Chương 17: Giấc mơ của An Nhu
An Nhu hôm nay không hiểu sao bỗng nhiên bị ốm, lại còn sốt cao. Buổi sáng trước khi đi làm, Vương Hoán đã lo lắng không thôi. Hắn muốn đưa cậu đi bệnh viện, nhưng bác Huyền ở nhà đã ngăn lại. Còn nói cảm sốt là chuyện thường, ở nhà chăm sóc vài ngày là ổn.
Hôm nay Vương Hoán lại không thể ở nhà vì có cuộc họp ở công ty. Hắn đành để An Nhu cho bác Huyền chăm sóc, còn mình thì đi làm. Trước khi đi, còn không quên nhìn cậu vài lần rồi mới an tâm rời khỏi nhà.
Bác Huyền để An Nhu nằm ngủ ở trên phòng, chỉnh lại cho cậu góc chăn. Sau đó mới nhẹ nhàng đi xuống bếp chuẩn bị thức ăn.
Trời hôm nay không oi bức như mọi hôm, khuôn mặt của An Nhu đỏ ửng, cả người nhức mỏi nằm trên giường. Xung quanh tĩnh lặng vô cùng, thích hợp cho việc người bệnh nghỉ ngơi.
An Nhu chìm sâu vào giấc ngủ, tiềm thức cậu bắt đầu buông lỏng. Những giấc mơ ập đến.
Cậu mở thấy những ngày mình còn nhỏ theo cha mẹ ra ruộng gặt lúa, tuy nghèo nhưng lại vui. Một nắm lúa cầm trên tay, cậu chạy theo sau lưng cha mình.
Sau đó, cậu trưởng thành...cha mẹ cho cậu một số tiền lên thành phố. Từ đây, cậu gặp phải người đàn ông giàu có được gọi là chồng mình.
Giấc mơ chân thật như thể cậu đang sống trong những giấc mơ đó vậy.... Bỗng, một khoảng trời đen che lấp đi những điều tuyệt đẹp đó. Giống tố kéo đến.
Người gọi là chồng đánh đập cậu không thương tiếc, từng tiếc khóc...tiếng cầu xin vang vảng trong não An Nhu. Cậu quỳ xuống, xin người kia tha thứ.
" Hoán...làm ơn đừng đánh nữa, em đau quá!"
Nam nhân kia lạnh lùng, dùng thắt lưng da đánh cậu không thương tiếc. Khuôn mặt thân quen mọi ngày bỗng dưng hôm nay thật dữ tợn.
Sau đó, nam nhân kia lên giường với người khác. Để cậu lại bơ vơ trong căn phòng nhỏ, tiếng khóc thút thít vang lên xung quanh bốn bức tường.
Những giấc mơ u ám đó bám víu vào giấc ngủ của cậu, ở trên giường bệnh người mê man bỗng nhiên rên hừ hừ vài tiếng. Sau đó giật mình dậy.
Đầu vẫn còn đau nhức kinh khủng, miệng lưỡi khát khô đến mức không chịu được. Nhưng An Nhu vẫn cố bật người dậy, nhìn lấy xung quanh.
Trời hôm nay vẫn đẹp như mọi khi, trên người cậu không hề có vết thương nào như trong giấc mơ... Và hiện tại, Vương Hoán chưa bao giờ đối xử tàn nhẫn với cậu.
An Nhu lặng lẽ đặt chân xuống giường, từ tốn rời khỏi phòng. Cậu đi đến phòng khách, tự rót cho mình một cốc nước lọc.
Cả căn nhà thật sự yên tĩnh, bác Huyền có lẽ đã đi chợ chưa về. Tự thân An Nhu tìm nước để uống.
Nhưng cơn đau đầu chợt ập đến khiến cậu đứng không vững, An Nhu ngồi xuống một góc bếp. Cố gắng để bản thân tỉnh táo trở lại. Chỉ là...không hiểu sao, hôm nay cả người cậu đau quá.
