Chương 3
8.
Sau đó Đào Đào rủ tôi đi cùng cô ấy tới buổi tiệc mừng Giáng Sinh cùng với các đàn anh.
Đi rên đường, tôi với cô ấy luôn miệng nói về việc của Hạ Thiên.
Cô ấy hỏi: "Cậu nói bạn của người ta đẹp trai hơn người ta ngay trước mặt như thế, liệu em trai có xấu hổ không nhỉ?"
"Tại hắn sĩ diện thôi." Tôi nhỏ giọng nói thầm/
"Nghe nói hắn cung Bọ Cạp, cấm dục giữ mình, tính chiếm hữu rất mạnh, nhất định là ghen tị khi thấy người thích mình khen người khác đẹp rồi."
"Không thể nào." Lần đầu tiên tôi biết được trai Bọ Cạp đáng sợ như vậy đấy.
"Cho nên, chắc là cậu ta cũng có ý với cậu đi, vừa rồi cậu xin WeChat của bạn cậu ta, sắc mặt cậu ta cũng không tốt lắm."
"Cậu ấy không thích kiểu như tớ đâu."
Anh chỉ thích người có tiền thôi.
Vừa mới nói xong, tôi liền nhìn thấy người nào đó đứng ở ngay phía trước, hít một hơi thật sâu.
Oan gia ngõ hẹp mà.
"Mọi người đều cùng một trường hết mà, mau tới đây ngồi đi." Đàn anh của Đào Đào nhiệt tình tiếp đón chúng tôi qua đó.
Nói không xấu hổ là giả.
Đặc biệt là lúc tôi đi qua, cứ luôn cảm thấy có người nhìn mình chằm chằm.
Cảm giác không được tự nhiên lắm.
"Chơi một lúc rồi về." Đào Đào để tôi ngồi cạnh cô ấy.
Bởi vì đều là người trẻ tuổi, không trong chốc lát, Đào Đào đã quậy vào chung với đám người kia, hi hi ha ha ồn ào lên.
Tôi ngồi đó yên tĩnh uống nước ngọt, ngẫu nhiên sẽ trộm nhìn Hạ Thiên ở phía đối diện.
Anh vẫn cầm điện thoại như cũ, có vẻ như đang trả lời tin nhắn.
Không nói chuyện cũng không hòa cùng với đám người chơi trò chơi, im lặng đến kỳ quái.
Tôi nghĩ tới vị phú bà ở dưới lầu ngày hôm đó, kết hợp với việc anh cứ liên tục nhắn tin nãy giờ, âm thầm thở dài lắc đầu.
Anh cũng quá bận rộn rồi, có vẻ như không chỉ có một người.
Chậc chậc, ngày nghỉ như vậy mà chị gái phú bà cũng không có rảnh rỗi tới chơi với anh sao.
Nghĩ quá mức nhập tâm, chờ tôi lấy lại tinh thần thì phát hiện anh đã dừng xem điện thoại, ánh mắt thẳng tắp nhìn qua tôi.
Ánh mắt anh quá mức bức người, giống như là muốn đem một người sống sờ sờ như tôi thiêu cháy thành bộ xương khô vậy.
Tôi sợ tới mức cúi đầu xuống, lảng tránh.
Chờ tôi lại ngẩng đầu lên, chỗ ngồi đối diện đã trống không.
Anh đi rồi sao?
"Chúng ta chơi trò truyền đi!" Một nam sinh đề nghị.
"Được, được!"
"Chắc chưa? Dám chơi dám chịu đấy nhé!"
"Ai sợ ai chứ?"
...
Mọi người dường như là vô cùng hứng thú.
"Truyền giấy là trò gì?" Tôi thấp giọng hỏi Đào Đào.
"Là dùng miệng truyền giấy cho người bên cạnh."
"Dùng miệng!?"
"Sợ cái gì chứ, bên cạnh cậu là tớ, bên kia của cậu là đàn em nữ cơ mà."
"Cũng phải."
...
Lúc trò chơi đạt tới đỉnh điểm, Đào Đào nói cô ấy phải đi ra ngoài nghe điện thoại của mẹ.
Tôi không để ý lắm, chỉ là tiếp theo lại tới lượt của tôi, tôi khờ ra, trợn mắt.
Bên người tôi trống không, mà cách một chỗ của Đào Đào chính là đàn anh.
Vừa rồi còn thề son thề sắt bao nhiêu, hiện tại cũng chẳng có tác dụng gì.
Đàn anh dường như cũng có hơi ngại: "Hay là chờ em ấy về nhé?"
"Vậy không được!"
"Đàn anh anh chơi thế là không đẹp nha!"
"Đàn anh, học muội người ta cũng không tệ mà, trò chơi mà thôi, ngại gì chứ?"
Mọi người bắt đầu ồn ào.
Tôi run lên!
Nói không nên lời, mà căn bản cũng không biết nên nói cái gì.
Đàn anh không còn cách nào, đành phải đứng lên chuẩn bị đi tới.
Đúng lúc này...
"Hạ Thiên, cậu về rồi à?" Đối diện đột nhiên truyền tới một thanh âm.
Sau đó, trên đỉnh đầu tôi vang lên một thanh âm trong trẻo mà lạnh lùng: "Tôi ngồi đâu?"
Tôi vừa ngẩng đầu liền nhìn thấy khuôn mặt góc cạnh của anh, ở cái góc độ này, anh đẹp trai tới có chút quá đáng.
