Chương 4
11.
Trên đường về phòng, tôi rất hối hận.
Lúc đó tôi bị sắc đẹp dụ dỗ, nhất thời khống chế không được...
Tới ghế dài, tôi phát hiện mọi người không còn chơi trò truyền giấy nữa.
"Hạ Thiên quay lại mắng cái quy tắc trò chơi này một trận đấy, thiếu chút nữa là lật bàn luôn rồi." Đào Đào kéo tôi nhỏ giọng nói.
"A? Cậu ấy mắng gì?" Hạ Thiên đã ngồi ở đối diện, tôi không dám nhìn anh.
"Chơi vui không? Lần sau cấm cho chơi nữa." Đào Đào nói xong còn làm một động tác cắt cổ, "Cũng không biết người nào không có mắt mà chọc cậu ta xù lông như vậy nữa."
Lòng tôi lộp bộp vài tiếng.
Cái đứa không có mắt đó đang ở ngay bên cạnh cậu đây.
Tôi bưng đồ uống lên che giấu vẻ lúng túng của mình.
Sau khi tan cuộc, đàn anh cảm thấy thời gian đã quá muộn, cho nên liền đưa tôi và Đào Đào về phòng ngủ.
Lúc tới bên ngoài, Hạ Thiên và đám anh em của anh đã đứng chờ xe ở ven đường.
"Chỗ chúng tôi còn thừa một chỗ, mọi người có muốn ghép chung không?" Học trưởng hỏi bọn họ.
"Đúng rồi đúng rồi, Hạ Thiên, cậu tới đây đi." Đào Đào nhanh chóng phụ họa.
Hạ Thiên hút thuốc, cũng không quay đầu lại, dư quang khẽ liếc tôi một cái: "Không cần."
Kiêu cái gì chứ?
Cần anh ngồi sao?
"Vậy, anh ơi, em có thể qua đó ngồi với bọn họ không?" Lại là nam sinh kia.
"..." Hạ Thiên hừ lạnh một tiếng, nụ cười như giấu dao, "Ngồi đi."
"Thôi... thôi ạ, em vẫn nên đi cái khác thì hơn." Nam sinh sợ tới mức không dám ra tiếng.
Buổi tối quay về phòng ngủ, bởi vì quá mệt mỏi, tôi lập tức liền đi ngủ luôn.
Ngày hôm sau, Đào Đào hưng phấn lay tôi tỉnh lại.
"Đường Đường, cậu thêm bạn với Hạ Thiên rồi hả?"
Tôi nhập nhèm mở mắt, còn chưa có hoàn toàn tỉnh lại.
"Ừ."
"Mau mau mau, mau chia sẻ cho tớ với!"
"Tự lấy điện thoại đi."
...
Qua nửa tiếng sau.
Tôi lại bị cô ấy đánh thức.
"Sao cậu ấy không đồng ý tớ vậy?" Đào Đào hỏi tôi.
Trong đầu tôi là một mảnh hỗn loạn.
"Chắc là... cậu ấy sẽ không thêm người bình thường đi."
Anh ấy chỉ thêm bạn với phú bà thôi.
Tôi nên nói với cô ấy thế nào cho uyển chuyển đây?
"Có ý gì? Tớ thấy cậu cho cậu ta mấy bao lì xì max hạn mức liền?"
"Ừ... ừm... tại tớ phát tài." Tôi hàm hồ nói.
"Tặng lì xì mới có thể thêm bạn?"
"Ừ ừ, cậu để yên cho tớ ngủ đi." Tôi lai chùm chăn lên đầu, ngủ tiếp.
Tôi vạn lần không nghĩ tới, bởi vì cái câu nói ậm ừ kia của tôi mà trường học đã lan truyền một câu, WeChat của Hạ Thiên phải tặng ba bao lì xì max hạn mức mới có thể kết bạn.
Chuyện này truyền bá rộng khắp các group trường học, lớp chuyên ngành các kiểu.
"Hạ Thiên kia cũng đúng là không tầm thường, trước kia có tin đồn hắn chỉ chơi với người có tiền, bây giờ lại trực tiếp bán WeChat của mình ra ngoài luôn?"
"Đúng vậy, ỷ vào cái mặt đẹp mà muốn làm gì thì làm."
"Vậy nếu cho các cậu tiền gửi ba bao lì xì cho hắn để lấy WeChat, các cậu có lấy không?"
"Lấy chứ, có thể thêm bạn, có phát bốn cái tôi cũng đồng ý."
Trên đường tới phòng thực hành, tôi nghe thấy hai nữ sinh phía trước đang thảo luận việc này, cho nên kinh hoảng tới mức nổi một thân da gà.
Thôi chết mịa tôi rồi.
12.
Từ ngày hôm đó sau khi thêm WeChat xong, chúng tôi cũng không có liên hệ qua.
Hơn nữa ngày hôm sau, tiền lì xì quá thời hạn không có người nhận lại tự động quay về túi của tôi.
Tôi hỏi một câu, anh lại không trả lời, tới bây giờ vẫn không để ý tới tôi.
Một tháng rồi còn gì.
Hay là kéo đen tôi rồi.
Ngày đó tôi nói với Đào Đào chuyện biến thái nhắn tin cho tôi, cô ấy còn cùng tôi phân tích một phen.
"Biết cậu mặc váy kẻ caro, lại biết cậu nhìn chằm chằm Hạ Thiên, mẹ nó, chẳng lẽ tối hôm đó hắn ta ở bữa tiệc tối ấy?"
"Cậu đừng làm tớ sợ." Tôi hoảng sợ rụt đầu.
Cái lúc mà tôi nhiệt tình múa may vung vẩy đèn huỳnh quang, hắn lại ở cách đó không xa, thậm chí là ngay sát gần nhìn chằm chằm tôi?
"Hắn nói hắn không thích, có phải có thể sẽ động thủ với tình địch không?"
"Hạ Thiên? Cậu ấy thì tính là tình địch gì..."
"Biến thái cũng không có nghĩ như cậu đâu."
...
Sắp tới kỳ nghỉ mới, tiến độ thực hành của tôi phải đẩy nhanh hơn, ở trước năm mới phải hoàn thành hơn nửa, nếu không sẽ không kịp nữa.
Tôi lại bắt đầu thức đêm làm thực hành.
Cái tên biến thái kia gần đây khá im lặng, một đoạn thời gian dài rồi mà cũng không nhắn thêm cho tôi tin nào.
Lúc tối làm thí nghiệm, trong đầu tôi còn suy nghĩ tới việc này.
Lúc làm được một nửa, tôi nhận được một tin nhắn WeChat.
Màn hình hiển thị là Hạ Thiên gửi.
Hạ Thiên?
Tôi nhanh chóng mở ra.
Là một loạt ảnh chụp màn hình.
[Em trai, chị gửi cho em bốn cái bao lì xì liền, em kết bạn với chị gái có được không?]
