Chương 48
“Đệ nhát gan, không dám ngủ một mình”
***
【 Hệ thống: Chúc mừng ký chủ trở thành đệ tử thân truyền của Vu Nguyệt Thượng nhân, điểm cốt truyện +100 】
Thẩm Tam Xuyên đang gói ghém đồ đạc mang đi. Thật ra anh chàng cũng không có nhiều đồ lắm, nhưng chẳng hiểu sao lại dọn mãi không xong.
“Sư huynh, lát nữa đệ tiễn huynh lên các Lâm Uyên Thủy nhé.” Lục Lâm Trạch vừa gấp chăn đệm giúp Thẩm Tam Xuyên, vừa ngoái lại hỏi anh chàng.
“À, không cần đâu, thật ra ta cũng không có nhiều đồ mấy, đi một mình được rồi.” Thẩm Tam Xuyên từ chối theo thói quen. Một phần vì phép lịch sự, cái nữa là do vô thức vuột miệng.
Lục Lâm Trạch cười cười: “… Vậy thì được ạ, đệ không tiễn huynh nữa.”
Thẩm Tam Xuyên: “…”
Nài thêm chút nữa không được hả? Nói thêm tí tẹo là anh cho chú theo tiễn mà! Thẩm Tam Xuyên rầu rĩ nghĩ thầm trong lòng. Dù sao anh chàng vẫn mong được ở bên sư đệ lâu hơn một chút. Vào sống trong các Lâm Uyên Thủy rồi, về sau hai anh em chắc chắn không được ở cạnh nhau nhiều như bây giờ.
Sau đấy Lục Lâm Trạch hoàn toàn không nhắc đến chuyện đưa tiễn anh chàng nữa. Nhưng hắn luôn tay luôn chân dọn nhà, cả gian phòng sạch bong kin kít, sạch sẽ y như không có ai ở vậy.
Hơn nữa sư đệ còn có vẻ sung sướng lắm…
Mình sắp đi rồi, nó có thể chiếm trọn căn phòng này, nên nó mừng rơn chăng?
Quả nhiên chỉ có mình không muốn hai đứa xa nhau thôi, chứ em mình thiếu mình cũng chả sao… Nhưng hai anh em đã làm bạn chung phòng bấy lâu, sắp chia tay rồi mà không được làm một bữa đồ nướng dăm ba chén rượu, cứ thấy tiếc nuối sao sao đó.
Cảnh từ biệt sau đấy cũng rất bình thường, Lục Lâm Trạch cười vẫy tay nói hẹn gặp lại với anh chàng. Quả thật chả có vẻ gì là lưu luyến thiết tha, anh chàng thì lại muốn ôm sư đệ một cái, dặn một câu “Anh em tốt”, mà đèo bồng lắm đồ quá nên đành phải thôi.
Sau khi chính thức dọn vào các Lâm Uyên Thủy, Thẩm Tam Xuyên chợt nhớ ra thời Hoang Tịch còn làm đệ tử thân truyền của sư tôn, gã sẽ phụ trách cái ăn cái mặc hằng ngày cho thầy. Vì thế anh chàng bèn dò hỏi Vu Nguyệt Thượng nhân có cần mình hầu hạ không? Dù sao anh chàng biết thừa sư tôn thích món gì ghét món gì, nếu bắt anh chàng chăm sóc thật vẫn ngon cơm thôi.
“Cứ nhịn ăn mãi cũng không tốt ạ. Con nấu ít cháo trắng rau xào cho sư tôn ăn mỗi ngày nhé, cháo nấu loãng thôi, rau không bỏ dầu bỏ muối.”
Thiên Lũng Cảnh nhìn Thẩm Tam Xuyên đầy vẻ ý nhị sâu xa: “Sao thầy cứ có cảm giác con rành thầy thế nhỉ, như là đã quen lâu rồi ấy. Mà rõ ràng con còn trẻ măng mới vào đời.”
Tim Thẩm Tam Xuyên thót lại. Nói thật, ở bên Thiên Lũng Cảnh trong ảo cảnh bấy lâu, quả thực anh chàng đã rành rẽ những thói quen của sư tôn. Cũng chính vì rành rọt, nên mới càng sùng kính và quý Thiên Lũng Cảnh hơn. Ấn tượng đầu tiên của anh chàng về sư tôn là thầy siêu mạnh, ngầu lòi vô đối, là vị thần chết chóc đã một mình một kiếm tiêu diệt cả tông môn. Nhưng giờ anh chàng lại cảm nhận được tấm lòng dịu dàng đằng sau vỏ bọc mạnh mẽ của thầy. Thầy như một ngọn núi lớn vĩ đại và tĩnh lặng. Thoạt trông có vẻ không thể vượt qua, nhưng lại lặng thầm gánh tất cả trên vai, chặn mưa gió cho mọi người, nhẫn nại kiềm chế, nghiêm túc kiên trì… Chỉ cần hiểu được thầy, là sẽ ngưỡng mộ thầy thôi!
