CHƯƠNG 15: TRÁI TIM CỦA BIỂN
CHƯƠNG 15: TRÁI TIM CỦA BIỂN
"Bộp bộp bộp…" cô dùng tay vỗ lên trên mặt mấy lần, động viên chính mình: "Tô Vy Lâm , giữ vững tinh thần không được suy nghĩ lung tung nữa, người ở bên ngoài kia đối với mày mà nói chỉ là người bình thường, người bình thường mà thôi..."
Vy Lâm không ngừng thôi miên chính bản thân mình, sau khi rửa mặt xong lúc này mới từ trong toilet đi ra.
Đồ ăn đã chọn bắt đầu bưng lên trên bàn.
"Không biết cô Tô thích ăn gì cho nên chúng tôi liền tùy tiện gọi một chút, cô Tô muốn ăn gì thì có thể gọi thêm." Khâu Muội Hân khách sáo chiêu đãi Vy Lâm bằng giọng điệu dáng vẻ của một bà chủ.
"Không cần đâu, những món này cũng đủ rồi, cô Khâu không cần phải khách sáo."
Vy Lâm cười khoát tay từ chối, mà Mộ Biệt Thanh ngồi ở đối diện cũng không nói thêm gì nữa.
Trong bữa cơm, thỉnh thoảng Khâu Muội Hân sẽ phát biểu một vài ý nghĩ của mình đối với thiết kế của căn nhà mới: "Thật ra tôi thích phong cách thôn quê cơ nhưng Du Thần lại không thích lắm."
Cô ta cười nhìn Vy Lâm nói: "Nhất định là anh ấy cảm thấy phong cách thôn quê quá nữ tính, không thích hợp với những người đàn ông chân chính như bọn họ."
Mộ Biệt Thanh mỉm cười: "Nếu em thích thì bảo cô Tô đem căn nhà thiết kế theo phong cách thôn quê là được, em không cần phải để ý đến tôi, em biết đấy những thứ em thích tôi đều không có cách nào từ chối được."
Vy Lâm chỉ cắm đầu ăn cơm, cũng chỉ có mình cô biết, của ngon vật lạ đến đâu giờ phút này vào trong miệng cô cũng chỉ như đang nhai sáp nến mà thôi.
Mộ Biệt Thanh rất chiều chuộng Khâu Muôị Hân , ngay cả người ngoài như cô cũng thấy được rất rõ ràng.
Khâu Muội Hân cười vẻ mặt tràn đầy hạnh phúc: "Anh cứ nuông chiều em như thế không sợ em bị chiều hư sao!"
"Em hiểu chuyện như thế sẽ không chiều hư được đâu."
Cả thế giới này là của hai người bọn họ, Vy Lâm hoàn toàn không xen vào được, đương nhiên cô cũng không hề muốn xen vào, cho nên cô chỉ buồn bực một chút ngồi im lặng ăn cơm.
Trong lòng đã trống không nên không thể để cho dạ dày mình cũng trống rỗng được.
Cuối cùng, phong cách thiết kế nhà mới của bọn họ vẫn là nghe theo ý kiến của Khâu Muôị Hân , theo kiểu nông thôn.
Cơm nước xong xuôi, sau khi Vy Lâm thương lượng xong cùng bọn họ liền ôm tài liệu vội vàng rời khỏi phòng ăn.
Có lẽ do cô đi quá nhanh nên không cẩn thận va phải một nhân viên phục vụ.
"Thật xin lỗi, thật xin lỗi." Vy Lâm nói xin lỗi xong vội vàng đẩy cửa đi ra ngoài.
Ra khỏi phòng ăn cô liền thở phào một hơi, cảm giác không khí quanh mình khiến cô thoải mái hơn không ít.
Trời đã tối, cô ngửa đầu nhìn lên những ngôi sao trong dải Ngân Hà trên bầu trời mênh mông, vui mừng cười một tiếng, rốt cục... Tô Vy Lâm cô đã hoàn toàn thoát khỏi thế giới của anh rồi!
Vui mừng nhưng đáy lòng vẫn có một sự chua xót không hiểu đang không ngừng dâng lên.
Cô cúi đầu lững thững đi bộ một mình về hướng tàu điện ngầm.
Tô Vy Lâm , mày đã thoát khỏi thế giới của anh ta nhưng còn anh ta đang ở đâu? Từ lúc nào mày lại có thể thoát khỏi thể giới của anh chứ?
