CHƯƠNG 12: ANH HÙNG CỨU MỸ NHÂN
CHƯƠNG 12: ANH HÙNG CỨU MỸ NHÂN
Hạ Vãn Song muốn lau sạch nước mắt trên mặt nhưng dù có lau thế nào đi chăng nữa cũng không thể sạch. Những giọt nước mắt tủi nhục không ngừng tuôn ra từ khóe mắt. “Thím Hoàng, đừng, đừng lo, tôi...” Hạ Vãn Song thực sự không thể nói ra chuyện Lệ Vĩnh Duy xâm phạm mình, nhưng cũng không muốn ở lại nơi đây.
Cô vừa khóc vừa chạy ra khỏi nhà họ Lệ, bỏ lại thím Hoàng mặt đầy ngơ ngác lại đầy lo lắng.
Lệ Vĩnh Duy ở tầng hai nhìn bóng lưng nhỏ bé của Hạ Vãn Song dần biến mất, biểu cảm lạnh lùng, người phụ nữ này đã rời khỏi nhà họ Lệ đúng như hắn muốn, nhưng rốt cuộc cảm giác bất an và phiền muộn trong lòng hắn đến từ đâu vậy?
Lý quản gia không kìm được lòng, lên tiếng, “Cậu Vĩnh, thật sự không cần đuổi theo sao? Bây giờ trời đã khuya, một cô gái yếu đuối như mợ chủ nếu ở bên ngoài rất dễ gặp phải kẻ xấu. Hay chúng ta ra ngoài xem thử đi.”
Haiz, không biết cậu hai này lại làm ra chuyện gì khiến mợ chủ tức giận bỏ đi như vậy, ông ấy rũ đôi mắt buồn rầu xuống, chờ câu trả lời của Lệ Vĩnh Duy.
Thân hình cao lớn đứng ngược sáng cuối cùng cũng mở miệng, “Người đàn bà như vậy, không cần lo lắng. Tôi lại cho rằng trước đây cô ta thường ra ngoài để chơi bời lêu lổng, Lý quản gia không cần bận tâm.”
“Cậu Vĩnh, cô Hạ không phải loại người như cậu nghĩ đâu. Cô ấy gả đến đây cũng là bất đắc dĩ, nhưng cô ấy đúng là một cô gái tốt. Trước đây khi tôi đến nhà họ Du đón người, cô ấy lặng lẽ đứng ở đó, cậu có biết về thân thế của cô ấy không?”
Lý quản gia còn chưa kịp nói tiếp, thì một cái liếc mắt của Lệ Vĩnh Duy đã cản ông ấy lại, “Tôi không có hứng thú với thân thế của cô ta, chú Lý, chú đừng để cô ta mê hoặc, chẳng qua là bề ngoài thuần khiết nhưng nội tâm lại lẳng lơ mà thôi. Vừa rồi chú biết có chuyện gì xảy ra không? Cô ta ra giá, bảy trăm triệu.” Lệ Vĩnh Duy không nói tiếp mà chỉ ám chỉ vậy thôi.
“Nhưng, cô Hạ là vợ của cậu đó. Dù sao cũng không thể để cô ấy ra ngoài một mình như vậy được, nếu có chuyện gì xảy ra thật thì…”
“Đừng nói nữa, không ai được phép đuổi theo! Cũng không được nói với anh trai tôi nửa chữ, nếu không...” Lệ Vĩnh Duy để lại một câu mang ý uy hiếp sâu sắc, sau đó nghênh ngang mà đi.
Lý quản gia lặng lẽ thở dài một hơi, ông ấy cho rằng Hạ Vãn Song sẽ không làm chuyện như vậy, chẳng qua là do cậu Vĩnh hiểu lầm thôi. Từ sau khi cậu cả bị thương nặng, hắn luôn đề phòng với tất cả mọi người bên cạnh, hơn nữa còn càng thêm lạnh lùng vô tình. Thôi vậy, hiện giờ có nói gì thì hắn cũng không nghe, thà nghĩ cách ra ngoài kiếm mợ chủ còn hơn.
Lệ Vĩnh Duy về đến phòng, sau khi nằm xuống thì trằn trọc mãi, trong đầu đều là dáng vẻ của người phụ nữ kia. Nụ cười rụt rè, dáng vẻ đắn đo, tranh cãi với hắn, và, khuôn mặt nước mắt giàn giụa...
