Chương : 24
Edit: CtNguyet
.......
Lâm Chu Độ rảnh rỗi vui sướng chưa được vài ngày, lại có chuyện phiền lòng.
Cậu nghĩ, sáng sớm, mình tỉnh lại tại phòng khách sạn mắc như thế, không phải để xem cái video tranh chấp được đăng lên mạng kia.
Video quay rất rõ, còn hoàn chỉnh, đủ để chứng mình người nào sai. Lâm Chu Độ không đọc bình luận đã tắt, gọi điện thoại cho Trần Cảnh Tồn.
"Thầy Trần," Lâm Chu Độ hỏi, "Cái video này là do bên chúng ta đăng à?"
"Ừ" Trần Cảnh Tồn nói mà không biết ngượng, là Lâm Chu Độ bảo giao cho bọn họ xử lý, "Bên kia phiền quá, dính chặt y như nước mũi, cứ mua đi mua lại truyền thông, đơn giản thô bạo cho nhanh."
"Cái video kia..." Lâm Chu Độ vẫn hỏi, "đã chuẩn bị xong từ trước rồi hả?"
Sau một lúc im lặng, Trần Cảnh Tồn vẫn nói như vậy: "Ừ."
Lâm Chu Độ cũng không bất ngờ. Cậu đã đoán được.
Lúc chuyện đó xảy ra, Tạ Thành Văn không thể nào mặc kệ cậu, cho nên mới nổi giận với Trần Cảnh Tồn. Trần Cảnh Tồn và Lâm Chu Độ đều làm chuyện vô dụng, dù Lâm Chu Độ không xin lỗi, hoặc không đi hù dọa Phương Hữu, vẫn không có chuyện gì. Người nắm giữ video kia gần một năm không hó hé nửa lời, để chuyện này im lặng chìm vào đáy nước, giờ mới trồi lên mặt nước lần nữa.
Nhưng Lâm Chu Độ không đành lòng.
Nguyên nhân là vì chứng cứ quá xác thực, Phương Hữu ở trong lòng người khác biến thành vai ác, còn Lâm Chu Độ trở thành anh hùng ra tay nghĩa hiệp. Cậu nghĩ có thể do mình già rồi, chỉ muốn những chuyện thế này trở nên mơ hồ, không muốn nhìn tên ngốc kia bị dư luận công kích mà hốt hoảng xuống sân khấu.
"Xóa đi." Lâm Chu Độ nói, "Nhân lúc chưa có nhiều người thấy."
Trần Cảnh Tồn ngạc nhiên, nhưng cũng không nói gì, một lát sau Lâm Chu Độ tải lại trang, những video đó đã biến mất. Nhất định vẫn có ảnh hưởng, nhưng cậu đã tận lực dìm nó xuống tầng thấp nhất.
Thật ra Lâm Chu Độ hơi buồn, cậu không biết có phải bản thân lại phụ lòng tốt của Tạ Thành Văn nữa không.
Nhưng lại có kẻ cố tình gõ cửa phòng cậu ngay lúc này.
Đương nhiên là Phương Hữu, Phương Hữu không biết từ nơi nào chạy đến, gã không phải đi công tác sao?
Hường như Phương Hữu chạy đến đây, vừa vào đã uống luôn mấy chai nước khoáng trong phòng Lâm Chu Độ, phí của mấy chai nước này rất đắt. Lâm Chu Độ đang nghiêm túc suy xét lát nữa có nên lấy tiền của Phương Hữu hay không, Phương Hữu lại nói chuyện, chặn họng Lâm Chu Độ.
"Nghe nói là anh bắt bọn họ xóa?" Phương Hữu hỏi.
Lâm Chu Độ nói: "Đúng vậy. Chai nước cậu uống rất mắc!"
Phương Hữu "Chậc" một tiếng, anh ta cho là đương nhiên, lục ví để lấy tiền, đột nhiên nhận ra cái gì đấy, trừng mắt với cậu: "Có phải anh đang đánh trống lảng hay không?"
"......" Lâm Chu Độ đã lười trả lời anh ta.
Phương Hữu biệt nữu, lúng túng một lúc mới nói: "Em xin lỗi, chuyện đó là do em sai, vì lúc đó uống say quá."
Lâm Chu Độ cảm thấy Phương Hữu rảnh rỗi quá: "Cậu đã xin lỗi rồi. Nào, cậu nhường một tý, tôi phải thay quần áo ra ngoài."
"Ồ." Phương Hữu ngoan ngoãn tránh ra, "Lần này em thật lòng xin lỗi!"
"Được rồi được rồi." Lâm Chu Độ không kiên nhẫn, "Tôi cũng lớn rồi, không so đo với cậu."
