CHƯƠNG 16: TÔI MUỐN TÌM LẠI ĐỒ CỦA TÔI
CHƯƠNG 16: TÔI MUỐN TÌM LẠI ĐỒ CỦA TÔI
"Ừm, mẹ đi đi, mẹ yên tâm, Nhiên Nhiên rất ngoan, có chuyện con sẽ gọi chị y tá ngay." Tư Nhiên tỏ ra rất ngoan, bởi vì con bé biết trước giờ chiếc bông tai kia đối với mẹ cô bé rất quan trọng.
"Ngoan..." Vy Lâm hôn lên trán Nhiên Nhiên một cái: "Xin lỗi con, mẹ nhất định sẽ nhanh chóng quay trở về."
"Đi đi đi đi." Tiểu Tư Nhiên bị xấu hổ khi mẹ mình hôn môi.
Vy Lâm từ trong bệnh viện ra, liền đi thẳng đến chỗ nhà hàng mà cô vừa ăn tối kia.
Cũng may lúc chạy tới nơi chỗ đó vẫn chưa đóng cửa.
"Xin hỏi anh có thấy một chiếc bông tai kim cương rơi ở trong phòng ăn hay không?" Vy Lâm đứng ở quầy lễ tân hỏi nhân viên phục vụ.
"Có phải một cái lớn bằng này hay không? Màu lam giống màu nước biển đúng không?" Nhân viên phục vụ mô tả cho Vy Lâm .
"Vâng vâng vâng!" Vy Lâm mừng rỡ: "Chính là nó, chính là nó, có thể đem nó trả lại cho tôi được không? Nó rất quan trọng đối với tôi."
"Nhưng mà..." Nhân viên phục vụ có chút khó xử: "Tôi đã đem chiếc bông tai của cô giao lại cho người buổi xế chiều hôm nay ăn cơm tối cùng với cô rồi, anh ấy không liên hệ cho cô sao?"
Vy Lâm sững sờ, vẻ mặt hơi khác thường: "Vậy à..."
"Không... không sao, cảm ơn anh."
Vy Lâm đi từ trong nhà hàng ra ý thức vẫn còn hơi hoảng hốt, do dự xem có nên gọi điện thoại cho Mộ Biệt Thanh hay không.
Sao hết lần này tới lần khác bông tai lại bị anh ta cầm đi vậy? Phải làm như thế nào mới ổn đây! Vy Lâm lại bắt đầu ảo não.
Cô vừa đi vừa rầu rĩ nghĩ rốt cuộc có nên chủ động liên hệ cho anh ta hay không, lúc ngẩng đầu lên lại phát hiện chẳng biết từ lúc nào mình đã đi tới dưới khu nhà trọ của anh ta.
Vy Lâm lấy điện thoại di động ra, ấn từng số từng số của dãy số điện thoại, lúc ấn đến số thứ mười một lúc điện thoại chuẩn bị gọi đi cô lại xóa hết toàn bộ, sau đó lại ấn lần nữa rồi lại xóa bỏ.
"Thật sự là muốn điên rồi! !"
Vy Lâm phiền muộn đến mức dậm chân.
Cô rất rầu rĩ có phải mình nên từ bỏ phần chấp niệm trong lòng này hay không, lúc cô quyết định từ bỏ chiếc bông tai này thì đột nhiên điện thoại ở trong tay liền vang lên.
Lại là Mộ Biệt Thanh gọi điện thoại tới.
Vy Lâm giật nảy mình, vội vàng hít thở sâu mấy hơi rồi mới nhận điện thoại.
"Cô ở dưới lầu nhà tôi làm cái gì vậy?"
Mộ Biệt Thanh thẳng thắn hỏi cô.
Vy Lâm sững sờ, theo bản năng ngẩng đầu lên nhìn, quả nhiên thấy ở bên cạnh cửa sổ sát đất tầng hai có một người đang đứng lẻ loi ở đó.
Cho dù cô không thấy được vẻ mặt của anh ta nhưng lại có thể cảm giác được có một ánh mắt áp bức đang nhìn cô chằm chằm.
"Tôi... Tôi muốn tìm anh để lấy lại đồ của tôi."
