CHƯƠNG 1: LĂN XUỐNG KHỎI GIƯỜNG TÔI
CHƯƠNG 1: LĂN XUỐNG KHỎI GIƯỜNG TÔI
Ngày hè nắng chói chang, thời tiết buổi chiều càng nóng bức hơn.
Nhà lớn nhà họ Tiêu tọa lạc trên đỉnh núi tràn đầy không khí vui mừng, mọi người đang bận rộn ở sân trước.
Một bóng đen nhỏ nhắn lén lút xuất hiện trong vườn hoa.
Một trận tiếng bước chân đột nhiên truyền đến từ chỗ không xa, An Diệc Diệp vội vàng đẩy cánh cửa bên cạnh ra trốn vào.
Vừa mới xoay người, bịch một tiếng!
Sau gáy đột nhiên xuất hiện cảm giác đau nhức, sau đó trước mắt tối đen.
Ngã xuống mặt đất.
Lúc này bên ngoài căn phòng có một người đàn ông trung tuổi mặc âu phục thẳng thớm đang đứng đó chỉ huy những người khác: “Chuẩn bị nhanh một chút, đợi lát nữa xe cưới của Nhà họ Khúc sẽ đến đây! Đừng lề mà lề mề nữa!”
…
Đau quá…
Ai đang đẩy cô thế?
An Diệc Diệp nhíu mày, cơn đau truyền đến từ sau gáy khiến cô không thể mở mắt.
“Ôi chao, Nhĩ Giai , sao cô còn đang ngủ thế này? Xe cưới đã đến một lúc lâu rồi.” Một giọng nữ vang lên.
Ai đang nói chuyện thế?
Thật là khó chịu…
“Đừng ầm ĩ…” Cô khó khăn kêu một tiếng.
Không biết người nọ còn nói gì nữa, xung quanh lại trở nên yên tĩnh.
Mạch suy nghĩ của An Diệc Diệp lộn xộn, vô cùng buồn ngủ, nhưng vẫn có người luôn lắc cô.
Cô khó khăn mở mắt ra, phát hiện mình đang bị vài người kéo đi ra ngoài, trước mắt như bị che phủ một tầng vải mỏng, không nhìn rõ gì.
Đầu… đau quá.
“Các người muốn mang tôi… đi đâu?”
“Cô Tiêu , xe cưới đã đến rồi, chúng tôi đang đưa cô lên xe.”
Xe… xe cưới?
An Diệc Diệp chớp chớp mắt, tốc độ suy nghĩ vô cùng chậm chạp, một lúc lâu vẫn không phản ứng lại được.
Mãi đến khi trước mắt thật sự xuất hiện một chiếc xe, mấy người kia còn hợp lại muốn thả cô lên.
“Tôi, tôi không kết hôn…”
Trên mắt mấy phù dâu không có chút cảm xúc, hoàn toàn không quan tâm đến giọng nói nhỏ như muỗi kêu của An Diệc Diệp , trực tiếp thả cô lên xe.
Cạch một tiếng, còn khóa cả cửa xe.
Tiếng ồn ào xung quanh nháy mắt bị cửa xe ngăn cách ở bên ngoài.
Hoàn cảnh im lặng khiến đầu An Diệc Diệp càng đau hơn, cô yếu ớt tựa vào ghế sau xe, cảm giác buồn ngủ lại xuất hiện, chỉ chốc lát đã ngủ mất.
…
Đầu, đau quá…
Sắp nứt ra rồi.
Trên chiếc giường rộng lớn, một cô gái dáng người nhỏ nhắn đang nghiêng người nằm trên chăn, áo cưới trắng tinh làm sáng lên thân thể mềm mại lung linh của cô.
Cô cau chặt mi tâm, môi vì thiếu nước nên có hơi khô.
An Diệc Diệp khó khăn mở mắt ra, đập vào mắt chính là trần nhà màu trắng, màn vải thật dài được cái móc màu vàng treo lên, nằm lần lượt ở bốn góc giường.
