Chương 6
Rời khỏi tòa soạn, tôi đến thẳng công ty của anh trai. Thật ra từ trước đến nay quan hệ của cả hai không tốt nên tôi cũng chẳng bao giờ đặt chân đến đây. Chưa từng nghĩ ngày phải hạ mình lại sớm như thế. Nhưng đó đã là gì khi ngay từ bước khởi đầu tôi đã bị cô lễ tân xinh đẹp phũ phàng từ chối:– Xin lỗi chị. Nếu chưa có lịch hẹn trước thì chị không thể lên phòng sếp ạ.Lại vụ này nữa, làm gì mà màu mè thế không biết. Tôi tiếp tục nở một nụ cười thân thiện. Dùng tác phong phỏng vấn chuyên nghiệp của mình để tiếp cận đối tượng:– Chị ơi, em là phóng viên của tòa soạn Ánh Dương. Chị có thể liên hệ hỏi sếp chị giúp em được không? Em tên Vy, Huỳnh Hải Vy.Tôi cố tình nói họ và tên ra như thế để đánh ý với người ngồi ở vị trí cao ngất kia. Mong kẻ đó nể tình tôi cùng họ, cùng nhà mà cho tôi gặp. Nhưng tôi vọng tưởng rồi. Một lúc sau, cô lễ tân xinh đẹp thở dài nói:– Không được rồi chị ạ. Thư ký của sếp nói sếp đang bận. Nếu có dự án gì thì sẽ được gửi thông tin đến tòa soạn. Mà… – Chị ấy nói đến đây có chút ngập ngừng, mãi hồi sau mới mở lời. – Mà cái loại tòa soạn chưa có tên tuổi thì chả có cửa nhận được đâu.– Cái gì? Dám nói thế cơ á!Có lẽ thái độ của tôi hơi nóng nảy nên khiến chị gái kia có chút lúng túng. Chị vội vàng giải thích:– Chị, cái này là sếp nói với thư ký. Chứ nào đâu phải ý của em.Tôi điều đỉnh lại tâm trạng, nhẹ giọng:– Dạ, em hiểu mà. Em lại ghế bên kia ngồi một chút được không ạ?Cô ấy ngọt ngào trả lời:– Vâng. Chị cứ ngồi thoải mái.Quay người, tôi rảo bước đến bộ bàn ghế đặt ở một góc của sảnh. Cái gì mà chả có cửa? Được rồi, không mở cửa cho tôi chứ gì. Thế thì để tôi tự mở. Đợi đấy, chắc chắn tôi sẽ viết được bài mà chẳng cần phỏng vấn.Lấy điện thoại từ ba lô, tôi gọi đến một số. Rất nhanh đã có người nhất máy.– Alo. Anh nghe đây Vy.– Em đang dưới sảnh công ty đấy.– Gì? Em đến công ty á? Đến làm gì?– Em đến tìm anh.– Trời! Em đùa đấy hả Vy.– Giờ em muốn lên phòng anh. Anh nói với lễ tân cho em lên đi.– Được rồi, đợi anh. Anh xuống đón em.Tôi ngồi chơi game một lúc thì Hoàng đã chạy xuống đứng trước mặt tôi.– Hôm nay trời nắng ráo, không mây, không mưa. Em chắc là mình đến đúng địa chỉ đó chứ?– Em đến đúng nơi rồi. Là king group.– Thì ra là vẫn còn đủ nhận thức.Trước lời trêu chọc của ông này, tôi chỉ cong môi xì một tiếng, thể hiện thái độ không thèm chấp.Hoàng là bạn của anh tôi từ thời còn đi học. Thân lắm, thân đến mức còn ngủ lại qua đêm ở nhà tôi. Ông này tính tình cứ lí la lí lắc, thiếu nghiêm túc nên 27 tuổi đầu rồi mà còn chưa chịu ưng ai. Cứ suốt ngày đeo bám bắt tôi giả vờ tìm hiểu với anh ta trước mặc ba mẹ đằng trai. Nhưng mà cũng nhờ thế, tôi mới có thể dễ dàng sai khiến tên ấy.Với sự hộ tống của Hoàng, tôi đã thành công lên dãy phòng vip của tòa nhà. Vào phòng ai đó, ăn hết hộp bánh quy bơ. Tôi mới bắt đầu bộc lộ âm mưu của mình.– Anh ơi, dạo này king group có dự định gì mới không?Dưới ánh nhìn của dân kinh doanh, tất nhiên ý định của tôi sẽ bị gặng hỏi:– Em hỏi dự định làm gì?