CHƯƠNG 13: ĐÓN CÔ TRỞ VỀ ( 1)
CHƯƠNG 13: ĐÓN CÔ TRỞ VỀ ( 1)
Du Bình Sang quát một tiếng: “Tô Ngân Chinh! Bà nói linh tinh gì đó?! Đây là Vãn Song, cháu gái của chúng ta, bà nói chuyện đừng có khó nghe như vậy được không?”
“Du Bình Sang, chuyện khi nãy ông còn chưa nói rõ đâu đấy, đừng hòng đánh trống lảng!” Tô Ngân Chinh bị ông quát, lửa giận lại bùng lên.
“Hiện giờ tôi không rảnh mà đấu khẩu với bà.” Du Bình Sang tức giận nói, quay lại hỏi Hạ Vãn Song: “Vãn Song, nói cho cậu nghe đã xảy ra chuyện gì? Có phải có người bắt nạt cháu không? Cậu sẽ làm chủ cho cháu.”
Hạ Vãn Song muốn cười nhạt, nhưng đến cười cũng không cười nổi. Làm chủ? Nếu người cậu này có thể làm chủ được thì đã không đưa cô đến nhà họ Lệ rồi. Sao cô có thể nói cho họ nghe những chuyện Lệ Vĩnh Duy đã làm chứ, trong lòng Hạ Vãn Song, bây giờ nhà họ Du đã không phải là nhà của cô nữa rồi.
Cô lắc đầu, “Không sao, chẳng qua cháu muốn về thăm mọi người thôi. Đi xe mệt quá, cháu lên trên nghỉ ngơi đây. Chúc cậu mợ ngủ ngon.” Nói rồi cô đi lên tầng.
Nhìn bóng lưng không có chút sức lực của Hạ Vãn Song, Du Bình Sang không khỏi nghi ngờ: “Vãn Song bị sao thế nhỉ? Chuyện tiền lúc trước là thế nào vậy?”
Dù sao cũng là con của em gái, trước đây gả cô đến nhà họ Lệ ông cũng rất áy náy, thấy cô như vậy ông cũng không đành lòng.
“Thì là lần trước về nhà, tiền lại mặt một trăm tỷ cậu cả nhà họ Lệ đưa đó.”
Tô Ngân Chinh liếc nhìn Du Bình Sang, “Này, ông đừng dùng ánh mắt đó nhìn tôi, lúc đó ông đi công tác, hơn nữa tiền này cũng đâu phải tôi chiếm lấy một mình đâu, đã chia cho ba đứa con gái rồi. Hạ Vãn Song đã là người ngoài rồi, hôm qua trở về hỏi tôi đòi tiền, chuyện chỉ có vậy thôi.”
Tô Ngân Chinh cố ý giấu chuyện tiền này là để quyên góp cho đứa bé bị bệnh máu trắng.
Đúng lúc Du Thiên Tinh từ trong bếp cầm sữa chua đi ra, “Con thấy chắc là chị Vãn Song không chịu được sự dày vò của cậu cả người không ra người nhà họ Lệ, cho nên mới quay về. Mẹ nhìn xem, vừa rối mắt chị ấy đỏ ngầu kìa, người lại còn bẩn nữa.”
Người nói vô tâm, người nghe hữu ý, tim Du Bình Sang đập mạnh, Lệ Tuấn Hải sẽ không thực sự bởi vì bị hỏng mặt mà nội tâm biến thái chứ!? Xem ra lát nữa phải hỏi lại Vãn Song cho hẳn hoi mới được, nếu quả thật là như vậy, ông sẽ không thể bỏ mặc được.
“Được rồi, không còn sớm nữa. Dù Vãn Song có làm sao thì chỉ cần con bé muốn ở lại, nơi này chính là nhà của nó. Mọi người đừng nghĩ đến mấy chuyện không hay mà làm tổn thương nó.” Du Bình Sang thâm trầm nói.
“Vậy ông giải thích cho tôi xem sợi tóc kia là chuyện gì hả, tôi sẽ hứa với ông không làm khó Hạ Vãn Song.” Tô Ngân Chinh vẫn không chịu bỏ qua chuyện này.
Du Bình Sang bất đắc dĩ thở dài một hơi, chậm rãi đi ra ngoài.
