CHƯƠNG 2: CÔ KẾT HÔN LÚC NÀO?
CHƯƠNG 2: CÔ KẾT HÔN LÚC NÀO?
An Diệc Diệp không di chuyển, cô cảm thấy chẳng hiểu gì với mọi thứ xung quanh.
Cô còn nhớ, lúc trước cô muốn đến nhà họ Tiêu trộm giấy chứng nhận bất động sản của cô nhi viện.
Cô nhi viện Thần Hi dưỡng dục cô hai mươi năm kia sắp bị dỡ bỏ, xây dựng lại thành một khu biệt thự mới, hơn bốn mươi cô nhi bên trong sẽ lưu lạc khắp nơi.
Hơn nữa ngoài những đứa trẻ kia, An Diệc Diệp còn một nguyên nhân khác.
Cô còn chưa đợi được người kia.
Rõ ràng người kia từng nói, chắc chắn anh sẽ trở về tìm cô.
Dù sao chăng nữa, cô nhi viện cũng không thể bán được!
Nhưng viện trưởng nói với cô, giấy chứng nhận bất động sản bị người của nhà họ Tiêu trộm đi rồi.
Cô chỉ muốn cầm giấy chứng nhận bất động sản về lần nữa thôi, nhưng vì sao bây giờ cô lại ở đây?
Đợi đã…
Trước đó, hình như có người đánh ngất cô…
“Anh là ai?”
Ôn Điềm chống người ngồi dậy, lại phát hiện thế nhưng trên người mình đang mặc áo cưới màu trắng…
Áo cưới?
Từ đâu ra vậy?
Áo cưới cúp ngực thiết kế vô cùng lộ liễu, cổ áo chữ V rất sâu khiến một nửa phong cảnh đều lộ ra bên ngoài. Một vòng kim cương điểm xuyết xung quanh khiến người ta không thể dời mắt.
An Diệc Diệp luôn bảo thủ sợ đến vội vàng che ngực mình, khuôn mặt hơi ửng đỏ.
“Đây là có chuyện gì? Anh làm gì với tôi thế?”
“Cô hy vọng tôi làm gì với cô?”
Người đàn ông đứng ở bên giường, từ trên cao nhìn xuống An Diệc Diệp đang sợ hãi, cười nhạo một tiếng: “Cô dùng hết tâm trí để trở thành Bà Khúc , chính là vì diễn trò với tôi à?”
An Diệc Diệp nhíu mày.
“Bà Khúc gì?”
“Tôi nghe không hiểu anh đang nói cái gì cả?”
Hơn nữa rõ ràng lúc trước cô đang ở nhà họ Tiêu , sao lại đến chỗ này rồi?
Một bàn tay đột nhiên duỗi tới, trực tiếp xách An Diệc Diệp ở trên giường lên, không có một chút thương hoa tiếc ngọc ném xuống đất.
Trong mắt anh không chứa chút ấm áp.
“Cô còn muốn tiếp tục giả ngu hả?”
Thảm trải sàn mềm mại giảm bớt đau đớn, nhưng An Diệc Diệp vẫn ngã nhào trên mặt đất, bàn tay bị cọ sát trên đất đến tróc da, cô đau đến đỏ cả mắt.
“Cuối cùng anh là ai? Vì sao phải đối xử với tôi như vậy?”
“Tôi hoàn toàn không quen anh!”
An Diệc Diệp tức giận la to.
Động tác tháo cà vạt của người đàn ông hơi dừng lại, quay đầu nhìn thoáng qua người trên mặt đất, ánh mắt lạnh lẽo như đang nhìn một người chết.
“Tiêu Nhĩ Giai , tôi cảnh cáo cô, đừng thử thách lòng kiên nhẫn của tôi!”
Tiêu Nhĩ Giai ?
An Diệc Diệp từng nghe thấy cái tên này rồi.