Trong lòng tôi run lên.
"Ngồi luôn đó đi, chỗ đó không có ai." Có nam sinh lên tiếng.
Lúc này tôi mới phát hiện, qua một hồi hỗn loạn, chỗ ngồi ban đầu của anh đã có nữ sinh khác ngồi vào.
Anh liếc tôi một cái, lại nhìn chỗ ngồi, rồi lại miễn cưỡng ngồi xuống.
Giây tiếp theo, tôi đột nhiên ngộ ra, bây giờ chẳng phải người tôi truyền giấy bằng miệng là anh sao?
"Chúng tôi đang chơi truyền giấy, mau truyền giấy cho Hạ Thiên đi!"
"Ôi, vừa vào đã có lộc ăn rồi."
"Mỹ nữ xinh đẹp, một đôi tác hợp."
Mọi người lại bắt đầu ồn ào lên.
Vành tai của tôi nóng bừng như phát sốt.
Muốn chết quá.
Tôi nghiêng người, muốn truyền giấy cho anh.
Anh lại nhàn nhã ngồi ở đó, nhìn chằm chằm tôi như thể đang nói: "Thử động vào ông đây xem."
Anh hỏi tôi có dám động không ấy hả?
Đương nhiên là không rồi.
Bởi vì tất cả mọi người đều đang nhìn, tôi do dự vài giây, vẫn liều chết tới gần.
"Không chơi." Anh lạnh như băng nói một câu.
Không chơi?
Người ở đây đều hít sâu một hơi.
Tôi cũng bị anh làm cho sợ tới mức rớt cả tờ giấy.
Tôi thua...
"Tôi thua rồi." Tôi thở dài một hơi, cũng thở phào nhẹ nhõm, "Phạt cái gì đây?"
Thà nhận phạt còn hơi miệng đối miệng với em trai ác ma này.
"Phạt là, cậu với người hợp tác với cậu hôn sâu 30s."
Lời vừa ra, cả phòng im lặng.
Tôi quay đầu nhìn Hạ Thiên mặt lạnh đi, lại nhìn mọi người.
Thôi hay là cứ giết tôi luôn đi được không.
"Đều chơi rồi, dám chơi dám chịu chứ."
"Coi như là trừng phạt thôi, mọi người đều là bạn học, không có sao đâu."
"Đúng thế, 30s trôi qua rất nhanh đó."
...
Mọi người luôn miệng thúc giục tôi.
Thúc giục tới mức tôi run lên.
Tôi nhìn anh ngồi đó, bộ dáng từ không chút quan tâm tới sắp sửa bùng nổ lên.
Ai bảo anh ngồi đây chứ, ngồi rồi mà không chơi, hại tôi thua trò chơi, còn phải nhận phạt.
Huống hồ, chuyện hôn môi này, con gái sẽ bất lợi hơn không phải sao?
Nhìn bộ dáng như bị phi lễ của anh, sao mà cảm giác anh còn là nạn nhân bị hại ghê hơn cả tôi vậy chứ?
Tức quá.
Tôi nắm chặt tay, yên lặng nói với bản thân: "Trò chơi mà thôi."
Sau đó liền quay đầu tiến tới.
Anh đại khái là không đoán được tôi sẽ xông tới bất ngờ như vậy, khiếp sợ tới mức quên đẩy tôi ra.
Bên tai âm thanh ồn ào, mà tôi lại chỉ nghe thấy tiếng trái tim đập vang dội ở trong lồng ngực.
Chờ lúc Đào Đào trở về, đầu óc tôi đã là một mảnh hỗn loạn.
"Đường Mật, cậu trâu thế."
Tôi...
Cảm ơn nhé.
Nghĩ tới vừa rồi Hạ Thiên đen mặt nói: "Còn lè lưỡi, cô có còn là con gái không vậy?"
Ngón chân của tôi tới giờ vẫn thấy xấu hổ tới mức co chặt lại.
Tạm biệt nhé, thế giới tươi đẹp.
Kiếp sau gặp lại.
Tôi cũng không hiểu vì sao mình lại làm vậy... đại khái là phản xạ có điều kiện đi?
Tôi thực sự muốn đi chết.
9.
Trò chơi vẫn còn tiếp tục.
Tôi nhìn chỗ trống duy nhất của Hạ Thiên, trong lòng nói không nên lời là cảm giác gì.
Anh giận sao?
Vì một trò chơi mà giận?
Nhỏ mọn như vậy?
Anh tức giận trực tiếp đi luôn, giống như anh ăn nhiều thiệt thòi lắm vậy.
Trong lòng tôi rầu rĩ, đứng dậy đi ra ngoài hít thở không khí.
Vừa mới đi ra ngoài, điện thoại lại nhận được tin nhắn WeChat.
[Váy kẻ caro đêm nay quá ngắn rồi.]
[Đừng nhìn chằm chằm nam sinh khác.]
[Tôi không thích.]
Ngón tay ấn trên màn hình của tôi run lên.
Phía sau dâng lên cảm giác rờn rợn.
Lại là số lạ?
Phản ứng đầu tiên của tôi là xoay người đi tìm Đào Đào, kết quả lại đụng phải một người.
Hù chết tôi.
"Đàn anh?"
Thấy rõ ràng người tới, tôi mới thở phào nhẹ nhõm.
"Dọa em à?" Đàn anh đi tới, hơi đẩy mắt kính.
