Chương 11: Bắt Cóc
Cô và Mạnh Điềm Điềm đang giả ngất bên kia không nhịn được mà nổi hết da gà, cái này không lẽ là bọn họ định bán hai người à?
- Cô chắn chắn là bọn họ đã ngất rồi chứ? - tên hắc y nhân kia vẫn nghi ngờ đi qua đi lại dò xét hai người.
- Chắc chắn rồi đại nhân, đây là loại hương liệu hôn mê kích thích nặng, là do ta đã uống thuốc từ trước nên mới không bị ảnh hưởng, hai cô gái bình thường nhu nhược lại còn đang say, sao có thể không bị ảnh hưởng? - người phụ nữ cười gian xảo lấy lòng hắc y nhân.
- Vậy thì được, nếu như việc này thành công thì công của cô không nhỏ!
- Vậy thì nhờ đại nhân giúp ta nói tốt vài câu, để vị đại nhân kia chiếu cố Thuý Hoa Lâu nhiều hơn.
- Nếu có thể làm xong chuyện này ta đương nhiên sẽ giúp.
Hai người ríu rít bàn luận rồi kêu hai người đàng ông khiêng hai người đi, trên đường đi cô mở hờ mắt nhìn xung quanh, có vẻ bọn họ còn có một địa đạo bí mật trong tửu lâu, có lẽ đây là nơi bọn chúng nhốt những cô gái bị mất tích.
Chỗ này giống như một tầng hầm tối, xung quanh có đốt đuốc còn nghe được tiếng khóc nhỏ của nhiều người, giọng điệu nhẹ nhàng này chắc chắn toàn nữ tử, xung quanh còn có vài hắc y nhân canh giữ.
- Như vậy là được rồi, số lượng này có vẻ đủ rồi, ta sẽ đưa những cô gái này bán cho thương nhân, phú hộ giàu có đảm bảo sẽ kiếm được số bạc không hề nhỏ, sau khi thông báo cho vị kia chúng ta sẽ đưa bọn họ tới nhà đấu giá, phải chuẩn bị thật tốt để làm trong âm thầm, không được để ai phát giác ra điểm kỳ lạ. - tên hắc y nhân đó quay sang dặn dò đám thuộc hạ thật kỹ rồi quay sang nhìn các cô gái.
- Các ngươi khóc cái gì? Được hầu hạ những kẻ đó là phúc đức của các ngươi, như vậy còn có thể đổi đời, không cần phải sống cuộc sống hèn mọn, có gì không tốt? - hắn nhìn những cô gái đang khóc thút thít bên kia quát lớn.
- Ta là đích nữ Trương gia, ta mới không cần gả cho đám phú thương gì đó, nếu thích thì ngươi tự đi mà gả! - một cô gái trong số các cô gái kia ương ngạnh nói.
Cô nghe vậy cũng đổ mồ hôi trong lòng, cô gái đó có biết tình trạng hiện giờ của mình không? Hét lớn như vậy lỡ tên kia không vui thì bị giết thì sao? Nhưng cô ngẫm lại một hồi, đích nữ Trương gia? Chính là cô gái mất tích cô được nhận ủy thác phải tìm trở về.
- Ta không quan tâm ngươi đến từ nơi nào nhưng chỉ cần bị rơi vào nơi này thì chỉ có một kết cục duy nhất thôi, vậy nên ngươi tốt nhất nên im lặng mà chờ bị bán đi đi, nếu không phải bên kia yêu cầu người bị bán không được có vết xước nào thì ngươi đã không toàn vẹn rồi. - tên đó tức giận nói xong thì quay người bỏ đi, bên ngoài thì vẫn còn vài tên canh gác.
- Ngươi có giỏi thì làm đi, ta không sợ ngươi đâu, ta nhất định sẽ trốn khỏi nơi này. - cô gái mất bình tĩnh mà quát về hướng tên hắc y nhân bỏ đi.
Khi cửa hầm đóng lại, cô và Mạnh Điềm Điềm ngồi bật dậy, làm những cô gái xung quanh bất ngờ đến quên cả khóc, đặc biệt là cô gái kia.
- Hai người... Hai người không phải đang hôn mê sao? - cô gái kia đang bị trói cũng trợn tròn mắt nhìn hai người.