Nằm trên giường nhưng hắn vẫn ngửi thấy mùi thơm thoang thoảng ở chóp mũi, đó là mùi hương của người phụ nữ kia.
Lệ Vĩnh Duy xoay người đứng lên, bực dọc bứt tóc, khẽ nguyền rủa một tiếng, nhưng vẫn cầm chìa khóa xe trên bàn lên.
Màn đêm chậm rãi buông xuống, đêm nay không nhìn thấy sao, ngay cả ánh trăng cũng không có. Trời tối om, khiến người ta càng bực bội hơn.
Lúc ra ngoài Hạ Vãn Song chỉ mặc một chiếc váy mỏng manh, gió đêm từ đường phố lạnh lẽo thổi qua. Rõ ràng là đêm hè, nhưng Hạ Vãn Song lại cảm thấy lạnh hơn cả mùa đông, cảm giác tủi nhục không ngừng khiến trái tim cô đau nhói.
Bẩn thỉu quá, thật bẩn thỉu quá mà…
Cô ngẩng đầu nhìn lên bầu trời đen như mực, hai hàng lệ chầm chậm tuôn rơi.
Sao khi đó bố mẹ không mang cô đi theo chứ? Ở lại thế giới này để chịu khổ như vậy có đáng không?
Khi còn bé phải ăn nhờ ở đậu, khiến Hạ Vãn Song chịu sự ghẻ lạnh và ấm ức, tưởng rằng cứ sống mãi ở cô nhi viện cũng được, nhưng sau đó lại được cậu đón về nhà, trở thành đối tượng trút giận và nhục mạ của ba cô con gái nhà họ Du. Cuối cùng còn trở thành hòn đá kê chân cho công ty của người cậu Du Bình Sang, chẳng qua chỉ là một món quà.
Giờ đây “món quà” này lại bị người ta gắn mác bụng dạ khó lường, cho nên bị ghẻ lạnh, lấy ra để xỉ vả. Gả vào nhà họ Lệ thì trở thành một cọng rơm bị đè bẹp.
Nhưng Hạ Vãn Song có thể trách ai đây chứ?
Nếu đã không chết, thì phải sống cho thật tốt.
Đây là đạo lý mà viện trưởng Hàn dạy cô.
Đời người chẳng được như mơ, ai biết nay đây mai đó. Câu thơ này là câu cảnh tỉnh được viện trưởng Hàn viết lên trang đầu nhật ký, cô cũng muốn học tinh thần lạc quan của viện trưởng Hàn.
Hạ Vãn Song cứ đi trong mơ hồ, bất giác đến một nơi lạnh lẽo vô cùng. Nếu không có cơn đói trong bụng nhắc nhở thì cô sẽ vẫn đi tiếp. Nhưng lúc đi cô không mang gì hết, buổi chiều nấu một bàn đồ ăn bản thân lại không ăn lấy một miếng.
Nghĩ đến người đàn ông có hành vi tồi tệ kia, Hạ Vãn Song cảm thấy bản thân cô ngốc quá, lại còn muốn nhờ hắn giúp đỡ.
Cô tuyệt đối không thể quay về nhà họ Lệ lấy đồ, để hắn lăng mạ thêm nữa ư? Thà chết đói ở đầu đường xó chợ, huống hồ, cùng lắm thì quay về nhà họ Du chịu đựng sự ghẻ lạnh và châm biếm là được.
Lúc Hạ Vãn Song phát giác ra bầu không khí có chút không đúng lắm thì chẳng biết từ lúc nào phía sau đã có hai tên côn đồ bám theo. Nhìn có vẻ là thanh niên xấu quen thuộc với nơi này.
“D này, cô nàng này đẹp quá, tao chưa từng gặp cô em nào xinh như vậy, đêm nay thật có phúc. Chúng ta khỏi cần đến tiệm làm tóc rồi.” Tên côn đồ mặc áo sơ mi hoa tiêu miệng ngậm tăm cười nói.
Tên côn đồ được hắn gọi là D cũng lộ ra vẻ dâm đãng, “Cô em, đi chơi với các anh đi, anh dẫn em đi giải tỏa, em thấy sao?” Tên D vừa nói, vừa tiến đến gần Hạ Vãn Song.
