Chương 5
Công việc của tôi thì lúc này lúc kia. Có những hôm bận bù đầu bù cổ. Có ngày lại nhàn rỗi đến khó tin. Ví dụ như hôm nay, chỉ đến văn phòng ngồi chơi xơi nước. Thỉnh thoảng lượn vài vòng, chôm chút đồ ăn vặt xong quay về chỗ ngồi lướt điện thoại tìm việc cho ba ruột. Nói chúng công việc thì không thiếu. Nhưng tại lí lịch của ông nên có vài chỗ inbox rồi lại chẳng thấy hồi âm.– Viết xong bài rồi à? – Chị Nhung vừa gõ cốc cốc vào bàn phím vừa thuận miệng hỏi tôi.Tôi bỏ vào miệng miếng bánh khéo mua từ Phú Quốc của anh Hải nhai chóp chép:– Vâng, hôm trước em phải đi lấy tin lúc 9 giờ tối. Hôm qua viết xong rồi. Nên tạm thời em khá rảnh.– Ừ!– Chị sắp xong chưa ạ?– Chưa đây, đáng lý cũng sắp xong rồi. Mà tại hôm qua thằng cún sốt cao nên có làm được gì đâu.– Cún ốm hả chị?– Con nít mà em, đau vặt suốt.Chị Nhung là một bà mẹ đơn thân. chị bị người mình yêu phụ tình. Lúc chia tay, mới phát hiện mình đã có thai. Thế là chị ấy quyết định một mình sinh và chăm sóc con. Giờ cún đã được 4 tuổi. Nuôi một đứa trẻ từng ấy năm không phải dễ dàng. Tôi không biết trong thân hình nhỏ bé kia của chị có bao nhiêu nghị lực mới có thể làm điều phi thường đấy.– Nhìn cún, em thấy nể chị quá.Chị Nhung bật cười chua chát:– Mỗi người một số phận. Cuộc đời mình thế thì phải chấp nhận và sống chung với nó thôi em.– Đúng chị nhỉ.Nghe tôi nói là bà mẹ từng trải này nhận ra vấn đề ngay. Bà ấy híp mắt nhìn tôi hoài nghi:– Đúng cái gì? Đang có chuyện gì à?Tôi thở dài, không muốn giấu diếm chị nên nói thẳng:– Em mới gặp lại ba ruột.– Gì? – Chị nhìn một lượt quanh phòng. Thấy hai đứa nói chuyện ở đây không tiện, bèn đề nghị. – Đi! Chị em mình ra ngoài nói chuyện.Hồi mới vào tòa soạn chị Nhung giúp đỡ tôi rất nhiều nên hai chị em khá thân và cũng thường xuyên tầm sự với nhau. Chuyện về ba cún, chị còn kể cho tôi nghe thì lạ gì việc chị biết về quá khứ của tôi.Hai chúng tôi ngồi dưới hàng ghế đá trước tòa soạn. Chị nhìn tôi nghiêm túc hỏi:– Sao bảo đi tù rồi mà?– Mới ra được nửa tháng rồi chị.– Ông ta đến tìm mày à?– Dạ! Hôm trước chị nghĩ ấy. Ông ấy đến tìm em. Còn bắt em phải nuôi dưỡng nữa.– Xong cái mày mềm lòng á?– Dạ không! Em đâu có rộng lượng đến thế hả chị.– Chứ sao mà mày còn bận tâm. Kệ ông ta. Ngày xưa hành hạ, đánh đập mày. Giờ mày chả việc gì phải nuôi. Trời ạ! Sao trên đời lại có loại người như thế cơ chứ.– Thì em cũng nói với ông ấy như vậy rồi.Nhưng mà nhìn cũng thấy tội. Giờ ra tù lại bơ vơ đâu có ai thân thích. Thôi thì em tìm cho ông ấy một công việc để tự nuôi lấy thân. Xem như trả cái công ổng sinh ra em.Dù ông ấy không có công dưỡng nhưng cũng có công sinh. Tôi là con. Ngay cả tôi cũng từ chối giúp đỡ thì còn ai chịu giúp. Máu mủ ruột rà, thế nào cũng chẳng thể cạn tàu ráo máng được.Thấy tôi nói đúng nên chị gật đầu:– Ừ! Thế để chị tìm phụ cho. Hình như có mấy chỗ đang tuyển bảo vệ ấy.– Dạ! Thế chị giúp em nhé.– Được rồi. Thôi vào làm việc đi. Lão Trung mà thấy thì xử cả lũ.