Chuyện này làm hắn bức rứt một thời gian dài, nhưng nghĩ đến chuyện An Nhu vẫn hay ngại ngùng. Cho nên hắn đành nhẫn nhịn, đợi khi cưới xin tử tế... Sẽ ăn đến tận xương tủy của người này.
Cùng lúc đó, An Nhu mỗi ngày đều mang cơm đến công ty cho Vương Hoán. Ban đầu họ không biết cậu nên không cho vào, nhưng sau này... Khi được mẹ của chủ tịch cho hay tin đây là vợ của ngài ấy. Các nhân viên của công ty liền đối tốt với cậu hơn một chút.
Từ đó, cũng có nhiều chuyện kéo đến.
Chẳng hạn như An Nhu quá đỗi tốt bụng, lại hiền lành không giống như Hoại Thư, suốt ngày kiêu ngạo ăn hiếp đám nhân viên. Cho nên từ khi biết Vương Hoán cưng chiều An Nhu, mọi người nhanh chóng có ô dù mới. Chỉ cần Vương Hoán dám mắng bọn họ trước mặt cậu. Đám nhân viên lập tức sẽ trốn ra sau lưng An Nhu, thế là Vương Hoán hết mắng.
Chuyện Vương Hoán có vợ sắp cưới cũng lan truyền rất nhanh. Nghe tin hắn là một tên yêu vợ chính hiệu. Mấy người trên thương trường lại được một phen bàn tán. Việc này nhanh chóng đến tai Tống Minh, mà đã đến tai Tống Minh thì sẽ chắc chắn vang đến tai Hoại Thư.
Nhắc đến Hoại Thư mới nhớ, những ngày xa Vương Hoán. Y bám víu vào Tống Minh, ngoài ra còn lén lút lên giường với vài người khác sau lưng họ Tống.
Nhưng chẳng hiểu sao, từ ngày Vương Hoán chia tay y đến giờ. Cảm giác nhớ mong về Vương Hoán bỗng dâng trào, tất nhiên...chuyện Vương Hoán có vợ sắp cưới khiến Hoại Thư tức đến đỏ mắt.
Y đã từng tìm đến nhà Vương Hoán, nhưng dường như hắn biết y sẽ tìm đến. Cho nên thường hắn và người kia xuyên không có ở nhà, kẻ mang danh vợ sắp cưới của Vương Hoán y cũng chưa từng gặp mặt được.
Cho nên hôm nay, Hoại Thư quyết tâm đến công ty của Vương Hoán hỏi cho ra lẽ. Mà không hề hay biết rằng, người vô lí lại là mình.
Nhưng xui rủi cho y, hôm nay An Nhu bị bệnh nên không thể đến công ty với Vương Hoán được. Mặc dù hắn rất lắng cho An Nhu, nhưng hôm nay công ty có việc quan trọng hắn không thể nghỉ được. Vì thế, đành giao An Nhu cho người giúp việc trông.
Còn mình thì đến công ty, thành thử ra... Nếu Hoại Thư có đến cũng chỉ gặp mỗi mình Vương Hoán.
Vương Hoán xử lí đám văn kiện chất chồng như đống núi ở trên bàn, bỗng nhiên... Bên ngoài có tiếng ồn ào vang lên.
" Không được, không thể vào trong được."
" Buông ra! Các người có quyền gì cấm tôi? Mau buông ra, tôi cần gặp anh ấy"
" Chủ tịch đang làm việc, xin cậu Hoại đừng làm thế mà"
" Cút! Tôi là người yêu của Vương Hoán, mấy người có quyền gì mà cấm tôi gặp anh ấy"
Giọng nói kiêu ngạo vang lên, Vương Hoán khỏi cần nói cũng biết là kẻ nào ở ngoài kia. Hắn nhíu mày, đi ra mở cửa.
