Chương 10
Edit: Chanh
Beta: V
"Mình ngốc thật mà, cứ nghĩ mình chỉ hơi thon thả một chút thôi, ai mà ngờ lại thon thả đến như vậy cơ chứ..." Cánh tay máy của Vinh Quý đặt ở mép tủ đông, cậu quỳ "xoạch" xuống một cái.
Nhưng rất nhanh cậu đã nhận ra: Chiều cao hiện tại của cậu thật sự quá khiêm tốn, một khi quỳ xuống thì không nhìn được gì nữa, huống hồ cậu vừa dùng sức một chút thì không cẩn thận lại làm rơi cánh tay ra rồi...
Thật đúng là chó cắn áo rách mà!
Trong lúc tuyệt vọng đến đáng sợ như thế, vậy mà vẫn có người đổ thêm dầu vào lửa.
"Tôi thấy không thể nào dùng từ thon thả để hình dung được đâu, mà phải là... xác khô?" Không sai, người nọ chính là Tiểu Mai.
Vinh Quý đứng thẳng lên, dù cậu có nhón mũi chân cũng không thể với tay tới tủ đông được, hết cách, cậu chỉ đành trèo vào. Nhưng nếu làm như vậy thì cậu sẽ nhìn cận cảnh toàn bộ cơ thể của mình.
Tiểu Mai nói không sai, cơ thể cậu bây giờ giống y như cái xác khô trong nơi nào đó mà lúc tiểu học cậu được nhà trường tổ chức cho đi tham quan vậy...
Không chỉ gầy ốm giống xác khô, mà màu da cũng y thế.
Có một lần cậu nhìn thoáng qua cơ thể của mình, khi đó không có ánh sáng nên cậu chỉ có thể dựa vào thiết bị thu hình ảnh để xem, màu sắc khi nhìn cũng không chuẩn xác cho lắm, thế nên lần đó cậu không hề nhận ra màu da cơ thể mình có vấn đề gì. Nhưng dù lần đó không thấy màu sắc thì ít nhất cậu vẫn nhớ được khi đó mình cũng không gầy như thế này.
Tuy rằng không có cơ bụng gì đó, nhưng cũng không đến nỗi gầy như mất nước thế kia!
"... Tớ... có phải nhìn tớ gầy hơn hồi trước rồi không?" Vinh Quý đứng giữa hai chân mình, cậu quên mất phải tìm lại cánh tay đã làm rơi mà chỉ hỏi Tiểu Mai bằng giọng nói khô khốc.
"Ừ, có vẻ là do trước đây mở tủ đông không đúng cách nên cơ thể của cậu vẫn bị ảnh hưởng một chút." Tiểu Mai cũng trèo vào, mục tiêu của anh rất rõ, anh khẽ khom người nhặt cánh tay của Vinh Quý lên, không đợi cậu phản ứng thì anh đã gắn lại cánh tay thật ngay ngắn.
"Một nguyên nhân khác chính là dịch dinh dưỡng bên trong tủ đông lạnh vốn cũng không nhiều lắm. Trước đây cung cấp cho một mình cậu thì ổn rồi, thêm tôi nữa thì hơi miễn cưỡng."
Hóa ra là do Tiểu Mai!
Vinh Quý nổi giận đùng đùng nhìn về một thi thể khác trong quan tài... Khoan! Khuôn mặt và cơ thể kia, Vinh Quý nhìn một chút thì cảm thấy tim đập thình thịch.
Trong khi bản thân mình giống như một cái xác khô thì khuôn mặt nhỏ nhắn của Tiểu Mai lại như một đóa hoa tươi, xinh đẹp vô kể. Anh đang nhắm mắt, lông mi vừa dài vừa cong tựa như thiên sứ đang say giấc vậy.
"Thôi được rồi, coi như do Tiểu Mai cậu lớn lên xinh đẹp vậy, chỉ thua tớ chút xíu xiu thôi." Vinh Quý thử vươn một ngón tay muốn chạm khuôn mặt của Tiểu Mai một chút, nhưng nhớ đến những hạt giống đậu đất bể tan tành kia, cậu đành rút tay về.
"Tôi lớn lên rất đẹp sao? Chưa từng có ai nói vậy cả." Đối với lời khen của cậu, Tiểu Mai từ chối cho ý kiến.
Nghe anh nói như vậy, Vinh Quý không khỏi cảm thấy giật mình.
"Cậu đẹp như thế mà chưa từng được ai khen ư? Nhìn kỹ cơ thể của cậu thì..." Vinh Quý thử tưởng tượng một chút, sau đó gật đầu: "Quả nhiên cậu chỉ hơn tớ ở dáng người mà thôi."
Tiểu Mai: "..."
