Chương 1
1.
Buổi họp lớp đã diễn ra quá nửa Giang Lẫm mới đến.
Trong ánh đèn lờ mờ, giữa hộp đêm ồn ào náo nhiệt tiếng cười nói, thấp thoáng trông thấy một bóng người diện đồ đen chỉnh tề, khuôn mặt sắc sảo, vóc người mạnh mẽ.
Theo bản năng, hô hấp tôi lập tức hỗn loạn.
Tốt nghiệp đã bảy năm, đây là lần đầu tiên tôi gặp lại anh ấy.
Thiếu niên ngông cuồng kiêu ngạo khi ấy, hiện tại đã mang dáng vẻ người đàn ông trưởng thành, đẹp đẽ không câu nệ.
Đám người mới đó còn náo loạn ầm ĩ, giờ đều đã đi tới vây quanh anh.
Anh cũng lịch sự nói chuyện với mọi người, nhưng trong cách ứng xử vẫn còn đôi chút tùy tiện.
Còn tôi ngồi ở trong góc, nơi ánh đèn mờ ảo bao trùm, chỉ biết ngẩn ngơ nhìn anh.
Trong lòng nghĩ thầm, người này vẫn là khoa trường đến chói mắt như vậy. Khi đứng ở trong đám đông, anh chính là tiêu điểm.
Tựa như cảm nhận được ánh mắt của tôi, Giang Lẫm nhìn về phía đó.
Giữa một đám người đang ồn ào náo động, người đàn ông chỉ đơn giản là uể oải liếc mắt một cái.
Thế mà tim tôi đã đập loạn nhịp, đột nhiên có cảm giác như mình vừa bị bắt quả tang đang ăn trộm thứ gì.
Tôi vốn dĩ muốn giả như vô tình đáp trả lại ánh mắt của anh, nhưng Giang Lẫm đã lạnh lùng thu lại ánh mắt ấy một cách đầy xa lạ. Chương ?ới nhấ? ?ại { T ?U?T?UYỆN.?n }
Một câu “Đã lâu không gặp” bị tôi nuốt ngược lại vào trong.
Phải rồi, chắc hẳn Giang Lẫm còn không nhớ trong lớp có một người như tôi. Nếu là trước kia, tôi còn có thể cảm thấy chua xót trong lòng một chút, hiện tại cũng chỉ thấy bình thường.
Tôi đang cúi đầu xem giờ trên di động, bỗng nhiên vị trí bên cạnh có người ngồi xuống.
Nhanh như chớp, cánh tay trần trụi với những đường cơ rắn chắc của một người đàn ông mơ hồ lướt qua mu bàn tay tôi.
Tôi lập tức rụt tay về như bị điện giật.
Còn Giang Lẫm có vẻ vẫn chưa phát hiện, chân khẽ duỗi ra, nghiêng đầu cùng người bên cạnh trò chuyện. Giọng nói trầm thấp thi thoảng lại lọt vào tai tôi, khiến tôi có chút gượng gạo mà cúi đầu xuống.
Tầm mắt tôi hướng ra xa. Trong không gian chật hẹp, một đôi chân dài hung hãn lặng lẽ cọ ống quần vào gấu váy màu đen của tôi.
Dù biết là không nên, lòng tôi vẫn gợn sóng.
Rượu vào, một người mới đề xuất rằng mỗi người phải nói ra cái tên năm xưa bản thân thầm thương trộm nhớ.
Đã nhiều năm như vậy rồi, mọi người cũng đều thoải mái nói ra đoạn kỷ niệm thanh xuân ấy, rồi lại tặc lưỡi cảm khái.
Đến lượt Giang Lẫm, tôi không kìm được mà bất giác dỏng lỗ tai lên.
Nhưng anh lại lười biếng dựa vào sofa, từ chối cho ý kiến.
Có người trêu chọc: “Không cần phải hỏi, lúc trước thư tình trong ngăn bàn Giang Lẫm nhiều đến mức hết cả chỗ, mày nói xem cậu ta thầm mến ai mới là lạ đấy.”