Cảnh tưởng trước mắt khiến hắn dở khóc dở cười, mấy cô nhân viên nữ kẻ thì kéo tay, người thì ôm eo ngăn không cho Hoại Thư vào mà Hoại Thư bị mấy " con đỉa" bám chặt trên người chỉ có thể đẩy đầu mấy cô kia ra.
Vừa thấy Vương Hoán xuất hiện, đám người đó đồng loạt kêu lên.
" Vương Hoán!"
" Chủ tịch!"
Vương Hoán hắn giọng nói.
" Các cô mau quay trở về làm việc của mình đi. Người này cứ để tôi là được,x
Sắc mặt của Vương Hoán không tốt, mặc dù đám nhân viên nghĩ rằng là chủ tịch của bọn họ vẫn còn tình cảm với Hoại Thư. Nhưng chẳng ai nói ra, chỉ lẳng lặng quay trở về phòng của mình.
Còn Hoại Thư, sau khi nghe tin Vương Hoán muốn gặp mình. Y kiêu ngạo hất mặt tự nhiên đi vào trong phòng, lục lọi khắp nơi.
Vương Hoán đống cửa, nhìn y cứ xông xáo tìm từ chỗ này đến chỗ khác của phòng mình thì bất giác nhíu mày. Hắn hỏi.
" Cậu tìm cái gì?"
Tiếng người gọi vang lên, Hoại Thư quay đầu lại. Vẻ mặt buồn rầu như thể đang đứng đối mặt với người chồng vô tâm vậy. Hoại Thư khẽ hỏi.
" Anh Hoán, người kia đâu?"
" Người kia là ai?"
Hoại Thư làm như thể mình là kẻ chịu ấm ức. Nước mắt rơi nhanh xuống khóe mi, y đáp.
" Em nghe nói anh đã sắp cưới vợ có đúng không?"
Vương Hoán gật đầu, thành thật trả lời.
" Đúng vậy? Chuyện đó có liên quan gì đến cậu sao?"
Bỗng nhiên, Hoại Thư chạy đến. Đánh vào lồng ngực của Vương Hoán, y ấm ức gào khóc trách.
" Tại sao? Tại sao lại như vậy hả? Anh cưới vợ để em lại đơn côi. Chẳng phải anh nói anh yêu em nhất sao? Tại sao lại bỏ mặc em em vậy hả?anh là đồ tệ bạc, đồ khốn nạn."
Từng lời nói của Hoại Thư phát ra khiến Vương Hoán càng nghe càng không lọt. Kiếp trước hắn bị người này vắt mũi, kiếp này hắn có ngu gì đâu mà dính líu đến người này. Vương Hoán đẩy y ra, vẻ mặt hung ác đáp.
" Mẹ nó! Cậu có câm miệng đi không hả? Tôi và cậu vốn đã chia tay rồi, cậu nói tôi phản bội cậu sao? Nực cười, đời này tôi chỉ chung thủy với người vợ của tôi. Cậu có tư cách gì?"
Nghe đến đây, Hoại Thư sững người lại nhìn Vương Hoán. Người mà y cứ nghĩ sẽ chỉ một lòng với y, hóa ra nay lại đi cưng chiều người khác. Trong lòng Hoại Thư tức đến không thở được, y cảm thấy...cái người là vợ của Vương Hoán nên biết thế nào gọi là mùi đau khổ.
Hoại Thư bỗng cười lớn, đi đến gần chỗ của Vương Hoán. Khẽ nói vào tai hắn.
" Anh nghĩ thế nào khi em tìm gặp vợ anh nhỉ?"
Vương Hoán thẳng thừng nhìn y, nhanh chóng đáp.
" Cậu làm em ấy một vết thương, tôi sẽ trả lại gấp mười. Cậu dám hại em ấy, tôi cũng dám giết cậu"
Người trước mắt trở nên hung bạo, Hoại Thư thoáng cái giật mình. Y còn chưa kịp nói gì đã nhanh chóng bị Vương Hoán đạp ra khỏi cửa.