Được trở thành đệ tử thân truyền của Vu Nguyệt Thượng nhân, Thẩm Tam Xuyên cảm thấy đấy chính là vinh quang lớn nhất đời mình.
“Nhưng có lẽ giữa người với người vẫn có cơ duyên nhất định. Con quả thật rất được lòng thầy.” Thiên Lũng Cảnh thấy Thẩm Tam Xuyên không đáp, thì tự nói phần mình, “Từ lần đầu tiên gặp thằng nhóc nhà con, thầy đã rất ưng rồi.”
Thẩm Tam Xuyên nghe vậy thì hơi đỏ mặt. Anh chàng mồ côi từ tấm bé, chưa từng cảm nhận được hơi ấm của cha mẹ. Nhưng Thiên Lũng Cảnh và Lục Lâm Trạch lại khiến anh chàng biết người thân là thế nào. Vậy nên anh chàng mới muốn bảo vệ họ, thay đổi kết cục của họ.
“Không chỉ thầy đâu, cả Uyên Quang cũng cưng con lắm.” Thiên Lũng Cảnh đứng lên, dường như nhớ ra chuyện gì, lại nói với Thẩm Tam Xuyên, “Đúng rồi, chuyện con trở thành đệ tử thân truyền của thầy, bốn môn phái tu tiên lớn còn lại của năm nhánh Thần Phong chắc hẳn đều đã biết. Ít ngày nữa, mấy vị Chưởng môn sẽ tới Ải Phong Nguyệt thăm nhà. Lấy cớ là tụ tập, chứ thực ra họ đều đến để gặp con.”
“Gặp con ạ?” Thẩm Tam Xuyên chỉ vào mình, hơi hoang mang, “Con chỉ là một đứa tay mơ ở kỳ Khống Khí, có gì đáng để họ tò mò?”
Thiên Lũng Cảnh nói: “Nguyên nhân chính vì con chỉ là một đứa tay mơ ở kỳ Khống Khí, mà lại có thể trở thành đệ tử thân truyền của thầy, nên họ mới càng tò mò đấy.”
Thẩm Tam Xuyên nịnh ngay: “Thế thì xét cho rốt vẫn là nhờ sư tôn lợi hại quá đó ạ. Mục đích thật của họ chỉ là lợi dụng con để thử xem sư tôn mạnh thế nào thôi!”
“Nếu thấy sư tôn lợi hại, sao con không kể thầy nghe con đã gặp phải chuyện gì ở núi tuyết Lạc Phong? Ta đoán con rớt xuống vực thật, đúng không?”
Thẩm Tam Xuyên bĩu môi, anh chàng quả thực không ngờ sư tôn lại hỏi mình trước: “Vụ việc lần này khiến con ý thức được sâu sắc là mình còn chưa đủ cố gắng, yếu ớt quá nên đành mặc cho người đời xâu xé… Sư tôn, con muốn được như thầy, mạnh đến mức có thể bảo vệ tất cả những người con yêu quý ạ.”
“Vậy là con muốn tự giải quyết bằng cách của riêng mình à? Thật sự không cần thầy đây xử lý thay con ư?”
“Đúng ạ, nếu mỗi chuyện cỏn con này con cũng không xử lý được, thì làm sao đủ tư cách trở thành đệ tử thân truyền của sư tôn!”
…
Huấn luyện xong, Thẩm Tam Xuyên quay về căn nhà nhỏ của đệ tử thân truyền. Nơi này vẫn giống hệt thời Hoang Tịch rời đi. Anh chàng vốn định sửa sang hết lại, bày thật nhiều đồ đạc của mình vào cho có không khí sinh hoạt. Nhưng ban nãy huấn luyện mệt quá, anh chàng chẳng muốn nhúc nhích nữa, dứt khoát nằm ườn ra giường mơ màng thiếp đi.
“Sư đệ, khô miệng quá, rót cho ta chén trà đi!”
Không ai đáp lời, căn phòng im ắng.
“Sư đệ?”
Bấy giờ anh chàng mới ý thức được Lục Lâm Trạch đã không còn bên cạnh mình nữa. Anh chàng đã quen với cuộc sống ở chung trước kia, giờ xa nhau rồi chưa quen ngay được.
