CHƯƠNG 17: XA LẠ
CHƯƠNG 17: XA LẠ
Đột nhiên, lòng có chút buồn bực.
Cô lại nói: “Nếu như trước đây chúng ta đã từng quen biết, vậy xin anh trả lại cái khuyên tai cho tôi.”
Vy Lâm nói một cách thành khẩn, nhưng cũng rất xa cách.
Trong điện thoại là một sự im lặng, ai cũng không lên tiếng nữa.
“Cô lên đây”
Mộ Biệt Thanh đột nhiên nói.
Giọng điệu ngang ngược, không cho phép chen ngang.
Vy Lâm ngẩn ra một lúc, sau đó chậm chạp lấy lại tinh thần, cô theo bản năng lắc đầu, tâm tình suy sụp: “Không, tạm biệt.”
“Tô Vy Lâm , nếu còn muốn lấy lại khuyên tai, thì tự mình lên lấy!”
Mộ Biệt Thanh không kiên nhẫn nói xong ngay lập tức cúp điện thoại.
Vy Lâm đứng dưới lầu sững sờ một lúc lâu....
Cuối cùng, cô vẫn đi vào cổng lớn khu nhà ở, ấn chuông cửa phòng 2003.
Cửa thang máy mở ra, cô như người mất hồn nhẹ nhàng đi vào.
Thang máy đến tầng hai, cửa vừa mở ra, Mộ Biệt Thanh đã đứng chờ ở đó.
Anh giơ ngón tay thon dài ấn giữ nút mở cửa thang máy, lạnh nhạt nhìn Vy Lâm ở bên trong thang máy.
“Tô Vy Lâm , vốn dĩ là người vô tình, làm gì phải bày ra cái dáng vẻ thâm tình này.”
Giọng điệu của anh nhạt nhẽo không cảm xúc, không oán trách không có tình cảm, tựa như hiện tại anh đối với cô, không ngạc nhiên cũng không hoảng hốt.
Cầm chiếc khuyên tai trong tay đưa đến trước mặt Vy Lâm , gương mặt điển trai từ đầu đến cuối không hề có thêm một biểu cảm dư thừa.
Vy Lâm nhận lấy.
Ruột gan như bị chèn ép bốn phía, có chút khó chịu
“Xuống dưới rồi giúp tôi kéo cái cửa chống trộm ngoài thang máy luôn, cảm ơn.”
Mộ Biệt Thanh hờ hững nói xong, bỏ tay khỏi nút mở cửa, không chờ cửa thang máy đóng lại, anh đã quay người vào nhà, không có chút mảy may muốn ở lại.
Nhìn chiếc khuyên tai màu xanh mất đi rồi lại tìm được trong tay, Vy Lâm suy nghĩ, liệu phần chấp nhất này của bản thân là đúng hay sai; mà chấp niệm này, thật sự chỉ đơn thuần vì chiếc khuyên này sao? Hay là... vì người đã tặng chiếc khuyên này!
Cô hoang mang rồi
........
Bệnh viện Phụ Nhân, phòng khám khoa ngoại não.
“Số 32.”
Bác sĩ thực tập Diệp Trác Sương đứng ngoài cửa gọi với nhóm người đứng chờ dài dằng dặc.
“Đến đây”.
Giọng nói quen thuộc trả lời, khiến Trác Sương không nhịn được mà trợn mắt lên trời.
Cái chị mê trai suốt ngày theo đuổi bác sĩ Mộ lại đến nữa !
Tô Tình Vân đi vào phòng khám, cẩn thận liếc nhìn Mộ Biệt Thanh ngồi trên ghế, từ đầu đến cuối cũng không ngẩng đầu lật xem sổ khám.
Mấy ngày không gặp, anh dường như càng thêm đẹp trai, tính tình dưng dưng, nho nhã lại mảy may không đổi.
“Chỗ nào không khỏe?”
Cuối cùng Mộ Biệt Thanh cũng ngẩng đầu lên, hỏi Tô Tuyết Vi.
“Chóng mặt”.
Tô Tình Vân vừa trả lời một câu, Diệp Trác Sương ở bên cạnh lại trợn mắt cái nữa.
Lần nào cũng là câu này, có phiền không vậy hả!
