CHƯƠNG 12: CHỜ ĐỢI
CHƯƠNG 12: CHỜ ĐỢI
Tô Vy Lâm gọi điện thoại tới, điều này làm anh vô cùng bất ngờ.
“Ngài Mộ.”
“Ừm?” Mộ Biệt Thanh ngâm một tiếng, đem toàn bộ số bao cao su trong tay để vào tủ quần áo.
“Liên quan đến chuyện thiết kế căn biệt thự của anh, anh xem khi nào thì anh có thời gian, chúng ta có thể bàn về nó rõ hơn được không? Còn nữa, trước khi thiết kế, tôi có thể phải đi đến nhà mới của anh, xem qua một chút cách bố trí đồ vật ở đó.”
Tô Vy Lâm ngồi trước bàn làm việc, trêu đùa cây Violet trước mặt, bình tĩnh hỏi người đàn ông trong điện thoại.
“Lúc nữa tôi có một ca phẫu thuật, thời gian phẫu thuật khoảng ba tiếng, sau ba tiếng đó, cô đến bên cạnh đài phun nước trước cửa bệnh viện đợi tôi.
“Được, anh làm việc trước đi.”
Vy Lâm vừa dứt lời, phía bên kia đã cúp điện thoại.
Ba tiếng sau, Vy Lâm đúng giờ chạy tới đài phun nước trước cửa bệnh viện. Tùy ý tìm một chiếc ghế dài ngồi xuống, yên tâm đợi anh đi ra từ phòng phẫu thuật.
Thời gian chầm chậm trôi qua…
Vy Lâm ngồi trên chiếc ghế dài, nắng chiều chiếu xuống người cô, suýt nữa thì ngủ gật.
Cô nhìn qua đồng hồ đeo tay, đã sáu giờ chiều rồi, muộn hơn một tiếng so với thời gian đã hẹn.
Ca phẫu thuật vẫn chưa kết thúc sao?
Trong phòng phẫu thuật…
“Tiểu Lâm, điện thoại của tôi có kêu lần nào không?” Mộ Biệt Thanh hỏi y tá Lâm.
“Không có.”
Tiểu Lâm là y tá tuần tra đặc thù, bình thường đều đi qua đi lại trong phòng bệnh. Đến bàn phẫu thuật, còn phải phụ trách làm một số việc lặt vặt cho các bác sĩ mổ chính.
“Giúp tôi gọi một cuộc điện thoại cho lão tứ.”
“A, được ạ.”
Tiểu Lâm nói xong, cầm lấy điện thoại cố định trong phòng phẫu thuật, gọi một cuộc điện thoại.
Mộ Biệt Thanh vẫn như cũ đứng trước bàn phẫu thuật, nghiêm túc phẫu thuật cho bệnh nhân.
“Khối u này mặc dù là lành tính, nhưng lại khó giải quyết hơn những gì chúng ta tưởng tượng! May mà lão nhị kiên trì mổ cho cô ấy, nếu không cô ấy bị mù chỉ là chuyện sớm hay muộn!” Lão tam, thiên lâm, một bên nhìn vào tình huống phẫu thuật trước kính hiển vi, một bên cảm thán. Anh ta bày tỏ sự ngưỡng mộ đối với sự nhìn xa trông rộng của lão hai Mộ Biệt Thanh.
“Điện thoại kết nối chưa?” Mộ Biệt Thanh hỏi tiểu Lâm.
“Vâng, kết nối rồi.” Tiểu Lâm đáp lại một câu, nói với lão tứ trong điện thoại: “Bác sĩ Vân, anh đợi chút, bác sĩ Mộ tìm anh.”
Tiểu Lâm bật loa ngoài cho điện thoại.
“Lão tứ, giúp tôi đi đến đài phun nước trước của bệnh viện một chuyến.”
“Làm gì?” Lão tứ, Vân Phong, ở trong điện thoại, nghi ngờ hỏi anh.
“Cậu đi ra xem thử xem có người con gái nào tên Tô Vy Lâm đang đợi tôi hay không. Nếu có, cậu đưa địa chỉ và chìa khóa căn hộ của tôi cho cô ấy, bảo cô ấy qua bên đó đợi.”
