Chương : 23
Edit: CtNguyet
.......
Lúc Lâm Chu Độ trở về, Tạ Thành Văn đang ở trong phòng tắm, tiếng nước ngừng, Tạ Thành Văn mặc áo choàng tắm dài đi ra. Hôm nay Lâm Chu Độ hơi mệt, cậu nghĩ có lẽ yêu cầu Tạ Thành Văn hôn môi, ôm, vuốt ve thôi, nhưng Tạ Thành Văn lại ngồi xuống, Lâm Chu Độ nhìn mảng da thịt lộ ra dưới áo choàng tắm dài, đau khổ nói: "Tối nay hơi mệt, đừng làm."
Tạ Thành Văn không biết cái gì đã dập tắt hứng thú của Lâm Chu Độ, nhìn vẻ mặt không vui vẻ gì của cậu, hỏi: "Thật sự?"
Lâm Chu Độ cảm thấy bản thân rất thảm, rõ ràng cậu không muốn như vậy. Nhưng nói ra cũng đâu sai?
"Anh từ từ."
Lâm Chu Độ cầm tay của Tạ Thành Văn, mười ngón siết chặt, tay khác cầm di động, cật lực tìm kiếm bài đăng trước, cậu mặc kệ mặt sau bị nhéo thành dạng gì, tinh chuẩn tìm được cái bình luận kia, sau đó trả lời hai chữ: "Ngược lại."
"Giả mạo." Lâm Chu Độ chờ không nổi mà dán lại, cậu hôn lên ngón tay của Tạ Thành Văn, hôn lên đôi mắt, rồi môi của anh không ngừng nghỉ tựa như một kẻ sắc tình.
Ngón tay của Tạ Thành Văn xoa lên khóe mắt cậu: "Sao lại khóc?."
Lúc này Lâm Chu Độ mới cảm nhận được bản thân đang khóc, sau khi nín, cậu không ngờ nước mắt hiện thực lại nhiều đến thế. Cậu nói đùa với Tạ Thành Văn: "Lúc anh ra không lau khô, làm tôi ướt."
Tạ Thành Văn dùng hành động để bày tỏ lời xin lỗi của mình.
Ngoài cửa sổ, tiếng côn trùng kêu rả rích, đêm xuân yên tĩnh kéo dài, đó là một giấc mơ đẹp.
Rất nhanh đến ngày bộ phim chuẩn bị phát sóng, lại xảy ra chuyện, đến cả Lâm Chu Độ hiếm khi lên mạng cũng biết.
Bộ phim này cũng xem như khá nổi, cảnh diễn của Phương Hữu bị cắt không ít, hơn nữa là bộ phim đầu tiên của anh ta, kỹ năng diễn xuất cũng không tốt, lập tức bị phê bình, nói Phương Hữu diễn Vĩ Quang Chính rất giả, Lâm Chu Độ thì khác, cậu diễn vai nam ba, là một người vì không chiếm được tình yêu nên muốn hủy diệt mọi thứ, người xem rất thích, nói cậu yếu ớt dễ vỡ như pha lê.
Lâm Chu Độ nghĩ, chỉ có hai chữ pha lê là thật.
Nhưng có người lại không vui, liên tiếp vài ngày cứ nhắc lại hot search xưa, rêu rao lại vụ việc Lâm Chu Độ đánh Phương Hữu, ngay cả Weibo sau đó của Phương Hữu cũng bị nói là do công ty Lâm Chu Độ tạo áp lực.
Bực nhất là Phương Hữu cứ thề thốt với Lâm Chu Độ không phải anh ta làm. Lâm Chu Độ đương nhiên tin anh ta, chủ yếu là tin vào chỉ số thông minh của anh ta thôi, trấn an nửa ngày, Phương Hữu mới yên tâm. Không phải do Phương Hữu làm, lại càng không phải đoàn đội của anh ta. Người ta cũng nghiêm túc và có trách nhiệm với công việc, nếu nghệ sĩ của họ bị lôi kéo dẫm đạp như thế mà không có động thái gì, như thế gọi là không chuyên nghiệp. Dù sao Lâm Chu Độ cũng đang nghĩ, có nên thừa dịp Phương Hữu bị mắng làm một đợt truyền thông hay không, dù sao cậu và Phương Hữu cũng không có quan hệ lợi ích, có cơ hội mà không nắm lấy là đồ nhát gan.