Trong phòng tắm tầng ba, vòi hoa sen được mở mức mạnh nhất, tiếng nước chảy rào rào.
Hạ Vãn Song toàn thân trần trụi chậm dãi trượt xuống dọc theo bồn tắm, nếu rơi lệ ở trong nước thì sẽ không ai nhìn thấy, không ai biết đâu nhỉ.
Bị cậu coi như món quà tặng cho Lệ Tuấn Hải, cô chấp nhận, chuyện này chỉ là phá hủy hạnh phúc cả đời. Cô cho rằng chỉ cần làm tròn bổn phận của một người vợ hiền thì có thể sống yên ổn một chút. Không ngờ lại gặp phải người cặn bã như Lệ Vĩnh Duy, hắn dám, dám làm ra chuyện như vậy, làm nhục cô hết lần này đến lần khác. Cô đã làm gì sai chứ?
Lẽ nào tất cả những điều này không phải tạo hóa trêu ngươi sao?
Vừa nghĩ tới xúc cảm của ngón tay kia, Hạ Vãn Song liền cảm thấy mình rất dơ bẩn, rất dơ bẩn…
Hạ Vãn Song bỗng nhiên đứng lên, vặn vòi hoa sen sang mức nóng nhất, tắm lại thân dưới của mình thêm một lần nữa, mãi đến khi sưng đỏ thì cô mới bằng lòng buông tha cho chính mình.
Cô rất muốn khóc, khóc lớn một trận. Nhưng, khóc thì cũng không có tác dụng gì.
Hơi thở của người đàn ông kia cứ như là dấu ấn, gắt gao bám chặt lên người cô.
Hạ Vãn Song mặc quần áo xong, phờ phạc nằm trên giường, khi nghĩ đến bản thân mình nên làm sao đây. Ngoài cửa có người gõ cửa.
Cô nhắm mắt lại, nuốt giọt nước mắt nóng hổi vào trong. “Vào đi.”
Là Du Bình Sang.
Ông cầm sữa chua và bánh ga-tô trên tay, “Vãn Song à, không biết cháu đã ăn cơm chưa, cậu mang chút bánh ga-tô đến cho cháu. Đây là đồ cậu đi công tác mang từ nước ngoài về, ngon lắm.”
Hạ Vãn Song nhìn Du Bình Sang đang cười tươi, nhưng trong lòng lại không hề thấy cảm động. Ông vẫn dỗ dành cô giống như khi còn bé, nhưng Hạ Vãn Song đã không còn là Hạ Vãn Song năm xưa nữa rồi.
“Cảm ơn cậu, cậu để đó đi.”
Nghe ra sự lạnh lùng trong giọng nói của Hạ Vãn Song, động tác của Du Bình Sang khẽ khựng lại, sau đó mới chậm rãi đặt đĩa lên bàn.
Ông do dự một lát, sau đó vẫn ngồi lên băng ghế bên giường của Hạ Vãn Song, ngón tay đặt trên đùi không ngừng đan chéo vào ngón tay của bàn tay còn lại, nhìn có vẻ lo lắng.
“Vãn Song à, là cậu không tốt, vì giải quyết chuyện gấp, mà gả cháu vào nhà họ Lệ.” Du Bình Sang xấu hổ kiểm điểm lại bản thân.
Nhưng Hạ Vãn Song lại cảm thấy chuyện này là vô bổ, đâm người ta một đao, sau đó lại dán băng cá nhân cho người ta, như vậy có tác dụng chắc?
Thấy Hạ Vãn Song không nói lời nào, ông tưởng rằng sự hối hận của mình đã có tác dụng nên tiếp tục nói: “Có phải Lệ Tuấn Hải thật sự... nội tâm biến thái không? Có phải cậu ta đã ngược đãi cháu không?”
Hạ Vãn Song lắc đầu, “Không, anh Tuấn Hải rất tốt với cháu. Cậu đừng lo lắng. Đêm đã khuya rồi, cậu xuống dưới tầng đi, nếu không... mợ lại lên càm ràm.”
Hạ Vãn Song đã lên tiếng đuổi người rồi, Du Bình Sang cũng không tiện ở lại. Ông đứng lên, lúc đi tới cửa vẫn dừng lại, “Vãn Song, yên tâm ở lại đây. Chỉ cần cậu còn ở đây, họ tuyệt đối sẽ không đến làm phiền cháu.”
