Chương 15
Edit: Chanh
Beta: V
Cuối cùng, sự rối rắm của Vinh Quý cũng kết thúc vì cơ thể cậu không đủ năng lượng nên đã tự động tắt máy.
Đây là kết quả của việc mới sạc điện một chút mà đã rút ra rồi.
Rốt cuộc vẫn là Tiểu Mai kéo cậu về.
Tiểu Mai cẩn thận nối cơ thể của Vinh Quý vào thiết bị nạp điện, sau khi chắc chắn nguồn năng lượng trong cơ thể còn đủ dùng thì ma xui quỷ khiến, anh lại nhìn về phía tủ đông trên giường.
Anh nhìn thật lâu.
Sau một lúc, anh đi đến đó.
Mép giường hơi cao, anh bèn kéo ghế để chân đặt bên cạnh, sau đó vụng về bò lên trên giường.
À phải, ghế để chân này cũng là do anh làm.
Ý tưởng thì đương nhiên là từ Vinh Quý rồi.
Người máy thấp bé đứng bên giường, vừa lúc cao hơn tủ đông một chút nên có thể nhìn thấy người đang nằm bên trong.
Điều khiến anh bất ngờ là, anh thấy được trên mặt "Vinh Quý" kia trong tủ đông có một vệt nước.
Bắt đầu từ bên dưới làn mi, lướt qua gò má nhợt nhạt, gầy ốm vô cùng, và nó sắp chảy vào mũi.
Cũng không biết có phải do mấy ngày nay anh luyện thành phản xạ thông qua các buổi huấn luyện của Vinh Quý hay không, Tiểu Mai lập tức cầm lấy khăn tay được xếp ngay ngắn ở đầu giường, sau đó cố gắng tự mình đẩy nắp tủ đông ra, khom lưng, dùng khăn lau đi vệt nước đọng ở đáy mắt của Vinh Quý.
Bỗng nhiên anh nhớ đến một câu hát: "... Dùng tay gạt đi giọt nước mắt đau thương của em..."
Anh loáng thoáng nghe thấy tiếng hát.
Như rất gần, lại như rất xa.
Đó là lời bài hát của một ca sĩ duy nhất mà anh thích.
Cuộc đời anh chỉ chảy nước mắt một lần.
Đó là khi trên xe phi hành, anh và người trên màn hình lớn ở trung tâm khu Hoàng Kim chợt chạm mắt nhau.
Một lúc lâu sau, anh mới biết đối diện là màn hình, và đối phương vốn không nhìn anh.
Mà là đang hát.
Anh bỗng nhiên kéo cửa kính xe xuống, giọng hát lập tức vang dội khắp nơi.
Đó là thanh âm mỹ diệu nhất anh từng nghe qua...
Anh ngây ngẩn, sau đó, ngay lúc bài hát lên đoạn cao trào, một giọt nước mắt bỗng nhiên rơi xuống bàn tay anh.
Trong khoảnh khắc ấy, đầu anh chợt trống rỗng, anh không hiểu vì sao mình lại rơi lệ, có lẽ giọng hát kia có thể thanh lọc linh hồn chăng?
Và cũng trong khoảnh khắc ấy, toàn thân anh run rẩy, những giọt nước mắt không biết tên bỗng dưng chảy xuống.
Từ đó, thứ anh yêu thích lại có thêm một cái.
Anh sẽ nặc danh mua đĩa thu âm của đối phương, cũng sẽ đến nghe người nọ biểu diễn.
Tuy rằng sau này anh chẳng còn rơi lệ nữa, nhưng, giọng hát của đối phương vẫn dễ nghe như vậy.
Cho dù cơ thể dần dần biến thành kim loại, anh vẫn thích giai điệu của đối phương nhất.
Anh chủ yếu nghe tiếng hát chứ không có ký ức đặc biệt gì với ca từ cả, nhưng nghe lâu dần, anh cũng sẽ tự động nhớ kỹ, huống chi trí nhớ của anh vốn rất xuất sắc.
