CHƯƠNG 19: KHÔNG CHỊU NỔI CÔ ẤY KHỀU MỘT CÁI
CHƯƠNG 19: KHÔNG CHỊU NỔI CÔ ẤY KHỀU MỘT CÁI
Bầu không khí trong nháy mắt trở nên ngượng ngùng.
"Tay anh, rất lạnh." Vy Lâm đỏ mặt, nhỏ giọng nói, cố gắng giảm bớt sự xấu hổ này.
"Ừ."
Bác sĩ Mộ ợm ờ trầm giọng trả lời, cơ bản là không dám... liếc nhìn cô thêm một lần nào, tay có hơi cứng đờ nhúc nhích dưới áo cô, cố gắng không đụng vào da thịt như tuyết của cô.
....
Lần kiểm tra xấu hổ căng thẳng cuối cùng cũng kết thúc.
"Tim của cô đập có hơi không bình thường, tốc độ quá nhanh, cô vẫn nên kiểm tra mất phí lại một lần nữa đi!" Bác sĩ Mộ lấy ống nghe ra, nói kết quả kiểm tra.
"Không phải, không cần..." Vy Lâm che dấu tim đang đập với tốc độ bất thường của mình, ngồi dậy: "Tôi rất khỏe, rất ổn."
Cô nghĩ, nếu như mà cô gái nào bị bệnh cũng được một bác sĩ đẹp trai kiểm tra thế này, tim mà có thể không đập nhanh thì chỉ có gặp quỷ!
...
Nhớ lại hồi ức ngây ngô vẫn còn hiện lên trước mắt rõ ràng như mới hôm qua thôi khiến Vy Lâm có chút buồn cười.
Nhưng mà ngực lại có chút đau nhức mạnh mẽ, ngay cả viền mắt cũng nhanh chóng nóng rát.
Cô hít vào một hơi, đá hòn đá nhỏ bên cạnh, vội vàng đi về phía khu vực nằm viện.
*****
Ba giờ sáng, Vy Lâm nằm trên giường mơ mơ màng màng tỉnh lại, muốn uống chút nước, lại nhận ra nước sôi trong bình thủy đã cạn.
Thật ra cô có thể chịu đựng được, nhưng mà cô lại lo lắng lỡ như Tiểu Tư thức dậy muốn uống nước thì phải làm sao bây giờ.
Vậy nên cô vẫn rời khỏi giường, đến bên ngoài phòng nước lấy nước.
Đã là lúc trời gần sáng rồi, hành lang trong bệnh viện vô cùng yên tĩnh, mà Vy Lâm làm sao cũng không ngờ tới là vừa ra khỏi phòng bệnh đã gặp được anh.
Mộ Biệt Thanh đang ngồi trên một ghế nghỉ ngơi cách đó không xa.
Hai tay anh vẫn theo thói quen cũ đặt trong túi áo blue dài, đầu hơi ngẩng, khẽ dựa vào vách tường sau lưng, nhíu chặt mày, hai mắt khẽ nhắm, đang nghỉ ngơi ngắn.
Trên gương mặt điển trai có chút mệt mỏi nhưng lại không hề làm giảm bớt vẻ nhã nhặn nhàn nhạt trên người anh.
Mặc kệ là ở đâu, lúc nào thì anh vẫn luôn cao quý bức người như vậy.
Có lẽ là anh thật sự quá mệt mỏi!
Làm việc bận rộn như vậy, cơ thể mạnh khỏe cũng có lúc sẽ không chịu nổi.
Vy Lâm vẫn bước về phía anh.
Có lẽ là cảm nhận được có người tới gần, anh bỗng nhiên mở mắt ra.
Lúc ánh mắt bình tĩnh kia chạm vào ánh mắt của Vy Lâm , trong đáy mắt mệt mỏi có chút giật mình.
Anh hơi ngồi thẳng người, lông mày hơi cau lại: "Đã trễ như vậy vẫn còn ở bệnh viện làm gì?"
Vy Lâm mấp máy môi, trong lòng có chút chột dạ, lại không để bản thân thể hiện ra ngoài: "Người thân bị bệnh, tôi ở đây chăm sóc."