[Em trai, chị gửi cho em 888 đó, em đồng ý một cái nha.]
[Em trai, em kết bạn trước được không, như thế chị mới có thể phát bao lì xì cho em nha.]
[Em trai, hẹn hò không, nghe nói chỉ cần ba bao lì xì là có thể hẹn em.]
...
Một loạt tin nhắn xin thêm bạn khiến da đầu tôi run lên.
Sau đó, anh lại gửi một dấu [?] rõ to qua đây.
Tôi bị Đào Đào hố chết rồi.
Đúng là vẫn không thể tránh khỏi bị anh hỏi tội mà.
[Nếu tôi nói đây là hiểu lầm, cậu có tin không?] Tôi run rẩy nhắn qua.
Bên kia hồi âm ngay.
[Là cô, cô có tin không?] Anh hỏi lại tôi.
[Không tin.]
Ai mà tin được chứ, tôi cũng cảm thấy là cái hiểu lầm này không thể giải thích rõ được mà.
[...] Trả lời tôi là một loạt dấu chấm im lặng.
Tôi nghĩ lại hành vi gần đây của mình, đích xác là không thỏa đáng.
Vì thế, tôi quyết định gọi điện thoại nói chuyện rõ ràng với anh.
Gọi qua một lúc, bên kia mới nhận.
"Alo."
"Ừm."
"Cậu đang ở đâu vậy?" Tôi hỏi anh.
Tôi nghĩ vẫn là nên giáp mặt giải thích mới ổn, bị mắng cũng được, dù sao vẫn phải đối mặt.
"Hỏi làm gì?" Thanh âm của anh trầm trầm khàn khàn.
Nghe qua, không giống như bình thường, hình như là uống rượu.
"Gần đây xảy ra nhiều chuyện, tôi nghĩ nên gặp trực tiếp giải thích với cậu. Cậu có tiện không?"
"Giải thích?" Đầu bên kia, anh cúi đầu cười khẽ một tiếng, khinh thường nói: "Muốn giải thích cái gì?"
"Này... tôi không biết nữa, cậu muốn tôi đi làm sáng tỏ tin đồn này, tôi có thể giúp cậu." Tôi đúng là không nghĩ ra cách nào ổn hơn nữa.
"Làm sáng tỏ thế nào? Nói với người khác, cô nhìn của tôi một lần, hôn tôi hai lần, cho nên mới phát cho tôi ba cái bao lì xì?"
A cái này...
"Cũng không thể nói như vậy được." Trán tôi hiện lên ba vạch đen.
"Ừ, cô tiếp tục đi, tiếp tục nghĩ xem nên làm gì." Anh đúng là say không nhẹ, có kiên nhẫn tới vậy cơ mà.
Có kiên nhẫn làm khó tôi.
"Cậu ở đâu vậy, có ở phòng thực hành không? Tôi qua đó nhé? Chúng ta thương lượng chút xem nên nói thế nào?" Tôi chân thành nói.
Việc này, tôi phải bàn bạc kỹ hơn.
"..." Bên kia trầm mặc một lúc lâu, lâu tới mức tôi còn tưởng là anh cúp máy rồi, anh mới lên tiếng: "Muốn làm gì?"
Tôi: "..."
"Không làm gì hết, không đúng, tôi có thể làm gì cậu chứ?" Tôi cạn lời, "Hơn nữa cậu mới là người say đấy."
"Cô có khả năng hơn." Anh trêu chọc tôi.
"Tôi không phải người như vậy." Tôi giơ tay lên, "Thề luôn."
"Hừ..." Anh hừ lạnh một tiếng, "Qua đây đi."
13.
Em trai bây giờ không có đứa nào dễ chọc cả.
Miệng độc, thái độ lạnh lại còn bày ra cái tư thế kiêu căng này nữa.
Còn dám ra lệnh sai tôi qua đó?
Tôi còn chưa làm xong bài thực hành nữa, thu dọn qua loa một chút, nghĩ nói với anh vài câu rồi sẽ trở về làm tiếp.
Phòng thực hành của anh nằm ở tòa nhà khác, cách tòa thực hành của tôi một đoạn hành lang bắc qua.
Bởi vì hai tòa này hai lĩnh vực khác nhau cho nên đoạn hành lang bắc qua này có rất ít người qua lại.
Càng đừng nói là cái giờ này, càng không thể có người đi ở đây được.
Thật ra tôi có hơi sợ, bởi vì, chỗ này không có đèn.
Lúc đi lên, tôi luôn vểnh tai nghe động tĩnh sau lưng.
Một trận gió thổi qua, tôi nghe được thanh âm gió thổi qua áo ở phía sau.
Tôi sợ tới mức không dám dừng lại.
Tôi lấy điện thoại ra, mở camera trước, muốn nhìn xem đằng sau có người nào hay không.
Vừa mở ra, tôi liền nhìn thấy có một cái bóng lướt qua hàng hiên phía sau.
Trong lòng nháy mắt co lại thành một nhúm.
Tôi vừa nhanh chóng đi về phía trước, vừa bối rối mở WeChat ra.
Không còn kịp nữa, WeChat vẫn còn dừng lại ở giao diện trò chuyện với Hạ Thiên.
Tôi gọi qua.
Không đợi anh nghe, tôi liền đặt bên tai, làm bộ gọi điện thoại.
"Cậu đang đợi tôi sao?"
"Sắp tới sắp tới rồi! Cậu qua đây đi!"
"Sao cơ, đám anh em của cậu cũng tới hả?"
"Được được."
...
Tôi một mình lớn tiếng tự biên tự diễn một vở kịch.
Thật vất vả mới đi tới cửa thang máy, tôi lại thấy thang máy đang bảo trì.
Hạ Thiên ở trên tôi một tầng.
Tôi chỉ có thể đi cầu thang bộ, giờ có muốn quay lại cũng không được nữa.
Nhưng loại tình huống này, tôi cũng không dám đi thang bộ.
Tôi gọi cho Hạ Thiên, anh căn bản không nghe.
Tôi thậm chí còn không xác định được anh có phải đang đùa mình không, có phải là anh căn bản không có ở trên đó?
Xong rồi.
Ngay tại khi tôi do dự nên làm gì, dư quang liền nhìn thấy ở hành lang đối diện dường như có một cái bóng đen.
Tôi nghĩ cũng không nghĩ nữa, bật người trốn vào một căn phòng thực hành.
Tôi ngồi xổm ở sau cửa, xuyên qua khe hở nhìn ra bên ngoài, sợ tới mức cả người đổ mồ hôi.
Mắt thấy bóng đen bên ngoài chậm rãi tới gần, lòng tôi nhấc lên tận cổ.
Có thể là hôm nay tôi sẽ...
Trong đầu tôi lướt qua rất nhiều hình ảnh biến thái tàn nhẫn.