Lúc Vy Lâm nói lời này còn có chút chột dạ.
"Cái gì?" Mộ Biệt Thanh lạnh nhạt hỏi một câu, giọng nói không có một gợn sóng.
Vy Lâm hít thở sâu một hơi: "Bông tai của tôi."
"Cái nào?"
Trong điện thoại, giọng nói của anh ta dường như càng lạnh lùng.
Vy Lâm cũng biết, anh ta đang giả ngu giả ngốc.
"Chính là chiếc bông tai mà nhân viên phục vụ ở nhà hàng đã đưa cho anh."
"Cô nói là chiếc mà trước kia tôi tặng cho cô à?" Giọng nói nam tính của Mộ Biệt Thanh hơi trầm thấp nhưng vẫn đủ để Vy Lâm không nghe ra bất kỳ cảm xúc gì.
"..."
Vy Lâm im lặng.
Đúng là chiếc bông tai đó là anh tặng cho cô, hơn nữa là món quà đầu tiên anh tặng cho cô.
Vy Lâm không biết vì sao mình vẫn cảm thấy món quà này quan trọng như vậy, cô nghĩ có lẽ chỉ là bởi vì nó đã ở bên cạnh cô nhiều năm như vậy, cũng chỉ là một loại chấp niệm không bỏ được mà thôi.
"Muội Hân cầm rồi." Đột nhiên anh ta nói.
Vy Lâm sững sờ, không hiểu sao lại nổi cáu.
"Sao anh có thể làm như vậy? Đó là đồ của tôi! !"
Anh ta dựa vào cái gì lại dễ dàng tặng nó cho người khác? Anh ta có hỏi qua ý kiến của Tô Vy Lâm cô chưa? Từ lần đầu tiên lúc Mộ Biệt Thanh đem chiếc bông tai này tặng cho cô thì cô cũng chính là chủ nhân của thứ này rồi!
Mộ Biệt Thanh không có tư cách đem đồ của cô đưa cho người khác!
"Là tôi tặng cô." Mộ Biệt Thanh sửa lại lời cô.
Vy Lâm nhíu mày, dựa vào lí lẽ biện luận cùng anh ta: "Anh Mộ, anh cũng đã nói là tặng cho tôi, vậy chắc anh cũng rất rõ ràng tôi mới là chủ nhân của chiếc bông tai kia, cho nên anh dựa vào cái gì tùy tiện đem đồ của tôi đưa cho người khác? Anh không cảm thấy anh làm như thế này rất tệ sao?"
"Tô Vy Lâm , là một người phụ nữ đã có chồng, cô cảm thấy bây giờ cô vẫn còn chấp nhất đối với chiếc bông tai này như vậy thì không tệ à?" Mộ Biệt Thanh không yếu thế chút nào chế giễu lại cô.
Đối với lời chất vấn đầy chế nhạo này, trong chốc lát Vy Lâm cũng không biết nên đáp lại như thế nào.
"Có thể vật kia cũng đáng mấy đồng tiền, cô để ý tới nó đến mức như vậy sao?" Mộ Biệt Thanh lại hỏi, dường như giọng nói đã bình tĩnh hơn không ít.
Trong chốc lát, dường như trong không khí tràn ngập một loại cảm giác cô đơn không nói ra được, từng chút từng chút cắn nuốt trái tim của Vy Lâm .
Cô im lặng thật lâu, rốt cục sau đó mới mở miệng: "Vấn đề ở đây không phải là tiền."
Là như vậy, có lẽ chiếc bông tai này đối với anh ta mà nói cũng không đáng mấy đồng.
Lúc anh ta tặng nó cho cô đã nói với cô, đây là kim cương anh ta mua ở quầy của Swarovski, rất nhỏ, cho nên thật ra cũng không đáng bao nhiêu tiền, chỉ có mấy trăm nghìn mà thôi.
"Là bởi vì tôi đã đeo nó rất lâu rồi, cũng đã được sáu năm, đến bây giờ nó đã như là một bộ phận của cơ thể tôi, nếu nó cứ như vậy bị lấy đi tôi không chỉ không thoải mái, mà cũng sẽ rất khó thích ứng, cũng sẽ rất buồn..."
