Chương : 203
Cô nhận điện thoại, "Alo"
"Noãn Nhi, lát nữa tôi không thể đưa cô về nhà, tối nay tôi có hẹn gặp mặt với bạn"
"Vâng"
"Cô không có lời nào muốn nói với tôi sao?"
"Không có"
"Vậy... tôi cúp máy đây"
"Vâng"
Tút tút tút....
Ngự Giao cúp điện thoại.
Tiết Noãn Nhi thở dài một cái, đột nhiên cảm thấy nhẹ nhõm rất nhiều, không phải đi nhờ xe xũng tốt, cô cảm giác được ở một mình sẽ cảm thấy thoải mái hơn nhiều, mỗi khi ở trước mặt Ngự Giao, ngay cả hô hấp cũng không được tự nhiên, nhưng trong lòng lại có một chút cảm giác mất mát.
Sau khi tan việc Tiết Noãn Nhi đi tới nhà trẻ đón Tiết Noãn Nhi, Tiết Noãn Nhi nhìn phía sau cô thất vọng hỏi, "Chú Thẩm không tới hả mẹ?"
"Ừm, chú ấy có việc bận"
"Vâng...." vốn dĩ cậu bé đang vui vẻ đột nhiên giống như quả bóng xì hơi.
Nhìn thấy con trai như vậy, trong lòng Tiết Noãn Nhi càng thêm khổ sở, cô vừa quan hệ giữa hai bố con họ quá tốt, nhưng khi nhìn thấy nét mặt này của con trai cũng đau lòng.
***
Tại biệt thự của Phương Chính Đông.
Đồng Bội đang ngồi trên ghế sofa xem tạp chí, Phương Chính Đông đột nhiên nhào tới, "Cưng à, anh đã hẹn được Ngự Giao ra ngoài rồi, hì hì, anh lợi hại không?"
Đồng Bội nhéo mũi anh, "Coi như anh có chút bản lãnh"
Phương Chính Đông hôn lên má cô một cái hỏi: "Vậy bây giờ đã có thể nói cho anh biết, tại sao phải nhờ anh hẹn bọn họ ra ngoài chưa?"
"Là Y Thu, cô ấy nhờ em giúp"
"Tại sao cô ấy phải làm như vậy?" Phương Chính Đông nghi hoặc
"Haiz...." Đồng Bội thở dài, để tạp chí xuống nói: "Y Thu tới tìm em, khiến em vô cùng vui mừng, hai chị em tốt chúng em dường như càng lúc càng xa cách, cậu ấy rất yêu Ngự Giao, nói rằng gần đây tâm trạng Ngự Giao không hình như không được vui, anh và Ngự Giao còn có Lang Long và Phạm Khiết Phàm không phải là bạn tốt của nhau sau? Y Thu muốn Ngự Giao ra ngoài gặp gỡ bạn bè, không muốn cả ngày anh ta vùi đầu vào công việc ảnh hưởng tới sức khỏe. Anh cũng biết đó, trước giờ Ngự Giao đối xử với Y Thu không được tốt, cậu ấy ngại nói ra những điều này nên nhờ em nhờ anh rủ anh ta ra ngoài cho khuây khỏa."
Phương Chính Đông như suy nghĩ điều gì đó, gật đầu: "À, hóa ra là như vậy, nhưng là người thân của bà xã anh, đâu cần dùng tới chữ "nhờ", cứ nói thẳng với anh là được rồi"
"Hừ, coi như anh biết điều" Đồng Bội hả hê vểnh cằm nói.
Sau đó Phương Chính Đông thở dài một cái.
"Sao thế?"
"Em nói xem, em và Y Thu là chị em tốt của nhau, nhưng tại sao tính nết lại khác xa nhau đến vậy? Em xem người ta xem sợ chồng ngày ngày làm việc mệt mỏi quá độ nghĩ tìm cách để chồng ra ngoài thư giãn một chút. Nhưng còn em, ngay cả anh muốn ra ngoài uống rượu với bạn em cũng không cho phép"
"Vì anh không giống Ngự Giao, Ngự Giao không lăng nhăng như anh, chỉ cần nhìn anh bước vào những nơi như thế liền biết anh sẽ phóng điện lung tung" Đồng Bội dùng đầu ngón tay lướt qua lướt lại dưới cằm anh
Phương Chính Đông đột nhiên nghiêng người đè Đồng Bội xuống sofa, "Muốn tối nay anh không phóng điện ling tung, vậy bây giờ em phải làm anh kiệt quệ tinh lực, như vậy tối nay anh mới không còn tinh thần ngắm nhìn những mĩ nữ khác"
"Đáng ghét, anh...."