Mẹ ơi... cứu con...
Bóng đen kia đi đường rất nhẹ, lối đi nhỏ bên ngoài cũng không có đèn, một mảnh tối đen, tôi căn bản không nhìn ra là ai.
Nhưng mà dưới tình huống thế này, tất cả giác quan của tôi đều như được phóng đại lên.
Tôi thậm chí có thể nghe được tiếng hít thở rất nhỏ của hắn.
Mắt thấy hắn sắp đi tới trước mặt tôi, điện thoại trong tay tôi lại sáng lên.
Tôi ngây ra.
Một giây sau liền phản ứng lại, trực tiếp ấn tắt.
Tôi nhìn chằm chằm bên ngoài, ngừng thở.
Một giây, hai giây, ba giây...
Hít...
Tôi hít sâu một hơi.
Cái bóng kia rốt cuộc cũng đi qua, tôi run rẩy mở điện thoại, đem ánh sáng chỉnh tới mức thấp nhất.
Tôi phát hiện Hạ Thiên gọi lại cho tôi.
Giờ khắc này tôi thật sự cảm ơn vì lúc làm thực hành mình thường có thói quen tắt âm.
Nếu không thì, ban nãy Hạ Thiên gọi lại, tiếng chuông kia, tôi không dám nghĩ sẽ xảy ra chuyện gì.
Có thể trực tiếp tiễn tôi sang thế giới bên kia luôn mất.
Tôi hít sâu mấy hơi, nhắn tin cho anh.
Nhưng mà vì khẩn trương, tay run lên, đánh sai tùm lum.
[Tôi sợ.]
[Tên biến thái kia lại tới.]
[Cứu tôi.]
[Tôi sợ lắm.]
[Cầu xin cậu, thật sự tôi rất sợ.]
[Tôi thực sự không có lừa cậu.]
...
Tôi không ngừng gửi tin nhắn cho anh.
Hy vọng vào anh, dù biết có thể anh chỉ nhìn một cái rồi không thèm trả lời tôi.
Tôi hy vọng anh có thể tin tưởng tôi, qua đây giúp tôi.
Tôi gõ hơn mười tin, tôi sợ hãi, sợ với cái tính tình của anh, sẽ cảm thấy tôi phiền, có thể sẽ trực tiếp kéo đen tôi.
Làm sao đây?
Tôi lại gửi tin nhắn cho Đào Đào.
[Đào Đào, tớ đang ở tòa thực hành, tên biến thái kia lại đi theo tớ."
[Tớ phải trốn, nhưng tớ sợ.]
[Cậu mau tới tìm tớ.]
Còn chưa có gửi hết, điện thoại đã cảnh báo pin chỉ còn 5%.
Thôi xong rồi.
Đào Đào có chạy tới thì cũng không thể liên lạc được với tôi.
Tôi tuyệt vọng.
Đúng lúc này...
[Ở chỗ nào?] Một tin nhắn WeChat gửi tới.
Là Hạ Thiên!
Tôi lại thấy được hy vọng.
[Ở căn phòng cuối hành lang.]
[Phòng bao nhiêu?"]
Phòng bao nhiêu?
Tôi không biết, tôi trốn vào đây một cách bất ngờ, tôi không quen thuộc chỗ này cho nên cũng không biết.
[Tôi không biết.] Tôi muốn khóc, [Điện thoại tôi sắp hết pin rồi.]
[Phát định vị đi.]
[Tắt điện thoại ngồi yên đó.]
[Cô tốt nhất đừng có gạt tôi.]
[Chờ đó.]
Anh lại gửi liên tiếp vài tin.
Tôi nghe theo, phát định vị qua, tắt màn hình, ngồi yên ở tại chỗ chờ.
Chờ qua vài phút, tôi có cảm giác như mình đã trải qua vài đời rồi vậy.
Tôi bắt đầu nghĩ tới, có khi nào định vị của tôi không chính xác hay không? Bởi vì định vị luôn dễ nhầm mà, tôi phải xem lại mới được.
Nhưng mà, điện thoại đã tự động tắt.
Tôi đột nhiên nhớ tới, tôi quên nói với anh là tôi đang ở dưới lầu của anh một lầu, anh có thể hay không nghĩ là tôi ở lầu bên trên?
Xong rồi, chuyện này thực sự rất quan trọng.
Tôi khóc vì sự ngu ngốc của mình.
Nghĩ nghĩ, tôi liền buông xuôi.
Anh chắc chắn sẽ không tìm được tôi.
Đợi qua rất lâu, tôi nhìn xung quanh tối như mực, một mảnh lạnh lẽo, đáy lòng vô cùng tuyệt vọng.
Đột nhiên, bên ngoài có tiếng người đi đường.
Tôi dựng lỗ tai, ngừng thở.
"Cô ở đâu?" Thanh âm vừa ra, đèn hành lang liền sáng lên.
Là Hạ Thiên!
Trong nháy mắt, tôi cảm thấy đầu óc trống rỗng, cơ thể cương cứng, kích động tới mức yết hầu không phát ra được chút âm thanh nào.
Anh chậm rãi tới gần, ở bên ngoài nói: "Là tôi."
Một tiếng "là tôi" này, nói vô cùng ôn nhu
Trong lòng tôi bồn chồn, tay chậm rãi đẩy cửa phòng thực hành ra.
Anh nghe được thanh âm, xoay người, cứ như vậy đứng ở đó nhìn từ trên xuống tôi đang chật vật đất.
Anh có thể là chưa từng thấy tôi như vậy, hoặc là không nghĩ tới tôi sẽ chật vật như vậy, cho nên có chút hoảng hốt.
Tạm dừng một chút, anh đi tới vươn tay với tôi.
"Ra đây." Anh nhìn tôi chằm chằm, cảm xúc trong mắt rất phức tạp.
"Ừm." Tôi cầm tay anh, chậm rãi đứng lên.
Tôi tận lực biểu hiện mình trấn định, không có chật vật như vậy.
Anh nhìn tôi, muốn nói lại thôi.
Cuối cùng vẫn nắm chặt tay tôi: "Thở ra."
Lúc này tôi mới phát hiện là mình ngừng thở từ nãy tới giờ.
Tôi không nói một lời, bị anh dắt ra ngoài.
Anh dừng lại, cúi đầu nhìn tôi: "Còn sợ cái gì?"
"Không có... chỉ là... sợ." Tôi quả thực không dám nhớ lại quãng thời gian vừa rồi có trải nghiệm gì.
Anh thở dài một hơi: "Yên tâm, cho dù tôi có uống say hơn nữa thì vẫn có thể phế một chân của gã."
Tôi ngẩn người.
"Tôi không phải sợ cậu đánh không lại."
"Vậy cô sợ cái gì?" Anh hỏi lại tôi.