"A... không có ạ." Tôi ổn định lại cảm xúc.
"Vừa rồi... có phải làm em xấu hổ rồi không." Anh ấy là đang nói tới trò chơi kia.
"Có chút." Thật ra tôi cũng không có tâm trạng nghĩ nhiều, trong lòng chỉ phát run vì dòng tin nhắn ban nãy.
Anh day day thái dương, "Là tại anh, anh nên cản bọn họ ồn ào lại mới đúng."
"Không sao ạ, trò chơi mà thôi." Tôi cười gượng.
"Có thể thêm WeChat không?" Anh nói rất khéo, tao nhã, thấy tôi không phản ứng lại nói thêm, "Đều là sinh viên cùng trường, về sau có chuyện gì thì có thể tìm anh."
"Vâng." Tôi dường như chẳng có lý do gì để từ chối cả.
Tôi lấy điện thoại ra, quét mã với anh.
"Còn muốn ở ngoài này nữa sao?" Anh hỏi.
"Dạ."
"Vậy có để ý anh cùng đứng đây không?" Anh cười hỏi.
"Không ạ." Sao có thể để ý chứ, thật ra trong lòng tôi vẫn còn sợ vì tin nhắn ban nãy, ở chung một chỗ với anh sẽ khiến tôi có cảm giác an toàn hơn.
Tôi cần điện thoại, nghĩ tới đoạn tin nhắn kia, trong lòng lo sợ bất an.
May mà, đàn anh cũng không có hỏi tôi, cũng không nói gì nhiều, cứ như vậy im lặng đợi với tôi.
Một lát sau, anh ấy phá vỡ trầm mặc: "Có lạnh không?"
Tôi hồi phục tinh thần: "Có chút ạ."
Vừa định nói là hay là vào thôi.
Kết quả anh bắt đầu cởi áo khoác ra, sau đó trên người đột nhiên bị phủ lên.
Hành động quá mức thân mật này khiến cho tôi hơi mất tự nhiên.
"Cảm ơn ạ." Tôi nghiêng đầu tự hỏi, anh là có ý gì?
Kết quả anh lại nói một câu: "Nếu ban nãy người ngồi cạnh em là anh... em có hôn không?"
Trong lòng tôi lộp bộp một chút.
Tôi cũng không phải đứa ngốc, tôi biết rõ anh ấy nói ra câu này là có ý gì.
Tôi ngửa đầu, cười nói: "Có chứ, không phải chỉ là trò chơi thôi sao? Cũng không phải là không thể."
"Ồ, trước đó em còn muốn WeChat của cậu ấy, anh còn nghĩ là em thích cậu ấy cơ."
"A, không phải đâu, trai Bọ Cạp em không đảm đương nổi." Tôi nhanh chóng phủ nhận.
"..." Biểu tình của anh tại thời khắc này thay đổi liên tục, sau đó cười cười.
Cuối cùng, ánh mắt anh dừng ở phía sau tôi.
Tôi theo ánh mắt của anh ấy nhìn qua, giây tiếp theo, người cứng đờ.
Hạ Thiên!
Mũ lưỡi trai màu đen đội ở trên đầu, hai tay đút túi, miệng ngậm điếu thuốc, chậm rãi đi từ thang lầu lên.
Xong rồi.
Phản ứng đầu tiên của tôi dĩ nhiên là nhớ lại ban nãy mình có nói bậy cái gì không.
Hình như... là có.
Mỗi một bước chân lên cầu thang của anh, lòng tôi như bị dẫm một cái.
Cuối cùng, anh lướt qua tôi và đàn anh tiếp tục đi về phía trước.
Tảng đá trong lòng tôi rốt cuộc cũng rơi xuống.
Kết quả, đi được mấy bước, anh lại quay đầu lại.
Tim tôi lại nhấc lên tận cổ họng.
"Cô qua đây." Thanh âm anh trầm thấp, hơi nâng cằm, trong mắt lộ ra vẻ khinh thường.
Tôi?
Tôi nhìn đần anh, anh ấy cũng ngơ ra như tôi.
"Không tới?" Anh thoạt nhìn không có chút kiên nhẫn nào, "Vậy được, ở chỗ này giải quyết chuyện của chúng ta luôn đi."
"Chuyện... chuyện gì?" Tôi chột dạ muốn chết nhìn anh.
"..." Anh liếc qua đàn anh bên cạnh, cười cười, bình thản nói ra một câu: "Chuyện cô nhìn thấy cái đó của ông đây."
Tôi!!!
Không khí tĩnh mịch.
Khụ, đàn anh đánh vỡ cục diện bế tắc này: "Hai người nói chuyện đi, anh đi xem rượu còn đủ hay không."
Sau đó, liền chuồn mất.
10.
Cuối cùng, chỉ còn lại tôi và Hạ Thiên ở hành lang.
"Vừa rồi tôi không có nhắc tới cậu đâu." Trong lòng tôi có chút bất an.
Anh trợn trắng mắt: "Tôi còn chưa điếc."
Hừ!
Tôi nghĩ cách cứu vãn tình thế: "Tôi chỉ đùa với đàn anh mà thôi, đùa thôi mà."
"Ồ, ở trong nhà vệ sinh đàm luận với người khác về cái gì đó của con trai cũng là thuận miệng nói đùa?" Anh bắt đầu tính sổ.
