CHƯƠNG 20: SÓNG GIÓ LẠI ĐẾN
CHƯƠNG 20: SÓNG GIÓ LẠI ĐẾN
Hôm nay, Vy Lâm gửi tin nhắn cho Mộ Biệt Thanh , nội dung hy vọng có thể bỏ chút thời gian đưa cô đi xem nhà mới.
Rất nhanh cô đã nhận được câu trả lời.
“Hai giờ chiều.”
Ngay sau đó là gửi đến địa chỉ nhà mới của anh.
Buổi chiều, khi đến biệt thự mới của Mộ Biệt Thanh , đón cô không phải là Mộ Biệt Thanh , mà là Khâu Muôị Hân .
“Cô Tô, chiều nay Du Thần có một ca phẫu thuật cấp cứu, nhất thời không đến kịp buổi hẹn, vậy nên cậu ấy bảo tôi đến đây. Cô không để ý chứ?” - Khâu Muội Hân cười hỏi cô.
“Sao có thể chứ, hai người ai đến đều như nhau hết” - Vy Lâm cười một tiếng, không quá để ý.
Khâu Muội Hân dẫn Vy Lâm vào phòng.
Vy Lâm bắt đầu đo đạc ghi lại, Khâu Muội Hân ở bên cạnh cũng nhiệt tình giúp cô.
“Cô Tô, cô không ngại tôi gọi cô là Vy Lâm chứ?” - Khâu Muội Hân đột nhiên hỏi cô.
Vy Lâm cười: “Tất nhiên không ngại rồi”.
“Thật ra, trước kia tôi đã từng gặp cô.”
“Hả?” - Vy Lâm nghi hoặc ngẩng đầu nhìn cô.
“Tôi biết cô và Du Thần là bạn cùng trường, tôi từng thấy ảnh của cô, trong máy tính của anh ấy.”
Tay cầm bút của Vy Lâm ngừng một lát, nét mặt có chút ngại ngùng: “Sao có thể? Máy tính của anh ấy không thể có ảnh của tôi được.”
“Cô đừng hiểu nhầm, không phải ảnh của hai người, là ảnh một nhóm chụp chung.”
Khâu Muội Hân cười cực kì đơn thuần: “Cô yên tâm đi, cho dù có ảnh chụp chung của hai người, tôi cũng không ghen đâu, tôi biết giữa hai người nhất định là không thể nào.”
Nói xong, Khâu Muội Hân chớp mắt nhìn Vy Lâm , hàm súc nói một câu: “Bởi vì Du Thần có một người mẹ cực kì đáng sợ.”
Nhắc đến mẹ của Mộ Biệt Thanh , nét mặt của Vy Lâm thay đổi một chút.
Cô nhìn gương mặt dịu dàng trước mắt này, cô gái tính tình hiền này này, đột nhiên có ảo giác rằng.... Thật ra, cô ta không hề mỏng manh như vẻ ngoài ?
Thậm chí, cô ta còn biết, cảnh cáo cô!
“Đúng rồi...”
Khâu Muội Hân hình như nhớ đến cái gì đó: “Vy Lâm , cái khuyên tai lần trước của cô ở đâu mà có thế?”
“Hửm?” Vy Lâm không ngờ đến cô ấy sẽ hỏi cái này, sờ khuyên tai của mình tùy ý trả lời: “Là một người bạn tặng cho tôi”.
“Chắc không phải là bạn bình thường đâu nhỉ?” Khâu Muội Hân cười mập mờ nói với cô: “Kim cương nạm trên đó không phải là loại bình thường đâu.”
“Hả?” -Vy Lâm giật mình nhìn cô.
“Cô không biết sao?” - Khâu Muội Hân không dám tin nhìn Vy Lâm , tiếp tục nói: “Viên kim cương ấy là ‘Trái tim của biển’, đã nghe qua chưa? Nó... là vô giá đấy! Toàn thế giới, chỉ có một viên duy nhất, được khảm trên khuyên tai của cô.”
Lúc nói câu này, ánh mắt Khâu Muội Hân còn lộ ra vài phần ao ước.
Vy Lâm ngơ ngác đứng đó, trong đầu nhất thời loạn thành một mớ cào cào.
Trái tim của biển, cả thế giới chỉ có một viên duy nhất, vô giá, tượng trưng cho một tình yêu duy nhất!! Trước đây cho dù cô chưa từng thấy, nhưng câu chuyện liên quan đến ‘Trái tim của biển’, thì cô vẫn nghe nói đến! Càng không nghĩ đến được, viên ‘Trái tim của biển’ trong truyền thuyết cư nhiên được khảm trên người Tô Vy Lâm cô, hơn nữa, còn tận 6 năm!!