“Có cái khỉ khô ấy,” - anh em tốt nhất của Giang Lẫm thời trung học, Trần Kha, cãi lại: “Lão đại lúc tốt nghiệp còn viết hẳn một bài luận để tỏ tình mà.”
“Ồ ồ ồ” - Mọi người đồng loạt cao giọng.
Tôi lặng lẽ liếc nhìn Giang Lẫm, ánh mắt anh sắc bén hướng về phía Trần Kha, là cảnh cáo.
Trần Kha có lẽ là đã uống quá nhiều, không mảy may để ý tới anh.
Còn làm ra vẻ mặt đau khổ không thể tả: “Đợi suốt cả một kỳ nghỉ hè, cô gái kia cũng không thèm để tâm đến cậu ta.”
“Lên đại học, tôi với cậu ta ở chung ký túc xá, lúc đó tôi mới biết cậu ta vẫn chưa hết hy vọng. Một lần cậu ta nghĩ do mạng có vấn đề nên mới không nhận được hồi âm, thế là bực mình cắt hết toàn bộ cáp mạng của ký túc xá.”
2.
Trần Kha càng nói càng hăng, Giang Lẫm không chút nể nang tặng ngay cậu ta một cước.
“Nói xong chưa?” Giọng nói ngầm ý cảnh cáo.
Trần Kha liền giống như mới tỉnh lại từ trong mộng, sợ hãi nâng ly rượu, “Lão đại, lỡ nói nhiều như vậy, em tự phạt một ly.”
Có người tấm tắc kinh ngạc, “Người ta thường nói thích một người thì không thể che giấu mà, Giang Lẫm, cậu được lắm.”
Tôi không thật sự đồng ý với lời này.
Ma xui quỷ khiến thế nào, tôi mới đáp lại: “Thích nhiều đến mấy cũng có thể giấu được.”
“Thật không?” - Giang Lẫm nghiêng đầu nhìn tôi, cất lên hai từ đầy nhẹ nhàng.
Bất ngờ chạm phải ánh mắt anh, không hiểu sao tôi lại cảm nhận được vài phần lạnh lùng từ khóe mắt đang nhếch lên ấy.
Kỳ lạ quá.
Tôi chỉ đang nói hươu nói vượn thôi, vậy nên không biết làm thế nào để trả lời.
Lần này bị một phen ăn nói hàm hồ rồi.
Cổ họng Giang Lẫm phát ra một tiếng cười lạnh, rõ ràng anh ấy đang xem thường tôi.
Đến lúc này mới có người chú ý tới tôi, nhân vật đã trầm mặc ít nói lại còn ngồi một chỗ cả buổi trời, thế là trêu chọc nói: “Nào cô chủ, tiết lộ người cậu thích đi.”
Tôi mỉm cười, mặt không đổi sắc: “Không có.”
“Cũng đúng thôi. Cậu ấy à, ngoại trừ đọc sách ra thì cái gì cũng không có hứng thú.”
Những người khác đều phụ họa theo, tôi cười xòa, im lặng gật đầu.
Thấy chưa, thích một người thật sự có thể giấu được đấy chứ.
Khi tôi về đến nhà, trời đã rạng sáng.
Tất cả mọi người dường như còn rất sung sức, đang rôm rả bàn về lần gặp mặt tiếp theo trong nhóm chat.
Trước kia nhìn họ như vậy tôi chỉ cảm thấy hết sức bình thường, nhưng lần này tôi lại mang tâm trạng hoàn toàn khác.
Tôi đơn thuần nghĩ, có thể gặp lại những người mình nhớ, thật tốt.
Bạn thân tôi, Dịch Mộng, gọi video đến: “Gặp được rồi à?”
“Ừ.”
“Thế nào?”
Tôi mờ mịt, “Cái gì thế nào?”
“Giang Lẫm ấy, hiện tại biến thành cái dạng gì rồi?”
Tôi nghĩ một hồi, thản nhiên nói: “Dáng người rất đỉnh.”