“Tô Tuyết Vi, chứng chóng mặt của cô đã bị một thời gian dài rồi, vậy nên tôi khuyên cô trước tiên nên đi chụp CT não, rồi kiểm tra cộng hưởng từ, chụp X-Quang, ngoài ra làm thêm kiểm tra liệu có phải là u không, đo thêm điện tâm đồ, đo huyết áp, rồi lại đến khoa máu làm kiểm tra, đến khoa nội làm xét nghiệm tính năng gan, còn cả kiểm tra phổi, nếu cần thiết đến khoa nội tiết kiểm tra xem hoocmon nữ có phải phân bố quá mức. Cuối cùng, mời cô đến khoa mặt, để bác sĩ chỉnh hình giúp cô làm chạm trổ cơ thể. Nhớ kỹ, từ đầu đến chân, làm hết toàn bộ!!"
Mộ Biệt Thanh một hơi nói hết đoạn dài, mặt không đổi sắc, thản nhiên như không.
Mà đứng sau lưng cô ta Diệp Trác Sương sớm đã cười đứt hơi, ai ai cũng biết trong khoa ngoại não có một bác sĩ Mộ phong độ nho nhã, thân sĩ vạn người mê, lại không biết rằng, phía sau con người tôn quý ấy lại ẩn giấu một trái tim tàn độc!
Mắng người không dùng từ dơ, giết người không thấy máu! Mà anh vĩnh viễn làm được điều này một cách tự nhiên, bình tĩnh không nhanh không chậm.
Gương mặt hồng hào của Tô Tình Vân bây giờ lại tái mét.
“Đã kê xong đơn, phí khám bệnh 900 nghìn, nằm viện là 30 triệu, ngoài ra còn thêm tiền phẫu thuật thẩm mỹ 300 triệu. Cô Tô , đi nộp tiền đi!”.
Mộ Biệt Thanh lười biếng dựa vào ghế, hai tay tùy tiện để trong túi áo, cái cằm tinh tế hếch về phía cô ta, Diệp Trác Sương thức thời lập tức đem đơn thuốc đưa cho Tô Tuyết Vi, học theo Mộ Biệt Thanh cố làm ra vẻ nói: Cô Tô , mời cô đến quầy thu ngân nộp tiền đi!"
Tô Tình Vân vẫn ngồi yên một chỗ, cắn môi, hốc mắt đỏ lên, nhìn thẳng vào Mộ Biệt Thanh vừa quyết tuyệt vừa tàn nhẫn đang ngồi đối diện, không nhìn đến đơn thuốc mà Diệp Trác Sương đưa đến.
“Bác sĩ Mộ, sao anh lại đối xử với tôi như vậy?”
Cô ta đầy bụng tủi thân rơi nước mắt, "Rốt cuộc tôi đã làm gì khiến anh không hài lòng?"
Mộ Biệt Thanh ngồi thẳng người, vẻ mặt nghiêm túc nhìn Tô Tình Vân ở đối diện, "Lời tôi vừa nói Cô Tô nghe không hiểu?"
Tô Tình Vân cắn môi, chỉ nhìn anh không nói.
"Vậy được". Mộ Biệt Thanh gật nhẹ đầu, khó thấy được kiên nhẫn tiếp tục nói: "Cô Tô , nói rõ hơn chút thì tôi thấy cô có thể là hoocmon nữ tiết quá nhiều, mới khiến cô mỗi ngày ngây ngốc quấn lấy tôi. Cô không thấy phiền, nhưng tôi phiền! Cô rảnh quá hóa rồ, tôi thì mệt muốn điên! Ngoài ra, cô không phải là gu của tôi! Suy nghĩ cho cảm xúc của tôi, mong cô Tô đừng tiếp tục xuất hiện trước mặt tôi nữa! Tôi chân thành cảm ơn sự hợp tác của cô !".
Mộ Biệt Thanh tuyệt tình nói xong, quay đầu lại nhìn Diệp Trác Sương phía sau, lạnh lùng nói: "Tiễn cô Tô ra ngoài, gọi người bệnh tiếp theo vào đây."
Tô Tình Vân đứng lên, ánh mắt tổn thương lại mang sự cố chấp: "Mộ Biệt Thanh , anh càng như vậy, càng khiến tôi thấy hứng thú với anh hơn thôi!".
"Số 33"
Mộ Biệt Thanh không để ý cô ta, ngoảnh mặt làm ngơ gọi người bệnh tiếp theo.
Diệp Trác Sương một tay tiễn đưa vị đại phật Tôn Tình Vân này đi, nàng nhịn không được oán giận nói: "Nếu mà cô nào thích thầy Cảnh cũng đều chạy đến đây xếp số, thế thì bao nhiêu bệnh nhân ngồi đợi ngoài kia sao khám bệnh được? Một chút đạo đức cũng không có!."