"Sợ cậu không tin tôi, sợ cậu không đi tìm tôi, lại sợ cậu không tìm thấy tôi." Tôi nói xong liền nức nở, "Nghĩ lại đều sợ."
"..." Anh sững sờ tại chỗ, không lên tiếng.
Sợ hãi trong nội tâm chợt phóng thích cả ra, mũi tôi chua xót, rốt cuộc cũng không nhịn được, đứng ở tại chỗ đè nặng tiếng khóc.
Khóc được một lúc, tôi cũng không biết anh có biểu tình gì nữa.
Tôi cũng không nhịn được, chỉ là rất muốn khóc.
Giây tiếp theo, đầu tôi đột nhiên bị ôm dựa vào trong một lồng ngực rộng lớn.
"Sợ cô rồi, khóc đi." Thanh âm truyền từ đỉnh đầu xuống, anh cứ như vậy lẳng lặng chờ tôi khóc xong.
Khóc một hồi lâu, lòng tôi giảm bớt sợ hãi, ngẩng đầu nhìn anh.
Vừa lúc chạm phải ánh mắt anh cũng đang nhìn tôi.
Sau khi gặp gỡ, tôi lại có chút không được tự nhiên mà né tránh.
"Bây giờ đi đâu?" Thanh âm anh có hơi khàn, cũng không nhìn tôi.
"Không biết." Tôi bị dọa tới quên mất ý định ban đầu lúc đi tìm anh.
"Không biết?" Anh bị tôi làm cho tức tới bật cười, "Đêm nay tôi ở phòng thí nghiệm, cô đây là muốn về phòng đi ngủ hay là đi theo tôi?"
"Đi theo cậu." Tôi trả lời rất nhanh.
Biểu tình anh cứng lại, lại có chút bất đắc dĩ.
"Cô đi theo tôi làm gì, chỗ của tôi không có chăn."
"Cái đó... cậu có thể tới phòng thí nghiệm của tôi?" Tôi đột nhiên nhớ ra chuyện quan trọng nhất.
Tôi:?
"Bài thực hành của tôi vẫn chưa xong, mới được có một nửa đã phải đi tìm cậu." Tôi ấm ức.
Anh liếm liếm môi, bộ dáng có chút đau đầu: "Chị gái, đã như vậy rồi còn thực hành gì nữa chứ."
Nói tới đây, trong lòng tôi một trận chua xót.
"Cậu không biết đâu, bài thực hành kia của tôi nhất định phải tiếp tục, nếu không thì cả ngày hôm nay của tôi là không công rồi." Thực hành chó má, đúng là đáng chết mà.
"Mẹ khiếp, cái thực hành gì mà trâu thế, mỗi ngày đều làm muộn như vậy, biến thái không chọn cô mới là lạ đấy." Anh khinh bỉ mắng tôi một câu.
"..." Anh nói rất đúng, nhưng tôi biết làm thế nào được.
Hai chúng tôi trầm mặc vài giây.
Anh hạ mắt, nhìn đồng hồ, thở dài: "Nửa tiếng, tôi chỉ có thể ở cùng cô nhiều nhất nửa tiếng."
"Cậu sẽ tới phòng thực hành của tôi sao?" Lòng tôi có chút vui mừng.
"Không thì sao?" Anh tức giận đáp một câu.
"Em trai thật tốt quá." Tôi cảm kích giữ chặt tay anh, phát hiện ánh mắt anh không đúng, lại bật người buông ra, lấy lòng nhìn anh.
"Đừng mẹ nó làm nũng với tôi, tôi không phải em trai cô." Anh hất tay tôi ra.
"Có thể ở lại một tiếng nữa không?" Tôi nhỏ giọng hỏi anh, "Có được không?"
"A... được một tấc lại muốn tiến thêm một thước à." Anh hừ lạnh một tiếng, xoay người đi về phía phòng thực hành bên kia của tôi, "Đi nhanh."
Tôi nhanh chóng chạy theo.
Bởi vì sợ hãi, tôi thậm chí còn tiến tới túm lấy góc áo của anh.
Anh dừng lại, nhìn tay tôi, tôi sợ tới mức bật người thả ra.
"Cứ túm đi, không lát nữa lại có người khóc ra đấy."
Được phép túm áo, tôi liền nhanh chóng túm lấy áo anh đi theo.
Tôi cúi đầu, lúc này mới nhìn thấy tay trái anh cầm một cây côn.
"Cậu... cậu cầm côn làm gì?" Tôi hỏi anh.
"Đánh người chứ làm gì." Anh lườm tôi.
"Cậu như vậy nhỡ đánh chết người thì sao?" Thật dọa người mà.
"Làm sao, mạng mình còn không bảo đảm được, còn thương hại biến thái à?"
"Không phải, tôi chỉ lo lắng..."
"Lo lắng cái gì, yên tâm, phế rồi không cần cô phụ trách, loại cậy mạnh bắt nạt yếu như kia, là thiếu đòn."
"Ồ."
Sau đó lúc làm thí nghiệm, tôi thậm chí còn 10 phần có cảm giác an toàn bởi vì có anh ở đây.
Tuy rằng, anh có chút mỏ hỗn, nhưng làm bạn gái của anh sẽ rất hạnh phúc đi.
"Phát ngốc cái gì, chị gái, làm nhanh lên, nuôi cá à?"
Lời nói của em trai đánh gãy suy nghĩ của tôi, tôi hồi thần, nhanh tay làm thí nghiệm.
"Cậu có buồn ngủ không?" Tôi hỏi anh.
"Ngủ cái con khỉ." Anh châm một điếu thuốc, ấn vị trí nơi thái dương, giống như không quá thoải mái, "Ông đây chỉ muốn nôn."
Muốn nôn?
A!
Tôi thiếu chút nữa quên là anh uống nhiều.
Anh nằm dài trên ghế trong phòng thí nghiệm cũng không quá thoải mái, sắc mặt thoạt nhìn trắng bệch, giống như rất khó chịu.
"Vậy cậu nhanh đi nôn đi." Tôi giục anh.
"Tôi đi? Cô ở đây một mình không sợ?" Thanh âm nghe có chút yếu ớt.
"Sợ chứ." Tôi đúng là quên mất chuyện này.
"Thế thì làm nhanh lên." Anh dập thuốc, nhắm mắt như đang nghỉ ngơi.
"Được."
Tôi có chút áy náy.
Cho nên đẩy nhanh tốc độ làm thí nghiệm.
Sau khi làm xong, tôi đi gọi anh, mới phát hiện anh thế nhưng ngủ rồi.
"Hạ Thiên, Hạ Thiên..." Tôi nhẹ lay anh.
Không nhúc nhích.
Tôi lo lắng đưa ngón tay lên giữa mũi anh.
Qua một lúc lâu, anh mới cau mày, hơi hơi trợn mắt: "Còn chưa có chết."
Hung quá!
Tôi nghiêm chỉnh lui sang một bên.