– Dạ. Thôi mình vào chị ạ.Đây là một vấn đề tâm linh. Và người ứng nghiệm lại là lão sếp. Ông này hay thật. Vừa nhắc là xuất hiện ngày. Sau này chết đi thì thiêng phải biết. Lúc tôi và chị Nhung quay lại phòng làm việc thì y như rằng đã thấy sếp già bụng phệ đứng quát ầm ĩ trước phòng:– Các cô các cậu muốn phá nát cái tòa soạn này luôn à. Tác nghiệp cái kiểu gì đây? – Ông ta ném một xấp giấy xuống đất cái ”bốp”. – Ngày xưa mấy người mua băng hết hay sao mà giờ làm ăn bát nháo như thế. Cô Vy, cô Nhung đâu? Làm việc đã không ra gì mà giờ còn trốn ra ngoài à.Vừa nghe ông ta nói, hai chúng tôi đã vội chạy vào.Chị Nhung lên tiếng:– Tụi em đây ạ.– Các cô đi đâu trong giờ làm việc? Hay thấy lương cao quá nên muốn giảm bớt lại cho nhẹ túi.Tôi nhanh nhảu tiếp lời:– bọn em đâu có trốn việc đâu ạ. Tại mắc quá nên mới phải đi.– Mắc gì? Hay shipper đứng đông quá nên mắc lấy hàng không vào được.Chị Nhung lắc đầu đáp:– Dạ làm gì có hả sếp, dạo này con em nó đau suốt. Dư giả đâu mà mua hàng trên mạng. Với cả bọn em đi tay không chứ có được món nào đâu ạ.– Thế mấy cô mắc gì?– Phải nói luôn hả sếp? – Tôi hỏi.– Tất nhiên là phải nói rõ ràng.Được rồi, do sếp nói đấy nhé. Tôi đã không muốn làm xấu mặt sếp rồi mà sếp nhất quyết không chịu thì đừng trách tôi. Tôi dõng dạc nói lớn :– Là là vì sáng nay tụi em đến quán bún chả cá của vợ sếp ủng hộ ấy ạ. Thế nào về lại bị tào tháo từ sáng đến giờ.Thế là xong, lập tức có một lão sếp xanh mặt quát tôi:– Làm cái gì mà nói to thế.Tôi giả bộ ngây thơ đáp:– Sếp chả nói bọn em phải nói rõ ràng ạ.– Được rồi, mấy cô chỉ giỏi lý do, về chỗ đi.Tôi và chị Nhung đồng thanh:– Vâng, thưa sếp.Hai chị em tôi về bàn, vừa ngồi xuống chỗ, chị Nhung đẩy đẩy vai tôi hỏi nhỏ:– Mày lấy đâu ra cái lý do đó thế?– Hôm qua, em mới gặp con bé bên phòng in ấn. Nó kể đến quán vợ lão ăn tô bún xong là tào tháo cả đêm. Nên em mới thay lời muốn nói của nó thôi.Nghe tôi nói vậy, chị Nhung chỉ còn biết tủm tỉm cười:– Mày ghê thật.Tôi thì tay nắm, tay xòe, chụm lại theo kiểu kiếm hiệp đáp:– Đa tạ.Lão sếp nãy giờ vẫn mon men chúng tôi. Thấy hai đứa cười tươi quá nên hắng giọng:– Cô Nhung, cô Vy lại buôn tám cái gì đây?Chúng tôi nhìn nhau đồng thanh:– Không ạ. Tụi em chỉ định hẹn nhau tối qua quán vợ sếp ăn tối thôi ạ.Lão nghe thế nhột quá nên cáu tiết:– Được rồi đấy. Đi làm mà suốt ngày chỉ lo ăn uống. Công việc thì chẳng ra sao. Cậu Hải!– Dạ sếp.– Tôi cho cậu đi Phú Quốc công tác. Cậu ra đó cảnh nhiều thì không viết. Lại đi viết bài về bánh khéo là thế nào. Bánh đó mua ở đây thiếu gì, việc gì phải ra tận Phú Quốc rồi viết đôi ba chữ thế hả.– Còn cô Vy.Tôi cũng đứng dậy cho đúng thủ tục:– Có em ạ.