Năm đó, khi Mộ Biệt Thanh tặng cô nói như nào? Một viên kim cương giả nước của Swarovski*?!
(*Swarovski: à một công ty chuyên về các sản phẩm làm từ pha lê có trụ sở tại Wattens, Áo.)
Tô Vy Lâm , mày thật ngu ngốc!!
“Là chồng tặng hả?”
Khâu Muội Hân như dò xét hỏi một câu.
Vy Lâm thình lình lấy lại tinh thần, đối với cách gọi ‘chồng’ trong miệng cô ta, có chút không quen, nhưng cuối cùng cô cũng không giải thích gì cả, chỉ lắc đầu: “Không, không phải.... chỉ là một người bạn bình thường thôi.”
Tâm trạng cô hơi hoảng hốt, qua một lúc mới bình tĩnh lại, tiếp tục công việc.
Khâu Muội Hân ở bên cạnh không rõ ý tứ cười nhìn cô, môi đỏ hơi mím, nhưng cũng không nói thêm gì nữa.
******************************
Trong phòng làm việc khoa ngoại não
“Thầy Cảnh, sao máy tính của anh lại hỏng rồi?” - Diệp Trác Sương đang cầm laptop của Mộ Biệt Thanh tìm kiếm tài liệu luận văn, đột nhiên máy tính một màu đen thui.
“Để tôi xem xem.”
Mộ Biệt Thanh bưng cốc trà đi đến, mở lại laptop, nhưng mở thế nào cũng không lên được.
“Có vấn đề rồi.”
“Này, laptop là tôi làm hỏng, vậy lúc nữa tôi tan làm sẽ giúp anh mang đến siêu thị máy tính sửa nhé.” - Diệp Trác Sương nhiệt tình giải quyết công việc.
“Không cần đâu, tôi mang đi cũng như nhau thôi.”
“Anh bận như vậy, còn không biết lúc nào có thể đi nữa! Vẫn là để tôi đi cho, tôi rảnh lắm, lại nói nhà tôi ngay cạnh siêu thị máy tính, cũng tiện đường.”
“Vậy được rồi.” - Mộ Biệt Thanh cũng không từ chối nữa.
Giơ tay gõ lên đầu cô: “Nhớ đấy, tất cả tài liệu trong máy tính của tôi không được xóa, nhất mấy thứ trong ổ F, không được phép động vào.”
Diệp Trác Sương xấu xa chớp mắt nhìn anh: “Sao thế? Ổ F có phim yêu đương vận động mạnh giới hạn độ tuổi à?”
Mộ Biệt Thanh tao nhã nhấp một ngụm trà, cũng không giải thích, chỉ cười nói: “Cô biết thế là tốt.”
...................................
Lúc Diệp Trác Sương mang máy tính đến nơi sửa, có đặc biệt dặn dò ông chủ: “Đồ trong laptop này không được phép thiếu một chút, nhất là thứ trong ổ F ngàn vạn lần không được động vào, có biết không?”
“Được rồi, nhất định không sờ vào.”
Anh trai của Lý Mịch Nhã, Lý Minh Vọng trùng hợp lại là ông chủ của quán này.
“Vậy khi nào tôi có thể đến lấy máy?”
“Trong vòng ba ngày sẽ sửa xong cho cô, mỹ nữ cô để lại số điện thoại, sửa xong tôi sẽ gọi cho cô.
“Ok!”
Diệp Trác Sương để lại số điện thoại, để lại laptop rồi đi.
Buổi chiều hôm sau, sắp đến lúc tan làm, Vy Lâm nhận được điện thoại của Lý Mịch Nhã.
“Chị Vy Lâm , chị mau đến cửa tiệm của anh em xem đi.”
Lúc này Vy Lâm đang vẽ bản thiết kế nhà cho Mộ Biệt Thanh , cô để điện thoại áp vào tai, dùng vai và đầu kẹp lại, hỏi Lý Mịch Nhã: “Sao thế? Xảy ra chuyện gì à?”
“Chị có đang lên mạng không?”
“Có.”
“Em gửi qua messennger cho chị.”
“Cái gì thế?” - Vy Lâm nghi ngờ lầm bầm một câu, Lý Mịch Nhã đã gửi một tệp tài liệu qua messenger cho cô.