Hạ Vãn Song không biết họ mà ông nói là người nhà họ Lệ hay đám người Tô Ngân Chinh. Nhưng Hạ Vãn Song sẽ không cho người khác bắt nạt mình thêm nữa.
Nhà họ Lệ.
Bởi vì sức uy hiếp của Lệ Vĩnh Duy rất mạnh, nên buổi chiều hôm sau, Lệ Tuấn Hải mới biết chuyện Hạ Vãn Song bị Lệ Vĩnh Duy chọc giận bỏ đi.
Lúc này anh gọi Lệ Vĩnh Duy từ công ty về nhà.
Lệ Vĩnh Duy đứng trong phòng điều trị, Lệ Tuấn Hải nằm trên giường không thèm nhìn hắn, bầu không khí vô cùng lạnh lẽo.
Quả nhiên rất tức giận.
Lúc này Lý quản gia không dám đứng ở đây, sợ bị ánh mắt của Lệ Vĩnh Duy giết chết.
“Lệ Vĩnh Duy, rốt cuộc lần này em đã làm gì vậy hả? Sao Vãn Song lại vô duyên vô cớ bỏ về nhà họ Du?”
Lệ Vĩnh Duy biết giọng của Lệ Tuấn Hải càng bình tĩnh, thì anh càng tức giận, lúc này chắc anh đã giận đến bốc khói trên đầu rồi.
Nhưng Lệ Vĩnh Duy vẫn ra vẻ vô tội, nhún vai nói: “Sao em biết được chứ? Có lẽ, cô ấy cảm thấy gả cho người như em rất vô vị, cho nên chạy về nhà mẹ đẻ tìm thú vui rồi.”
“Lệ Vĩnh Duy.” Giọng Lệ Tuấn Hải khàn khàn đã bắt đầu không ổn, “Em lập tức, đến nhà họ Du đón Vãn Song về đây cho anh.”
Trong lòng Lệ Tuấn Hải, không ai có thể thích hợp làm vợ của Lệ Vĩnh Duy hơn Vãn Song. Cô dịu dàng rộng lượng, lại có trái tim lương thiện. Chỉ cô mới có thể chăm sóc tốt cho Lệ Vĩnh Duy, đồng thời để hắn buông bỏ thù hận trong lòng. Không hiểu tại sao, Lệ Tuấn Hải lại chắc chắn đến vậy, từ lần đầu nhìn thấy cô gái này, anh đã có cảm giác như vậy.
“Anh, anh đừng giận nữa. Có khi người ta còn chẳng muốn về ấy chứ, sao anh cứ phải ép buộc người ta chứ?” Lúc này Lệ Vĩnh Duy đang chú ý tới phản ứng của Lệ Tuấn Hải, hắn sợ bệnh tình của anh có gì thay đổi.
“Giỏi lắm.”
Lệ Tuấn Hải nói ra những lời này, Lệ Vĩnh Duy liền luống cuống, anh cả đã giận đến mức này rồi. Rốt cuộc người đàn bà kia đã cho họ ăn bùa mê thuốc lú gì vậy, sao ai nấy đều bảo vệ cô chứ?
Lệ Tuấn Hải chậm rãi ngồi dậy, dùng bàn tay phải còn có thể động đậy được, rút từng chiếc ống trên người mình ra, máu trên tay lập tức tuôn ra.
Lệ Vĩnh Duy vội vàng tiến đến chặn tay anh lại, “Anh, anh đang làm gì vậy?”
Lệ Tuấn Hải thở hổn hển, tuy cảm nhận được vị ngọt tanh trong cổ họng, nhưng anh vẫn mạnh mẽ nuốt vào, sau đó mới mở miệng nói: “Em không đi tìm, thì anh sẽ đi tìm Vãn Song. Lệ Tuấn Hải sẽ tự mình đi!”
Trong lúc giằng co, bình ôxy đeo trên miệng Lệ Tuấn Hải bị rớt ra ngoài, anh lập tức không thở được, cơ thể cứ vậy mà ngã thẳng xuống. May mà Lệ Vĩnh Duy tay mắt lanh lẹ đỡ được, chậm rãi đặt anh lên giường. Đeo bình ôxy cho anh.