Người hâm mộ của Lâm Chu Độ đương nhiên nhiều hơn Phương Hữu – một người mới vào, nhưng bọn họ cũng không rõ có chuyện gì đã xảy ra, nên chỉ có thể bình luận theo khuôn mẫu. Đương nhiên là minh tinh ai chả có vài tin đồn trái chiều, sự chú ý lập tức đổ dồn lên một người mới nổi như Lâm Chu Độ, phiền não cũng thế. Mà Phương Hữu, anh ta chơi đến quên đường về rồi.
Sẽ tạo ra ảnh hưởng không tốt với bản thân ư? Có lẽ thế. Nhưng đó là chuyện của đoàn đội Lâm Chu Độ, dù sao bọn cũng cũng quản lý tài khoản Weibo của cậu, nên đăng cái gì không cần cậu lo.
Trong thời gian tuyên truyền, Lâm Chu Độ càng bận rộn, càng nhớ Tạ Thành Văn. Nghĩ Tạ Thành Văn đang làm gì, Tạ Kỳ đã trở lại Mỹ để học chưa, một mình anh ở nhà có chán không?
Sau đó cậu nghĩ, Tạ Thành Văn ở một mình cũng lâu rồi, Anh kết hôn sớm, ly hôn sớm, giờ nghĩ lại, cũng chỉ khoảng 30 tuổi, Lâm Chu Độ nghe tên anh đã nhiều năm, hình tượng trong đầu đã biến thành một người đàn ông thành thục mà xa lạ. Nhưng Tạ Thành Văn hiện tại trong mắt cậu lại không giống, Tạ Thành Văn sẽ chửi bậy, sẽ bị Tạ Kỳ mắng lén sau lưng, lúc không tìm được mắt kính sẽ ngã. Lúc mở cuộc họp, nhìn qua thì sát khí đằng đằng, nhưng chỉ có Lâm Chu Độ biết, anh đang ngẩn người.
Sau này Tạ Thành Văn luôn cô đơn sao? Lâm Chu Độ không biết, cậu chỉ biết bản thân không muốn lẻ loi nữa, cậu chỉ muốn ở cùng người kia.
.......
Lúc Lâm Chu Độ trở về, Tạ Thành Văn đang ở trong phòng tắm, tiếng nước ngừng, Tạ Thành Văn mặc áo choàng tắm dài đi ra. Hôm nay Lâm Chu Độ hơi mệt, cậu nghĩ có lẽ yêu cầu Tạ Thành Văn hôn môi, ôm, vuốt ve thôi, nhưng Tạ Thành Văn lại ngồi xuống, Lâm Chu Độ nhìn mảng da thịt lộ ra dưới áo choàng tắm dài, đau khổ nói: "Tối nay hơi mệt, đừng làm."
Tạ Thành Văn không biết cái gì đã dập tắt hứng thú của Lâm Chu Độ, nhìn vẻ mặt không vui vẻ gì của cậu, hỏi: "Thật sự?"
Lâm Chu Độ cảm thấy bản thân rất thảm, rõ ràng cậu không muốn như vậy. Nhưng nói ra cũng đâu sai?
"Anh từ từ."
Lâm Chu Độ cầm tay của Tạ Thành Văn, mười ngón siết chặt, tay khác cầm di động, cật lực tìm kiếm bài đăng trước, cậu mặc kệ mặt sau bị nhéo thành dạng gì, tinh chuẩn tìm được cái bình luận kia, sau đó trả lời hai chữ: "Ngược lại."
"Giả mạo." Lâm Chu Độ chờ không nổi mà dán lại, cậu hôn lên ngón tay của Tạ Thành Văn, hôn lên đôi mắt, rồi môi của anh không ngừng nghỉ tựa như một kẻ sắc tình.
Ngón tay của Tạ Thành Văn xoa lên khóe mắt cậu: "Sao lại khóc?."
Lúc này Lâm Chu Độ mới cảm nhận được bản thân đang khóc, sau khi nín, cậu không ngờ nước mắt hiện thực lại nhiều đến thế. Cậu nói đùa với Tạ Thành Văn: "Lúc anh ra không lau khô, làm tôi ướt."
Tạ Thành Văn dùng hành động để bày tỏ lời xin lỗi của mình.