“Oa, lão tam, hóa ra cậu lại gấp gáp đi hẹn hò cơ đấy! Chả trách đột nhiên lại chuẩn bị nhiều ba- con- sói như vậy!” Lão tam, thiên lâm cười đùa cợt nhả, trêu chọc Mộ Biệt Thanh.
Mộ Biệt Thanh làm lơ, bình tĩnh phân phó một tiếng: “Bông ép sọ não.”
Tiểu Lâm vội vàng đưa một miếng bông ép sọ não cho anh.
Mộ Biệt Thanh tiếp tục phẫu thuật.
“Được, lão nhị, cậu yên tâm, chuyện này, anh em nhất định sẽ giúp cậu hoàn thành một cách hoàn hảo nhất.”
“Ừm, cúp điện thoại đi.”
Vy Lâm bất ngờ, người đến tìm cô không phải là Mộ Biệt Thanh.
“Cô là Tô Vy Lâm?”
“Đúng.” Vy Lâm gật đầu: “Anh là?”
“Tôi là đồng nghiệp của bác sĩ Mộ, Là cậu ấy bảo tôi đến tìm cô. Ca phẫu thuật bên đó của cậu ấy có thể không xong được ngay, cho nên cậu ấy bảo cô trực tiếp đến nhà cậu ấy đợi.” Nói xong, Vân Phong rút chìa khóa căn hộ Mộ Biệt Thanh từ trong túi quần ra, còn có một mảnh giấy nhỏ viết địa chỉ chung cư: “Đây là chìa khóa và địa chỉ.”
“Được, cảm ơn.”
Vy Lâm vội vàng qua đó.
Cô chỉ cho rằng cái gọi là “nhà cậu ấy” trong miệng của Vân Phong, chính là chỉ căn nhà cô muốn đến xem. Cho nên cũng không nghĩ nhiều, dựa vào địa chỉ mà Mộ Bắc Thần đưa cho, cô tìm đường qua đó.
…………………
Vy Lâm đứng trong đại sảnh phía dưới chung cư, giống hệt như một con ruồi không đầu, đang tìm kiếm lối lên nhà anh.
Phòng VIP2003.
Thế nhưng, thang máy rõ ràng chỉ viết số phòng từ 2001 đến 2002.
“Chào cô, cô muốn tìm ai?”
Nhân viên quản lý bảo vệ của tiểu khu đi qua hỏi Vy Lâm.
“Tôi tìm phòng VIP số 2003, xin hỏi tôi nên đi bên nào?”
“Ồ, cô đến tìm bác sĩ Mộ đúng không?” Xem ra danh tiếng của Mộ Biệt Thanh ở trong tiểu khu này cũng không tồi đâu.
“Ừm, đúng vậy.” Vy Lâm vội vã gật đầu.
“Bác sĩ Mộ thông thường không ở đây.”
“Tôi biết, là anh ấy bảo tôi đến nhà anh ấy đợi, tôi có chìa khóa nhà anh ấy.”
“Ồ, vậy thì được, bên này chính là thang máy nối thẳng đến phòng VIP, sau khi cô quét thẻ, thang máy sẽ tự động mở ra, đưa cô lên tàng hai.”
“Như vậy ư.”
Thật hiện đại! Vy Lâm nhịn không được cảm thán một tiếng, vội vàng quẹt chiếc thẻ trong tay vào màn hình cảm ứng phía trước, quả nhiên thang máy trong nháy mắt mở ra.
“Chú à, cảm ơn chú.” Vy Lâm lập tức cảm ơn chú bảo vệ.
“Đừng khách sáo, lên trên đi.”
Thang máy đưa Vy Lâm lên thẳng tầng hai, trong nháy mắt thang máy mở ra, cô vô cùng kinh ngạc.
Không phải là nói nhà anh còn chưa trang trí hay sao? Nhưng hiện tại, nơi này mà gọi là chưa trang trí ư? Căn bản chính là bìa cứng cao cấp nhất!
Còn nữa, thiết kế của thang máy vào thẳng nhà, Vy Lâm đã làm thiết kế lâu như vậy rồi, đây vẫn là lần đầu tiên cô nhìn thấy.