Âm thanh trong đầu vang lên, nghe vừa lạ lẫm...lại vừa quen thuộc.
" Vương Hoán...tại sao? Tại sao anh lại rời đi hả? Đợi em, hãy đợi em"
" An Nhu...không! Không! Mau tỉnh lại đi con, làm ơn...hãy mau tỉnh lại đi"
Loáng thoáng, trong trí não cậu xuất hiện một góc của căn bếp này. Sợi dây thừng trắng được cột chắc trên trần nhà... Rồi cứ thế, mọi thứ đều theo cậu chìm vào mê man. Trước khi ngất, một giọt nước mắt khẽ lăn trên má cậu.
- -----***-----
Vương Hoán sau khi giải quyết xong Hoại Thư và đống văn kiện thì cũng đã đến giờ ăn trưa. Hắn nhìn thời gian, quyết định về nhà xem An Nhu cuối cùng đã ổn chưa.
Lúc cậu đi, cả người đã nóng hầm hập. Hắn lo lắng cả một buổi làm, hiện tại được đi về nhà. Trong lòng vừa mong chờ lại có phần vội vã.
Hắn hy vọng tình hình sức khỏe của cậu sẽ tiến triển tốt. Lúc về, đã thấy An Nhu ngồi ăn cháo.
Xe lái đi đến chưa tầm ba mươi phút sau đã về đến nhà, Vương Hoán muốn tạo bất ngờ cho nên tự mở cửa, khóe miệng hắn vẽ lên một nụ cười. Bước chân cũng đi nhanh hơn.
" Bác Huyền! An Nhu thế nào rồi?"
Hắn gọi tên người giúp việc nhưng chẳng thấy ai trả lời, giờ này cũng đã đến giờ nấu ăn. Hắn nghĩ....chắc là bác Huyền đang ở dưới bếp nấu ăn.
Vương Hoán muốn xuống bếp hỏi bác Huyền về tình hình của An Nhu ra sao. Chỉ là....vừa bước xuống bếp, hai mắt Vương Hoán đã trợn to. Hắn hốt hoảng gọi.
" An Nhu...."
Hôm nay Vương Hoán lại không thể ở nhà vì có cuộc họp ở công ty. Hắn đành để An Nhu cho bác Huyền chăm sóc, còn mình thì đi làm. Trước khi đi, còn không quên nhìn cậu vài lần rồi mới an tâm rời khỏi nhà.
Bác Huyền để An Nhu nằm ngủ ở trên phòng, chỉnh lại cho cậu góc chăn. Sau đó mới nhẹ nhàng đi xuống bếp chuẩn bị thức ăn.
Trời hôm nay không oi bức như mọi hôm, khuôn mặt của An Nhu đỏ ửng, cả người nhức mỏi nằm trên giường. Xung quanh tĩnh lặng vô cùng, thích hợp cho việc người bệnh nghỉ ngơi.
An Nhu chìm sâu vào giấc ngủ, tiềm thức cậu bắt đầu buông lỏng. Những giấc mơ ập đến.
Cậu mở thấy những ngày mình còn nhỏ theo cha mẹ ra ruộng gặt lúa, tuy nghèo nhưng lại vui. Một nắm lúa cầm trên tay, cậu chạy theo sau lưng cha mình.
Sau đó, cậu trưởng thành...cha mẹ cho cậu một số tiền lên thành phố. Từ đây, cậu gặp phải người đàn ông giàu có được gọi là chồng mình.
Giấc mơ chân thật như thể cậu đang sống trong những giấc mơ đó vậy.... Bỗng, một khoảng trời đen che lấp đi những điều tuyệt đẹp đó. Giống tố kéo đến.
Người gọi là chồng đánh đập cậu không thương tiếc, từng tiếc khóc...tiếng cầu xin vang vảng trong não An Nhu. Cậu quỳ xuống, xin người kia tha thứ.