…
"Thưa ngài, đây là bông tai mà cô gái vừa rồi ngồi cùng ngài đánh rơi."
Đứng ở trước bàn Mộ Biệt Thanh chính là nhân viên phục vụ vừa rồi bị Vy Lâm va phải.
Khi anh ta phát hiện thấy bông tai rơi trên đất liền chạy đuổi theo nhưng Vy Lâm đã rời đi mất rồi.
Lúc Mộ Biệt Thanh nhìn thấy bông tai mà nhân viên phục vụ đưa tới liền sửng sốt mất ba giây.
Kia là một viên kim cương vô cùng nhỏ bé.
Mặc dù viên kim cương rất mảnh nhưng điêu khắc lại vô cùng tinh xảo cho dù là công nghệ hiện đại bây giờ dường như cũng rất khó có thể đạt tới trình độ như thế này.
"Giao cho tôi đi, cô ấy là bạn của tôi, tôi sẽ trả lại cho cô ấy."
Mộ Biệt Thanh nhận lấy bông tai.
Khâu Muội Hân tò mò nhìn qua sau đó thở nhẹ một tiếng: "Cái này. . . Đây không phải Trái tim của biển sao? Cô Tô nhìn qua cũng không giống như người có tiền, cái này. . . Đây là mảnh Trái tim của biển duy nhất trên thế giới này đấy!"
"Ừm."
Mộ Biệt Thanh trầm ngâm một tiếng.
Anh ta vuốt ve chiếc bông tai ở trong lòng bàn tay như có điều suy nghĩ, sau đó đôi mắt đen nhìn chăm chú một hồi càng thêm thâm trầm.
Vy Lâm biết được bông tai của mình bị rơi mất đã là chuyện của nửa giờ sau.
Cô buồn bực ngán ngẩm ngồi trên tàu điện ngầm, tự nhiên cảm thấy tai mình hơi khác lạ lúc sờ đến vành tai đã thấy trống trơn rồi, cô sững sờ.
Bông tai của cô đâu rồi?
Vy Lâm sờ đi sờ lại lỗ tai của mình tới mức nóng bỏng, không có, vẫn là không có.
Cô đứng dậy, vuốt mái tóc dài của mình tìm lại một lần, liếc một vòng bốn phía cũng vẫn không nhìn thấy bóng dáng chiếc bông tai đâu.
Trên tóc, trong quần áo, thậm chí ngay cả trong túi cô cũng đã kiểm tra, tất cả đều không có.
Mưa hơi nặng hạt, đúng lúc này xe tàu điện ngầm vừa hay đứng lại trước bệnh viện, Vy Lâm không kịp nghĩ nhiều liền đi thẳng vào trong đó.
Cô đem phòng bệnh của Tiểu Tư Nhiên lật tung lên nhưng vẫn không thấy.
"Mẹ, sao mẹ lại như con chuột nhỏ vậy? Đem nơi này đảo lộn lung ta lung tung hết cả lên ."
Tiểu Tư Nhiên đang khoanh đôi chân nhỏ ngồi xếp bằng trên giường chu miệng nhỏ 'Răn dạy' Vy Lâm không sạch sẽ.
"Được rồi bảo bối, mẹ bị mất một đồ vật vô cùng vô cùng quan trọng, cho nên mẹ nhất định phải tìm được nó." Vy Lâm nói xong liền chuyển đến một góc phòng bệnh khác tìm tiếp.
"Vy Lâm , rốt cuộc là mẹ bị mất cái gì vậy?" Tiểu Tư Nhiên đổi tư thế nằm lỳ ở trên giường, đôi mắt tò mò nhìn Vy Lâm đang tìm tới tìm lui ở trong phòng.
"Bông tai của mẹ không thấy nữa, chính là cái màu lam, cái mà mẹ vẫn hay đeo đó, con có nhìn thấy không?"
"Nhưng buổi chiều lúc mẹ đến thăm con không phải vẫn còn đeo sao?"
"Thật không?"
"Đúng vậy mà!"
Cậu nhóc chắc chắn gật đầu.
Mưa rơi có chút lớn hơn, không phải mình bị rơi ở trong nhà hàng, hoặc là, trong nhà anh ta chứ?
