Chương 9
Edit + Beta: V
Đậu đất là "nhiên liệu", trong quá trình phát triển nó có thể thải ra một loại vật chất đặc thù cung cấp cho "cây nấm" ở trên sáng lên. Trong khoảng thời gian từ khi đậu đất sinh trưởng cho đến khi khô héo, loại vật chất này vẫn tiếp tục tồn tại, đợi đến khi chất dinh dưỡng bên trong đậu đất được hấp thu hết thì "cây nấm" cũng chậm rãi héo rũ, thay vào đó nó sẽ nhả ra một viên hạt giống của đậu đất.
Hình thức lời ít ý nhiều này của Tiểu Mai, dù dung lượng não của Vinh Quý không đủ nhưng cũng có thể... ấy ấy ấy! Cái gì mà dung lượng não không đủ chớ? Sao cậu lại suy nghĩ lệch lạc như vậy? Đều tại Tiểu Mai cả!
Sau khi ai oán nhìn Tiểu Mai đang vịn thang cho mình ở dưới, Vinh Quý thở dài, cậu cẩn thận dùng bàn tay thô ráp của người máy lấy một viên hạt giống dưới "đèn nấm" ở mái hiên ra.
Tuy đậu đất này rất chắc nhưng hạt giống của nó lại rất yếu ớt, do không khống chế lực tốt nên kết quả là cậu đã bóp nát mất một hạt giống.
Vinh Quý thở dài, cậu đành phải lấy một "cây nấm" mới trồng vào "đèn nấm" khi nãy.
Đợi đến khi leo xuống, cậu mới bắt đầu phàn nàn: "Tiểu Mai ơi, cậu xem tớ bóp nát hạt giống mất rồi. Do cậu làm ngón tay cho tớ không tốt đấy, nó rất khó khống chế sức lực, cậu xem nè, ngón tay này thô như vậy, lại chỉ có ba ngón thôi. Cậu không thể ăn bớt vật liệu đâu nha, không cần cậu làm ngón tay đẹp hơn ngón tay vốn có của tớ, nhưng mà cậu cũng không thể gian dối như vậy đâu đấy..."
Tiểu Mai chỉ bình tĩnh thu cái thang lại rồi khéo léo nhặt một viên hạt giống đậu đất bên cạnh ném vào trong sọt, sau đó thản nhiên nói: "Muốn chạy trốn thì trước hết phải học được cách bước đi."
Vinh Quý: "Hở?"
Tiểu Mai lãnh đạm nhìn cậu: "Chỉ có ba ngón tay còn không khống chế tốt thì cậu dựa vào đâu mà yêu cầu năm ngón tay? Thêm một ngón tay thì độ khó khi thao tác sẽ tăng lên gấp bội, tôi thật sự không ngờ thậm chí có người ngay cả ba ngón tay cũng không thể thao tác tự nhiên được đấy."
Rõ ràng là chiều cao như nhau, nhưng sao Vinh Quý lại có cảm giác bị Tiểu Mai nhìn xuống thế nhờ.
Ơ... sao cậu lại dùng từ "lại" chứ?
Vậy là, Vinh Quý với lòng yêu thích cái đẹp lại bị Tiểu Mai dùng dăm ba câu bác bỏ.
Đây không phải lần đầu tiên cậu gặp đả kích: Từ sau khi hai người cho ra lò bức ảnh chụp chung đầu tiên thì cậu đã bị tướng mạo của mình hù sợ ngây người.
Không thể dùng từ "xấu" để hình dung nữa, mà cái tướng mạo kia á...
Đầu có hình dạng vừa tròn, vừa vuông, không có bất kỳ một ngũ quan nào cả, tất cả bộ phận đều được tinh giản hết mức, không hề dư thừa một xíu gì.
Có phải hơi tùy tiện quá rồi hay không?
Lúc Vinh Quý cầm tấm ảnh kháng nghị với Tiểu Mai thì anh chỉ đáp một câu: "Tướng mạo của tôi cũng rất tùy tiện."