" Hoán...làm ơn đừng đánh nữa, em đau quá!"
Nam nhân kia lạnh lùng, dùng thắt lưng da đánh cậu không thương tiếc. Khuôn mặt thân quen mọi ngày bỗng dưng hôm nay thật dữ tợn.
Sau đó, nam nhân kia lên giường với người khác. Để cậu lại bơ vơ trong căn phòng nhỏ, tiếng khóc thút thít vang lên xung quanh bốn bức tường.
Những giấc mơ u ám đó bám víu vào giấc ngủ của cậu, ở trên giường bệnh người mê man bỗng nhiên rên hừ hừ vài tiếng. Sau đó giật mình dậy.
Đầu vẫn còn đau nhức kinh khủng, miệng lưỡi khát khô đến mức không chịu được. Nhưng An Nhu vẫn cố bật người dậy, nhìn lấy xung quanh.
Trời hôm nay vẫn đẹp như mọi khi, trên người cậu không hề có vết thương nào như trong giấc mơ... Và hiện tại, Vương Hoán chưa bao giờ đối xử tàn nhẫn với cậu.
An Nhu lặng lẽ đặt chân xuống giường, từ tốn rời khỏi phòng. Cậu đi đến phòng khách, tự rót cho mình một cốc nước lọc.
Cả căn nhà thật sự yên tĩnh, bác Huyền có lẽ đã đi chợ chưa về. Tự thân An Nhu tìm nước để uống.
Nhưng cơn đau đầu chợt ập đến khiến cậu đứng không vững, An Nhu ngồi xuống một góc bếp. Cố gắng để bản thân tỉnh táo trở lại. Chỉ là...không hiểu sao, hôm nay cả người cậu đau quá.
Âm thanh trong đầu vang lên, nghe vừa lạ lẫm...lại vừa quen thuộc.
" Vương Hoán...tại sao? Tại sao anh lại rời đi hả? Đợi em, hãy đợi em"
" An Nhu...không! Không! Mau tỉnh lại đi con, làm ơn...hãy mau tỉnh lại đi"
Loáng thoáng, trong trí não cậu xuất hiện một góc của căn bếp này. Sợi dây thừng trắng được cột chắc trên trần nhà... Rồi cứ thế, mọi thứ đều theo cậu chìm vào mê man. Trước khi ngất, một giọt nước mắt khẽ lăn trên má cậu.
- -----***-----
Vương Hoán sau khi giải quyết xong Hoại Thư và đống văn kiện thì cũng đã đến giờ ăn trưa. Hắn nhìn thời gian, quyết định về nhà xem An Nhu cuối cùng đã ổn chưa.
Lúc cậu đi, cả người đã nóng hầm hập. Hắn lo lắng cả một buổi làm, hiện tại được đi về nhà. Trong lòng vừa mong chờ lại có phần vội vã.
Hắn hy vọng tình hình sức khỏe của cậu sẽ tiến triển tốt. Lúc về, đã thấy An Nhu ngồi ăn cháo.
Xe lái đi đến chưa tầm ba mươi phút sau đã về đến nhà, Vương Hoán muốn tạo bất ngờ cho nên tự mở cửa, khóe miệng hắn vẽ lên một nụ cười. Bước chân cũng đi nhanh hơn.
" Bác Huyền! An Nhu thế nào rồi?"
Hắn gọi tên người giúp việc nhưng chẳng thấy ai trả lời, giờ này cũng đã đến giờ nấu ăn. Hắn nghĩ....chắc là bác Huyền đang ở dưới bếp nấu ăn.
Vương Hoán muốn xuống bếp hỏi bác Huyền về tình hình của An Nhu ra sao. Chỉ là....vừa bước xuống bếp, hai mắt Vương Hoán đã trợn to. Hắn hốt hoảng gọi.
" An Nhu...."