Cậu đã tra qua tư liệu của Phương Hữu, thân phận hiện tại của Phương Hữu là một sinh viên hoa kiều tại đại học nào đó – có thể là anh ta chưa từng tham gia bất kỳ khóa học nào, cũng chưa đến hai mươi tuổi. Không biết nền giáo dục nào đã đắp nặn nên con người bây giờ của anh ta, tại sao không suy xét tạo ra bộ phim có nam chính ăn hại cho anh ta nhỉ?
"Thật ra em rất thích anh." Phương Hữu còn ở đó ra quyết định, "Nhưng ba em bảo anh không phải là người tốt, còn nói do anh có người phía sau nên mới dám bắt nạt em. Này, có phải anh ngủ với ông chủ không?"
Hai mắt Lâm Chu Độ tối sầm.
Giờ phút này, cậu rất muốn triệu hồi Thiệu Tinh Hà ra quyết đấu với Phương Hữu.
Núi cao còn có núi cao hơn, cậu không ngờ sẽ có ngày mình lại khen ngợi EQ của Thiệu Tinh Hà
"Đúng vậy." Lâm Chu Độ chả quan tâm, "Ngày nào cũng ngủ. Cậu có vấn đề gì không?"
Có thể là do Phương Hữu bị Lâm Chu Độ vô sỉ thuyết phục, cũng nghĩ chả có vấn đề gì to tát, chỉ quan tâm đến thân thể của Lâm Chu Độ: "Vậy anh đừng để bị nhiễm bệnh, em nghe nói có vài bệnh trị không khỏi."
Lâm Chu Độ nghĩ, mình vừa vũ nhục EQ của Thiệu Tinh Hà!
"Cũng đừng để bị phát hiện." Phương Hữu còn ở đó dạy cậu, "Không phải ai quen anh cũng tốt như em, không kỳ thị anh."
"Cậu nói đủ chưa!" Lâm Chu Độ không nhịn nổi nữa, đuổi Phương Hữu ra ngoài.
Trước khi Phương Hữu đi rốt cuộc nhớ ra bản thân muốn làm gì, lôi kéo Lâm Chu Độ chụp chung một tấm hình, bảo là sẽ đi rêu rao trên mạng để chứng mình bọn họ là bạn tốt.
Lâm Chu Độ bị cưỡng ép làm bạn tốt rất đau đầu. Cậu thay quần áo, chuẩn bị cho sự kiện ngày hôm nay. Hết hôm nay, cậu có thể nghỉ phép vài ngày, Lâm Chu Độ chờ không nổi, muốn được trở về.
.......
Lâm Chu Độ rảnh rỗi vui sướng chưa được vài ngày, lại có chuyện phiền lòng.
Cậu nghĩ, sáng sớm, mình tỉnh lại tại phòng khách sạn mắc như thế, không phải để xem cái video tranh chấp được đăng lên mạng kia.
Video quay rất rõ, còn hoàn chỉnh, đủ để chứng mình người nào sai. Lâm Chu Độ không đọc bình luận đã tắt, gọi điện thoại cho Trần Cảnh Tồn.
"Thầy Trần," Lâm Chu Độ hỏi, "Cái video này là do bên chúng ta đăng à?"
"Ừ" Trần Cảnh Tồn nói mà không biết ngượng, là Lâm Chu Độ bảo giao cho bọn họ xử lý, "Bên kia phiền quá, dính chặt y như nước mũi, cứ mua đi mua lại truyền thông, đơn giản thô bạo cho nhanh."
"Cái video kia..." Lâm Chu Độ vẫn hỏi, "đã chuẩn bị xong từ trước rồi hả?"
Sau một lúc im lặng, Trần Cảnh Tồn vẫn nói như vậy: "Ừ."
Lâm Chu Độ cũng không bất ngờ. Cậu đã đoán được.
Lúc chuyện đó xảy ra, Tạ Thành Văn không thể nào mặc kệ cậu, cho nên mới nổi giận với Trần Cảnh Tồn. Trần Cảnh Tồn và Lâm Chu Độ đều làm chuyện vô dụng, dù Lâm Chu Độ không xin lỗi, hoặc không đi hù dọa Phương Hữu, vẫn không có chuyện gì. Người nắm giữ video kia gần một năm không hó hé nửa lời, để chuyện này im lặng chìm vào đáy nước, giờ mới trồi lên mặt nước lần nữa.
Nhưng Lâm Chu Độ không đành lòng.
Nguyên nhân là vì chứng cứ quá xác thực, Phương Hữu ở trong lòng người khác biến thành vai ác, còn Lâm Chu Độ trở thành anh hùng ra tay nghĩa hiệp. Cậu nghĩ có thể do mình già rồi, chỉ muốn những chuyện thế này trở nên mơ hồ, không muốn nhìn tên ngốc kia bị dư luận công kích mà hốt hoảng xuống sân khấu.
"Xóa đi." Lâm Chu Độ nói, "Nhân lúc chưa có nhiều người thấy."