Hạ Vãn Song sợ hãi trong lòng, nhưng ngoài mặt vẫn cố tỏ vẻ bình tĩnh, hiện giờ có kêu gào ầm ĩ cũng chả có ích gì, nghĩ cách trốn khỏi đây mới là chuyện quan trọng.
Chỗ này có hai người, nhưng vóc người của họ không cao lớn lắm, hơn nữa còn rất gầy. Nếu Hạ Vãn Song khiến bọn họ xảy ra nội chiến, không chừng còn có thể nhân cơ hội chạy trốn.
Lúc Hạ Vãn Song đang vắt óc suy nghĩ, chiếc xe Chevrolet màu đen được giấu trong bụi cỏ cách đó không xa gần như hòa làm một với bóng đêm. Người đàn ông tuấn tú ngồi trong đó chính là Lệ Vĩnh Duy, đôi mắt đen nháy của hắn nhìn Hạ Vãn Song không chớp mắt, thật tò mò người phụ nữ này sẽ làm thế nào.
“Anh trai à, nhưng em thấy anh trai mặc áo cam cũng được lắm đó. Em làm nghề này, có một quy tắc, chỉ chơi với một người. Các anh định thế nào đây?”
D không ngờ Hạ Vãn Song lại nói như vậy, quay đầu nhìn tên côn đồ mặc áo cam, phì cười một tiếng, “Người đẹp, em thấy nó có điểm nào tốt hơn anh vậy? Đẹp trai hơn anh? Hay lâu hơn anh? Loại chuyện này phải thử mới được, anh sẽ làm cho em sung sướng đến quên đời.”
“Này, D, mày nói với cái giọng điệu gì đó? Chỉ vì một con đàn bà mà lại tổn thương tao như vậy sao?” Tên côn đồ áo cam không chịu bỏ qua, đàn ông đều có lòng tự trọng mãnh liệt.
“Vậy mày nhường cô ta cho tao đi là được rồi?” Tên D thản nhiên nói.
“Dựa vào đâu mà mày muốn tao nhường cho mày? Mày là thá gì chứ?” Tên côn đồ áo cam không phục hét lên.
Không biết người nào động thủ trước, hai tên côn đồ liền lao vào đánh nhau. Đúng lúc bên ngoài đường có xe đi qua, có lẽ đi đến đó sẽ có người! Hạ Vãn Song nghĩ vậy, liền chầm chậm nhấc nhân chạy ra ngoài.
Tên côn đồ mặc áo cam phát hiện có gì đó không đúng, “Này, D! Đừng đánh nữa, cô ta sắp chạy mất rồi! Con đĩ!”
D lập tức tỉnh ngộ, mắng một tiếng: “Mẹ kiếp, con đĩ chết tiệt!” Sau đó hắn lấy ra một con dao ở eo, đuổi theo Hạ Vãn Song.
Hạ Vãn Song cắm đầu chạy, vừa chạy vừa quay lại nhìn xem có bị phát hiện hay không, không cẩn thận vấp phải cành cây trên đất. Lập tức, tên D và tên côn đồ mặc áo cam đã đuổi kịp.
Hai người cúi xuống nhìn Hạ Vãn Song, “Con đĩ, dám lừa bọn tao! Ông đây rạch lên mặt mày một nhát xem mày còn đi quyến rũ đàn ông được không!”
Tên D nói rồi liền kéo mái tóc dài của Hạ Vãn Song, cô nhắm hai mắt lại, thà cắn lưỡi tự sát chứ không chịu nhục nhã.
Nhưng lại không hề cảm thấy đau đớn như bản thân tưởng tượng, bên người truyền đến hai tiếng “Rầm rầm”, cảm giác áp bức kia cũng không còn nữa.
Hạ Vãn Song mở mắt ra, hai tên côn đồ đã bị đánh cho nằm la liệt dưới đất, nhưng khi cô nhìn rõ người đó là ai, sắc môi liền tái nhợt, sự chán ghét trong mắt còn sâu đậm hơn so với đám côn đồ.
