CHƯƠNG 13: GIỐNG CÔ CỦA NĂM ĐÓ
CHƯƠNG 13: GIỐNG CÔ CỦA NĂM ĐÓ
Cô bước ra khỏi thang máy, đối diện với cô là gian phòng khách rộng rãi khoảng trăm mét vuông. Phòng khách được bao phủ bởi một tấm thảm Ba Tư màu nâu thượng đẳng nhất Italy. Mà bên cạnh chân cô là một tủ giày dài gần năm mét, dán lên cửa.
Vy Lâm vội vã cởi dày, đi chân trần vào trong phòng khách.
Hia chân giẫm lên tấm thảm Ba Tư màu nâu, cảm giác mềm mại đó bao bọc lấy lòng bàn chân cô. Một cảm giác thoải mái không thể giải thích được truyền từ lòng bàn chân lên khắp người, cơ thể mệt mỏi cả một ngày trời dường như vì vậy mà thả lỏng hơn rất nhiều.
Vy Lâm liếc một vòng quanh nhà, tất cả các căn phòng trong nhà anh đều mang phong cách trang trí sang trọng của châu Âu cổ đại, sofa bằng da màu nâu theo cách thức châu Âu, ở giữa đặt một bàn uống trà bằng gỗ tử đàn tốt nhất, được điêu khắc tinh xảo. Trên bàn trà đặt một giá cắm nến kiểu Âu, và một kệ đựng rượu vang. Trên đó bày một chai Cabernet Sauvignon tám mươi hai tuổi.
Không thể nghi ngờ, Mộc Bắc Thừa sinh ra trong một gia đình giàu có, nổi tiếng. Bố là thị trưởng thành phố S, mẹ là thiên kim của tập đoàn Ôn thị, hiện tại là người lãnh đạo duy nhất.
Mà mỗi một góc trong nhà anh đều bày những phụ kiện gia đình vô cùng đẹp đẽ. Mỗi thứ đều vô cùng đắt đỏ, từ mấy chục triệu đến hàng trăm triệu.
Đứng trong phòng khách lớn như vạy, lần thứ hai, Vy Lâm cảm thấy thế giới của mình hoàn toàn khác xa so với thế giới của Mộc Bắc Thừa. Mà lần đầu tiên có cảm giác này chính là vào bốn năm trước.
Vy Lâm cũng không dám tham quan những căn phòng khác nữa, chỉ ngoan ngoãn ngồi đợi ở sofa.
Thời gian chầm chậm trôi qua, đồng hồ thạch anh trên tường kêu “tích tắc, tích tắc”, cô bắt đầu cảm thấy chán nản, đành phải không ngừng lật xem tài liệu thiết kế trong tay.
Một tiếng sau, cô thật sự có chút ngồi không nổi nữa.
Nhìn ra cửa sổ, thấy màn đêm đang chầm chậm phủ xuống, cô trở nên có chút đứng ngồi không yên.
Trong khi đang suy nghĩ có nên rời đi hay không, đột nhiên thang máy kêu “Tinh” một tiếng, cô liền nhìn thấy Mộ Biệt Thanh đi ra từ thang máy.
Khi nhìn thấy Vy Lâm ngồi trên ghế sofa, anh dường như có một giây hoảng hốt.
Vứt chìa khóa xe trong tay lên bàn trà, hỏi Vy Lâm: “Đợi lâu lắm rồi sao?”
“Ừm.” Vy Lâm gật đầu: “Tôi cho rằng, địa chỉ anh đưa là của nhà mới.”
Mộ Biệt Thanh không để ý đến cô, đi về phía nhà bếp, mở tủ lạnh ra, cầm lấy một chai nước lạnh. Sau khi uống vài ngụm nước “ừng ực”, mới quay đầu lại nhìn Vy Lâm: “Nếu biết không phải là địa chỉ nhà mới, cô có đến không?”
Vy Lâm trầm mặc.
Trầm mặc chính là ngầm thừa nhận.
Mộ Biệt Thanh xoay người qua, lạnh lùng giật giật khóe môi: “Sợ tôi ăn cô?”
Sau cùng, mỉm cười một tiếng: “Yên tâm đi, bây giờ tôi không như trước đây, khẩu vị thanh đạm hơn nhiều rồi.”
