Chương : 49
Sáng sớm ngày thứ hai, Quan Dĩnh dưới sự hướng dẫn của quản gia làm quen với hoàn cảnh của lâu đài, hào hoa mà không xa xỉ, diện tích khoảng hơn ba nghìn vạn thước vuông, có nhà kính riêng để trồng hoa, hồ bơi, vườn hoa, tất cả thiết bị cái gì cần có đều có, cô vốn cho là “Ám Nguyệt” đã là nơi hung vĩ nhất mà cô biết, không ngờ “Ám Nguyệt” ngay cả một góc của lâu đài thậm chí còn không bằng, từ nhà kính trồng hoa cô xác định phần lớn các loại hoa ở bên trong đều là những chủng loại nuôi dưỡng nhân tạo cô chưa từng thấy qua, lúc này cô hoài nghi mình có phải đang sống ở trong cổ tích hay không.
Cuối cùng Quản gia đua cô tới một đại sảnh, bên trong thiết kế bày trí tinh xảo sáng chói làm ánh mắt của cô đau nhói. Đây chính là toà lâu đài mà anh vì cô gái kia tỉ mỉ xây dựng nên sao? Tại sao anh lại sủng ái cô gái kia đến vậy, chẳng lẽ anh đã quên cô sao? (Editor: Đã nhớ bao giờ đâu mà quên) Hay là anh cho tới bây giờ cũng chưa có nhớ tới tất cả những gì từng liên quan với cô. Cô thật muốn xem xem là một đứa bé gái thế nào lại có thể được anh sủng ái đến như vậy.
"Cô ở đây chờ một chút, ông chủ và tiểu thư cũng chuẩn bị xuống rồi." Quản gia lạnh nhạt phân phó, sau đó sai người chuẩn bị dọn ra bữa ăn sáng.
Trong chốc lát, Hoàng Phu Tuyệt quả thật bồng Thủy Băng Nhu xuất hiện tại đầu bậc thang, Quản gia bước nhanh đi lên phía trước cung kính nói: "Ông chủ, tiểu thư ám vệ đã tới."
Quan Dĩnh đi lên phía trước, ám chỉ sự tồn tại của cô, thật ra thì sau lúc anh vừa xuất hiện tại đầu cầu thang, cô đã có thể cảm giác được tim của cô đập thật nhanh, nhưng là ngay sau đó ánh mắt của cô thấy được mỹ nhân đang ngủ trong ngực Hoàng Phu Tuyệt thì trong mắt lóe lên kinh ngạc không thể tưởng tượng nổi, trên đời tự nhiên lại có cô gái đẹp như vậy, tóc dài đen nhánh xinh đẹp phiêu dật xõa trên vai của anh (anh ấy đang bế Nhu nhi mà), trên đôi mắt khép chặt là hàng mi y hệt như cây quạt dài mà cong vút, da thịt trắng nõn hoạt nộn, cộng thêm vóc người nhỏ nhắn linh lung hấp dẫn, môi đỏ mọng xinh đẹp theo giấc ngủ mà khẽ đóng khẽ mở, giống như mời người tới thưởng thức, tràn đầy mị hoặc.
Cô ta chính là cô gái mà chủ tử cực kỳ sủng ái đó sao? Chỉ là tại sao cô ta vẫn còn ngủ? Hừ, không phải chỉ là một cái bình hoa đẹp thôi sao, hơn nữa còn là một bình hoa thích ngủ, tại sao cô ta có thể có được hết sự sủng ái của anh, không công bằng, bên trong lòng của Quan Dĩnh phẫn hận nhủ thầm, mặc dù như thế cô vẫn đem tất cả tâm tình che dấu thật tốt, chủ tử khôn khéo như vậy, Cô cũng không hy vọng bị anh nhìn ra sơ hở, nếu không ngay cả cơ hội ở bên cạnh anh cũng không có.
Hoàng Phu Tuyệt gật đầu một cái, nhìn cũng chưa từng nhìn Quan Dĩnh một cái liền bồng Thủy Băng Nhu đến bên bàn ăn ngồi xuống, sau đó thận trọng đem Thủy Băng Nhu đặt ở trên đùi anh, hai tay ôm chặt hông của cô, miệng đến gần lỗ tai của cô nhẹ nhàng thổi khí.
"Nhu nhi, tỉnh, nên ăn điểm tâm rồi?" Hoàng Phu Tuyệt dịu dàng dụ dỗ nói.
"Hả? Không cần ầm ĩ em, em muốn ngủ." Thủy Băng Nhu mắt nhắm chặt lại mơ hồ nói.
"Nếu em còn tiếp tục ngủ, đi học muốn trễ rồi đó." Hoàng Phu Tuyệt cưng chìu hỏi, anh ước gì cô không đến trường học, như vậy thì một đám tiểu quỷ trong trường học sẽ không có cách nào mơ ước bảo bối của anh.
"Hả?" Thủy Băng Nhu nghe được lời Hoàng Phu Tuyệt nói từ từ mở mắt.
"Ha ha ha. . . . . . Đã chịu tỉnh, ăn điểm tâm." Hoàng Phu Tuyệt cầm lên một khối sandwich đã chuẩn bị xong thả vào bên miệng của cô.
"Còn cười, đều tại anh, ai bảo anh tối hôm qua còn giày vò em, hại em mới vừa ngủ được một chút mà thôi." Thủy Băng Nhu dùng nắm đấm nhẹ nhàng thụi vào lồng ngực của anh, gắt giọng.