Ừm... hình như đúng là vậy, tướng mạo Tiểu Mai còn tùy tiện hơn cậu nữa.
So sánh ra thì đầu của cậu còn tròn hơn một tẹo đấy ~ nhìn quen rồi còn thấy hơi đáng yêu nữa...
Từ từ... khoan đã! Loại thẩm mỹ này rất chi là vặn vẹo đó! Cậu tuyệt đối không được học xấu theo Tiểu Mai!
Vinh Quý rất bức thiết muốn nhìn cơ thể của mình để rửa mắt.
||||| Truyện đề cử: Là Sếp Lừa Em |||||
Vì vậy, lúc phát hiện bản thân thấy ba ngón tay cũng không tệ thì Vinh Quý hỏi Tiểu Mai một vấn đề: "Tiểu Mai ơi Tiểu Mai, tớ có thể nhìn cơ thể của mình không?"
Lúc cậu đi đến thì Tiểu Mai đã ngồi ngay ngắn trên giường, người máy nhỏ vô cùng bẩn thỉu hoàn toàn không có ý định lau sạch bùn đất trên người. Nhìn thấy anh như thế, Vinh Quý lại chịu không được.
"Coi cậu kìa, sao cậu lại ngồi lên giường như vậy? Giơ chân lên để tớ lau cho." Dứt lời, Vinh Quý lập tức lấy cái khăn lau chân cho Tiểu Mai.
Nhưng dù bận rộn cậu cũng không quên mục đích của mình, lau sạch cho Tiểu Mai xong cậu còn bắt Tiểu Mai lại rung lắc, vừa lắc Vinh Quý vừa nói: "Thẩm mỹ của tớ sắp bị cậu làm lệch rồi, tớ phải nhìn bản thân để rửa mắt."
↑
Cậu tự tin như thế đấy! Vinh Quý muốn cái gì thì sẽ nói ra ngay.
"Thấy khiếu thẩm mỹ của cậu lệch thành như vậy thì chắc chắn tướng mạo ban đầu của Tiểu Mai cũng rất tùy tiện đúng không? Nhưng không sao đâu, cậu nhìn tớ nhiều một chút thì sẽ biết rõ mình bị lệch chỗ nào, sau này lúc sửa lại cơ thể cho hai ta thì ít nhiều gì cậu cũng phỏng theo cơ thể ban đầu của tớ được đôi chút ~"
Dứt lời, cậu lại lắc thêm mấy phát nữa, khi một hạt giống cuối cùng theo khe hở của cơ thể rơi xuống thì Tiểu Mai đã bị cậu lắc sạch sẽ. Vinh Quý đặt Tiểu Mai lại vị trí ban đầu rồi trông mong nhìn anh.
Mặt Tiểu Mai lại không chút thay đổi nhìn cậu.
Vinh Quý hồi hộp, rồi cậu bỗng nghĩ đến: "Sao vậy? Không khí ở nơi đây vẫn không ổn à? Hay cơ thể chúng ta không mang ra được?"
Vấn đề này nghiêm trọng đấy! So với chuyện rửa mắt thì đương nhiên an nguy của cơ thể quan trọng hơn ~ Nhưng cơ thể của cậu và Tiểu Mai đang nằm như cái bánh ma hoa [*] bên trong quan tài... à không, bên trong tủ đông vài ngày rồi. Nếu cứ tiếp tục như thế thì... có khi nào sẽ bị căng cơ thắt lưng hay không?
[*] Bánh ma hoa: Một món bánh rán ở Trung Quốc, tạo hình xoắn. Ở Việt Nam có món bánh quẩy thừng tẩm đường và cách làm tương tự banh ma hoa.
Vinh Quý thầm nghĩ, cậu không để ý mà định hỏi Tiểu Mai vấn đề này luôn.
"Không khí ở đây vô hại với cơ thể, cho nên mang ra cũng không sao." Đúng lúc đó, Tiểu Mai vẫn không nhúc nhích tựa như chết rồi bỗng dưng mở miệng.
Tuy rằng Vinh Quý lại bị hoảng sợ một phen, nhưng nghe được câu này của Tiểu Mai thì cậu vui lắm.