– Em cần để viết bài.Nói phỏng vấn ceo cho oai vậy thôi nhưng thật chất câu hỏi và phạm vị viết cũng chỉ xoay quanh vấn đề dự án, kế hoạch phát triển. Mà cái đấy thì chỉ cần những người có chức vụ cao đều sẽ có một bản. Thế nên ceo không cho thì tôi đi hỏi giám đốc.Cứ nghĩ tôi với giám đốc cũng thân lắm, không ngờ ai đó vẫn xem trọng bạn tốt hơn. Hoàng nhìn tôi dứt khoát trả lời:– Cái này sao em không hỏi thằng Khiêm.Ông này hỏi thừa. Nếu tôi mà hỏi được ông Khiêm thì đi kiếm ổng làm gì. Tôi cuối mặt, thở dài giải thích:– Em mới nhờ chị lễ tân gửi lời với ai đó cho em phỏng vấn. Và anh biết chuyện gì không?– Nó không chịu à?– Chả những thế. Còn nói là em không có cửa. Anh à, lòng tự trọng của em bị tổn thương đấy. Anh phải giúp em phục thù chứ.Lời nói sắc lẻm và đầy tính thuyết phục như thế mà vẫn chưa đủ khiến Hoàng lung lay. Họ trước sau như một, trả lời tôi:– Cái này không được nhé Vy. Bí mật công ty nên anh đâu thể tùy tiện giao cho ai khi chưa có ý kiến của nó.– Ngay cả em.– Đúng vậy.Mặc dù hơi thất vọng về ai đó nhưng mới tí thế làm sao khiến tôi bỏ cuộc được. Lời nói suông không có hiệu quả. Tôi chạy đến chuyên nghiệp bóp vai cho bạn của anh trai:– Em cũng không phải người xấu. Anh Khiêm là anh em mà. Dù quan hệ bọn em hơi tệ một chút nhưng chả lẽ em lại đi hại anh mình. Em chỉ dùng để viết bài thôi. Thật đấy.– Anh chẳng muốn chết trong tay bạn thân đâu.– Chết vì gái là cái chết êm ái. Anh thử đi, hạnh phúc lắm đó.– Vẫn câu cũ, cái này em đi gặp anh em đi.Có một người vẫn lì lợm như thế khiến tôi hận. Ngay lập tức, hận thù tác dụng lên động cơ, tôi chuyển tay từ vai lên cổ, bóp chặt. Rồi tiếng nói yếu ớt của ai đó vang lên.– Vy ơi, em đừng giết anh. Anh còn cha mẹ già. Tha… Tha cho anh đi….Ông anh lầm lì của tôi thế mà lại có một người bạn quá tốt, một cộng sự quá uy tín. Thế nên dù có sử dụng luôn luật rừng thì cũng không uy hiếp được Hoàng. Cuối cùng tôi đành ngậm ngùi ra về.Nhưng ra về không đồng nghĩa với việc bỏ cuộc. Đường tắc bị bịt thì tôi quay lại đi đường thẳng. Không cho tôi lên công ty gặp, tôi sẽ phục kích ở nhà. Đêm dài lắm mộng, tôi chả tin mình thiếu cơ hội.Hôm ấy, tôi về sớm. Xung phong làm hết công việc nhà, kể cả chuyện pha sữa mang lên phòng cho ông anh. Mẹ Ngọc được tôi lấy lòng như thế thì tâm tình phơi phới:– Chỉ nịnh hót là giỏi. Thôi, tôi lên phòng nghỉ ngơi đây. Mang sữa lên phòng cho thằng Khiêm rồi cũng đi ngủ sớm đi. Thức khuya tán trai cho lắm vào. Giờ người có khác gì con cò hương không.– Dạ. Con biết rồi ạ.– Nuôi cho tốn cơm tốn gạo mà chả thấy thịt đâu. Thế mà tôi không ghét sao được.Mẹ Ngọc có lẽ còn giận chuyện con trai suýt không thể đi du học nên mới hay gắt gỏng với tôi. Nhưng thật tâm bà vẫn rất quan tâm đến đứa con này. Chỉ cần chú ý quan sát thì sẽ thấy bà là một người độc miệng nhưng tâm hồn lại rất đơn thuần.Mẹ lên phòng rồi, tôi dọn dẹp một chút. Nhìn đồng hồ tầm 9 giờ thì pha sữa mang lên cho anh trai. Từng ấy tuổi đầu rồi mà anh tôi vẫn là em bé. Lúc nào cũng được mẹ chăm bẵm từ miếng ăn đến giấc ngủ. Thậm chí thời còn đi du học, một năm mẹ phải gửi mấy lần đồ vì sợ ai đó không có thời gian ra ngoài.Trên đường lên phong họ, tôi liên tục dè bỉu hình tượng con trai cưng của kẻ nào ấy. Nhưng lúc đứng trước phòng anh trai, mọi suy nghĩ tiêu cực đều nhường chỗ cho một nụ cười tươi tắn.Tôi gõ cửa cốc cốc. Đợi một lúc mà không thấy ai lên tiếng. Tôi lại tiếp tục gõ cốc cốc.Sau cánh cửa kia có người bị tôi làm phiền nhiều lần nên cáu bẳn:– Mẹ! Con đã nói bao nhiêu lần rồi. Con có thể tự lo được. Mẹ về phòng nghỉ đi.