CHƯƠNG 18: CỨU NGƯỜI
CHƯƠNG 18: CỨU NGƯỜI
Mười một giờ đêm.
Vy Lâm vừa mới tan làm đã thu dọn trở về bệnh viện, trên đường đi đến khu nằm viện, lúc đi qua cửa chính bộ phận cấp cứu, nghe được tiếng xe cứu thương vang lên không ngừng.
"Nhanh lên, lại là tai nạn xe liên hoàn."
"Bảo phòng phẫu thuật chuẩn bị máu."
Vy Lâm liếc mắt nhìn thấy anh trong đám người đang vội vàng, Mộ Biệt Thanh .
Vẫn là áo blue trắng không hề nhiễm một hạt bụi lại tượng trưng cho nghề nghiệp cao quý ấy của anh.
Anh đứng ở bên cạnh giường bệnh, cúi thấp đầu, đang kiểm tra cho một bệnh nhân bị thương đến mức không còn tỉnh táo.
"Nắm tay lại!"
Anh đang cố gắng tác động đến người bị thương.
Ánh đèn nhàn nhạt chiếu vào sườn mặt tinh tế đang chăm chú của anh, đường nét khuôn mặt lúc này nhìn qua có vẻ càng thêm vẻ đẹp chững chạc.
"Nắm tay lại!"
"Có nghe thấy tôi nói không? Nắm tay chặt lại một chút, nắm chặt, nắm chặt."
Bệnh nhân trên giường bệnh có vẻ như có phản ứng, mỗi lần nghe được lời anh nói thì bàn tay lại nắm chặt hơn.
Một giây đó, Vy Lâm rõ ràng nhìn thấy được một tia vui mừng trong mắt anh, còn có hy vọng.
"Tử Sam, đưa người bị thương này đi chụp CT não!"
"Vâng, thầy Cảnh."
Diệp Trác Sương đưa bệnh nhân đến phòng chụp CT.
Những người bị thương khác lần lượt kéo đến, anh nghiêm túc nhìn hình chụp CT não của người bị thương xong, ra lệnh: "Trong đầu sưng tấy, lập tức sắp xếp phẫu thuật."
Sau đó anh đẩy bệnh nhân và một dàn bác sĩ y tá vội vàng đi vào hành lang thang máy, biến mất trước mặt Vy Lâm .
Anh đi rồi, từng nhịp rung động trong lòng Vy Lâm chậm rãi dâng lên...
Cô xoay người bước về phía khu vực nằm viện.
Đã từng, Tô Vy Lâm cô đã từng được một Mộ Biệt Thanh đẹp trai như vậy cứu sống.
Khi đó anh vẫn còn là một bác sĩ thực tập giống như Diệp Trác Sương bây giờ, ban đêm phải cấp cứu một vụ tai nạn xe liên hoàn, còn cô là một trong những người bị thương trong vụ tai nạn.
Thật ra cô bị thương không nặng nhưng mà giáo sư Lâm hướng dẫn Mộ Biệt Thanh lại cho cô làm rất nhiều các loại kiểm tra, lúc vừa nhìn vào phí kiểm tra, cả người Tô Vy Lâm sững sờ.
"Hai triệu tư?" Giá cắt cổ vậy!
Vy Lâm ngồi trong phòng cấp cứu vẻ mặt nghiêm túc kháng nghị, sau đó cô đặt giấy khám bệnh lên bàn: "Bác sĩ, tôi không làm mấy cái kiểm tra thu phí này, anh để tôi làm mấy cái kiểm tra không thu phí đi."
"Cô thật sự không làm mấy cái kiểm tra này?" Bác sĩ lớn tuổi hỏi cô.
"Không làm." Vy Lâm vô cùng khẳng định gật đầu.
"Vậy được, cô bé, cô thật sự không muốn làm thì tôi không ép cô." Vị giáo sư lớn tuổi nhẹ giọng, liếc mắt nhìn bác sĩ thực tập phía sau mình: "Du Thần , cậu giúp cô gái này đo nhiệt độ, làm kiểm tra nhịp tim một chút."
"Vâng, giáo sư Lâm."
Giáo sư Lâm dặn dò xong rồi thì đi ra cấp cứu cho người khác, nhất thời trong phòng chỉ còn lại Vy Lâm và Mộ Biệt Thanh .
Mộ Biệt Thanh đưa cho cô một cây nhiệt kế: "Kẹp vào dưới nách."
Giọng nói của anh thật dễ nghe.
Đây là ấn tượng đầu tiên của cô về anh.
"Đến nằm lên giường." Anh lại dặn dò cô.
Vy Lâm không suy nghĩ nhiều, ngoan ngoãn leo lên giường nằm xuống, thấy anh lấy ống nghe ngồi xuống bên giường cô.