Nhưng mà... Vương Hoán vẫn chưa thể làm thịt người kia được.
Chuyện này làm hắn bức rứt một thời gian dài, nhưng nghĩ đến chuyện An Nhu vẫn hay ngại ngùng. Cho nên hắn đành nhẫn nhịn, đợi khi cưới xin tử tế... Sẽ ăn đến tận xương tủy của người này.
Cùng lúc đó, An Nhu mỗi ngày đều mang cơm đến công ty cho Vương Hoán. Ban đầu họ không biết cậu nên không cho vào, nhưng sau này... Khi được mẹ của chủ tịch cho hay tin đây là vợ của ngài ấy. Các nhân viên của công ty liền đối tốt với cậu hơn một chút.
Từ đó, cũng có nhiều chuyện kéo đến.
Chẳng hạn như An Nhu quá đỗi tốt bụng, lại hiền lành không giống như Hoại Thư, suốt ngày kiêu ngạo ăn hiếp đám nhân viên. Cho nên từ khi biết Vương Hoán cưng chiều An Nhu, mọi người nhanh chóng có ô dù mới. Chỉ cần Vương Hoán dám mắng bọn họ trước mặt cậu. Đám nhân viên lập tức sẽ trốn ra sau lưng An Nhu, thế là Vương Hoán hết mắng.
Chuyện Vương Hoán có vợ sắp cưới cũng lan truyền rất nhanh. Nghe tin hắn là một tên yêu vợ chính hiệu. Mấy người trên thương trường lại được một phen bàn tán. Việc này nhanh chóng đến tai Tống Minh, mà đã đến tai Tống Minh thì sẽ chắc chắn vang đến tai Hoại Thư.
Nhắc đến Hoại Thư mới nhớ, những ngày xa Vương Hoán. Y bám víu vào Tống Minh, ngoài ra còn lén lút lên giường với vài người khác sau lưng họ Tống.
Nhưng chẳng hiểu sao, từ ngày Vương Hoán chia tay y đến giờ. Cảm giác nhớ mong về Vương Hoán bỗng dâng trào, tất nhiên...chuyện Vương Hoán có vợ sắp cưới khiến Hoại Thư tức đến đỏ mắt.
Y đã từng tìm đến nhà Vương Hoán, nhưng dường như hắn biết y sẽ tìm đến. Cho nên thường hắn và người kia xuyên không có ở nhà, kẻ mang danh vợ sắp cưới của Vương Hoán y cũng chưa từng gặp mặt được.
Cho nên hôm nay, Hoại Thư quyết tâm đến công ty của Vương Hoán hỏi cho ra lẽ. Mà không hề hay biết rằng, người vô lí lại là mình.
Nhưng xui rủi cho y, hôm nay An Nhu bị bệnh nên không thể đến công ty với Vương Hoán được. Mặc dù hắn rất lắng cho An Nhu, nhưng hôm nay công ty có việc quan trọng hắn không thể nghỉ được. Vì thế, đành giao An Nhu cho người giúp việc trông.
Còn mình thì đến công ty, thành thử ra... Nếu Hoại Thư có đến cũng chỉ gặp mỗi mình Vương Hoán.
Vương Hoán xử lí đám văn kiện chất chồng như đống núi ở trên bàn, bỗng nhiên... Bên ngoài có tiếng ồn ào vang lên.
" Không được, không thể vào trong được."
" Buông ra! Các người có quyền gì cấm tôi? Mau buông ra, tôi cần gặp anh ấy"
" Chủ tịch đang làm việc, xin cậu Hoại đừng làm thế mà"
" Cút! Tôi là người yêu của Vương Hoán, mấy người có quyền gì mà cấm tôi gặp anh ấy"
Giọng nói kiêu ngạo vang lên, Vương Hoán khỏi cần nói cũng biết là kẻ nào ở ngoài kia. Hắn nhíu mày, đi ra mở cửa.