Ôi, đúng thật, nơi này đâu còn sư đệ, không thể tiếp tục sống những tháng ngày áo tới duỗi tay cơm tới há mồm được rồi…
【 Hệ thống: Tôn thượng chăm cậu kỹ quá, nhìn mà coi, ngài ấy không ở cạnh cậu là cậu khốn khổ thế này đây 】
Đúng là khốn khổ thiệt. Bình thường giờ này sư đệ đã chuẩn bị nước tắm trải sẵn giường đệm cho mình rồi. Giờ mình phải tự động tay thì mới có cơm no áo ấm, chả muốn động cựa nữa.
Hơn nữa toàn thân nhức nhối quá, giờ mới thấy nhớ những cuốc mát-xa của sư đệ làm sao!
Không biết sư đệ đang làm gì nhỉ, không cần chờ mình về nhà rõ khuya nữa, hay là thằng nhỏ ngủ mất rồi?
Anh chàng thấy thân thể nặng trịch, mắt cứ díp lại. Cơn buồn ngủ ập đến, lúc này anh chàng hoàn toàn không nhận ra có người đẩy cửa bước vào.
…
Thiên Lũng Cảnh đang uống trà đọc sách trong phòng. Uyên Quang cũng bầu bạn với y cảm nhận được có kẻ tự tiện xông vào các Lâm Uyên Thủy. Nó cảnh giác tỏa ra ánh chớp, đang định phi thân ra ngoài, thì Thiên Lũng Cảnh lại lật nhẹ hai ngón tay, cửa phòng lập tức đóng sầm khóa kín. Uyên Quang không ra ngoài được, nôn nóng đến độ bay tới bay lui. Có điều tuy nó bay loạn lên, nhưng không làm xáo trộn đồ đạc trong phòng tẹo nào.
Thiên Lũng Cảnh không thèm nhìn nó, nhấp một ngụm trà rồi từ tốn lật một trang sách, sau rốt mới nói: “Sao, tính cướp con trai với Ứng Kiếp à?”
Uyên Quang cáu nhặng lên, liên tục chọc mũi kiếm vào nền đất. Nhưng không có sự đồng ý của Thiên Lũng Cảnh, nó không ra ngoài được. Nên cuối cùng nó dứt khoát chơi xấu, lăn đùng ra đất đánh keng, nằm im thin thít như con cá chết.
Bấy giờ Thiên Lũng Cảnh mới liếc Uyên Quang, hơi buồn cười: “Có phải hoa nhài ngươi trồng đâu, lo lắng như thế làm gì?”
Uyên Quang nhìn bông hoa nhài nhà mình đã cắm sâu vào phân mà còn chưa biết, nằm im ru.
…
Thẩm Tam Xuyên nhắm mắt ngủ gà ngủ gật. Ai đấy ấn vai anh chàng rồi lướt dọc xuống, lực tay quen thuộc này khiến anh chàng tưởng là mình nằm mơ thấy sư đệ mát-xa cho mình. Anh chàng không kìm lòng nổi, rên rỉ bảo: “Ưm, sư đệ, xuống dưới tẹo nữa đi… ư, đúng chỗ đấy rồi, mạnh nữa vào…”
“Lực vừa rồi đủ chưa ạ?”
“Ừ ừ, phê lắm.”
Nói xong câu này, anh chàng thình lình mở mắt ra, ngoái lại thì phát hiện đúng là Lục Lâm Trạch đang mát-xa cho mình thật!
“Sư sư sư đệ?!
“Sao đệ lại ở đây?”
Lục Lâm Trạch nói: “Đệ nhát gan, không dám ngủ một mình, nên định bụng tới tìm sư huynh.”
Lúc hắn nói câu đấy, đôi mắt hắn tỏa sáng rất đỗi chân thành và tự nhiên, hoàn toàn không giống đang ăn bốc nói phét.
Thẩm Tam Xuyên nhìn ra ngoài cửa sổ, nhưng thấy cửa phòng Vu Nguyệt Thượng nhân đã đóng chặt, chỉ còn một tia sáng nhạt le lói qua khe cửa sổ: “Nhưng làm sao đệ lên đây được, chẳng phải các Lâm Uyên Thủy có thuật cấm ư?”
“Có thuật cấm ạ?” Lục Lâm Trạch vờ như không biết, “Đệ lên đây theo ký ức của Hoang Tịch thôi, hình như không có trở ngại gì.”
