Chương 2
3.
Đêm hôm nay là lần hiếm hoi tôi mơ thấy Giang Lẫm.
Mùa hè năm mười bảy tuổi đã trôi qua rất lâu, còn thiếu niên trong giấc mộng của tôi thì vẫn giống như thuở ban đầu.
Năm lớp 11, Giang Lẫm mới chuyển đến, anh mang bộ dạng ngang ngược với vẻ ngoài xuất sắc, giống như mùa hè sôi nổi nhiệt huyết năm ấy vậy.
Anh không phải là học sinh ngoan trong mắt giáo viên, anh trốn học lên mạng chơi game, anh hư hỏng chết đi được.
Nhưng thành tích của anh lúc nào cũng đứng nhất.
Các thầy cô mắt nhắm mắt mở, không ai quản anh, mà thật ra cũng chẳng quản được anh.
Đám con trai thích chơi cùng anh, thanh xuân bay nhảy.
Bọn con gái nhắc đến anh, ai nấy đều đỏ hết cả mặt.
Khi đó, tôi ru rú ở trong một góc, ngày nào cũng cầu nguyện đừng bị ai nhìn thấy.
Thanh xuân đối với tôi mà nói, dường như là một mảng xám.
Bởi vì trước đây từng trải qua chuyện quá đau lòng, nên lúc tôi nói chuyện luôn bị lắp bắp.
Một đám nam sinh hư hỏng trong lớp luôn không kiêng nể gì gọi tôi là “Tiểu nói lắp”.
Trên lớp học, tôi bị thầy giáo gọi lên trả lời câu hỏi, bọn họ nhại theo câu trả lời run run của tôi, tạo nên những trận cười sảng khoái.
Trên hành lang, bọn họ xếp thành hàng dựa vào lan can, thò chân móc tôi vấp ngã, rồi cười ha hả khi thấy tôi chật vật đứng dậy.
Ở sân thể dục lúc đông người, bọn họ cố ý đá cầu vào người tôi, sau đó giả bộ giải thích: “Xin...xin lỗi...tiểu...tiểu nói lắp.”
Trong một đoạn thời gian rất dài, tôi đã luôn cúi đầu khi đi trên đường, thậm chí còn không dám nói chuyện với người khác.
Tôi luôn nghĩ tôi và Giang Lâm sẽ vĩnh viễn là hai đường thẳng song song, không bao giờ giao nhau, càng không nghĩ tới mình sẽ thích anh.
Đến cuối cùng, cũng không như mong muốn.
Dụ Vãn An năm mười bảy tuổi là người vừa tự ti vừa nhát gan, lại trộm thích người chói mắt nhất kia.
Không thể chạm đến, cũng chưa bao giờ nói chuyện với người ta.
Cuối tháng mười một diễn ra buổi phát thanh trực tiếp cuối cùng của tôi trước khi rời đi.
Thành phố bên ngoài cửa sổ dần chìm vào giấc ngủ, kênh radio đêm khuya của tôi cũng sẽ ngừng hoạt động vô thời hạn.
Tôi chúc mọi người: “Nhân gian rộng lớn, chúc cho chúng ta đều có được một giấc ngủ tốt mỗi khi đêm đến. Ngủ ngon.”
Tần sóng biến mất, tôi nhìn ra ngoài cửa sổ ngẩn người hồi lâu.
Thời gian trôi qua thật nhanh, nháy mắt một cái đã qua năm năm rồi.
Năm ấy, cũng không biết vì điều gì, tôi chỉ cảm thấy trong lòng có một nguồn năng lượng vô hạn, kiên trì không biết bao nhiêu ngày đêm.
Có lẽ là muốn thoát ra khỏi danh xưng "Tiểu nói lắp" mang đến ác mộng, hoặc có lẽ là muốn chứng minh, "tiểu nói lắp" từng sống u ám trong bóng tối cũng có thể ở một thời điểm nào đó, trở thành người tỏa sáng rực rỡ.
Trở thành người tỏa sáng rực rỡ, cùng sánh vai với vầng trăng.
Mấy năm nay, tôi đã làm được rồi, nhưng hiện giờ hoảng hốt quay đầu nhìn lại, dường như mọi thứ đã không còn quá quan trọng.
Trợ lý nhỏ ở ngoài cửa nhắc nhở: “Chị Vãn An, tan làm thôi.”
“Ừ, được rồi.”
Tôi mờ mịt lấy lại tinh thần, thu dọn đồ đạc trên bàn, lau dọn các ngóc ngách trong phòng rồi mang đồ rời đi.
Trợ lý nhỏ không muốn nói lời tạm biệt với tôi: “Chị Vãn An, chị phải thường xuyên trở về thăm bọn em đấy.”
Tôi cố ý chọc cô bé: “Sợ rằng đến lúc đó em sẽ hoảng sợ đấy.”
Cô bé không biết lý do, lại trách tôi: “Làm sao có thể chứ?”