Phương Chính Đông cúi đầu, dùng đôi môi mình chặn chiếc miệng nhỏ nhắn của cô, một nụ hôn nồng nàn được đặt xuống, bàn tay nóng bỏng từ từ lướt trên người cô....
***
Bốn người ngồi trong phòng vip của một quán bar
Lang Long nhìn thấy Phương Chính Đông đi một mình, trêu nói: "Bình thường thấy cậu và Đồng Bội như hình với bóng, tại sao hôm nay lại chịu tách ra như vậy?"
Phương Chính Đông rót một ly rượu, nhấp một hớp nói: "Chúng ta đã nói trước là hôm nay không mang theo người nhà mà, mọi người phải uống hết mình, không say không về"
Phạm Khiết Phàm tiếp lời: "Cậu không sợ uống say lúc về sẽ bị phạt sao?"
"Tại sao tớ cảm giác hôm nay hai người cố ý nhằm vào tớ thế nhỉ, mấy lời này càng nghe càng cảm thấy không đúng" Phương Chính Đông đặt ly rượu xuống, giả bộ nghi ngờ.
Chợt khóe miệng anh cong lên mỉm cười hả hê, đi tới đẩy Lang Long ra ngồi xuống bên cạnh Ngự Giao, sau đó khoác tay lên vai Ngự Giao, liếc nhìn Lang Long và Phạm Khiết Phàm bằng ánh mắt kinh bỉ, "Có phải hai người đang ghen tị không?"
"Chúng tớ ghen tị cái gì?" Phạm Khiết Phàm không hiểu
"Vì trong bốn người chúng ta, chỉ có hai người là không có "người nhà", cho nên hôm nay các cậu mới ghen tị hợp lại châm chọc tớ"
"Chúng tớ chỉ nói sự thật mà thôi" Lang Long châm một điếu thuốc.
"Đúng vậy" Phạm Khiết Phàm nói, "Hơn nữa, cậu và Đồng Bội còn chưa kết hôn, đừng có mở miệng ra là nhận người nhà"
Phương Chính Đông bị nói trúng chỗ yếu, thật ra anh đã từng cầu hôn Đồng Bội không dưới một trăm lần, nhưng Đồng Bội luôn từ chối nói là chưa muốn kết hôn. Anh làm bộ thoải mái hất tóc nói: "Đó là vì tớ chưa muốn kết hôn, kết hôn ấy à? không phải chính là tự đeo gông vào cổ sao? Tớ còn chưa ngu đến vậy đâu, anh đây còn muốn chơi thêm mấy năm nữa"
"Cậu chỉ được cái mạnh miệng thôi" Lang Long cười nhạo
Phương Chính Đông vỗ vai Ngự Giao: "Tại sao cậu không nói lời nào hết vậy? Hai chúng ta đều đã có "người nhà" cho nên chúng ta chính là một đội, nhìn bọn họ bắt nạt tớ như vậy mà cậu ngồi yên thế à"
Ngự Giao như người mất hồn, hoàn toàn không nghe thấy bọn họ vừa rồi đang nói cái gì.
Trong đầu của anh từ đầu tới giờ chỉ nghĩ tới bb, không biết tối nay cô ấy bắt xe buýt hay đi taxi về nhà, không biết hôm nay cô và Tiểu Diệc ăn cái gì. Anh không đi đón Tiểu Diệc, chắc chắn thằng bé không vui...
"Cậu đang nghĩ cái gì thế?" Phương Chính Đông hỏi
"Không có gì, các cậu cứ nói chuyện tiếp đi, tớ ra ngoài gọi điện một lát rồi vào ngay"
Ngự Giao đứng lên, mở cửa phòng đi ra ngoài
Ba người sáu mắt nhìn nhau, Phương Chính Đông nói: "Thật ra hôm nay là do Tô Y Thu nhờ tớ hẹn mọi người ra ngoài, chính là để Giao thư giãn một chút, nhưng tớ nhìn dáng vẻ của cậu ấy không giống như là có gì đó không vui. Bộ dạng của cậu ấy, còn giống như đang nghĩ tới gái cơ"
"Đúng là cậu ấy đang nghĩ tới một người phụ nữ" Phạm Khiết Phàm chua xót nói.