Lời nói mập mờ khiến cho người ta có ý nghĩ kỳ quái, mặc dù như thế, Quản gia bên cạnh vẫn mắt nhìn thẳng tưng, có thể thấy được chuyện như vậy là thường xuyên trình diễn, mà Quan Dĩnh lại bởi vì lời nói của Thủy Băng Nhu mà nắm chặt quả đấm, tối ngày hôm qua chủ tử không phải khuya lắm rồi mới từ “Ám Nguyệt” trở về sao? Thì ra gấp gáp trở về đó là bởi vì cô gái kia, nhất thời Quan Dĩnh thiếu chút nữa đổ bình dấm chua, cô không ngừng khắc chế trên người hai bàn tay đang kích động muốn công kích Thủy Băng Nhu.
"Ha ha ha. . . . . . Không cười em, đều là anh sai, ngoan ngoãn ăn điểm tâm, nhìn em sao thấy càng ngày càng gầy, phải ăn nhiều một chút mới được." Hoàng Phu Tuyệt mỉm cười nói.
"Hừ, thành thực khai báo, anh có phải muốn nuôi em cho mập hay không, sau đó sẽ ra bên ngoài tìm phụ nữ buông thả." Thủy Băng Nhu làm bộ nghiêm chỉnh hỏi.
"Ha ha ha. . . . . . Em ghen? Nha đầu ngốc, trên đời trừ em ra, ai anh cũng không cần." Hoàng Phu Tuyệt dịu dàng nói.
"Như vậy còn nghe được." Thủy Băng Nhu nghe được đáp án mình muốn, vui vẻ ăn bữa sáng do anh đưa cho.
Một đứa con gái bá đạo lại không có lễ như thế, chủ tử tại sao có thể cưng chiều cô ta như vậy, hơn nữa còn cam kết chỉ thích một mình cô ta, anh làm sao vậy, Quan Dĩnh càng nghĩ trong lòng càng giận.
"Hả? Cô ấy là ai vậy?" Thủy Băng Nhu ăn xong bữa ăn sáng trong lúc vô tình thấy sự tồn tại của Quan Dĩnh, nghi ngờ hỏi.
"Cô ấy là ám vệ anh giúp em chọn, thích không?" Hoàng Phu Tuyệt hỏi, nếu như bảo bối của anh nói không thích liền đổi qua những người khác.
Quan Dĩnh nghe được anh nói, thân thể nhất thời cứng đờ, trong mắt lóe lên đau đớn, thì ra là anh chọn cô, là bởi vì võ công cô tốt, có thể bảo vệ cô gái kia, cho tới nay đều là cô tự mình đa tình.
"Thích, cô ấy thật là xinh đẹp nha, tôi tên là Thủy Băng Nhu, cô tên là gì?" Thủy Băng Nhu từ trên đùi Hoàng Phu Tuyệt trượt xuống, đi tới trước mặt cô gái kia thân thiện chào hỏi.
"Thuộc hạ là Quan Dĩnh." Quan Dĩnh lạnh nhạt nói, trong lời nói ẩn giấu một tia khinh thường.
"Quan Dĩnh? Tên cũng rất êm tai, vậy sau này chúng ta chính là bằng hữu rồi." Thủy Băng Nhu mỉm cười nói.
"Nhu nhi, muộn giờ đi học rồi." Hoàng Phu Tuyệt đi tới ôm eo của cô dịu dàng nói.
"Ha, nguy rồi, em đi lấy túi sách trước đã." Thủy Băng Nhu nghía đồng hồ ở đại sảnh một cái, lo lắng nói.
Thấy Thủy Băng Nhu trở về phòng, tức giận của Hoàng Phu Tuyệt nhất thời khuếch đại, Quan Dĩnh đột nhiên rất mơ hồ, tại sao chủ tử đột nhiên tức giận, chỉ có Quản gia sống lâu dài ở tòa thành mới biết, bởi vì mới vừa rồi ám vệ đối với tiểu thư có một chút xíu khinh thường, cho nên ông chủ tức giận, không một ai có thể xem thường tiểu thư hoặc là tổn thương tiểu thư, bởi vì ông chủ không cho phép.
"Biết cô phạm vào cái lỗi gì không?" Hoàng Phu Tuyệt lạnh lẽo hỏi.
"Thuộc hạ không biết." Quan Dĩnh cao ngạo đáp lại, cô tuyệt đối sẽ không thừa nhận mình đã làm sai, bởi vì ngoại trừ chủ tử ra không có ai có thể khiến cho cô cung kính đối đãi.
"Không biết? Rất tốt, Quản gia ông nói cho cô ta biết lỗi ở đâu, còn có bổn phận cần phải có của cô ta." Hoàng Phu Tuyệt tức giận nói.
"Bất luận kẻ nào không nên đối với tiểu thư bất kính, còn phải dùng sinh mạng đi bảo vệ tiểu thư, tuyệt không thể để cho cô ấy bị một tia một hào tổn thương, nếu không xử trí theo gia pháp." Quản gia mặt không biểu tình hướng về phía Quan Dĩnh nói, Quan Dĩnh lập tức cứng đờ, anh thế nhưng bảo hộ cho cô ta tới mức đó.
Hoàng Phu Tuyệt nghe xong lời Quản gia nói sau đó xoay người đi về phía phòng của Thủy Băng Nhu.
Quản gia lạnh nhạt liếc cô một cái, mặt không chút biểu tình nói: "Chú ý bổn phận của mình, không nên có tư tâm tốt nhất hiện tại bóp chết ở trong đầu, nếu không chết thế nào cũng không biết, ông chủ cũng không phải là đối tượng có thể tùy tiện lừa gạt." Nói xong cũng rời khỏi đại sảnh, lưu lại Quan Dĩnh với tư tưởng hỗn loạn thật lâu ngốc tại chỗ.