Vinh Quý nhanh chóng điều chỉnh tốt tâm trạng của mình, lúc cậu cẩn thận xem kỹ mặt của Tiểu Mai (nhân tiện rửa mắt một chút) thì cậu chợt phát hiện: "Tiểu Mai, tuổi của cậu không lớn lắm nhỉ!"
"Ừm, lúc này tôi còn nhỏ."
"Đừng có ngưỡng mộ chiều cao của tớ quá nha ~ ha ha, đa số người cùng tuổi với tớ cũng chẳng cao bằng tớ đâu! Không chỉ tớ mà hầu như trẻ em ở cô nhi viện của tớ đều cao hơn bạn cùng lứa đấy, nói nhỏ cho cậu biết, tụi tớ có bí quyết riêng đó nha! Vì mua sữa bò không nổi nên mỗi ngày tớ thường ra chợ giúp ông Vương thịt heo bán thịt, hầu như xương dư lại đều là của tớ hết, tớ bèn xách về nấu canh xương hầm cho mọi người uống, vừa có canxi lại vừa làm đẹp da..."
Ở độ tuổi hoàn toàn không rối rắm chuyện này chuyện kia quá lâu, Vinh Quý lại bắt đầu tự biên tự diễn về sự tích quá khứ huy hoàng của mình. Nói rồi lại nói, cậu chợt thấy hơi uể oải: "Cơ mà chắc nơi này không có xương để tớ nấu canh đâu..."
Nhưng Vinh Quý uể oải chưa được ba giây, lời còn chưa dứt thì cậu lại phấn chấn trở lại.
"Không có xương cũng không sao, nếu trước đây tộc nhân của cậu chỉ có thể dựa vào đậu đất để sống thì nó cũng là đồ tốt đó. Tiểu Mai ơi, cậu nói cho tớ toàn bộ thông tin về nó đi!"
Vinh Quý dứt lời thì chủ động vươn tay ra, bên dưới cánh tay của cậu lộ ra lỗ cắm chip. Trước kia, khi Tiểu Mai chế tạo cơ thể cho cậu đã lắp thêm lỗ đọc tạm này để có thể kết nối thông qua anh mà xem thông tin. Nhưng mấy ngày nay Tiểu Mai có ý muốn chia sẻ thường thức với cậu, Vinh Quý chỉ dùng một lần thì tỏ vẻ "vừa nhìn thấy sách vở là đau đầu", từ đấy lỗ cắm kia trở thành vật trang trí.
Đây là lần đầu Tiểu Mai thấy một người có dung lượng não nhỏ như vậy, nhỏ đến mức muốn lưu trữ thông tin tạm thời cũng khó. Ngay lúc Tiểu Mai chuẩn bị phá hủy lỗ cắm thì tự nhiên tên nhóc đấy lại chủ động đưa nó sang đây.
Thật sự không thể tưởng tượng được... anh lấy giắc cắm của mình cho vào lỗ cắm trong cơ thể đối phương, lần đầu tiên Tiểu Mai thầm cảm khái trong lòng.
Nhưng mà...
Nhìn thấy Vinh Quý im lặng thế kia, đây là lần đầu tiên trông cậu giống người máy như vậy đấy, Tiểu Mai khẽ thở phào nhẹ nhõm.
Vì sao lại thở phào?
Có lẽ là do đối phương nhanh chóng chuyển lực chú ý từ cơ thể anh sang học tập thông tin về đậu đất chăng?. Cop qua cop lại, ?rở lại ?ra?g chí?h ﹛ TrùmTruy ệ?.?? ﹜
Điều này giúp anh bớt đi rất nhiều phiền phức.
Ví dụ như phải giải thích vì sao bản thân lại trốn tới nơi này, ví như đối phương tức giận việc mình chia sẻ dịch dinh dưỡng rồi thể hiện ra cảm xúc kháng cự, lại ví như đối phương nhìn thấy anh trong tủ đông vẫn còn nhỏ sẽ coi khinh anh...
Tiểu Mai lẳng lặng nhìn bản thân trong tủ đông, anh nhìn bản thân khi còn trẻ như đang nhìn một người xa lạ.
—
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình:
Tiểu Mai khá xa lạ với cơ thể của mình.
Cậu ấy đã vứt bỏ cơ thể của mình rất lâu rồi.
Cậu ấy cũng không thương bản thân.
Mà Vinh Quý là một người rất yêu thương cơ thể người của mình, vừa hay cơ thể Tiểu Mai ở bên cạnh nên cậu cũng thuận tiện yêu thương luôn.
Yên tâm, A Quý sẽ giúp Tiểu Mai một tay ~
—
V: Chào mừng bạn Chanh – editor, sắp tới đây bạn ấy sẽ đồng hành cùng mình trong bộ này nhé!