- Chúng tôi chỉ giả vờ ngất vì muốn xem bọn chúng muốn làm gì tiếp theo thôi. - cô xoa xoa cổ tay bị trói của mình nói.
- Các cô là ai? Sao hai người có thể qua mắt được đám người đó?
- Bọn tôi là người của Thiên Huyền Tông, có nhận một nhiệm vụ là phải tìm người mất tích, người đó là cô, Trương tiểu thư!
- Cô ấy là người chúng ta cần tìm sao? - Mạnh Điềm Điềm bất ngờ nhìn cô.
- Vừa nãy cô ấy đã giới thiệu còn gì, vậy tôi có thể hỏi tên của cô được không, Trương tiểu thư?
- Người của Thiên Huyền Tông? Chắc chắn là cha mẹ tôi đã kêu hai người đến cứu tôi, nhanh cởi trói cho tôi, tôi muốn về nhà!
- Cô còn chưa trả lời tôi.
- Tên của bổn tiểu thư là Trương Diệu Như, đích nữ...
- Tới đó thôi, bây giờ tôi sẽ nghĩ cách đưa cô ra ngoài.
- Khoan... Khoan đã, có thể cứu chúng tôi nữa được không? - những cô gái bên kia dùng ánh mắt cầu xin nhìn hai người.
Cô và Mạnh Điềm Điềm do dự nhìn nhau, không phải là bọn họ không muốn cứu nhưng vừa nãy bọn họ thăm dò thực lực của đám người kia, họ họ đều là cổ võ sư hơn nữa tu vi đều trên 20 năm, bọn họ cứu một người còn khó, muốn cứu những người khác phải nghĩ cách thêm.
- Các cô đợi một lát, chúng tôi sẽ cởi trói trước còn muốn rời khỏi đây thì phải tìm đường khác vì bên ngoài có người canh giữ.
Cô và Mạnh Điềm Điềm cởi trói cho tất cả những người ở đây.
- Cô có biết ở đây còn đường nào khác không? - cô nhìn Trương Diệu Như hỏi.
- Ta cũng không biết, từ khi bị bắt đến đây bọn ta đều bị trói tay, ngoại trừ lúc ăn cơm thì không được cởi trói nên cũng không thăm dò được gì. - Trương Diệu Như thành thật lắc đầu.
- Vậy thì chúng ta chỉ có thể lừa mấy tên hắc y nhân kia rồi đánh ngất bọn chúng, tìm cách bỏ đi trước khi tên cầm đầu kia tới.
____
Bên kia nam tử y phục trắng vẫn đang ngồi quan sát tình hình xung quanh thì bên dưới một nữ tử mặc hồng y, tóc cài trâm ngọc, mặt đeo mạn che mặt đi lên sân khấu bắt đầu gảy đàn tỳ bà, ánh mắt mông lung mị hoặc nhìn xung quanh, tất cả nam nhân xung quanh đều hò hét mê đắm trước vẻ đẹp của nữ tử, còn hắn chỉ lạnh nhạt liếc mắt một cái.
Nữ tử đó đánh ánh mắt xung quanh rồi nhìn lên lầu hai, ánh mắt đầy ẩn ý, đúng lúc mắt đối mắt với nam tử, nữ tử đó sau khi biểu diễn xong thì đứng lên cúi đầu chào, một cô gái từ trong khán đài đi ra phát biểu.
- Hôm nay là ngày rằm, là ngày mỗi tháng hoa khôi của của Thuý Hoa Lâu tiếp một vị khách, vị nào được hoa khôi tặng hoa thì sẽ được chọn.
Bên dưới không ngừng có tiếng hò hét của nam nhân vì muốn được chọn.
- Chọn ta đi, ta có thể cho nàng thứ nàng muốn!
- Đừng chọn hắn, chọn ta đi, ta sẽ thú nàng về nhà.
Nhưng nữ tử chỉ bình tĩnh nhìn nam tử trên lầu rồi bước đi đến chỗ nam tử, đưa bông hoa trên tay cho nam tử.
- Vị đại nhân này có thể đồng ý nhận lấy tấm lòng của ta được không? - nữ tử giọng nói uyển chuyển nhẹ nhàng nhìn nam tử.
Hai tên thuộc hạ bên cạnh nhìn chằm chằm chủ tử nhà mình đầy ẩn ý.