Cho nên, tên này đang ngấm ngầm nói cô thuộc khẩu vị nặng?
Vy Lâm nở một nụ cười không chê vào đâu được: “Vậy thì tốt, tôi vốn dĩ còn lo lắng những việc làm ngốc nghếch của bốn năm trước sẽ ảnh hưởng không tốt đến ngài Mộ, nhưng hiện tại, xem ra là tôi nghĩ nhiều rồi.”
Gương mặt tuấn tú của Mộ Biệt Thanh trong nháy mắt tối sầm lại, sau đó, tầm mắt lãnh đạm rơi trên nụ cười của Vy Lâm: “Tô Vy Lâm, cho nên, bốn năm trước trêu chọc tôi, chỉ là vì hồi đó ngốc nghếch không biết gì?”
Anh lạnh nhạt hỏi cô, giọng điệu này quá mức bình tĩnh, nhưng lại giống như khúc dạo đầu cho một trận phong ba bão táp sắp đến.
Vy Lâm yên lặng hít thở thật sâu, lúc sau, gật nhẹ đầu: “Cứ cho là như vậy đi.”
Bởi vì những năm tháng ngây ngô của tuổi trẻ, cho nên mới không suy nghĩ thấu đáo, mới thiếu hiểu biết.
Bởi vì những năm tháng ngây ngô của tuổi trẻ, cho nên khoảng cách giữa họ mới không rõ ràng như vậy.
Mộ Biệt Thanh chợt cười: “Quả nhiên, em gái cô đáng yêu hơn cô nhiều.”
Nhắc đến em gái mình, Vy Lâm sững sờ, trong nháy mắt, cả người rơi vào trạng thái đề phòng: “Em gái tôi? Gần đây anh có gặp con bé sao?”
Mộ Biệt Thanh híp chặt đôi mắt đen, từ tên cao nhìn xuống cô: “Tô Vy Lâm, cô đang sợ cái gì? Cô sợ tôi sẽ yêu em gái cô, hay là sợ tôi sẽ… cô?”
“Anh…”
Sắc mặt của Vy Lâm nửa xanh nửa trắng.
“Anh sẽ không làm như vậy.” Đột nhiên, Vy Lâm bình tĩnh nói.
Trong lời nói của cô, lộ ra tia chắc chắn, bởi vì, Mộ Biệt Thanh mà cô quen biết tuyệt đối không phải người như vậy.
“Cô dựa vào cái gì mà cảm thấy tôi sẽ không làm như vậy?” Mộ Biệt Thanh cười lạnh: “Tô Tuyết Vi, cô ta ngốc nghếch, thiếu hiểu biết giống hệt như Tô Vy Lâm năm đó, mỗi này đều giống như cái đuôi của tôi, không ngại phiền phức theo sát tôi…”
Khi anh nói những lời này, dường như trong đáy mắt sâu thẳm thoáng qua tia ấm áp.
Nhưng, chỉ là thoáng qua mà thôi, biến mất ngay tức khắc.
Sau đó, anh thu hồi ánh mắt, sự ấm áp đã sớm tiêu tan, thay vào đó là một mảng lạnh lẽo. Cô nghe thấy anh bình thản nói: “Năm đó, Mộ Biệt Thanh yêu một cô gái ngốc nghếch tên Tô Vy Lâm, hơn nữa… Không chỉ là yêu, mà còn là trả nợ.”
Nói xong, anh mỉm cười lạnh lẽo: “Cho nên, Tô Vy Lâm, đừng nói những lời chắc chắn như vậy, em gái cô càng cố chấp hơn cô của năm đó, cô ta đáng yêu, xinh đẹp hơn cô nhiều. Ngay đến chuyện đó tôi cũng không dám chắc chắn, vậy thì cô dựa vào đâu mà tự tin như vậy?”
Lời của anh, khiến đầu lông mày Vy Lâm nhíu chặt lại: “Không phải anh nói anh có bạn gái rồi sao?”
“Chính xác mà nó đó là vợ chưa cưới.” Mộ Biệt Thanh sửa lại lời cô.
Sắc mặt Vy Lâm hơi tái: “Nếu đã như vậy, vì sao anh còn không buông tha cho Tuyết Vi?”
“Là cô ta không buông tha cho tôi, Giống hệt cô năm đó, không sợ phiền phức mà quấn lấy tôi.” Mộ Biệt Thanh cuối cùng cũng có chút mất kiên nhẫn.
