Chương 47
“Tam Xuyên tuyệt đối không thể gặp chuyện gì được.”
***
Mớm nước xong, Nguyễn Thanh Linh thấy hai người đều không lên tiếng, bèn tìm chuyện để nói: “Bao giờ Lục sư đệ cử động lại được, chúng ta hãy cùng về sư môn, báo cáo chuyện Nhan Thủ Tịch đẩy hai đệ xuống sườn núi với Chưởng môn sư tôn. Ta tin Chưởng môn sư tôn chắc chắn sẽ đòi lại công bằng cho các đệ.”
Thẩm Tam Xuyên nghe vậy thì vội can: “Sư tỷ, đệ biết tỷ rất muốn giúp tụi đệ, nhưng lúc về Ải Phong Nguyệt, chúng ta chớ nên nhắc tới bất cứ chuyện gì liên quan đến Nhan Thủ Tịch.”
Nguyễn Thanh Linh lấy làm khó hiểu: “Tại sao? Hắn ta đối xử với các đệ như thế, đệ còn muốn bảo vệ hắn ư?”
Thẩm Tam Xuyên nói: “Theo hiểu biết của đệ về hắn, dù tỷ có nói mình tận mắt nhìn thấy hắn đẩy tụi đệ xuống núi, hắn cũng sẽ biện bạch là tỷ thiên vị tụi đệ nên mới nói dối. Hơn nữa giờ tụi đệ không thương tích, cũng chẳng có bằng chứng, không thể trừng trị nghiêm hắn được, chỉ tổ khiến hắn càng trả thù thậm tệ hơn sau này thôi.”
Nguyễn Thanh Linh gật đầu, Nhan Hoán Chu đúng là loại người như thế. Quả thực nàng không suy nghĩ thấu đáo được bằng Thẩm sư đệ: “Nếu đã vậy, thì chúng ta nên làm sao cho phải?”
Lục Lâm Trạch ngồi một bên đột nhiên hỏi: “Sư huynh, trước kia huynh cố tình lôi sư tôn ra để khích hắn. Có phải huynh lấy được tín vật gì trên người hắn rồi không?”
Không hổ là sư đệ mà, quả nhiên quan sát nhạy bén thật.
Thẩm Tam Xuyên lấy một chiếc huy hiệu màu vàng kim khắc ba loại hoa của Ải Phong Nguyệt ra, bày trước mặt hai người. Đó chính là thứ anh chàng đã cố tình khích Nhan Hoán Chu lại gần để gỡ khỏi người hắn trước khi ngã xuống vực: “Đây là huy hiệu vàng khắc hoa văn tam hoa mà chỉ đệ tử thủ tịch sở hữu. Hiện giờ trong Ải Phong Nguyệt, duy mình Nhan Hoán Chu là có tư cách đeo.”
Hai người nhìn chiếc huy hiệu tam hoa vàng kim kia chằm chằm, sau đó nghe Thẩm Tam Xuyên nói tiếp: “Nhưng cũng như đệ từng nói, dù huy hiệu này nằm trong tay đệ, hắn vẫn có thể cãi lý là làm mất hoặc bị đệ trộm. Đệ còn phải chờ một cơ hội. Một cơ hội khiến hắn phải đi đời hoàn toàn, triệt để!”
…
5 ngày sau, Ải Phong Nguyệt.
Nhan Hoán Chu lảo đảo bước đến các Lâm Uyên Thủy, quỳ gối trước cửa, nói bằng giọng điệu vô cùng hối hận tự trách: “Chưởng môn sư tôn, hai sư đệ Thẩm Tam Xuyên và Lục Lâm Trạch trượt chân rơi xuống vực. Lỗi tại đệ tử vô dụng, không hoàn thành được trách nhiệm bảo vệ mọi người!”
Thiên Lũng Cảnh ở trong các Lâm Uyên Thủy nghe thấy giọng Nhan Hoán Chu. Y nhíu mày, xuất hiện ngay trước mắt hắn chỉ sau một giây: “Đã xảy ra chuyện gì, làm sao hai đứa nó lại rơi xuống vực?”
Nhan Hoán Chu thấy Thiên Lũng Cảnh, vội vàng quỳ bò tới trước y, thưa bằng giọng nức nở: “Sư tôn, hai sư đệ lên núi nhanh quá, mà đệ tử lại luôn tụt đằng sau để bảo vệ các sư đệ sư muội còn lại của đỉnh Vô Quan. Không ngờ tới lúc lần theo dấu chân đi tìm hai sư đệ, đệ tử mới phát hiện hai đứa không trên đỉnh núi, mà lại có vết tuyết sụp đúng chỗ dấu chân biến mất… Con cho là, chắc hẳn hai sư đệ leo đến đỉnh thì dõi mắt ra xa, nào ngờ đỉnh núi không chịu được trọng lượng của hai đứa, nên cả hai cùng rớt xuống rồi ạ!”
Hắn ta thấy Thiên Lũng Cảnh không nói gì, đánh bạo tiến lên đụng vào vạt áo y. Ngay khoảnh khắc hắn ta chạm vào góc áo của Thiên Lũng Cảnh, trái tim hắn đập thình thịch: “Sư tôn, vực thẳm dưới chân núi tuyết Lạc Phong có trận pháp gió lốc, hai sư đệ còn chưa tới kỳ Ngự Khí, có lẽ lành ít dữ nhiều… Con hổ thẹn với hai sư đệ quá! Xin sư tôn cứ trách phạt ạ!”
Thiên Lũng Cảnh lạnh lùng nói: “Đã xuống núi tìm chưa?”
“Có tìm rồi ạ, nhưng không tìm ra gì cả. Đệ tử đành về trước để báo cáo việc này. Cẩu Tuân sư đệ đang đưa các sư đệ sư muội còn lại về sau…
“Hai sư đệ chẳng những mất sớm khi độ đương Xuân, mà còn không tìm nổi hài cốt, tất cả là lỗi của đệ tử ạ!” Hắn ta nói dứt câu thì toan ôm Thiên Lũng Cảnh bật khóc thật to. Ai dè hắn chỉ vồ được không khí, Thiên Lũng Cảnh đã biến thân ra ngoài rồi.