Tuy Thẩm Tam Xuyên chẳng hiểu ra làm sao, nhưng anh chàng vẫn rất vui vì được gặp lại Lục Lâm Trạch. Nói thật, không có sư đệ bên cạnh đúng là không quen. Xin hã? đọc t???ện tại ( T ??MT???EN﹒?n )
“Sư huynh mau nằm tử tế đi, đệ xoa bóp giãn cơ cho huynh. Lát huynh đi tắm, đệ sẽ dọn phòng.”
“Ơ, đệ tính ở lại đây thật à?”
Lục Lâm Trạch ấm ức nói: “Sư huynh đi rồi, căn nhà kia tối quá, đệ ở một mình không dám ngủ tẹo nào… Sư huynh không định đuổi đệ đi đấy chứ?”
“Nhưng mà, nhỡ bị sư tôn phát hiện thì…”
Lục Lâm Trạch tỏ vẻ vô cùng đáng thương nhìn Thẩm Tam Xuyên: “Nhỡ bị phát hiện, sư huynh sẽ che chở cho đệ chứ?”
Thẩm Tam Xuyên gãi gãi đầu, nghiêm túc suy nghĩ một hồi, cuối cùng hạ quyết tâm nói: “Yên tâm đi sư đệ, sư tôn mà phát hiện thật, thì ta sẽ bảo ta sợ tối không dám ngủ một mình, nằng nặc đòi đệ qua ngủ chung. Vậy thì sư tôn sẽ không trách phạt nữa!”
【 Hệ thống: Úi! Tôn thượng nắm thóp được cậu rồi 】
Mát-xa giãn cơ xong, Thẩm Tam Xuyên được ngâm bồn nước ấm tắm thỏa thuê. Lúc anh chàng mặc áo lót đi ra, thì chợt phát hiện Lục Lâm Trạch đã bày hết đồ dùng sinh hoạt của hai người, giường đệm cũng trải tinh tươm! Anh chàng bỗng có cảm giác hai đứa lại quay về phòng ký túc hồi xưa…
Sau đó anh chàng mới nhận ra một vấn đề.
Căn phòng này chỉ có một chiếc giường, mà còn là giường đơn…
“Sư đệ, vậy ta ngủ dưới đất nhé, đệ ngủ trên giường đi.”
Anh chàng đang định lấy đệm ra trải, thì Lục Lâm Trạch lại cười nói: “Ngủ chung đi, đệ có thói quen nằm nghiêng, ngủ chung cũng không di dịch quậy phá. Đệ không chiếm nhiều diện tích quá đâu, sư huynh cứ ngủ ở mé trong, muốn xoay người thế nào cũng không thành vấn đề.”
“Nhưng hai người ngủ thì vẫn chật chứ, ta nồi đồng cối đá lắm, ngủ đất không sao đâu.”
“Tất nhiên không được rồi. Đệ sợ tối nên mới tới chuốc vạ cho sư huynh, sao lại dám để sư huynh ngủ đất?” Lục Lâm Trạch kéo Thẩm Tam Xuyên lên giường, “Thế này đi, đêm nay mình ngủ tạm vầy đã, nếu sư huynh thấy chật quá, thì mai mình chỉnh lại sau.”
“Nhưng mà…”
“Anh em thân tình với nhau cả, ngủ chung một giường có gì ghê gớm đâu.”
Ẹc, nói thế cũng chẳng sai, anh em xương máu ngủ chung một giường đã là gì, mặc chung một quần còn bình thường ấy chứ.
Lục Lâm Trạch đẩy Thẩm Tam Xuyên lên giường luôn mà chẳng thèm giải thích, sau đó tự ngồi ở mé ngoài, ngăn không cho Thẩm Tam Xuyên đi xuống.
Thẩm Tam Xuyên bó tay, đành gắng sức rụt vào bên trong. Dù sao giường bé xíu, hai thằng đàn ông to đùng nằm đấy, anh chàng sợ sư đệ sẽ lăn xuống đất mất.
Anh chàng đắp chăn đàng hoàng rồi bỏ tay ra ngoài, nhìn Lục Lâm Trạch đang quay lưng về phía mình cởi quần áo. Anh chàng vốn có thói quen nằm ngửa, nhưng nghĩ bụng giường hẹp quá, nên anh chàng cũng quyết định quay nghiêng, đưa lưng về phía hắn, ngủ ở mé trong, cốt để sư đệ có nhiều chỗ nằm hơn.
Vừa nhắm mắt lại, anh chàng đã cảm giác được có người nhấc chăn của mình lên chui vào.
“Sư huynh, giường nhỏ, chúng ta nằm chung một chăn đi.”