Hai mắt Phương Chính Đông lập tức sáng lên, vội vàng chạy tới bên cạnh hai người, tay trái ôm Phạm Khiết Phàm, tay phải ôm Lang Long hỏi: "Chắc chắn hai cậu biết gì đó đúng không? Tối hôm nay tới có cảm giác có gì đó không đúng, mau nói cho tới biết có phải cậu ấy đã có người phụ nữ nào rồi đúng không?"
Lang Long và Phạm Khiết Phàm đều im lặng không nói gì.
Phương Chính Đông nhin Phạm Khiết Phàm nói: "Khiết Phàm, vừa rồi cậu nói đúng là cậu ấy đang nghĩ tới một người phụ nữ là có ý gì? Mau nói cho tớ nghe đi"
Thấy dáng vẻ hai người có đánh chết cũng không nói, Phương Chính Đông suy nghĩ một chút sau đó nhẹ nhàng lắc lắc bả vai Phương Chính Đông nói: "Đại mỹ nữ Phàm, xin mỹ nữ hãy nói cho tớ nghe đi, bốn người chúng ta là bạn tốt, chẳng lẽ ba người có bí mật gì không thể nói với tớ sao? hu hu... tớ bị tẩy chay rồi"
Phạm Khiết Phàm rất biết phối hợp cùng Phương Chính Đông, nói: "Đúng vậy, cậu đã bị tách khỏi tổ chức"
Phương Chính Đông lại vô kiêm sỉ ngồi sát lại, "Các cậu mau nói cho tớ biết. Nếu các cậu không nói, tớ sẽ đem câu vừa rồi của Khiết Phàm nói cho Tô Y Thu biết, Khiết Phàm à, đến lúc đó nếu để Tô Y Thu tự mình đến hỏi cậu vậy so với tớ chắc chắn sẽ còn phiền toái hơn nhiều"
"Cậu đúng là nham hiểm" Phạm Khiết Phàm trợ mắt nhìn.
Phương Chính Đông khoanh tay cười, thản nhiên nói: "Quá khen, quá khen"
Phương Chính Đông liếc mắt nhìn Lang Long, có chút phân vân: "Có thể nói cho chính đông biết không?"
Phương Chính Đông đập tay xuống bàn: "Cậu nói như vậy là có ý gì? Bốn người chúng ta là bạn thân nhiều năm, tại sao ba người các cậu có thể cô lập tớ như vậy"
Lang Long bất đắc dĩ lắc đầu một cái: "Khiết Phàm, cậu nói đi"
Nếu như bọn họ không nói, Phương Chính Đông nhất định sẽ đi nói cho Tô Y Thu, đến lúc đó Tô Y Thu hỏi tới sẽ còn phiền toái hơn.
Dù thế nào chuyện Tiết Noãn Nhi là bb, cũng không thể để Tô Y Thu biết. Nếu Tô Y Thu biết thì chuyện sẽ rắc rối lớn.
***
Ngự Giao đi bước ra khỏi phòng vip đi tới một chỗ hành lang yên tĩnh, lấy điện thoại di động ra tìm tới số Tiết Noãn Nhi. Ngón tay cái đặt trên số điện thoại, do dự không ấn xuống.
Anh không biết bây giờ cô đang làm gì? Nếu gọi điện thoại liệu có quấy rầy cô không?
Nghĩ lại, Ngự Giao thật muốn tát cho mình một cái, từ bao giờ anh trở nên do dự như vậy. Vì thế anh cắn răng một cái, ấn nút.
Chuông điện thoại vang lên một hồi, đầu bên kia mới truyền tới giọng nói non nớt.
"Alo...."
"Tiểu Diệc? Là chú đây" nghe thấy giọng Tiết Noãn Nhi, Ngự Giao thở phào nhẹ nhõm. Thật ra bây giờ tâm trạng anh và bb không khác gì nhau, mỗi khi ở cùng cô, anh đều có cảm giác căng thẳng.
Thời gian trước không biết Tiết Noãn Nhi chính là bb, thật sự anh đã làm những chuyện thiếu tôn trọng cô nhưng sau khi biết chuyện anh lại trở nên căng thẳng lo sợ, sợ không cẩn thận lại làm tổn thương đến cô.