“Tam Xuyên tuyệt đối không thể gặp chuyện gì được.”
“Cái gì?” Nghe thấy giọng Thiên Lũng Cảnh, Nhan Hoán Chu đứng bật dậy, nhìn ra ngoài phòng, “Sư tôn, đó là trận gió lốc, dù là kỳ tài xuất sắc cũng không sống nổi khi chưa đến giai đoạn Ngự Khí đâu ạ!”
Thiên Lũng Cảnh thờ ơ nói: “Trận gió lốc cũng không thể khiến Tam Xuyên bị thương được.”
Tam Xuyên có Ứng Kiếp hộ thể, sẽ không sao đâu, có điều Lục Lâm Trạch thì… Nếu thằng bé Tam Xuyên thấy sư đệ mình rơi vào trận pháp gió xoáy, bị xé nát te tua, không biết nó có chịu nổi không…
Bấy giờ, cảnh tượng Hoang Tịch đầu một nơi thân một nẻo ngày xưa bỗng hiện ra trong đầu Thiên Lũng Cảnh. Khi đó, để báo thù cho Hoang Tịch, mình đã như nổi điên, còn nhuộm thắm Núi Phù Linh bằng máu tươi.
Y nhìn lòng bàn tay mình.
Y đột nhiên ý thức được, tội nghiệt giết chóc năm đó của mình, quả thực còn hơn cả đám người bị gọi là ma tu.
“Ta sẽ tự đi tìm hai đứa, con thông báo việc này với các trưởng lão đi.”
Dứt lời, Thiên Lũng Cảnh bèn rời khỏi các Lâm Uyên Thủy. Nhan Hoán Chu nhìn các Lâm Uyên Thủy trống không, bỗng dưng tức lộn ruột. Hắn ta không hiểu tại sao sư tôn lại coi trọng Thẩm Tam Xuyên như thế. Đã biết thằng đó rơi vào trận gió lốc mà người còn không tin nó sẽ tiêu tùng. Thậm chí sư tôn chẳng bao giờ ra khỏi cửa, nhưng lại định đích thân xuất quan tìm nó! Rõ ràng ngày xưa, ngoài quan tâm săn sóc tên phản đồ kia, người chẳng bao giờ để tâm đến bất kỳ đệ tử nào khác. Sao giờ người lại chăm bẵm Thẩm Tam Xuyên như thế? Chẳng lẽ người coi Thẩm Tam Xuyên là thế thân của Hoang Tịch?!
Hắn ta tức đến ngứa răng, nhưng cũng đành chịu chết chẳng làm gì được!
Mà cũng chẳng sao, dù gì tên họ Thẩm kia đã toi đời, sau này không còn ai tranh cướp chức đệ tử thân truyền của sư tôn với hắn nữa. Hắn ta sắp được làm đệ tử thân truyền của sư tôn, được vào sống trong các Lâm Uyên Thủy rồi. Tới lúc ấy, rồi ai ai cũng sẽ biết, Nhan Hoán Chu hắn đây sẽ là Chưởng môn đời kế tiếp của Ải Phong Nguyệt, là Kim Tiên quyền lực nhất của năm nhánh Thần Phong!
Hắn ta từ tốn chắp tay sau lưng đi xuống núi, hưởng thụ cảm giác sắp được vào sống ở các Lâm Uyên Thủy, bước trên con đường nhất định phải bước qua này.
Hắn còn chưa kịp xuống tới núi Phong, thì đã nghe thấy những tiếng hoan hô ồn ào nhốn nháo vọng vào từ ngoài cửa núi. Ầm ĩ quá, đệ tử bên nào mà to mồm thế, không biết Ải Phong Nguyệt luôn chuộng yên tĩnh sao? Đúng là lũ không có kỷ cương, bao giờ hắn ta thành Chưởng môn của Ải Phong Nguyệt, hắn nhất định phải trị lũ đệ tử bỏ đi này tới nơi tới chốn! Ải Phong Nguyệt của ta đường đường đứng đầu năm nhánh Thần Phong, phải chứa chấp lũ vô dụng chúng bay đúng là lãng phí!
Hắn vừa đi vừa chửi, phát hiện kha khá người đang đi về hướng cửa núi. Hắn ta không rõ ngọn nguồn là gì, bèn túm bừa một đệ tử đang hớn hở chạy đi hóng lại, hỏi: “Có chuyện gì thế, sao ai cũng chạy ra cửa núi vậy?”
Đệ tử bị hắn ta túm vốn hơi khó chịu, nhưng thấy người ta là đệ tử thủ tịch, có cáu mấy cũng phải bó tay, cậu ta đành phải đáp: “Nghe nói Chưởng môn sư tôn đang ở ngoài cửa núi, mọi người đều chạy ra để được chiêm ngưỡng thần thái như tiên của Chưởng môn sư tôn ạ. Nhan Thủ Tịch, huynh biết mà, Chưởng môn sư tôn hiếm khi ra ngoài, gần như lúc nào cũng ở các Lâm Uyên Thủy. Nhiều đệ tử mới chỉ được nghe công tích vĩ đại của Chưởng môn chứ chưa có duyên ngắm người thật, nên giờ ai chả muốn ra coi một lần! Cơ hội hiếm hoi đấy!”
Hừ, một lũ ngu muội, cứ làm lố lên.
Tuy chửi thầm trong lòng như thế, nhưng ngoài miệng hắn ta vẫn kìm lại: “Thì ra là vậy, ngày nào ta cũng được gặp Chưởng môn sư tôn, nên không thấy hiếm lạ như các đệ nữa.”
Đệ tử kia cười đầy xấu hổ: “Vậy sư huynh thả tay ra cho đệ đi được không ạ?”
“Đi đi, đi đi.”
