Chương 17
Edit + Beta: V
Lúc Vinh Quý tích lũy đủ ba sọt đậu đất thì Tiểu Mai cũng chế thành công thuốc nhuộm màu vàng.
Vinh Quý vô cùng vui vẻ tô màu vàng lên đóa hoa trên cái chậu, không chỉ vậy thôi đâu, mà sáng hôm sau, Tiểu Mai có cảm giác hình như Vinh Quý không giống với ngày thường cho lắm. Anh lại nhìn Vinh Quý thêm lần nữa, cậu xấu hổ gãi đầu, sau hồi lâu mới ngại ngùng nói với Tiểu Mai: "Rốt cuộc cậu cũng phát hiện rồi à?"
Ngay sau đó, sự ngại ngùng này kia bay mất, Vinh Quý dương dương tự đắc chỉ vào đầu mình: "Cậu xem nè! Đêm qua lúc cậu ngủ tớ đã dùng thuốc nhuộm màu vàng còn dư lại để nhuộm tóc mình đấy!"
Tóc trong miệng Vinh Quý là một nửa phần đầu phía sau của cậu!
Nhưng phần mà Vinh Quý tô vàng lại lớn hơn một chút.
"Tớ vẫn cảm thấy tạo hình tóc bây giờ rất giống kiểu Địa Trung Hải... sau khi nhìn ảnh chụp tớ mới để ý đấy, để ý rất lâu luôn. Lúc trước Tiểu Mai mày mò chế ra thuốc nhuộm màu đỏ không đủ dùng, chỉ có màu xanh lá dư ra mà thôi. Tớ... tớ vẫn cảm thấy tóc xanh lá cứ như đội nón xanh á! Tớ cũng không thể không biết xấu hổ như vậy được. Cuối cùng, hôm qua cậu cũng làm ra thuốc nhuộm màu vàng, tớ vui muốn chết đi được!" Vinh Quý vừa nói vừa xoay đầu 365° để cho Tiểu Mai có thể thưởng thức trọn vẹn "kiểu tóc mới" của mình. Vì cảm thấy đường chân tóc không được đẹp mắt nên Vinh Quý tỉ mỉ thiết kế lại mép tóc rồi mới sơn lên.
Thật ra cái gọi là kiểu tóc mới chính là quét màu lên rồi tạo hình lại, Vinh Quý sơn cực kỳ cẩn thận, hoàn toàn không có hiện tượng màu không đều. Đứng từ xa mà nhìn, lại đổi sang góc nhìn hai chiều mà xét, thật ra còn rất giống kiểu tóc đầu đinh đấy!
Đối với sự "tiên phong" của Vinh Quý, phản ứng của Tiểu Mai vẫn là một chuỗi im lặng. Nhưng mà thấy đối phương khoe tóc xong vẫn đang hưng phấn nhìn mình thì không biết vì sao, trong lòng anh bỗng trỗi dậy một dự cảm xấu.
Quả nhiên, ngay sau đó...
"Yên tâm đi, phong cách làm việc từ xưa tới giờ của tớ là không chỉ quan tâm đến bản thân mình." Vinh Quý đặt hai bàn tay máy lên vai Tiểu Mai, cậu bỗng nhiên sáp tới gần: "Tớ dùng thuốc nhuộm cho cậu còn nhiều hơn tớ nữa á, Tiểu Mai ơi, cậu cũng có tóc rồi nè!"
Nghe cậu nói vậy, trong lòng người máy Tiểu Mai chợt giật thót, anh lập tức cầm tấm gương duy nhất trong phòng lên (← Vinh Quý xin anh làm giùm) mà soi. Trời ạ! Anh thấy cái gì vậy nè?
Một người máy với quả đầu Bob?
Đầu Bob cũng thôi đi, sao bên mé trái còn có một đóa hoa nữa?
Tựa như nghe được tiếng lòng của Tiểu Mai, Vinh Quý ở bên cạnh nói: "Không phải bên mé trái trên đầu cậu có một miếng vá màu đỏ sao? Lúc ấy tớ đã cảm thấy nó như một đóa hoa nhỏ rồi, hôm qua tô tóc tớ bèn nhớ đến một chút thuốc nhuộm màu đỏ còn thừa lại, vậy nên tớ đã dùng toàn bộ số thuốc nhuộm đó lên đầu cậu đấy, thế nào? Tớ vẽ hoa có đẹp mắt không?"