Dịch Mộng bị chọc cười, “Thế sao mày không nhân cơ hội nhào đến thổ lộ với anh ta, cũng coi như hoàn thành tâm nguyện nhiều năm luôn đi hả?”
“Không dám.”
“Đồ nhát gan.” Dịch Mộng chỉ hận rèn sắt không thành thép, “Dụ Vãn An, mày không còn là cô bé mười bảy tuổi lúc nào cũng nói lắp nữa, mày bây giờ là chủ kênh radio xinh đẹp có giọng nói ngọt ngào, có cái gì mà không dám chứ?”
“Đừng có mà nịnh tao.” Tôi cười cười, lắc đầu, “Không phải là vì thế.”
Đó là bởi anh ấy là ánh trăng sáng được treo tít trên trời cao, kể cả tôi có cố nhón chân đến mấy cũng chẳng thể chạm tới.
Tán gẫu cùng cô nàng xong, cuộc trò chuyện trên nhóm chat cũng sắp kết thúc.
Tôi vừa chuẩn bị rời khỏi khung chat, Giang Lẫm đột nhiên nhắn tin.
Giang Lẫm: Ngủ ngon.
Trần Kha lập tức chế nhạo: Mày gọi Vãn An làm gì?
Tất cả mọi người đều biết Trần Kha lấy tên tôi ra để chọc anh, thế là phá lên cười.
(*) Tên nữ chính là Vãn An - 晚安, còn có thể hiểu là “ngủ ngon”.
Giang Lẫm chắc chắn sẽ không để ý tời trò đùa nhàm chán này, có lẽ anh còn chẳng nhớ rõ trong lớp có người tên Dụ Vãn An nữa.
Dù sao thì anh cũng không nhắn gì nữa.
Tôi cũng không để tâm, tắt điện thoại.
Tôi với lấy cây bút trên bàn, lẳng lặng nhìn một hồi, sau đó gạch đi một dòng chữ.
Danh sách nguyện vọng: Gặp được Giang Lẫm.
Buổi họp lớp đã diễn ra quá nửa Giang Lẫm mới đến.
Trong ánh đèn lờ mờ, giữa hộp đêm ồn ào náo nhiệt tiếng cười nói, thấp thoáng trông thấy một bóng người diện đồ đen chỉnh tề, khuôn mặt sắc sảo, vóc người mạnh mẽ.
Theo bản năng, hô hấp tôi lập tức hỗn loạn.
Tốt nghiệp đã bảy năm, đây là lần đầu tiên tôi gặp lại anh ấy.
Thiếu niên ngông cuồng kiêu ngạo khi ấy, hiện tại đã mang dáng vẻ người đàn ông trưởng thành, đẹp đẽ không câu nệ.
Đám người mới đó còn náo loạn ầm ĩ, giờ đều đã đi tới vây quanh anh.
Anh cũng lịch sự nói chuyện với mọi người, nhưng trong cách ứng xử vẫn còn đôi chút tùy tiện.
Còn tôi ngồi ở trong góc, nơi ánh đèn mờ ảo bao trùm, chỉ biết ngẩn ngơ nhìn anh.
Trong lòng nghĩ thầm, người này vẫn là khoa trường đến chói mắt như vậy. Khi đứng ở trong đám đông, anh chính là tiêu điểm.
Tựa như cảm nhận được ánh mắt của tôi, Giang Lẫm nhìn về phía đó.
Giữa một đám người đang ồn ào náo động, người đàn ông chỉ đơn giản là uể oải liếc mắt một cái.
Thế mà tim tôi đã đập loạn nhịp, đột nhiên có cảm giác như mình vừa bị bắt quả tang đang ăn trộm thứ gì.
Tôi vốn dĩ muốn giả như vô tình đáp trả lại ánh mắt của anh, nhưng Giang Lẫm đã lạnh lùng thu lại ánh mắt ấy một cách đầy xa lạ. Chương ?ới nhấ? ?ại { T ?U?T?UYỆN.?n }
Một câu “Đã lâu không gặp” bị tôi nuốt ngược lại vào trong.