Ban đầu hắn ta cũng chẳng để tâm lắm, nhưng thấy đám đệ tử chạy ra hóng càng lúc càng đông, hắn bỗng hơi khó hiểu. Về lý mà nói, ban nãy sư tôn chuẩn bị đi tìm Thẩm Tam Xuyên và Lục Lâm Trạch rồi, sao lại nấn ná ở cửa núi lâu thế nhỉ? Gần như gọi tất cả đệ tử Ải Phong Nguyệt qua bên này…
Hắn ta thậm chí còn thấy trưởng lão Hoa Bất Dương của núi Phong đi ra theo.
Đến đây thì hắn không nhịn nổi cơn tò mò nữa rồi. Rốt cuộc sư tôn đang làm gì ngoài cửa núi, mà lại nhốn nháo thế này?!
Tới khi hắn vội vã chạy ra cửa núi, hình ảnh đập vào mắt hắn đầu tiên không phải Vu Nguyệt Thượng nhân, mà là tên chết toi hắn không muốn gặp lại nhất trên cõi đời này!
Sao lại thế được?
Tại sao nó vẫn còn sống?!
Thẩm Tam Xuyên và Lục Lâm Trạch đang được các sư huynh sư tỷ đỉnh Vô Quan vây quanh, họ được đám đông tung lên cao rồi đỡ trọn, ai nấy đều vui vẻ phát rồ trước sự trở về của hai người!
“Hai đứa làm tụi tỷ sợ chết khiếp ấy biết không? Nhan Thủ Tịch bảo hai đệ rớt xuống vách núi rồi, còn nói hai đứa đã tan xương nát thịt. Tất cả chị em đều bật khóc tại chỗ luôn đó!”
“Đúng đấy đúng đấy. Các đệ không biết mình được yêu quý cỡ nào đâu, trên đường về mọi người khóc lóc thảm thiết cực! Mắt còn sưng tới giờ đây này!”
“May mà cả hai đều ổn, chứ không sau này đỉnh Vô Quan nhà mình buồn thiu mất, mọi người sẽ chẳng còn tâm trạng làm gì nữa đâu!”
“Lục sư đệ Lục sư đệ, ta muốn thổ lộ với đệ, a a a a a a, quả là mất đi rồi mới biết hối hận, ta thích đệ cực ý! Nhận lời tỏ tình của ta nhé? Đệ cứ ngẫm đi, ta thật lòng lắm đấy ha ha ha ha!”
“Uầy, thế thì Thẩm sư đệ ơi, ta muốn bày tỏ tấm lòng với đệ, thật luôn đấy. Ta cảm thấy trên thế gian này chẳng ai đẹp bằng đệ nữa, nếu không có được đệ, ta xin ở vậy cả đời! Cô đơn bóng chiếc luôn!”
“Ê ê ê, mấy huynh vừa phải thôi nha. Má ơi, một lũ đực rựa mà đòi tỏ tình với hai sư đệ, đừng làm hai đứa nó sợ! Các chị em ơi, mau bảo vệ hai sư đệ đi!”
“Ha ha ha ha ha…”
…
Mọi người cười vang không thôi, tuy toàn đùa giỡn, nhưng bầu không khí giữa họ rất vui vầy. Rõ ràng chỉ là một đám tay mơ mới ở chung được nửa năm, nhưng họ đã thân thiết vậy rồi, điều ấy khiến các đệ tử của núi Phong và lầu Nguyệt hơi kinh ngạc!
Lục Lâm Trạch cười lắc đầu nói: “Chư vị sư huynh sư tỷ, cảm phiền mọi người thả đệ và Thẩm sư huynh xuống, Chưởng môn sư tôn đang ở đây kìa.”
Mọi người trên đỉnh Vô Quan vui quá, nên không để ý Vu Nguyệt Thượng nhân đã đứng quan sát họ rõ lâu ở cách đó không xa. Các đệ tử khác của Ải Phong Nguyệt cũng vây kín cửa núi. Đệ tử đỉnh Vô Quan chưa từng thấy cảnh tượng hoành tráng thế này bao giờ, nhất thời ngây ra như phỗng. Bấy giờ Thẩm Tam Xuyên và Lục Lâm Trạch mới có cơ hội được chạm chân xuống đất.
Phát hiện Nhan Hoán Chu cũng đứng giữa đám đông, Thẩm Tam Xuyên biết đã đến lúc, vì thế anh chàng đi đến trước Thiên Lũng Cảnh, không kiêu ngạo không siểm nịnh nói: “Sư tôn, hôm nay con sẽ gói ghém hành lý dọn vào các Lâm Uyên Thủy ạ.”
Anh chàng vừa thốt ra câu này, tất cả đệ tử khác ở đây đều phải hít sâu vào.
Thằng này đang nói gì thế? Có mất mặt không cơ chứ!
Dọn vào các Lâm Uyên Thủy ư?
Nó tưởng nó là ai?!
Thời buổi này đúng là có đủ loại người, còn mơ hão được dọn vào ở các Lâm Uyên Thủy cơ đấy, cười chết nhau mất!
Dám nằm rừng mơ bắt con tưởng bở trước mặt mọi người, chắc nó không biết các Lâm Uyên Thủy là chỗ nào đâu. Ai phổ cập cho thằng ma mới này coi ha ha ha?!
…
Thiên Lũng Cảnh gật đầu nhè nhẹ, giọng y không vang, nhưng lại khiến tất cả mọi người nghe được rõ ràng rành mạch: “Vậy là cuối cùng con đã nghĩ kỹ, đồng ý trở thành đệ tử thân truyền của thầy rồi ư?”
Đám người vốn đang cười thầm lập tức ngây hết cả ra, ai nấy đều mắt chữ A mồm chữ O, Chưởng môn sư tôn đang nói gì thế?
“Rốt cuộc đứa này là đứa nào?! Quấn thừng bạc ánh tuyết trên eo, chẳng phải nó là đệ tử mới của đỉnh Vô Quan sao?”
“Nó chính là Thẩm Tam Xuyên đấy, mấy huynh không biết à? Nghe nói dạo này tối nào Chưởng môn sư tôn cũng dạy riêng cho nó!”
“Kinh thật, chẳng lẽ ý của Chưởng môn sư tôn là, người đã muốn nhận Thẩm Tam Xuyên làm đệ tử thân truyền từ lâu, nhưng nó chưa chịu đồng ý ư?!”