Khóe mắt Lệ Vĩnh Duy lập tức nóng lên, hắn không ngờ bệnh tình của anh cả đã chuyển biến xấu đến mức này. “Bác sỹ Trần, mau vào đây!”
Bác sỹ Trần đang trực ở ngoài cửa vội vàng đi vào, thấy tình hình trước mắt liền sợ đến ngây người, “Có chuyện gì thế này?” Chắc chắn là hai anh em lại cãi nhau rồi.
“Bác sỹ Trần anh mau xem xem tình trạng của anh tôi sao rồi? Vừa rồi bị rơi bình ôxy.” Lệ Vĩnh Duy không ngờ bệnh của anh cả đã nghiêm trọng đến mức phải phụ thuộc vào máy thở, xem ra người làm em như hắn đã quá thất trách rồi.
“Anh, xin lỗi, em lập tức đi tìm Hạ Vãn Song. Anh đừng giận mà.” Lệ Vĩnh Duy nói rồi vỗ về tay Lệ Tuấn Hải, xoay người sải bước đi ra ngoài.
Sau một tiếng đồng hồ tĩnh dưỡng, Lệ Tuấn Hải cũng coi như đã đỡ hơn chút, có thể nói chuyện được.
“Vĩnh Duy đã đến nhà họ Du chưa?”
Bác sỹ Trần gật đầu, “Đi rồi, vừa rồi lúc cậu ngất, cậu ấy liền đi ngay. Còn nói một câu, xin lỗi.”
Lệ Tuấn Hải im lặng thở dài một hơi, ánh mắt vô thức nhìn vào bức ảnh trên mặt bàn. Nhã Linh, cứ như vậy thì anh sao có thể yên tâm đến tìm em chứ? Cũng không biết có thể cầm cự được cho đến khi hai người họ yêu thương nhau hay không đây.
Cô gái mỉm cười trong bức hình như đang nói: Nhất định có thể mà, cố lên. Tuấn Hải.
Đúng vậy, anh phải cố gắng. Ít nhất cũng phải gắng gượng đến lúc đó. Như vậy thì anh chết mới nhắm mắt được.
Anh không biết chuyện tối qua Lệ Vĩnh Duy đã làm với Vãn Song, cô tức giận như vậy, lại còn chạy về nhà mẹ đẻ. Với tính cách hiền lành của Vãn Song, chuyện bình thường tuyệt đối không thể khiến cô tức giận đến như vậy. Nếu cô không chịu trở về, không chịu tha thứ Vĩnh Duy, thì nên làm thế nào cho phải đây?
“Anh Trần, anh nói xem tôi ép hai người đó đến với nhau như vậy, là chuyện tốt hay xấu đây? Vốn mong có thể khiến Vĩnh Duy không đắm mình trong thù hận nữa. Ai ngờ, chưa thay đổi được Vĩnh Duy, bây giờ đến cả Vãn Song cũng bị tổn thương. Làm tổn thương một cô gái tốt như vậy, tôi rất áy náy đó.” Giọng Lệ Tuấn Hải đã khàn không thành tiếng nữa rồi, giống như có lửa đang đốt vậy.
“Không có hai trái tim nào không trải qua phong ba bão tố mà có thể ở bên nhau được, cậu cần cho họ chút thời gian ở bên nhau. Đừng lo lắng nhiều nữa, lo cho sức khỏe của mình trước đi kìa, lần này tức giận như vậy, khiến cho sức khỏe lại thêm tệ đi rồi, cậu kêu tôi phải thử thách bản lĩnh của mình thế nào đây?” Bác sỹ Trần đẩy mắt kính, tình hình sức khỏe của Lệ Tuấn Hải lúc này thật sự ngày càng kém, anh cũng không biết tay nghề của bản thân có thể duy trì được tính mạng của Tuấn Hải nữa hay không.
“Hơn nữa, tối hôm qua cậu hai đã dặn tất cả mọi người không được đuổi theo mợ chủ, nhưng cuối cùng chính cậu ấy lại ra ngoài. Còn giúp mợ chủ đuổi lưu manh nữa. Những chuyện này đều là người được Lý quản gia phái đi nhìn thấy. Tin rằng cậu hai sẽ nhanh chóng phát hiện ra điểm tốt của mợ chủ thôi.”
Lệ Tuấn Hải nhìn trần nhà màu trắng, cuối cùng vẫn gật đầu một cái, “Chỉ mong bọn họ sớm ngày yêu nhau thôi!”