Trên đường về phòng, tôi rất hối hận.
Lúc đó tôi bị sắc đẹp dụ dỗ, nhất thời khống chế không được...
Tới ghế dài, tôi phát hiện mọi người không còn chơi trò truyền giấy nữa.
"Hạ Thiên quay lại mắng cái quy tắc trò chơi này một trận đấy, thiếu chút nữa là lật bàn luôn rồi." Đào Đào kéo tôi nhỏ giọng nói.
"A? Cậu ấy mắng gì?" Hạ Thiên đã ngồi ở đối diện, tôi không dám nhìn anh.
"Chơi vui không? Lần sau cấm cho chơi nữa." Đào Đào nói xong còn làm một động tác cắt cổ, "Cũng không biết người nào không có mắt mà chọc cậu ta xù lông như vậy nữa."
Lòng tôi lộp bộp vài tiếng.
Cái đứa không có mắt đó đang ở ngay bên cạnh cậu đây.
Tôi bưng đồ uống lên che giấu vẻ lúng túng của mình.
Sau khi tan cuộc, đàn anh cảm thấy thời gian đã quá muộn, cho nên liền đưa tôi và Đào Đào về phòng ngủ.
Lúc tới bên ngoài, Hạ Thiên và đám anh em của anh đã đứng chờ xe ở ven đường.
"Chỗ chúng tôi còn thừa một chỗ, mọi người có muốn ghép chung không?" Học trưởng hỏi bọn họ.
"Đúng rồi đúng rồi, Hạ Thiên, cậu tới đây đi." Đào Đào nhanh chóng phụ họa.
Hạ Thiên hút thuốc, cũng không quay đầu lại, dư quang khẽ liếc tôi một cái: "Không cần."
Kiêu cái gì chứ?
Cần anh ngồi sao?
"Vậy, anh ơi, em có thể qua đó ngồi với bọn họ không?" Lại là nam sinh kia.
"..." Hạ Thiên hừ lạnh một tiếng, nụ cười như giấu dao, "Ngồi đi."
"Thôi... thôi ạ, em vẫn nên đi cái khác thì hơn." Nam sinh sợ tới mức không dám ra tiếng.
Buổi tối quay về phòng ngủ, bởi vì quá mệt mỏi, tôi lập tức liền đi ngủ luôn.
Ngày hôm sau, Đào Đào hưng phấn lay tôi tỉnh lại.
"Đường Đường, cậu thêm bạn với Hạ Thiên rồi hả?"
Tôi nhập nhèm mở mắt, còn chưa có hoàn toàn tỉnh lại.
"Ừ."
"Mau mau mau, mau chia sẻ cho tớ với!"
"Tự lấy điện thoại đi."
...
Qua nửa tiếng sau.
Tôi lại bị cô ấy đánh thức.
"Sao cậu ấy không đồng ý tớ vậy?" Đào Đào hỏi tôi.
Trong đầu tôi là một mảnh hỗn loạn.
"Chắc là... cậu ấy sẽ không thêm người bình thường đi."
Anh ấy chỉ thêm bạn với phú bà thôi.
Tôi nên nói với cô ấy thế nào cho uyển chuyển đây?
"Có ý gì? Tớ thấy cậu cho cậu ta mấy bao lì xì max hạn mức liền?"
"Ừ... ừm... tại tớ phát tài." Tôi hàm hồ nói.
"Tặng lì xì mới có thể thêm bạn?"
"Ừ ừ, cậu để yên cho tớ ngủ đi." Tôi lai chùm chăn lên đầu, ngủ tiếp.
Tôi vạn lần không nghĩ tới, bởi vì cái câu nói ậm ừ kia của tôi mà trường học đã lan truyền một câu, WeChat của Hạ Thiên phải tặng ba bao lì xì max hạn mức mới có thể kết bạn.
Chuyện này truyền bá rộng khắp các group trường học, lớp chuyên ngành các kiểu.
"Hạ Thiên kia cũng đúng là không tầm thường, trước kia có tin đồn hắn chỉ chơi với người có tiền, bây giờ lại trực tiếp bán WeChat của mình ra ngoài luôn?"
"Đúng vậy, ỷ vào cái mặt đẹp mà muốn làm gì thì làm."
"Vậy nếu cho các cậu tiền gửi ba bao lì xì cho hắn để lấy WeChat, các cậu có lấy không?"
"Lấy chứ, có thể thêm bạn, có phát bốn cái tôi cũng đồng ý."
Trên đường tới phòng thực hành, tôi nghe thấy hai nữ sinh phía trước đang thảo luận việc này, cho nên kinh hoảng tới mức nổi một thân da gà.
Thôi chết mịa tôi rồi.
12.
Từ ngày hôm đó sau khi thêm WeChat xong, chúng tôi cũng không có liên hệ qua.
Hơn nữa ngày hôm sau, tiền lì xì quá thời hạn không có người nhận lại tự động quay về túi của tôi.
Tôi hỏi một câu, anh lại không trả lời, tới bây giờ vẫn không để ý tới tôi.
Một tháng rồi còn gì.
Hay là kéo đen tôi rồi.
Ngày đó tôi nói với Đào Đào chuyện biến thái nhắn tin cho tôi, cô ấy còn cùng tôi phân tích một phen.
"Biết cậu mặc váy kẻ caro, lại biết cậu nhìn chằm chằm Hạ Thiên, mẹ nó, chẳng lẽ tối hôm đó hắn ta ở bữa tiệc tối ấy?"
"Cậu đừng làm tớ sợ." Tôi hoảng sợ rụt đầu.
Cái lúc mà tôi nhiệt tình múa may vung vẩy đèn huỳnh quang, hắn lại ở cách đó không xa, thậm chí là ngay sát gần nhìn chằm chằm tôi?
"Hắn nói hắn không thích, có phải có thể sẽ động thủ với tình địch không?"
"Hạ Thiên? Cậu ấy thì tính là tình địch gì..."
"Biến thái cũng không có nghĩ như cậu đâu."
...
Sắp tới kỳ nghỉ mới, tiến độ thực hành của tôi phải đẩy nhanh hơn, ở trước năm mới phải hoàn thành hơn nửa, nếu không sẽ không kịp nữa.
Tôi lại bắt đầu thức đêm làm thực hành.
Cái tên biến thái kia gần đây khá im lặng, một đoạn thời gian dài rồi mà cũng không nhắn thêm cho tôi tin nào.
Lúc tối làm thí nghiệm, trong đầu tôi còn suy nghĩ tới việc này.
Lúc làm được một nửa, tôi nhận được một tin nhắn WeChat.
Màn hình hiển thị là Hạ Thiên gửi.
Hạ Thiên?
Tôi nhanh chóng mở ra.
Là một loạt ảnh chụp màn hình.
[Em trai, chị gửi cho em bốn cái bao lì xì liền, em kết bạn với chị gái có được không?]