“Tên này ghê gớm thiệt, phải nói là nó ghê gớm lắm. Ta chỉ biết Hoa trưởng lão và Hàn trưởng lão cũng từng tự đến tận nơi, muốn cướp tên Thẩm Tam Xuyên này về làm đệ tử thân truyền, không ngờ cả Chưởng môn sư tôn còn bị sập cửa vào mặt…”
“Trời ạ, Chưởng môn sư tôn mà cũng không nhận nổi học trò ư? Rõ ràng tên ấy chỉ là một đứa mới toe ở đỉnh Vô Quan. Mọi người coi, Nhan Hoán Chu thân là Thủ tịch chính quy, mà bấy lâu nay Chưởng môn sư tôn có bao giờ nhìn thẳng vào y! Đệ mà là y, thì giờ phải nhục lắm!”
“Đúng quá rồi chứ lị, nhưng theo lệ thì đệ tử thân truyền của Chưởng môn sư tôn phải là Thủ Tịch mà nhỉ? Tỷ cứ tưởng sẽ không ai khác ngoài Nhan Hoán Chu, nào ngờ lại nhảy ra một đứa tay ngang. Quan trọng là Chưởng môn sư tôn còn chủ động ngỏ lời nữa chứ? Nghe lố lăng thật, nói ra chả ai tin nổi!”
“Vậy chắc hẳn Chưởng môn sư tôn muốn nhận cậu ta về làm đệ tử thân truyền lắm. Chẹp, đúng là hâm mộ ghê, mới vào môn phái nửa năm thôi chứ mấy! Vậy mà đã được Chưởng môn sư tôn và chư vị trưởng lão ưu ái rồi, đẹp trai đúng là có ưu thế thiệt…”
“Người ta không có mỗi sắc đẹp thôi đâu, tên ấy đã nhảy vọt bốn cấp liền chỉ trong vài tháng ngắn ngủi, tiến vào kỳ Khống Khí rồi. Thử hỏi có đứa nào trong lứa chúng ta làm được không?”
“Nhảy mấy cấp liên tục? Vậy cũng giống Chưởng môn sư tôn năm xưa còn gì?”
“Uây, khủng dữ vậy sao? Thế tương lai cầm chắc cái ghế đầu rồi!”
“Khụ khụ, mấy đứa be bé cái mồm thôi, không thấy ông Thủ Tịch nhà mình đang đứng bên kia à?”
…
Thẩm Tam Xuyên húng hắng, liếc mắt nhìn Nhan Hoán chu đã tức tím mặt giữa đám đông, chậm rãi nói: “Vâng, nghĩ lâu vậy thật tình cũng không hay, con xin cảm ơn sư tôn đã nâng đỡ ạ.”
Mặt Nhan Hoán Chu biến hẳn thành màu gan heo! Nắm đấm đang siết chặt cũng không khỏi run rẩy!
Thiên Lũng Cảnh: “Được, về các Lâm Uyên Thủy với thầy đi.”
“Dạ, thưa sư tôn.”
Khi Thẩm Tam Xuyên đi đến đứng đằng sau Thiên Lũng Cảnh, y bỗng tuyên bố với mọi người: “Chư vị, Thẩm Tam Xuyên sẽ trở thành đệ tử thân truyền duy nhất của Thiên Lũng Cảnh ta đây, sau này có thể tự do ra vào bất kỳ nơi nào trong Ải Phong Nguyệt, bao gồm cả các Lâm Uyên Thủy.”
Y vừa dứt lời, ấn ký tam hoa tượng trưng cho đệ tử thân truyền của Chưởng môn Ải Phong Nguyệt xuất hiện trên trán Thẩm Tam Xuyên. Dấu ấn vẽ ba loại hoa màu bạc tỏa sáng lấp lánh, như thể muốn khắc thật sâu vào mắt mọi người, rồi lập tức biến mất!
Đệ tử thủ tịch không có ấn ký, chỉ có thể đeo huy hiệu vàng, vì chức Thủ tịch theo nhiệm kỳ bốn năm, chẳng ai chắc được Thủ Tịch kế cận sẽ là ai. Vậy nên hết lượt giữ ghế đầu, thì phải giao huy hiệu vàng cho đệ tử thủ tịch đời kế tiếp.
Nhưng đệ tử thân truyền của Chưởng môn lại có dấu ấn vĩnh cửu tượng trưng thân phận!
Chưởng môn các đời đều có ấn ký tam hoa màu bạc trên trán. Có điều bình thường ấn ký sẽ không xuất hiện, chỉ khi mặc trang phục lộng lẫy tham dự các dịp hội hè lớn của năm nhánh Thần Phong, dấu ấn tượng trưng cho thân phận mới lộ ra mà thôi.
Đám đông đều chúc mừng, các đệ tử của đỉnh Vô Quan lại càng hoan hô nhảy nhót ầm ĩ!
Hàn Vãn Lâu thở dài thườn thượt: “Chồi non tốt như thế, ta cũng muốn giành lắm… Nào ngờ một đứa bị Lũng Cảnh cướp mất, đứa kia bị sư phụ chiếm rồi, đúng là đau đầu.”
Hoa Bất Dương khó chịu nói: “Nếu không phải đánh không lại Thiên Lũng Cảnh, thì trước kia ta đã trói nó về làm đệ tử thân truyền!”
Phù Nhất Bạch tợp một hớp rượu, chùi miệng bảo: “Ta đã nhận ra thằng cu này đặc biệt từ sớm. Không ngờ nó lại tóm được trái tim Thiên Lũng Cảnh nhanh như vậy, khiến tên nhãi không chịu nhận đồ đệ suốt trăm năm phải mở lòng… Chậc chậc, coi như có cái ăn nói với sư phụ rồi!”
Lúc này, chỉ mình Nhan Hoán Chu là cắn chặt răng, ước chi có thể phi kiếm đâm chết Thẩm Tam Xuyên ngay trước mặt mọi người!
Họ Thẩm, ngươi chờ đấy cho ta!!!