"À..."
Mộ Biệt Thanh chỉ là hiển nhiên à một tiếng, cũng không hỏi nhiều nữa.
"Còn anh? Vẫn chưa tan ca sao?"
"Ừ, ca đêm. Khó khăn lắm mới được rảnh rỗi, ngủ gật ở đây."
Thật ra anh cũng là sau khi nhận được điện thoại của hộ lý không bao lâu, nói một chút về tình trạng của một bệnh nhân. Khó khăn lắm mới xử lý xong cho bệnh nhân đó, lúc này mới được nghỉ ngơi một chút.
"Còn cô? Chăm sóc người thân cả đêm? Từ lúc đó đến giờ?" Anh lại như là hỏi đại một câu như vậy.
"Sao cơ?"
Lời nói của Mộ Biệt Thanh khiến Vy Lâm có chút không hiểu lắm.
"Lúc hơn mười một giờ." Mộ Biệt Thanh chỉ nhàn nhạt nói một câu, lấy tay vỗ vỗ xuống ghế bên cạnh mình ý bảo Vy Lâm ngồi xuống.
Vy Lâm có hơi bất ngờ: "Lúc đó anh nhìn thấy tôi sao?"
Cô cứ nghĩ là chỉ cô nhìn thấy bóng dáng anh, bất ngờ là anh cũng nhìn thấy cô.
Vy Lâm ngồi xuống ghế bên cạnh anh.
"Ừ, Mộ Biệt Thanh tôi chỉ là ánh mắt kém chứ thị lực không kém." Anh lại làm như tiện thể đáp lại một câu.
"..."
Vy Lâm bị anh chặn họng không nói được một câu.
Cô hiểu ý trong lời nói của anh.
"Tô Vy Lâm ."
Bỗng nhiên anh gọi cô.
Lúc tên của anh được thốt ra từ miệng anh, Vy Lâm lại nghĩ đến lần đầu tiên gặp anh nhìn vào giấy khám bệnh của cô mà gọi tên cô.
Đáy lòng cô tràn ngập rung động khó hiểu.
"Hử?" Cô đưa mắt lên nhìn anh.
"Bảo em gái cô đừng làm phiền tôi nữa." Anh nhíu mày, lạnh lùng nói.
Vy Lâm mím môi nhìn anh, không biết nói gì cho phải.
Nửa ngày sau cô lắc đầu, có chút bất đắc dĩ: "Tôi cũng không khuyên nổi nó."
"Còn nữa..." Bỗng nhiên Vy Lâm nghĩ đến điều gì đó, ánh mắt hơi híp lại: "Không phải bác sĩ Mộ cảm thấy con bé đáng yêu sao?"
Mộ Biệt Thanh cong môi, bên ngoài cười nhưng bên trong không cười, từng câu từng chữ giải thích, giống như là sợ là Vy Lâm sẽ nghe không hiểu: "Tôi nói là cô ấy đáng yêu hơn cô!"
"..."
Người này!
Vy Lâm không muốn đấu võ mồm với anh, bởi vì trước giờ cô đều thua dưới cái miệng của anh.
"Tôi không thèm nghe anh nói nữa, tôi hơi mệt, tôi đi lấy nước đây.
"Ừ."
Vy Lâm muốn đi, anh cũng không giữ lại.
Hai người vẫn luôn yên lặng, bình ổn lạnh nhạt, cũng chỉ có trong lòng của chính họ rõ ràng, rốt cuộc sự rung động trong lòng là do ai tạo nên.
"Anh... chú ý nghỉ ngơi."
Vy Lâm vẫn có chút không bỏ xuống được.
Vừa nói xong thì cầm lấy ấm nước nhanh chóng bước đi.
Nhìn thấy bóng lưng gầy gò dần biến mất ở khúc quanh, nụ cười tự giễu của Mộ Biệt Thanh hiện lên trên môi.
Đứng dậy đi đến một thang máy khác.