Vy Lâm nhanh chóng nhận được, vừa mở ra liền đứng hình.
Hôm nay, Vy Lâm gửi tin nhắn cho Mộ Biệt Thanh , nội dung hy vọng có thể bỏ chút thời gian đưa cô đi xem nhà mới.
Rất nhanh cô đã nhận được câu trả lời.
“Hai giờ chiều.”
Ngay sau đó là gửi đến địa chỉ nhà mới của anh.
Buổi chiều, khi đến biệt thự mới của Mộ Biệt Thanh , đón cô không phải là Mộ Biệt Thanh , mà là Khâu Muôị Hân .
“Cô Tô, chiều nay Du Thần có một ca phẫu thuật cấp cứu, nhất thời không đến kịp buổi hẹn, vậy nên cậu ấy bảo tôi đến đây. Cô không để ý chứ?” - Khâu Muội Hân cười hỏi cô.
“Sao có thể chứ, hai người ai đến đều như nhau hết” - Vy Lâm cười một tiếng, không quá để ý.
Khâu Muội Hân dẫn Vy Lâm vào phòng.
Vy Lâm bắt đầu đo đạc ghi lại, Khâu Muội Hân ở bên cạnh cũng nhiệt tình giúp cô.
“Cô Tô, cô không ngại tôi gọi cô là Vy Lâm chứ?” - Khâu Muội Hân đột nhiên hỏi cô.
Vy Lâm cười: “Tất nhiên không ngại rồi”.
“Thật ra, trước kia tôi đã từng gặp cô.”
“Hả?” - Vy Lâm nghi hoặc ngẩng đầu nhìn cô.
“Tôi biết cô và Du Thần là bạn cùng trường, tôi từng thấy ảnh của cô, trong máy tính của anh ấy.”
Tay cầm bút của Vy Lâm ngừng một lát, nét mặt có chút ngại ngùng: “Sao có thể? Máy tính của anh ấy không thể có ảnh của tôi được.”
“Cô đừng hiểu nhầm, không phải ảnh của hai người, là ảnh một nhóm chụp chung.”
Khâu Muội Hân cười cực kì đơn thuần: “Cô yên tâm đi, cho dù có ảnh chụp chung của hai người, tôi cũng không ghen đâu, tôi biết giữa hai người nhất định là không thể nào.”
Nói xong, Khâu Muội Hân chớp mắt nhìn Vy Lâm , hàm súc nói một câu: “Bởi vì Du Thần có một người mẹ cực kì đáng sợ.”
Nhắc đến mẹ của Mộ Biệt Thanh , nét mặt của Vy Lâm thay đổi một chút.
Cô nhìn gương mặt dịu dàng trước mắt này, cô gái tính tình hiền này này, đột nhiên có ảo giác rằng.... Thật ra, cô ta không hề mỏng manh như vẻ ngoài ?
Thậm chí, cô ta còn biết, cảnh cáo cô!
“Đúng rồi...”
Khâu Muội Hân hình như nhớ đến cái gì đó: “Vy Lâm , cái khuyên tai lần trước của cô ở đâu mà có thế?”
“Hửm?” Vy Lâm không ngờ đến cô ấy sẽ hỏi cái này, sờ khuyên tai của mình tùy ý trả lời: “Là một người bạn tặng cho tôi”.
“Chắc không phải là bạn bình thường đâu nhỉ?” Khâu Muội Hân cười mập mờ nói với cô: “Kim cương nạm trên đó không phải là loại bình thường đâu.”
“Hả?” -Vy Lâm giật mình nhìn cô.
“Cô không biết sao?” - Khâu Muội Hân không dám tin nhìn Vy Lâm , tiếp tục nói: “Viên kim cương ấy là ‘Trái tim của biển’, đã nghe qua chưa? Nó... là vô giá đấy! Toàn thế giới, chỉ có một viên duy nhất, được khảm trên khuyên tai của cô.”
Lúc nói câu này, ánh mắt Khâu Muội Hân còn lộ ra vài phần ao ước.
Vy Lâm ngơ ngác đứng đó, trong đầu nhất thời loạn thành một mớ cào cào.
Trái tim của biển, cả thế giới chỉ có một viên duy nhất, vô giá, tượng trưng cho một tình yêu duy nhất!! Trước đây cho dù cô chưa từng thấy, nhưng câu chuyện liên quan đến ‘Trái tim của biển’, thì cô vẫn nghe nói đến! Càng không nghĩ đến được, viên ‘Trái tim của biển’ trong truyền thuyết cư nhiên được khảm trên người Tô Vy Lâm cô, hơn nữa, còn tận 6 năm!!