Đột nhiên, lòng có chút buồn bực.
Cô lại nói: “Nếu như trước đây chúng ta đã từng quen biết, vậy xin anh trả lại cái khuyên tai cho tôi.”
Vy Lâm nói một cách thành khẩn, nhưng cũng rất xa cách.
Trong điện thoại là một sự im lặng, ai cũng không lên tiếng nữa.
“Cô lên đây”
Mộ Biệt Thanh đột nhiên nói.
Giọng điệu ngang ngược, không cho phép chen ngang.
Vy Lâm ngẩn ra một lúc, sau đó chậm chạp lấy lại tinh thần, cô theo bản năng lắc đầu, tâm tình suy sụp: “Không, tạm biệt.”
“Tô Vy Lâm , nếu còn muốn lấy lại khuyên tai, thì tự mình lên lấy!”
Mộ Biệt Thanh không kiên nhẫn nói xong ngay lập tức cúp điện thoại.
Vy Lâm đứng dưới lầu sững sờ một lúc lâu....
Cuối cùng, cô vẫn đi vào cổng lớn khu nhà ở, ấn chuông cửa phòng 2003.
Cửa thang máy mở ra, cô như người mất hồn nhẹ nhàng đi vào.
Thang máy đến tầng hai, cửa vừa mở ra, Mộ Biệt Thanh đã đứng chờ ở đó.
Anh giơ ngón tay thon dài ấn giữ nút mở cửa thang máy, lạnh nhạt nhìn Vy Lâm ở bên trong thang máy.
“Tô Vy Lâm , vốn dĩ là người vô tình, làm gì phải bày ra cái dáng vẻ thâm tình này.”
Giọng điệu của anh nhạt nhẽo không cảm xúc, không oán trách không có tình cảm, tựa như hiện tại anh đối với cô, không ngạc nhiên cũng không hoảng hốt.
Cầm chiếc khuyên tai trong tay đưa đến trước mặt Vy Lâm , gương mặt điển trai từ đầu đến cuối không hề có thêm một biểu cảm dư thừa.
Vy Lâm nhận lấy.
Ruột gan như bị chèn ép bốn phía, có chút khó chịu
“Xuống dưới rồi giúp tôi kéo cái cửa chống trộm ngoài thang máy luôn, cảm ơn.”
Mộ Biệt Thanh hờ hững nói xong, bỏ tay khỏi nút mở cửa, không chờ cửa thang máy đóng lại, anh đã quay người vào nhà, không có chút mảy may muốn ở lại.
Nhìn chiếc khuyên tai màu xanh mất đi rồi lại tìm được trong tay, Vy Lâm suy nghĩ, liệu phần chấp nhất này của bản thân là đúng hay sai; mà chấp niệm này, thật sự chỉ đơn thuần vì chiếc khuyên này sao? Hay là... vì người đã tặng chiếc khuyên này!
Cô hoang mang rồi
........
Bệnh viện Phụ Nhân, phòng khám khoa ngoại não.
“Số 32.”
Bác sĩ thực tập Diệp Trác Sương đứng ngoài cửa gọi với nhóm người đứng chờ dài dằng dặc.
“Đến đây”.
Giọng nói quen thuộc trả lời, khiến Trác Sương không nhịn được mà trợn mắt lên trời.
Cái chị mê trai suốt ngày theo đuổi bác sĩ Mộ lại đến nữa !
Tô Tình Vân đi vào phòng khám, cẩn thận liếc nhìn Mộ Biệt Thanh ngồi trên ghế, từ đầu đến cuối cũng không ngẩng đầu lật xem sổ khám.
Mấy ngày không gặp, anh dường như càng thêm đẹp trai, tính tình dưng dưng, nho nhã lại mảy may không đổi.
“Chỗ nào không khỏe?”
Cuối cùng Mộ Biệt Thanh cũng ngẩng đầu lên, hỏi Tô Tuyết Vi.
“Chóng mặt”.
Tô Tình Vân vừa trả lời một câu, Diệp Trác Sương ở bên cạnh lại trợn mắt cái nữa.
Lần nào cũng là câu này, có phiền không vậy hả!