"Không phải, cái đó..." Tôi thực sự đau đầu, hối hận vô cùng, "Thực xin lỗi, tôi không nên nói như vậy."
"Hừ..." Anh hừ lạnh một tiếng.
"Tôi thực sự không có cố ý." Tôi run rẩy không thôi, anh còn muốn tôi giải thích thế nào nữa?
"Ừ, không phải cố ý, lần trước thì là biến thái, vậy lần này thì sao? Cô đè tôi ra hôn, ai kề đao lên cổ bắt cô làm?" Anh hướng về phía tôi thổi ra một ngụm khói thuốc.
Sau đó nhìn chằm chằm tôi, xuyên qua làn khói, tôi thấy anh giống như yêu nghiệt câu hồn tôi vậy.
Bình tĩnh!
Tôi tự nhủ trong lòng, đừng bị sắc đẹp làm cho mê muội.
"Đây là quy tắc trò chơi, có phải tôi muốn đâu." Tôi thở dài.
"Ồ..." Anh hừ lạnh, "Ông đây nói sẽ chơi à?"
Cái này...
Tôi thừa nhận, lúc đó đúng là tôi có chút ấm đầu.
"Chuyện này mà cũng nói được? Tùy tiện đè người ta ra hôn, cô có còn là con gái không?" Anh giống như giận đến mất khống chế.
Sắc mặt vốn trắng của anh lại càng thêm trắng.
Tôi bị anh mắng cho đứng ngây ở đó, không dám nhìn anh, cũng không biết nên làm gì.
Nghĩ tới cái gì đó, tôi lấy điện thoại ra: "Thêm WeChat đi."
"Hửm?" Anh nhướng mi.
Giống như là càng tức giận hơn.
"Thêm một cái thôi mà." Tôi nói nhỏ.
"..." Anh bất đắc dĩ thở dài một hơi, "Không thêm được là không tha cho tôi?"
Nói xong liền lấy điện thoại ra, lướt lướt lấy ra mã rồi đưa tôi.
Vậy là cho hả?
Thế mà còn hung dữ nói khó nghe với tôi.
Tôi cũng tự biết mình đuối lý, cho nên yên lặng thêm WeChat của anh.
Ảnh đại diện của anh là Sesshoumaru, ảnh đại diện điển hình của mấy đứa trai tồi.
"Tha cho tôi được chưa, tôi không thích chị gái." Anh thẳng thắn nói.
Một câu làm huyết áp của tôi tụt xuống.
Anh đương nhiên là không thích chị gái rồi, anh chỉ thích phú bà thôi, tôi yên lặng nghĩ thế.
Thêm xong, tôi liền trả lại điện thoại cho anh.
"Hôn anh hết bao nhiêu tiền?" Tôi ngẩng đầu nhìn anh.
"Cái gì?" Anh ngớ ra.
"Tôi muốn gửi lì xì cho anh, chuyện hôn anh tối nay, coi như huề nhau đi?" Tôi chân thành nối.
Anh như bị dừng hình, ánh mắt nhìn tôi như muốn khoét một lỗ trên người tôi vậy.
"Một cái lì xì không đủ vậy thì hai cái cũng được, coi như cả chuyện ở nhà vệ sinh hôm đó nữa." Tôi yên lặng gửi cho anh hai cái bao lì xì to nhất, tiếp tục nói: "Tôi không có nhiều tiền nữa đâu."
Kết quả, tín hiệu ở thang lầu này lại không tốt, tôi gửi vài lần mà vẫn chưa thành công.
Làm hại tôi phải gửi đi gửi lại.
"Ba cái?" Anh cười khẽ cầm điện thoại hỏi tôi.
Tôi cúi đầu nhìn, thật đúng là gửi thưaf một cái?
Này...
Cũng không thể bảo anh gửi lại đi.
Nhưng mà không gửi lại, kia cũng là 200 tệ đó.
Khó xử quá.
"Dùng tiền mua chuộc tôi, còn gửi thêm một cái bao lì xì?" Quả nhiên là thích tiền sao, tôi thấy anh cười, ghé tới gần tôi, hạ thắt lưng xuống đối diện với tôi, phun ra một ngụm khói, "Có ý tứ gì đây, chị?"
Khoảng cách gần như vậy, lòng tôi bắt đầu hoảng loạn, nhịn không được nuốt nước miếng.
Anh đẹp trai quá.
Tôi mà là phú bà thì cũng nguyện ý tiêu tiền trên người anh.
Một loại ý tưởng mãnh liệt nảy sinh trong đầu tôi, tiếp theo, tôi nắm chặt tay, đánh bạo hôn nhẹ một cái lên khóe môi anh.
Một giây sau, tôi bật người lui về sau.
"Như vậy thì... huề rồi đi."
Trong nháy mắt, nụ cười của anh cứng lại, cả người đứng sững ở nơi đó.
Không khí có chút xấu hổ.
Lòng tôi lại hoảng loạn lên, trong đầu nhão thành một nhúm.
"Mẹ nó, cô..." Anh phản ứng lại, câu đầu tiên là chửi bậy một tiếng.
Hoãn vài giây, anh mới trấn định được, mặt đen lại.
Anh thở hổn hển nói một câu: "Đừng để tôi gặp lại cô nữa, đệch!"
Nói xong liền hung hăng đá văng lối thoát hiểm, rời đi.
Tôi ngơ ngác nhìn bóng dáng đi xa của anh.
Tôi lấy lại bao lì xì kia, anh còn tức giận?