- Được, ta chấp nhận! - hắn đặt ly rượu trên tay xuống, nhận lấy bông hoa trong tay nữ tữ.
- Cô chắn chắn là bọn họ đã ngất rồi chứ? - tên hắc y nhân kia vẫn nghi ngờ đi qua đi lại dò xét hai người.
- Chắc chắn rồi đại nhân, đây là loại hương liệu hôn mê kích thích nặng, là do ta đã uống thuốc từ trước nên mới không bị ảnh hưởng, hai cô gái bình thường nhu nhược lại còn đang say, sao có thể không bị ảnh hưởng? - người phụ nữ cười gian xảo lấy lòng hắc y nhân.
- Vậy thì được, nếu như việc này thành công thì công của cô không nhỏ!
- Vậy thì nhờ đại nhân giúp ta nói tốt vài câu, để vị đại nhân kia chiếu cố Thuý Hoa Lâu nhiều hơn.
- Nếu có thể làm xong chuyện này ta đương nhiên sẽ giúp.
Hai người ríu rít bàn luận rồi kêu hai người đàng ông khiêng hai người đi, trên đường đi cô mở hờ mắt nhìn xung quanh, có vẻ bọn họ còn có một địa đạo bí mật trong tửu lâu, có lẽ đây là nơi bọn chúng nhốt những cô gái bị mất tích.
Chỗ này giống như một tầng hầm tối, xung quanh có đốt đuốc còn nghe được tiếng khóc nhỏ của nhiều người, giọng điệu nhẹ nhàng này chắc chắn toàn nữ tử, xung quanh còn có vài hắc y nhân canh giữ.
- Như vậy là được rồi, số lượng này có vẻ đủ rồi, ta sẽ đưa những cô gái này bán cho thương nhân, phú hộ giàu có đảm bảo sẽ kiếm được số bạc không hề nhỏ, sau khi thông báo cho vị kia chúng ta sẽ đưa bọn họ tới nhà đấu giá, phải chuẩn bị thật tốt để làm trong âm thầm, không được để ai phát giác ra điểm kỳ lạ. - tên hắc y nhân đó quay sang dặn dò đám thuộc hạ thật kỹ rồi quay sang nhìn các cô gái.
- Các ngươi khóc cái gì? Được hầu hạ những kẻ đó là phúc đức của các ngươi, như vậy còn có thể đổi đời, không cần phải sống cuộc sống hèn mọn, có gì không tốt? - hắn nhìn những cô gái đang khóc thút thít bên kia quát lớn.
- Ta là đích nữ Trương gia, ta mới không cần gả cho đám phú thương gì đó, nếu thích thì ngươi tự đi mà gả! - một cô gái trong số các cô gái kia ương ngạnh nói.
Cô nghe vậy cũng đổ mồ hôi trong lòng, cô gái đó có biết tình trạng hiện giờ của mình không? Hét lớn như vậy lỡ tên kia không vui thì bị giết thì sao? Nhưng cô ngẫm lại một hồi, đích nữ Trương gia? Chính là cô gái mất tích cô được nhận ủy thác phải tìm trở về.
- Ta không quan tâm ngươi đến từ nơi nào nhưng chỉ cần bị rơi vào nơi này thì chỉ có một kết cục duy nhất thôi, vậy nên ngươi tốt nhất nên im lặng mà chờ bị bán đi đi, nếu không phải bên kia yêu cầu người bị bán không được có vết xước nào thì ngươi đã không toàn vẹn rồi. - tên đó tức giận nói xong thì quay người bỏ đi, bên ngoài thì vẫn còn vài tên canh gác.
- Ngươi có giỏi thì làm đi, ta không sợ ngươi đâu, ta nhất định sẽ trốn khỏi nơi này. - cô gái mất bình tĩnh mà quát về hướng tên hắc y nhân bỏ đi.
Khi cửa hầm đóng lại, cô và Mạnh Điềm Điềm ngồi bật dậy, làm những cô gái xung quanh bất ngờ đến quên cả khóc, đặc biệt là cô gái kia.
- Hai người... Hai người không phải đang hôn mê sao? - cô gái kia đang bị trói cũng trợn tròn mắt nhìn hai người.
- Chúng tôi chỉ giả vờ ngất vì muốn xem bọn chúng muốn làm gì tiếp theo thôi. - cô xoa xoa cổ tay bị trói của mình nói.
