CHƯƠNG 14: BẢN THÂN CÓ CHÚT THẤT BẠI
CHƯƠNG 14: BẢN THÂN CÓ CHÚT THẤT BẠI
Nhắc đến chuyện năm đó, anh dường như rất nhàm chán, anh giận dữ kéo lỏng cà vạt trên ngực, cởi chiếc áo khoác Tây trên người xuống, tiện tay ném lên ghế sofa trong phòng khách.
Kết quả, chiếc bao cao su trong túi áo đột nhiên không an phận “lạch cạch” rơi ra, vung vãi khắp nơi.
Vy Lâm kinh ngạc nhìn từng chiếc bcs trên mặt đất, rồi lại nhìn sang anh, đáy mắt thoáng qua vài tia ngượng ngùng.
Mộ Biệt Thanh như thế nào cũng không ngờ đến thứ đồ này lại không an phận như vậy, vội vàng nhặt lên.
“Đàn ông chuân bị những thứ này, rất kì lạ sao?”
Cảm thấy ánh mắt khác thường của Tô Vy Lâm hướng đến mình, Mộ Biệt Thanh vô cùng bình thản hỏi cô một câu.
“Không phải.”
Vy Lâm lắc đầu, phủ định.
Đúng vậy, dù sao anh cũng đã có vợ chưa cưới rồi, chuẩn bị những thứ đồ này thì có gì kỳ lạ chứ.
“Hay là cô vẫn luôn nhớ tôi có thói quen không mang theo bao?”
“…”
Vy Lâm hít sâu một hơi: “Mộ Biệt Thanh, anh đừng đùa giỡn giống như một tên lưu manh nữa.”
Người đàn ông này, vĩnh viễn đều khoác lên mình vỏ bọc thanh lịch, quý phái, nhưng lời nói lại có phần không đứng đắn.
Nhưng, hết lần này đến lần khác anh vẫn như vậy, chỉnh cô từ đầu đến cuối! Thậm chí, mỗi một hồi ức về anh của năm đó, giai đoạn này còn trở thành một mảng ấm áp trong ký ức của cô.
Mộ Biệt Thanh không để ý đến cô nữa, tháo cà vạt trên cổ xuống, tùy ý ném lên sofa, đi vào phòng thay đồ.
Vừa đi, vừa tháo cúc tay áo màu vàng trên cô tay ra, mỗi một động tác giơ tay, nhấc chân đều toát lên hơi thở cao quý, ưu nhã.
“Tôi đói rồi, đi ăn gì trước đi.”
Hai người họ tìm một quán ăn cao cấp gần đó.
Khi nhân viên phục vụ mang menu đến, lại bị Mộ Biệt Thanh từ chối: “Đợi đã, tôi còn có một người bạn.”
“Được ạ.”
Nhân viên phục vụ cầm lấy menu, tạm thời lui xuống trước.
Mộ Biệt Thanh nhìn Vy Lâm bên cạnh: “Không để ý nhiều thêm một người chứ?”
“Đương nhiên.”
Vy Lâm không để ý gật đầu.
“Bởi vì, bảo cô thiết kế cho căn biệt thự này là muốn dùng làm phòng tân hôn, cho nên tôi muốn nghe thử ý kiến vợ chưa cưới của tôi.”
“…”
Cho nên, người sắp đến, là vợ sắp cưới của Mộ Biệt Thanh?
Vy Lâm cảm thấy tức ngực, khó thở, nhưng cô vẫn nở nụ cười: “Như vậy thì tốt quá.”
Mười phút sau…
Một thân ảnh xinh đẹp khoác lên mình chiếc áo màu trắng ngồi xuống trước mặt họ.
“Dịch Tuyên, đợi lâu chưa?”
Giọng nói nhẹ nhàng, mềm mại, giống như thác nước trong veo, bồng bềnh trôi nổi.
Nụ cười nhàn nhạt rơi trên gương mặt xinh đẹp của cô gái, nụ cười đó khiến con người ta như được tắm trong gió xuân.
