Chương 16
Edit + Beta: V
Sau khi ấp ủ một bụng kế hoạch, hôm sau Vinh Quý đầy tham vọng thức dậy.
Cái người mà mỗi ngày kiên định phải "ngủ" đủ tám tiếng thì bây giờ lại ngủ ít hơn một tiếng đồng hồ, Vinh Quý dậy sớm rồi tháo sạc điện ra, còn Tiểu Mai đã tạo thành thói quen nghỉ ngơi đủ tám tiếng mấy ngày nay lại thấy hơi lạ lẫm.
"Sao cậu có thể ngủ nướng chớ? Chúng ta phải kiếm tiền đi vào thành phố đấy! Phải cố gắng làm việc thôi!" Sau khi lớn tiếng nói xong, người máy nhỏ cũ nát lập tức đi ra ngoài bờ ruộng.
Tiểu Mai vừa nhanh chóng đi theo vừa nhìn chằm chằm bóng lưng của đối phương: Khó trách vật liệu như nhau mà cậu ấy lại hao mòn nhanh hơn anh, xe chỉ chạy được 20 km/h mà bạn lại chạy 40 km/h thì không mau hư mới là lạ.
Vinh Quý bổ nhào xuống ruộng rồi bắt đầu làm việc, cơ mà lý tưởng thì to lớn đấy, nhưng thực tế thì thấy rệu rã quá... rệu rã y như cơ thể hiện tại của cậu vậy.
Tiểu Mai đứng lẳng lặng, bàng quang quan sát Vinh Quý bận rộn trong chốc lát, anh nói: "Sau này đúng giờ cậu hẵng rời giường, cậu dậy sớm hơn một tiếng thì tổn hại mỗi ngày cũng nhiều hơn một giờ đấy."
Vinh Quý khóc không ra nước mắt: "..."
Thu dọn cục diện rối rắm của Vinh Quý xong thì cũng đến giờ rồi, Tiểu Mai không chút hoang mang bắt đầu làm việc.
Tiểu Mai đã từng trồng đậu đất, hồi đó lúc sinh sống ở đây, sau khi quan sát người khác trồng như thế nào thì anh cũng về nhà bắt chước trồng theo. Trong quá trình đậu đất sinh trưởng anh đều có ghi chép lại, một số điều kiện và phương diện khác nhau sẽ ảnh hưởng đến quá trình phát triển của đậu đất. Đợi sau khi thuận lợi thu hoạch hai vụ đậu đất thì dù mảnh ruộng nhà anh nhỏ nhất, hạt giống cũng là loại bình thường, nhưng sản lượng của anh là cao nhất.
Phần ký ức kia đã lâu lắm rồi, nhưng sau này khi tăng thêm nhiều tri thức thì Tiểu Mai đã lợi dụng những kiến thức này để cho ra đời một phương án tốt hơn. Vậy nên đậu đất mà anh trồng ra vừa to lại vừa tốt.
Đúng lúc này, Vinh Quý ở phía trước bỗng nói: "Ài... những củ đậu đất này nhỏ như vậy, vóc dáng bây giờ của tớ đã nhỏ rồi mà củ đậu đất lớn nhất mới to bằng lòng bàn tay của tớ à, làm sao mà bán ra ngoài đây?"
Tiểu Mai vừa cảm thấy đậu đất mình trồng vừa to lại vừa tốt: "..."
Anh lặng yên xoay người, tôi không nói chuyện với cậu nữa.
Chàng trai không hề hay biết mình đã kích thích đến linh hồn nghệ nhân của Tiểu Mai – Vinh Quý vẫn ở bên cạnh nhặt đậu đất mà Tiểu Mai đào lên. Có lẽ do mấy ngày nay sợ làm da thịt non mềm của mình bị thương trong khi xoa bóp nên bây giờ, năng lực khống chế độ mạnh yếu của Vinh Quý đã tiến bộ vượt bậc. Rốt cuộc cậu có thể nhặt toàn bộ hạt giống đậu đất vào sọt mà không làm hư lớp vỏ ngoài nữa rồi.
Bọn họ thu hoạch được không ít, thế nhưng đa số là để cho bản thân dùng, mỗi ngày chỉ có thể để tám, chín củ vào hầm dự trữ.
