Chương : 50
Hoàng Phu Tuyệt đi vào phòng của Thủy Băng Nhu thấy cô đang lục tìm đông tây kiếm cái gì đó, trên trán loáng thoáng xuất hiện một tia ảo não cùng lo lắng. Hoàng Phu Tuyệt bước nhanh đi tới hỏi: "Nhu nhi, em tìm gì vậy?"
"Đó, Tuyệt, anh có thấy Niên luận (luận văn niên học) của em đâu không? Em nhớ là ngày hôm qua rõ ràng để ở trên bàn, sao giờ lại không thấy, thật hỏng bét, nếu hôm nay em không nộp luận văn, lão bà cô chắc chắn sẽ trực tiếp chấm hết khóa học của em, như vậy em sẽ không có cách nào thuận lợi tốt nghiệp." Thủy Băng Nhu trở lộn một xấp sách trên bàn nói.
"Luận văn? Ngày hôm qua không phải anh đã giúp em bỏ vào trong túi rồi sao? Em quên à?" Hoàng Phu Tuyệt cưng chìu nói, bảo bối của anh mơ hồ nhất, chỉ là không sao, tất cả mọi chuyện có anh giúp cô chuẩn bị, cô chỉ cần hưởng thụ niềm hạnh phúc được anh cưng chiều là được rồi.
"Túi sách? Đúng rồi, thế mà em lại quên mất, Tuyệt đứng là lợi hại nhất, cái gì cũng chuẩn bị xong." Thủy Băng Nhu mở túi sách ra nhìn thấy thứ muốn tìm hưng phấn nói.
"Ai nha, nguy rồi, trễ rồi, em đi trước." Thủy Băng Nhu cầm túi sách lên chuẩn bị chạy ra ngoài, không nghĩ tới lại bị Hoàng Phu Tuyệt từ phía sau ôm lấy eo của cô ngăn lại.
"Tuyệt, anh làm gì thế? Em sắp trễ rồi." Thủy Băng Nhu xoay người quệt mồm ai oán nói.
"Ha ha ha. . . . . . Đừng nóng vội, kể cả em có chạy tới thì cũng vẫn bị trễ, chờ một chút anh đưa em đi." Hoàng Phu Tuyệt mỉm cười nói.
"Nhưng. . . . . Vậy cũng tốt! Đưa em tới gần truờng là được rồi." Thủy Băng Nhu quyết định nghe theo sắp xếp của anh, đã trễ thế này, cũng sẽ không bị bạn học trong trường bắt gặp đi!
"Ừ, nào đi thôi!" Hoàng Phu Tuyệt ôm Thủy Băng Nhu đi xuống lầu.
Thủy Băng Nhu xuống lâu nhìn thấy Quan Dĩnh đứng một mình ở chỗ đó, lập tức rút tay đang đặt trên cánh tay Hoàng Phu ra, chạy đến bên người Quan Dĩnh lôi kéo tay của cô hưng phấn nói: "Chúng ta đi thôi!"
Hoàng Phu Tuyệt thấy Thủy Băng Nhu buông tay anh ra đi kéo tay Quan Dĩnh, trong mắt nhất thời thoáng qua không vui, hung hăng trợn mắt nhìn Quan Dĩnh một cái, sau đó đi tới bá đạo ôm Thủy Băng Nhu đi về phía nhà xe, mà Quan Dĩnh thì phẫn hận nhìn bóng lưng Thủy Băng Nhu, từ từ đi theo sau lưng của bọn họ.
"Tuyệt, sao anh có thể bất lịch sự như vậy, em đang nói chuyện với Quan Dĩnh." Thủy Băng Nhu ngồi ở trong xe nói với Hoàng Phu Tuyệt.
Hoàng Phu Tuyệt ngoảnh mặt làm ngơ, bá đạo kéo hông của cô lại, dùng miệng che lại miệng nhỏ lảm nhảm của cô, giống như muốn dung nhập cô vào xương tủy vậy, từ từ cảm thấy cô xụi lơ trên người của anh, nụ hôn cường thế của Hoàng Phu Tuyệt mới dần chuyển thành dịu dàng. Hồi lâu sau Hoàng Phu Tuyệt khó khắn buông Thủy Băng Nhu thở hổn hển ra, để cho cô tựa vào trên người anh.