Tiểu Diệc nhận ra giọng nói của Ngự Giao, vui mừng kêu: "Chú Thẩm ạ"
"Ăn cơm chưa? Noãn Nhi đâu?"
"Noãn Nhi đang ở trong phòng bếp nấu cơm, hôm nay chú không tới thật đáng tiếc nha"
"Hả, vậy sao? Vậy lần sau chú nhất định phải tới mới được"
"Vâng, để cháu gọi Noãn Nhi ra nghe điện thoại"
"Đợi đã" Ngự Giao gọi, "Không cần, chú cũng không có chuyện gì quan trọng"
"Ồ, vậy cũng tốt"
"Ngày mai chú Thẩm sẽ đưa cháu đi học"
"Hoan hô, hoan hô, chú Thẩm phải tới sớm đó nha, Tiểu Diệc nhớ chú lắm"
Ngự Giao cúp điện thoại xong, nụ cười hiện rõ trên gương mặt, một nụ cười ấm áp xuất phát từ nơi sâu thẳm của trái tim. Trong trái tim anh chỉ yêu duy nhất bb, đây là điều không thể nghi nhờ, nhưng trong tình yêu này, còn có một cảm giác khác đó chính là áy náy và sám hối.
Anh biết lúc trong lúc vô tình anh đã tổn thương cô sâu sắc cho nên cảm thấy trong cuộc đời còn lại phải bù đắp cho cô, đây cũng là trách nhiệm lớn nhất của anh.
Anh nhất định phải bù đắp lại cho cô. Tuy gương bb bây giờ đã không còn giống như trước đây, nhưng anh có thể cảm nhận được, con người cô vẫn giống trước đây.
Bất kể bb trông như thế nào, cho dù gương mặt bị hủy hoại, anh vẫn sẽ yêu cô như trước. Bởi anh thứ yêu không phải là bề ngoài mà là linh hồn của cô, là linh hồn của bb.
Ngự Giao xoay người quay lại, đột nhiên một mùi thơm phả vào mũi, một cơ thể mềm mại ngã vào trong ngực anh
"Ưm...." từ trong miệng người phụ nữ phát ra tiếng rên hút hồn. Trong mùi thơm còn có mùi hương thoang thoảng của rượu.
"Noãn Nhi, lát nữa tôi không thể đưa cô về nhà, tối nay tôi có hẹn gặp mặt với bạn"
"Vâng"
"Cô không có lời nào muốn nói với tôi sao?"
"Không có"
"Vậy... tôi cúp máy đây"
"Vâng"
Tút tút tút....
Ngự Giao cúp điện thoại.
Tiết Noãn Nhi thở dài một cái, đột nhiên cảm thấy nhẹ nhõm rất nhiều, không phải đi nhờ xe xũng tốt, cô cảm giác được ở một mình sẽ cảm thấy thoải mái hơn nhiều, mỗi khi ở trước mặt Ngự Giao, ngay cả hô hấp cũng không được tự nhiên, nhưng trong lòng lại có một chút cảm giác mất mát.
Sau khi tan việc Tiết Noãn Nhi đi tới nhà trẻ đón Tiết Noãn Nhi, Tiết Noãn Nhi nhìn phía sau cô thất vọng hỏi, "Chú Thẩm không tới hả mẹ?"
"Ừm, chú ấy có việc bận"
"Vâng...." vốn dĩ cậu bé đang vui vẻ đột nhiên giống như quả bóng xì hơi.
Nhìn thấy con trai như vậy, trong lòng Tiết Noãn Nhi càng thêm khổ sở, cô vừa quan hệ giữa hai bố con họ quá tốt, nhưng khi nhìn thấy nét mặt này của con trai cũng đau lòng.
***
Tại biệt thự của Phương Chính Đông.
Đồng Bội đang ngồi trên ghế sofa xem tạp chí, Phương Chính Đông đột nhiên nhào tới, "Cưng à, anh đã hẹn được Ngự Giao ra ngoài rồi, hì hì, anh lợi hại không?"
Đồng Bội nhéo mũi anh, "Coi như anh có chút bản lãnh"
Phương Chính Đông hôn lên má cô một cái hỏi: "Vậy bây giờ đã có thể nói cho anh biết, tại sao phải nhờ anh hẹn bọn họ ra ngoài chưa?"