[HẾT CHƯƠNG 48]
***
【 Hệ thống: Chúc mừng ký chủ trở thành đệ tử thân truyền của Vu Nguyệt Thượng nhân, điểm cốt truyện +100 】
Thẩm Tam Xuyên đang gói ghém đồ đạc mang đi. Thật ra anh chàng cũng không có nhiều đồ lắm, nhưng chẳng hiểu sao lại dọn mãi không xong.
“Sư huynh, lát nữa đệ tiễn huynh lên các Lâm Uyên Thủy nhé.” Lục Lâm Trạch vừa gấp chăn đệm giúp Thẩm Tam Xuyên, vừa ngoái lại hỏi anh chàng.
“À, không cần đâu, thật ra ta cũng không có nhiều đồ mấy, đi một mình được rồi.” Thẩm Tam Xuyên từ chối theo thói quen. Một phần vì phép lịch sự, cái nữa là do vô thức vuột miệng.
Lục Lâm Trạch cười cười: “… Vậy thì được ạ, đệ không tiễn huynh nữa.”
Thẩm Tam Xuyên: “…”
Nài thêm chút nữa không được hả? Nói thêm tí tẹo là anh cho chú theo tiễn mà! Thẩm Tam Xuyên rầu rĩ nghĩ thầm trong lòng. Dù sao anh chàng vẫn mong được ở bên sư đệ lâu hơn một chút. Vào sống trong các Lâm Uyên Thủy rồi, về sau hai anh em chắc chắn không được ở cạnh nhau nhiều như bây giờ.
Sau đấy Lục Lâm Trạch hoàn toàn không nhắc đến chuyện đưa tiễn anh chàng nữa. Nhưng hắn luôn tay luôn chân dọn nhà, cả gian phòng sạch bong kin kít, sạch sẽ y như không có ai ở vậy.
Hơn nữa sư đệ còn có vẻ sung sướng lắm…
Mình sắp đi rồi, nó có thể chiếm trọn căn phòng này, nên nó mừng rơn chăng?
Quả nhiên chỉ có mình không muốn hai đứa xa nhau thôi, chứ em mình thiếu mình cũng chả sao… Nhưng hai anh em đã làm bạn chung phòng bấy lâu, sắp chia tay rồi mà không được làm một bữa đồ nướng dăm ba chén rượu, cứ thấy tiếc nuối sao sao đó.
Cảnh từ biệt sau đấy cũng rất bình thường, Lục Lâm Trạch cười vẫy tay nói hẹn gặp lại với anh chàng. Quả thật chả có vẻ gì là lưu luyến thiết tha, anh chàng thì lại muốn ôm sư đệ một cái, dặn một câu “Anh em tốt”, mà đèo bồng lắm đồ quá nên đành phải thôi.
Sau khi chính thức dọn vào các Lâm Uyên Thủy, Thẩm Tam Xuyên chợt nhớ ra thời Hoang Tịch còn làm đệ tử thân truyền của sư tôn, gã sẽ phụ trách cái ăn cái mặc hằng ngày cho thầy. Vì thế anh chàng bèn dò hỏi Vu Nguyệt Thượng nhân có cần mình hầu hạ không? Dù sao anh chàng biết thừa sư tôn thích món gì ghét món gì, nếu bắt anh chàng chăm sóc thật vẫn ngon cơm thôi.
“Cứ nhịn ăn mãi cũng không tốt ạ. Con nấu ít cháo trắng rau xào cho sư tôn ăn mỗi ngày nhé, cháo nấu loãng thôi, rau không bỏ dầu bỏ muối.”
Thiên Lũng Cảnh nhìn Thẩm Tam Xuyên đầy vẻ ý nhị sâu xa: “Sao thầy cứ có cảm giác con rành thầy thế nhỉ, như là đã quen lâu rồi ấy. Mà rõ ràng con còn trẻ măng mới vào đời.”
Tim Thẩm Tam Xuyên thót lại. Nói thật, ở bên Thiên Lũng Cảnh trong ảo cảnh bấy lâu, quả thực anh chàng đã rành rẽ những thói quen của sư tôn. Cũng chính vì rành rọt, nên mới càng sùng kính và quý Thiên Lũng Cảnh hơn. Ấn tượng đầu tiên của anh chàng về sư tôn là thầy siêu mạnh, ngầu lòi vô đối, là vị thần chết chóc đã một mình một kiếm tiêu diệt cả tông môn. Nhưng giờ anh chàng lại cảm nhận được tấm lòng dịu dàng đằng sau vỏ bọc mạnh mẽ của thầy. Thầy như một ngọn núi lớn vĩ đại và tĩnh lặng. Thoạt trông có vẻ không thể vượt qua, nhưng lại lặng thầm gánh tất cả trên vai, chặn mưa gió cho mọi người, nhẫn nại kiềm chế, nghiêm túc kiên trì… Chỉ cần hiểu được thầy, là sẽ ngưỡng mộ thầy thôi!