Thì ra, cả khoảng thời gian dài bốn năm khó khăn lắm mới bình tĩnh lại được lòng lại không chịu nổi cô đưa tay ra khều một cái...
Bầu không khí trong nháy mắt trở nên ngượng ngùng.
"Tay anh, rất lạnh." Vy Lâm đỏ mặt, nhỏ giọng nói, cố gắng giảm bớt sự xấu hổ này.
"Ừ."
Bác sĩ Mộ ợm ờ trầm giọng trả lời, cơ bản là không dám... liếc nhìn cô thêm một lần nào, tay có hơi cứng đờ nhúc nhích dưới áo cô, cố gắng không đụng vào da thịt như tuyết của cô.
....
Lần kiểm tra xấu hổ căng thẳng cuối cùng cũng kết thúc.
"Tim của cô đập có hơi không bình thường, tốc độ quá nhanh, cô vẫn nên kiểm tra mất phí lại một lần nữa đi!" Bác sĩ Mộ lấy ống nghe ra, nói kết quả kiểm tra.
"Không phải, không cần..." Vy Lâm che dấu tim đang đập với tốc độ bất thường của mình, ngồi dậy: "Tôi rất khỏe, rất ổn."
Cô nghĩ, nếu như mà cô gái nào bị bệnh cũng được một bác sĩ đẹp trai kiểm tra thế này, tim mà có thể không đập nhanh thì chỉ có gặp quỷ!
...
Nhớ lại hồi ức ngây ngô vẫn còn hiện lên trước mắt rõ ràng như mới hôm qua thôi khiến Vy Lâm có chút buồn cười.
Nhưng mà ngực lại có chút đau nhức mạnh mẽ, ngay cả viền mắt cũng nhanh chóng nóng rát.
Cô hít vào một hơi, đá hòn đá nhỏ bên cạnh, vội vàng đi về phía khu vực nằm viện.
*****
Ba giờ sáng, Vy Lâm nằm trên giường mơ mơ màng màng tỉnh lại, muốn uống chút nước, lại nhận ra nước sôi trong bình thủy đã cạn.
Thật ra cô có thể chịu đựng được, nhưng mà cô lại lo lắng lỡ như Tiểu Tư thức dậy muốn uống nước thì phải làm sao bây giờ.
Vậy nên cô vẫn rời khỏi giường, đến bên ngoài phòng nước lấy nước.
Đã là lúc trời gần sáng rồi, hành lang trong bệnh viện vô cùng yên tĩnh, mà Vy Lâm làm sao cũng không ngờ tới là vừa ra khỏi phòng bệnh đã gặp được anh.
Mộ Biệt Thanh đang ngồi trên một ghế nghỉ ngơi cách đó không xa.
Hai tay anh vẫn theo thói quen cũ đặt trong túi áo blue dài, đầu hơi ngẩng, khẽ dựa vào vách tường sau lưng, nhíu chặt mày, hai mắt khẽ nhắm, đang nghỉ ngơi ngắn.
Trên gương mặt điển trai có chút mệt mỏi nhưng lại không hề làm giảm bớt vẻ nhã nhặn nhàn nhạt trên người anh.
Mặc kệ là ở đâu, lúc nào thì anh vẫn luôn cao quý bức người như vậy.
Có lẽ là anh thật sự quá mệt mỏi!
Làm việc bận rộn như vậy, cơ thể mạnh khỏe cũng có lúc sẽ không chịu nổi.
Vy Lâm vẫn bước về phía anh.
Có lẽ là cảm nhận được có người tới gần, anh bỗng nhiên mở mắt ra.
Lúc ánh mắt bình tĩnh kia chạm vào ánh mắt của Vy Lâm , trong đáy mắt mệt mỏi có chút giật mình.
Anh hơi ngồi thẳng người, lông mày hơi cau lại: "Đã trễ như vậy vẫn còn ở bệnh viện làm gì?"
Vy Lâm mấp máy môi, trong lòng có chút chột dạ, lại không để bản thân thể hiện ra ngoài: "Người thân bị bệnh, tôi ở đây chăm sóc."
"À..."