Du Bình Sang quát một tiếng: “Tô Ngân Chinh! Bà nói linh tinh gì đó?! Đây là Vãn Song, cháu gái của chúng ta, bà nói chuyện đừng có khó nghe như vậy được không?”
“Du Bình Sang, chuyện khi nãy ông còn chưa nói rõ đâu đấy, đừng hòng đánh trống lảng!” Tô Ngân Chinh bị ông quát, lửa giận lại bùng lên.
“Hiện giờ tôi không rảnh mà đấu khẩu với bà.” Du Bình Sang tức giận nói, quay lại hỏi Hạ Vãn Song: “Vãn Song, nói cho cậu nghe đã xảy ra chuyện gì? Có phải có người bắt nạt cháu không? Cậu sẽ làm chủ cho cháu.”
Hạ Vãn Song muốn cười nhạt, nhưng đến cười cũng không cười nổi. Làm chủ? Nếu người cậu này có thể làm chủ được thì đã không đưa cô đến nhà họ Lệ rồi. Sao cô có thể nói cho họ nghe những chuyện Lệ Vĩnh Duy đã làm chứ, trong lòng Hạ Vãn Song, bây giờ nhà họ Du đã không phải là nhà của cô nữa rồi.
Cô lắc đầu, “Không sao, chẳng qua cháu muốn về thăm mọi người thôi. Đi xe mệt quá, cháu lên trên nghỉ ngơi đây. Chúc cậu mợ ngủ ngon.” Nói rồi cô đi lên tầng.
Nhìn bóng lưng không có chút sức lực của Hạ Vãn Song, Du Bình Sang không khỏi nghi ngờ: “Vãn Song bị sao thế nhỉ? Chuyện tiền lúc trước là thế nào vậy?”
Dù sao cũng là con của em gái, trước đây gả cô đến nhà họ Lệ ông cũng rất áy náy, thấy cô như vậy ông cũng không đành lòng.
“Thì là lần trước về nhà, tiền lại mặt một trăm tỷ cậu cả nhà họ Lệ đưa đó.”
Tô Ngân Chinh liếc nhìn Du Bình Sang, “Này, ông đừng dùng ánh mắt đó nhìn tôi, lúc đó ông đi công tác, hơn nữa tiền này cũng đâu phải tôi chiếm lấy một mình đâu, đã chia cho ba đứa con gái rồi. Hạ Vãn Song đã là người ngoài rồi, hôm qua trở về hỏi tôi đòi tiền, chuyện chỉ có vậy thôi.”
Tô Ngân Chinh cố ý giấu chuyện tiền này là để quyên góp cho đứa bé bị bệnh máu trắng.
Đúng lúc Du Thiên Tinh từ trong bếp cầm sữa chua đi ra, “Con thấy chắc là chị Vãn Song không chịu được sự dày vò của cậu cả người không ra người nhà họ Lệ, cho nên mới quay về. Mẹ nhìn xem, vừa rối mắt chị ấy đỏ ngầu kìa, người lại còn bẩn nữa.”
Người nói vô tâm, người nghe hữu ý, tim Du Bình Sang đập mạnh, Lệ Tuấn Hải sẽ không thực sự bởi vì bị hỏng mặt mà nội tâm biến thái chứ!? Xem ra lát nữa phải hỏi lại Vãn Song cho hẳn hoi mới được, nếu quả thật là như vậy, ông sẽ không thể bỏ mặc được.
“Được rồi, không còn sớm nữa. Dù Vãn Song có làm sao thì chỉ cần con bé muốn ở lại, nơi này chính là nhà của nó. Mọi người đừng nghĩ đến mấy chuyện không hay mà làm tổn thương nó.” Du Bình Sang thâm trầm nói.
“Vậy ông giải thích cho tôi xem sợi tóc kia là chuyện gì hả, tôi sẽ hứa với ông không làm khó Hạ Vãn Song.” Tô Ngân Chinh vẫn không chịu bỏ qua chuyện này.
Du Bình Sang bất đắc dĩ thở dài một hơi, chậm rãi đi ra ngoài.
Trong phòng tắm tầng ba, vòi hoa sen được mở mức mạnh nhất, tiếng nước chảy rào rào.