Khí chất đoan trang, tư thế tao nhã, giọng nói hiền lành, vừa nhìn đã biết là con nhà giàu có, là một cô thiên kim tiểu thư.
“Không có, bọn anh cũng mới đến.”
Mộ Biệt Thanh nhấc người, ga lăng kéo ghế cho cô ta.
Anh ngồi trước mặt cô, trang nhiêm giống như một vị vương tử tao nhã, không hề có chút vô lại nào.
Vy Lâm nghĩ, có lẽ đây mới thật sự là một đôi trời đất tạo nên!
Cô nên chúc phúc cho họ sao? Nhưng, khi nhìn thấy dáng vẻ ân cần của anh giành cho vợ chưa cưới của mình, vì sao trong lòng cô lại có chút khó chịu vậy chứ?
“Nào, Mộng Hi, giới thiệu với em, đây là cô Tô Vy Lâm, người thiết kế cho căn hộ mới của chúng ta.” Mộ Biệt Thanh giới thiệu Vy Lâm với Khâu Muội Hân, giọng điều hoàn toàn tỏ vẻ xa cách với Vy Lâm.
“Cô Tô, đây là vợ chưa cưới của tôi, Khâu Muội Hân.”
Khâu Muội Hân? Vy Lâm sững sờ một giây, trong lòng hơi chua chát.
Thiên kim của tập đoàn Khúc thị, con dâu đã định của nhà họ Mộ, bốn năm trước cô đã sớm được nghe mẹ của Mộ Biệt Thanh nhắc đến cô ta.
Vy Lâm yên lặng hít sâu một hơi, trong lòng thoải mái hơn nhiều.
Ba người họ không ngừng dính lấy nhau, đến cuối cùng vẫn quay lại điểm xuất phát.
Có lẽ, đây mới là kết cục mà họ nên có.
“Cô Tô, xin chào, rất vui được làm quen với cô.”
Giọng nói nhẹ nhàng của Khâu Muội Hân kéo tâm tình đang bay bổng của Vy Lâm trở lại.
Vy Lâm hoàn hồn, vội vàng mỉm cười, lịch sự đưa tay ra bắt tay với Khâu Muội Hân: “Xin chào.”
“Chúng ta gọi đồ ăn trước đi. Waiter!” Mộ Biệt Thanh gọi nhân viên phục vụ.
Nhâ viên phục vụ đem từng cái menu đặt vào tay mỗi người.
Lần này, Mộ Biệt Thanh lại không vội vàng gọi đồ ăn giống như lần ở cùng với Vy Lâm, mà xoay người, hỏi Khâu Muội Hân bên cạnh: “Muốn ăn gì?”
Khi anh hỏi câu này, ánh mắt nhìn vào Khâu Muội Hân, đôi môi mỏng chứa đựng nụ cười cưng chiều.
“Cô Tô là khách, vẫn nên để cô Tô gọi món trước.” Khâu Muội Hân mỉm cười, có chút xấu hổ.
“Ừm, cũng được.”
Mộ Biệt Thanh di chuyển tầm nhìn sang phía Vy Lâm, vẫn duy trì nụ cười xa cách: “Cô Tô đừng khách khí, muốn ăn gì cứ gọi tự nhiên.”
Một khắc này, Vy Lâm đột nhiên cảm thấy bản thân mình đến bữa ăn lần này chính là cái bóng đèn sáng nhất giữa đôi uyên ương này.
Cô nên ngồi ở bàn khác và ăn cơm một mình mới đúng.
“Thật ngại quá, hai người gọi trước đi, tôi đi nhà vệ sinh một chuyến, sẽ quay lại ngay.”
Vy Lâm vội vã đi vào nhà vệ sinh.
Vỗ một vốc nước lên mặt, dường như bản thân tỉnh táo hơn nhiều.
Tô Vy Lâm, mày rốt cuộc còn đang nghĩ gì vậy chứ?! Người đàn ông ngoài kia không còn chút liên quan gì đến mày nữa rồi. Mày dựa vào cái gì mà cảm thấy khó chịu khi người ta thân mật với người phụ nữ khác chứ?