"Là Y Thu, cô ấy nhờ em giúp"
"Tại sao cô ấy phải làm như vậy?" Phương Chính Đông nghi hoặc
"Haiz...." Đồng Bội thở dài, để tạp chí xuống nói: "Y Thu tới tìm em, khiến em vô cùng vui mừng, hai chị em tốt chúng em dường như càng lúc càng xa cách, cậu ấy rất yêu Ngự Giao, nói rằng gần đây tâm trạng Ngự Giao không hình như không được vui, anh và Ngự Giao còn có Lang Long và Phạm Khiết Phàm không phải là bạn tốt của nhau sau? Y Thu muốn Ngự Giao ra ngoài gặp gỡ bạn bè, không muốn cả ngày anh ta vùi đầu vào công việc ảnh hưởng tới sức khỏe. Anh cũng biết đó, trước giờ Ngự Giao đối xử với Y Thu không được tốt, cậu ấy ngại nói ra những điều này nên nhờ em nhờ anh rủ anh ta ra ngoài cho khuây khỏa."
Phương Chính Đông như suy nghĩ điều gì đó, gật đầu: "À, hóa ra là như vậy, nhưng là người thân của bà xã anh, đâu cần dùng tới chữ "nhờ", cứ nói thẳng với anh là được rồi"
"Hừ, coi như anh biết điều" Đồng Bội hả hê vểnh cằm nói.
Sau đó Phương Chính Đông thở dài một cái.
"Sao thế?"
"Em nói xem, em và Y Thu là chị em tốt của nhau, nhưng tại sao tính nết lại khác xa nhau đến vậy? Em xem người ta xem sợ chồng ngày ngày làm việc mệt mỏi quá độ nghĩ tìm cách để chồng ra ngoài thư giãn một chút. Nhưng còn em, ngay cả anh muốn ra ngoài uống rượu với bạn em cũng không cho phép"
"Vì anh không giống Ngự Giao, Ngự Giao không lăng nhăng như anh, chỉ cần nhìn anh bước vào những nơi như thế liền biết anh sẽ phóng điện lung tung" Đồng Bội dùng đầu ngón tay lướt qua lướt lại dưới cằm anh
Phương Chính Đông đột nhiên nghiêng người đè Đồng Bội xuống sofa, "Muốn tối nay anh không phóng điện ling tung, vậy bây giờ em phải làm anh kiệt quệ tinh lực, như vậy tối nay anh mới không còn tinh thần ngắm nhìn những mĩ nữ khác"
"Đáng ghét, anh...."
Phương Chính Đông cúi đầu, dùng đôi môi mình chặn chiếc miệng nhỏ nhắn của cô, một nụ hôn nồng nàn được đặt xuống, bàn tay nóng bỏng từ từ lướt trên người cô....
***
Bốn người ngồi trong phòng vip của một quán bar
Lang Long nhìn thấy Phương Chính Đông đi một mình, trêu nói: "Bình thường thấy cậu và Đồng Bội như hình với bóng, tại sao hôm nay lại chịu tách ra như vậy?"
Phương Chính Đông rót một ly rượu, nhấp một hớp nói: "Chúng ta đã nói trước là hôm nay không mang theo người nhà mà, mọi người phải uống hết mình, không say không về"
Phạm Khiết Phàm tiếp lời: "Cậu không sợ uống say lúc về sẽ bị phạt sao?"
"Tại sao tớ cảm giác hôm nay hai người cố ý nhằm vào tớ thế nhỉ, mấy lời này càng nghe càng cảm thấy không đúng" Phương Chính Đông đặt ly rượu xuống, giả bộ nghi ngờ.
Chợt khóe miệng anh cong lên mỉm cười hả hê, đi tới đẩy Lang Long ra ngồi xuống bên cạnh Ngự Giao, sau đó khoác tay lên vai Ngự Giao, liếc nhìn Lang Long và Phạm Khiết Phàm bằng ánh mắt kinh bỉ, "Có phải hai người đang ghen tị không?"
"Chúng tớ ghen tị cái gì?" Phạm Khiết Phàm không hiểu
"Vì trong bốn người chúng ta, chỉ có hai người là không có "người nhà", cho nên hôm nay các cậu mới ghen tị hợp lại châm chọc tớ"
"Chúng tớ chỉ nói sự thật mà thôi" Lang Long châm một điếu thuốc.