"Tôi sẽ cải tiến dụng cụ chiết xuất thành phần một chút, xem có thể nâng cao hiệu suất chiết xuất hay không." Sau khi làm xong thì anh nhìn thấy Vinh Quý đang bưng rổ đậu trong tay, tựa như nghe được tiếng cảm khái trong lòng cậu, anh bỗng nói.
"... Ừm, cái đó... đúng là chỉ có thể dựa vào cậu rồi." Vinh Quý gãi đầu, trồng trọt gì đó cậu không giúp được, vậy nên việc chế tạo dụng cụ với trình độ cao này cũng không tới phiên cậu nhúng tay. Tài nguyên có hạn, còn không đủ để cậu lãng phí đây này!
Vinh Quý vắt óc nghĩ ra chuyện mình có thể làm, bỗng nhiên, bóng đèn nhỏ trong đầu cậu kêu "tách" một tiếng, biết rồi!
"Tớ có thể nghiên cứu bã đậu sau mỗi lần chiết xuất còn dư, nói không chừng có thể thoa lên mặt đấy! Ôi chao ~ đây là nghề của tớ đó... sao mấy bữa trước tớ không nghĩ ra nhỉ?"
Vì vậy, hôm nay lúc Tiểu Mai nghiên cứu phải cải tiến dụng cụ chiết xuất thành phần như thế nào thì Vinh Quý dùng bã đậu còn sót lại đắp một lớp dày lên cơ thể của hai người.
"Tớ cảm thấy đậu đất này rất giống khoai tây ở chỗ tớ, khoai tây ở chỗ tớ có thể thoa lên mặt này, còn có hiệu quả mờ sẹo nữa đó! Không biết đậu đất thì thế nào nhỉ, nhưng chắc cũng không kém đâu ha..."
Không để ý đến lời lải nhải của Vinh Quý, Tiểu Mai hết sức chuyên chú cải tạo dụng cụ.
Ngay sau đó, Vinh Quý cũng không rảnh nói chuyện với Tiểu Mai, vì đắp lên mặt thì dễ, nhưng lột ra lại là một công trình lớn, ai bảo cậu đắp cả một thân cơ chứ?
Không đúng! Bởi vì có hai người nên phải là hai thân mới đúng!
Cậu xoa rất tỉ mỉ, ngay cả cổ, nách... chỗ nào cũng đắp lên cả. Vì vậy lúc lớp mặt nạ khô lại thì hầu như dính chặt trên cơ thể của hai người, việc lột ra đã trở thành một vấn đề khó khăn không nhỏ.
Nhưng không hổ là người có kinh nghiệm đắp mặt nạ lâu năm, Vinh Quý nhanh chóng tìm ra phương pháp: Đó là chà xát.
Hơn nữa, trong quá trình chà xát cậu còn phát hiện niềm vui bất ngờ: Không biết có phải do lớp sừng đã nhận được đủ độ ẩm rồi hay không, Vinh Quý phát hiện lớp tế bào chết trên cơ thể mình bị chà xát ra hết rồi.
Mấy cái bã đậu này là chất tẩy tế bào chết thiên nhiên đó!
Mỗi khi lớp mặt nạ bong ra thì cơ thể Vinh Quý trắng hơn hai tông lận! Cơ thể Tiểu Mai cũng như thế ~
Y chang một cái bóng đèn chân không màu trắng luôn!
Vì vậy, lúc Tiểu Mai ôm dụng cụ chiết xuất thành phần được cải tiến thành công đến thì Vinh Quý cũng vui vẻ cho anh coi "thành quả nghiên cứu" của mình.
Nguyên một buổi chiều, hai người đều không lãng phí thời gian để làm cho (cơ thể) cả hai tốt hơn.
Đúng là niềm hạnh phúc khi phân công lao động!
—
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình:
Trước khi vào thành phố, chẳng những phải tích lũy tiền (đậu đất), mà còn phải để ý đến vẻ đẹp nữa ~ by Vinh Quý.
Thật ra là: Một người phụ trách kiếm tiền nuôi gia đình, một người phụ trách xinh đẹp như hoa ~
E hèm, lại nhận được một tấm bìa khác của Ngư Vĩ Thu ~
Trên bìa có thể thấy mọi người có lý giải khác nhau về Ngày Yên Nghỉ đó!