Nhưng hình như trí nhớ của vị ca sĩ kia không tốt cho lắm thì phải, lúc đang biểu diễn trên sân khấu, mỗi khi kích động, y sẽ quên ca từ. Nhưng y là ca sĩ trời sinh, cũng là thi nhân trời sinh, cho nên dù quên ca từ thì cũng không sao cả, y có thể dựa vào cảm xúc của bản thân lúc đó biên thành lời hát bổ sung.
Những lời hát tự biên khi đó biến thành "lời hát độc quyền" và chỉ biểu diễn độc quyền, nó đã trở thành thứ âm nhạc được yêu thích nhất.
Câu hát mà anh nhớ tới là bản đầu tiên trong các bản "lời hát độc quyền" của đối phương.
Không có gì đặc biệt, chỉ là lúc ấy y chọn một vị khán giả may mắn yêu âm nhạc lên sân khấu, vừa hát, vừa nhẹ nhàng lau đi nước mắt kích động của đối phương.
Không khí của buổi biểu diễn lần đó thực sự bùng nổ!
Bên tai anh đều là tiếng thét chói tai.
Lúc vừa lau nước mắt trên cơ thể Vinh Quý, anh bỗng nhiên nhớ tới câu hát này, cũng bỗng nhiên nhớ tới hành động của người nọ trên sân khấu.
Anh đã từng nghĩ đó là hành động chẳng hợp với mình, vậy mà trong tình huống này anh lại làm ra.
Anh cẩn thận lau khô vệt nước trên mắt của Vinh Quý, thậm chí còn giúp cậu lau sạch lông mi một chút.
Sau khi thuần thục làm xong, anh mới chợt giật mình.
Anh không đóng cửa tủ đông lại mà cứ thế nhìn người bên trong.
À... người này là Vinh Quý.
Lúc này đây, anh mới ý thức được cơ thể trong tủ đông này mới là chính chủ.
Có lẽ vì người máy Vinh Quý kia quá ồn ào nên ở trong lòng anh, đó chính là dáng vẻ của Vinh Quý. Tuy rằng mỗi ngày đều tiếp xúc, tuy rằng Vinh Quý luôn miệng lặp lại, cường điệu và tâng bốc cơ thể của cậu cỡ nào thì anh cũng không hề xem Vinh Quý và cơ thể này là một.
Mãi cho tới bây giờ.
Hóa ra, đây chính là diện mạo thật sự của Vinh Quý...
Vừa rồi Vinh Quý ngồi xổm ở bên ruộng là do đau lòng sao?
Nếu không đau lòng, thì tại sao lại rơi lệ?
Hóa ra, sau khi cơ thể và ý thức được tách ra thì cơ thể vẫn sẽ chịu ảnh hưởng bởi ý thức của bản thể ư?
Tiểu Mai suy nghĩ rất nhiều.
Lúc quan sát cơ thể của Vinh Quý, anh cũng không thể tránh khỏi mà nhìn thấy dáng vẻ của bản thân mình.
Đối mặt với mình của thời niên thiếu, anh cảm thấy thật xa lạ.
Anh nhìn bản thân như đang nhìn một người hoàn toàn không quen biết.
Người lạ kia yên lặng ngủ bên cạnh cơ thể Vinh Quý, thật yếu ớt làm sao.
Yếu ớt mà... xinh đẹp.
Tất nhiên từ hình dung phía sau không phải do anh thêm vào, mà là Vinh Quý nói.
Anh lại nhìn thêm một chút, ngay trước khi dùng hết năng lượng, anh đóng tủ đông lại rồi trèo xuống giường, đặt ghế để chân lại bên dưới và cuối cùng đến bên cạnh Vinh Quý, sau đó cắm giắc vào người cậu.