"Đúng vậy" Phạm Khiết Phàm nói, "Hơn nữa, cậu và Đồng Bội còn chưa kết hôn, đừng có mở miệng ra là nhận người nhà"
Phương Chính Đông bị nói trúng chỗ yếu, thật ra anh đã từng cầu hôn Đồng Bội không dưới một trăm lần, nhưng Đồng Bội luôn từ chối nói là chưa muốn kết hôn. Anh làm bộ thoải mái hất tóc nói: "Đó là vì tớ chưa muốn kết hôn, kết hôn ấy à? không phải chính là tự đeo gông vào cổ sao? Tớ còn chưa ngu đến vậy đâu, anh đây còn muốn chơi thêm mấy năm nữa"
"Cậu chỉ được cái mạnh miệng thôi" Lang Long cười nhạo
Phương Chính Đông vỗ vai Ngự Giao: "Tại sao cậu không nói lời nào hết vậy? Hai chúng ta đều đã có "người nhà" cho nên chúng ta chính là một đội, nhìn bọn họ bắt nạt tớ như vậy mà cậu ngồi yên thế à"
Ngự Giao như người mất hồn, hoàn toàn không nghe thấy bọn họ vừa rồi đang nói cái gì.
Trong đầu của anh từ đầu tới giờ chỉ nghĩ tới bb, không biết tối nay cô ấy bắt xe buýt hay đi taxi về nhà, không biết hôm nay cô và Tiểu Diệc ăn cái gì. Anh không đi đón Tiểu Diệc, chắc chắn thằng bé không vui...
"Cậu đang nghĩ cái gì thế?" Phương Chính Đông hỏi
"Không có gì, các cậu cứ nói chuyện tiếp đi, tớ ra ngoài gọi điện một lát rồi vào ngay"
Ngự Giao đứng lên, mở cửa phòng đi ra ngoài
Ba người sáu mắt nhìn nhau, Phương Chính Đông nói: "Thật ra hôm nay là do Tô Y Thu nhờ tớ hẹn mọi người ra ngoài, chính là để Giao thư giãn một chút, nhưng tớ nhìn dáng vẻ của cậu ấy không giống như là có gì đó không vui. Bộ dạng của cậu ấy, còn giống như đang nghĩ tới gái cơ"
"Đúng là cậu ấy đang nghĩ tới một người phụ nữ" Phạm Khiết Phàm chua xót nói.
Hai mắt Phương Chính Đông lập tức sáng lên, vội vàng chạy tới bên cạnh hai người, tay trái ôm Phạm Khiết Phàm, tay phải ôm Lang Long hỏi: "Chắc chắn hai cậu biết gì đó đúng không? Tối hôm nay tới có cảm giác có gì đó không đúng, mau nói cho tới biết có phải cậu ấy đã có người phụ nữ nào rồi đúng không?"
Lang Long và Phạm Khiết Phàm đều im lặng không nói gì.
Phương Chính Đông nhin Phạm Khiết Phàm nói: "Khiết Phàm, vừa rồi cậu nói đúng là cậu ấy đang nghĩ tới một người phụ nữ là có ý gì? Mau nói cho tớ nghe đi"
Thấy dáng vẻ hai người có đánh chết cũng không nói, Phương Chính Đông suy nghĩ một chút sau đó nhẹ nhàng lắc lắc bả vai Phương Chính Đông nói: "Đại mỹ nữ Phàm, xin mỹ nữ hãy nói cho tớ nghe đi, bốn người chúng ta là bạn tốt, chẳng lẽ ba người có bí mật gì không thể nói với tớ sao? hu hu... tớ bị tẩy chay rồi"
Phạm Khiết Phàm rất biết phối hợp cùng Phương Chính Đông, nói: "Đúng vậy, cậu đã bị tách khỏi tổ chức"
Phương Chính Đông lại vô kiêm sỉ ngồi sát lại, "Các cậu mau nói cho tớ biết. Nếu các cậu không nói, tớ sẽ đem câu vừa rồi của Khiết Phàm nói cho Tô Y Thu biết, Khiết Phàm à, đến lúc đó nếu để Tô Y Thu tự mình đến hỏi cậu vậy so với tớ chắc chắn sẽ còn phiền toái hơn nhiều"
"Cậu đúng là nham hiểm" Phạm Khiết Phàm trợ mắt nhìn.
Phương Chính Đông khoanh tay cười, thản nhiên nói: "Quá khen, quá khen"
Phương Chính Đông liếc mắt nhìn Lang Long, có chút phân vân: "Có thể nói cho chính đông biết không?"