Chẳng lẽ…
Cái tên này có chút quen tai…
Giống như…
Anh đang nói đến con gái của nhà họ Tiêu à?
An Diệc Diệp nháy mắt hiểu ra.
“Ngài này, tôi nghĩ anh nhận lầm người rồi, tôi không phải Tiêu Nhĩ Giai , tên của tôi là…”
“Câm miệng! Tôi không muốn nghe cô nói chuyện…”
“Không phải, nhưng tôi thật sự không phải…”
An Diệc Diệp nôn nóng muốn giải thích, nhưng bị người đàn ông lớn tiếng ngắt lời!
“Cô dám nói thêm một chữ nữa, tôi sẽ đánh gãy răng cô!”
Cô sợ hãi đến sắc mắt trắng bệch, vội vàng ngậm miệng lại.
Vẻ mặt của đối phương quá hung ác! Khiến người ta không chút nghi ngờ anh thật sự sẽ làm như vậy!
Người đàn ông lưu loát kéo cà vạt xuống, cúc áo sơ mi cũng bị tháo ra, vài sợi tóc lộn xộn rũ trên trán, giống như một con sư tử đang ngủ đông.
Trên lồng ngực rộng lớn bao trùm bắp thịt rắn chắc, không quá lộ liễu, nhưng lại điềm tĩnh chín chắn, sáu khối cơ bụng xinh đẹp trên bụng, mọi thứ đều lộ rõ sức mạnh của người trước mặt.
An Diệc Diệp sợ hãi đến lùi về sau, ôm lấy đầu gối, cả người co thành một nhúm dán trên sofa.
Người đàn ông coi cô như người vô hình, bước đôi chân thon dài đi thẳng vào phòng tắm.
Tiếng nước ào ào truyền đến…
Người nọ đang tắm rửa.
Có lẽ sẽ tạm thời không ra ngoài.
An Diệc Diệp thở phào nhẹ nhõm một hơi.
Qua vài giây, cô di chuyển con ngươi, xách váy, nhanh chóng kéo cửa ra chạy ra ngoài!
An Diệc Diệp không di chuyển, cô cảm thấy chẳng hiểu gì với mọi thứ xung quanh.
Cô còn nhớ, lúc trước cô muốn đến nhà họ Tiêu trộm giấy chứng nhận bất động sản của cô nhi viện.
Cô nhi viện Thần Hi dưỡng dục cô hai mươi năm kia sắp bị dỡ bỏ, xây dựng lại thành một khu biệt thự mới, hơn bốn mươi cô nhi bên trong sẽ lưu lạc khắp nơi.
Hơn nữa ngoài những đứa trẻ kia, An Diệc Diệp còn một nguyên nhân khác.
Cô còn chưa đợi được người kia.
Rõ ràng người kia từng nói, chắc chắn anh sẽ trở về tìm cô.
Dù sao chăng nữa, cô nhi viện cũng không thể bán được!
Nhưng viện trưởng nói với cô, giấy chứng nhận bất động sản bị người của nhà họ Tiêu trộm đi rồi.
Cô chỉ muốn cầm giấy chứng nhận bất động sản về lần nữa thôi, nhưng vì sao bây giờ cô lại ở đây?
Đợi đã…
Trước đó, hình như có người đánh ngất cô…
“Anh là ai?”
Ôn Điềm chống người ngồi dậy, lại phát hiện thế nhưng trên người mình đang mặc áo cưới màu trắng…
Áo cưới?
Từ đâu ra vậy?
Áo cưới cúp ngực thiết kế vô cùng lộ liễu, cổ áo chữ V rất sâu khiến một nửa phong cảnh đều lộ ra bên ngoài. Một vòng kim cương điểm xuyết xung quanh khiến người ta không thể dời mắt.
An Diệc Diệp luôn bảo thủ sợ đến vội vàng che ngực mình, khuôn mặt hơi ửng đỏ.