Lệ Vĩnh Duy với tư thế oai hùng đứng hiên ngang ở đó vốn định dìu cô đứng lên, nhưng lại thấy vẻ mặt chán ghét của cô, hắn hơi sững sờ, người phụ nữ này đã chán ghét hắn đến vậy sao? Chẳng hiểu tại sao, trong lòng hắn có chút buồn.
Hạ Vãn Song quay mặt đi, tự mình đứng lên. Nhưng vẫn còn chưa kịp đứng vững thì lại suýt ngã sấp xuống, mắt cá chân truyền đến cơn đau dữ dội, chắc là do ban nãy bị ngã nên chân đã bị trẹo rồi.
“Này, cô không sao chứ!” Lệ Vĩnh Duy đỡ cô theo bản năng nhưng lại bị đẩy ra.
Hạ Vãn Song lảo đảo lui ra phía sau mấy bước, “Đừng chạm vào tôi!” Giọng nói the thé lạnh lùng.
Đúng lúc trên đường có chiếc taxi đi tới, cô cố gắng chịu đựng vết đau ở chân, ngồi lên xe. Dần dần biến mất trong màn đêm.
Dù người đàn ông kia có lòng tốt hay là vô tình thì cô vẫn cảm thấy vô cùng chán ghét hắn. Đừng hòng mong cô sẽ cảm kích hắn, nếu không phải vì hắn, đêm nay cô cũng sẽ không gặp phải chuyện nguy hiểm này!
Lệ Vĩnh Duy dùng ánh mắt thâm trầm nhìn hai tên côn đồ nằm rạp trên đất, trút hết những tức giận trong lòng lên người chúng, đánh chúng dở sống dở chết.
Hắn đánh đến khi tay đều đã mỏi rồi mới lấy điện thoại ra, gọi một số điện thoại: “Tra cho tôi vị trí hiện tại của xe có biển số xe S******, gửi đến wechat cho tôi.”
Lập tức nhận được một tin nhắn, Lệ Vĩnh Duy lái xe với tốc độ nhanh nhất, cuối cùng nhìn thấy Hạ Vãn Song khập khễnh bước xuống từ xe taxi. Mãi đến khi cô vào cửa nhà họ Du, Lệ Vĩnh Duy mới lái xe quay đầu trở về.
Nhưng trong lòng vẫn trống rỗng, cũng không biết vì sao. Nhưng cứ nghĩ đến biểu cảm vừa rồi của cô thì hắn lại cảm thấy khó chịu lạ thường, sớm biết như vậy thì hắn đã lôi hai tên côn đồ kia về nhà để đánh rồi!
Lúc này nhà họ Du đèn đuốc sáng trưng.
Du Bình Sang vừa đi công tác về đến nhà, Tô Ngân Chinh ngồi trên ghế sofa, đang hỏi xem sợi tóc dài trên áo vest của Du Bình Sang là của người đàn bà nào.
Sắc mặt ông bất đắc dĩ, “Đã nói là của nữ tiếp viên hàng không rồi mà, sao bà cứ không tin thế?”
“Hứ, nữ tiếp viên hàng không người ta tố chất cao như vậy, sao lại có thể làm rơi tóc lên người ông chứ? Hơn nữa nếu muốn rơi cũng không thể rơi lên người lão già trung niên như ông đâu!?” Tô Ngân Chinh lạnh lùng hừ một tiếng.
“Bà!” Du Bình Sang cũng không biết nên nói gì nữa.
Lúc này, Hạ Vãn Song đẩy cửa bước vào, Du Bình Sang thấy cô thì như thấy cứu tinh, vội vàng nghênh đón, “Vãn Song, cháu về rồi ư! Mau vào đi.”
Hạ Vãn Song cúi đầu, không muốn để bọn họ thấy dáng vẻ chật vật của mình, nhẹ nhàng lên tiếng, “Dạ.”
Tô Ngân Chinh cảm thấy có chút khác thường, đi tới, “Sao quần áo của cháu lại bẩn ra nông nỗi này chứ? Không phải bị người nhà họ Lệ đánh đấy chứ?”
Lời nói này lại khiến Hạ Vãn Song nhớ đến Lệ Vĩnh Duy và đám côn đồ gặp phải đêm nay, cả người cứng đờ.
Tô Ngân Chinh nói càng thêm hăng say, “Mấy ngày trước hỏi thím đòi lại tiền mãi không được nên bị đánh đó hả? Thật tội nghiệp.”