Tôi mỉm cười, nói hẹn gặp lại
Đêm hôm nay là lần hiếm hoi tôi mơ thấy Giang Lẫm.
Mùa hè năm mười bảy tuổi đã trôi qua rất lâu, còn thiếu niên trong giấc mộng của tôi thì vẫn giống như thuở ban đầu.
Năm lớp 11, Giang Lẫm mới chuyển đến, anh mang bộ dạng ngang ngược với vẻ ngoài xuất sắc, giống như mùa hè sôi nổi nhiệt huyết năm ấy vậy.
Anh không phải là học sinh ngoan trong mắt giáo viên, anh trốn học lên mạng chơi game, anh hư hỏng chết đi được.
Nhưng thành tích của anh lúc nào cũng đứng nhất.
Các thầy cô mắt nhắm mắt mở, không ai quản anh, mà thật ra cũng chẳng quản được anh.
Đám con trai thích chơi cùng anh, thanh xuân bay nhảy.
Bọn con gái nhắc đến anh, ai nấy đều đỏ hết cả mặt.
Khi đó, tôi ru rú ở trong một góc, ngày nào cũng cầu nguyện đừng bị ai nhìn thấy.
Thanh xuân đối với tôi mà nói, dường như là một mảng xám.
Bởi vì trước đây từng trải qua chuyện quá đau lòng, nên lúc tôi nói chuyện luôn bị lắp bắp.
Một đám nam sinh hư hỏng trong lớp luôn không kiêng nể gì gọi tôi là “Tiểu nói lắp”.
Trên lớp học, tôi bị thầy giáo gọi lên trả lời câu hỏi, bọn họ nhại theo câu trả lời run run của tôi, tạo nên những trận cười sảng khoái.
Trên hành lang, bọn họ xếp thành hàng dựa vào lan can, thò chân móc tôi vấp ngã, rồi cười ha hả khi thấy tôi chật vật đứng dậy.
Ở sân thể dục lúc đông người, bọn họ cố ý đá cầu vào người tôi, sau đó giả bộ giải thích: “Xin...xin lỗi...tiểu...tiểu nói lắp.”
Trong một đoạn thời gian rất dài, tôi đã luôn cúi đầu khi đi trên đường, thậm chí còn không dám nói chuyện với người khác.
Tôi luôn nghĩ tôi và Giang Lâm sẽ vĩnh viễn là hai đường thẳng song song, không bao giờ giao nhau, càng không nghĩ tới mình sẽ thích anh.
Đến cuối cùng, cũng không như mong muốn.
Dụ Vãn An năm mười bảy tuổi là người vừa tự ti vừa nhát gan, lại trộm thích người chói mắt nhất kia.
Không thể chạm đến, cũng chưa bao giờ nói chuyện với người ta.
Cuối tháng mười một diễn ra buổi phát thanh trực tiếp cuối cùng của tôi trước khi rời đi.
Thành phố bên ngoài cửa sổ dần chìm vào giấc ngủ, kênh radio đêm khuya của tôi cũng sẽ ngừng hoạt động vô thời hạn.
Tôi chúc mọi người: “Nhân gian rộng lớn, chúc cho chúng ta đều có được một giấc ngủ tốt mỗi khi đêm đến. Ngủ ngon.”
Tần sóng biến mất, tôi nhìn ra ngoài cửa sổ ngẩn người hồi lâu.
Thời gian trôi qua thật nhanh, nháy mắt một cái đã qua năm năm rồi.
Năm ấy, cũng không biết vì điều gì, tôi chỉ cảm thấy trong lòng có một nguồn năng lượng vô hạn, kiên trì không biết bao nhiêu ngày đêm.
Có lẽ là muốn thoát ra khỏi danh xưng "Tiểu nói lắp" mang đến ác mộng, hoặc có lẽ là muốn chứng minh, "tiểu nói lắp" từng sống u ám trong bóng tối cũng có thể ở một thời điểm nào đó, trở thành người tỏa sáng rực rỡ.
Trở thành người tỏa sáng rực rỡ, cùng sánh vai với vầng trăng.
Mấy năm nay, tôi đã làm được rồi, nhưng hiện giờ hoảng hốt quay đầu nhìn lại, dường như mọi thứ đã không còn quá quan trọng.
Trợ lý nhỏ ở ngoài cửa nhắc nhở: “Chị Vãn An, tan làm thôi.”
“Ừ, được rồi.”
Tôi mờ mịt lấy lại tinh thần, thu dọn đồ đạc trên bàn, lau dọn các ngóc ngách trong phòng rồi mang đồ rời đi.
Trợ lý nhỏ không muốn nói lời tạm biệt với tôi: “Chị Vãn An, chị phải thường xuyên trở về thăm bọn em đấy.”
Tôi cố ý chọc cô bé: “Sợ rằng đến lúc đó em sẽ hoảng sợ đấy.”
Cô bé không biết lý do, lại trách tôi: “Làm sao có thể chứ?”
Tôi mỉm cười, nói hẹn gặp lại