"Tô Vy Lâm ."
Anh nhìn giấy khám bệnh của cô, gọi cô.
"Hử?" Vy Lâm nghi ngờ chớp mắt vài cái, vẻ mặt ngây thơ nhìn anh, lại thấy trên gương mặt đẹp trai kia không biết vì sao có chút đỏ ửng.
Anh bị làm sao vậy?
"Tay của tôi sẽ mò vào trong quần áo của cô."
"..."
Khuôn mặt của Vy Lâm bỗng ửng đỏ.
Chuyện này rốt cuộc là sao?
Nhưng mà cho dù lời này có chút mạnh bạo, Vy Lâm cũng rất nhanh bình tĩnh tâm trạng.
"Vào tận bên trong cùng?" Vy Lâm giả vờ bình tĩnh hỏi anh.
"Bên trong cùng cô mặc gì?"
"..." Tất nhiên là áo ngực rồi!!
Mộ Thừa Bắc hình như là vừa ý thức được mình nói sai rồi, lúng túng ho khan một cái, đổi lại nói: "Phía trên của cái đồ đó."
Mặt của anh lại đỏ hơn rồi.
"Đồ lót giữ ấm."
Đây rõ ràng là lần đầu họ gặp nhau mà, thảo luận vấn đề quần áo này có phải là quá...
"Đồ lót giữ ấm rất dày, tôi... nhất định phải sát vào mới nghe được."
Cô rõ ràng là một cô gái, cũng biết xấu hổ đó!
"Vậy thì phải tốn phí." Mộ Thừa Bắc nói đúng sự thật.
Vy Lâm cắn răng, nhắm mắt thật chặt: "Vậy anh cứ làm đi!"
Dáng vẻ của cô hoàn toàn như kiểu anh dũng hy sinh, sẵn sàng trả bất cứ giá nào, chỉ thiếu mỗi không cởi đồ ra thôi.
"..."
Bác sĩ Mộ không biết nói gì nữa rồi.
Rõ ràng chỉ là xem bệnh mà thôi, sao lại khiến mình có cảm giác như làm nhục vợ người vậy chứ!
Anh âm thầm điều chỉnh tâm lý bản thân, lúc này mới đưa tay... chậm rãi thò vào dưới vạt áo của cô, dò xét tìm đường mò vào.
Tay lạnh như băng, chỉ vừa đụng vào da thịt ấm áp của Vy Lâm , hai người cùng cứng đờ người, mặt đỏ lên.
Mười một giờ đêm.
Vy Lâm vừa mới tan làm đã thu dọn trở về bệnh viện, trên đường đi đến khu nằm viện, lúc đi qua cửa chính bộ phận cấp cứu, nghe được tiếng xe cứu thương vang lên không ngừng.
"Nhanh lên, lại là tai nạn xe liên hoàn."
"Bảo phòng phẫu thuật chuẩn bị máu."
Vy Lâm liếc mắt nhìn thấy anh trong đám người đang vội vàng, Mộ Biệt Thanh .
Vẫn là áo blue trắng không hề nhiễm một hạt bụi lại tượng trưng cho nghề nghiệp cao quý ấy của anh.
Anh đứng ở bên cạnh giường bệnh, cúi thấp đầu, đang kiểm tra cho một bệnh nhân bị thương đến mức không còn tỉnh táo.
"Nắm tay lại!"
Anh đang cố gắng tác động đến người bị thương.
Ánh đèn nhàn nhạt chiếu vào sườn mặt tinh tế đang chăm chú của anh, đường nét khuôn mặt lúc này nhìn qua có vẻ càng thêm vẻ đẹp chững chạc.
"Nắm tay lại!"
"Có nghe thấy tôi nói không? Nắm tay chặt lại một chút, nắm chặt, nắm chặt."
Bệnh nhân trên giường bệnh có vẻ như có phản ứng, mỗi lần nghe được lời anh nói thì bàn tay lại nắm chặt hơn.
Một giây đó, Vy Lâm rõ ràng nhìn thấy được một tia vui mừng trong mắt anh, còn có hy vọng.
"Tử Sam, đưa người bị thương này đi chụp CT não!"
"Vâng, thầy Cảnh."
Diệp Trác Sương đưa bệnh nhân đến phòng chụp CT.
Những người bị thương khác lần lượt kéo đến, anh nghiêm túc nhìn hình chụp CT não của người bị thương xong, ra lệnh: "Trong đầu sưng tấy, lập tức sắp xếp phẫu thuật."
Sau đó anh đẩy bệnh nhân và một dàn bác sĩ y tá vội vàng đi vào hành lang thang máy, biến mất trước mặt Vy Lâm .
Anh đi rồi, từng nhịp rung động trong lòng Vy Lâm chậm rãi dâng lên...