Vy Lâm ngẩng đầu, nhìn chính mình trong gương, cảm thấy bản thân có chút thất bại.
Nhắc đến chuyện năm đó, anh dường như rất nhàm chán, anh giận dữ kéo lỏng cà vạt trên ngực, cởi chiếc áo khoác Tây trên người xuống, tiện tay ném lên ghế sofa trong phòng khách.
Kết quả, chiếc bao cao su trong túi áo đột nhiên không an phận “lạch cạch” rơi ra, vung vãi khắp nơi.
Vy Lâm kinh ngạc nhìn từng chiếc bcs trên mặt đất, rồi lại nhìn sang anh, đáy mắt thoáng qua vài tia ngượng ngùng.
Mộ Biệt Thanh như thế nào cũng không ngờ đến thứ đồ này lại không an phận như vậy, vội vàng nhặt lên.
“Đàn ông chuân bị những thứ này, rất kì lạ sao?”
Cảm thấy ánh mắt khác thường của Tô Vy Lâm hướng đến mình, Mộ Biệt Thanh vô cùng bình thản hỏi cô một câu.
“Không phải.”
Vy Lâm lắc đầu, phủ định.
Đúng vậy, dù sao anh cũng đã có vợ chưa cưới rồi, chuẩn bị những thứ đồ này thì có gì kỳ lạ chứ.
“Hay là cô vẫn luôn nhớ tôi có thói quen không mang theo bao?”
“…”
Vy Lâm hít sâu một hơi: “Mộ Biệt Thanh, anh đừng đùa giỡn giống như một tên lưu manh nữa.”
Người đàn ông này, vĩnh viễn đều khoác lên mình vỏ bọc thanh lịch, quý phái, nhưng lời nói lại có phần không đứng đắn.
Nhưng, hết lần này đến lần khác anh vẫn như vậy, chỉnh cô từ đầu đến cuối! Thậm chí, mỗi một hồi ức về anh của năm đó, giai đoạn này còn trở thành một mảng ấm áp trong ký ức của cô.
Mộ Biệt Thanh không để ý đến cô nữa, tháo cà vạt trên cổ xuống, tùy ý ném lên sofa, đi vào phòng thay đồ.
Vừa đi, vừa tháo cúc tay áo màu vàng trên cô tay ra, mỗi một động tác giơ tay, nhấc chân đều toát lên hơi thở cao quý, ưu nhã.
“Tôi đói rồi, đi ăn gì trước đi.”
Hai người họ tìm một quán ăn cao cấp gần đó.
Khi nhân viên phục vụ mang menu đến, lại bị Mộ Biệt Thanh từ chối: “Đợi đã, tôi còn có một người bạn.”
“Được ạ.”
Nhân viên phục vụ cầm lấy menu, tạm thời lui xuống trước.
Mộ Biệt Thanh nhìn Vy Lâm bên cạnh: “Không để ý nhiều thêm một người chứ?”
“Đương nhiên.”
Vy Lâm không để ý gật đầu.
“Bởi vì, bảo cô thiết kế cho căn biệt thự này là muốn dùng làm phòng tân hôn, cho nên tôi muốn nghe thử ý kiến vợ chưa cưới của tôi.”
“…”
Cho nên, người sắp đến, là vợ sắp cưới của Mộ Biệt Thanh?
Vy Lâm cảm thấy tức ngực, khó thở, nhưng cô vẫn nở nụ cười: “Như vậy thì tốt quá.”
Mười phút sau…
Một thân ảnh xinh đẹp khoác lên mình chiếc áo màu trắng ngồi xuống trước mặt họ.
“Dịch Tuyên, đợi lâu chưa?”
Giọng nói nhẹ nhàng, mềm mại, giống như thác nước trong veo, bồng bềnh trôi nổi.
Nụ cười nhàn nhạt rơi trên gương mặt xinh đẹp của cô gái, nụ cười đó khiến con người ta như được tắm trong gió xuân.
Khí chất đoan trang, tư thế tao nhã, giọng nói hiền lành, vừa nhìn đã biết là con nhà giàu có, là một cô thiên kim tiểu thư.