- Các cô là ai? Sao hai người có thể qua mắt được đám người đó?
- Bọn tôi là người của Thiên Huyền Tông, có nhận một nhiệm vụ là phải tìm người mất tích, người đó là cô, Trương tiểu thư!
- Cô ấy là người chúng ta cần tìm sao? - Mạnh Điềm Điềm bất ngờ nhìn cô.
- Vừa nãy cô ấy đã giới thiệu còn gì, vậy tôi có thể hỏi tên của cô được không, Trương tiểu thư?
- Người của Thiên Huyền Tông? Chắc chắn là cha mẹ tôi đã kêu hai người đến cứu tôi, nhanh cởi trói cho tôi, tôi muốn về nhà!
- Cô còn chưa trả lời tôi.
- Tên của bổn tiểu thư là Trương Diệu Như, đích nữ...
- Tới đó thôi, bây giờ tôi sẽ nghĩ cách đưa cô ra ngoài.
- Khoan... Khoan đã, có thể cứu chúng tôi nữa được không? - những cô gái bên kia dùng ánh mắt cầu xin nhìn hai người.
Cô và Mạnh Điềm Điềm do dự nhìn nhau, không phải là bọn họ không muốn cứu nhưng vừa nãy bọn họ thăm dò thực lực của đám người kia, họ họ đều là cổ võ sư hơn nữa tu vi đều trên 20 năm, bọn họ cứu một người còn khó, muốn cứu những người khác phải nghĩ cách thêm.
- Các cô đợi một lát, chúng tôi sẽ cởi trói trước còn muốn rời khỏi đây thì phải tìm đường khác vì bên ngoài có người canh giữ.
Cô và Mạnh Điềm Điềm cởi trói cho tất cả những người ở đây.
- Cô có biết ở đây còn đường nào khác không? - cô nhìn Trương Diệu Như hỏi.
- Ta cũng không biết, từ khi bị bắt đến đây bọn ta đều bị trói tay, ngoại trừ lúc ăn cơm thì không được cởi trói nên cũng không thăm dò được gì. - Trương Diệu Như thành thật lắc đầu.
- Vậy thì chúng ta chỉ có thể lừa mấy tên hắc y nhân kia rồi đánh ngất bọn chúng, tìm cách bỏ đi trước khi tên cầm đầu kia tới.
____
Bên kia nam tử y phục trắng vẫn đang ngồi quan sát tình hình xung quanh thì bên dưới một nữ tử mặc hồng y, tóc cài trâm ngọc, mặt đeo mạn che mặt đi lên sân khấu bắt đầu gảy đàn tỳ bà, ánh mắt mông lung mị hoặc nhìn xung quanh, tất cả nam nhân xung quanh đều hò hét mê đắm trước vẻ đẹp của nữ tử, còn hắn chỉ lạnh nhạt liếc mắt một cái.
Nữ tử đó đánh ánh mắt xung quanh rồi nhìn lên lầu hai, ánh mắt đầy ẩn ý, đúng lúc mắt đối mắt với nam tử, nữ tử đó sau khi biểu diễn xong thì đứng lên cúi đầu chào, một cô gái từ trong khán đài đi ra phát biểu.
- Hôm nay là ngày rằm, là ngày mỗi tháng hoa khôi của của Thuý Hoa Lâu tiếp một vị khách, vị nào được hoa khôi tặng hoa thì sẽ được chọn.
Bên dưới không ngừng có tiếng hò hét của nam nhân vì muốn được chọn.
- Chọn ta đi, ta có thể cho nàng thứ nàng muốn!
- Đừng chọn hắn, chọn ta đi, ta sẽ thú nàng về nhà.
Nhưng nữ tử chỉ bình tĩnh nhìn nam tử trên lầu rồi bước đi đến chỗ nam tử, đưa bông hoa trên tay cho nam tử.
- Vị đại nhân này có thể đồng ý nhận lấy tấm lòng của ta được không? - nữ tử giọng nói uyển chuyển nhẹ nhàng nhìn nam tử.
Hai tên thuộc hạ bên cạnh nhìn chằm chằm chủ tử nhà mình đầy ẩn ý.
- Được, ta chấp nhận! - hắn đặt ly rượu trên tay xuống, nhận lấy bông hoa trong tay nữ tữ.