Tô Vy Lâm gọi điện thoại tới, điều này làm anh vô cùng bất ngờ.
“Ngài Mộ.”
“Ừm?” Mộ Biệt Thanh ngâm một tiếng, đem toàn bộ số bao cao su trong tay để vào tủ quần áo.
“Liên quan đến chuyện thiết kế căn biệt thự của anh, anh xem khi nào thì anh có thời gian, chúng ta có thể bàn về nó rõ hơn được không? Còn nữa, trước khi thiết kế, tôi có thể phải đi đến nhà mới của anh, xem qua một chút cách bố trí đồ vật ở đó.”
Tô Vy Lâm ngồi trước bàn làm việc, trêu đùa cây Violet trước mặt, bình tĩnh hỏi người đàn ông trong điện thoại.
“Lúc nữa tôi có một ca phẫu thuật, thời gian phẫu thuật khoảng ba tiếng, sau ba tiếng đó, cô đến bên cạnh đài phun nước trước cửa bệnh viện đợi tôi.
“Được, anh làm việc trước đi.”
Vy Lâm vừa dứt lời, phía bên kia đã cúp điện thoại.
Ba tiếng sau, Vy Lâm đúng giờ chạy tới đài phun nước trước cửa bệnh viện. Tùy ý tìm một chiếc ghế dài ngồi xuống, yên tâm đợi anh đi ra từ phòng phẫu thuật.
Thời gian chầm chậm trôi qua…
Vy Lâm ngồi trên chiếc ghế dài, nắng chiều chiếu xuống người cô, suýt nữa thì ngủ gật.
Cô nhìn qua đồng hồ đeo tay, đã sáu giờ chiều rồi, muộn hơn một tiếng so với thời gian đã hẹn.
Ca phẫu thuật vẫn chưa kết thúc sao?
Trong phòng phẫu thuật…
“Tiểu Lâm, điện thoại của tôi có kêu lần nào không?” Mộ Biệt Thanh hỏi y tá Lâm.
“Không có.”
Tiểu Lâm là y tá tuần tra đặc thù, bình thường đều đi qua đi lại trong phòng bệnh. Đến bàn phẫu thuật, còn phải phụ trách làm một số việc lặt vặt cho các bác sĩ mổ chính.
“Giúp tôi gọi một cuộc điện thoại cho lão tứ.”
“A, được ạ.”
Tiểu Lâm nói xong, cầm lấy điện thoại cố định trong phòng phẫu thuật, gọi một cuộc điện thoại.
Mộ Biệt Thanh vẫn như cũ đứng trước bàn phẫu thuật, nghiêm túc phẫu thuật cho bệnh nhân.
“Khối u này mặc dù là lành tính, nhưng lại khó giải quyết hơn những gì chúng ta tưởng tượng! May mà lão nhị kiên trì mổ cho cô ấy, nếu không cô ấy bị mù chỉ là chuyện sớm hay muộn!” Lão tam, thiên lâm, một bên nhìn vào tình huống phẫu thuật trước kính hiển vi, một bên cảm thán. Anh ta bày tỏ sự ngưỡng mộ đối với sự nhìn xa trông rộng của lão hai Mộ Biệt Thanh.
“Điện thoại kết nối chưa?” Mộ Biệt Thanh hỏi tiểu Lâm.
“Vâng, kết nối rồi.” Tiểu Lâm đáp lại một câu, nói với lão tứ trong điện thoại: “Bác sĩ Vân, anh đợi chút, bác sĩ Mộ tìm anh.”
Tiểu Lâm bật loa ngoài cho điện thoại.
“Lão tứ, giúp tôi đi đến đài phun nước trước của bệnh viện một chuyến.”
“Làm gì?” Lão tứ, Vân Phong, ở trong điện thoại, nghi ngờ hỏi anh.
“Cậu đi ra xem thử xem có người con gái nào tên Tô Vy Lâm đang đợi tôi hay không. Nếu có, cậu đưa địa chỉ và chìa khóa căn hộ của tôi cho cô ấy, bảo cô ấy qua bên đó đợi.”