"Nhu nhi, anh ghen, anh không cho phép em thân cận với bất kỳ ai ngoài anh, phụ nữ cũng không được." Hoàng Phu Tuyệt rù ri nói ở bên tai cô, còn cố ý thổi khí vào lỗ tai của cô.
"Ha ha ha. . . . . . Tuyệt, thật là nhột nha." Thủy Băng Nhu cười hì hì nói.
"Có đồng ý hay không? Hả?" Hoàng Phu Tuyệt nghe được lời của cô..., càng thêm càn rỡ thổi hơi, tay ôm cô chặt hơn.
"Ha ha ha. . . . . . Em đồng ý, em đồng ý. . . Ha ha ha. . . Tha mạng a." Thủy Băng Nhu cười cầu xin tha thứ, ở trên người của anh uốn qua uốn lại.
"Nhu nhi, đừng động." Hoàng Phu Tuyệt khàn khàn nói, không ngừng kìm nén lửa dục của bản thân.
Thủy Băng Nhu nghe được anh nói, nhất thời dừng lại, ngoảnh qua chỗ anh không thấy được dí dỏm lè lưỡi một cái.
"Nha, Quan Dĩnh còn chưa có lên xe mà? Cô ấy không phải ám vệ kiêm bằng hữu của em sao?" Thủy Băng Nhu kỳ quái hỏi.
"Cô ây ở phía sau, về sau cô ấy liền sống trong bóng tối, em có chuyện có thể gọi cô ấy, Nhu nhi, nhớ không nên đến quá gần cô ta." Hoàng Phu Tuyệt lo lắng nói.
"Biết rồi! Biết rồi!" Thủy Băng Nhu cười đáp, cho là anh lại đổ bình dấm chua rồi.
Đi tới một con đường gần trường học, Thủy Băng Nhu vội vàng bảo tài xế dừng xe, xoay người định xuống xe, không nghĩ tới bị Hoàng Phu Tuyệt dùng sức kéo tay của cô, một chút lơ đễnh, cả người cô ngã ngồi ở trên người của anh. Hai tay Hoàng Phu Tuyệt giữu lấy đầu của cô giống như đang nâng báu vật của nhân gian, nhẹ nhàng hôn lên môi của cô, dịu dàng mà triền miên, hồi lâu sau mới không nỡ mà buông cô ra.
"Nhu nhi, buổi tối gặp, nhớ những gì anh dặn đó." Hoàng Phu Tuyệt nhìn cô thâm tình nói.
"Ha ha ha. . . . Ừ." Thủy Băng Nhu cười gật đầu, nhẹ nhàng hôn lên gương mặt anh, sau đó thật nhanh xuống xe, lưu lại Hoàng Phu Tuyệt vẻ mặt ngọt ngào ngơ ngẩn.
Hồi lâu sau, Hoàng Phu Tuyệt khó khăn lấy lại tinh thần, nhận một cuộc điện thoại sau đó đi đến công ty.
Trong bóng tối Quan Dĩnh thấy Thủy Băng Nhu mặt mày hớn hở từ trên xe đi ra, hơn nữa môi của cô liền giống bị sưng đỏ, kẻ ngu cũng biết trên xe mới vừa phát sinh cái chuyện gì, nhất thời trong lòng một thanh lửa giận đốt càng ngày càng vượng.
Thủy Băng Nhu vì muốn có thể nhanh nhanh tới trường, nên sau khi xuống xe liền chọn một con đường nhỏ vắng vẻ. Cô nhớ tới chuyện mới vừa xảy ra, trong mắt không che giấu được nụ cười, may mắn nhất trong cuộc đời này chính là để cho cô gặp Tuyệt người đàn ông yêu cô đến vậy.