Vinh Quý nói xong còn cười ba tiếng "ha ha ha" nữa.
Giờ phút này, trong lòng Tiểu Mai tràn đầy tuyệt vọng. Sau đó anh dùng sức rất lớn với ý định xóa màu nhuộm đó đi, nào ngờ thuốc nhuộm anh làm ra bám quá trời quá đất, lại còn không thấm nước nữa chứ! Chùi miết không ra thì thôi đi, dùng khăn lau mà nó cũng không dính một xíu màu nào là sao!
Làm sao bây giờ... lúc này đây... chỉ có một biện pháp: Đó chính là dùng thuốc nhuộm tô toàn thân thành một màu duy nhất.
Thế nhưng mà... căn cứ điều kiện hiện tại, trước mắt anh chỉ có hai màu để chọn (Ghi chú: thuốc nhuộm màu đỏ vẫn không thể sản xuất số lượng lớn), nhưng mà dù cả người màu xanh lá hay cả người màu vàng thì... anh... anh cảm thấy không thể tiếp thu được.
Tiểu Mai đứng cứng ngắc tại chỗ, mặt người máy không có biểu cảm gì đang suy nghĩ, rốt cuộc nên chọn vàng hay xanh lá đây, nhưng hai màu này anh đều không thích nên thôi cứ mặc kệ đi.
Dù sao anh cũng chả nhìn thấy.
(Êy!)
Sau khi nhanh chóng tiếp thu chuyện này, anh lại trở thành người máy Tiểu Mai bình tĩnh và ung dung như cũ.
Gần đây anh rất bận rộn. Sau khi kiểm tra đậu đất mà Vinh Quý thu hoạch và phân loại thì anh đổ đậu ra, tiếp đó tháo rời sọt đan bằng dây kẽm rồi đan thêm một ít vào, cuối cùng tạo thành hai cái sọt lớn, anh còn làm hai cái quai đeo phía sau nữa.
Sau đi đan sọt xong, anh để Vinh Quý đeo thử. Người máy nhỏ cõng trên lưng một chiếc sọt cao xấp xỉ mình thoạt nhìn hơi buồn cười, thấy nó hơi lệch nên Tiểu Mai bảo Vinh Quý tháo sọt xuống, anh điều chỉnh một lần nữa rồi để cậu mang lên lại, lần này thì cân bằng rồi.
Sau đó Tiểu Mai vẫn tiếp tục bận rộn.
Vinh Quý luôn ở bên cạnh nhìn anh, mãi đến lúc 10 giờ tối Tiểu Mai đi nạp điện thì cậu mới cắm cái "bóc" vào nạp chung với anh, sau đó cười ba tiếng "ha ha ha".
Tiểu Mai nghiêng đầu nhìn cậu.
Sau khi điều chỉnh tư thế một chút thì Vinh Quý mới mở miệng, nhưng lời cậu nói ra lại khiến anh bất ngờ.
"Tiểu Mai, rốt cuộc cậu cũng muốn rời đi rồi sao?"
Người máy bị gọi tên lẳng lặng nhìn cậu.
"Thật ra ngay từ đầu cậu không muốn rời đi phải không? Cậu muốn ở đây một mình, đúng không?"
"... Hóa ra cậu biết được." Mãi đến lúc này, Tiểu Mai mới đáp lại.
Anh chưa bao giờ tỏ bất kỳ thái độ gì với chuyện Vinh Quý luôn miệng nói muốn "vào thành phố" cả, tất cả là do cậu tự quyết định, đó là kế hoạch của Vinh Quý chứ không phải của anh.
Anh cũng không nói gì, cũng không cho rằng người vô tư như cậu sẽ phát hiện ra. Nào ngờ, biểu hiện lúc này của Vinh Quý lại vượt ngoài dự đoán của anh.