Cảnh tưởng trước mắt khiến hắn dở khóc dở cười, mấy cô nhân viên nữ kẻ thì kéo tay, người thì ôm eo ngăn không cho Hoại Thư vào mà Hoại Thư bị mấy " con đỉa" bám chặt trên người chỉ có thể đẩy đầu mấy cô kia ra.
Vừa thấy Vương Hoán xuất hiện, đám người đó đồng loạt kêu lên.
" Vương Hoán!"
" Chủ tịch!"
Vương Hoán hắn giọng nói.
" Các cô mau quay trở về làm việc của mình đi. Người này cứ để tôi là được,x
Sắc mặt của Vương Hoán không tốt, mặc dù đám nhân viên nghĩ rằng là chủ tịch của bọn họ vẫn còn tình cảm với Hoại Thư. Nhưng chẳng ai nói ra, chỉ lẳng lặng quay trở về phòng của mình.
Còn Hoại Thư, sau khi nghe tin Vương Hoán muốn gặp mình. Y kiêu ngạo hất mặt tự nhiên đi vào trong phòng, lục lọi khắp nơi.
Vương Hoán đống cửa, nhìn y cứ xông xáo tìm từ chỗ này đến chỗ khác của phòng mình thì bất giác nhíu mày. Hắn hỏi.
" Cậu tìm cái gì?"
Tiếng người gọi vang lên, Hoại Thư quay đầu lại. Vẻ mặt buồn rầu như thể đang đứng đối mặt với người chồng vô tâm vậy. Hoại Thư khẽ hỏi.
" Anh Hoán, người kia đâu?"
" Người kia là ai?"
Hoại Thư làm như thể mình là kẻ chịu ấm ức. Nước mắt rơi nhanh xuống khóe mi, y đáp.
" Em nghe nói anh đã sắp cưới vợ có đúng không?"
Vương Hoán gật đầu, thành thật trả lời.
" Đúng vậy? Chuyện đó có liên quan gì đến cậu sao?"
Bỗng nhiên, Hoại Thư chạy đến. Đánh vào lồng ngực của Vương Hoán, y ấm ức gào khóc trách.
" Tại sao? Tại sao lại như vậy hả? Anh cưới vợ để em lại đơn côi. Chẳng phải anh nói anh yêu em nhất sao? Tại sao lại bỏ mặc em em vậy hả?anh là đồ tệ bạc, đồ khốn nạn."
Từng lời nói của Hoại Thư phát ra khiến Vương Hoán càng nghe càng không lọt. Kiếp trước hắn bị người này vắt mũi, kiếp này hắn có ngu gì đâu mà dính líu đến người này. Vương Hoán đẩy y ra, vẻ mặt hung ác đáp.
" Mẹ nó! Cậu có câm miệng đi không hả? Tôi và cậu vốn đã chia tay rồi, cậu nói tôi phản bội cậu sao? Nực cười, đời này tôi chỉ chung thủy với người vợ của tôi. Cậu có tư cách gì?"
Nghe đến đây, Hoại Thư sững người lại nhìn Vương Hoán. Người mà y cứ nghĩ sẽ chỉ một lòng với y, hóa ra nay lại đi cưng chiều người khác. Trong lòng Hoại Thư tức đến không thở được, y cảm thấy...cái người là vợ của Vương Hoán nên biết thế nào gọi là mùi đau khổ.
Hoại Thư bỗng cười lớn, đi đến gần chỗ của Vương Hoán. Khẽ nói vào tai hắn.
" Anh nghĩ thế nào khi em tìm gặp vợ anh nhỉ?"
Vương Hoán thẳng thừng nhìn y, nhanh chóng đáp.
" Cậu làm em ấy một vết thương, tôi sẽ trả lại gấp mười. Cậu dám hại em ấy, tôi cũng dám giết cậu"
Người trước mắt trở nên hung bạo, Hoại Thư thoáng cái giật mình. Y còn chưa kịp nói gì đã nhanh chóng bị Vương Hoán đạp ra khỏi cửa.