Sau khi ấp ủ một bụng kế hoạch, hôm sau Vinh Quý đầy tham vọng thức dậy.
Cái người mà mỗi ngày kiên định phải "ngủ" đủ tám tiếng thì bây giờ lại ngủ ít hơn một tiếng đồng hồ, Vinh Quý dậy sớm rồi tháo sạc điện ra, còn Tiểu Mai đã tạo thành thói quen nghỉ ngơi đủ tám tiếng mấy ngày nay lại thấy hơi lạ lẫm.
"Sao cậu có thể ngủ nướng chớ? Chúng ta phải kiếm tiền đi vào thành phố đấy! Phải cố gắng làm việc thôi!" Sau khi lớn tiếng nói xong, người máy nhỏ cũ nát lập tức đi ra ngoài bờ ruộng.
Tiểu Mai vừa nhanh chóng đi theo vừa nhìn chằm chằm bóng lưng của đối phương: Khó trách vật liệu như nhau mà cậu ấy lại hao mòn nhanh hơn anh, xe chỉ chạy được 20 km/h mà bạn lại chạy 40 km/h thì không mau hư mới là lạ.
Vinh Quý bổ nhào xuống ruộng rồi bắt đầu làm việc, cơ mà lý tưởng thì to lớn đấy, nhưng thực tế thì thấy rệu rã quá... rệu rã y như cơ thể hiện tại của cậu vậy.
Tiểu Mai đứng lẳng lặng, bàng quang quan sát Vinh Quý bận rộn trong chốc lát, anh nói: "Sau này đúng giờ cậu hẵng rời giường, cậu dậy sớm hơn một tiếng thì tổn hại mỗi ngày cũng nhiều hơn một giờ đấy."
Vinh Quý khóc không ra nước mắt: "..."
Thu dọn cục diện rối rắm của Vinh Quý xong thì cũng đến giờ rồi, Tiểu Mai không chút hoang mang bắt đầu làm việc.
Tiểu Mai đã từng trồng đậu đất, hồi đó lúc sinh sống ở đây, sau khi quan sát người khác trồng như thế nào thì anh cũng về nhà bắt chước trồng theo. Trong quá trình đậu đất sinh trưởng anh đều có ghi chép lại, một số điều kiện và phương diện khác nhau sẽ ảnh hưởng đến quá trình phát triển của đậu đất. Đợi sau khi thuận lợi thu hoạch hai vụ đậu đất thì dù mảnh ruộng nhà anh nhỏ nhất, hạt giống cũng là loại bình thường, nhưng sản lượng của anh là cao nhất.
Phần ký ức kia đã lâu lắm rồi, nhưng sau này khi tăng thêm nhiều tri thức thì Tiểu Mai đã lợi dụng những kiến thức này để cho ra đời một phương án tốt hơn. Vậy nên đậu đất mà anh trồng ra vừa to lại vừa tốt.
Đúng lúc này, Vinh Quý ở phía trước bỗng nói: "Ài... những củ đậu đất này nhỏ như vậy, vóc dáng bây giờ của tớ đã nhỏ rồi mà củ đậu đất lớn nhất mới to bằng lòng bàn tay của tớ à, làm sao mà bán ra ngoài đây?"
Tiểu Mai vừa cảm thấy đậu đất mình trồng vừa to lại vừa tốt: "..."
Anh lặng yên xoay người, tôi không nói chuyện với cậu nữa.
Chàng trai không hề hay biết mình đã kích thích đến linh hồn nghệ nhân của Tiểu Mai – Vinh Quý vẫn ở bên cạnh nhặt đậu đất mà Tiểu Mai đào lên. Có lẽ do mấy ngày nay sợ làm da thịt non mềm của mình bị thương trong khi xoa bóp nên bây giờ, năng lực khống chế độ mạnh yếu của Vinh Quý đã tiến bộ vượt bậc. Rốt cuộc cậu có thể nhặt toàn bộ hạt giống đậu đất vào sọt mà không làm hư lớp vỏ ngoài nữa rồi.
Bọn họ thu hoạch được không ít, thế nhưng đa số là để cho bản thân dùng, mỗi ngày chỉ có thể để tám, chín củ vào hầm dự trữ.