Hạ Vãn Song muốn lau sạch nước mắt trên mặt nhưng dù có lau thế nào đi chăng nữa cũng không thể sạch. Những giọt nước mắt tủi nhục không ngừng tuôn ra từ khóe mắt. “Thím Hoàng, đừng, đừng lo, tôi...” Hạ Vãn Song thực sự không thể nói ra chuyện Lệ Vĩnh Duy xâm phạm mình, nhưng cũng không muốn ở lại nơi đây.
Cô vừa khóc vừa chạy ra khỏi nhà họ Lệ, bỏ lại thím Hoàng mặt đầy ngơ ngác lại đầy lo lắng.
Lệ Vĩnh Duy ở tầng hai nhìn bóng lưng nhỏ bé của Hạ Vãn Song dần biến mất, biểu cảm lạnh lùng, người phụ nữ này đã rời khỏi nhà họ Lệ đúng như hắn muốn, nhưng rốt cuộc cảm giác bất an và phiền muộn trong lòng hắn đến từ đâu vậy?
Lý quản gia không kìm được lòng, lên tiếng, “Cậu Vĩnh, thật sự không cần đuổi theo sao? Bây giờ trời đã khuya, một cô gái yếu đuối như mợ chủ nếu ở bên ngoài rất dễ gặp phải kẻ xấu. Hay chúng ta ra ngoài xem thử đi.”
Haiz, không biết cậu hai này lại làm ra chuyện gì khiến mợ chủ tức giận bỏ đi như vậy, ông ấy rũ đôi mắt buồn rầu xuống, chờ câu trả lời của Lệ Vĩnh Duy.
Thân hình cao lớn đứng ngược sáng cuối cùng cũng mở miệng, “Người đàn bà như vậy, không cần lo lắng. Tôi lại cho rằng trước đây cô ta thường ra ngoài để chơi bời lêu lổng, Lý quản gia không cần bận tâm.”
“Cậu Vĩnh, cô Hạ không phải loại người như cậu nghĩ đâu. Cô ấy gả đến đây cũng là bất đắc dĩ, nhưng cô ấy đúng là một cô gái tốt. Trước đây khi tôi đến nhà họ Du đón người, cô ấy lặng lẽ đứng ở đó, cậu có biết về thân thế của cô ấy không?”
Lý quản gia còn chưa kịp nói tiếp, thì một cái liếc mắt của Lệ Vĩnh Duy đã cản ông ấy lại, “Tôi không có hứng thú với thân thế của cô ta, chú Lý, chú đừng để cô ta mê hoặc, chẳng qua là bề ngoài thuần khiết nhưng nội tâm lại lẳng lơ mà thôi. Vừa rồi chú biết có chuyện gì xảy ra không? Cô ta ra giá, bảy trăm triệu.” Lệ Vĩnh Duy không nói tiếp mà chỉ ám chỉ vậy thôi.
“Nhưng, cô Hạ là vợ của cậu đó. Dù sao cũng không thể để cô ấy ra ngoài một mình như vậy được, nếu có chuyện gì xảy ra thật thì…”
“Đừng nói nữa, không ai được phép đuổi theo! Cũng không được nói với anh trai tôi nửa chữ, nếu không...” Lệ Vĩnh Duy để lại một câu mang ý uy hiếp sâu sắc, sau đó nghênh ngang mà đi.
Lý quản gia lặng lẽ thở dài một hơi, ông ấy cho rằng Hạ Vãn Song sẽ không làm chuyện như vậy, chẳng qua là do cậu Vĩnh hiểu lầm thôi. Từ sau khi cậu cả bị thương nặng, hắn luôn đề phòng với tất cả mọi người bên cạnh, hơn nữa còn càng thêm lạnh lùng vô tình. Thôi vậy, hiện giờ có nói gì thì hắn cũng không nghe, thà nghĩ cách ra ngoài kiếm mợ chủ còn hơn.
Lệ Vĩnh Duy về đến phòng, sau khi nằm xuống thì trằn trọc mãi, trong đầu đều là dáng vẻ của người phụ nữ kia. Nụ cười rụt rè, dáng vẻ đắn đo, tranh cãi với hắn, và, khuôn mặt nước mắt giàn giụa...