Vy Lâm cúi đầu, cầm di động lẳng lặng nói nốt mấy câu.
"Ừm, mẹ đi đi, mẹ yên tâm, Nhiên Nhiên rất ngoan, có chuyện con sẽ gọi chị y tá ngay." Tư Nhiên tỏ ra rất ngoan, bởi vì con bé biết trước giờ chiếc bông tai kia đối với mẹ cô bé rất quan trọng.
"Ngoan..." Vy Lâm hôn lên trán Nhiên Nhiên một cái: "Xin lỗi con, mẹ nhất định sẽ nhanh chóng quay trở về."
"Đi đi đi đi." Tiểu Tư Nhiên bị xấu hổ khi mẹ mình hôn môi.
Vy Lâm từ trong bệnh viện ra, liền đi thẳng đến chỗ nhà hàng mà cô vừa ăn tối kia.
Cũng may lúc chạy tới nơi chỗ đó vẫn chưa đóng cửa.
"Xin hỏi anh có thấy một chiếc bông tai kim cương rơi ở trong phòng ăn hay không?" Vy Lâm đứng ở quầy lễ tân hỏi nhân viên phục vụ.
"Có phải một cái lớn bằng này hay không? Màu lam giống màu nước biển đúng không?" Nhân viên phục vụ mô tả cho Vy Lâm .
"Vâng vâng vâng!" Vy Lâm mừng rỡ: "Chính là nó, chính là nó, có thể đem nó trả lại cho tôi được không? Nó rất quan trọng đối với tôi."
"Nhưng mà..." Nhân viên phục vụ có chút khó xử: "Tôi đã đem chiếc bông tai của cô giao lại cho người buổi xế chiều hôm nay ăn cơm tối cùng với cô rồi, anh ấy không liên hệ cho cô sao?"
Vy Lâm sững sờ, vẻ mặt hơi khác thường: "Vậy à..."
"Không... không sao, cảm ơn anh."
Vy Lâm đi từ trong nhà hàng ra ý thức vẫn còn hơi hoảng hốt, do dự xem có nên gọi điện thoại cho Mộ Biệt Thanh hay không.
Sao hết lần này tới lần khác bông tai lại bị anh ta cầm đi vậy? Phải làm như thế nào mới ổn đây! Vy Lâm lại bắt đầu ảo não.
Cô vừa đi vừa rầu rĩ nghĩ rốt cuộc có nên chủ động liên hệ cho anh ta hay không, lúc ngẩng đầu lên lại phát hiện chẳng biết từ lúc nào mình đã đi tới dưới khu nhà trọ của anh ta.
Vy Lâm lấy điện thoại di động ra, ấn từng số từng số của dãy số điện thoại, lúc ấn đến số thứ mười một lúc điện thoại chuẩn bị gọi đi cô lại xóa hết toàn bộ, sau đó lại ấn lần nữa rồi lại xóa bỏ.
"Thật sự là muốn điên rồi! !"
Vy Lâm phiền muộn đến mức dậm chân.
Cô rất rầu rĩ có phải mình nên từ bỏ phần chấp niệm trong lòng này hay không, lúc cô quyết định từ bỏ chiếc bông tai này thì đột nhiên điện thoại ở trong tay liền vang lên.
Lại là Mộ Biệt Thanh gọi điện thoại tới.
Vy Lâm giật nảy mình, vội vàng hít thở sâu mấy hơi rồi mới nhận điện thoại.
"Cô ở dưới lầu nhà tôi làm cái gì vậy?"
Mộ Biệt Thanh thẳng thắn hỏi cô.
Vy Lâm sững sờ, theo bản năng ngẩng đầu lên nhìn, quả nhiên thấy ở bên cạnh cửa sổ sát đất tầng hai có một người đang đứng lẻ loi ở đó.
Cho dù cô không thấy được vẻ mặt của anh ta nhưng lại có thể cảm giác được có một ánh mắt áp bức đang nhìn cô chằm chằm.
"Tôi... Tôi muốn tìm anh để lấy lại đồ của tôi."
Lúc Vy Lâm nói lời này còn có chút chột dạ.