"Tôi sẽ cải tiến dụng cụ chiết xuất thành phần một chút, xem có thể nâng cao hiệu suất chiết xuất hay không." Sau khi làm xong thì anh nhìn thấy Vinh Quý đang bưng rổ đậu trong tay, tựa như nghe được tiếng cảm khái trong lòng cậu, anh bỗng nói.
"... Ừm, cái đó... đúng là chỉ có thể dựa vào cậu rồi." Vinh Quý gãi đầu, trồng trọt gì đó cậu không giúp được, vậy nên việc chế tạo dụng cụ với trình độ cao này cũng không tới phiên cậu nhúng tay. Tài nguyên có hạn, còn không đủ để cậu lãng phí đây này!
Vinh Quý vắt óc nghĩ ra chuyện mình có thể làm, bỗng nhiên, bóng đèn nhỏ trong đầu cậu kêu "tách" một tiếng, biết rồi!
"Tớ có thể nghiên cứu bã đậu sau mỗi lần chiết xuất còn dư, nói không chừng có thể thoa lên mặt đấy! Ôi chao ~ đây là nghề của tớ đó... sao mấy bữa trước tớ không nghĩ ra nhỉ?"
Vì vậy, hôm nay lúc Tiểu Mai nghiên cứu phải cải tiến dụng cụ chiết xuất thành phần như thế nào thì Vinh Quý dùng bã đậu còn sót lại đắp một lớp dày lên cơ thể của hai người.
"Tớ cảm thấy đậu đất này rất giống khoai tây ở chỗ tớ, khoai tây ở chỗ tớ có thể thoa lên mặt này, còn có hiệu quả mờ sẹo nữa đó! Không biết đậu đất thì thế nào nhỉ, nhưng chắc cũng không kém đâu ha..."
Không để ý đến lời lải nhải của Vinh Quý, Tiểu Mai hết sức chuyên chú cải tạo dụng cụ.
Ngay sau đó, Vinh Quý cũng không rảnh nói chuyện với Tiểu Mai, vì đắp lên mặt thì dễ, nhưng lột ra lại là một công trình lớn, ai bảo cậu đắp cả một thân cơ chứ?
Không đúng! Bởi vì có hai người nên phải là hai thân mới đúng!
Cậu xoa rất tỉ mỉ, ngay cả cổ, nách... chỗ nào cũng đắp lên cả. Vì vậy lúc lớp mặt nạ khô lại thì hầu như dính chặt trên cơ thể của hai người, việc lột ra đã trở thành một vấn đề khó khăn không nhỏ.
Nhưng không hổ là người có kinh nghiệm đắp mặt nạ lâu năm, Vinh Quý nhanh chóng tìm ra phương pháp: Đó là chà xát.
Hơn nữa, trong quá trình chà xát cậu còn phát hiện niềm vui bất ngờ: Không biết có phải do lớp sừng đã nhận được đủ độ ẩm rồi hay không, Vinh Quý phát hiện lớp tế bào chết trên cơ thể mình bị chà xát ra hết rồi.
Mấy cái bã đậu này là chất tẩy tế bào chết thiên nhiên đó!
Mỗi khi lớp mặt nạ bong ra thì cơ thể Vinh Quý trắng hơn hai tông lận! Cơ thể Tiểu Mai cũng như thế ~
Y chang một cái bóng đèn chân không màu trắng luôn!
Vì vậy, lúc Tiểu Mai ôm dụng cụ chiết xuất thành phần được cải tiến thành công đến thì Vinh Quý cũng vui vẻ cho anh coi "thành quả nghiên cứu" của mình.
Nguyên một buổi chiều, hai người đều không lãng phí thời gian để làm cho (cơ thể) cả hai tốt hơn.
Đúng là niềm hạnh phúc khi phân công lao động!
—
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình:
Trước khi vào thành phố, chẳng những phải tích lũy tiền (đậu đất), mà còn phải để ý đến vẻ đẹp nữa ~ by Vinh Quý.
Thật ra là: Một người phụ trách kiếm tiền nuôi gia đình, một người phụ trách xinh đẹp như hoa ~
E hèm, lại nhận được một tấm bìa khác của Ngư Vĩ Thu ~
Trên bìa có thể thấy mọi người có lý giải khác nhau về Ngày Yên Nghỉ đó!