Sau đó Đào Đào rủ tôi đi cùng cô ấy tới buổi tiệc mừng Giáng Sinh cùng với các đàn anh.
Đi rên đường, tôi với cô ấy luôn miệng nói về việc của Hạ Thiên.
Cô ấy hỏi: "Cậu nói bạn của người ta đẹp trai hơn người ta ngay trước mặt như thế, liệu em trai có xấu hổ không nhỉ?"
"Tại hắn sĩ diện thôi." Tôi nhỏ giọng nói thầm/
"Nghe nói hắn cung Bọ Cạp, cấm dục giữ mình, tính chiếm hữu rất mạnh, nhất định là ghen tị khi thấy người thích mình khen người khác đẹp rồi."
"Không thể nào." Lần đầu tiên tôi biết được trai Bọ Cạp đáng sợ như vậy đấy.
"Cho nên, chắc là cậu ta cũng có ý với cậu đi, vừa rồi cậu xin WeChat của bạn cậu ta, sắc mặt cậu ta cũng không tốt lắm."
"Cậu ấy không thích kiểu như tớ đâu."
Anh chỉ thích người có tiền thôi.
Vừa mới nói xong, tôi liền nhìn thấy người nào đó đứng ở ngay phía trước, hít một hơi thật sâu.
Oan gia ngõ hẹp mà.
"Mọi người đều cùng một trường hết mà, mau tới đây ngồi đi." Đàn anh của Đào Đào nhiệt tình tiếp đón chúng tôi qua đó.
Nói không xấu hổ là giả.
Đặc biệt là lúc tôi đi qua, cứ luôn cảm thấy có người nhìn mình chằm chằm.
Cảm giác không được tự nhiên lắm.
"Chơi một lúc rồi về." Đào Đào để tôi ngồi cạnh cô ấy.
Bởi vì đều là người trẻ tuổi, không trong chốc lát, Đào Đào đã quậy vào chung với đám người kia, hi hi ha ha ồn ào lên.
Tôi ngồi đó yên tĩnh uống nước ngọt, ngẫu nhiên sẽ trộm nhìn Hạ Thiên ở phía đối diện.
Anh vẫn cầm điện thoại như cũ, có vẻ như đang trả lời tin nhắn.
Không nói chuyện cũng không hòa cùng với đám người chơi trò chơi, im lặng đến kỳ quái.
Tôi nghĩ tới vị phú bà ở dưới lầu ngày hôm đó, kết hợp với việc anh cứ liên tục nhắn tin nãy giờ, âm thầm thở dài lắc đầu.
Anh cũng quá bận rộn rồi, có vẻ như không chỉ có một người.
Chậc chậc, ngày nghỉ như vậy mà chị gái phú bà cũng không có rảnh rỗi tới chơi với anh sao.
Nghĩ quá mức nhập tâm, chờ tôi lấy lại tinh thần thì phát hiện anh đã dừng xem điện thoại, ánh mắt thẳng tắp nhìn qua tôi.
Ánh mắt anh quá mức bức người, giống như là muốn đem một người sống sờ sờ như tôi thiêu cháy thành bộ xương khô vậy.
Tôi sợ tới mức cúi đầu xuống, lảng tránh.
Chờ tôi lại ngẩng đầu lên, chỗ ngồi đối diện đã trống không.
Anh đi rồi sao?
"Chúng ta chơi trò truyền đi!" Một nam sinh đề nghị.
"Được, được!"
"Chắc chưa? Dám chơi dám chịu đấy nhé!"
"Ai sợ ai chứ?"
...
Mọi người dường như là vô cùng hứng thú.
"Truyền giấy là trò gì?" Tôi thấp giọng hỏi Đào Đào.
"Là dùng miệng truyền giấy cho người bên cạnh."
"Dùng miệng!?"
"Sợ cái gì chứ, bên cạnh cậu là tớ, bên kia của cậu là đàn em nữ cơ mà."
"Cũng phải."
...
Lúc trò chơi đạt tới đỉnh điểm, Đào Đào nói cô ấy phải đi ra ngoài nghe điện thoại của mẹ.
Tôi không để ý lắm, chỉ là tiếp theo lại tới lượt của tôi, tôi khờ ra, trợn mắt.
Bên người tôi trống không, mà cách một chỗ của Đào Đào chính là đàn anh.
Vừa rồi còn thề son thề sắt bao nhiêu, hiện tại cũng chẳng có tác dụng gì.
Đàn anh dường như cũng có hơi ngại: "Hay là chờ em ấy về nhé?"
"Vậy không được!"
"Đàn anh anh chơi thế là không đẹp nha!"
"Đàn anh, học muội người ta cũng không tệ mà, trò chơi mà thôi, ngại gì chứ?"
Mọi người bắt đầu ồn ào.
Tôi run lên!
Nói không nên lời, mà căn bản cũng không biết nên nói cái gì.
Đàn anh không còn cách nào, đành phải đứng lên chuẩn bị đi tới.
Đúng lúc này...
"Hạ Thiên, cậu về rồi à?" Đối diện đột nhiên truyền tới một thanh âm.
Sau đó, trên đỉnh đầu tôi vang lên một thanh âm trong trẻo mà lạnh lùng: "Tôi ngồi đâu?"
Tôi vừa ngẩng đầu liền nhìn thấy khuôn mặt góc cạnh của anh, ở cái góc độ này, anh đẹp trai tới có chút quá đáng.