Ngoài cửa sổ, tiếng côn trùng kêu rả rích, đêm xuân yên tĩnh kéo dài, đó là một giấc mơ đẹp.
Rất nhanh đến ngày bộ phim chuẩn bị phát sóng, lại xảy ra chuyện, đến cả Lâm Chu Độ hiếm khi lên mạng cũng biết.
Bộ phim này cũng xem như khá nổi, cảnh diễn của Phương Hữu bị cắt không ít, hơn nữa là bộ phim đầu tiên của anh ta, kỹ năng diễn xuất cũng không tốt, lập tức bị phê bình, nói Phương Hữu diễn Vĩ Quang Chính rất giả, Lâm Chu Độ thì khác, cậu diễn vai nam ba, là một người vì không chiếm được tình yêu nên muốn hủy diệt mọi thứ, người xem rất thích, nói cậu yếu ớt dễ vỡ như pha lê.
Lâm Chu Độ nghĩ, chỉ có hai chữ pha lê là thật.
Nhưng có người lại không vui, liên tiếp vài ngày cứ nhắc lại hot search xưa, rêu rao lại vụ việc Lâm Chu Độ đánh Phương Hữu, ngay cả Weibo sau đó của Phương Hữu cũng bị nói là do công ty Lâm Chu Độ tạo áp lực.
Bực nhất là Phương Hữu cứ thề thốt với Lâm Chu Độ không phải anh ta làm. Lâm Chu Độ đương nhiên tin anh ta, chủ yếu là tin vào chỉ số thông minh của anh ta thôi, trấn an nửa ngày, Phương Hữu mới yên tâm. Không phải do Phương Hữu làm, lại càng không phải đoàn đội của anh ta. Người ta cũng nghiêm túc và có trách nhiệm với công việc, nếu nghệ sĩ của họ bị lôi kéo dẫm đạp như thế mà không có động thái gì, như thế gọi là không chuyên nghiệp. Dù sao Lâm Chu Độ cũng đang nghĩ, có nên thừa dịp Phương Hữu bị mắng làm một đợt truyền thông hay không, dù sao cậu và Phương Hữu cũng không có quan hệ lợi ích, có cơ hội mà không nắm lấy là đồ nhát gan.
Người hâm mộ của Lâm Chu Độ đương nhiên nhiều hơn Phương Hữu – một người mới vào, nhưng bọn họ cũng không rõ có chuyện gì đã xảy ra, nên chỉ có thể bình luận theo khuôn mẫu. Đương nhiên là minh tinh ai chả có vài tin đồn trái chiều, sự chú ý lập tức đổ dồn lên một người mới nổi như Lâm Chu Độ, phiền não cũng thế. Mà Phương Hữu, anh ta chơi đến quên đường về rồi.
Sẽ tạo ra ảnh hưởng không tốt với bản thân ư? Có lẽ thế. Nhưng đó là chuyện của đoàn đội Lâm Chu Độ, dù sao bọn cũng cũng quản lý tài khoản Weibo của cậu, nên đăng cái gì không cần cậu lo.
Trong thời gian tuyên truyền, Lâm Chu Độ càng bận rộn, càng nhớ Tạ Thành Văn. Nghĩ Tạ Thành Văn đang làm gì, Tạ Kỳ đã trở lại Mỹ để học chưa, một mình anh ở nhà có chán không?
Sau đó cậu nghĩ, Tạ Thành Văn ở một mình cũng lâu rồi, Anh kết hôn sớm, ly hôn sớm, giờ nghĩ lại, cũng chỉ khoảng 30 tuổi, Lâm Chu Độ nghe tên anh đã nhiều năm, hình tượng trong đầu đã biến thành một người đàn ông thành thục mà xa lạ. Nhưng Tạ Thành Văn hiện tại trong mắt cậu lại không giống, Tạ Thành Văn sẽ chửi bậy, sẽ bị Tạ Kỳ mắng lén sau lưng, lúc không tìm được mắt kính sẽ ngã. Lúc mở cuộc họp, nhìn qua thì sát khí đằng đằng, nhưng chỉ có Lâm Chu Độ biết, anh đang ngẩn người.
Sau này Tạ Thành Văn luôn cô đơn sao? Lâm Chu Độ không biết, cậu chỉ biết bản thân không muốn lẻ loi nữa, cậu chỉ muốn ở cùng người kia.