CHƯƠNG 11: CHÚ CẢNH
CHƯƠNG 11: CHÚ CẢNH
Thấy sắc mặt Mộ Biệt Thanh kỳ lạ, thằng nhóc cũng cảm thấy ngại ngùng. Bàn tay nhỏ nhắn gãi gãi đầu, khuôn mặt bầu bĩnh đỏ hây hây: "Mẹ nói lấy những thứ này ra rất xấu hổ nhưng mẹ dựa vào bán những thứ ấy kiếm tiền chữa bệnh cho Nhiên Nhiên. Vì thế Nhiên Nhiên không ngại xấu hổ. Chú Cảnh, chú có dùng những thứ này không? Nếu như chú cần dùng thì có thể tìm Nhiên Nhiên mua không?"
Thằng nhóc mở to đôi mắt ngây thơ nhìn thẳng vào anh.
Mộ Biệt Thanh quả thật không biết nên khóc hay nên cười nữa. Trên thế giới này sao lại có một nhóc kỳ lạ như vậy!
Anh lấy một cái bao từ trong tay thằng nhỏ, giơ lên và đứng đắn mà hỏi nó: "Cháu có biết đồ vật này dùng để làm gì không?"
Anh rất tò mò, đến cùng thì phải có người mẹ như thế nào mới có thể dạy dỗ được một đứa trẻ vừa ngây thơ vừa gian ác như vậy.
Thằng nhóc nghiêm túc lắc đầu: "Cháu hỏi qua mẹ rồi nhưng mẹ không chịu nói."
Mộ Thừa Bắc nhéo mũi của thằng nhóc: "Không chịu nói là đúng rồi."
"Nhưng mẹ cháu nói rồi, đàn ông ai cũng cần dùng."
"..."
"Mẹ nói Nhiên Nhiên bây giờ vẫn còn là trẻ con, tạm thời không dùng được. Song về sau chắc chắn sẽ có một ngày cần dùng đến." Nhóc nhỏ lộ ra nụ cười vừa thỏa mãn vừa mong đợi.
Mộ Biệt Thanh hoàn toàn cạn lời rồi.
Anh coi như hiểu rồi. Mẹ kỳ lạ thế nào thì có con kỳ lạ như thế! Anh thực sự càng ngày càng hứng thú với người mẹ kỳ lạ này rồi.
"Được rồi. Thứ đó con có bao nhiêu, chú mua hết."
"Thật sao?"
Ánh mắt của thằng nhóc lóe sáng, đôi tay nhỏ không ngừng bới trong hai cái túi: "Đây đều là con trộm từ trong túi của mẹ. Có thể không nhiều nhưng nếu như chú muốn thì lần sau con lại giúp chú trộm một ít."
Mẹ già của nhóc mà biết cậu bán thứ xấu hổ này ở bên ngoài thì chắc chắn sẽ xách nhóc lên đánh.
Thằng nhóc đã lật tìm hết hai cái túi rồi, tổng cộng đếm được mười tám cái.
"Chú, ở đây có mười tám cái. 15 nghìn một cái thì tổng cộng bao nhiêu tiền vậy ạ?" Nhóc nhỏ giơ bàn tay nhỏ ngơ ngác hỏi Mộ Biệt Thanh .
Hiển nhiên, kiến thức toán học của nhóc vẫn không thể giúp đỡ nhóc hoàn thành đề toán hóc búa này.
"600 nghìn."
Mộ Biệt Thanh nghĩ cũng không nghĩ đã lấy ba tờ tiền màu đỏ đưa cho Tư Nhiên nhỏ.
Tư Nhiên nhỏ cười rồi. Nhóc vội vàng từ trên ghế nhảy xuống, đứng trước mặt Mộ Biệt Thanh và lễ phép cúi người với anh: "Cảm ơn chú."
"Nhiên Nhiên, Nhiên Nhiên,..."
Đột nhiên có người gọi Tư Nhiên nhỏ.
"Chị gái xinh đẹp!" Tư Nhiên quay đầu, nhe răng cười: "Chị gái xinh đẹp, em ở đây."
Mộ Biệt Thanh lặng lẽ cất mười tám cái bao cao su vào trong túi áo.
Ý tá Tiểu Mỹ chạy vội tới chỗ Tư Nhiên: "Không phải nói em ngoan ngoãn đứng bên đài phun nước đợi chị gái xinh đẹp sao?"