Xa cách không biết bao nhiêu năm, rốt cuộc cậu cũng có thể nhìn thấy cơ thể của mình rồi.
Vì vậy, hai người máy nhỏ cùng đứng trên giường, bọn họ đồng tâm hiệp lực đẩy nắp tủ đông ra.
Mỗi khi nắp tủ đông dời ra một tấc thì tâm trạng của Vinh Quý cũng ngày càng khẩn trương, sương lạnh màu trắng tràn ra che mắt của hai người. Tuy cơ thể không cảm giác được lạnh giá nhưng Vinh Quý có thể nhìn thấy mặt ngoài của cơ thể kim loại nhanh chóng bị đóng một lớp băng mỏng.
Đợi đến khi sương trắng tản đi, lúc sắp nhìn thấy cơ thể của mình thì Vinh Quý siết chặt nắm tay theo bản năng.
Sau đó, dưới màn sương trắng mờ nhạt, rốt cuộc cậu cũng nhìn thấy tình hình bên trong tủ đông.
Vinh Quý kêu to một tiếng, cậu ngây người, khó tin nhìn chằm chằm vào tủ đông. Có hai nguyên nhân khiến cậu biểu hiện như vậy:
Thứ nhất, mấy trăm năm không gặp, sao cơ thể của cậu không có tí mỹ cảm nào cả?
Thứ hai, Tiểu Mai là đồ lừa gạt! Cậu ấy lớn lên không tùy tiện xíu nào!
—
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình:
Lúc mọi người xem đến đây thì tôi đang trên máy bay đấy ~
So, mời quý vị ghế sô pha, ghế đẩu, sàn nhà tự mình xác nhận một chút!
Moah!
—
V: Hông hiểu lắm chị tác giả nói cái chi:))) một là tui nghĩ chị ngồi ghế máy bay êm ái quá nên mời mấy bạn ngồi ở nhà (sô pha bla bla này kia đó) đọc truyện xác nhận; hai là tui dịch sai hoặc dịch khó hiểu:))))
Đậu đất là "nhiên liệu", trong quá trình phát triển nó có thể thải ra một loại vật chất đặc thù cung cấp cho "cây nấm" ở trên sáng lên. Trong khoảng thời gian từ khi đậu đất sinh trưởng cho đến khi khô héo, loại vật chất này vẫn tiếp tục tồn tại, đợi đến khi chất dinh dưỡng bên trong đậu đất được hấp thu hết thì "cây nấm" cũng chậm rãi héo rũ, thay vào đó nó sẽ nhả ra một viên hạt giống của đậu đất.
Hình thức lời ít ý nhiều này của Tiểu Mai, dù dung lượng não của Vinh Quý không đủ nhưng cũng có thể... ấy ấy ấy! Cái gì mà dung lượng não không đủ chớ? Sao cậu lại suy nghĩ lệch lạc như vậy? Đều tại Tiểu Mai cả!
Sau khi ai oán nhìn Tiểu Mai đang vịn thang cho mình ở dưới, Vinh Quý thở dài, cậu cẩn thận dùng bàn tay thô ráp của người máy lấy một viên hạt giống dưới "đèn nấm" ở mái hiên ra.
Tuy đậu đất này rất chắc nhưng hạt giống của nó lại rất yếu ớt, do không khống chế lực tốt nên kết quả là cậu đã bóp nát mất một hạt giống.
Vinh Quý thở dài, cậu đành phải lấy một "cây nấm" mới trồng vào "đèn nấm" khi nãy.
Đợi đến khi leo xuống, cậu mới bắt đầu phàn nàn: "Tiểu Mai ơi, cậu xem tớ bóp nát hạt giống mất rồi. Do cậu làm ngón tay cho tớ không tốt đấy, nó rất khó khống chế sức lực, cậu xem nè, ngón tay này thô như vậy, lại chỉ có ba ngón thôi. Cậu không thể ăn bớt vật liệu đâu nha, không cần cậu làm ngón tay đẹp hơn ngón tay vốn có của tớ, nhưng mà cậu cũng không thể gian dối như vậy đâu đấy..."