[HẾT CHƯƠNG 47]
***
Mớm nước xong, Nguyễn Thanh Linh thấy hai người đều không lên tiếng, bèn tìm chuyện để nói: “Bao giờ Lục sư đệ cử động lại được, chúng ta hãy cùng về sư môn, báo cáo chuyện Nhan Thủ Tịch đẩy hai đệ xuống sườn núi với Chưởng môn sư tôn. Ta tin Chưởng môn sư tôn chắc chắn sẽ đòi lại công bằng cho các đệ.”
Thẩm Tam Xuyên nghe vậy thì vội can: “Sư tỷ, đệ biết tỷ rất muốn giúp tụi đệ, nhưng lúc về Ải Phong Nguyệt, chúng ta chớ nên nhắc tới bất cứ chuyện gì liên quan đến Nhan Thủ Tịch.”
Nguyễn Thanh Linh lấy làm khó hiểu: “Tại sao? Hắn ta đối xử với các đệ như thế, đệ còn muốn bảo vệ hắn ư?”
Thẩm Tam Xuyên nói: “Theo hiểu biết của đệ về hắn, dù tỷ có nói mình tận mắt nhìn thấy hắn đẩy tụi đệ xuống núi, hắn cũng sẽ biện bạch là tỷ thiên vị tụi đệ nên mới nói dối. Hơn nữa giờ tụi đệ không thương tích, cũng chẳng có bằng chứng, không thể trừng trị nghiêm hắn được, chỉ tổ khiến hắn càng trả thù thậm tệ hơn sau này thôi.”
Nguyễn Thanh Linh gật đầu, Nhan Hoán Chu đúng là loại người như thế. Quả thực nàng không suy nghĩ thấu đáo được bằng Thẩm sư đệ: “Nếu đã vậy, thì chúng ta nên làm sao cho phải?”
Lục Lâm Trạch ngồi một bên đột nhiên hỏi: “Sư huynh, trước kia huynh cố tình lôi sư tôn ra để khích hắn. Có phải huynh lấy được tín vật gì trên người hắn rồi không?”
Không hổ là sư đệ mà, quả nhiên quan sát nhạy bén thật.
Thẩm Tam Xuyên lấy một chiếc huy hiệu màu vàng kim khắc ba loại hoa của Ải Phong Nguyệt ra, bày trước mặt hai người. Đó chính là thứ anh chàng đã cố tình khích Nhan Hoán Chu lại gần để gỡ khỏi người hắn trước khi ngã xuống vực: “Đây là huy hiệu vàng khắc hoa văn tam hoa mà chỉ đệ tử thủ tịch sở hữu. Hiện giờ trong Ải Phong Nguyệt, duy mình Nhan Hoán Chu là có tư cách đeo.”
Hai người nhìn chiếc huy hiệu tam hoa vàng kim kia chằm chằm, sau đó nghe Thẩm Tam Xuyên nói tiếp: “Nhưng cũng như đệ từng nói, dù huy hiệu này nằm trong tay đệ, hắn vẫn có thể cãi lý là làm mất hoặc bị đệ trộm. Đệ còn phải chờ một cơ hội. Một cơ hội khiến hắn phải đi đời hoàn toàn, triệt để!”
…
5 ngày sau, Ải Phong Nguyệt.
Nhan Hoán Chu lảo đảo bước đến các Lâm Uyên Thủy, quỳ gối trước cửa, nói bằng giọng điệu vô cùng hối hận tự trách: “Chưởng môn sư tôn, hai sư đệ Thẩm Tam Xuyên và Lục Lâm Trạch trượt chân rơi xuống vực. Lỗi tại đệ tử vô dụng, không hoàn thành được trách nhiệm bảo vệ mọi người!”
Thiên Lũng Cảnh ở trong các Lâm Uyên Thủy nghe thấy giọng Nhan Hoán Chu. Y nhíu mày, xuất hiện ngay trước mắt hắn chỉ sau một giây: “Đã xảy ra chuyện gì, làm sao hai đứa nó lại rơi xuống vực?”
Nhan Hoán Chu thấy Thiên Lũng Cảnh, vội vàng quỳ bò tới trước y, thưa bằng giọng nức nở: “Sư tôn, hai sư đệ lên núi nhanh quá, mà đệ tử lại luôn tụt đằng sau để bảo vệ các sư đệ sư muội còn lại của đỉnh Vô Quan. Không ngờ tới lúc lần theo dấu chân đi tìm hai sư đệ, đệ tử mới phát hiện hai đứa không trên đỉnh núi, mà lại có vết tuyết sụp đúng chỗ dấu chân biến mất… Con cho là, chắc hẳn hai sư đệ leo đến đỉnh thì dõi mắt ra xa, nào ngờ đỉnh núi không chịu được trọng lượng của hai đứa, nên cả hai cùng rớt xuống rồi ạ!”
Hắn ta thấy Thiên Lũng Cảnh không nói gì, đánh bạo tiến lên đụng vào vạt áo y. Ngay khoảnh khắc hắn ta chạm vào góc áo của Thiên Lũng Cảnh, trái tim hắn đập thình thịch: “Sư tôn, vực thẳm dưới chân núi tuyết Lạc Phong có trận pháp gió lốc, hai sư đệ còn chưa tới kỳ Ngự Khí, có lẽ lành ít dữ nhiều… Con hổ thẹn với hai sư đệ quá! Xin sư tôn cứ trách phạt ạ!”
Thiên Lũng Cảnh lạnh lùng nói: “Đã xuống núi tìm chưa?”
“Có tìm rồi ạ, nhưng không tìm ra gì cả. Đệ tử đành về trước để báo cáo việc này. Cẩu Tuân sư đệ đang đưa các sư đệ sư muội còn lại về sau…
“Hai sư đệ chẳng những mất sớm khi độ đương Xuân, mà còn không tìm nổi hài cốt, tất cả là lỗi của đệ tử ạ!” Hắn ta nói dứt câu thì toan ôm Thiên Lũng Cảnh bật khóc thật to. Ai dè hắn chỉ vồ được không khí, Thiên Lũng Cảnh đã biến thân ra ngoài rồi.