– Dạ, là em.Một phút im lặng cho sự bất ngờ của ông anh trai, sau khi hồi phục ý thức, ông kia mới lạnh đạm hỏi:– Có chuyện gì?– Mẹ bảo em mang sữa lên cho anh.– Vào đi, cửa không khóa.Biết là cửa không khóa nhưng mà tôi nào dám tùy tiện nên phải đợi họ mở lời trước mới đám đẩy cửa đi vào.Anh hờ vẫn chẳng rời khỏi màn hình máy tính, hời hợt bảo:– Để xuống đó đi.Tôi lập tức sánh vai em gái ngoan. Nghe theo anh mà bỏ ly sữa xuống rồi đứng im một chỗ, không nhúc nhích rục rịch gì.Kẻ đó nhíu mày nhìn biểu hiện của tôi vài giây. Chắc tưởng rằng tôi theo lệnh mẹ Ngọc hành xử nên cầm ly sữa lên một hơi uống sạch. Chốc ly xuống, nhìn tôi bảo:– Ok rồi chứ.– Dạ vâng.– Thế ra được rồi ấy.– Em có chuyện muốn nói với anh.– Không cần nói đâu. Tôi không rảnh.Nói xong người này dám mắt lại vào màn hình máy tính, tiếp tục di chuyển chuột, tỏ ý tiễn khách.– Vậy em đứng đây đợi đến lúc anh rảnh rồi mình nói chuyện.Ông anh lườm tôi một cái:– Đồ mặt dày.Tôi mỉm cười. 10 năm nghe câu này đã thành thói quen. Giờ nói hơn, chứ như thế tôi thấy bình thường quá, vẫn chưa đủ đô để đuổi tôi đâu.Cứ thế tôi đứng ở đấy ăn vạ. Sau một lúc, anh tôi không chịu được cảnh bị giám sát, đành bảo:– Nói đi, cho 5 phút..Cuối cùng độ trai mặt của tôi cũng thắng được độ lạnh lùng của ông anh. Tôi nhìn vào đồng hồ, nắm bắt từng giây:– Chiều em có đến công ty anh.– Biết rồi.– Anh không thể nể tình anh em mà cho em phỏng vấn ạ?– Công ra công, tư ra tư, người nhà cũng không có ngoại lệ. Huống hồ tôi chưa bao giờ xem cô là em tôi. Với cả tôi chẳng tốt bụng lại cho kẻ phá đồ của mình cơ hội đâu. – Kẻ đó nhìn vào màn hình máy vi tính. – Cô còn lại 2 phút.– Nếu khó quá thì cho em xem một số dự định phát triển, dự án mới của công ty Nhé. Chuyện này liên quan đến công việc của em. Lần này em mà không có bài thì em bị đuổi việc đấy anh ạ.– Thiếu năng lực thì bị đuổi việc là đúng rồi. Hết 5 phút, mời ra ngoài.Tôi tiu nghỉu như chó cụt đuôi. Nhẹ giọng nài nỉ lần chót:– Anh ơi! Giúp em đi mà anh.– Giờ muốn đi hay muốn bị ném.Thế đấy. Gì chứ anh tôi nói là làm nên tôi không dám thách thức sự kiên nhẫn của anh ta. Xem như xong, sắp mất việc đến mông rồi. Đúng là nhiều khi mọi chuyện ập tới bất ngờ khiến ta không kịp chấp nhận.Vài ngày sau đó câu chuyện phỏng vấn của tôi vẫn không có tiến triển. Tôi buồn rầu nên cuối tuần đến nhà chị Nhung giải khuây.Thấy tôi đứng trước ngõ, bà ấy bất ngờ đến há hốc mồm:– Ơ! Sao đến mà báo trước cho chị?– Em nhớ cún quá nên qua chơi.Tôi nói rồi đi thẳng vào nhà chị. Leo lên ghế sofa nằm dài.Chị Nhung thấy tôi ể oải nên xuống nhà gọt ít trái cây đem lên cho tôi. Vừa đặt đĩa trái cây xuống bàn bà ấy vừa hỏi:– Thế bài phỏng vấn sao rồi?– Không ổn rồi chị ạ.– Sao lại thế, công ty anh mày mà.