Trong lòng tôi run lên.
"Ngồi luôn đó đi, chỗ đó không có ai." Có nam sinh lên tiếng.
Lúc này tôi mới phát hiện, qua một hồi hỗn loạn, chỗ ngồi ban đầu của anh đã có nữ sinh khác ngồi vào.
Anh liếc tôi một cái, lại nhìn chỗ ngồi, rồi lại miễn cưỡng ngồi xuống.
Giây tiếp theo, tôi đột nhiên ngộ ra, bây giờ chẳng phải người tôi truyền giấy bằng miệng là anh sao?
"Chúng tôi đang chơi truyền giấy, mau truyền giấy cho Hạ Thiên đi!"
"Ôi, vừa vào đã có lộc ăn rồi."
"Mỹ nữ xinh đẹp, một đôi tác hợp."
Mọi người lại bắt đầu ồn ào lên.
Vành tai của tôi nóng bừng như phát sốt.
Muốn chết quá.
Tôi nghiêng người, muốn truyền giấy cho anh.
Anh lại nhàn nhã ngồi ở đó, nhìn chằm chằm tôi như thể đang nói: "Thử động vào ông đây xem."
Anh hỏi tôi có dám động không ấy hả?
Đương nhiên là không rồi.
Bởi vì tất cả mọi người đều đang nhìn, tôi do dự vài giây, vẫn liều chết tới gần.
"Không chơi." Anh lạnh như băng nói một câu.
Không chơi?
Người ở đây đều hít sâu một hơi.
Tôi cũng bị anh làm cho sợ tới mức rớt cả tờ giấy.
Tôi thua...
"Tôi thua rồi." Tôi thở dài một hơi, cũng thở phào nhẹ nhõm, "Phạt cái gì đây?"
Thà nhận phạt còn hơi miệng đối miệng với em trai ác ma này.
"Phạt là, cậu với người hợp tác với cậu hôn sâu 30s."
Lời vừa ra, cả phòng im lặng.
Tôi quay đầu nhìn Hạ Thiên mặt lạnh đi, lại nhìn mọi người.
Thôi hay là cứ giết tôi luôn đi được không.
"Đều chơi rồi, dám chơi dám chịu chứ."
"Coi như là trừng phạt thôi, mọi người đều là bạn học, không có sao đâu."
"Đúng thế, 30s trôi qua rất nhanh đó."
...
Mọi người luôn miệng thúc giục tôi.
Thúc giục tới mức tôi run lên.
Tôi nhìn anh ngồi đó, bộ dáng từ không chút quan tâm tới sắp sửa bùng nổ lên.
Ai bảo anh ngồi đây chứ, ngồi rồi mà không chơi, hại tôi thua trò chơi, còn phải nhận phạt.
Huống hồ, chuyện hôn môi này, con gái sẽ bất lợi hơn không phải sao?
Nhìn bộ dáng như bị phi lễ của anh, sao mà cảm giác anh còn là nạn nhân bị hại ghê hơn cả tôi vậy chứ?
Tức quá.
Tôi nắm chặt tay, yên lặng nói với bản thân: "Trò chơi mà thôi."
Sau đó liền quay đầu tiến tới.
Anh đại khái là không đoán được tôi sẽ xông tới bất ngờ như vậy, khiếp sợ tới mức quên đẩy tôi ra.
Bên tai âm thanh ồn ào, mà tôi lại chỉ nghe thấy tiếng trái tim đập vang dội ở trong lồng ngực.
Chờ lúc Đào Đào trở về, đầu óc tôi đã là một mảnh hỗn loạn.
"Đường Mật, cậu trâu thế."
Tôi...
Cảm ơn nhé.
Nghĩ tới vừa rồi Hạ Thiên đen mặt nói: "Còn lè lưỡi, cô có còn là con gái không vậy?"
Ngón chân của tôi tới giờ vẫn thấy xấu hổ tới mức co chặt lại.
Tạm biệt nhé, thế giới tươi đẹp.
Kiếp sau gặp lại.
Tôi cũng không hiểu vì sao mình lại làm vậy... đại khái là phản xạ có điều kiện đi?
Tôi thực sự muốn đi chết.
9.
Trò chơi vẫn còn tiếp tục.
Tôi nhìn chỗ trống duy nhất của Hạ Thiên, trong lòng nói không nên lời là cảm giác gì.
Anh giận sao?
Vì một trò chơi mà giận?
Nhỏ mọn như vậy?
Anh tức giận trực tiếp đi luôn, giống như anh ăn nhiều thiệt thòi lắm vậy.
Trong lòng tôi rầu rĩ, đứng dậy đi ra ngoài hít thở không khí.
Vừa mới đi ra ngoài, điện thoại lại nhận được tin nhắn WeChat.
[Váy kẻ caro đêm nay quá ngắn rồi.]
[Đừng nhìn chằm chằm nam sinh khác.]
[Tôi không thích.]
Ngón tay ấn trên màn hình của tôi run lên.
Phía sau dâng lên cảm giác rờn rợn.
Lại là số lạ?
Phản ứng đầu tiên của tôi là xoay người đi tìm Đào Đào, kết quả lại đụng phải một người.
Hù chết tôi.
"Đàn anh?"
Thấy rõ ràng người tới, tôi mới thở phào nhẹ nhõm.
"Dọa em à?" Đàn anh đi tới, hơi đẩy mắt kính.