"Cậu chưa từng đồng ý với lời tớ nói mà ~" Vinh Quý tiếp tục nói: "Mặc dù là diễn viên thế thân, nhưng tớ đã từng xem qua kịch bản của chính chủ rồi, đạo diễn cũng khen tớ diễn tốt hơn chính chủ đấy ~"
"Người ta thường nói, người mà diễn xuất tốt là người có tình cảm phong phú và nhạy cảm với hành động của người khác đó! Nói nhỏ cho cậu biết, từ bé tới giờ mỗi lần đọc sách thì tớ vừa khóc vừa cười, lúc nào cũng đi theo mạch cảm xúc của nhân vật trong truyện hết."
Nói đến đây, Vinh Quý dừng một chút rồi tiếp tục: "Tớ cảm thấy đây là biểu hiện của một diễn viên trời sinh."
"Nhưng mà không được, tuy tớ diễn cũng không tệ, nhưng lý tưởng của tớ vẫn là ca hát, tiến vào giới giải trí chỉ là bước tiếp cận đầu tiên thôi. Diễn mà tốt thì tớ sẽ lấn sân sang ca hát, lý tưởng của tớ là trở thành diễn viên nổi danh, sau đó để công ty giúp mình ra đĩa nhạc, cuối cùng thuận lợi đổi nghề hoàn toàn sang ngôi sao ca nhạc!"
"Hết cách rồi, tớ muốn hát nhưng không ai cần tớ cả, tớ không biết mấy cái khuông nhạc."
"Ài, sao phải biết khuông nhạc chớ? Không phải chỉ cần biết hát là được rồi sao?"
"Tiểu Mai nè, cậu có lý tưởng gì không? Lý tưởng của tớ là trở thành ngôi sao ca nhạc á! Có thể ra đĩa nhạc, hát tại những buổi hòa nhạc lớn, có thiệt là nhiều người tới nghe tớ hát nữa!
Nói đến đây, người máy nhỏ còn mở hai tay ra làm động tác ôm ấp, nhưng hiển nhiên cậu đã quên mình đang ngồi bên cạnh Tiểu Mai, cánh tay vừa mở ra đã nghe "xoạch" một tiếng, Tiểu Mai bị đánh trúng rồi.
Tiểu Mai nằm không trúng đạn lạnh lùng nhìn cậu.
"Ớ... xin lỗi cậu nhiều, tớ đánh trúng cậu rồi, cậu có đau không?" Cánh tay dang ra của Vinh Quý vội vàng thu lại, cậu nhanh chóng vuốt cho Tiểu Mai, sau đó ngoan ngoãn ngồi im.
"Xin lỗi, vừa nãy lạc đề, nguyện vọng của tớ là làm nghệ thuật gia đó ~ ừm... cơ mà tư duy của nghệ thuật gia hơi khác biệt một xíu..." Cậu giải thích hai câu.
"Nói đúng hơn, tớ là một diễn viên giỏi về thể nghiệm và quan sát nội tâm nhân vật, cho nên cậu đang suy nghĩ gì trong lòng thì tớ đều biết cả. Vậy là... ngay từ đầu cậu muốn để tớ rời khỏi đây một mình đúng không?"
Vinh Quý lẳng lặng nhìn Tiểu Mai, đây là lần đầu tiên có thể dùng hai từ "yên tĩnh" để hình dung về cậu.
Người máy Tiểu Mai không trả lời vấn đề của cậu.
Sau đó, Vinh Quý vòng lại: "Cậu không nói tớ cũng biết, tớ biết hết đấy."
"Nhưng vậy thì có sao đâu? Tớ biết bây giờ cậu có ý định rời đi cùng tớ, cậu đang chuẩn bị tất cả đúng không."
"Ây chà... có thể ra xem thế giới bên ngoài với Tiểu Mai, chờ mong ghê..."
Dứt lời, Vinh Quý cũng không nói nữa.
Cậu tắt máy ngủ rồi.
—
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình:
Kiểu tóc của Tiểu Mai tương tự với Trứng Mun á.
Ha ha ha ha ha ~
By Phong Mộc Âm Thiểu.
Tiểu Mai và A Quý ~
Cảm giác cứ như nông phu và vợ yêu bé nhỏ của cậu ấy vậy.
Ha ha!
—
V: Người làm người cổ vũ, tiệt dời:)))
Trứng Mun là một nhân vật trong truyện "Ma Vương" của chị Tang, do mình chưa đọc nên hông rành lắm. Cho cái hình minh họa nè ~
Quả đầu Bob nè quý dzị:)))))
Lúc Vinh Quý tích lũy đủ ba sọt đậu đất thì Tiểu Mai cũng chế thành công thuốc nhuộm màu vàng.