– Quan hệ bọn em chị cũng biết rồi còn gì.Nghe tôi nói vậy, chị Nhung áy náy bảo:– Chị xin lỗi, chị đâu có nghĩ mọi việc lại như thế. Dù gì cũng chung nhà bao nhiêu năm, ai mà ngờ anh mày nhẫn tâm đến mức ấy. Mà cũng tại mày cả. Sao lại nói không có bài thì xin nghỉ việc với lão Trung.– Em mà không nói vậy thì cái Tuyết chắc chắn bị nghỉ rồi. Chị có biết ổng cố tình dồn cái Tuyết đến nước đường cùng để đưa bồ ổng vào tòa soạn mình không?– Cái gì? Sao vụ này chẳng thấy mày kể cho chị nghe?– Thì giờ em kể đây này.Tôi kể cho chị nghe hết sự việc. Chị Nhung nghe xong thì máu dồn lên não, lớn giọng mắng:– Lão Trung này đúng là ngoài bụng phệ còn được thêm bệnh mê gái. Mong sao lần này vợ lão xem được tin nhắn của mày rồi cắt luôn của quý cho lão khỏi đi mèo mả.Tôi vừa gật đầu răm rắp đồng tình vừa bỏ táo vào miệng nhai chóp chép. Chẳng mấy số trái cây trong đĩa đã bị tôi chém sạch theo sự phẫn nộ đối với lão sếp. Tâm trạng cũng vì thế mà bắt đầu tốt lên.– Thôi vào thăm bệnh nhân đi. Nó nhớ mày lắm đó, nhắc suốt. Hôm nọ, thằng nhỏ còn đòi lấy dì Vy về làm vợ nữa cơ. Bảo lấy về để dì ở nhà mình luôn.Tôi tặc lưỡi, không nói nên lời. Hồi tôi bằng tuổi cún, suốt ngày chỉ nghĩ đến việc ăn kẹo và chơi đồ hàng. Còn bây giờ, mấy đứa ấy đã nghĩ luôn đến việc mà phải mấy chục năm sau tụi nó mới đủ tuổi thực hiện.Cún ốm nên tôi không muốn đánh thức nó. Chỉ tính vào xem thử thằng bé đã đỡ hơn chưa. Nhưng dường như biết tôi vào nên nó bắt đầu mở mắt nhìn tôi:– Dì Vy ôm cún đi. – Tôi vừa bước đến, cậu bé kia đã nhanh nhảu đề nghị.Ngồi xuống giường, tôi ôm cún rồi hỏi:– Cún không ngủ nữa à?– Dạ, cún ngủ chứ nhưng mà ngủ trong lòng vợ thì thích hơn dì Vy ạ.Tôi tắc lưỡi lần 2. Con nít bây giờ thật là đáo để. Chúng nó không biết ăn cái gì mà não phát triển sớm như thế cơ chứ. Tôi Vừa bất lực lại vừa buồn cười. Cuối cùng chỉ còn biết vỗ nhịp tay, ru chồng “trẻ” ngủ. Thôi thì, từ giờ đến lúc bé nhận thức rõ hơn về việc vợ chồng, có lẽ dì Vy vẫn phải phụ trách nhiệm vụ làm vợ hờ của bạn Cún.Chị Nhung đứng trước cửa nhìn ” vợ chồng” tôi tình cảm thắm thiết, cười híp cả mắt:– Chết dở, mày mà làm vợ con chị thì vui phải biết.– Lúc đó người ta lại đồn ầm lên em là máy bay bà già thì khốn.– Có sao đâu nào. Chị chấm mày rồi. Sau này cún lớn, mày chưa có chồng, tao mang trầu cau qua lấy mày cho nó.Chị ấy có lòng nên tôi cũng không ngại ngần đáp:– Thôi được. Đợi em cún lớn, em sẽ suy nghĩ lại.Chị Nhung bị câu nói lật bài của tôi chọc cho cười phì:– Thế hôm nay, con dâu ở đây ăn cơm luôn với mẹ chồng à?– Vâng, hôm nay em đến nhà chị chơi cả ngày.Chị hỏi thế nhưng khi tôi đồng ý ngay và luôn thì thoáng chút bất ngờ. Thường tôi chỉ qua chơi một chút, rủ máy thì cũng chỉ về nhà ăn cơm. Thế mà hôm nay bão lớn, tôi chịu ở lại.– Hôm này, không về làm con gái ngoan của mẹ nữa sao?– Ba mẹ em đi ăn giỗ dưới quê rồi, ông anh thì đi đâu ấy, nói tóm lại là cả ngày sẽ không về. Con gái ngoan hôm nay đi làm dâu thảo nhà chị này.– Eo khiếp! Tao nói đùa đấy. Mày đừng làm dâu nhà chị nhé.– Cái bà này, nãy một hai còn muốn cưới em cho con, giờ lại đổi ý rồi. Thật là lật lọng mà.