"Xin lỗi. Vì quả bóng nhỏ không ngoan, nó lăn liên tục nên Nhiên Nhiên chỉ đành đuổi theo... A, đúng rồi, chị gái xinh đẹp, em muốn giới thiệu một chú với chị."
Tư Nhiên nhỏ vừa nói vừa chỉ Mộ Biệt Thanh ngồi trên ghế dài bên cạnh.
"Chú Cảnh, người ngay cả giọng nói cũng có thể khiến các chị y tá mang thai."
"..."
Mộ Biệt Thanh có loại xúc động muốn cầm kim khâu vá lại cái miệng nhỏ của thằng nhóc này.
Mà Tiểu Mỹ lúc nhìn thấy Mộ Biệt Thanh trên ghế dài thì lúc đầu ngơ người, ngay sau đó thì xấu hổ đến mức đỏ bừng mặt.
"Bác sỹ Mộ, chào... chào anh."
"Chào cô."
Mộ Biệt Thanh cười khách sáo, lạnh nhạt chào cô ấy một tiếng. Trên khuôn mặt khôi ngô vô cùng ấy không có quá nhiều cảm xúc.
"Đúng rồi, đứa bé này mắc bệnh gì vậy?"
"Bệnh bạch cầu."
Mộ Biệt Thanh cau mày. Một đứa nhóc nhỏ như vậy lại mắc loại bệnh này, hơn nữa loại bệnh này có xác suất một phần trăm nghìn.
"Không tìm thấy tủy phù hợp sao?"
"Vâng, đã tìm một năm rồi mà vẫn không tìm thấy."
"Ừ..."
Mộ Biệt Thanh như có điều suy nghĩ mà trầm giọng đáp một tiếng.
Anh đứng dậy nói: "Tôi lúc nữa còn có một ca phẫu thuật, lần sau lại trò chuyện sau."
"Vâng, anh cứ bận việc trước đi ạ." Khuôn mặt đỏ bừng của Tiểu Mỹ làm thể nào cũng không hết đỏ được.
"Chú Cảnh, bye bye." Tư Nhiên nhỏ không nỡ nói tạm biệt với Mộ Biệt Thanh .
"Tạm biệt."
Nói xong, Mộ Biệt Thanh sải bước rời đi.
Tiểu Mỹ nhìn theo bóng người thon dài của anh không khỏi cảm thán một câu: "Thật sự quá đẹp trai..."
"Vâng, vâng." Tư Nhiên nhỏ đồng tình gật đầu, lúc mua đồ là đẹp trai nhất!
"Nhưng..." Tiểu Mỹ nhìn Tư Nhiên trong lòng, lại nhìn bóng người đang rời đi: "Lúc trước không cẩn thận nhìn, lần này nhìn bác sỹ Mộ gần như vậy thì đột nhiên thấy khuôn mặt nhỏ của em hình như khá giống anh ấy."
Tư Nhiên nhỏ bật cười khanh khách: "Ai nói chúng em đều là soái ca đâu."
"Hừ, nhóc thích tự luyến!"
...
Trước khi vào phòng phẫu thuật, Mộ Biệt Thanh đang ở phòng thay đồ thay quần áo.
Mới cởi áo blu trắng thì "ào ào" bao cao su giấu trong túi toàn bộ đều rơi ra ngoài.
"Ơ! Lão nhị, lúc đi làm bình thường còn mang thứ đồ chơi này! Làm gì? Sợ mình tùy lúc phát thú tính sao?" Lão tam Thiên Luân vừa nhìn thấy bao cao su trên đất đã không nhịn được muốn trêu anh.
Mộ Biệt Thanh miệng cười mắt không cười nói: "Tôi hiện tại muốn phát thú tính rồi, hay là cậu đến thử với tôi?"
Thiên Luân co chặt cúc hoa, cười xòa nói: "Đừng. Tôi không có hứng thú với đàn ông!" Anh ta vừa nói vừa chỉ bụng dưới của mình một cách sinh động.
Mộ Biệt Thanh khom người nhặt bao cao su ở trên đất lên nói: "Nếu tôi nói thứ này là do một đứa nhóc chưa đến ba tuổi bán cho tôi, chắc là cũng không có người tin."
"Ha ha ha, cậu lừa quỷ sao!" Thiên Luân cười ngặt nghẽo.
Đột nhiên, điện thoại trong ngăn tủ của Mộ Biệt Thanh kêu lên. Anh cũng lười phản ứng với Thiên Luân nữa, cầm điện thoại nghe máy.