– Tôi bảo cô ra quảng trường để viết không khí lễ Halloween. Pháo hoa, lễ hội cô không viết. Lại đi viết halloween không thấy bóng dáng trẻ em, trẻ em bữa nay chỉ toàn bị ép đi học, không còn được hồn nhiên vui chơi. Đó là chuyện của cha mẹ nó, ai mượn cô nhúng vào vậy.Sếp tôi là một lão già tối cổ. Không khí lễ Halloween thì trăm báo đều nói về các hoạt động văn hóa nghệ thuật rồi. Mình mà cũng viết vậy thì khác gì những tờ báo khác. Nên tôi mới đứng ở một khía cạnh mới để có một góc nhìn đa chiều hơn. Nhưng tóm lại là sếp bụng phệ nhà tôi chỉ thích đi đường mòn được làm sẵn. Tính ông ta bảo thủ đó giờ, chẳng chịu nghe ai cả.– Còn cô Nhung, cô Tuyết sắp cuối tuần rồi mà chưa có bài nộp là sao?– Con em đang ốm nên em cũng lu bù. Sếp thư thư cuối ngày em sẽ nộp bài ạ.– Cô Nhung này, con cô ốm xong cô bắt cả cái tòa soạn này nghỉ ốm theo con cô luôn à. Cuối ngày mà không kịp nộp bài cho tôi thì liệu thần hồn nhà cô. Còn cô Tuyết, tuần trước rồi tuần này. Thế bao giờ cô mới có bài cho tôi đây hả?Tuyết là nhân viên mới nên độ lì lợ chưa được như chúng tôi. Vừa bị nhắc đến là đã sụt sùi nước mắt:– Dạ. Em xin lỗi sếp.– Xin xỏ cái gì. Cuối tuần này mà không có bài thì nộp đơn thôi việc luôn đi.Con bé ôm mặt khóc nức nở. Lão sếp mắng xong thì cũng đủng đỉnh về phòng. Lão đi rồi chúng tôi mới chạy lại động viên cái Tuyết.Chị Nhung nói:– Thôi nào em, việc gì phải khóc. Lão ấy dọa vậy thôi.– Mà sao em không viết đi. Biết gì viết nấy. Rồi có gì bọn chị chỉnh sửa cho. Sao phải dài dòng đến tận hôm nay. – Tôi vừa vỗ lưng con bé vừa hỏi.Tuyết ngẩng mặt lên kể:– Đâu phải là em không chịu viết đâu chị. Mà cái người em phỏng vấn có chịu gặp em đâu. Không nói chuyện được thì lấy thông tin đâu ra mà viết.Người đàn ông duy nhất trong phòng sau một hồi đứng im như tượng thì cuối cùng cũng đã có chút tiếng nói. Anh Hải xoa cằm bảo:– Kẻ nào mà chảnh chọe thế?– Là ceo của king group.Tôi há hốc mồm:– king group!Thấy tôi có biểu hiện khó coi. Chị Nhung lại kề tai, hỏi:– Chuyện gì vậy?– Là công ty của anh trai em.Bà ấy vừa nghe thế liền nhanh mồm:– Người quen của cái Vy đấy. Để đó nó làm cho.Tôi lúc ấy chỉ hận không thể giết chết bà chị tốt.Tuyết thì như bám víu được một nguồn sáng, lập tức nắm lấy tay tôi nài nỉ:– Chị ơi, chị giúp em với. Em không muốn thất nghiệp đâu chị. Em còn đứa em nhỏ đang đi học cấp 3. Em mà thất nghiệp thì nó phải làm sao. Chị Vy ơi, chị cứu em với.– Được rồi. Từ từ chị tính cho nhé.– Không, chị phải đồng ý cơ.Con nhỏ vừa nói vừa nước mắt giàn giụa. Tôi không giúp sao được nên đành thở dài.– Được rồi. Em với chị đổi bài vậy. Em viết bài của chị đi. Chị làm bài của em. Tí chị sẽ lên nói với sếp.Tôi đồng ý, cái Tuyết lập tức vui mừng, rối rít cảm ơn. Hoàn cảnh nó cũng tội nghiệp. Dân tỉnh lẻ chật vật đất thành phố kiếm sống nuôi gia đình nên công việc đối với nó rất quan trọng.Nói gì thì tôi cũng là nhân viên cũ, cùng lắm là bị trừ lương. Còn cái Tuyết vẫn còn đang trong giai đoạn thử việc. Nó mà sơ sẩy lúc này thì xem như đi tong. Với cả dù gì cũng chung nhà với ai kia nên cơ hội tôi được phỏng vấn vẫn cao hơn Tuyết.Như lời đã hứa, một lát sau tôi lên phòng gặp sếp để nói chuyện. Vô tình lại nhìn thấy cảnh thân mật của lão ấy với một cô gái trẻ.Cô gái kia ngồi hẳn lên đùi lão sếp nũng nịu:– Ứ chịu đâu! Bao giờ em mới được vào đây làm?