Được trở thành đệ tử thân truyền của Vu Nguyệt Thượng nhân, Thẩm Tam Xuyên cảm thấy đấy chính là vinh quang lớn nhất đời mình.
“Nhưng có lẽ giữa người với người vẫn có cơ duyên nhất định. Con quả thật rất được lòng thầy.” Thiên Lũng Cảnh thấy Thẩm Tam Xuyên không đáp, thì tự nói phần mình, “Từ lần đầu tiên gặp thằng nhóc nhà con, thầy đã rất ưng rồi.”
Thẩm Tam Xuyên nghe vậy thì hơi đỏ mặt. Anh chàng mồ côi từ tấm bé, chưa từng cảm nhận được hơi ấm của cha mẹ. Nhưng Thiên Lũng Cảnh và Lục Lâm Trạch lại khiến anh chàng biết người thân là thế nào. Vậy nên anh chàng mới muốn bảo vệ họ, thay đổi kết cục của họ.
“Không chỉ thầy đâu, cả Uyên Quang cũng cưng con lắm.” Thiên Lũng Cảnh đứng lên, dường như nhớ ra chuyện gì, lại nói với Thẩm Tam Xuyên, “Đúng rồi, chuyện con trở thành đệ tử thân truyền của thầy, bốn môn phái tu tiên lớn còn lại của năm nhánh Thần Phong chắc hẳn đều đã biết. Ít ngày nữa, mấy vị Chưởng môn sẽ tới Ải Phong Nguyệt thăm nhà. Lấy cớ là tụ tập, chứ thực ra họ đều đến để gặp con.”
“Gặp con ạ?” Thẩm Tam Xuyên chỉ vào mình, hơi hoang mang, “Con chỉ là một đứa tay mơ ở kỳ Khống Khí, có gì đáng để họ tò mò?”
Thiên Lũng Cảnh nói: “Nguyên nhân chính vì con chỉ là một đứa tay mơ ở kỳ Khống Khí, mà lại có thể trở thành đệ tử thân truyền của thầy, nên họ mới càng tò mò đấy.”
Thẩm Tam Xuyên nịnh ngay: “Thế thì xét cho rốt vẫn là nhờ sư tôn lợi hại quá đó ạ. Mục đích thật của họ chỉ là lợi dụng con để thử xem sư tôn mạnh thế nào thôi!”
“Nếu thấy sư tôn lợi hại, sao con không kể thầy nghe con đã gặp phải chuyện gì ở núi tuyết Lạc Phong? Ta đoán con rớt xuống vực thật, đúng không?”
Thẩm Tam Xuyên bĩu môi, anh chàng quả thực không ngờ sư tôn lại hỏi mình trước: “Vụ việc lần này khiến con ý thức được sâu sắc là mình còn chưa đủ cố gắng, yếu ớt quá nên đành mặc cho người đời xâu xé… Sư tôn, con muốn được như thầy, mạnh đến mức có thể bảo vệ tất cả những người con yêu quý ạ.”
“Vậy là con muốn tự giải quyết bằng cách của riêng mình à? Thật sự không cần thầy đây xử lý thay con ư?”
“Đúng ạ, nếu mỗi chuyện cỏn con này con cũng không xử lý được, thì làm sao đủ tư cách trở thành đệ tử thân truyền của sư tôn!”
…
Huấn luyện xong, Thẩm Tam Xuyên quay về căn nhà nhỏ của đệ tử thân truyền. Nơi này vẫn giống hệt thời Hoang Tịch rời đi. Anh chàng vốn định sửa sang hết lại, bày thật nhiều đồ đạc của mình vào cho có không khí sinh hoạt. Nhưng ban nãy huấn luyện mệt quá, anh chàng chẳng muốn nhúc nhích nữa, dứt khoát nằm ườn ra giường mơ màng thiếp đi.
“Sư đệ, khô miệng quá, rót cho ta chén trà đi!”
Không ai đáp lời, căn phòng im ắng.
“Sư đệ?”
Bấy giờ anh chàng mới ý thức được Lục Lâm Trạch đã không còn bên cạnh mình nữa. Anh chàng đã quen với cuộc sống ở chung trước kia, giờ xa nhau rồi chưa quen ngay được.