"Cái gì?" Mộ Biệt Thanh lạnh nhạt hỏi một câu, giọng nói không có một gợn sóng.
Vy Lâm hít thở sâu một hơi: "Bông tai của tôi."
"Cái nào?"
Trong điện thoại, giọng nói của anh ta dường như càng lạnh lùng.
Vy Lâm cũng biết, anh ta đang giả ngu giả ngốc.
"Chính là chiếc bông tai mà nhân viên phục vụ ở nhà hàng đã đưa cho anh."
"Cô nói là chiếc mà trước kia tôi tặng cho cô à?" Giọng nói nam tính của Mộ Biệt Thanh hơi trầm thấp nhưng vẫn đủ để Vy Lâm không nghe ra bất kỳ cảm xúc gì.
"..."
Vy Lâm im lặng.
Đúng là chiếc bông tai đó là anh tặng cho cô, hơn nữa là món quà đầu tiên anh tặng cho cô.
Vy Lâm không biết vì sao mình vẫn cảm thấy món quà này quan trọng như vậy, cô nghĩ có lẽ chỉ là bởi vì nó đã ở bên cạnh cô nhiều năm như vậy, cũng chỉ là một loại chấp niệm không bỏ được mà thôi.
"Muội Hân cầm rồi." Đột nhiên anh ta nói.
Vy Lâm sững sờ, không hiểu sao lại nổi cáu.
"Sao anh có thể làm như vậy? Đó là đồ của tôi! !"
Anh ta dựa vào cái gì lại dễ dàng tặng nó cho người khác? Anh ta có hỏi qua ý kiến của Tô Vy Lâm cô chưa? Từ lần đầu tiên lúc Mộ Biệt Thanh đem chiếc bông tai này tặng cho cô thì cô cũng chính là chủ nhân của thứ này rồi!
Mộ Biệt Thanh không có tư cách đem đồ của cô đưa cho người khác!
"Là tôi tặng cô." Mộ Biệt Thanh sửa lại lời cô.
Vy Lâm nhíu mày, dựa vào lí lẽ biện luận cùng anh ta: "Anh Mộ, anh cũng đã nói là tặng cho tôi, vậy chắc anh cũng rất rõ ràng tôi mới là chủ nhân của chiếc bông tai kia, cho nên anh dựa vào cái gì tùy tiện đem đồ của tôi đưa cho người khác? Anh không cảm thấy anh làm như thế này rất tệ sao?"
"Tô Vy Lâm , là một người phụ nữ đã có chồng, cô cảm thấy bây giờ cô vẫn còn chấp nhất đối với chiếc bông tai này như vậy thì không tệ à?" Mộ Biệt Thanh không yếu thế chút nào chế giễu lại cô.
Đối với lời chất vấn đầy chế nhạo này, trong chốc lát Vy Lâm cũng không biết nên đáp lại như thế nào.
"Có thể vật kia cũng đáng mấy đồng tiền, cô để ý tới nó đến mức như vậy sao?" Mộ Biệt Thanh lại hỏi, dường như giọng nói đã bình tĩnh hơn không ít.
Trong chốc lát, dường như trong không khí tràn ngập một loại cảm giác cô đơn không nói ra được, từng chút từng chút cắn nuốt trái tim của Vy Lâm .
Cô im lặng thật lâu, rốt cục sau đó mới mở miệng: "Vấn đề ở đây không phải là tiền."
Là như vậy, có lẽ chiếc bông tai này đối với anh ta mà nói cũng không đáng mấy đồng.
Lúc anh ta tặng nó cho cô đã nói với cô, đây là kim cương anh ta mua ở quầy của Swarovski, rất nhỏ, cho nên thật ra cũng không đáng bao nhiêu tiền, chỉ có mấy trăm nghìn mà thôi.
"Là bởi vì tôi đã đeo nó rất lâu rồi, cũng đã được sáu năm, đến bây giờ nó đã như là một bộ phận của cơ thể tôi, nếu nó cứ như vậy bị lấy đi tôi không chỉ không thoải mái, mà cũng sẽ rất khó thích ứng, cũng sẽ rất buồn..."
Vy Lâm cúi đầu, cầm di động lẳng lặng nói nốt mấy câu.