Phải rồi, chắc hẳn Giang Lẫm còn không nhớ trong lớp có một người như tôi. Nếu là trước kia, tôi còn có thể cảm thấy chua xót trong lòng một chút, hiện tại cũng chỉ thấy bình thường.
Tôi đang cúi đầu xem giờ trên di động, bỗng nhiên vị trí bên cạnh có người ngồi xuống.
Nhanh như chớp, cánh tay trần trụi với những đường cơ rắn chắc của một người đàn ông mơ hồ lướt qua mu bàn tay tôi.
Tôi lập tức rụt tay về như bị điện giật.
Còn Giang Lẫm có vẻ vẫn chưa phát hiện, chân khẽ duỗi ra, nghiêng đầu cùng người bên cạnh trò chuyện. Giọng nói trầm thấp thi thoảng lại lọt vào tai tôi, khiến tôi có chút gượng gạo mà cúi đầu xuống.
Tầm mắt tôi hướng ra xa. Trong không gian chật hẹp, một đôi chân dài hung hãn lặng lẽ cọ ống quần vào gấu váy màu đen của tôi.
Dù biết là không nên, lòng tôi vẫn gợn sóng.
Rượu vào, một người mới đề xuất rằng mỗi người phải nói ra cái tên năm xưa bản thân thầm thương trộm nhớ.
Đã nhiều năm như vậy rồi, mọi người cũng đều thoải mái nói ra đoạn kỷ niệm thanh xuân ấy, rồi lại tặc lưỡi cảm khái.
Đến lượt Giang Lẫm, tôi không kìm được mà bất giác dỏng lỗ tai lên.
Nhưng anh lại lười biếng dựa vào sofa, từ chối cho ý kiến.
Có người trêu chọc: “Không cần phải hỏi, lúc trước thư tình trong ngăn bàn Giang Lẫm nhiều đến mức hết cả chỗ, mày nói xem cậu ta thầm mến ai mới là lạ đấy.”
“Có cái khỉ khô ấy,” - anh em tốt nhất của Giang Lẫm thời trung học, Trần Kha, cãi lại: “Lão đại lúc tốt nghiệp còn viết hẳn một bài luận để tỏ tình mà.”
“Ồ ồ ồ” - Mọi người đồng loạt cao giọng.
Tôi lặng lẽ liếc nhìn Giang Lẫm, ánh mắt anh sắc bén hướng về phía Trần Kha, là cảnh cáo.
Trần Kha có lẽ là đã uống quá nhiều, không mảy may để ý tới anh.
Còn làm ra vẻ mặt đau khổ không thể tả: “Đợi suốt cả một kỳ nghỉ hè, cô gái kia cũng không thèm để tâm đến cậu ta.”
“Lên đại học, tôi với cậu ta ở chung ký túc xá, lúc đó tôi mới biết cậu ta vẫn chưa hết hy vọng. Một lần cậu ta nghĩ do mạng có vấn đề nên mới không nhận được hồi âm, thế là bực mình cắt hết toàn bộ cáp mạng của ký túc xá.”
2.
Trần Kha càng nói càng hăng, Giang Lẫm không chút nể nang tặng ngay cậu ta một cước.
“Nói xong chưa?” Giọng nói ngầm ý cảnh cáo.
Trần Kha liền giống như mới tỉnh lại từ trong mộng, sợ hãi nâng ly rượu, “Lão đại, lỡ nói nhiều như vậy, em tự phạt một ly.”
Có người tấm tắc kinh ngạc, “Người ta thường nói thích một người thì không thể che giấu mà, Giang Lẫm, cậu được lắm.”
Tôi không thật sự đồng ý với lời này.
Ma xui quỷ khiến thế nào, tôi mới đáp lại: “Thích nhiều đến mấy cũng có thể giấu được.”
“Thật không?” - Giang Lẫm nghiêng đầu nhìn tôi, cất lên hai từ đầy nhẹ nhàng.