“Tô Tuyết Vi, chứng chóng mặt của cô đã bị một thời gian dài rồi, vậy nên tôi khuyên cô trước tiên nên đi chụp CT não, rồi kiểm tra cộng hưởng từ, chụp X-Quang, ngoài ra làm thêm kiểm tra liệu có phải là u không, đo thêm điện tâm đồ, đo huyết áp, rồi lại đến khoa máu làm kiểm tra, đến khoa nội làm xét nghiệm tính năng gan, còn cả kiểm tra phổi, nếu cần thiết đến khoa nội tiết kiểm tra xem hoocmon nữ có phải phân bố quá mức. Cuối cùng, mời cô đến khoa mặt, để bác sĩ chỉnh hình giúp cô làm chạm trổ cơ thể. Nhớ kỹ, từ đầu đến chân, làm hết toàn bộ!!"
Mộ Biệt Thanh một hơi nói hết đoạn dài, mặt không đổi sắc, thản nhiên như không.
Mà đứng sau lưng cô ta Diệp Trác Sương sớm đã cười đứt hơi, ai ai cũng biết trong khoa ngoại não có một bác sĩ Mộ phong độ nho nhã, thân sĩ vạn người mê, lại không biết rằng, phía sau con người tôn quý ấy lại ẩn giấu một trái tim tàn độc!
Mắng người không dùng từ dơ, giết người không thấy máu! Mà anh vĩnh viễn làm được điều này một cách tự nhiên, bình tĩnh không nhanh không chậm.
Gương mặt hồng hào của Tô Tình Vân bây giờ lại tái mét.
“Đã kê xong đơn, phí khám bệnh 900 nghìn, nằm viện là 30 triệu, ngoài ra còn thêm tiền phẫu thuật thẩm mỹ 300 triệu. Cô Tô , đi nộp tiền đi!”.
Mộ Biệt Thanh lười biếng dựa vào ghế, hai tay tùy tiện để trong túi áo, cái cằm tinh tế hếch về phía cô ta, Diệp Trác Sương thức thời lập tức đem đơn thuốc đưa cho Tô Tuyết Vi, học theo Mộ Biệt Thanh cố làm ra vẻ nói: Cô Tô , mời cô đến quầy thu ngân nộp tiền đi!"
Tô Tình Vân vẫn ngồi yên một chỗ, cắn môi, hốc mắt đỏ lên, nhìn thẳng vào Mộ Biệt Thanh vừa quyết tuyệt vừa tàn nhẫn đang ngồi đối diện, không nhìn đến đơn thuốc mà Diệp Trác Sương đưa đến.
“Bác sĩ Mộ, sao anh lại đối xử với tôi như vậy?”
Cô ta đầy bụng tủi thân rơi nước mắt, "Rốt cuộc tôi đã làm gì khiến anh không hài lòng?"
Mộ Biệt Thanh ngồi thẳng người, vẻ mặt nghiêm túc nhìn Tô Tình Vân ở đối diện, "Lời tôi vừa nói Cô Tô nghe không hiểu?"
Tô Tình Vân cắn môi, chỉ nhìn anh không nói.
"Vậy được". Mộ Biệt Thanh gật nhẹ đầu, khó thấy được kiên nhẫn tiếp tục nói: "Cô Tô , nói rõ hơn chút thì tôi thấy cô có thể là hoocmon nữ tiết quá nhiều, mới khiến cô mỗi ngày ngây ngốc quấn lấy tôi. Cô không thấy phiền, nhưng tôi phiền! Cô rảnh quá hóa rồ, tôi thì mệt muốn điên! Ngoài ra, cô không phải là gu của tôi! Suy nghĩ cho cảm xúc của tôi, mong cô Tô đừng tiếp tục xuất hiện trước mặt tôi nữa! Tôi chân thành cảm ơn sự hợp tác của cô !".
Mộ Biệt Thanh tuyệt tình nói xong, quay đầu lại nhìn Diệp Trác Sương phía sau, lạnh lùng nói: "Tiễn cô Tô ra ngoài, gọi người bệnh tiếp theo vào đây."
Tô Tình Vân đứng lên, ánh mắt tổn thương lại mang sự cố chấp: "Mộ Biệt Thanh , anh càng như vậy, càng khiến tôi thấy hứng thú với anh hơn thôi!".
"Số 33"
Mộ Biệt Thanh không để ý cô ta, ngoảnh mặt làm ngơ gọi người bệnh tiếp theo.
Diệp Trác Sương một tay tiễn đưa vị đại phật Tôn Tình Vân này đi, nàng nhịn không được oán giận nói: "Nếu mà cô nào thích thầy Cảnh cũng đều chạy đến đây xếp số, thế thì bao nhiêu bệnh nhân ngồi đợi ngoài kia sao khám bệnh được? Một chút đạo đức cũng không có!."