"A... không có ạ." Tôi ổn định lại cảm xúc.
"Vừa rồi... có phải làm em xấu hổ rồi không." Anh ấy là đang nói tới trò chơi kia.
"Có chút." Thật ra tôi cũng không có tâm trạng nghĩ nhiều, trong lòng chỉ phát run vì dòng tin nhắn ban nãy.
Anh day day thái dương, "Là tại anh, anh nên cản bọn họ ồn ào lại mới đúng."
"Không sao ạ, trò chơi mà thôi." Tôi cười gượng.
"Có thể thêm WeChat không?" Anh nói rất khéo, tao nhã, thấy tôi không phản ứng lại nói thêm, "Đều là sinh viên cùng trường, về sau có chuyện gì thì có thể tìm anh."
"Vâng." Tôi dường như chẳng có lý do gì để từ chối cả.
Tôi lấy điện thoại ra, quét mã với anh.
"Còn muốn ở ngoài này nữa sao?" Anh hỏi.
"Dạ."
"Vậy có để ý anh cùng đứng đây không?" Anh cười hỏi.
"Không ạ." Sao có thể để ý chứ, thật ra trong lòng tôi vẫn còn sợ vì tin nhắn ban nãy, ở chung một chỗ với anh sẽ khiến tôi có cảm giác an toàn hơn.
Tôi cần điện thoại, nghĩ tới đoạn tin nhắn kia, trong lòng lo sợ bất an.
May mà, đàn anh cũng không có hỏi tôi, cũng không nói gì nhiều, cứ như vậy im lặng đợi với tôi.
Một lát sau, anh ấy phá vỡ trầm mặc: "Có lạnh không?"
Tôi hồi phục tinh thần: "Có chút ạ."
Vừa định nói là hay là vào thôi.
Kết quả anh bắt đầu cởi áo khoác ra, sau đó trên người đột nhiên bị phủ lên.
Hành động quá mức thân mật này khiến cho tôi hơi mất tự nhiên.
"Cảm ơn ạ." Tôi nghiêng đầu tự hỏi, anh là có ý gì?
Kết quả anh lại nói một câu: "Nếu ban nãy người ngồi cạnh em là anh... em có hôn không?"
Trong lòng tôi lộp bộp một chút.
Tôi cũng không phải đứa ngốc, tôi biết rõ anh ấy nói ra câu này là có ý gì.
Tôi ngửa đầu, cười nói: "Có chứ, không phải chỉ là trò chơi thôi sao? Cũng không phải là không thể."
"Ồ, trước đó em còn muốn WeChat của cậu ấy, anh còn nghĩ là em thích cậu ấy cơ."
"A, không phải đâu, trai Bọ Cạp em không đảm đương nổi." Tôi nhanh chóng phủ nhận.
"..." Biểu tình của anh tại thời khắc này thay đổi liên tục, sau đó cười cười.
Cuối cùng, ánh mắt anh dừng ở phía sau tôi.
Tôi theo ánh mắt của anh ấy nhìn qua, giây tiếp theo, người cứng đờ.
Hạ Thiên!
Mũ lưỡi trai màu đen đội ở trên đầu, hai tay đút túi, miệng ngậm điếu thuốc, chậm rãi đi từ thang lầu lên.
Xong rồi.
Phản ứng đầu tiên của tôi dĩ nhiên là nhớ lại ban nãy mình có nói bậy cái gì không.
Hình như... là có.
Mỗi một bước chân lên cầu thang của anh, lòng tôi như bị dẫm một cái.
Cuối cùng, anh lướt qua tôi và đàn anh tiếp tục đi về phía trước.
Tảng đá trong lòng tôi rốt cuộc cũng rơi xuống.
Kết quả, đi được mấy bước, anh lại quay đầu lại.
Tim tôi lại nhấc lên tận cổ họng.
"Cô qua đây." Thanh âm anh trầm thấp, hơi nâng cằm, trong mắt lộ ra vẻ khinh thường.
Tôi?
Tôi nhìn đần anh, anh ấy cũng ngơ ra như tôi.
"Không tới?" Anh thoạt nhìn không có chút kiên nhẫn nào, "Vậy được, ở chỗ này giải quyết chuyện của chúng ta luôn đi."
"Chuyện... chuyện gì?" Tôi chột dạ muốn chết nhìn anh.
"..." Anh liếc qua đàn anh bên cạnh, cười cười, bình thản nói ra một câu: "Chuyện cô nhìn thấy cái đó của ông đây."
Tôi!!!
Không khí tĩnh mịch.
Khụ, đàn anh đánh vỡ cục diện bế tắc này: "Hai người nói chuyện đi, anh đi xem rượu còn đủ hay không."
Sau đó, liền chuồn mất.
10.
Cuối cùng, chỉ còn lại tôi và Hạ Thiên ở hành lang.
"Vừa rồi tôi không có nhắc tới cậu đâu." Trong lòng tôi có chút bất an.
Anh trợn trắng mắt: "Tôi còn chưa điếc."
Hừ!
Tôi nghĩ cách cứu vãn tình thế: "Tôi chỉ đùa với đàn anh mà thôi, đùa thôi mà."
"Ồ, ở trong nhà vệ sinh đàm luận với người khác về cái gì đó của con trai cũng là thuận miệng nói đùa?" Anh bắt đầu tính sổ.
"Không phải, cái đó..." Tôi thực sự đau đầu, hối hận vô cùng, "Thực xin lỗi, tôi không nên nói như vậy."