Trong không khí có mùi bạc hà nhàn nhạt.
“Ngủ đủ rồi chứ? Lăn xuống đi!”
Một giọng nói lạnh lẽo đột nhiên vang lên, xen lẫn sự tức giận.
Sự hỗn độn trong đầu An Diệc Diệp nháy mắt biến mất hết, trở nên rất tỉnh táo.
Cô khó khăn ngẩng đầu, gáy lại truyền đến cảm giác đau đớn.
“A… Đau quá…”
Giọng nam trầm thấp dễ nghe kia còn tiếp tục nói gì đó.
An Diệc Diệp không nghe rõ, nhưng không phải lời hay gì.
Anh bất mãn nhăn mày.
Giọng nói dễ nghe như vậy, nhưng mà…
Thật hung dữ.
Một bàn tay đột nhiên duỗi đến đây, nắm lấy cằm cô, nâng mặt An Diệc Diệp lên.
Ánh mắt từ từ di chuyển lên trên, một khuôn mặt đẹp trai đến quá đáng xuất hiện trước mắt, sống mũi cao thẳng, con ngươi đen nhánh sâu thẳm, ánh mắt sắc bén giống như lưỡi dao, môi mỏng nhếch lên, độ cong không có một chút ý cười, ngược lại mang theo chút châm biếm.
Anh đang lạnh lùng nhìn An Diệc Diệp .
“Muốn tranh thủ sự thông cảm của tôi à? Đáng tiếc, trong từ điển của tôi không có hai chữ ‘thông cảm’ này.”
An Diệc Diệp chớp chớp mắt, đầu vốn đã rất lộn xộn, nhìn thấy khuôn mặt đến gần trước mặt càng không thể động đậy.
“Sao tôi lại ở đây?”
“Ha.”
Người đàn ông cười lạnh một tiếng, đôi một gợi cảm tiếp tục phun ra lời nói vô tình, lạnh lùng nhìn cô.
“Tôi cho cô ba giây đồng hồ, lăn xuống khỏi giường của tôi ngay.”
Ngày hè nắng chói chang, thời tiết buổi chiều càng nóng bức hơn.
Nhà lớn nhà họ Tiêu tọa lạc trên đỉnh núi tràn đầy không khí vui mừng, mọi người đang bận rộn ở sân trước.
Một bóng đen nhỏ nhắn lén lút xuất hiện trong vườn hoa.
Một trận tiếng bước chân đột nhiên truyền đến từ chỗ không xa, An Diệc Diệp vội vàng đẩy cánh cửa bên cạnh ra trốn vào.
Vừa mới xoay người, bịch một tiếng!
Sau gáy đột nhiên xuất hiện cảm giác đau nhức, sau đó trước mắt tối đen.
Ngã xuống mặt đất.
Lúc này bên ngoài căn phòng có một người đàn ông trung tuổi mặc âu phục thẳng thớm đang đứng đó chỉ huy những người khác: “Chuẩn bị nhanh một chút, đợi lát nữa xe cưới của Nhà họ Khúc sẽ đến đây! Đừng lề mà lề mề nữa!”
…
Đau quá…
Ai đang đẩy cô thế?
An Diệc Diệp nhíu mày, cơn đau truyền đến từ sau gáy khiến cô không thể mở mắt.
“Ôi chao, Nhĩ Giai , sao cô còn đang ngủ thế này? Xe cưới đã đến một lúc lâu rồi.” Một giọng nữ vang lên.
Ai đang nói chuyện thế?
Thật là khó chịu…
“Đừng ầm ĩ…” Cô khó khăn kêu một tiếng.
Không biết người nọ còn nói gì nữa, xung quanh lại trở nên yên tĩnh.
Mạch suy nghĩ của An Diệc Diệp lộn xộn, vô cùng buồn ngủ, nhưng vẫn có người luôn lắc cô.