[Em trai, chị gửi cho em 888 đó, em đồng ý một cái nha.]
[Em trai, em kết bạn trước được không, như thế chị mới có thể phát bao lì xì cho em nha.]
[Em trai, hẹn hò không, nghe nói chỉ cần ba bao lì xì là có thể hẹn em.]
...
Một loạt tin nhắn xin thêm bạn khiến da đầu tôi run lên.
Sau đó, anh lại gửi một dấu [?] rõ to qua đây.
Tôi bị Đào Đào hố chết rồi.
Đúng là vẫn không thể tránh khỏi bị anh hỏi tội mà.
[Nếu tôi nói đây là hiểu lầm, cậu có tin không?] Tôi run rẩy nhắn qua.
Bên kia hồi âm ngay.
[Là cô, cô có tin không?] Anh hỏi lại tôi.
[Không tin.]
Ai mà tin được chứ, tôi cũng cảm thấy là cái hiểu lầm này không thể giải thích rõ được mà.
[...] Trả lời tôi là một loạt dấu chấm im lặng.
Tôi nghĩ lại hành vi gần đây của mình, đích xác là không thỏa đáng.
Vì thế, tôi quyết định gọi điện thoại nói chuyện rõ ràng với anh.
Gọi qua một lúc, bên kia mới nhận.
"Alo."
"Ừm."
"Cậu đang ở đâu vậy?" Tôi hỏi anh.
Tôi nghĩ vẫn là nên giáp mặt giải thích mới ổn, bị mắng cũng được, dù sao vẫn phải đối mặt.
"Hỏi làm gì?" Thanh âm của anh trầm trầm khàn khàn.
Nghe qua, không giống như bình thường, hình như là uống rượu.
"Gần đây xảy ra nhiều chuyện, tôi nghĩ nên gặp trực tiếp giải thích với cậu. Cậu có tiện không?"
"Giải thích?" Đầu bên kia, anh cúi đầu cười khẽ một tiếng, khinh thường nói: "Muốn giải thích cái gì?"
"Này... tôi không biết nữa, cậu muốn tôi đi làm sáng tỏ tin đồn này, tôi có thể giúp cậu." Tôi đúng là không nghĩ ra cách nào ổn hơn nữa.
"Làm sáng tỏ thế nào? Nói với người khác, cô nhìn của tôi một lần, hôn tôi hai lần, cho nên mới phát cho tôi ba cái bao lì xì?"
A cái này...
"Cũng không thể nói như vậy được." Trán tôi hiện lên ba vạch đen.
"Ừ, cô tiếp tục đi, tiếp tục nghĩ xem nên làm gì." Anh đúng là say không nhẹ, có kiên nhẫn tới vậy cơ mà.
Có kiên nhẫn làm khó tôi.
"Cậu ở đâu vậy, có ở phòng thực hành không? Tôi qua đó nhé? Chúng ta thương lượng chút xem nên nói thế nào?" Tôi chân thành nói.
Việc này, tôi phải bàn bạc kỹ hơn.
"..." Bên kia trầm mặc một lúc lâu, lâu tới mức tôi còn tưởng là anh cúp máy rồi, anh mới lên tiếng: "Muốn làm gì?"
Tôi: "..."
"Không làm gì hết, không đúng, tôi có thể làm gì cậu chứ?" Tôi cạn lời, "Hơn nữa cậu mới là người say đấy."
"Cô có khả năng hơn." Anh trêu chọc tôi.
"Tôi không phải người như vậy." Tôi giơ tay lên, "Thề luôn."
"Hừ..." Anh hừ lạnh một tiếng, "Qua đây đi."
13.
Em trai bây giờ không có đứa nào dễ chọc cả.
Miệng độc, thái độ lạnh lại còn bày ra cái tư thế kiêu căng này nữa.
Còn dám ra lệnh sai tôi qua đó?
Tôi còn chưa làm xong bài thực hành nữa, thu dọn qua loa một chút, nghĩ nói với anh vài câu rồi sẽ trở về làm tiếp.
Phòng thực hành của anh nằm ở tòa nhà khác, cách tòa thực hành của tôi một đoạn hành lang bắc qua.
Bởi vì hai tòa này hai lĩnh vực khác nhau cho nên đoạn hành lang bắc qua này có rất ít người qua lại.
Càng đừng nói là cái giờ này, càng không thể có người đi ở đây được.
Thật ra tôi có hơi sợ, bởi vì, chỗ này không có đèn.
Lúc đi lên, tôi luôn vểnh tai nghe động tĩnh sau lưng.
Một trận gió thổi qua, tôi nghe được thanh âm gió thổi qua áo ở phía sau.
Tôi sợ tới mức không dám dừng lại.
Tôi lấy điện thoại ra, mở camera trước, muốn nhìn xem đằng sau có người nào hay không.
Vừa mở ra, tôi liền nhìn thấy có một cái bóng lướt qua hàng hiên phía sau.
Trong lòng nháy mắt co lại thành một nhúm.
Tôi vừa nhanh chóng đi về phía trước, vừa bối rối mở WeChat ra.
Không còn kịp nữa, WeChat vẫn còn dừng lại ở giao diện trò chuyện với Hạ Thiên.
Tôi gọi qua.
Không đợi anh nghe, tôi liền đặt bên tai, làm bộ gọi điện thoại.
"Cậu đang đợi tôi sao?"
"Sắp tới sắp tới rồi! Cậu qua đây đi!"
"Sao cơ, đám anh em của cậu cũng tới hả?"
"Được được."
...
Tôi một mình lớn tiếng tự biên tự diễn một vở kịch.
Thật vất vả mới đi tới cửa thang máy, tôi lại thấy thang máy đang bảo trì.
Hạ Thiên ở trên tôi một tầng.
Tôi chỉ có thể đi cầu thang bộ, giờ có muốn quay lại cũng không được nữa.
Nhưng loại tình huống này, tôi cũng không dám đi thang bộ.
Tôi gọi cho Hạ Thiên, anh căn bản không nghe.
Tôi thậm chí còn không xác định được anh có phải đang đùa mình không, có phải là anh căn bản không có ở trên đó?
Xong rồi.
Ngay tại khi tôi do dự nên làm gì, dư quang liền nhìn thấy ở hành lang đối diện dường như có một cái bóng đen.
Tôi nghĩ cũng không nghĩ nữa, bật người trốn vào một căn phòng thực hành.
Tôi ngồi xổm ở sau cửa, xuyên qua khe hở nhìn ra bên ngoài, sợ tới mức cả người đổ mồ hôi.
Mắt thấy bóng đen bên ngoài chậm rãi tới gần, lòng tôi nhấc lên tận cổ.
Có thể là hôm nay tôi sẽ...
Trong đầu tôi lướt qua rất nhiều hình ảnh biến thái tàn nhẫn.