Hạ Vãn Song toàn thân trần trụi chậm dãi trượt xuống dọc theo bồn tắm, nếu rơi lệ ở trong nước thì sẽ không ai nhìn thấy, không ai biết đâu nhỉ.
Bị cậu coi như món quà tặng cho Lệ Tuấn Hải, cô chấp nhận, chuyện này chỉ là phá hủy hạnh phúc cả đời. Cô cho rằng chỉ cần làm tròn bổn phận của một người vợ hiền thì có thể sống yên ổn một chút. Không ngờ lại gặp phải người cặn bã như Lệ Vĩnh Duy, hắn dám, dám làm ra chuyện như vậy, làm nhục cô hết lần này đến lần khác. Cô đã làm gì sai chứ?
Lẽ nào tất cả những điều này không phải tạo hóa trêu ngươi sao?
Vừa nghĩ tới xúc cảm của ngón tay kia, Hạ Vãn Song liền cảm thấy mình rất dơ bẩn, rất dơ bẩn…
Hạ Vãn Song bỗng nhiên đứng lên, vặn vòi hoa sen sang mức nóng nhất, tắm lại thân dưới của mình thêm một lần nữa, mãi đến khi sưng đỏ thì cô mới bằng lòng buông tha cho chính mình.
Cô rất muốn khóc, khóc lớn một trận. Nhưng, khóc thì cũng không có tác dụng gì.
Hơi thở của người đàn ông kia cứ như là dấu ấn, gắt gao bám chặt lên người cô.
Hạ Vãn Song mặc quần áo xong, phờ phạc nằm trên giường, khi nghĩ đến bản thân mình nên làm sao đây. Ngoài cửa có người gõ cửa.
Cô nhắm mắt lại, nuốt giọt nước mắt nóng hổi vào trong. “Vào đi.”
Là Du Bình Sang.
Ông cầm sữa chua và bánh ga-tô trên tay, “Vãn Song à, không biết cháu đã ăn cơm chưa, cậu mang chút bánh ga-tô đến cho cháu. Đây là đồ cậu đi công tác mang từ nước ngoài về, ngon lắm.”
Hạ Vãn Song nhìn Du Bình Sang đang cười tươi, nhưng trong lòng lại không hề thấy cảm động. Ông vẫn dỗ dành cô giống như khi còn bé, nhưng Hạ Vãn Song đã không còn là Hạ Vãn Song năm xưa nữa rồi.
“Cảm ơn cậu, cậu để đó đi.”
Nghe ra sự lạnh lùng trong giọng nói của Hạ Vãn Song, động tác của Du Bình Sang khẽ khựng lại, sau đó mới chậm rãi đặt đĩa lên bàn.
Ông do dự một lát, sau đó vẫn ngồi lên băng ghế bên giường của Hạ Vãn Song, ngón tay đặt trên đùi không ngừng đan chéo vào ngón tay của bàn tay còn lại, nhìn có vẻ lo lắng.
“Vãn Song à, là cậu không tốt, vì giải quyết chuyện gấp, mà gả cháu vào nhà họ Lệ.” Du Bình Sang xấu hổ kiểm điểm lại bản thân.
Nhưng Hạ Vãn Song lại cảm thấy chuyện này là vô bổ, đâm người ta một đao, sau đó lại dán băng cá nhân cho người ta, như vậy có tác dụng chắc?
Thấy Hạ Vãn Song không nói lời nào, ông tưởng rằng sự hối hận của mình đã có tác dụng nên tiếp tục nói: “Có phải Lệ Tuấn Hải thật sự... nội tâm biến thái không? Có phải cậu ta đã ngược đãi cháu không?”
Hạ Vãn Song lắc đầu, “Không, anh Tuấn Hải rất tốt với cháu. Cậu đừng lo lắng. Đêm đã khuya rồi, cậu xuống dưới tầng đi, nếu không... mợ lại lên càm ràm.”
Hạ Vãn Song đã lên tiếng đuổi người rồi, Du Bình Sang cũng không tiện ở lại. Ông đứng lên, lúc đi tới cửa vẫn dừng lại, “Vãn Song, yên tâm ở lại đây. Chỉ cần cậu còn ở đây, họ tuyệt đối sẽ không đến làm phiền cháu.”