Tiểu Mai chỉ bình tĩnh thu cái thang lại rồi khéo léo nhặt một viên hạt giống đậu đất bên cạnh ném vào trong sọt, sau đó thản nhiên nói: "Muốn chạy trốn thì trước hết phải học được cách bước đi."
Vinh Quý: "Hở?"
Tiểu Mai lãnh đạm nhìn cậu: "Chỉ có ba ngón tay còn không khống chế tốt thì cậu dựa vào đâu mà yêu cầu năm ngón tay? Thêm một ngón tay thì độ khó khi thao tác sẽ tăng lên gấp bội, tôi thật sự không ngờ thậm chí có người ngay cả ba ngón tay cũng không thể thao tác tự nhiên được đấy."
Rõ ràng là chiều cao như nhau, nhưng sao Vinh Quý lại có cảm giác bị Tiểu Mai nhìn xuống thế nhờ.
Ơ... sao cậu lại dùng từ "lại" chứ?
Vậy là, Vinh Quý với lòng yêu thích cái đẹp lại bị Tiểu Mai dùng dăm ba câu bác bỏ.
Đây không phải lần đầu tiên cậu gặp đả kích: Từ sau khi hai người cho ra lò bức ảnh chụp chung đầu tiên thì cậu đã bị tướng mạo của mình hù sợ ngây người.
Không thể dùng từ "xấu" để hình dung nữa, mà cái tướng mạo kia á...
Đầu có hình dạng vừa tròn, vừa vuông, không có bất kỳ một ngũ quan nào cả, tất cả bộ phận đều được tinh giản hết mức, không hề dư thừa một xíu gì.
Có phải hơi tùy tiện quá rồi hay không?
Lúc Vinh Quý cầm tấm ảnh kháng nghị với Tiểu Mai thì anh chỉ đáp một câu: "Tướng mạo của tôi cũng rất tùy tiện."
Ừm... hình như đúng là vậy, tướng mạo Tiểu Mai còn tùy tiện hơn cậu nữa.
So sánh ra thì đầu của cậu còn tròn hơn một tẹo đấy ~ nhìn quen rồi còn thấy hơi đáng yêu nữa...
Từ từ... khoan đã! Loại thẩm mỹ này rất chi là vặn vẹo đó! Cậu tuyệt đối không được học xấu theo Tiểu Mai!
Vinh Quý rất bức thiết muốn nhìn cơ thể của mình để rửa mắt.
||||| Truyện đề cử: Là Sếp Lừa Em |||||
Vì vậy, lúc phát hiện bản thân thấy ba ngón tay cũng không tệ thì Vinh Quý hỏi Tiểu Mai một vấn đề: "Tiểu Mai ơi Tiểu Mai, tớ có thể nhìn cơ thể của mình không?"
Lúc cậu đi đến thì Tiểu Mai đã ngồi ngay ngắn trên giường, người máy nhỏ vô cùng bẩn thỉu hoàn toàn không có ý định lau sạch bùn đất trên người. Nhìn thấy anh như thế, Vinh Quý lại chịu không được.
"Coi cậu kìa, sao cậu lại ngồi lên giường như vậy? Giơ chân lên để tớ lau cho." Dứt lời, Vinh Quý lập tức lấy cái khăn lau chân cho Tiểu Mai.
Nhưng dù bận rộn cậu cũng không quên mục đích của mình, lau sạch cho Tiểu Mai xong cậu còn bắt Tiểu Mai lại rung lắc, vừa lắc Vinh Quý vừa nói: "Thẩm mỹ của tớ sắp bị cậu làm lệch rồi, tớ phải nhìn bản thân để rửa mắt."
↑
Cậu tự tin như thế đấy! Vinh Quý muốn cái gì thì sẽ nói ra ngay.