“Tam Xuyên tuyệt đối không thể gặp chuyện gì được.”
“Cái gì?” Nghe thấy giọng Thiên Lũng Cảnh, Nhan Hoán Chu đứng bật dậy, nhìn ra ngoài phòng, “Sư tôn, đó là trận gió lốc, dù là kỳ tài xuất sắc cũng không sống nổi khi chưa đến giai đoạn Ngự Khí đâu ạ!”
Thiên Lũng Cảnh thờ ơ nói: “Trận gió lốc cũng không thể khiến Tam Xuyên bị thương được.”
Tam Xuyên có Ứng Kiếp hộ thể, sẽ không sao đâu, có điều Lục Lâm Trạch thì… Nếu thằng bé Tam Xuyên thấy sư đệ mình rơi vào trận pháp gió xoáy, bị xé nát te tua, không biết nó có chịu nổi không…
Bấy giờ, cảnh tượng Hoang Tịch đầu một nơi thân một nẻo ngày xưa bỗng hiện ra trong đầu Thiên Lũng Cảnh. Khi đó, để báo thù cho Hoang Tịch, mình đã như nổi điên, còn nhuộm thắm Núi Phù Linh bằng máu tươi.
Y nhìn lòng bàn tay mình.
Y đột nhiên ý thức được, tội nghiệt giết chóc năm đó của mình, quả thực còn hơn cả đám người bị gọi là ma tu.
“Ta sẽ tự đi tìm hai đứa, con thông báo việc này với các trưởng lão đi.”
Dứt lời, Thiên Lũng Cảnh bèn rời khỏi các Lâm Uyên Thủy. Nhan Hoán Chu nhìn các Lâm Uyên Thủy trống không, bỗng dưng tức lộn ruột. Hắn ta không hiểu tại sao sư tôn lại coi trọng Thẩm Tam Xuyên như thế. Đã biết thằng đó rơi vào trận gió lốc mà người còn không tin nó sẽ tiêu tùng. Thậm chí sư tôn chẳng bao giờ ra khỏi cửa, nhưng lại định đích thân xuất quan tìm nó! Rõ ràng ngày xưa, ngoài quan tâm săn sóc tên phản đồ kia, người chẳng bao giờ để tâm đến bất kỳ đệ tử nào khác. Sao giờ người lại chăm bẵm Thẩm Tam Xuyên như thế? Chẳng lẽ người coi Thẩm Tam Xuyên là thế thân của Hoang Tịch?!
Hắn ta tức đến ngứa răng, nhưng cũng đành chịu chết chẳng làm gì được!
Mà cũng chẳng sao, dù gì tên họ Thẩm kia đã toi đời, sau này không còn ai tranh cướp chức đệ tử thân truyền của sư tôn với hắn nữa. Hắn ta sắp được làm đệ tử thân truyền của sư tôn, được vào sống trong các Lâm Uyên Thủy rồi. Tới lúc ấy, rồi ai ai cũng sẽ biết, Nhan Hoán Chu hắn đây sẽ là Chưởng môn đời kế tiếp của Ải Phong Nguyệt, là Kim Tiên quyền lực nhất của năm nhánh Thần Phong!
Hắn ta từ tốn chắp tay sau lưng đi xuống núi, hưởng thụ cảm giác sắp được vào sống ở các Lâm Uyên Thủy, bước trên con đường nhất định phải bước qua này.
Hắn còn chưa kịp xuống tới núi Phong, thì đã nghe thấy những tiếng hoan hô ồn ào nhốn nháo vọng vào từ ngoài cửa núi. Ầm ĩ quá, đệ tử bên nào mà to mồm thế, không biết Ải Phong Nguyệt luôn chuộng yên tĩnh sao? Đúng là lũ không có kỷ cương, bao giờ hắn ta thành Chưởng môn của Ải Phong Nguyệt, hắn nhất định phải trị lũ đệ tử bỏ đi này tới nơi tới chốn! Ải Phong Nguyệt của ta đường đường đứng đầu năm nhánh Thần Phong, phải chứa chấp lũ vô dụng chúng bay đúng là lãng phí!
Hắn vừa đi vừa chửi, phát hiện kha khá người đang đi về hướng cửa núi. Hắn ta không rõ ngọn nguồn là gì, bèn túm bừa một đệ tử đang hớn hở chạy đi hóng lại, hỏi: “Có chuyện gì thế, sao ai cũng chạy ra cửa núi vậy?”
Đệ tử bị hắn ta túm vốn hơi khó chịu, nhưng thấy người ta là đệ tử thủ tịch, có cáu mấy cũng phải bó tay, cậu ta đành phải đáp: “Nghe nói Chưởng môn sư tôn đang ở ngoài cửa núi, mọi người đều chạy ra để được chiêm ngưỡng thần thái như tiên của Chưởng môn sư tôn ạ. Nhan Thủ Tịch, huynh biết mà, Chưởng môn sư tôn hiếm khi ra ngoài, gần như lúc nào cũng ở các Lâm Uyên Thủy. Nhiều đệ tử mới chỉ được nghe công tích vĩ đại của Chưởng môn chứ chưa có duyên ngắm người thật, nên giờ ai chả muốn ra coi một lần! Cơ hội hiếm hoi đấy!”
Hừ, một lũ ngu muội, cứ làm lố lên.
Tuy chửi thầm trong lòng như thế, nhưng ngoài miệng hắn ta vẫn kìm lại: “Thì ra là vậy, ngày nào ta cũng được gặp Chưởng môn sư tôn, nên không thấy hiếm lạ như các đệ nữa.”
Đệ tử kia cười đầy xấu hổ: “Vậy sư huynh thả tay ra cho đệ đi được không ạ?”
“Đi đi, đi đi.”