Vinh Quý vô cùng vui vẻ tô màu vàng lên đóa hoa trên cái chậu, không chỉ vậy thôi đâu, mà sáng hôm sau, Tiểu Mai có cảm giác hình như Vinh Quý không giống với ngày thường cho lắm. Anh lại nhìn Vinh Quý thêm lần nữa, cậu xấu hổ gãi đầu, sau hồi lâu mới ngại ngùng nói với Tiểu Mai: "Rốt cuộc cậu cũng phát hiện rồi à?"
Ngay sau đó, sự ngại ngùng này kia bay mất, Vinh Quý dương dương tự đắc chỉ vào đầu mình: "Cậu xem nè! Đêm qua lúc cậu ngủ tớ đã dùng thuốc nhuộm màu vàng còn dư lại để nhuộm tóc mình đấy!"
Tóc trong miệng Vinh Quý là một nửa phần đầu phía sau của cậu!
Nhưng phần mà Vinh Quý tô vàng lại lớn hơn một chút.
"Tớ vẫn cảm thấy tạo hình tóc bây giờ rất giống kiểu Địa Trung Hải... sau khi nhìn ảnh chụp tớ mới để ý đấy, để ý rất lâu luôn. Lúc trước Tiểu Mai mày mò chế ra thuốc nhuộm màu đỏ không đủ dùng, chỉ có màu xanh lá dư ra mà thôi. Tớ... tớ vẫn cảm thấy tóc xanh lá cứ như đội nón xanh á! Tớ cũng không thể không biết xấu hổ như vậy được. Cuối cùng, hôm qua cậu cũng làm ra thuốc nhuộm màu vàng, tớ vui muốn chết đi được!" Vinh Quý vừa nói vừa xoay đầu 365° để cho Tiểu Mai có thể thưởng thức trọn vẹn "kiểu tóc mới" của mình. Vì cảm thấy đường chân tóc không được đẹp mắt nên Vinh Quý tỉ mỉ thiết kế lại mép tóc rồi mới sơn lên.
Thật ra cái gọi là kiểu tóc mới chính là quét màu lên rồi tạo hình lại, Vinh Quý sơn cực kỳ cẩn thận, hoàn toàn không có hiện tượng màu không đều. Đứng từ xa mà nhìn, lại đổi sang góc nhìn hai chiều mà xét, thật ra còn rất giống kiểu tóc đầu đinh đấy!
Đối với sự "tiên phong" của Vinh Quý, phản ứng của Tiểu Mai vẫn là một chuỗi im lặng. Nhưng mà thấy đối phương khoe tóc xong vẫn đang hưng phấn nhìn mình thì không biết vì sao, trong lòng anh bỗng trỗi dậy một dự cảm xấu.
Quả nhiên, ngay sau đó...
"Yên tâm đi, phong cách làm việc từ xưa tới giờ của tớ là không chỉ quan tâm đến bản thân mình." Vinh Quý đặt hai bàn tay máy lên vai Tiểu Mai, cậu bỗng nhiên sáp tới gần: "Tớ dùng thuốc nhuộm cho cậu còn nhiều hơn tớ nữa á, Tiểu Mai ơi, cậu cũng có tóc rồi nè!"
Nghe cậu nói vậy, trong lòng người máy Tiểu Mai chợt giật thót, anh lập tức cầm tấm gương duy nhất trong phòng lên (← Vinh Quý xin anh làm giùm) mà soi. Trời ạ! Anh thấy cái gì vậy nè?
Một người máy với quả đầu Bob?
Đầu Bob cũng thôi đi, sao bên mé trái còn có một đóa hoa nữa?
Tựa như nghe được tiếng lòng của Tiểu Mai, Vinh Quý ở bên cạnh nói: "Không phải bên mé trái trên đầu cậu có một miếng vá màu đỏ sao? Lúc ấy tớ đã cảm thấy nó như một đóa hoa nhỏ rồi, hôm qua tô tóc tớ bèn nhớ đến một chút thuốc nhuộm màu đỏ còn thừa lại, vậy nên tớ đã dùng toàn bộ số thuốc nhuộm đó lên đầu cậu đấy, thế nào? Tớ vẽ hoa có đẹp mắt không?"