Hạ Vãn Song không biết họ mà ông nói là người nhà họ Lệ hay đám người Tô Ngân Chinh. Nhưng Hạ Vãn Song sẽ không cho người khác bắt nạt mình thêm nữa.
Nhà họ Lệ.
Bởi vì sức uy hiếp của Lệ Vĩnh Duy rất mạnh, nên buổi chiều hôm sau, Lệ Tuấn Hải mới biết chuyện Hạ Vãn Song bị Lệ Vĩnh Duy chọc giận bỏ đi.
Lúc này anh gọi Lệ Vĩnh Duy từ công ty về nhà.
Lệ Vĩnh Duy đứng trong phòng điều trị, Lệ Tuấn Hải nằm trên giường không thèm nhìn hắn, bầu không khí vô cùng lạnh lẽo.
Quả nhiên rất tức giận.
Lúc này Lý quản gia không dám đứng ở đây, sợ bị ánh mắt của Lệ Vĩnh Duy giết chết.
“Lệ Vĩnh Duy, rốt cuộc lần này em đã làm gì vậy hả? Sao Vãn Song lại vô duyên vô cớ bỏ về nhà họ Du?”
Lệ Vĩnh Duy biết giọng của Lệ Tuấn Hải càng bình tĩnh, thì anh càng tức giận, lúc này chắc anh đã giận đến bốc khói trên đầu rồi.
Nhưng Lệ Vĩnh Duy vẫn ra vẻ vô tội, nhún vai nói: “Sao em biết được chứ? Có lẽ, cô ấy cảm thấy gả cho người như em rất vô vị, cho nên chạy về nhà mẹ đẻ tìm thú vui rồi.”
“Lệ Vĩnh Duy.” Giọng Lệ Tuấn Hải khàn khàn đã bắt đầu không ổn, “Em lập tức, đến nhà họ Du đón Vãn Song về đây cho anh.”
Trong lòng Lệ Tuấn Hải, không ai có thể thích hợp làm vợ của Lệ Vĩnh Duy hơn Vãn Song. Cô dịu dàng rộng lượng, lại có trái tim lương thiện. Chỉ cô mới có thể chăm sóc tốt cho Lệ Vĩnh Duy, đồng thời để hắn buông bỏ thù hận trong lòng. Không hiểu tại sao, Lệ Tuấn Hải lại chắc chắn đến vậy, từ lần đầu nhìn thấy cô gái này, anh đã có cảm giác như vậy.
“Anh, anh đừng giận nữa. Có khi người ta còn chẳng muốn về ấy chứ, sao anh cứ phải ép buộc người ta chứ?” Lúc này Lệ Vĩnh Duy đang chú ý tới phản ứng của Lệ Tuấn Hải, hắn sợ bệnh tình của anh có gì thay đổi.
“Giỏi lắm.”
Lệ Tuấn Hải nói ra những lời này, Lệ Vĩnh Duy liền luống cuống, anh cả đã giận đến mức này rồi. Rốt cuộc người đàn bà kia đã cho họ ăn bùa mê thuốc lú gì vậy, sao ai nấy đều bảo vệ cô chứ?
Lệ Tuấn Hải chậm rãi ngồi dậy, dùng bàn tay phải còn có thể động đậy được, rút từng chiếc ống trên người mình ra, máu trên tay lập tức tuôn ra.
Lệ Vĩnh Duy vội vàng tiến đến chặn tay anh lại, “Anh, anh đang làm gì vậy?”
Lệ Tuấn Hải thở hổn hển, tuy cảm nhận được vị ngọt tanh trong cổ họng, nhưng anh vẫn mạnh mẽ nuốt vào, sau đó mới mở miệng nói: “Em không đi tìm, thì anh sẽ đi tìm Vãn Song. Lệ Tuấn Hải sẽ tự mình đi!”
Trong lúc giằng co, bình ôxy đeo trên miệng Lệ Tuấn Hải bị rớt ra ngoài, anh lập tức không thở được, cơ thể cứ vậy mà ngã thẳng xuống. May mà Lệ Vĩnh Duy tay mắt lanh lẹ đỡ được, chậm rãi đặt anh lên giường. Đeo bình ôxy cho anh.
Khóe mắt Lệ Vĩnh Duy lập tức nóng lên, hắn không ngờ bệnh tình của anh cả đã chuyển biến xấu đến mức này. “Bác sỹ Trần, mau vào đây!”