Nằm trên giường nhưng hắn vẫn ngửi thấy mùi thơm thoang thoảng ở chóp mũi, đó là mùi hương của người phụ nữ kia.
Lệ Vĩnh Duy xoay người đứng lên, bực dọc bứt tóc, khẽ nguyền rủa một tiếng, nhưng vẫn cầm chìa khóa xe trên bàn lên.
Màn đêm chậm rãi buông xuống, đêm nay không nhìn thấy sao, ngay cả ánh trăng cũng không có. Trời tối om, khiến người ta càng bực bội hơn.
Lúc ra ngoài Hạ Vãn Song chỉ mặc một chiếc váy mỏng manh, gió đêm từ đường phố lạnh lẽo thổi qua. Rõ ràng là đêm hè, nhưng Hạ Vãn Song lại cảm thấy lạnh hơn cả mùa đông, cảm giác tủi nhục không ngừng khiến trái tim cô đau nhói.
Bẩn thỉu quá, thật bẩn thỉu quá mà…
Cô ngẩng đầu nhìn lên bầu trời đen như mực, hai hàng lệ chầm chậm tuôn rơi.
Sao khi đó bố mẹ không mang cô đi theo chứ? Ở lại thế giới này để chịu khổ như vậy có đáng không?
Khi còn bé phải ăn nhờ ở đậu, khiến Hạ Vãn Song chịu sự ghẻ lạnh và ấm ức, tưởng rằng cứ sống mãi ở cô nhi viện cũng được, nhưng sau đó lại được cậu đón về nhà, trở thành đối tượng trút giận và nhục mạ của ba cô con gái nhà họ Du. Cuối cùng còn trở thành hòn đá kê chân cho công ty của người cậu Du Bình Sang, chẳng qua chỉ là một món quà.
Giờ đây “món quà” này lại bị người ta gắn mác bụng dạ khó lường, cho nên bị ghẻ lạnh, lấy ra để xỉ vả. Gả vào nhà họ Lệ thì trở thành một cọng rơm bị đè bẹp.
Nhưng Hạ Vãn Song có thể trách ai đây chứ?
Nếu đã không chết, thì phải sống cho thật tốt.
Đây là đạo lý mà viện trưởng Hàn dạy cô.
Đời người chẳng được như mơ, ai biết nay đây mai đó. Câu thơ này là câu cảnh tỉnh được viện trưởng Hàn viết lên trang đầu nhật ký, cô cũng muốn học tinh thần lạc quan của viện trưởng Hàn.
Hạ Vãn Song cứ đi trong mơ hồ, bất giác đến một nơi lạnh lẽo vô cùng. Nếu không có cơn đói trong bụng nhắc nhở thì cô sẽ vẫn đi tiếp. Nhưng lúc đi cô không mang gì hết, buổi chiều nấu một bàn đồ ăn bản thân lại không ăn lấy một miếng.
Nghĩ đến người đàn ông có hành vi tồi tệ kia, Hạ Vãn Song cảm thấy bản thân cô ngốc quá, lại còn muốn nhờ hắn giúp đỡ.
Cô tuyệt đối không thể quay về nhà họ Lệ lấy đồ, để hắn lăng mạ thêm nữa ư? Thà chết đói ở đầu đường xó chợ, huống hồ, cùng lắm thì quay về nhà họ Du chịu đựng sự ghẻ lạnh và châm biếm là được.
Lúc Hạ Vãn Song phát giác ra bầu không khí có chút không đúng lắm thì chẳng biết từ lúc nào phía sau đã có hai tên côn đồ bám theo. Nhìn có vẻ là thanh niên xấu quen thuộc với nơi này.
“D này, cô nàng này đẹp quá, tao chưa từng gặp cô em nào xinh như vậy, đêm nay thật có phúc. Chúng ta khỏi cần đến tiệm làm tóc rồi.” Tên côn đồ mặc áo sơ mi hoa tiêu miệng ngậm tăm cười nói.
Tên côn đồ được hắn gọi là D cũng lộ ra vẻ dâm đãng, “Cô em, đi chơi với các anh đi, anh dẫn em đi giải tỏa, em thấy sao?” Tên D vừa nói, vừa tiến đến gần Hạ Vãn Song.