Vinh Quý nói xong còn cười ba tiếng "ha ha ha" nữa.
Giờ phút này, trong lòng Tiểu Mai tràn đầy tuyệt vọng. Sau đó anh dùng sức rất lớn với ý định xóa màu nhuộm đó đi, nào ngờ thuốc nhuộm anh làm ra bám quá trời quá đất, lại còn không thấm nước nữa chứ! Chùi miết không ra thì thôi đi, dùng khăn lau mà nó cũng không dính một xíu màu nào là sao!
Làm sao bây giờ... lúc này đây... chỉ có một biện pháp: Đó chính là dùng thuốc nhuộm tô toàn thân thành một màu duy nhất.
Thế nhưng mà... căn cứ điều kiện hiện tại, trước mắt anh chỉ có hai màu để chọn (Ghi chú: thuốc nhuộm màu đỏ vẫn không thể sản xuất số lượng lớn), nhưng mà dù cả người màu xanh lá hay cả người màu vàng thì... anh... anh cảm thấy không thể tiếp thu được.
Tiểu Mai đứng cứng ngắc tại chỗ, mặt người máy không có biểu cảm gì đang suy nghĩ, rốt cuộc nên chọn vàng hay xanh lá đây, nhưng hai màu này anh đều không thích nên thôi cứ mặc kệ đi.
Dù sao anh cũng chả nhìn thấy.
(Êy!)
Sau khi nhanh chóng tiếp thu chuyện này, anh lại trở thành người máy Tiểu Mai bình tĩnh và ung dung như cũ.
Gần đây anh rất bận rộn. Sau khi kiểm tra đậu đất mà Vinh Quý thu hoạch và phân loại thì anh đổ đậu ra, tiếp đó tháo rời sọt đan bằng dây kẽm rồi đan thêm một ít vào, cuối cùng tạo thành hai cái sọt lớn, anh còn làm hai cái quai đeo phía sau nữa.
Sau đi đan sọt xong, anh để Vinh Quý đeo thử. Người máy nhỏ cõng trên lưng một chiếc sọt cao xấp xỉ mình thoạt nhìn hơi buồn cười, thấy nó hơi lệch nên Tiểu Mai bảo Vinh Quý tháo sọt xuống, anh điều chỉnh một lần nữa rồi để cậu mang lên lại, lần này thì cân bằng rồi.
Sau đó Tiểu Mai vẫn tiếp tục bận rộn.
Vinh Quý luôn ở bên cạnh nhìn anh, mãi đến lúc 10 giờ tối Tiểu Mai đi nạp điện thì cậu mới cắm cái "bóc" vào nạp chung với anh, sau đó cười ba tiếng "ha ha ha".
Tiểu Mai nghiêng đầu nhìn cậu.
Sau khi điều chỉnh tư thế một chút thì Vinh Quý mới mở miệng, nhưng lời cậu nói ra lại khiến anh bất ngờ.
"Tiểu Mai, rốt cuộc cậu cũng muốn rời đi rồi sao?"
Người máy bị gọi tên lẳng lặng nhìn cậu.
"Thật ra ngay từ đầu cậu không muốn rời đi phải không? Cậu muốn ở đây một mình, đúng không?"
"... Hóa ra cậu biết được." Mãi đến lúc này, Tiểu Mai mới đáp lại.
Anh chưa bao giờ tỏ bất kỳ thái độ gì với chuyện Vinh Quý luôn miệng nói muốn "vào thành phố" cả, tất cả là do cậu tự quyết định, đó là kế hoạch của Vinh Quý chứ không phải của anh.
Anh cũng không nói gì, cũng không cho rằng người vô tư như cậu sẽ phát hiện ra. Nào ngờ, biểu hiện lúc này của Vinh Quý lại vượt ngoài dự đoán của anh.