Đi được một lát, đột nhiên bốn phương tám hướng một đám người áo đen mặt không chút biểu tình từ từ tiến gần lại Thủy Băng Nhu, vây cô ở trong một vòng nhỏ.
"Các người là ai??" Thủy Băng Nhu nghi ngờ hỏi, những người này cô chưa từng gặp, hẳn không phải là Tuyệt phái tới bảo vệ, hơn nữa nhìn biểu hiện của bọn họ là đến không có ý tốt, Thủy Băng Nhu thầm nghĩ.
"Là người đến tiễn cô về Tây thiên." Từ bên ngoài truyền tới một thanh âm lạnh lẽo, người áo đen tách ra khỏi vị trí, Thủy Băng Nhu ngẩng đầu nhìn lại, nhất thời sợ hết hồn, người đàn ông quá lạnh lùng tàn khốc! Gương mặt như được đẽo gọt, ánh mắt lạnh lẽo tựa như một thanh kiếm bằng băng đâm thẳng vào lòng người.
"Ách, tôi có đắc tội với anh sao?" Thủy Băng Nhu nghi ngờ hỏi.
"Không có, muốn trách thì trách cô là người được Hoàng Phu Tuyệt quan tâm." Người đàn ông lãnh khốc mặt không biểu tình đáp lại, mắt nhìn người áo đen bên canh ra hiệu.
Một đám người áo đen nhất thời áp sát Thủy Băng Nhu. Ngay vào lúc này, Quan Dĩnh cùng một đám hộ vệ đột nhiên hiện thân, để bảo vệ liền hình thành một vòng bao bọc vây quanh Thủy Băng Nhu.
"Giết cô gái kia." Người đàn ông lãnh khốc ra lệnh một câu, tất cả người áo đen liều mạng xông về phía Thủy Băng Nhu, phần lớn người áo đen đều chưa kịp đụng tới vạt áo của Thủy Băng Nhu liền bị ám vệ đả thương, càng ngày càng nhiều người áo đen từ bốn phương tám hướng ùn ùn kéo tới.
Mặc dù tất cả ám vệ đều là sát thủ cao cấp trải qua huấn luyện đặc biệt, nhưng ám vệ số người có hạn, trong chốc lát, phe của Thủy Băng Nhu lâm vào yếu thế.
Quan Dĩnh giải quyết xong người áo đen bên cạnh, đảo mắt liền nhìn thấy có một người áo đen từ phía sau lưng đang chuẩn bị tập kích Thủy Băng Nhu, cô lập tức muốn chạy lên chặn lại, nhưng lúc này trong đầu hiện lên tình cảnh sáng sớm hôm nay, còn có lời cảnh cáo của Quản gia đối với cô..., bước chân của cô đang muốn đi cứu Thủy Băng Nhu dừng lại, lặng lẽ núp vào một bên, yên lặng nhìn đám người áo đen kia đến gần Thủy Băng Nhu, trong mắt cô ta ý cười từ từ mở rộng.
Tại sao cô gặp được chủ tử lại có thể hưởng thụ được mọi sự sủng ái của anh ấy, tất cả mọi người xem cô như nữ vương mà cung phụng, mà tôi đợi anh ấy mười năm, anh ấy thế nhưng ngay cả nhìn cũng khinh thường liếc tôi dù chỉ một cái, một người cả đời có bao nhiêu cái mười năm? Tên kia nói không sai, muốn trách thì trách cô là người chủ tử quan tâm nhất, chỉ cần cô biến mất, tôi mới có cơ hội tiến vào trong lòng của chủ tử, trong lòng Quan Dĩnh phẫn hận thầm nghĩ.
Mắt thấy người áo đen kia chuẩn bị dùng đao bổ vào Thủy Băng Nhu, đột nhiên hắn ngưng hành động, trong mắt lóe lên không thể tin, sau đó từ từ ngã xuống đất, ngay sau đó Thủy Băng Nhu bị kéo vào một khuôn ngực quen thuộc, nhất thời trước mặt bỗng tối sầm, mất đi ý thức.