Bác sỹ Trần đang trực ở ngoài cửa vội vàng đi vào, thấy tình hình trước mắt liền sợ đến ngây người, “Có chuyện gì thế này?” Chắc chắn là hai anh em lại cãi nhau rồi.
“Bác sỹ Trần anh mau xem xem tình trạng của anh tôi sao rồi? Vừa rồi bị rơi bình ôxy.” Lệ Vĩnh Duy không ngờ bệnh của anh cả đã nghiêm trọng đến mức phải phụ thuộc vào máy thở, xem ra người làm em như hắn đã quá thất trách rồi.
“Anh, xin lỗi, em lập tức đi tìm Hạ Vãn Song. Anh đừng giận mà.” Lệ Vĩnh Duy nói rồi vỗ về tay Lệ Tuấn Hải, xoay người sải bước đi ra ngoài.
Sau một tiếng đồng hồ tĩnh dưỡng, Lệ Tuấn Hải cũng coi như đã đỡ hơn chút, có thể nói chuyện được.
“Vĩnh Duy đã đến nhà họ Du chưa?”
Bác sỹ Trần gật đầu, “Đi rồi, vừa rồi lúc cậu ngất, cậu ấy liền đi ngay. Còn nói một câu, xin lỗi.”
Lệ Tuấn Hải im lặng thở dài một hơi, ánh mắt vô thức nhìn vào bức ảnh trên mặt bàn. Nhã Linh, cứ như vậy thì anh sao có thể yên tâm đến tìm em chứ? Cũng không biết có thể cầm cự được cho đến khi hai người họ yêu thương nhau hay không đây.
Cô gái mỉm cười trong bức hình như đang nói: Nhất định có thể mà, cố lên. Tuấn Hải.
Đúng vậy, anh phải cố gắng. Ít nhất cũng phải gắng gượng đến lúc đó. Như vậy thì anh chết mới nhắm mắt được.
Anh không biết chuyện tối qua Lệ Vĩnh Duy đã làm với Vãn Song, cô tức giận như vậy, lại còn chạy về nhà mẹ đẻ. Với tính cách hiền lành của Vãn Song, chuyện bình thường tuyệt đối không thể khiến cô tức giận đến như vậy. Nếu cô không chịu trở về, không chịu tha thứ Vĩnh Duy, thì nên làm thế nào cho phải đây?
“Anh Trần, anh nói xem tôi ép hai người đó đến với nhau như vậy, là chuyện tốt hay xấu đây? Vốn mong có thể khiến Vĩnh Duy không đắm mình trong thù hận nữa. Ai ngờ, chưa thay đổi được Vĩnh Duy, bây giờ đến cả Vãn Song cũng bị tổn thương. Làm tổn thương một cô gái tốt như vậy, tôi rất áy náy đó.” Giọng Lệ Tuấn Hải đã khàn không thành tiếng nữa rồi, giống như có lửa đang đốt vậy.
“Không có hai trái tim nào không trải qua phong ba bão tố mà có thể ở bên nhau được, cậu cần cho họ chút thời gian ở bên nhau. Đừng lo lắng nhiều nữa, lo cho sức khỏe của mình trước đi kìa, lần này tức giận như vậy, khiến cho sức khỏe lại thêm tệ đi rồi, cậu kêu tôi phải thử thách bản lĩnh của mình thế nào đây?” Bác sỹ Trần đẩy mắt kính, tình hình sức khỏe của Lệ Tuấn Hải lúc này thật sự ngày càng kém, anh cũng không biết tay nghề của bản thân có thể duy trì được tính mạng của Tuấn Hải nữa hay không.
“Hơn nữa, tối hôm qua cậu hai đã dặn tất cả mọi người không được đuổi theo mợ chủ, nhưng cuối cùng chính cậu ấy lại ra ngoài. Còn giúp mợ chủ đuổi lưu manh nữa. Những chuyện này đều là người được Lý quản gia phái đi nhìn thấy. Tin rằng cậu hai sẽ nhanh chóng phát hiện ra điểm tốt của mợ chủ thôi.”
Lệ Tuấn Hải nhìn trần nhà màu trắng, cuối cùng vẫn gật đầu một cái, “Chỉ mong bọn họ sớm ngày yêu nhau thôi!”