Ban đầu hắn ta cũng chẳng để tâm lắm, nhưng thấy đám đệ tử chạy ra hóng càng lúc càng đông, hắn bỗng hơi khó hiểu. Về lý mà nói, ban nãy sư tôn chuẩn bị đi tìm Thẩm Tam Xuyên và Lục Lâm Trạch rồi, sao lại nấn ná ở cửa núi lâu thế nhỉ? Gần như gọi tất cả đệ tử Ải Phong Nguyệt qua bên này…
Hắn ta thậm chí còn thấy trưởng lão Hoa Bất Dương của núi Phong đi ra theo.
Đến đây thì hắn không nhịn nổi cơn tò mò nữa rồi. Rốt cuộc sư tôn đang làm gì ngoài cửa núi, mà lại nhốn nháo thế này?!
Tới khi hắn vội vã chạy ra cửa núi, hình ảnh đập vào mắt hắn đầu tiên không phải Vu Nguyệt Thượng nhân, mà là tên chết toi hắn không muốn gặp lại nhất trên cõi đời này!
Sao lại thế được?
Tại sao nó vẫn còn sống?!
Thẩm Tam Xuyên và Lục Lâm Trạch đang được các sư huynh sư tỷ đỉnh Vô Quan vây quanh, họ được đám đông tung lên cao rồi đỡ trọn, ai nấy đều vui vẻ phát rồ trước sự trở về của hai người!
“Hai đứa làm tụi tỷ sợ chết khiếp ấy biết không? Nhan Thủ Tịch bảo hai đệ rớt xuống vách núi rồi, còn nói hai đứa đã tan xương nát thịt. Tất cả chị em đều bật khóc tại chỗ luôn đó!”
“Đúng đấy đúng đấy. Các đệ không biết mình được yêu quý cỡ nào đâu, trên đường về mọi người khóc lóc thảm thiết cực! Mắt còn sưng tới giờ đây này!”
“May mà cả hai đều ổn, chứ không sau này đỉnh Vô Quan nhà mình buồn thiu mất, mọi người sẽ chẳng còn tâm trạng làm gì nữa đâu!”
“Lục sư đệ Lục sư đệ, ta muốn thổ lộ với đệ, a a a a a a, quả là mất đi rồi mới biết hối hận, ta thích đệ cực ý! Nhận lời tỏ tình của ta nhé? Đệ cứ ngẫm đi, ta thật lòng lắm đấy ha ha ha ha!”
“Uầy, thế thì Thẩm sư đệ ơi, ta muốn bày tỏ tấm lòng với đệ, thật luôn đấy. Ta cảm thấy trên thế gian này chẳng ai đẹp bằng đệ nữa, nếu không có được đệ, ta xin ở vậy cả đời! Cô đơn bóng chiếc luôn!”
“Ê ê ê, mấy huynh vừa phải thôi nha. Má ơi, một lũ đực rựa mà đòi tỏ tình với hai sư đệ, đừng làm hai đứa nó sợ! Các chị em ơi, mau bảo vệ hai sư đệ đi!”
“Ha ha ha ha ha…”
…
Mọi người cười vang không thôi, tuy toàn đùa giỡn, nhưng bầu không khí giữa họ rất vui vầy. Rõ ràng chỉ là một đám tay mơ mới ở chung được nửa năm, nhưng họ đã thân thiết vậy rồi, điều ấy khiến các đệ tử của núi Phong và lầu Nguyệt hơi kinh ngạc!
Lục Lâm Trạch cười lắc đầu nói: “Chư vị sư huynh sư tỷ, cảm phiền mọi người thả đệ và Thẩm sư huynh xuống, Chưởng môn sư tôn đang ở đây kìa.”
Mọi người trên đỉnh Vô Quan vui quá, nên không để ý Vu Nguyệt Thượng nhân đã đứng quan sát họ rõ lâu ở cách đó không xa. Các đệ tử khác của Ải Phong Nguyệt cũng vây kín cửa núi. Đệ tử đỉnh Vô Quan chưa từng thấy cảnh tượng hoành tráng thế này bao giờ, nhất thời ngây ra như phỗng. Bấy giờ Thẩm Tam Xuyên và Lục Lâm Trạch mới có cơ hội được chạm chân xuống đất.
Phát hiện Nhan Hoán Chu cũng đứng giữa đám đông, Thẩm Tam Xuyên biết đã đến lúc, vì thế anh chàng đi đến trước Thiên Lũng Cảnh, không kiêu ngạo không siểm nịnh nói: “Sư tôn, hôm nay con sẽ gói ghém hành lý dọn vào các Lâm Uyên Thủy ạ.”
Anh chàng vừa thốt ra câu này, tất cả đệ tử khác ở đây đều phải hít sâu vào.
Thằng này đang nói gì thế? Có mất mặt không cơ chứ!
Dọn vào các Lâm Uyên Thủy ư?
Nó tưởng nó là ai?!
Thời buổi này đúng là có đủ loại người, còn mơ hão được dọn vào ở các Lâm Uyên Thủy cơ đấy, cười chết nhau mất!
Dám nằm rừng mơ bắt con tưởng bở trước mặt mọi người, chắc nó không biết các Lâm Uyên Thủy là chỗ nào đâu. Ai phổ cập cho thằng ma mới này coi ha ha ha?!
…
Thiên Lũng Cảnh gật đầu nhè nhẹ, giọng y không vang, nhưng lại khiến tất cả mọi người nghe được rõ ràng rành mạch: “Vậy là cuối cùng con đã nghĩ kỹ, đồng ý trở thành đệ tử thân truyền của thầy rồi ư?”
Đám người vốn đang cười thầm lập tức ngây hết cả ra, ai nấy đều mắt chữ A mồm chữ O, Chưởng môn sư tôn đang nói gì thế?
“Rốt cuộc đứa này là đứa nào?! Quấn thừng bạc ánh tuyết trên eo, chẳng phải nó là đệ tử mới của đỉnh Vô Quan sao?”
“Nó chính là Thẩm Tam Xuyên đấy, mấy huynh không biết à? Nghe nói dạo này tối nào Chưởng môn sư tôn cũng dạy riêng cho nó!”
“Kinh thật, chẳng lẽ ý của Chưởng môn sư tôn là, người đã muốn nhận Thẩm Tam Xuyên làm đệ tử thân truyền từ lâu, nhưng nó chưa chịu đồng ý ư?!”