Cô bước ra khỏi thang máy, đối diện với cô là gian phòng khách rộng rãi khoảng trăm mét vuông. Phòng khách được bao phủ bởi một tấm thảm Ba Tư màu nâu thượng đẳng nhất Italy. Mà bên cạnh chân cô là một tủ giày dài gần năm mét, dán lên cửa.
Vy Lâm vội vã cởi dày, đi chân trần vào trong phòng khách.
Hia chân giẫm lên tấm thảm Ba Tư màu nâu, cảm giác mềm mại đó bao bọc lấy lòng bàn chân cô. Một cảm giác thoải mái không thể giải thích được truyền từ lòng bàn chân lên khắp người, cơ thể mệt mỏi cả một ngày trời dường như vì vậy mà thả lỏng hơn rất nhiều.
Vy Lâm liếc một vòng quanh nhà, tất cả các căn phòng trong nhà anh đều mang phong cách trang trí sang trọng của châu Âu cổ đại, sofa bằng da màu nâu theo cách thức châu Âu, ở giữa đặt một bàn uống trà bằng gỗ tử đàn tốt nhất, được điêu khắc tinh xảo. Trên bàn trà đặt một giá cắm nến kiểu Âu, và một kệ đựng rượu vang. Trên đó bày một chai Cabernet Sauvignon tám mươi hai tuổi.
Không thể nghi ngờ, Mộc Bắc Thừa sinh ra trong một gia đình giàu có, nổi tiếng. Bố là thị trưởng thành phố S, mẹ là thiên kim của tập đoàn Ôn thị, hiện tại là người lãnh đạo duy nhất.
Mà mỗi một góc trong nhà anh đều bày những phụ kiện gia đình vô cùng đẹp đẽ. Mỗi thứ đều vô cùng đắt đỏ, từ mấy chục triệu đến hàng trăm triệu.
Đứng trong phòng khách lớn như vạy, lần thứ hai, Vy Lâm cảm thấy thế giới của mình hoàn toàn khác xa so với thế giới của Mộc Bắc Thừa. Mà lần đầu tiên có cảm giác này chính là vào bốn năm trước.
Vy Lâm cũng không dám tham quan những căn phòng khác nữa, chỉ ngoan ngoãn ngồi đợi ở sofa.
Thời gian chầm chậm trôi qua, đồng hồ thạch anh trên tường kêu “tích tắc, tích tắc”, cô bắt đầu cảm thấy chán nản, đành phải không ngừng lật xem tài liệu thiết kế trong tay.
Một tiếng sau, cô thật sự có chút ngồi không nổi nữa.
Nhìn ra cửa sổ, thấy màn đêm đang chầm chậm phủ xuống, cô trở nên có chút đứng ngồi không yên.
Trong khi đang suy nghĩ có nên rời đi hay không, đột nhiên thang máy kêu “Tinh” một tiếng, cô liền nhìn thấy Mộ Biệt Thanh đi ra từ thang máy.
Khi nhìn thấy Vy Lâm ngồi trên ghế sofa, anh dường như có một giây hoảng hốt.
Vứt chìa khóa xe trong tay lên bàn trà, hỏi Vy Lâm: “Đợi lâu lắm rồi sao?”
“Ừm.” Vy Lâm gật đầu: “Tôi cho rằng, địa chỉ anh đưa là của nhà mới.”
Mộ Biệt Thanh không để ý đến cô, đi về phía nhà bếp, mở tủ lạnh ra, cầm lấy một chai nước lạnh. Sau khi uống vài ngụm nước “ừng ực”, mới quay đầu lại nhìn Vy Lâm: “Nếu biết không phải là địa chỉ nhà mới, cô có đến không?”
Vy Lâm trầm mặc.
Trầm mặc chính là ngầm thừa nhận.
Mộ Biệt Thanh xoay người qua, lạnh lùng giật giật khóe môi: “Sợ tôi ăn cô?”
Sau cùng, mỉm cười một tiếng: “Yên tâm đi, bây giờ tôi không như trước đây, khẩu vị thanh đạm hơn nhiều rồi.”
Cho nên, tên này đang ngấm ngầm nói cô thuộc khẩu vị nặng?