Năm đó, khi Mộ Biệt Thanh tặng cô nói như nào? Một viên kim cương giả nước của Swarovski*?!
(*Swarovski: à một công ty chuyên về các sản phẩm làm từ pha lê có trụ sở tại Wattens, Áo.)
Tô Vy Lâm , mày thật ngu ngốc!!
“Là chồng tặng hả?”
Khâu Muội Hân như dò xét hỏi một câu.
Vy Lâm thình lình lấy lại tinh thần, đối với cách gọi ‘chồng’ trong miệng cô ta, có chút không quen, nhưng cuối cùng cô cũng không giải thích gì cả, chỉ lắc đầu: “Không, không phải.... chỉ là một người bạn bình thường thôi.”
Tâm trạng cô hơi hoảng hốt, qua một lúc mới bình tĩnh lại, tiếp tục công việc.
Khâu Muội Hân ở bên cạnh không rõ ý tứ cười nhìn cô, môi đỏ hơi mím, nhưng cũng không nói thêm gì nữa.
******************************
Trong phòng làm việc khoa ngoại não
“Thầy Cảnh, sao máy tính của anh lại hỏng rồi?” - Diệp Trác Sương đang cầm laptop của Mộ Biệt Thanh tìm kiếm tài liệu luận văn, đột nhiên máy tính một màu đen thui.
“Để tôi xem xem.”
Mộ Biệt Thanh bưng cốc trà đi đến, mở lại laptop, nhưng mở thế nào cũng không lên được.
“Có vấn đề rồi.”
“Này, laptop là tôi làm hỏng, vậy lúc nữa tôi tan làm sẽ giúp anh mang đến siêu thị máy tính sửa nhé.” - Diệp Trác Sương nhiệt tình giải quyết công việc.
“Không cần đâu, tôi mang đi cũng như nhau thôi.”
“Anh bận như vậy, còn không biết lúc nào có thể đi nữa! Vẫn là để tôi đi cho, tôi rảnh lắm, lại nói nhà tôi ngay cạnh siêu thị máy tính, cũng tiện đường.”
“Vậy được rồi.” - Mộ Biệt Thanh cũng không từ chối nữa.
Giơ tay gõ lên đầu cô: “Nhớ đấy, tất cả tài liệu trong máy tính của tôi không được xóa, nhất mấy thứ trong ổ F, không được phép động vào.”
Diệp Trác Sương xấu xa chớp mắt nhìn anh: “Sao thế? Ổ F có phim yêu đương vận động mạnh giới hạn độ tuổi à?”
Mộ Biệt Thanh tao nhã nhấp một ngụm trà, cũng không giải thích, chỉ cười nói: “Cô biết thế là tốt.”
...................................
Lúc Diệp Trác Sương mang máy tính đến nơi sửa, có đặc biệt dặn dò ông chủ: “Đồ trong laptop này không được phép thiếu một chút, nhất là thứ trong ổ F ngàn vạn lần không được động vào, có biết không?”
“Được rồi, nhất định không sờ vào.”
Anh trai của Lý Mịch Nhã, Lý Minh Vọng trùng hợp lại là ông chủ của quán này.
“Vậy khi nào tôi có thể đến lấy máy?”
“Trong vòng ba ngày sẽ sửa xong cho cô, mỹ nữ cô để lại số điện thoại, sửa xong tôi sẽ gọi cho cô.
“Ok!”
Diệp Trác Sương để lại số điện thoại, để lại laptop rồi đi.
Buổi chiều hôm sau, sắp đến lúc tan làm, Vy Lâm nhận được điện thoại của Lý Mịch Nhã.
“Chị Vy Lâm , chị mau đến cửa tiệm của anh em xem đi.”
Lúc này Vy Lâm đang vẽ bản thiết kế nhà cho Mộ Biệt Thanh , cô để điện thoại áp vào tai, dùng vai và đầu kẹp lại, hỏi Lý Mịch Nhã: “Sao thế? Xảy ra chuyện gì à?”
“Chị có đang lên mạng không?”
“Có.”
“Em gửi qua messennger cho chị.”
“Cái gì thế?” - Vy Lâm nghi ngờ lầm bầm một câu, Lý Mịch Nhã đã gửi một tệp tài liệu qua messenger cho cô.
Vy Lâm nhanh chóng nhận được, vừa mở ra liền đứng hình.