“Oa, lão tam, hóa ra cậu lại gấp gáp đi hẹn hò cơ đấy! Chả trách đột nhiên lại chuẩn bị nhiều ba- con- sói như vậy!” Lão tam, thiên lâm cười đùa cợt nhả, trêu chọc Mộ Biệt Thanh.
Mộ Biệt Thanh làm lơ, bình tĩnh phân phó một tiếng: “Bông ép sọ não.”
Tiểu Lâm vội vàng đưa một miếng bông ép sọ não cho anh.
Mộ Biệt Thanh tiếp tục phẫu thuật.
“Được, lão nhị, cậu yên tâm, chuyện này, anh em nhất định sẽ giúp cậu hoàn thành một cách hoàn hảo nhất.”
“Ừm, cúp điện thoại đi.”
Vy Lâm bất ngờ, người đến tìm cô không phải là Mộ Biệt Thanh.
“Cô là Tô Vy Lâm?”
“Đúng.” Vy Lâm gật đầu: “Anh là?”
“Tôi là đồng nghiệp của bác sĩ Mộ, Là cậu ấy bảo tôi đến tìm cô. Ca phẫu thuật bên đó của cậu ấy có thể không xong được ngay, cho nên cậu ấy bảo cô trực tiếp đến nhà cậu ấy đợi.” Nói xong, Vân Phong rút chìa khóa căn hộ Mộ Biệt Thanh từ trong túi quần ra, còn có một mảnh giấy nhỏ viết địa chỉ chung cư: “Đây là chìa khóa và địa chỉ.”
“Được, cảm ơn.”
Vy Lâm vội vàng qua đó.
Cô chỉ cho rằng cái gọi là “nhà cậu ấy” trong miệng của Vân Phong, chính là chỉ căn nhà cô muốn đến xem. Cho nên cũng không nghĩ nhiều, dựa vào địa chỉ mà Mộ Bắc Thần đưa cho, cô tìm đường qua đó.
…………………
Vy Lâm đứng trong đại sảnh phía dưới chung cư, giống hệt như một con ruồi không đầu, đang tìm kiếm lối lên nhà anh.
Phòng VIP2003.
Thế nhưng, thang máy rõ ràng chỉ viết số phòng từ 2001 đến 2002.
“Chào cô, cô muốn tìm ai?”
Nhân viên quản lý bảo vệ của tiểu khu đi qua hỏi Vy Lâm.
“Tôi tìm phòng VIP số 2003, xin hỏi tôi nên đi bên nào?”
“Ồ, cô đến tìm bác sĩ Mộ đúng không?” Xem ra danh tiếng của Mộ Biệt Thanh ở trong tiểu khu này cũng không tồi đâu.
“Ừm, đúng vậy.” Vy Lâm vội vã gật đầu.
“Bác sĩ Mộ thông thường không ở đây.”
“Tôi biết, là anh ấy bảo tôi đến nhà anh ấy đợi, tôi có chìa khóa nhà anh ấy.”
“Ồ, vậy thì được, bên này chính là thang máy nối thẳng đến phòng VIP, sau khi cô quét thẻ, thang máy sẽ tự động mở ra, đưa cô lên tàng hai.”
“Như vậy ư.”
Thật hiện đại! Vy Lâm nhịn không được cảm thán một tiếng, vội vàng quẹt chiếc thẻ trong tay vào màn hình cảm ứng phía trước, quả nhiên thang máy trong nháy mắt mở ra.
“Chú à, cảm ơn chú.” Vy Lâm lập tức cảm ơn chú bảo vệ.
“Đừng khách sáo, lên trên đi.”
Thang máy đưa Vy Lâm lên thẳng tầng hai, trong nháy mắt thang máy mở ra, cô vô cùng kinh ngạc.
Không phải là nói nhà anh còn chưa trang trí hay sao? Nhưng hiện tại, nơi này mà gọi là chưa trang trí ư? Căn bản chính là bìa cứng cao cấp nhất!
Còn nữa, thiết kế của thang máy vào thẳng nhà, Vy Lâm đã làm thiết kế lâu như vậy rồi, đây vẫn là lần đầu tiên cô nhìn thấy.