"Bảo bối con ngủ trước một lát nhé, mẹ đi ra ngoài một chuyến lập tức sẽ về ngay có được không?"
"Bộp bộp bộp…" cô dùng tay vỗ lên trên mặt mấy lần, động viên chính mình: "Tô Vy Lâm , giữ vững tinh thần không được suy nghĩ lung tung nữa, người ở bên ngoài kia đối với mày mà nói chỉ là người bình thường, người bình thường mà thôi..."
Vy Lâm không ngừng thôi miên chính bản thân mình, sau khi rửa mặt xong lúc này mới từ trong toilet đi ra.
Đồ ăn đã chọn bắt đầu bưng lên trên bàn.
"Không biết cô Tô thích ăn gì cho nên chúng tôi liền tùy tiện gọi một chút, cô Tô muốn ăn gì thì có thể gọi thêm." Khâu Muội Hân khách sáo chiêu đãi Vy Lâm bằng giọng điệu dáng vẻ của một bà chủ.
"Không cần đâu, những món này cũng đủ rồi, cô Khâu không cần phải khách sáo."
Vy Lâm cười khoát tay từ chối, mà Mộ Biệt Thanh ngồi ở đối diện cũng không nói thêm gì nữa.
Trong bữa cơm, thỉnh thoảng Khâu Muội Hân sẽ phát biểu một vài ý nghĩ của mình đối với thiết kế của căn nhà mới: "Thật ra tôi thích phong cách thôn quê cơ nhưng Du Thần lại không thích lắm."
Cô ta cười nhìn Vy Lâm nói: "Nhất định là anh ấy cảm thấy phong cách thôn quê quá nữ tính, không thích hợp với những người đàn ông chân chính như bọn họ."
Mộ Biệt Thanh mỉm cười: "Nếu em thích thì bảo cô Tô đem căn nhà thiết kế theo phong cách thôn quê là được, em không cần phải để ý đến tôi, em biết đấy những thứ em thích tôi đều không có cách nào từ chối được."
Vy Lâm chỉ cắm đầu ăn cơm, cũng chỉ có mình cô biết, của ngon vật lạ đến đâu giờ phút này vào trong miệng cô cũng chỉ như đang nhai sáp nến mà thôi.
Mộ Biệt Thanh rất chiều chuộng Khâu Muôị Hân , ngay cả người ngoài như cô cũng thấy được rất rõ ràng.
Khâu Muội Hân cười vẻ mặt tràn đầy hạnh phúc: "Anh cứ nuông chiều em như thế không sợ em bị chiều hư sao!"
"Em hiểu chuyện như thế sẽ không chiều hư được đâu."
Cả thế giới này là của hai người bọn họ, Vy Lâm hoàn toàn không xen vào được, đương nhiên cô cũng không hề muốn xen vào, cho nên cô chỉ buồn bực một chút ngồi im lặng ăn cơm.
Trong lòng đã trống không nên không thể để cho dạ dày mình cũng trống rỗng được.
Cuối cùng, phong cách thiết kế nhà mới của bọn họ vẫn là nghe theo ý kiến của Khâu Muôị Hân , theo kiểu nông thôn.
Cơm nước xong xuôi, sau khi Vy Lâm thương lượng xong cùng bọn họ liền ôm tài liệu vội vàng rời khỏi phòng ăn.
Có lẽ do cô đi quá nhanh nên không cẩn thận va phải một nhân viên phục vụ.
"Thật xin lỗi, thật xin lỗi." Vy Lâm nói xin lỗi xong vội vàng đẩy cửa đi ra ngoài.
Ra khỏi phòng ăn cô liền thở phào một hơi, cảm giác không khí quanh mình khiến cô thoải mái hơn không ít.
Trời đã tối, cô ngửa đầu nhìn lên những ngôi sao trong dải Ngân Hà trên bầu trời mênh mông, vui mừng cười một tiếng, rốt cục... Tô Vy Lâm cô đã hoàn toàn thoát khỏi thế giới của anh rồi!
Vui mừng nhưng đáy lòng vẫn có một sự chua xót không hiểu đang không ngừng dâng lên.
Cô cúi đầu lững thững đi bộ một mình về hướng tàu điện ngầm.
Tô Vy Lâm , mày đã thoát khỏi thế giới của anh ta nhưng còn anh ta đang ở đâu? Từ lúc nào mày lại có thể thoát khỏi thể giới của anh chứ?