Ôi, đúng thật, nơi này đâu còn sư đệ, không thể tiếp tục sống những tháng ngày áo tới duỗi tay cơm tới há mồm được rồi…
【 Hệ thống: Tôn thượng chăm cậu kỹ quá, nhìn mà coi, ngài ấy không ở cạnh cậu là cậu khốn khổ thế này đây 】
Đúng là khốn khổ thiệt. Bình thường giờ này sư đệ đã chuẩn bị nước tắm trải sẵn giường đệm cho mình rồi. Giờ mình phải tự động tay thì mới có cơm no áo ấm, chả muốn động cựa nữa.
Hơn nữa toàn thân nhức nhối quá, giờ mới thấy nhớ những cuốc mát-xa của sư đệ làm sao!
Không biết sư đệ đang làm gì nhỉ, không cần chờ mình về nhà rõ khuya nữa, hay là thằng nhỏ ngủ mất rồi?
Anh chàng thấy thân thể nặng trịch, mắt cứ díp lại. Cơn buồn ngủ ập đến, lúc này anh chàng hoàn toàn không nhận ra có người đẩy cửa bước vào.
…
Thiên Lũng Cảnh đang uống trà đọc sách trong phòng. Uyên Quang cũng bầu bạn với y cảm nhận được có kẻ tự tiện xông vào các Lâm Uyên Thủy. Nó cảnh giác tỏa ra ánh chớp, đang định phi thân ra ngoài, thì Thiên Lũng Cảnh lại lật nhẹ hai ngón tay, cửa phòng lập tức đóng sầm khóa kín. Uyên Quang không ra ngoài được, nôn nóng đến độ bay tới bay lui. Có điều tuy nó bay loạn lên, nhưng không làm xáo trộn đồ đạc trong phòng tẹo nào.
Thiên Lũng Cảnh không thèm nhìn nó, nhấp một ngụm trà rồi từ tốn lật một trang sách, sau rốt mới nói: “Sao, tính cướp con trai với Ứng Kiếp à?”
Uyên Quang cáu nhặng lên, liên tục chọc mũi kiếm vào nền đất. Nhưng không có sự đồng ý của Thiên Lũng Cảnh, nó không ra ngoài được. Nên cuối cùng nó dứt khoát chơi xấu, lăn đùng ra đất đánh keng, nằm im thin thít như con cá chết.
Bấy giờ Thiên Lũng Cảnh mới liếc Uyên Quang, hơi buồn cười: “Có phải hoa nhài ngươi trồng đâu, lo lắng như thế làm gì?”
Uyên Quang nhìn bông hoa nhài nhà mình đã cắm sâu vào phân mà còn chưa biết, nằm im ru.
…
Thẩm Tam Xuyên nhắm mắt ngủ gà ngủ gật. Ai đấy ấn vai anh chàng rồi lướt dọc xuống, lực tay quen thuộc này khiến anh chàng tưởng là mình nằm mơ thấy sư đệ mát-xa cho mình. Anh chàng không kìm lòng nổi, rên rỉ bảo: “Ưm, sư đệ, xuống dưới tẹo nữa đi… ư, đúng chỗ đấy rồi, mạnh nữa vào…”
“Lực vừa rồi đủ chưa ạ?”
“Ừ ừ, phê lắm.”
Nói xong câu này, anh chàng thình lình mở mắt ra, ngoái lại thì phát hiện đúng là Lục Lâm Trạch đang mát-xa cho mình thật!
“Sư sư sư đệ?!
“Sao đệ lại ở đây?”
Lục Lâm Trạch nói: “Đệ nhát gan, không dám ngủ một mình, nên định bụng tới tìm sư huynh.”
Lúc hắn nói câu đấy, đôi mắt hắn tỏa sáng rất đỗi chân thành và tự nhiên, hoàn toàn không giống đang ăn bốc nói phét.
Thẩm Tam Xuyên nhìn ra ngoài cửa sổ, nhưng thấy cửa phòng Vu Nguyệt Thượng nhân đã đóng chặt, chỉ còn một tia sáng nhạt le lói qua khe cửa sổ: “Nhưng làm sao đệ lên đây được, chẳng phải các Lâm Uyên Thủy có thuật cấm ư?”
“Có thuật cấm ạ?” Lục Lâm Trạch vờ như không biết, “Đệ lên đây theo ký ức của Hoang Tịch thôi, hình như không có trở ngại gì.”