“Tên này ghê gớm thiệt, phải nói là nó ghê gớm lắm. Ta chỉ biết Hoa trưởng lão và Hàn trưởng lão cũng từng tự đến tận nơi, muốn cướp tên Thẩm Tam Xuyên này về làm đệ tử thân truyền, không ngờ cả Chưởng môn sư tôn còn bị sập cửa vào mặt…”
“Trời ạ, Chưởng môn sư tôn mà cũng không nhận nổi học trò ư? Rõ ràng tên ấy chỉ là một đứa mới toe ở đỉnh Vô Quan. Mọi người coi, Nhan Hoán Chu thân là Thủ tịch chính quy, mà bấy lâu nay Chưởng môn sư tôn có bao giờ nhìn thẳng vào y! Đệ mà là y, thì giờ phải nhục lắm!”
“Đúng quá rồi chứ lị, nhưng theo lệ thì đệ tử thân truyền của Chưởng môn sư tôn phải là Thủ Tịch mà nhỉ? Tỷ cứ tưởng sẽ không ai khác ngoài Nhan Hoán Chu, nào ngờ lại nhảy ra một đứa tay ngang. Quan trọng là Chưởng môn sư tôn còn chủ động ngỏ lời nữa chứ? Nghe lố lăng thật, nói ra chả ai tin nổi!”
“Vậy chắc hẳn Chưởng môn sư tôn muốn nhận cậu ta về làm đệ tử thân truyền lắm. Chẹp, đúng là hâm mộ ghê, mới vào môn phái nửa năm thôi chứ mấy! Vậy mà đã được Chưởng môn sư tôn và chư vị trưởng lão ưu ái rồi, đẹp trai đúng là có ưu thế thiệt…”
“Người ta không có mỗi sắc đẹp thôi đâu, tên ấy đã nhảy vọt bốn cấp liền chỉ trong vài tháng ngắn ngủi, tiến vào kỳ Khống Khí rồi. Thử hỏi có đứa nào trong lứa chúng ta làm được không?”
“Nhảy mấy cấp liên tục? Vậy cũng giống Chưởng môn sư tôn năm xưa còn gì?”
“Uây, khủng dữ vậy sao? Thế tương lai cầm chắc cái ghế đầu rồi!”
“Khụ khụ, mấy đứa be bé cái mồm thôi, không thấy ông Thủ Tịch nhà mình đang đứng bên kia à?”
…
Thẩm Tam Xuyên húng hắng, liếc mắt nhìn Nhan Hoán chu đã tức tím mặt giữa đám đông, chậm rãi nói: “Vâng, nghĩ lâu vậy thật tình cũng không hay, con xin cảm ơn sư tôn đã nâng đỡ ạ.”
Mặt Nhan Hoán Chu biến hẳn thành màu gan heo! Nắm đấm đang siết chặt cũng không khỏi run rẩy!
Thiên Lũng Cảnh: “Được, về các Lâm Uyên Thủy với thầy đi.”
“Dạ, thưa sư tôn.”
Khi Thẩm Tam Xuyên đi đến đứng đằng sau Thiên Lũng Cảnh, y bỗng tuyên bố với mọi người: “Chư vị, Thẩm Tam Xuyên sẽ trở thành đệ tử thân truyền duy nhất của Thiên Lũng Cảnh ta đây, sau này có thể tự do ra vào bất kỳ nơi nào trong Ải Phong Nguyệt, bao gồm cả các Lâm Uyên Thủy.”
Y vừa dứt lời, ấn ký tam hoa tượng trưng cho đệ tử thân truyền của Chưởng môn Ải Phong Nguyệt xuất hiện trên trán Thẩm Tam Xuyên. Dấu ấn vẽ ba loại hoa màu bạc tỏa sáng lấp lánh, như thể muốn khắc thật sâu vào mắt mọi người, rồi lập tức biến mất!
Đệ tử thủ tịch không có ấn ký, chỉ có thể đeo huy hiệu vàng, vì chức Thủ tịch theo nhiệm kỳ bốn năm, chẳng ai chắc được Thủ Tịch kế cận sẽ là ai. Vậy nên hết lượt giữ ghế đầu, thì phải giao huy hiệu vàng cho đệ tử thủ tịch đời kế tiếp.
Nhưng đệ tử thân truyền của Chưởng môn lại có dấu ấn vĩnh cửu tượng trưng thân phận!
Chưởng môn các đời đều có ấn ký tam hoa màu bạc trên trán. Có điều bình thường ấn ký sẽ không xuất hiện, chỉ khi mặc trang phục lộng lẫy tham dự các dịp hội hè lớn của năm nhánh Thần Phong, dấu ấn tượng trưng cho thân phận mới lộ ra mà thôi.
Đám đông đều chúc mừng, các đệ tử của đỉnh Vô Quan lại càng hoan hô nhảy nhót ầm ĩ!
Hàn Vãn Lâu thở dài thườn thượt: “Chồi non tốt như thế, ta cũng muốn giành lắm… Nào ngờ một đứa bị Lũng Cảnh cướp mất, đứa kia bị sư phụ chiếm rồi, đúng là đau đầu.”
Hoa Bất Dương khó chịu nói: “Nếu không phải đánh không lại Thiên Lũng Cảnh, thì trước kia ta đã trói nó về làm đệ tử thân truyền!”
Phù Nhất Bạch tợp một hớp rượu, chùi miệng bảo: “Ta đã nhận ra thằng cu này đặc biệt từ sớm. Không ngờ nó lại tóm được trái tim Thiên Lũng Cảnh nhanh như vậy, khiến tên nhãi không chịu nhận đồ đệ suốt trăm năm phải mở lòng… Chậc chậc, coi như có cái ăn nói với sư phụ rồi!”
Lúc này, chỉ mình Nhan Hoán Chu là cắn chặt răng, ước chi có thể phi kiếm đâm chết Thẩm Tam Xuyên ngay trước mặt mọi người!
Họ Thẩm, ngươi chờ đấy cho ta!!!
[HẾT CHƯƠNG 47]