"Hừ..." Anh hừ lạnh một tiếng.
"Tôi thực sự không có cố ý." Tôi run rẩy không thôi, anh còn muốn tôi giải thích thế nào nữa?
"Ừ, không phải cố ý, lần trước thì là biến thái, vậy lần này thì sao? Cô đè tôi ra hôn, ai kề đao lên cổ bắt cô làm?" Anh hướng về phía tôi thổi ra một ngụm khói thuốc.
Sau đó nhìn chằm chằm tôi, xuyên qua làn khói, tôi thấy anh giống như yêu nghiệt câu hồn tôi vậy.
Bình tĩnh!
Tôi tự nhủ trong lòng, đừng bị sắc đẹp làm cho mê muội.
"Đây là quy tắc trò chơi, có phải tôi muốn đâu." Tôi thở dài.
"Ồ..." Anh hừ lạnh, "Ông đây nói sẽ chơi à?"
Cái này...
Tôi thừa nhận, lúc đó đúng là tôi có chút ấm đầu.
"Chuyện này mà cũng nói được? Tùy tiện đè người ta ra hôn, cô có còn là con gái không?" Anh giống như giận đến mất khống chế.
Sắc mặt vốn trắng của anh lại càng thêm trắng.
Tôi bị anh mắng cho đứng ngây ở đó, không dám nhìn anh, cũng không biết nên làm gì.
Nghĩ tới cái gì đó, tôi lấy điện thoại ra: "Thêm WeChat đi."
"Hửm?" Anh nhướng mi.
Giống như là càng tức giận hơn.
"Thêm một cái thôi mà." Tôi nói nhỏ.
"..." Anh bất đắc dĩ thở dài một hơi, "Không thêm được là không tha cho tôi?"
Nói xong liền lấy điện thoại ra, lướt lướt lấy ra mã rồi đưa tôi.
Vậy là cho hả?
Thế mà còn hung dữ nói khó nghe với tôi.
Tôi cũng tự biết mình đuối lý, cho nên yên lặng thêm WeChat của anh.
Ảnh đại diện của anh là Sesshoumaru, ảnh đại diện điển hình của mấy đứa trai tồi.
"Tha cho tôi được chưa, tôi không thích chị gái." Anh thẳng thắn nói.
Một câu làm huyết áp của tôi tụt xuống.
Anh đương nhiên là không thích chị gái rồi, anh chỉ thích phú bà thôi, tôi yên lặng nghĩ thế.
Thêm xong, tôi liền trả lại điện thoại cho anh.
"Hôn anh hết bao nhiêu tiền?" Tôi ngẩng đầu nhìn anh.
"Cái gì?" Anh ngớ ra.
"Tôi muốn gửi lì xì cho anh, chuyện hôn anh tối nay, coi như huề nhau đi?" Tôi chân thành nối.
Anh như bị dừng hình, ánh mắt nhìn tôi như muốn khoét một lỗ trên người tôi vậy.
"Một cái lì xì không đủ vậy thì hai cái cũng được, coi như cả chuyện ở nhà vệ sinh hôm đó nữa." Tôi yên lặng gửi cho anh hai cái bao lì xì to nhất, tiếp tục nói: "Tôi không có nhiều tiền nữa đâu."
Kết quả, tín hiệu ở thang lầu này lại không tốt, tôi gửi vài lần mà vẫn chưa thành công.
Làm hại tôi phải gửi đi gửi lại.
"Ba cái?" Anh cười khẽ cầm điện thoại hỏi tôi.
Tôi cúi đầu nhìn, thật đúng là gửi thưaf một cái?
Này...
Cũng không thể bảo anh gửi lại đi.
Nhưng mà không gửi lại, kia cũng là 200 tệ đó.
Khó xử quá.
"Dùng tiền mua chuộc tôi, còn gửi thêm một cái bao lì xì?" Quả nhiên là thích tiền sao, tôi thấy anh cười, ghé tới gần tôi, hạ thắt lưng xuống đối diện với tôi, phun ra một ngụm khói, "Có ý tứ gì đây, chị?"
Khoảng cách gần như vậy, lòng tôi bắt đầu hoảng loạn, nhịn không được nuốt nước miếng.
Anh đẹp trai quá.
Tôi mà là phú bà thì cũng nguyện ý tiêu tiền trên người anh.
Một loại ý tưởng mãnh liệt nảy sinh trong đầu tôi, tiếp theo, tôi nắm chặt tay, đánh bạo hôn nhẹ một cái lên khóe môi anh.
Một giây sau, tôi bật người lui về sau.
"Như vậy thì... huề rồi đi."
Trong nháy mắt, nụ cười của anh cứng lại, cả người đứng sững ở nơi đó.
Không khí có chút xấu hổ.
Lòng tôi lại hoảng loạn lên, trong đầu nhão thành một nhúm.
"Mẹ nó, cô..." Anh phản ứng lại, câu đầu tiên là chửi bậy một tiếng.
Hoãn vài giây, anh mới trấn định được, mặt đen lại.
Anh thở hổn hển nói một câu: "Đừng để tôi gặp lại cô nữa, đệch!"
Nói xong liền hung hăng đá văng lối thoát hiểm, rời đi.
Tôi ngơ ngác nhìn bóng dáng đi xa của anh.
Tôi lấy lại bao lì xì kia, anh còn tức giận?