Thấy sắc mặt Mộ Biệt Thanh kỳ lạ, thằng nhóc cũng cảm thấy ngại ngùng. Bàn tay nhỏ nhắn gãi gãi đầu, khuôn mặt bầu bĩnh đỏ hây hây: "Mẹ nói lấy những thứ này ra rất xấu hổ nhưng mẹ dựa vào bán những thứ ấy kiếm tiền chữa bệnh cho Nhiên Nhiên. Vì thế Nhiên Nhiên không ngại xấu hổ. Chú Cảnh, chú có dùng những thứ này không? Nếu như chú cần dùng thì có thể tìm Nhiên Nhiên mua không?"
Thằng nhóc mở to đôi mắt ngây thơ nhìn thẳng vào anh.
Mộ Biệt Thanh quả thật không biết nên khóc hay nên cười nữa. Trên thế giới này sao lại có một nhóc kỳ lạ như vậy!
Anh lấy một cái bao từ trong tay thằng nhỏ, giơ lên và đứng đắn mà hỏi nó: "Cháu có biết đồ vật này dùng để làm gì không?"
Anh rất tò mò, đến cùng thì phải có người mẹ như thế nào mới có thể dạy dỗ được một đứa trẻ vừa ngây thơ vừa gian ác như vậy.
Thằng nhóc nghiêm túc lắc đầu: "Cháu hỏi qua mẹ rồi nhưng mẹ không chịu nói."
Mộ Thừa Bắc nhéo mũi của thằng nhóc: "Không chịu nói là đúng rồi."
"Nhưng mẹ cháu nói rồi, đàn ông ai cũng cần dùng."
"..."
"Mẹ nói Nhiên Nhiên bây giờ vẫn còn là trẻ con, tạm thời không dùng được. Song về sau chắc chắn sẽ có một ngày cần dùng đến." Nhóc nhỏ lộ ra nụ cười vừa thỏa mãn vừa mong đợi.
Mộ Biệt Thanh hoàn toàn cạn lời rồi.
Anh coi như hiểu rồi. Mẹ kỳ lạ thế nào thì có con kỳ lạ như thế! Anh thực sự càng ngày càng hứng thú với người mẹ kỳ lạ này rồi.
"Được rồi. Thứ đó con có bao nhiêu, chú mua hết."
"Thật sao?"
Ánh mắt của thằng nhóc lóe sáng, đôi tay nhỏ không ngừng bới trong hai cái túi: "Đây đều là con trộm từ trong túi của mẹ. Có thể không nhiều nhưng nếu như chú muốn thì lần sau con lại giúp chú trộm một ít."
Mẹ già của nhóc mà biết cậu bán thứ xấu hổ này ở bên ngoài thì chắc chắn sẽ xách nhóc lên đánh.
Thằng nhóc đã lật tìm hết hai cái túi rồi, tổng cộng đếm được mười tám cái.
"Chú, ở đây có mười tám cái. 15 nghìn một cái thì tổng cộng bao nhiêu tiền vậy ạ?" Nhóc nhỏ giơ bàn tay nhỏ ngơ ngác hỏi Mộ Biệt Thanh .
Hiển nhiên, kiến thức toán học của nhóc vẫn không thể giúp đỡ nhóc hoàn thành đề toán hóc búa này.
"600 nghìn."
Mộ Biệt Thanh nghĩ cũng không nghĩ đã lấy ba tờ tiền màu đỏ đưa cho Tư Nhiên nhỏ.
Tư Nhiên nhỏ cười rồi. Nhóc vội vàng từ trên ghế nhảy xuống, đứng trước mặt Mộ Biệt Thanh và lễ phép cúi người với anh: "Cảm ơn chú."
"Nhiên Nhiên, Nhiên Nhiên,..."
Đột nhiên có người gọi Tư Nhiên nhỏ.
"Chị gái xinh đẹp!" Tư Nhiên quay đầu, nhe răng cười: "Chị gái xinh đẹp, em ở đây."
Mộ Biệt Thanh lặng lẽ cất mười tám cái bao cao su vào trong túi áo.
Ý tá Tiểu Mỹ chạy vội tới chỗ Tư Nhiên: "Không phải nói em ngoan ngoãn đứng bên đài phun nước đợi chị gái xinh đẹp sao?"