Trần Cảnh Tồn ngạc nhiên, nhưng cũng không nói gì, một lát sau Lâm Chu Độ tải lại trang, những video đó đã biến mất. Nhất định vẫn có ảnh hưởng, nhưng cậu đã tận lực dìm nó xuống tầng thấp nhất.
Thật ra Lâm Chu Độ hơi buồn, cậu không biết có phải bản thân lại phụ lòng tốt của Tạ Thành Văn nữa không.
Nhưng lại có kẻ cố tình gõ cửa phòng cậu ngay lúc này.
Đương nhiên là Phương Hữu, Phương Hữu không biết từ nơi nào chạy đến, gã không phải đi công tác sao?
Hường như Phương Hữu chạy đến đây, vừa vào đã uống luôn mấy chai nước khoáng trong phòng Lâm Chu Độ, phí của mấy chai nước này rất đắt. Lâm Chu Độ đang nghiêm túc suy xét lát nữa có nên lấy tiền của Phương Hữu hay không, Phương Hữu lại nói chuyện, chặn họng Lâm Chu Độ.
"Nghe nói là anh bắt bọn họ xóa?" Phương Hữu hỏi.
Lâm Chu Độ nói: "Đúng vậy. Chai nước cậu uống rất mắc!"
Phương Hữu "Chậc" một tiếng, anh ta cho là đương nhiên, lục ví để lấy tiền, đột nhiên nhận ra cái gì đấy, trừng mắt với cậu: "Có phải anh đang đánh trống lảng hay không?"
"......" Lâm Chu Độ đã lười trả lời anh ta.
Phương Hữu biệt nữu, lúng túng một lúc mới nói: "Em xin lỗi, chuyện đó là do em sai, vì lúc đó uống say quá."
Lâm Chu Độ cảm thấy Phương Hữu rảnh rỗi quá: "Cậu đã xin lỗi rồi. Nào, cậu nhường một tý, tôi phải thay quần áo ra ngoài."
"Ồ." Phương Hữu ngoan ngoãn tránh ra, "Lần này em thật lòng xin lỗi!"
"Được rồi được rồi." Lâm Chu Độ không kiên nhẫn, "Tôi cũng lớn rồi, không so đo với cậu."
Cậu đã tra qua tư liệu của Phương Hữu, thân phận hiện tại của Phương Hữu là một sinh viên hoa kiều tại đại học nào đó – có thể là anh ta chưa từng tham gia bất kỳ khóa học nào, cũng chưa đến hai mươi tuổi. Không biết nền giáo dục nào đã đắp nặn nên con người bây giờ của anh ta, tại sao không suy xét tạo ra bộ phim có nam chính ăn hại cho anh ta nhỉ?
"Thật ra em rất thích anh." Phương Hữu còn ở đó ra quyết định, "Nhưng ba em bảo anh không phải là người tốt, còn nói do anh có người phía sau nên mới dám bắt nạt em. Này, có phải anh ngủ với ông chủ không?"
Hai mắt Lâm Chu Độ tối sầm.
Giờ phút này, cậu rất muốn triệu hồi Thiệu Tinh Hà ra quyết đấu với Phương Hữu.
Núi cao còn có núi cao hơn, cậu không ngờ sẽ có ngày mình lại khen ngợi EQ của Thiệu Tinh Hà
"Đúng vậy." Lâm Chu Độ chả quan tâm, "Ngày nào cũng ngủ. Cậu có vấn đề gì không?"
Có thể là do Phương Hữu bị Lâm Chu Độ vô sỉ thuyết phục, cũng nghĩ chả có vấn đề gì to tát, chỉ quan tâm đến thân thể của Lâm Chu Độ: "Vậy anh đừng để bị nhiễm bệnh, em nghe nói có vài bệnh trị không khỏi."
Lâm Chu Độ nghĩ, mình vừa vũ nhục EQ của Thiệu Tinh Hà!
"Cũng đừng để bị phát hiện." Phương Hữu còn ở đó dạy cậu, "Không phải ai quen anh cũng tốt như em, không kỳ thị anh."
"Cậu nói đủ chưa!" Lâm Chu Độ không nhịn nổi nữa, đuổi Phương Hữu ra ngoài.
Trước khi Phương Hữu đi rốt cuộc nhớ ra bản thân muốn làm gì, lôi kéo Lâm Chu Độ chụp chung một tấm hình, bảo là sẽ đi rêu rao trên mạng để chứng mình bọn họ là bạn tốt.
Lâm Chu Độ bị cưỡng ép làm bạn tốt rất đau đầu. Cậu thay quần áo, chuẩn bị cho sự kiện ngày hôm nay. Hết hôm nay, cậu có thể nghỉ phép vài ngày, Lâm Chu Độ chờ không nổi, muốn được trở về.