…
"Thưa ngài, đây là bông tai mà cô gái vừa rồi ngồi cùng ngài đánh rơi."
Đứng ở trước bàn Mộ Biệt Thanh chính là nhân viên phục vụ vừa rồi bị Vy Lâm va phải.
Khi anh ta phát hiện thấy bông tai rơi trên đất liền chạy đuổi theo nhưng Vy Lâm đã rời đi mất rồi.
Lúc Mộ Biệt Thanh nhìn thấy bông tai mà nhân viên phục vụ đưa tới liền sửng sốt mất ba giây.
Kia là một viên kim cương vô cùng nhỏ bé.
Mặc dù viên kim cương rất mảnh nhưng điêu khắc lại vô cùng tinh xảo cho dù là công nghệ hiện đại bây giờ dường như cũng rất khó có thể đạt tới trình độ như thế này.
"Giao cho tôi đi, cô ấy là bạn của tôi, tôi sẽ trả lại cho cô ấy."
Mộ Biệt Thanh nhận lấy bông tai.
Khâu Muội Hân tò mò nhìn qua sau đó thở nhẹ một tiếng: "Cái này. . . Đây không phải Trái tim của biển sao? Cô Tô nhìn qua cũng không giống như người có tiền, cái này. . . Đây là mảnh Trái tim của biển duy nhất trên thế giới này đấy!"
"Ừm."
Mộ Biệt Thanh trầm ngâm một tiếng.
Anh ta vuốt ve chiếc bông tai ở trong lòng bàn tay như có điều suy nghĩ, sau đó đôi mắt đen nhìn chăm chú một hồi càng thêm thâm trầm.
Vy Lâm biết được bông tai của mình bị rơi mất đã là chuyện của nửa giờ sau.
Cô buồn bực ngán ngẩm ngồi trên tàu điện ngầm, tự nhiên cảm thấy tai mình hơi khác lạ lúc sờ đến vành tai đã thấy trống trơn rồi, cô sững sờ.
Bông tai của cô đâu rồi?
Vy Lâm sờ đi sờ lại lỗ tai của mình tới mức nóng bỏng, không có, vẫn là không có.
Cô đứng dậy, vuốt mái tóc dài của mình tìm lại một lần, liếc một vòng bốn phía cũng vẫn không nhìn thấy bóng dáng chiếc bông tai đâu.
Trên tóc, trong quần áo, thậm chí ngay cả trong túi cô cũng đã kiểm tra, tất cả đều không có.
Mưa hơi nặng hạt, đúng lúc này xe tàu điện ngầm vừa hay đứng lại trước bệnh viện, Vy Lâm không kịp nghĩ nhiều liền đi thẳng vào trong đó.
Cô đem phòng bệnh của Tiểu Tư Nhiên lật tung lên nhưng vẫn không thấy.
"Mẹ, sao mẹ lại như con chuột nhỏ vậy? Đem nơi này đảo lộn lung ta lung tung hết cả lên ."
Tiểu Tư Nhiên đang khoanh đôi chân nhỏ ngồi xếp bằng trên giường chu miệng nhỏ 'Răn dạy' Vy Lâm không sạch sẽ.
"Được rồi bảo bối, mẹ bị mất một đồ vật vô cùng vô cùng quan trọng, cho nên mẹ nhất định phải tìm được nó." Vy Lâm nói xong liền chuyển đến một góc phòng bệnh khác tìm tiếp.
"Vy Lâm , rốt cuộc là mẹ bị mất cái gì vậy?" Tiểu Tư Nhiên đổi tư thế nằm lỳ ở trên giường, đôi mắt tò mò nhìn Vy Lâm đang tìm tới tìm lui ở trong phòng.
"Bông tai của mẹ không thấy nữa, chính là cái màu lam, cái mà mẹ vẫn hay đeo đó, con có nhìn thấy không?"
"Nhưng buổi chiều lúc mẹ đến thăm con không phải vẫn còn đeo sao?"
"Thật không?"
"Đúng vậy mà!"
Cậu nhóc chắc chắn gật đầu.
Mưa rơi có chút lớn hơn, không phải mình bị rơi ở trong nhà hàng, hoặc là, trong nhà anh ta chứ?
"Bảo bối con ngủ trước một lát nhé, mẹ đi ra ngoài một chuyến lập tức sẽ về ngay có được không?"