Beta: V
"Mình ngốc thật mà, cứ nghĩ mình chỉ hơi thon thả một chút thôi, ai mà ngờ lại thon thả đến như vậy cơ chứ..." Cánh tay máy của Vinh Quý đặt ở mép tủ đông, cậu quỳ "xoạch" xuống một cái.
Nhưng rất nhanh cậu đã nhận ra: Chiều cao hiện tại của cậu thật sự quá khiêm tốn, một khi quỳ xuống thì không nhìn được gì nữa, huống hồ cậu vừa dùng sức một chút thì không cẩn thận lại làm rơi cánh tay ra rồi...
Thật đúng là chó cắn áo rách mà!
Trong lúc tuyệt vọng đến đáng sợ như thế, vậy mà vẫn có người đổ thêm dầu vào lửa.
"Tôi thấy không thể nào dùng từ thon thả để hình dung được đâu, mà phải là... xác khô?" Không sai, người nọ chính là Tiểu Mai.
Vinh Quý đứng thẳng lên, dù cậu có nhón mũi chân cũng không thể với tay tới tủ đông được, hết cách, cậu chỉ đành trèo vào. Nhưng nếu làm như vậy thì cậu sẽ nhìn cận cảnh toàn bộ cơ thể của mình.
Tiểu Mai nói không sai, cơ thể cậu bây giờ giống y như cái xác khô trong nơi nào đó mà lúc tiểu học cậu được nhà trường tổ chức cho đi tham quan vậy...
Không chỉ gầy ốm giống xác khô, mà màu da cũng y thế.
Có một lần cậu nhìn thoáng qua cơ thể của mình, khi đó không có ánh sáng nên cậu chỉ có thể dựa vào thiết bị thu hình ảnh để xem, màu sắc khi nhìn cũng không chuẩn xác cho lắm, thế nên lần đó cậu không hề nhận ra màu da cơ thể mình có vấn đề gì. Nhưng dù lần đó không thấy màu sắc thì ít nhất cậu vẫn nhớ được khi đó mình cũng không gầy như thế này.
Tuy rằng không có cơ bụng gì đó, nhưng cũng không đến nỗi gầy như mất nước thế kia!
"... Tớ... có phải nhìn tớ gầy hơn hồi trước rồi không?" Vinh Quý đứng giữa hai chân mình, cậu quên mất phải tìm lại cánh tay đã làm rơi mà chỉ hỏi Tiểu Mai bằng giọng nói khô khốc.
"Ừ, có vẻ là do trước đây mở tủ đông không đúng cách nên cơ thể của cậu vẫn bị ảnh hưởng một chút." Tiểu Mai cũng trèo vào, mục tiêu của anh rất rõ, anh khẽ khom người nhặt cánh tay của Vinh Quý lên, không đợi cậu phản ứng thì anh đã gắn lại cánh tay thật ngay ngắn.
"Một nguyên nhân khác chính là dịch dinh dưỡng bên trong tủ đông lạnh vốn cũng không nhiều lắm. Trước đây cung cấp cho một mình cậu thì ổn rồi, thêm tôi nữa thì hơi miễn cưỡng."
Hóa ra là do Tiểu Mai!
Vinh Quý nổi giận đùng đùng nhìn về một thi thể khác trong quan tài... Khoan! Khuôn mặt và cơ thể kia, Vinh Quý nhìn một chút thì cảm thấy tim đập thình thịch.
Trong khi bản thân mình giống như một cái xác khô thì khuôn mặt nhỏ nhắn của Tiểu Mai lại như một đóa hoa tươi, xinh đẹp vô kể. Anh đang nhắm mắt, lông mi vừa dài vừa cong tựa như thiên sứ đang say giấc vậy.
"Thôi được rồi, coi như do Tiểu Mai cậu lớn lên xinh đẹp vậy, chỉ thua tớ chút xíu xiu thôi." Vinh Quý thử vươn một ngón tay muốn chạm khuôn mặt của Tiểu Mai một chút, nhưng nhớ đến những hạt giống đậu đất bể tan tành kia, cậu đành rút tay về.
"Tôi lớn lên rất đẹp sao? Chưa từng có ai nói vậy cả." Đối với lời khen của cậu, Tiểu Mai từ chối cho ý kiến.
Nghe anh nói như vậy, Vinh Quý không khỏi cảm thấy giật mình.
"Cậu đẹp như thế mà chưa từng được ai khen ư? Nhìn kỹ cơ thể của cậu thì..." Vinh Quý thử tưởng tượng một chút, sau đó gật đầu: "Quả nhiên cậu chỉ hơn tớ ở dáng người mà thôi."
Tiểu Mai: "..."