Bất ngờ chạm phải ánh mắt anh, không hiểu sao tôi lại cảm nhận được vài phần lạnh lùng từ khóe mắt đang nhếch lên ấy.
Kỳ lạ quá.
Tôi chỉ đang nói hươu nói vượn thôi, vậy nên không biết làm thế nào để trả lời.
Lần này bị một phen ăn nói hàm hồ rồi.
Cổ họng Giang Lẫm phát ra một tiếng cười lạnh, rõ ràng anh ấy đang xem thường tôi.
Đến lúc này mới có người chú ý tới tôi, nhân vật đã trầm mặc ít nói lại còn ngồi một chỗ cả buổi trời, thế là trêu chọc nói: “Nào cô chủ, tiết lộ người cậu thích đi.”
Tôi mỉm cười, mặt không đổi sắc: “Không có.”
“Cũng đúng thôi. Cậu ấy à, ngoại trừ đọc sách ra thì cái gì cũng không có hứng thú.”
Những người khác đều phụ họa theo, tôi cười xòa, im lặng gật đầu.
Thấy chưa, thích một người thật sự có thể giấu được đấy chứ.
Khi tôi về đến nhà, trời đã rạng sáng.
Tất cả mọi người dường như còn rất sung sức, đang rôm rả bàn về lần gặp mặt tiếp theo trong nhóm chat.
Trước kia nhìn họ như vậy tôi chỉ cảm thấy hết sức bình thường, nhưng lần này tôi lại mang tâm trạng hoàn toàn khác.
Tôi đơn thuần nghĩ, có thể gặp lại những người mình nhớ, thật tốt.
Bạn thân tôi, Dịch Mộng, gọi video đến: “Gặp được rồi à?”
“Ừ.”
“Thế nào?”
Tôi mờ mịt, “Cái gì thế nào?”
“Giang Lẫm ấy, hiện tại biến thành cái dạng gì rồi?”
Tôi nghĩ một hồi, thản nhiên nói: “Dáng người rất đỉnh.”
Dịch Mộng bị chọc cười, “Thế sao mày không nhân cơ hội nhào đến thổ lộ với anh ta, cũng coi như hoàn thành tâm nguyện nhiều năm luôn đi hả?”
“Không dám.”
“Đồ nhát gan.” Dịch Mộng chỉ hận rèn sắt không thành thép, “Dụ Vãn An, mày không còn là cô bé mười bảy tuổi lúc nào cũng nói lắp nữa, mày bây giờ là chủ kênh radio xinh đẹp có giọng nói ngọt ngào, có cái gì mà không dám chứ?”
“Đừng có mà nịnh tao.” Tôi cười cười, lắc đầu, “Không phải là vì thế.”
Đó là bởi anh ấy là ánh trăng sáng được treo tít trên trời cao, kể cả tôi có cố nhón chân đến mấy cũng chẳng thể chạm tới.
Tán gẫu cùng cô nàng xong, cuộc trò chuyện trên nhóm chat cũng sắp kết thúc.
Tôi vừa chuẩn bị rời khỏi khung chat, Giang Lẫm đột nhiên nhắn tin.
Giang Lẫm: Ngủ ngon.
Trần Kha lập tức chế nhạo: Mày gọi Vãn An làm gì?
Tất cả mọi người đều biết Trần Kha lấy tên tôi ra để chọc anh, thế là phá lên cười.
(*) Tên nữ chính là Vãn An - 晚安, còn có thể hiểu là “ngủ ngon”.
Giang Lẫm chắc chắn sẽ không để ý tời trò đùa nhàm chán này, có lẽ anh còn chẳng nhớ rõ trong lớp có người tên Dụ Vãn An nữa.
Dù sao thì anh cũng không nhắn gì nữa.
Tôi cũng không để tâm, tắt điện thoại.
Tôi với lấy cây bút trên bàn, lẳng lặng nhìn một hồi, sau đó gạch đi một dòng chữ.
Danh sách nguyện vọng: Gặp được Giang Lẫm.