Ngày hôm sau, lúc khởi động lại thì nhìn trước nhìn sau đều là cái đầu to của Vinh Quý.
"Ha ha ha ~" Hình như đối phương rất... vui vẻ, nhỉ?
"Tớ nghe được rồi nha!" Nếu bây giờ mang dáng vẻ con người thì nụ cười mà Vinh Quý treo trên mặt gọi là "cười ranh mãnh".
"?" Lấy bất biến ứng vạn biến, người máy Tiểu Mai quyết định chọn phản ứng phòng thủ.
"Buổi tối cậu nằm mơ rồi hát đấy!" Quả nhiên, sau một lúc lâu không nghe thấy Tiểu Mai trả lời, Vinh Quý nói hết ra.
"Dùng tay gạt đi giọt nước mắt đau thương của em ~ ố là la ~ Tiểu Mai thật lãng mạn quá đi mất!" Vinh Quý lớn tiếng nói.
Tiểu Mai: "..."
Sau đó Tiểu Mai quyết định kiểm tra một chút hệ thống an toàn của mình.
Suốt một ngày kế tiếp, biểu hiện của Vinh Quý vô cùng bình thường, như thể việc ngắt điện hôm qua đã ảnh hưởng đến ký ức của cậu, và những gì xảy ra đêm qua cứ như không hề tồn tại vậy.
Cho đến buổi tối, sau một ngày vất vả làm việc thì hai người lại cắm giắc vào nhau để nạp điện.
Đã qua 10 giờ tối, bây giờ là 10 giờ rưỡi, Vinh Quý đã ngủ... không, là tắt máy nửa tiếng.
Ngay lúc Tiểu Mai quyết định kiểm tra lại hệ thống an toàn của mình thì Vinh Quý mà anh nghĩ rằng đã tắt máy bỗng nhiên nói chuyện: "Tiểu Mai, hôm qua cậu đã nói, nếu tớ chê cơ thể hiện tại cũ nát thì sau này có thể ra bên ngoài mua cái tốt hơn."
Tiểu Mai lẳng lặng quay đầu nhìn cậu.
"Bên ngoài... cậu nói đến bên ngoài, ý là ngoại trừ nơi này ra thì còn có bên ngoài nữa phải không! Còn có bên ngoài nữa!" Năng lực biểu đạt của Vinh Quý luôn không tốt mấy, nhưng Tiểu Mai lại nghe hiểu ý của cậu.
"Xem ra cậu không quên." Sau một lúc lâu, Tiểu Mai chỉ nói một câu như vậy.
"Sao có thể quên được? Trí nhớ của tớ không kém thế đâu ~ Tuy rằng tớ không thể nhớ kỹ hết toàn bộ, nhưng nhớ ý chính lại rất đơn giản!" Vinh Quý lại khoe khoang.
Tiểu Mai: "..."
"Cậu nói xem... bên ngoài trông ra sao nhỉ? Tiểu Mai ơi, cậu có biết không?"
"Không biết." Này là nói thật, mỗi lần trải qua trước kia anh đều sớm rời khỏi đây, anh cũng không biết rõ tất cả mọi thứ ở nơi này, và cũng không có hứng thú muốn biết.
Anh nghĩ rằng đối phương sẽ thất vọng khi nghe câu trả lời của mình, nào ngờ...
"Không biết sao? Hì hì ~ Tiểu Mai, hóa ra cậu cũng chỉ là một nhóc nhà quê chưa trải sự đời mà thôi ~"
Tiểu Mai nghẹn lời.
Nhưng rất nhanh, anh nghe đối phương tiếp tục nói: "Giống như tớ vậy ~ hai người chúng ta đều là nhóc nhà quê chưa trải sự đời!"
Tiểu Mai: "..."
"Không cần sợ, sau này hai người nhà quê chúng ta cùng nhau ra bên ngoài nha! Tớ lớn hơn cậu bốn tuổi, tớ sẽ bảo kê cho cậu!" Sau đó, Vinh Quý không cần Tiểu Mai phản ứng lại mà tự mình nói luôn.