“Không có, bọn anh cũng mới đến.”
Mộ Biệt Thanh nhấc người, ga lăng kéo ghế cho cô ta.
Anh ngồi trước mặt cô, trang nhiêm giống như một vị vương tử tao nhã, không hề có chút vô lại nào.
Vy Lâm nghĩ, có lẽ đây mới thật sự là một đôi trời đất tạo nên!
Cô nên chúc phúc cho họ sao? Nhưng, khi nhìn thấy dáng vẻ ân cần của anh giành cho vợ chưa cưới của mình, vì sao trong lòng cô lại có chút khó chịu vậy chứ?
“Nào, Mộng Hi, giới thiệu với em, đây là cô Tô Vy Lâm, người thiết kế cho căn hộ mới của chúng ta.” Mộ Biệt Thanh giới thiệu Vy Lâm với Khâu Muội Hân, giọng điều hoàn toàn tỏ vẻ xa cách với Vy Lâm.
“Cô Tô, đây là vợ chưa cưới của tôi, Khâu Muội Hân.”
Khâu Muội Hân? Vy Lâm sững sờ một giây, trong lòng hơi chua chát.
Thiên kim của tập đoàn Khúc thị, con dâu đã định của nhà họ Mộ, bốn năm trước cô đã sớm được nghe mẹ của Mộ Biệt Thanh nhắc đến cô ta.
Vy Lâm yên lặng hít sâu một hơi, trong lòng thoải mái hơn nhiều.
Ba người họ không ngừng dính lấy nhau, đến cuối cùng vẫn quay lại điểm xuất phát.
Có lẽ, đây mới là kết cục mà họ nên có.
“Cô Tô, xin chào, rất vui được làm quen với cô.”
Giọng nói nhẹ nhàng của Khâu Muội Hân kéo tâm tình đang bay bổng của Vy Lâm trở lại.
Vy Lâm hoàn hồn, vội vàng mỉm cười, lịch sự đưa tay ra bắt tay với Khâu Muội Hân: “Xin chào.”
“Chúng ta gọi đồ ăn trước đi. Waiter!” Mộ Biệt Thanh gọi nhân viên phục vụ.
Nhâ viên phục vụ đem từng cái menu đặt vào tay mỗi người.
Lần này, Mộ Biệt Thanh lại không vội vàng gọi đồ ăn giống như lần ở cùng với Vy Lâm, mà xoay người, hỏi Khâu Muội Hân bên cạnh: “Muốn ăn gì?”
Khi anh hỏi câu này, ánh mắt nhìn vào Khâu Muội Hân, đôi môi mỏng chứa đựng nụ cười cưng chiều.
“Cô Tô là khách, vẫn nên để cô Tô gọi món trước.” Khâu Muội Hân mỉm cười, có chút xấu hổ.
“Ừm, cũng được.”
Mộ Biệt Thanh di chuyển tầm nhìn sang phía Vy Lâm, vẫn duy trì nụ cười xa cách: “Cô Tô đừng khách khí, muốn ăn gì cứ gọi tự nhiên.”
Một khắc này, Vy Lâm đột nhiên cảm thấy bản thân mình đến bữa ăn lần này chính là cái bóng đèn sáng nhất giữa đôi uyên ương này.
Cô nên ngồi ở bàn khác và ăn cơm một mình mới đúng.
“Thật ngại quá, hai người gọi trước đi, tôi đi nhà vệ sinh một chuyến, sẽ quay lại ngay.”
Vy Lâm vội vã đi vào nhà vệ sinh.
Vỗ một vốc nước lên mặt, dường như bản thân tỉnh táo hơn nhiều.
Tô Vy Lâm, mày rốt cuộc còn đang nghĩ gì vậy chứ?! Người đàn ông ngoài kia không còn chút liên quan gì đến mày nữa rồi. Mày dựa vào cái gì mà cảm thấy khó chịu khi người ta thân mật với người phụ nữ khác chứ?
Vy Lâm ngẩng đầu, nhìn chính mình trong gương, cảm thấy bản thân có chút thất bại.