“Đây là có chuyện gì? Anh làm gì với tôi thế?”
“Cô hy vọng tôi làm gì với cô?”
Người đàn ông đứng ở bên giường, từ trên cao nhìn xuống An Diệc Diệp đang sợ hãi, cười nhạo một tiếng: “Cô dùng hết tâm trí để trở thành Bà Khúc , chính là vì diễn trò với tôi à?”
An Diệc Diệp nhíu mày.
“Bà Khúc gì?”
“Tôi nghe không hiểu anh đang nói cái gì cả?”
Hơn nữa rõ ràng lúc trước cô đang ở nhà họ Tiêu , sao lại đến chỗ này rồi?
Một bàn tay đột nhiên duỗi tới, trực tiếp xách An Diệc Diệp ở trên giường lên, không có một chút thương hoa tiếc ngọc ném xuống đất.
Trong mắt anh không chứa chút ấm áp.
“Cô còn muốn tiếp tục giả ngu hả?”
Thảm trải sàn mềm mại giảm bớt đau đớn, nhưng An Diệc Diệp vẫn ngã nhào trên mặt đất, bàn tay bị cọ sát trên đất đến tróc da, cô đau đến đỏ cả mắt.
“Cuối cùng anh là ai? Vì sao phải đối xử với tôi như vậy?”
“Tôi hoàn toàn không quen anh!”
An Diệc Diệp tức giận la to.
Động tác tháo cà vạt của người đàn ông hơi dừng lại, quay đầu nhìn thoáng qua người trên mặt đất, ánh mắt lạnh lẽo như đang nhìn một người chết.
“Tiêu Nhĩ Giai , tôi cảnh cáo cô, đừng thử thách lòng kiên nhẫn của tôi!”
Tiêu Nhĩ Giai ?
An Diệc Diệp từng nghe thấy cái tên này rồi.
Chẳng lẽ…
Cái tên này có chút quen tai…
Giống như…
Anh đang nói đến con gái của nhà họ Tiêu à?
An Diệc Diệp nháy mắt hiểu ra.
“Ngài này, tôi nghĩ anh nhận lầm người rồi, tôi không phải Tiêu Nhĩ Giai , tên của tôi là…”
“Câm miệng! Tôi không muốn nghe cô nói chuyện…”
“Không phải, nhưng tôi thật sự không phải…”
An Diệc Diệp nôn nóng muốn giải thích, nhưng bị người đàn ông lớn tiếng ngắt lời!
“Cô dám nói thêm một chữ nữa, tôi sẽ đánh gãy răng cô!”
Cô sợ hãi đến sắc mắt trắng bệch, vội vàng ngậm miệng lại.
Vẻ mặt của đối phương quá hung ác! Khiến người ta không chút nghi ngờ anh thật sự sẽ làm như vậy!
Người đàn ông lưu loát kéo cà vạt xuống, cúc áo sơ mi cũng bị tháo ra, vài sợi tóc lộn xộn rũ trên trán, giống như một con sư tử đang ngủ đông.
Trên lồng ngực rộng lớn bao trùm bắp thịt rắn chắc, không quá lộ liễu, nhưng lại điềm tĩnh chín chắn, sáu khối cơ bụng xinh đẹp trên bụng, mọi thứ đều lộ rõ sức mạnh của người trước mặt.
An Diệc Diệp sợ hãi đến lùi về sau, ôm lấy đầu gối, cả người co thành một nhúm dán trên sofa.
Người đàn ông coi cô như người vô hình, bước đôi chân thon dài đi thẳng vào phòng tắm.
Tiếng nước ào ào truyền đến…
Người nọ đang tắm rửa.
Có lẽ sẽ tạm thời không ra ngoài.
An Diệc Diệp thở phào nhẹ nhõm một hơi.
Qua vài giây, cô di chuyển con ngươi, xách váy, nhanh chóng kéo cửa ra chạy ra ngoài!