"Năm đó, tớ một thân một mình lên thành phố lớn dốc sức làm việc, tớ không nghe lời Vinh Phúc nói mà cứ ngây ngốc đi như vậy, cũng chẳng chuẩn bị chút nào, không có tiền, cuối cùng bị người khác lừa ký hợp đồng nên tớ chỉ có thể làm diễn viên thế thân kiếm ít tiền thôi..."
"Thật đau lòng xót dạ ~"
"Bây giờ chúng ta cũng không thể ngây ngốc như vậy, chúng ta phải chuẩn bị thôi. Đầu tiên là dành dụm tiền!"
"Nhưng nơi này chỉ có hai chúng ta, làm sao mà dành dụm được tiền đây ~"
"Vậy thì mình dành dụm đồ vật đi!"
"Dành dụm đậu đất này!"
Bla bla bla bla ~
Khi Vinh Quý tràn đầy tham vọng nói về các loại kế hoạch tiết kiệm tiền thì Tiểu Mai tắt máy.
—
Tác giả có lời muốn nói:
He he he ~
Thời gian cuối tuần, là thời tiết tốt để tổng vệ sinh ~
Tâm trạng của tôi rất vui!
Còn mọi người thì sao?
Hôm nay nhận được một tấm bìa của Mèo Đen ~
Tôi cảm thấy hình như phía bên phải tấm bìa này có hai người máy nhỏ đang đi trong bóng đêm phải không?
Ừm.
Sau bức ảnh Trứng Mun, tác giả tôi đây chuẩn bị nhận được các loại bìa sách nữa sao?
Nghĩ tới đã thấy hơi kích động rồi.
—
Editor có lời muốn nói: Thật cấn với lời nói của tác giả ~
—
V: Trứng Mun trong "Ma Vương" của chị Tang luôn nghen quý dzị.
Beta: V
Cuối cùng, sự rối rắm của Vinh Quý cũng kết thúc vì cơ thể cậu không đủ năng lượng nên đã tự động tắt máy.
Đây là kết quả của việc mới sạc điện một chút mà đã rút ra rồi.
Rốt cuộc vẫn là Tiểu Mai kéo cậu về.
Tiểu Mai cẩn thận nối cơ thể của Vinh Quý vào thiết bị nạp điện, sau khi chắc chắn nguồn năng lượng trong cơ thể còn đủ dùng thì ma xui quỷ khiến, anh lại nhìn về phía tủ đông trên giường.
Anh nhìn thật lâu.
Sau một lúc, anh đi đến đó.
Mép giường hơi cao, anh bèn kéo ghế để chân đặt bên cạnh, sau đó vụng về bò lên trên giường.
À phải, ghế để chân này cũng là do anh làm.
Ý tưởng thì đương nhiên là từ Vinh Quý rồi.
Người máy thấp bé đứng bên giường, vừa lúc cao hơn tủ đông một chút nên có thể nhìn thấy người đang nằm bên trong.
Điều khiến anh bất ngờ là, anh thấy được trên mặt "Vinh Quý" kia trong tủ đông có một vệt nước.
Bắt đầu từ bên dưới làn mi, lướt qua gò má nhợt nhạt, gầy ốm vô cùng, và nó sắp chảy vào mũi.
Cũng không biết có phải do mấy ngày nay anh luyện thành phản xạ thông qua các buổi huấn luyện của Vinh Quý hay không, Tiểu Mai lập tức cầm lấy khăn tay được xếp ngay ngắn ở đầu giường, sau đó cố gắng tự mình đẩy nắp tủ đông ra, khom lưng, dùng khăn lau đi vệt nước đọng ở đáy mắt của Vinh Quý.
Bỗng nhiên anh nhớ đến một câu hát: "... Dùng tay gạt đi giọt nước mắt đau thương của em..."