Hạ Vãn Song sợ hãi trong lòng, nhưng ngoài mặt vẫn cố tỏ vẻ bình tĩnh, hiện giờ có kêu gào ầm ĩ cũng chả có ích gì, nghĩ cách trốn khỏi đây mới là chuyện quan trọng.
Chỗ này có hai người, nhưng vóc người của họ không cao lớn lắm, hơn nữa còn rất gầy. Nếu Hạ Vãn Song khiến bọn họ xảy ra nội chiến, không chừng còn có thể nhân cơ hội chạy trốn.
Lúc Hạ Vãn Song đang vắt óc suy nghĩ, chiếc xe Chevrolet màu đen được giấu trong bụi cỏ cách đó không xa gần như hòa làm một với bóng đêm. Người đàn ông tuấn tú ngồi trong đó chính là Lệ Vĩnh Duy, đôi mắt đen nháy của hắn nhìn Hạ Vãn Song không chớp mắt, thật tò mò người phụ nữ này sẽ làm thế nào.
“Anh trai à, nhưng em thấy anh trai mặc áo cam cũng được lắm đó. Em làm nghề này, có một quy tắc, chỉ chơi với một người. Các anh định thế nào đây?”
D không ngờ Hạ Vãn Song lại nói như vậy, quay đầu nhìn tên côn đồ mặc áo cam, phì cười một tiếng, “Người đẹp, em thấy nó có điểm nào tốt hơn anh vậy? Đẹp trai hơn anh? Hay lâu hơn anh? Loại chuyện này phải thử mới được, anh sẽ làm cho em sung sướng đến quên đời.”
“Này, D, mày nói với cái giọng điệu gì đó? Chỉ vì một con đàn bà mà lại tổn thương tao như vậy sao?” Tên côn đồ áo cam không chịu bỏ qua, đàn ông đều có lòng tự trọng mãnh liệt.
“Vậy mày nhường cô ta cho tao đi là được rồi?” Tên D thản nhiên nói.
“Dựa vào đâu mà mày muốn tao nhường cho mày? Mày là thá gì chứ?” Tên côn đồ áo cam không phục hét lên.
Không biết người nào động thủ trước, hai tên côn đồ liền lao vào đánh nhau. Đúng lúc bên ngoài đường có xe đi qua, có lẽ đi đến đó sẽ có người! Hạ Vãn Song nghĩ vậy, liền chầm chậm nhấc nhân chạy ra ngoài.
Tên côn đồ mặc áo cam phát hiện có gì đó không đúng, “Này, D! Đừng đánh nữa, cô ta sắp chạy mất rồi! Con đĩ!”
D lập tức tỉnh ngộ, mắng một tiếng: “Mẹ kiếp, con đĩ chết tiệt!” Sau đó hắn lấy ra một con dao ở eo, đuổi theo Hạ Vãn Song.
Hạ Vãn Song cắm đầu chạy, vừa chạy vừa quay lại nhìn xem có bị phát hiện hay không, không cẩn thận vấp phải cành cây trên đất. Lập tức, tên D và tên côn đồ mặc áo cam đã đuổi kịp.
Hai người cúi xuống nhìn Hạ Vãn Song, “Con đĩ, dám lừa bọn tao! Ông đây rạch lên mặt mày một nhát xem mày còn đi quyến rũ đàn ông được không!”
Tên D nói rồi liền kéo mái tóc dài của Hạ Vãn Song, cô nhắm hai mắt lại, thà cắn lưỡi tự sát chứ không chịu nhục nhã.
Nhưng lại không hề cảm thấy đau đớn như bản thân tưởng tượng, bên người truyền đến hai tiếng “Rầm rầm”, cảm giác áp bức kia cũng không còn nữa.
Hạ Vãn Song mở mắt ra, hai tên côn đồ đã bị đánh cho nằm la liệt dưới đất, nhưng khi cô nhìn rõ người đó là ai, sắc môi liền tái nhợt, sự chán ghét trong mắt còn sâu đậm hơn so với đám côn đồ.
Lệ Vĩnh Duy với tư thế oai hùng đứng hiên ngang ở đó vốn định dìu cô đứng lên, nhưng lại thấy vẻ mặt chán ghét của cô, hắn hơi sững sờ, người phụ nữ này đã chán ghét hắn đến vậy sao? Chẳng hiểu tại sao, trong lòng hắn có chút buồn.