Mẹ ơi... cứu con...
Bóng đen kia đi đường rất nhẹ, lối đi nhỏ bên ngoài cũng không có đèn, một mảnh tối đen, tôi căn bản không nhìn ra là ai.
Nhưng mà dưới tình huống thế này, tất cả giác quan của tôi đều như được phóng đại lên.
Tôi thậm chí có thể nghe được tiếng hít thở rất nhỏ của hắn.
Mắt thấy hắn sắp đi tới trước mặt tôi, điện thoại trong tay tôi lại sáng lên.
Tôi ngây ra.
Một giây sau liền phản ứng lại, trực tiếp ấn tắt.
Tôi nhìn chằm chằm bên ngoài, ngừng thở.
Một giây, hai giây, ba giây...
Hít...
Tôi hít sâu một hơi.
Cái bóng kia rốt cuộc cũng đi qua, tôi run rẩy mở điện thoại, đem ánh sáng chỉnh tới mức thấp nhất.
Tôi phát hiện Hạ Thiên gọi lại cho tôi.
Giờ khắc này tôi thật sự cảm ơn vì lúc làm thực hành mình thường có thói quen tắt âm.
Nếu không thì, ban nãy Hạ Thiên gọi lại, tiếng chuông kia, tôi không dám nghĩ sẽ xảy ra chuyện gì.
Có thể trực tiếp tiễn tôi sang thế giới bên kia luôn mất.
Tôi hít sâu mấy hơi, nhắn tin cho anh.
Nhưng mà vì khẩn trương, tay run lên, đánh sai tùm lum.
[Tôi sợ.]
[Tên biến thái kia lại tới.]
[Cứu tôi.]
[Tôi sợ lắm.]
[Cầu xin cậu, thật sự tôi rất sợ.]
[Tôi thực sự không có lừa cậu.]
...
Tôi không ngừng gửi tin nhắn cho anh.
Hy vọng vào anh, dù biết có thể anh chỉ nhìn một cái rồi không thèm trả lời tôi.
Tôi hy vọng anh có thể tin tưởng tôi, qua đây giúp tôi.
Tôi gõ hơn mười tin, tôi sợ hãi, sợ với cái tính tình của anh, sẽ cảm thấy tôi phiền, có thể sẽ trực tiếp kéo đen tôi.
Làm sao đây?
Tôi lại gửi tin nhắn cho Đào Đào.
[Đào Đào, tớ đang ở tòa thực hành, tên biến thái kia lại đi theo tớ."
[Tớ phải trốn, nhưng tớ sợ.]
[Cậu mau tới tìm tớ.]
Còn chưa có gửi hết, điện thoại đã cảnh báo pin chỉ còn 5%.
Thôi xong rồi.
Đào Đào có chạy tới thì cũng không thể liên lạc được với tôi.
Tôi tuyệt vọng.
Đúng lúc này...
[Ở chỗ nào?] Một tin nhắn WeChat gửi tới.
Là Hạ Thiên!
Tôi lại thấy được hy vọng.
[Ở căn phòng cuối hành lang.]
[Phòng bao nhiêu?"]
Phòng bao nhiêu?
Tôi không biết, tôi trốn vào đây một cách bất ngờ, tôi không quen thuộc chỗ này cho nên cũng không biết.
[Tôi không biết.] Tôi muốn khóc, [Điện thoại tôi sắp hết pin rồi.]
[Phát định vị đi.]
[Tắt điện thoại ngồi yên đó.]
[Cô tốt nhất đừng có gạt tôi.]
[Chờ đó.]
Anh lại gửi liên tiếp vài tin.
Tôi nghe theo, phát định vị qua, tắt màn hình, ngồi yên ở tại chỗ chờ.
Chờ qua vài phút, tôi có cảm giác như mình đã trải qua vài đời rồi vậy.
Tôi bắt đầu nghĩ tới, có khi nào định vị của tôi không chính xác hay không? Bởi vì định vị luôn dễ nhầm mà, tôi phải xem lại mới được.
Nhưng mà, điện thoại đã tự động tắt.
Tôi đột nhiên nhớ tới, tôi quên nói với anh là tôi đang ở dưới lầu của anh một lầu, anh có thể hay không nghĩ là tôi ở lầu bên trên?
Xong rồi, chuyện này thực sự rất quan trọng.
Tôi khóc vì sự ngu ngốc của mình.
Nghĩ nghĩ, tôi liền buông xuôi.
Anh chắc chắn sẽ không tìm được tôi.
Đợi qua rất lâu, tôi nhìn xung quanh tối như mực, một mảnh lạnh lẽo, đáy lòng vô cùng tuyệt vọng.
Đột nhiên, bên ngoài có tiếng người đi đường.
Tôi dựng lỗ tai, ngừng thở.
"Cô ở đâu?" Thanh âm vừa ra, đèn hành lang liền sáng lên.
Là Hạ Thiên!
Trong nháy mắt, tôi cảm thấy đầu óc trống rỗng, cơ thể cương cứng, kích động tới mức yết hầu không phát ra được chút âm thanh nào.
Anh chậm rãi tới gần, ở bên ngoài nói: "Là tôi."
Một tiếng "là tôi" này, nói vô cùng ôn nhu
Trong lòng tôi bồn chồn, tay chậm rãi đẩy cửa phòng thực hành ra.
Anh nghe được thanh âm, xoay người, cứ như vậy đứng ở đó nhìn từ trên xuống tôi đang chật vật đất.
Anh có thể là chưa từng thấy tôi như vậy, hoặc là không nghĩ tới tôi sẽ chật vật như vậy, cho nên có chút hoảng hốt.
Tạm dừng một chút, anh đi tới vươn tay với tôi.
"Ra đây." Anh nhìn tôi chằm chằm, cảm xúc trong mắt rất phức tạp.
"Ừm." Tôi cầm tay anh, chậm rãi đứng lên.
Tôi tận lực biểu hiện mình trấn định, không có chật vật như vậy.
Anh nhìn tôi, muốn nói lại thôi.
Cuối cùng vẫn nắm chặt tay tôi: "Thở ra."
Lúc này tôi mới phát hiện là mình ngừng thở từ nãy tới giờ.
Tôi không nói một lời, bị anh dắt ra ngoài.
Anh dừng lại, cúi đầu nhìn tôi: "Còn sợ cái gì?"
"Không có... chỉ là... sợ." Tôi quả thực không dám nhớ lại quãng thời gian vừa rồi có trải nghiệm gì.
Anh thở dài một hơi: "Yên tâm, cho dù tôi có uống say hơn nữa thì vẫn có thể phế một chân của gã."
Tôi ngẩn người.
"Tôi không phải sợ cậu đánh không lại."
"Vậy cô sợ cái gì?" Anh hỏi lại tôi.