Vy Lâm nở một nụ cười không chê vào đâu được: “Vậy thì tốt, tôi vốn dĩ còn lo lắng những việc làm ngốc nghếch của bốn năm trước sẽ ảnh hưởng không tốt đến ngài Mộ, nhưng hiện tại, xem ra là tôi nghĩ nhiều rồi.”
Gương mặt tuấn tú của Mộ Biệt Thanh trong nháy mắt tối sầm lại, sau đó, tầm mắt lãnh đạm rơi trên nụ cười của Vy Lâm: “Tô Vy Lâm, cho nên, bốn năm trước trêu chọc tôi, chỉ là vì hồi đó ngốc nghếch không biết gì?”
Anh lạnh nhạt hỏi cô, giọng điệu này quá mức bình tĩnh, nhưng lại giống như khúc dạo đầu cho một trận phong ba bão táp sắp đến.
Vy Lâm yên lặng hít thở thật sâu, lúc sau, gật nhẹ đầu: “Cứ cho là như vậy đi.”
Bởi vì những năm tháng ngây ngô của tuổi trẻ, cho nên mới không suy nghĩ thấu đáo, mới thiếu hiểu biết.
Bởi vì những năm tháng ngây ngô của tuổi trẻ, cho nên khoảng cách giữa họ mới không rõ ràng như vậy.
Mộ Biệt Thanh chợt cười: “Quả nhiên, em gái cô đáng yêu hơn cô nhiều.”
Nhắc đến em gái mình, Vy Lâm sững sờ, trong nháy mắt, cả người rơi vào trạng thái đề phòng: “Em gái tôi? Gần đây anh có gặp con bé sao?”
Mộ Biệt Thanh híp chặt đôi mắt đen, từ tên cao nhìn xuống cô: “Tô Vy Lâm, cô đang sợ cái gì? Cô sợ tôi sẽ yêu em gái cô, hay là sợ tôi sẽ… cô?”
“Anh…”
Sắc mặt của Vy Lâm nửa xanh nửa trắng.
“Anh sẽ không làm như vậy.” Đột nhiên, Vy Lâm bình tĩnh nói.
Trong lời nói của cô, lộ ra tia chắc chắn, bởi vì, Mộ Biệt Thanh mà cô quen biết tuyệt đối không phải người như vậy.
“Cô dựa vào cái gì mà cảm thấy tôi sẽ không làm như vậy?” Mộ Biệt Thanh cười lạnh: “Tô Tuyết Vi, cô ta ngốc nghếch, thiếu hiểu biết giống hệt như Tô Vy Lâm năm đó, mỗi này đều giống như cái đuôi của tôi, không ngại phiền phức theo sát tôi…”
Khi anh nói những lời này, dường như trong đáy mắt sâu thẳm thoáng qua tia ấm áp.
Nhưng, chỉ là thoáng qua mà thôi, biến mất ngay tức khắc.
Sau đó, anh thu hồi ánh mắt, sự ấm áp đã sớm tiêu tan, thay vào đó là một mảng lạnh lẽo. Cô nghe thấy anh bình thản nói: “Năm đó, Mộ Biệt Thanh yêu một cô gái ngốc nghếch tên Tô Vy Lâm, hơn nữa… Không chỉ là yêu, mà còn là trả nợ.”
Nói xong, anh mỉm cười lạnh lẽo: “Cho nên, Tô Vy Lâm, đừng nói những lời chắc chắn như vậy, em gái cô càng cố chấp hơn cô của năm đó, cô ta đáng yêu, xinh đẹp hơn cô nhiều. Ngay đến chuyện đó tôi cũng không dám chắc chắn, vậy thì cô dựa vào đâu mà tự tin như vậy?”
Lời của anh, khiến đầu lông mày Vy Lâm nhíu chặt lại: “Không phải anh nói anh có bạn gái rồi sao?”
“Chính xác mà nó đó là vợ chưa cưới.” Mộ Biệt Thanh sửa lại lời cô.
Sắc mặt Vy Lâm hơi tái: “Nếu đã như vậy, vì sao anh còn không buông tha cho Tuyết Vi?”
“Là cô ta không buông tha cho tôi, Giống hệt cô năm đó, không sợ phiền phức mà quấn lấy tôi.” Mộ Biệt Thanh cuối cùng cũng có chút mất kiên nhẫn.