Vinh Quý nhanh chóng điều chỉnh tốt tâm trạng của mình, lúc cậu cẩn thận xem kỹ mặt của Tiểu Mai (nhân tiện rửa mắt một chút) thì cậu chợt phát hiện: "Tiểu Mai, tuổi của cậu không lớn lắm nhỉ!"
"Ừm, lúc này tôi còn nhỏ."
"Đừng có ngưỡng mộ chiều cao của tớ quá nha ~ ha ha, đa số người cùng tuổi với tớ cũng chẳng cao bằng tớ đâu! Không chỉ tớ mà hầu như trẻ em ở cô nhi viện của tớ đều cao hơn bạn cùng lứa đấy, nói nhỏ cho cậu biết, tụi tớ có bí quyết riêng đó nha! Vì mua sữa bò không nổi nên mỗi ngày tớ thường ra chợ giúp ông Vương thịt heo bán thịt, hầu như xương dư lại đều là của tớ hết, tớ bèn xách về nấu canh xương hầm cho mọi người uống, vừa có canxi lại vừa làm đẹp da..."
Ở độ tuổi hoàn toàn không rối rắm chuyện này chuyện kia quá lâu, Vinh Quý lại bắt đầu tự biên tự diễn về sự tích quá khứ huy hoàng của mình. Nói rồi lại nói, cậu chợt thấy hơi uể oải: "Cơ mà chắc nơi này không có xương để tớ nấu canh đâu..."
Nhưng Vinh Quý uể oải chưa được ba giây, lời còn chưa dứt thì cậu lại phấn chấn trở lại.
"Không có xương cũng không sao, nếu trước đây tộc nhân của cậu chỉ có thể dựa vào đậu đất để sống thì nó cũng là đồ tốt đó. Tiểu Mai ơi, cậu nói cho tớ toàn bộ thông tin về nó đi!"
Vinh Quý dứt lời thì chủ động vươn tay ra, bên dưới cánh tay của cậu lộ ra lỗ cắm chip. Trước kia, khi Tiểu Mai chế tạo cơ thể cho cậu đã lắp thêm lỗ đọc tạm này để có thể kết nối thông qua anh mà xem thông tin. Nhưng mấy ngày nay Tiểu Mai có ý muốn chia sẻ thường thức với cậu, Vinh Quý chỉ dùng một lần thì tỏ vẻ "vừa nhìn thấy sách vở là đau đầu", từ đấy lỗ cắm kia trở thành vật trang trí.
Đây là lần đầu Tiểu Mai thấy một người có dung lượng não nhỏ như vậy, nhỏ đến mức muốn lưu trữ thông tin tạm thời cũng khó. Ngay lúc Tiểu Mai chuẩn bị phá hủy lỗ cắm thì tự nhiên tên nhóc đấy lại chủ động đưa nó sang đây.
Thật sự không thể tưởng tượng được... anh lấy giắc cắm của mình cho vào lỗ cắm trong cơ thể đối phương, lần đầu tiên Tiểu Mai thầm cảm khái trong lòng.
Nhưng mà...
Nhìn thấy Vinh Quý im lặng thế kia, đây là lần đầu tiên trông cậu giống người máy như vậy đấy, Tiểu Mai khẽ thở phào nhẹ nhõm.
Vì sao lại thở phào?
Có lẽ là do đối phương nhanh chóng chuyển lực chú ý từ cơ thể anh sang học tập thông tin về đậu đất chăng?. Cop qua cop lại, ?rở lại ?ra?g chí?h ﹛ TrùmTruy ệ?.?? ﹜
Điều này giúp anh bớt đi rất nhiều phiền phức.
Ví dụ như phải giải thích vì sao bản thân lại trốn tới nơi này, ví như đối phương tức giận việc mình chia sẻ dịch dinh dưỡng rồi thể hiện ra cảm xúc kháng cự, lại ví như đối phương nhìn thấy anh trong tủ đông vẫn còn nhỏ sẽ coi khinh anh...
Tiểu Mai lẳng lặng nhìn bản thân trong tủ đông, anh nhìn bản thân khi còn trẻ như đang nhìn một người xa lạ.
—
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình:
Tiểu Mai khá xa lạ với cơ thể của mình.
Cậu ấy đã vứt bỏ cơ thể của mình rất lâu rồi.
Cậu ấy cũng không thương bản thân.
Mà Vinh Quý là một người rất yêu thương cơ thể người của mình, vừa hay cơ thể Tiểu Mai ở bên cạnh nên cậu cũng thuận tiện yêu thương luôn.
Yên tâm, A Quý sẽ giúp Tiểu Mai một tay ~
—
V: Chào mừng bạn Chanh – editor, sắp tới đây bạn ấy sẽ đồng hành cùng mình trong bộ này nhé!