Phương Chính Đông đập tay xuống bàn: "Cậu nói như vậy là có ý gì? Bốn người chúng ta là bạn thân nhiều năm, tại sao ba người các cậu có thể cô lập tớ như vậy"
Lang Long bất đắc dĩ lắc đầu một cái: "Khiết Phàm, cậu nói đi"
Nếu như bọn họ không nói, Phương Chính Đông nhất định sẽ đi nói cho Tô Y Thu, đến lúc đó Tô Y Thu hỏi tới sẽ còn phiền toái hơn.
Dù thế nào chuyện Tiết Noãn Nhi là bb, cũng không thể để Tô Y Thu biết. Nếu Tô Y Thu biết thì chuyện sẽ rắc rối lớn.
***
Ngự Giao đi bước ra khỏi phòng vip đi tới một chỗ hành lang yên tĩnh, lấy điện thoại di động ra tìm tới số Tiết Noãn Nhi. Ngón tay cái đặt trên số điện thoại, do dự không ấn xuống.
Anh không biết bây giờ cô đang làm gì? Nếu gọi điện thoại liệu có quấy rầy cô không?
Nghĩ lại, Ngự Giao thật muốn tát cho mình một cái, từ bao giờ anh trở nên do dự như vậy. Vì thế anh cắn răng một cái, ấn nút.
Chuông điện thoại vang lên một hồi, đầu bên kia mới truyền tới giọng nói non nớt.
"Alo...."
"Tiểu Diệc? Là chú đây" nghe thấy giọng Tiết Noãn Nhi, Ngự Giao thở phào nhẹ nhõm. Thật ra bây giờ tâm trạng anh và bb không khác gì nhau, mỗi khi ở cùng cô, anh đều có cảm giác căng thẳng.
Thời gian trước không biết Tiết Noãn Nhi chính là bb, thật sự anh đã làm những chuyện thiếu tôn trọng cô nhưng sau khi biết chuyện anh lại trở nên căng thẳng lo sợ, sợ không cẩn thận lại làm tổn thương đến cô.
Tiểu Diệc nhận ra giọng nói của Ngự Giao, vui mừng kêu: "Chú Thẩm ạ"
"Ăn cơm chưa? Noãn Nhi đâu?"
"Noãn Nhi đang ở trong phòng bếp nấu cơm, hôm nay chú không tới thật đáng tiếc nha"
"Hả, vậy sao? Vậy lần sau chú nhất định phải tới mới được"
"Vâng, để cháu gọi Noãn Nhi ra nghe điện thoại"
"Đợi đã" Ngự Giao gọi, "Không cần, chú cũng không có chuyện gì quan trọng"
"Ồ, vậy cũng tốt"
"Ngày mai chú Thẩm sẽ đưa cháu đi học"
"Hoan hô, hoan hô, chú Thẩm phải tới sớm đó nha, Tiểu Diệc nhớ chú lắm"
Ngự Giao cúp điện thoại xong, nụ cười hiện rõ trên gương mặt, một nụ cười ấm áp xuất phát từ nơi sâu thẳm của trái tim. Trong trái tim anh chỉ yêu duy nhất bb, đây là điều không thể nghi nhờ, nhưng trong tình yêu này, còn có một cảm giác khác đó chính là áy náy và sám hối.
Anh biết lúc trong lúc vô tình anh đã tổn thương cô sâu sắc cho nên cảm thấy trong cuộc đời còn lại phải bù đắp cho cô, đây cũng là trách nhiệm lớn nhất của anh.
Anh nhất định phải bù đắp lại cho cô. Tuy gương bb bây giờ đã không còn giống như trước đây, nhưng anh có thể cảm nhận được, con người cô vẫn giống trước đây.
Bất kể bb trông như thế nào, cho dù gương mặt bị hủy hoại, anh vẫn sẽ yêu cô như trước. Bởi anh thứ yêu không phải là bề ngoài mà là linh hồn của cô, là linh hồn của bb.
Ngự Giao xoay người quay lại, đột nhiên một mùi thơm phả vào mũi, một cơ thể mềm mại ngã vào trong ngực anh
"Ưm...." từ trong miệng người phụ nữ phát ra tiếng rên hút hồn. Trong mùi thơm còn có mùi hương thoang thoảng của rượu.