Cô xoay người bước về phía khu vực nằm viện.
Đã từng, Tô Vy Lâm cô đã từng được một Mộ Biệt Thanh đẹp trai như vậy cứu sống.
Khi đó anh vẫn còn là một bác sĩ thực tập giống như Diệp Trác Sương bây giờ, ban đêm phải cấp cứu một vụ tai nạn xe liên hoàn, còn cô là một trong những người bị thương trong vụ tai nạn.
Thật ra cô bị thương không nặng nhưng mà giáo sư Lâm hướng dẫn Mộ Biệt Thanh lại cho cô làm rất nhiều các loại kiểm tra, lúc vừa nhìn vào phí kiểm tra, cả người Tô Vy Lâm sững sờ.
"Hai triệu tư?" Giá cắt cổ vậy!
Vy Lâm ngồi trong phòng cấp cứu vẻ mặt nghiêm túc kháng nghị, sau đó cô đặt giấy khám bệnh lên bàn: "Bác sĩ, tôi không làm mấy cái kiểm tra thu phí này, anh để tôi làm mấy cái kiểm tra không thu phí đi."
"Cô thật sự không làm mấy cái kiểm tra này?" Bác sĩ lớn tuổi hỏi cô.
"Không làm." Vy Lâm vô cùng khẳng định gật đầu.
"Vậy được, cô bé, cô thật sự không muốn làm thì tôi không ép cô." Vị giáo sư lớn tuổi nhẹ giọng, liếc mắt nhìn bác sĩ thực tập phía sau mình: "Du Thần , cậu giúp cô gái này đo nhiệt độ, làm kiểm tra nhịp tim một chút."
"Vâng, giáo sư Lâm."
Giáo sư Lâm dặn dò xong rồi thì đi ra cấp cứu cho người khác, nhất thời trong phòng chỉ còn lại Vy Lâm và Mộ Biệt Thanh .
Mộ Biệt Thanh đưa cho cô một cây nhiệt kế: "Kẹp vào dưới nách."
Giọng nói của anh thật dễ nghe.
Đây là ấn tượng đầu tiên của cô về anh.
"Đến nằm lên giường." Anh lại dặn dò cô.
Vy Lâm không suy nghĩ nhiều, ngoan ngoãn leo lên giường nằm xuống, thấy anh lấy ống nghe ngồi xuống bên giường cô.
"Tô Vy Lâm ."
Anh nhìn giấy khám bệnh của cô, gọi cô.
"Hử?" Vy Lâm nghi ngờ chớp mắt vài cái, vẻ mặt ngây thơ nhìn anh, lại thấy trên gương mặt đẹp trai kia không biết vì sao có chút đỏ ửng.
Anh bị làm sao vậy?
"Tay của tôi sẽ mò vào trong quần áo của cô."
"..."
Khuôn mặt của Vy Lâm bỗng ửng đỏ.
Chuyện này rốt cuộc là sao?
Nhưng mà cho dù lời này có chút mạnh bạo, Vy Lâm cũng rất nhanh bình tĩnh tâm trạng.
"Vào tận bên trong cùng?" Vy Lâm giả vờ bình tĩnh hỏi anh.
"Bên trong cùng cô mặc gì?"
"..." Tất nhiên là áo ngực rồi!!
Mộ Thừa Bắc hình như là vừa ý thức được mình nói sai rồi, lúng túng ho khan một cái, đổi lại nói: "Phía trên của cái đồ đó."
Mặt của anh lại đỏ hơn rồi.
"Đồ lót giữ ấm."
Đây rõ ràng là lần đầu họ gặp nhau mà, thảo luận vấn đề quần áo này có phải là quá...
"Đồ lót giữ ấm rất dày, tôi... nhất định phải sát vào mới nghe được."
Cô rõ ràng là một cô gái, cũng biết xấu hổ đó!
"Vậy thì phải tốn phí." Mộ Thừa Bắc nói đúng sự thật.
Vy Lâm cắn răng, nhắm mắt thật chặt: "Vậy anh cứ làm đi!"
Dáng vẻ của cô hoàn toàn như kiểu anh dũng hy sinh, sẵn sàng trả bất cứ giá nào, chỉ thiếu mỗi không cởi đồ ra thôi.
"..."
Bác sĩ Mộ không biết nói gì nữa rồi.
Rõ ràng chỉ là xem bệnh mà thôi, sao lại khiến mình có cảm giác như làm nhục vợ người vậy chứ!
Anh âm thầm điều chỉnh tâm lý bản thân, lúc này mới đưa tay... chậm rãi thò vào dưới vạt áo của cô, dò xét tìm đường mò vào.
Tay lạnh như băng, chỉ vừa đụng vào da thịt ấm áp của Vy Lâm , hai người cùng cứng đờ người, mặt đỏ lên.