"Xin lỗi. Vì quả bóng nhỏ không ngoan, nó lăn liên tục nên Nhiên Nhiên chỉ đành đuổi theo... A, đúng rồi, chị gái xinh đẹp, em muốn giới thiệu một chú với chị."
Tư Nhiên nhỏ vừa nói vừa chỉ Mộ Biệt Thanh ngồi trên ghế dài bên cạnh.
"Chú Cảnh, người ngay cả giọng nói cũng có thể khiến các chị y tá mang thai."
"..."
Mộ Biệt Thanh có loại xúc động muốn cầm kim khâu vá lại cái miệng nhỏ của thằng nhóc này.
Mà Tiểu Mỹ lúc nhìn thấy Mộ Biệt Thanh trên ghế dài thì lúc đầu ngơ người, ngay sau đó thì xấu hổ đến mức đỏ bừng mặt.
"Bác sỹ Mộ, chào... chào anh."
"Chào cô."
Mộ Biệt Thanh cười khách sáo, lạnh nhạt chào cô ấy một tiếng. Trên khuôn mặt khôi ngô vô cùng ấy không có quá nhiều cảm xúc.
"Đúng rồi, đứa bé này mắc bệnh gì vậy?"
"Bệnh bạch cầu."
Mộ Biệt Thanh cau mày. Một đứa nhóc nhỏ như vậy lại mắc loại bệnh này, hơn nữa loại bệnh này có xác suất một phần trăm nghìn.
"Không tìm thấy tủy phù hợp sao?"
"Vâng, đã tìm một năm rồi mà vẫn không tìm thấy."
"Ừ..."
Mộ Biệt Thanh như có điều suy nghĩ mà trầm giọng đáp một tiếng.
Anh đứng dậy nói: "Tôi lúc nữa còn có một ca phẫu thuật, lần sau lại trò chuyện sau."
"Vâng, anh cứ bận việc trước đi ạ." Khuôn mặt đỏ bừng của Tiểu Mỹ làm thể nào cũng không hết đỏ được.
"Chú Cảnh, bye bye." Tư Nhiên nhỏ không nỡ nói tạm biệt với Mộ Biệt Thanh .
"Tạm biệt."
Nói xong, Mộ Biệt Thanh sải bước rời đi.
Tiểu Mỹ nhìn theo bóng người thon dài của anh không khỏi cảm thán một câu: "Thật sự quá đẹp trai..."
"Vâng, vâng." Tư Nhiên nhỏ đồng tình gật đầu, lúc mua đồ là đẹp trai nhất!
"Nhưng..." Tiểu Mỹ nhìn Tư Nhiên trong lòng, lại nhìn bóng người đang rời đi: "Lúc trước không cẩn thận nhìn, lần này nhìn bác sỹ Mộ gần như vậy thì đột nhiên thấy khuôn mặt nhỏ của em hình như khá giống anh ấy."
Tư Nhiên nhỏ bật cười khanh khách: "Ai nói chúng em đều là soái ca đâu."
"Hừ, nhóc thích tự luyến!"
...
Trước khi vào phòng phẫu thuật, Mộ Biệt Thanh đang ở phòng thay đồ thay quần áo.
Mới cởi áo blu trắng thì "ào ào" bao cao su giấu trong túi toàn bộ đều rơi ra ngoài.
"Ơ! Lão nhị, lúc đi làm bình thường còn mang thứ đồ chơi này! Làm gì? Sợ mình tùy lúc phát thú tính sao?" Lão tam Thiên Luân vừa nhìn thấy bao cao su trên đất đã không nhịn được muốn trêu anh.
Mộ Biệt Thanh miệng cười mắt không cười nói: "Tôi hiện tại muốn phát thú tính rồi, hay là cậu đến thử với tôi?"
Thiên Luân co chặt cúc hoa, cười xòa nói: "Đừng. Tôi không có hứng thú với đàn ông!" Anh ta vừa nói vừa chỉ bụng dưới của mình một cách sinh động.
Mộ Biệt Thanh khom người nhặt bao cao su ở trên đất lên nói: "Nếu tôi nói thứ này là do một đứa nhóc chưa đến ba tuổi bán cho tôi, chắc là cũng không có người tin."
"Ha ha ha, cậu lừa quỷ sao!" Thiên Luân cười ngặt nghẽo.
Đột nhiên, điện thoại trong ngăn tủ của Mộ Biệt Thanh kêu lên. Anh cũng lười phản ứng với Thiên Luân nữa, cầm điện thoại nghe máy.