"Thấy khiếu thẩm mỹ của cậu lệch thành như vậy thì chắc chắn tướng mạo ban đầu của Tiểu Mai cũng rất tùy tiện đúng không? Nhưng không sao đâu, cậu nhìn tớ nhiều một chút thì sẽ biết rõ mình bị lệch chỗ nào, sau này lúc sửa lại cơ thể cho hai ta thì ít nhiều gì cậu cũng phỏng theo cơ thể ban đầu của tớ được đôi chút ~"
Dứt lời, cậu lại lắc thêm mấy phát nữa, khi một hạt giống cuối cùng theo khe hở của cơ thể rơi xuống thì Tiểu Mai đã bị cậu lắc sạch sẽ. Vinh Quý đặt Tiểu Mai lại vị trí ban đầu rồi trông mong nhìn anh.
Mặt Tiểu Mai lại không chút thay đổi nhìn cậu.
Vinh Quý hồi hộp, rồi cậu bỗng nghĩ đến: "Sao vậy? Không khí ở nơi đây vẫn không ổn à? Hay cơ thể chúng ta không mang ra được?"
Vấn đề này nghiêm trọng đấy! So với chuyện rửa mắt thì đương nhiên an nguy của cơ thể quan trọng hơn ~ Nhưng cơ thể của cậu và Tiểu Mai đang nằm như cái bánh ma hoa [*] bên trong quan tài... à không, bên trong tủ đông vài ngày rồi. Nếu cứ tiếp tục như thế thì... có khi nào sẽ bị căng cơ thắt lưng hay không?
[*] Bánh ma hoa: Một món bánh rán ở Trung Quốc, tạo hình xoắn. Ở Việt Nam có món bánh quẩy thừng tẩm đường và cách làm tương tự banh ma hoa.
Vinh Quý thầm nghĩ, cậu không để ý mà định hỏi Tiểu Mai vấn đề này luôn.
"Không khí ở đây vô hại với cơ thể, cho nên mang ra cũng không sao." Đúng lúc đó, Tiểu Mai vẫn không nhúc nhích tựa như chết rồi bỗng dưng mở miệng.
Tuy rằng Vinh Quý lại bị hoảng sợ một phen, nhưng nghe được câu này của Tiểu Mai thì cậu vui lắm.
Xa cách không biết bao nhiêu năm, rốt cuộc cậu cũng có thể nhìn thấy cơ thể của mình rồi.
Vì vậy, hai người máy nhỏ cùng đứng trên giường, bọn họ đồng tâm hiệp lực đẩy nắp tủ đông ra.
Mỗi khi nắp tủ đông dời ra một tấc thì tâm trạng của Vinh Quý cũng ngày càng khẩn trương, sương lạnh màu trắng tràn ra che mắt của hai người. Tuy cơ thể không cảm giác được lạnh giá nhưng Vinh Quý có thể nhìn thấy mặt ngoài của cơ thể kim loại nhanh chóng bị đóng một lớp băng mỏng.
Đợi đến khi sương trắng tản đi, lúc sắp nhìn thấy cơ thể của mình thì Vinh Quý siết chặt nắm tay theo bản năng.
Sau đó, dưới màn sương trắng mờ nhạt, rốt cuộc cậu cũng nhìn thấy tình hình bên trong tủ đông.
Vinh Quý kêu to một tiếng, cậu ngây người, khó tin nhìn chằm chằm vào tủ đông. Có hai nguyên nhân khiến cậu biểu hiện như vậy:
Thứ nhất, mấy trăm năm không gặp, sao cơ thể của cậu không có tí mỹ cảm nào cả?
Thứ hai, Tiểu Mai là đồ lừa gạt! Cậu ấy lớn lên không tùy tiện xíu nào!
—
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình:
Lúc mọi người xem đến đây thì tôi đang trên máy bay đấy ~
So, mời quý vị ghế sô pha, ghế đẩu, sàn nhà tự mình xác nhận một chút!
Moah!
—
V: Hông hiểu lắm chị tác giả nói cái chi:))) một là tui nghĩ chị ngồi ghế máy bay êm ái quá nên mời mấy bạn ngồi ở nhà (sô pha bla bla này kia đó) đọc truyện xác nhận; hai là tui dịch sai hoặc dịch khó hiểu:))))