Anh loáng thoáng nghe thấy tiếng hát.
Như rất gần, lại như rất xa.
Đó là lời bài hát của một ca sĩ duy nhất mà anh thích.
Cuộc đời anh chỉ chảy nước mắt một lần.
Đó là khi trên xe phi hành, anh và người trên màn hình lớn ở trung tâm khu Hoàng Kim chợt chạm mắt nhau.
Một lúc lâu sau, anh mới biết đối diện là màn hình, và đối phương vốn không nhìn anh.
Mà là đang hát.
Anh bỗng nhiên kéo cửa kính xe xuống, giọng hát lập tức vang dội khắp nơi.
Đó là thanh âm mỹ diệu nhất anh từng nghe qua...
Anh ngây ngẩn, sau đó, ngay lúc bài hát lên đoạn cao trào, một giọt nước mắt bỗng nhiên rơi xuống bàn tay anh.
Trong khoảnh khắc ấy, đầu anh chợt trống rỗng, anh không hiểu vì sao mình lại rơi lệ, có lẽ giọng hát kia có thể thanh lọc linh hồn chăng?
Và cũng trong khoảnh khắc ấy, toàn thân anh run rẩy, những giọt nước mắt không biết tên bỗng dưng chảy xuống.
Từ đó, thứ anh yêu thích lại có thêm một cái.
Anh sẽ nặc danh mua đĩa thu âm của đối phương, cũng sẽ đến nghe người nọ biểu diễn.
Tuy rằng sau này anh chẳng còn rơi lệ nữa, nhưng, giọng hát của đối phương vẫn dễ nghe như vậy.
Cho dù cơ thể dần dần biến thành kim loại, anh vẫn thích giai điệu của đối phương nhất.
Anh chủ yếu nghe tiếng hát chứ không có ký ức đặc biệt gì với ca từ cả, nhưng nghe lâu dần, anh cũng sẽ tự động nhớ kỹ, huống chi trí nhớ của anh vốn rất xuất sắc.
Nhưng hình như trí nhớ của vị ca sĩ kia không tốt cho lắm thì phải, lúc đang biểu diễn trên sân khấu, mỗi khi kích động, y sẽ quên ca từ. Nhưng y là ca sĩ trời sinh, cũng là thi nhân trời sinh, cho nên dù quên ca từ thì cũng không sao cả, y có thể dựa vào cảm xúc của bản thân lúc đó biên thành lời hát bổ sung.
Những lời hát tự biên khi đó biến thành "lời hát độc quyền" và chỉ biểu diễn độc quyền, nó đã trở thành thứ âm nhạc được yêu thích nhất.
Câu hát mà anh nhớ tới là bản đầu tiên trong các bản "lời hát độc quyền" của đối phương.
Không có gì đặc biệt, chỉ là lúc ấy y chọn một vị khán giả may mắn yêu âm nhạc lên sân khấu, vừa hát, vừa nhẹ nhàng lau đi nước mắt kích động của đối phương.
Không khí của buổi biểu diễn lần đó thực sự bùng nổ!
Bên tai anh đều là tiếng thét chói tai.
Lúc vừa lau nước mắt trên cơ thể Vinh Quý, anh bỗng nhiên nhớ tới câu hát này, cũng bỗng nhiên nhớ tới hành động của người nọ trên sân khấu.
Anh đã từng nghĩ đó là hành động chẳng hợp với mình, vậy mà trong tình huống này anh lại làm ra.
Anh cẩn thận lau khô vệt nước trên mắt của Vinh Quý, thậm chí còn giúp cậu lau sạch lông mi một chút.
Sau khi thuần thục làm xong, anh mới chợt giật mình.
Anh không đóng cửa tủ đông lại mà cứ thế nhìn người bên trong.
À... người này là Vinh Quý.