"Cậu chưa từng đồng ý với lời tớ nói mà ~" Vinh Quý tiếp tục nói: "Mặc dù là diễn viên thế thân, nhưng tớ đã từng xem qua kịch bản của chính chủ rồi, đạo diễn cũng khen tớ diễn tốt hơn chính chủ đấy ~"
"Người ta thường nói, người mà diễn xuất tốt là người có tình cảm phong phú và nhạy cảm với hành động của người khác đó! Nói nhỏ cho cậu biết, từ bé tới giờ mỗi lần đọc sách thì tớ vừa khóc vừa cười, lúc nào cũng đi theo mạch cảm xúc của nhân vật trong truyện hết."
Nói đến đây, Vinh Quý dừng một chút rồi tiếp tục: "Tớ cảm thấy đây là biểu hiện của một diễn viên trời sinh."
"Nhưng mà không được, tuy tớ diễn cũng không tệ, nhưng lý tưởng của tớ vẫn là ca hát, tiến vào giới giải trí chỉ là bước tiếp cận đầu tiên thôi. Diễn mà tốt thì tớ sẽ lấn sân sang ca hát, lý tưởng của tớ là trở thành diễn viên nổi danh, sau đó để công ty giúp mình ra đĩa nhạc, cuối cùng thuận lợi đổi nghề hoàn toàn sang ngôi sao ca nhạc!"
"Hết cách rồi, tớ muốn hát nhưng không ai cần tớ cả, tớ không biết mấy cái khuông nhạc."
"Ài, sao phải biết khuông nhạc chớ? Không phải chỉ cần biết hát là được rồi sao?"
"Tiểu Mai nè, cậu có lý tưởng gì không? Lý tưởng của tớ là trở thành ngôi sao ca nhạc á! Có thể ra đĩa nhạc, hát tại những buổi hòa nhạc lớn, có thiệt là nhiều người tới nghe tớ hát nữa!
Nói đến đây, người máy nhỏ còn mở hai tay ra làm động tác ôm ấp, nhưng hiển nhiên cậu đã quên mình đang ngồi bên cạnh Tiểu Mai, cánh tay vừa mở ra đã nghe "xoạch" một tiếng, Tiểu Mai bị đánh trúng rồi.
Tiểu Mai nằm không trúng đạn lạnh lùng nhìn cậu.
"Ớ... xin lỗi cậu nhiều, tớ đánh trúng cậu rồi, cậu có đau không?" Cánh tay dang ra của Vinh Quý vội vàng thu lại, cậu nhanh chóng vuốt cho Tiểu Mai, sau đó ngoan ngoãn ngồi im.
"Xin lỗi, vừa nãy lạc đề, nguyện vọng của tớ là làm nghệ thuật gia đó ~ ừm... cơ mà tư duy của nghệ thuật gia hơi khác biệt một xíu..." Cậu giải thích hai câu.
"Nói đúng hơn, tớ là một diễn viên giỏi về thể nghiệm và quan sát nội tâm nhân vật, cho nên cậu đang suy nghĩ gì trong lòng thì tớ đều biết cả. Vậy là... ngay từ đầu cậu muốn để tớ rời khỏi đây một mình đúng không?"
Vinh Quý lẳng lặng nhìn Tiểu Mai, đây là lần đầu tiên có thể dùng hai từ "yên tĩnh" để hình dung về cậu.
Người máy Tiểu Mai không trả lời vấn đề của cậu.
Sau đó, Vinh Quý vòng lại: "Cậu không nói tớ cũng biết, tớ biết hết đấy."
"Nhưng vậy thì có sao đâu? Tớ biết bây giờ cậu có ý định rời đi cùng tớ, cậu đang chuẩn bị tất cả đúng không."
"Ây chà... có thể ra xem thế giới bên ngoài với Tiểu Mai, chờ mong ghê..."
Dứt lời, Vinh Quý cũng không nói nữa.
Cậu tắt máy ngủ rồi.
—
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình:
Kiểu tóc của Tiểu Mai tương tự với Trứng Mun á.
Ha ha ha ha ha ~
By Phong Mộc Âm Thiểu.
Tiểu Mai và A Quý ~
Cảm giác cứ như nông phu và vợ yêu bé nhỏ của cậu ấy vậy.
Ha ha!
—
V: Người làm người cổ vũ, tiệt dời:)))
Trứng Mun là một nhân vật trong truyện "Ma Vương" của chị Tang, do mình chưa đọc nên hông rành lắm. Cho cái hình minh họa nè ~
Quả đầu Bob nè quý dzị:)))))