– Nhanh thôi, con bé mới kia sắp trụ không nổi rồi. Lúc đó anh sẽ đưa em vào thế chỗ nó.– Anh có chắc là được không ấy?– Chắc mà, King group là công ty lớn, đời nào chịu nhận phỏng vấn một nơi nhỏ như tòa soạn này. Giờ anh có cho nó gấp đôi thời gian cũng chẳng được gì.– Hứa đấy nhé.Con bé kia ôm cổ, thơm má sếp tôi như một phần thưởng. Lão Trung tham lam được đà lại sấn tới, táy máy tay chân với người đẹp. Cái mặt thỏa mãn đến nỗi muốn rớt luôn hai cục nọng dưới cổ.Giọng dê già làm tôi nổi hết cả da gà:– Cho anh thơm cái nào.Cô gái kia cũng thuộc dạng đâm đảng, hôn nhiên rên rỉ theo từng lần đụng chạm:– Ư…hự…Thì ra là vậy, hèn gì tôi cũng thấy khó tin khi lão Trung lại giao việc phỏng vấn anh tôi cho cái Tuyết. Bình thường những bài báo có sức ảnh hưởng như thế thì sẽ được đưa cho nhưng người có kinh nghiệm, trong khi Tuyết chỉ mới vào được một tháng.Tôi ở ngoài này quay lại cảnh hai kẻ kia dan díu, xong xuôi rồi mới chậm rãi gõ cửa. Đang vui mà bị làm phiền, lão sếp kia không bốc hỏa mới là lạ. Tôi đứng chờ hai kẻ kia chỉnh đồn quần áo cả buổi. Rồi sau đó nghe sếp bụng phệ cho phép mới bước vào. Lúc tôi vào cô gái kia cũng ngúng nguẩy bỏ ra ngoài. Tôi chả thèm để ý thái độ của họ, chỉ đi thẳng đến bàn làm việc của sếp già háo sắc.Lão ấy lúc này giả bộ đạo mạo, lên giọng lãnh đạo mắng tôi:– Có chuyện gì vậy cô Vy? Không lo làm việc lại chứ chạy loạn hết cả lên thế.– Dạ thưa sếp, em có chuyện muốn nói ạ.– Nói gì nói đi. Cô phiền quá rồi đấy.– Dạ, em muốn đổi kế hoạch viết bài với Tuyết.Nghe tôi nói thế thì lão ấy không khỏi sửng sốt:– Cô dửng mỡ à. Gần đến hạn nộp rồi lại đổi.– Dạ, xếp giúp bọn em nhé. – Thấy thái độ của lão ấy vẫn có vẻ chưa lung lay nên tôi đành đi bước cuối. – Nếu em không nộp được bài thì em sẽ nghỉ việc thay cái Tuyết.Chắc lão ấy chẳng thể ngờ tôi sẽ nói thế. Đang có một công việc tốt lại muốn mạo hiểm vì một người chả liên quan. Nhưng tôi thích thế đấy. Tôi ghét nhất loại lãnh đạo háo sắc, chèn ép nhân viên. Thế nên lần này tôi sẽ không cho lão ta toại nguyện.– Cô nói sao?– Đúng thế đấy ạ.Thấy thái độ tôi dứt khoát, lão Trung chỉ cười khẩy tỏ vẻ chỉ trích tôi là một con ngựa non háu đá:– Được rồi, đó là do cô quyết định. Không phải tôi chèn ép cô đâu đấy.– Dạ, em biết rồi ạ.– Nể tình cô cũng làm việc ở đây đã lâu. Tôi cho cô thêm 1 tuần. Trong số báo tuần tới cô nhất định phải có được bài phỏng vấn của ceo King group. Nếu không thì nộp đơn thôi việc cho tôi.– Em cảm ơn sếp.Bước ra khỏi phòng lão ta. Tôi lập tức lập một nick ảo rồi gửi đoạn video kia cho vợ lão. Lần này tùy thuộc vào độ may mắn của sếp vậy. Nếu vợ sếp xem đoạn video trong mục tin chờ thì xem như ngày tàn của lão đến rồi.Chắc mọi người sẽ nghĩ, tại sao tôi không tung thẳng clip kia lên mạng. Nhưng hành động tung video nhạy cảm là một hành vi quy phạm pháp luật. Ba Minh lại đang làm việc bên bộ tư pháp nên tôi chẳng muốn có bất cứ ảnh hưởng gì đến ông.