Lúc này đây, anh mới ý thức được cơ thể trong tủ đông này mới là chính chủ.
Có lẽ vì người máy Vinh Quý kia quá ồn ào nên ở trong lòng anh, đó chính là dáng vẻ của Vinh Quý. Tuy rằng mỗi ngày đều tiếp xúc, tuy rằng Vinh Quý luôn miệng lặp lại, cường điệu và tâng bốc cơ thể của cậu cỡ nào thì anh cũng không hề xem Vinh Quý và cơ thể này là một.
Mãi cho tới bây giờ.
Hóa ra, đây chính là diện mạo thật sự của Vinh Quý...
Vừa rồi Vinh Quý ngồi xổm ở bên ruộng là do đau lòng sao?
Nếu không đau lòng, thì tại sao lại rơi lệ?
Hóa ra, sau khi cơ thể và ý thức được tách ra thì cơ thể vẫn sẽ chịu ảnh hưởng bởi ý thức của bản thể ư?
Tiểu Mai suy nghĩ rất nhiều.
Lúc quan sát cơ thể của Vinh Quý, anh cũng không thể tránh khỏi mà nhìn thấy dáng vẻ của bản thân mình.
Đối mặt với mình của thời niên thiếu, anh cảm thấy thật xa lạ.
Anh nhìn bản thân như đang nhìn một người hoàn toàn không quen biết.
Người lạ kia yên lặng ngủ bên cạnh cơ thể Vinh Quý, thật yếu ớt làm sao.
Yếu ớt mà... xinh đẹp.
Tất nhiên từ hình dung phía sau không phải do anh thêm vào, mà là Vinh Quý nói.
Anh lại nhìn thêm một chút, ngay trước khi dùng hết năng lượng, anh đóng tủ đông lại rồi trèo xuống giường, đặt ghế để chân lại bên dưới và cuối cùng đến bên cạnh Vinh Quý, sau đó cắm giắc vào người cậu.
Ngày hôm sau, lúc khởi động lại thì nhìn trước nhìn sau đều là cái đầu to của Vinh Quý.
"Ha ha ha ~" Hình như đối phương rất... vui vẻ, nhỉ?
"Tớ nghe được rồi nha!" Nếu bây giờ mang dáng vẻ con người thì nụ cười mà Vinh Quý treo trên mặt gọi là "cười ranh mãnh".
"?" Lấy bất biến ứng vạn biến, người máy Tiểu Mai quyết định chọn phản ứng phòng thủ.
"Buổi tối cậu nằm mơ rồi hát đấy!" Quả nhiên, sau một lúc lâu không nghe thấy Tiểu Mai trả lời, Vinh Quý nói hết ra.
"Dùng tay gạt đi giọt nước mắt đau thương của em ~ ố là la ~ Tiểu Mai thật lãng mạn quá đi mất!" Vinh Quý lớn tiếng nói.
Tiểu Mai: "..."
Sau đó Tiểu Mai quyết định kiểm tra một chút hệ thống an toàn của mình.
Suốt một ngày kế tiếp, biểu hiện của Vinh Quý vô cùng bình thường, như thể việc ngắt điện hôm qua đã ảnh hưởng đến ký ức của cậu, và những gì xảy ra đêm qua cứ như không hề tồn tại vậy.
Cho đến buổi tối, sau một ngày vất vả làm việc thì hai người lại cắm giắc vào nhau để nạp điện.
Đã qua 10 giờ tối, bây giờ là 10 giờ rưỡi, Vinh Quý đã ngủ... không, là tắt máy nửa tiếng.
Ngay lúc Tiểu Mai quyết định kiểm tra lại hệ thống an toàn của mình thì Vinh Quý mà anh nghĩ rằng đã tắt máy bỗng nhiên nói chuyện: "Tiểu Mai, hôm qua cậu đã nói, nếu tớ chê cơ thể hiện tại cũ nát thì sau này có thể ra bên ngoài mua cái tốt hơn."