Mộ Biệt Thanh chỉ là hiển nhiên à một tiếng, cũng không hỏi nhiều nữa.
"Còn anh? Vẫn chưa tan ca sao?"
"Ừ, ca đêm. Khó khăn lắm mới được rảnh rỗi, ngủ gật ở đây."
Thật ra anh cũng là sau khi nhận được điện thoại của hộ lý không bao lâu, nói một chút về tình trạng của một bệnh nhân. Khó khăn lắm mới xử lý xong cho bệnh nhân đó, lúc này mới được nghỉ ngơi một chút.
"Còn cô? Chăm sóc người thân cả đêm? Từ lúc đó đến giờ?" Anh lại như là hỏi đại một câu như vậy.
"Sao cơ?"
Lời nói của Mộ Biệt Thanh khiến Vy Lâm có chút không hiểu lắm.
"Lúc hơn mười một giờ." Mộ Biệt Thanh chỉ nhàn nhạt nói một câu, lấy tay vỗ vỗ xuống ghế bên cạnh mình ý bảo Vy Lâm ngồi xuống.
Vy Lâm có hơi bất ngờ: "Lúc đó anh nhìn thấy tôi sao?"
Cô cứ nghĩ là chỉ cô nhìn thấy bóng dáng anh, bất ngờ là anh cũng nhìn thấy cô.
Vy Lâm ngồi xuống ghế bên cạnh anh.
"Ừ, Mộ Biệt Thanh tôi chỉ là ánh mắt kém chứ thị lực không kém." Anh lại làm như tiện thể đáp lại một câu.
"..."
Vy Lâm bị anh chặn họng không nói được một câu.
Cô hiểu ý trong lời nói của anh.
"Tô Vy Lâm ."
Bỗng nhiên anh gọi cô.
Lúc tên của anh được thốt ra từ miệng anh, Vy Lâm lại nghĩ đến lần đầu tiên gặp anh nhìn vào giấy khám bệnh của cô mà gọi tên cô.
Đáy lòng cô tràn ngập rung động khó hiểu.
"Hử?" Cô đưa mắt lên nhìn anh.
"Bảo em gái cô đừng làm phiền tôi nữa." Anh nhíu mày, lạnh lùng nói.
Vy Lâm mím môi nhìn anh, không biết nói gì cho phải.
Nửa ngày sau cô lắc đầu, có chút bất đắc dĩ: "Tôi cũng không khuyên nổi nó."
"Còn nữa..." Bỗng nhiên Vy Lâm nghĩ đến điều gì đó, ánh mắt hơi híp lại: "Không phải bác sĩ Mộ cảm thấy con bé đáng yêu sao?"
Mộ Biệt Thanh cong môi, bên ngoài cười nhưng bên trong không cười, từng câu từng chữ giải thích, giống như là sợ là Vy Lâm sẽ nghe không hiểu: "Tôi nói là cô ấy đáng yêu hơn cô!"
"..."
Người này!
Vy Lâm không muốn đấu võ mồm với anh, bởi vì trước giờ cô đều thua dưới cái miệng của anh.
"Tôi không thèm nghe anh nói nữa, tôi hơi mệt, tôi đi lấy nước đây.
"Ừ."
Vy Lâm muốn đi, anh cũng không giữ lại.
Hai người vẫn luôn yên lặng, bình ổn lạnh nhạt, cũng chỉ có trong lòng của chính họ rõ ràng, rốt cuộc sự rung động trong lòng là do ai tạo nên.
"Anh... chú ý nghỉ ngơi."
Vy Lâm vẫn có chút không bỏ xuống được.
Vừa nói xong thì cầm lấy ấm nước nhanh chóng bước đi.
Nhìn thấy bóng lưng gầy gò dần biến mất ở khúc quanh, nụ cười tự giễu của Mộ Biệt Thanh hiện lên trên môi.
Đứng dậy đi đến một thang máy khác.
Thì ra, cả khoảng thời gian dài bốn năm khó khăn lắm mới bình tĩnh lại được lòng lại không chịu nổi cô đưa tay ra khều một cái...