"Sợ cậu không tin tôi, sợ cậu không đi tìm tôi, lại sợ cậu không tìm thấy tôi." Tôi nói xong liền nức nở, "Nghĩ lại đều sợ."
"..." Anh sững sờ tại chỗ, không lên tiếng.
Sợ hãi trong nội tâm chợt phóng thích cả ra, mũi tôi chua xót, rốt cuộc cũng không nhịn được, đứng ở tại chỗ đè nặng tiếng khóc.
Khóc được một lúc, tôi cũng không biết anh có biểu tình gì nữa.
Tôi cũng không nhịn được, chỉ là rất muốn khóc.
Giây tiếp theo, đầu tôi đột nhiên bị ôm dựa vào trong một lồng ngực rộng lớn.
"Sợ cô rồi, khóc đi." Thanh âm truyền từ đỉnh đầu xuống, anh cứ như vậy lẳng lặng chờ tôi khóc xong.
Khóc một hồi lâu, lòng tôi giảm bớt sợ hãi, ngẩng đầu nhìn anh.
Vừa lúc chạm phải ánh mắt anh cũng đang nhìn tôi.
Sau khi gặp gỡ, tôi lại có chút không được tự nhiên mà né tránh.
"Bây giờ đi đâu?" Thanh âm anh có hơi khàn, cũng không nhìn tôi.
"Không biết." Tôi bị dọa tới quên mất ý định ban đầu lúc đi tìm anh.
"Không biết?" Anh bị tôi làm cho tức tới bật cười, "Đêm nay tôi ở phòng thí nghiệm, cô đây là muốn về phòng đi ngủ hay là đi theo tôi?"
"Đi theo cậu." Tôi trả lời rất nhanh.
Biểu tình anh cứng lại, lại có chút bất đắc dĩ.
"Cô đi theo tôi làm gì, chỗ của tôi không có chăn."
"Cái đó... cậu có thể tới phòng thí nghiệm của tôi?" Tôi đột nhiên nhớ ra chuyện quan trọng nhất.
Tôi:?
"Bài thực hành của tôi vẫn chưa xong, mới được có một nửa đã phải đi tìm cậu." Tôi ấm ức.
Anh liếm liếm môi, bộ dáng có chút đau đầu: "Chị gái, đã như vậy rồi còn thực hành gì nữa chứ."
Nói tới đây, trong lòng tôi một trận chua xót.
"Cậu không biết đâu, bài thực hành kia của tôi nhất định phải tiếp tục, nếu không thì cả ngày hôm nay của tôi là không công rồi." Thực hành chó má, đúng là đáng chết mà.
"Mẹ khiếp, cái thực hành gì mà trâu thế, mỗi ngày đều làm muộn như vậy, biến thái không chọn cô mới là lạ đấy." Anh khinh bỉ mắng tôi một câu.
"..." Anh nói rất đúng, nhưng tôi biết làm thế nào được.
Hai chúng tôi trầm mặc vài giây.
Anh hạ mắt, nhìn đồng hồ, thở dài: "Nửa tiếng, tôi chỉ có thể ở cùng cô nhiều nhất nửa tiếng."
"Cậu sẽ tới phòng thực hành của tôi sao?" Lòng tôi có chút vui mừng.
"Không thì sao?" Anh tức giận đáp một câu.
"Em trai thật tốt quá." Tôi cảm kích giữ chặt tay anh, phát hiện ánh mắt anh không đúng, lại bật người buông ra, lấy lòng nhìn anh.
"Đừng mẹ nó làm nũng với tôi, tôi không phải em trai cô." Anh hất tay tôi ra.
"Có thể ở lại một tiếng nữa không?" Tôi nhỏ giọng hỏi anh, "Có được không?"
"A... được một tấc lại muốn tiến thêm một thước à." Anh hừ lạnh một tiếng, xoay người đi về phía phòng thực hành bên kia của tôi, "Đi nhanh."
Tôi nhanh chóng chạy theo.
Bởi vì sợ hãi, tôi thậm chí còn tiến tới túm lấy góc áo của anh.
Anh dừng lại, nhìn tay tôi, tôi sợ tới mức bật người thả ra.
"Cứ túm đi, không lát nữa lại có người khóc ra đấy."
Được phép túm áo, tôi liền nhanh chóng túm lấy áo anh đi theo.
Tôi cúi đầu, lúc này mới nhìn thấy tay trái anh cầm một cây côn.
"Cậu... cậu cầm côn làm gì?" Tôi hỏi anh.
"Đánh người chứ làm gì." Anh lườm tôi.
"Cậu như vậy nhỡ đánh chết người thì sao?" Thật dọa người mà.
"Làm sao, mạng mình còn không bảo đảm được, còn thương hại biến thái à?"
"Không phải, tôi chỉ lo lắng..."
"Lo lắng cái gì, yên tâm, phế rồi không cần cô phụ trách, loại cậy mạnh bắt nạt yếu như kia, là thiếu đòn."
"Ồ."
Sau đó lúc làm thí nghiệm, tôi thậm chí còn 10 phần có cảm giác an toàn bởi vì có anh ở đây.
Tuy rằng, anh có chút mỏ hỗn, nhưng làm bạn gái của anh sẽ rất hạnh phúc đi.
"Phát ngốc cái gì, chị gái, làm nhanh lên, nuôi cá à?"
Lời nói của em trai đánh gãy suy nghĩ của tôi, tôi hồi thần, nhanh tay làm thí nghiệm.
"Cậu có buồn ngủ không?" Tôi hỏi anh.
"Ngủ cái con khỉ." Anh châm một điếu thuốc, ấn vị trí nơi thái dương, giống như không quá thoải mái, "Ông đây chỉ muốn nôn."
Muốn nôn?
A!
Tôi thiếu chút nữa quên là anh uống nhiều.
Anh nằm dài trên ghế trong phòng thí nghiệm cũng không quá thoải mái, sắc mặt thoạt nhìn trắng bệch, giống như rất khó chịu.
"Vậy cậu nhanh đi nôn đi." Tôi giục anh.
"Tôi đi? Cô ở đây một mình không sợ?" Thanh âm nghe có chút yếu ớt.
"Sợ chứ." Tôi đúng là quên mất chuyện này.
"Thế thì làm nhanh lên." Anh dập thuốc, nhắm mắt như đang nghỉ ngơi.
"Được."
Tôi có chút áy náy.
Cho nên đẩy nhanh tốc độ làm thí nghiệm.
Sau khi làm xong, tôi đi gọi anh, mới phát hiện anh thế nhưng ngủ rồi.
"Hạ Thiên, Hạ Thiên..." Tôi nhẹ lay anh.
Không nhúc nhích.
Tôi lo lắng đưa ngón tay lên giữa mũi anh.
Qua một lúc lâu, anh mới cau mày, hơi hơi trợn mắt: "Còn chưa có chết."
Hung quá!
Tôi nghiêm chỉnh lui sang một bên.