Cô khó khăn mở mắt ra, phát hiện mình đang bị vài người kéo đi ra ngoài, trước mắt như bị che phủ một tầng vải mỏng, không nhìn rõ gì.
Đầu… đau quá.
“Các người muốn mang tôi… đi đâu?”
“Cô Tiêu , xe cưới đã đến rồi, chúng tôi đang đưa cô lên xe.”
Xe… xe cưới?
An Diệc Diệp chớp chớp mắt, tốc độ suy nghĩ vô cùng chậm chạp, một lúc lâu vẫn không phản ứng lại được.
Mãi đến khi trước mắt thật sự xuất hiện một chiếc xe, mấy người kia còn hợp lại muốn thả cô lên.
“Tôi, tôi không kết hôn…”
Trên mắt mấy phù dâu không có chút cảm xúc, hoàn toàn không quan tâm đến giọng nói nhỏ như muỗi kêu của An Diệc Diệp , trực tiếp thả cô lên xe.
Cạch một tiếng, còn khóa cả cửa xe.
Tiếng ồn ào xung quanh nháy mắt bị cửa xe ngăn cách ở bên ngoài.
Hoàn cảnh im lặng khiến đầu An Diệc Diệp càng đau hơn, cô yếu ớt tựa vào ghế sau xe, cảm giác buồn ngủ lại xuất hiện, chỉ chốc lát đã ngủ mất.
…
Đầu, đau quá…
Sắp nứt ra rồi.
Trên chiếc giường rộng lớn, một cô gái dáng người nhỏ nhắn đang nghiêng người nằm trên chăn, áo cưới trắng tinh làm sáng lên thân thể mềm mại lung linh của cô.
Cô cau chặt mi tâm, môi vì thiếu nước nên có hơi khô.
An Diệc Diệp khó khăn mở mắt ra, đập vào mắt chính là trần nhà màu trắng, màn vải thật dài được cái móc màu vàng treo lên, nằm lần lượt ở bốn góc giường.
Trong không khí có mùi bạc hà nhàn nhạt.
“Ngủ đủ rồi chứ? Lăn xuống đi!”
Một giọng nói lạnh lẽo đột nhiên vang lên, xen lẫn sự tức giận.
Sự hỗn độn trong đầu An Diệc Diệp nháy mắt biến mất hết, trở nên rất tỉnh táo.
Cô khó khăn ngẩng đầu, gáy lại truyền đến cảm giác đau đớn.
“A… Đau quá…”
Giọng nam trầm thấp dễ nghe kia còn tiếp tục nói gì đó.
An Diệc Diệp không nghe rõ, nhưng không phải lời hay gì.
Anh bất mãn nhăn mày.
Giọng nói dễ nghe như vậy, nhưng mà…
Thật hung dữ.
Một bàn tay đột nhiên duỗi đến đây, nắm lấy cằm cô, nâng mặt An Diệc Diệp lên.
Ánh mắt từ từ di chuyển lên trên, một khuôn mặt đẹp trai đến quá đáng xuất hiện trước mắt, sống mũi cao thẳng, con ngươi đen nhánh sâu thẳm, ánh mắt sắc bén giống như lưỡi dao, môi mỏng nhếch lên, độ cong không có một chút ý cười, ngược lại mang theo chút châm biếm.
Anh đang lạnh lùng nhìn An Diệc Diệp .
“Muốn tranh thủ sự thông cảm của tôi à? Đáng tiếc, trong từ điển của tôi không có hai chữ ‘thông cảm’ này.”
An Diệc Diệp chớp chớp mắt, đầu vốn đã rất lộn xộn, nhìn thấy khuôn mặt đến gần trước mặt càng không thể động đậy.
“Sao tôi lại ở đây?”
“Ha.”
Người đàn ông cười lạnh một tiếng, đôi một gợi cảm tiếp tục phun ra lời nói vô tình, lạnh lùng nhìn cô.
“Tôi cho cô ba giây đồng hồ, lăn xuống khỏi giường của tôi ngay.”