Tuy Thẩm Tam Xuyên chẳng hiểu ra làm sao, nhưng anh chàng vẫn rất vui vì được gặp lại Lục Lâm Trạch. Nói thật, không có sư đệ bên cạnh đúng là không quen. Xin hã? đọc t???ện tại ( T ??MT???EN﹒?n )
“Sư huynh mau nằm tử tế đi, đệ xoa bóp giãn cơ cho huynh. Lát huynh đi tắm, đệ sẽ dọn phòng.”
“Ơ, đệ tính ở lại đây thật à?”
Lục Lâm Trạch ấm ức nói: “Sư huynh đi rồi, căn nhà kia tối quá, đệ ở một mình không dám ngủ tẹo nào… Sư huynh không định đuổi đệ đi đấy chứ?”
“Nhưng mà, nhỡ bị sư tôn phát hiện thì…”
Lục Lâm Trạch tỏ vẻ vô cùng đáng thương nhìn Thẩm Tam Xuyên: “Nhỡ bị phát hiện, sư huynh sẽ che chở cho đệ chứ?”
Thẩm Tam Xuyên gãi gãi đầu, nghiêm túc suy nghĩ một hồi, cuối cùng hạ quyết tâm nói: “Yên tâm đi sư đệ, sư tôn mà phát hiện thật, thì ta sẽ bảo ta sợ tối không dám ngủ một mình, nằng nặc đòi đệ qua ngủ chung. Vậy thì sư tôn sẽ không trách phạt nữa!”
【 Hệ thống: Úi! Tôn thượng nắm thóp được cậu rồi 】
Mát-xa giãn cơ xong, Thẩm Tam Xuyên được ngâm bồn nước ấm tắm thỏa thuê. Lúc anh chàng mặc áo lót đi ra, thì chợt phát hiện Lục Lâm Trạch đã bày hết đồ dùng sinh hoạt của hai người, giường đệm cũng trải tinh tươm! Anh chàng bỗng có cảm giác hai đứa lại quay về phòng ký túc hồi xưa…
Sau đó anh chàng mới nhận ra một vấn đề.
Căn phòng này chỉ có một chiếc giường, mà còn là giường đơn…
“Sư đệ, vậy ta ngủ dưới đất nhé, đệ ngủ trên giường đi.”
Anh chàng đang định lấy đệm ra trải, thì Lục Lâm Trạch lại cười nói: “Ngủ chung đi, đệ có thói quen nằm nghiêng, ngủ chung cũng không di dịch quậy phá. Đệ không chiếm nhiều diện tích quá đâu, sư huynh cứ ngủ ở mé trong, muốn xoay người thế nào cũng không thành vấn đề.”
“Nhưng hai người ngủ thì vẫn chật chứ, ta nồi đồng cối đá lắm, ngủ đất không sao đâu.”
“Tất nhiên không được rồi. Đệ sợ tối nên mới tới chuốc vạ cho sư huynh, sao lại dám để sư huynh ngủ đất?” Lục Lâm Trạch kéo Thẩm Tam Xuyên lên giường, “Thế này đi, đêm nay mình ngủ tạm vầy đã, nếu sư huynh thấy chật quá, thì mai mình chỉnh lại sau.”
“Nhưng mà…”
“Anh em thân tình với nhau cả, ngủ chung một giường có gì ghê gớm đâu.”
Ẹc, nói thế cũng chẳng sai, anh em xương máu ngủ chung một giường đã là gì, mặc chung một quần còn bình thường ấy chứ.
Lục Lâm Trạch đẩy Thẩm Tam Xuyên lên giường luôn mà chẳng thèm giải thích, sau đó tự ngồi ở mé ngoài, ngăn không cho Thẩm Tam Xuyên đi xuống.
Thẩm Tam Xuyên bó tay, đành gắng sức rụt vào bên trong. Dù sao giường bé xíu, hai thằng đàn ông to đùng nằm đấy, anh chàng sợ sư đệ sẽ lăn xuống đất mất.
Anh chàng đắp chăn đàng hoàng rồi bỏ tay ra ngoài, nhìn Lục Lâm Trạch đang quay lưng về phía mình cởi quần áo. Anh chàng vốn có thói quen nằm ngửa, nhưng nghĩ bụng giường hẹp quá, nên anh chàng cũng quyết định quay nghiêng, đưa lưng về phía hắn, ngủ ở mé trong, cốt để sư đệ có nhiều chỗ nằm hơn.
Vừa nhắm mắt lại, anh chàng đã cảm giác được có người nhấc chăn của mình lên chui vào.
“Sư huynh, giường nhỏ, chúng ta nằm chung một chăn đi.”
[HẾT CHƯƠNG 48]