Tiểu Mai lẳng lặng quay đầu nhìn cậu.
"Bên ngoài... cậu nói đến bên ngoài, ý là ngoại trừ nơi này ra thì còn có bên ngoài nữa phải không! Còn có bên ngoài nữa!" Năng lực biểu đạt của Vinh Quý luôn không tốt mấy, nhưng Tiểu Mai lại nghe hiểu ý của cậu.
"Xem ra cậu không quên." Sau một lúc lâu, Tiểu Mai chỉ nói một câu như vậy.
"Sao có thể quên được? Trí nhớ của tớ không kém thế đâu ~ Tuy rằng tớ không thể nhớ kỹ hết toàn bộ, nhưng nhớ ý chính lại rất đơn giản!" Vinh Quý lại khoe khoang.
Tiểu Mai: "..."
"Cậu nói xem... bên ngoài trông ra sao nhỉ? Tiểu Mai ơi, cậu có biết không?"
"Không biết." Này là nói thật, mỗi lần trải qua trước kia anh đều sớm rời khỏi đây, anh cũng không biết rõ tất cả mọi thứ ở nơi này, và cũng không có hứng thú muốn biết.
Anh nghĩ rằng đối phương sẽ thất vọng khi nghe câu trả lời của mình, nào ngờ...
"Không biết sao? Hì hì ~ Tiểu Mai, hóa ra cậu cũng chỉ là một nhóc nhà quê chưa trải sự đời mà thôi ~"
Tiểu Mai nghẹn lời.
Nhưng rất nhanh, anh nghe đối phương tiếp tục nói: "Giống như tớ vậy ~ hai người chúng ta đều là nhóc nhà quê chưa trải sự đời!"
Tiểu Mai: "..."
"Không cần sợ, sau này hai người nhà quê chúng ta cùng nhau ra bên ngoài nha! Tớ lớn hơn cậu bốn tuổi, tớ sẽ bảo kê cho cậu!" Sau đó, Vinh Quý không cần Tiểu Mai phản ứng lại mà tự mình nói luôn.
"Năm đó, tớ một thân một mình lên thành phố lớn dốc sức làm việc, tớ không nghe lời Vinh Phúc nói mà cứ ngây ngốc đi như vậy, cũng chẳng chuẩn bị chút nào, không có tiền, cuối cùng bị người khác lừa ký hợp đồng nên tớ chỉ có thể làm diễn viên thế thân kiếm ít tiền thôi..."
"Thật đau lòng xót dạ ~"
"Bây giờ chúng ta cũng không thể ngây ngốc như vậy, chúng ta phải chuẩn bị thôi. Đầu tiên là dành dụm tiền!"
"Nhưng nơi này chỉ có hai chúng ta, làm sao mà dành dụm được tiền đây ~"
"Vậy thì mình dành dụm đồ vật đi!"
"Dành dụm đậu đất này!"
Bla bla bla bla ~
Khi Vinh Quý tràn đầy tham vọng nói về các loại kế hoạch tiết kiệm tiền thì Tiểu Mai tắt máy.
—
Tác giả có lời muốn nói:
He he he ~
Thời gian cuối tuần, là thời tiết tốt để tổng vệ sinh ~
Tâm trạng của tôi rất vui!
Còn mọi người thì sao?
Hôm nay nhận được một tấm bìa của Mèo Đen ~
Tôi cảm thấy hình như phía bên phải tấm bìa này có hai người máy nhỏ đang đi trong bóng đêm phải không?
Ừm.
Sau bức ảnh Trứng Mun, tác giả tôi đây chuẩn bị nhận được các loại bìa sách nữa sao?
Nghĩ tới đã thấy hơi kích động rồi.
—
Editor có lời muốn nói: Thật cấn với lời nói của tác giả ~
—
V: Trứng Mun trong "Ma Vương" của chị Tang luôn nghen quý dzị.