Hạ Vãn Song quay mặt đi, tự mình đứng lên. Nhưng vẫn còn chưa kịp đứng vững thì lại suýt ngã sấp xuống, mắt cá chân truyền đến cơn đau dữ dội, chắc là do ban nãy bị ngã nên chân đã bị trẹo rồi.
“Này, cô không sao chứ!” Lệ Vĩnh Duy đỡ cô theo bản năng nhưng lại bị đẩy ra.
Hạ Vãn Song lảo đảo lui ra phía sau mấy bước, “Đừng chạm vào tôi!” Giọng nói the thé lạnh lùng.
Đúng lúc trên đường có chiếc taxi đi tới, cô cố gắng chịu đựng vết đau ở chân, ngồi lên xe. Dần dần biến mất trong màn đêm.
Dù người đàn ông kia có lòng tốt hay là vô tình thì cô vẫn cảm thấy vô cùng chán ghét hắn. Đừng hòng mong cô sẽ cảm kích hắn, nếu không phải vì hắn, đêm nay cô cũng sẽ không gặp phải chuyện nguy hiểm này!
Lệ Vĩnh Duy dùng ánh mắt thâm trầm nhìn hai tên côn đồ nằm rạp trên đất, trút hết những tức giận trong lòng lên người chúng, đánh chúng dở sống dở chết.
Hắn đánh đến khi tay đều đã mỏi rồi mới lấy điện thoại ra, gọi một số điện thoại: “Tra cho tôi vị trí hiện tại của xe có biển số xe S******, gửi đến wechat cho tôi.”
Lập tức nhận được một tin nhắn, Lệ Vĩnh Duy lái xe với tốc độ nhanh nhất, cuối cùng nhìn thấy Hạ Vãn Song khập khễnh bước xuống từ xe taxi. Mãi đến khi cô vào cửa nhà họ Du, Lệ Vĩnh Duy mới lái xe quay đầu trở về.
Nhưng trong lòng vẫn trống rỗng, cũng không biết vì sao. Nhưng cứ nghĩ đến biểu cảm vừa rồi của cô thì hắn lại cảm thấy khó chịu lạ thường, sớm biết như vậy thì hắn đã lôi hai tên côn đồ kia về nhà để đánh rồi!
Lúc này nhà họ Du đèn đuốc sáng trưng.
Du Bình Sang vừa đi công tác về đến nhà, Tô Ngân Chinh ngồi trên ghế sofa, đang hỏi xem sợi tóc dài trên áo vest của Du Bình Sang là của người đàn bà nào.
Sắc mặt ông bất đắc dĩ, “Đã nói là của nữ tiếp viên hàng không rồi mà, sao bà cứ không tin thế?”
“Hứ, nữ tiếp viên hàng không người ta tố chất cao như vậy, sao lại có thể làm rơi tóc lên người ông chứ? Hơn nữa nếu muốn rơi cũng không thể rơi lên người lão già trung niên như ông đâu!?” Tô Ngân Chinh lạnh lùng hừ một tiếng.
“Bà!” Du Bình Sang cũng không biết nên nói gì nữa.
Lúc này, Hạ Vãn Song đẩy cửa bước vào, Du Bình Sang thấy cô thì như thấy cứu tinh, vội vàng nghênh đón, “Vãn Song, cháu về rồi ư! Mau vào đi.”
Hạ Vãn Song cúi đầu, không muốn để bọn họ thấy dáng vẻ chật vật của mình, nhẹ nhàng lên tiếng, “Dạ.”
Tô Ngân Chinh cảm thấy có chút khác thường, đi tới, “Sao quần áo của cháu lại bẩn ra nông nỗi này chứ? Không phải bị người nhà họ Lệ đánh đấy chứ?”
Lời nói này lại khiến Hạ Vãn Song nhớ đến Lệ Vĩnh Duy và đám côn đồ gặp phải đêm nay, cả người cứng đờ.
Tô Ngân Chinh nói càng thêm hăng say, “Mấy ngày trước hỏi thím đòi lại tiền mãi không được nên bị đánh đó hả? Thật tội nghiệp.”