CHƯƠNG 10: CẬU NHÓC PHÁ PHÁCH
CHƯƠNG 10: CẬU NHÓC PHÁ PHÁCH
Ánh nắng buổi chiều thật đẹp.
Mộ Biệt Thanh ngồi trên ghế dài trong khu nội trú bệnh viện, ngồi vắt chân, híp mắt, nương theo ánh mặt trời ấm áp sau mùa thu chợp mắt.
Chợt chân bị thứ gì đó va vào, anh mơ màng mở mắt ra.
“Cháu xin lỗi chú.”
Một giọng nói mềm mại vang lên bên chân anh.
Mộ Biệt Thanh cúi đầu nhìn, thấy một cậu bé đang ôm quả bóng nhỏ, chớp đôi mắt to vô tội, áy náy nhìn anh.
Dung mạo cậu bé cực kỳ yêu nghiệt, cho dù đầu nhỏ trọc lốc cũng không hề ảnh hưởng tới vẻ đáng yêu và tuấn mỹ của cậu.
Đôi mắt phượng hẹp dài hơi nheo lại, đáy mắt lộ ra gợn sóng lăn tăn đủ khiến các bé gái động lòng.
Dưới đôi mắt là cái mũi nhỏ cao thẳng ngây thơ, phía dưới nữa là một đôi môi xinh đẹp gần như không tìm ra chút tì vết.
“Xin lỗi chú, là bóng của Nhiên Nhiên đập vài chân chú.”
Cậu bé lại lịch sự xin lỗi, chủ động nhận sai.
Mộ Biệt Thanh nhíu mày cười một tiếng, không nhịn được đưa tay sờ mái đầu trọc lốc của cậu: “Không sao.”
“Chú, chú cũng là bác sĩ sao?”
Cậu nhóc ngẩng đầu nhỏ lên, nhìn anh mặc áo dài blouse trắng sạch sẽ, hiếu kỳ hỏi.
“Đúng thế.”
Mộ Biệt Thanh gật đầu.
“Chú, chú thật đẹp trai!” Cậu nhóc không nhịn được khen anh: “Còn đẹp trai hơn cả Nhiên Nhiên nữa! Nếu như các chị gái xinh đẹp nhìn thấy chú nhất định sẽ thay lòng đổi dạ.”
Cậu bé vừa nói vừa ôm quả bóng, cố gắng muốn trèo lên chiếc ghế dài Mộ Biệt Thanh đang ngồi.
Nhưng vì quá thấp, chiếc ghế lại cao, cậu bé tốn rất nhiều sức cũng không trèo lên được.
Nhìn dáng vẻ nhỏ bẻ buồn cười của cậu, Mộ Biệt Thanh không nhịn được cười, đưa tay bế cậu bé lên ghế, ngồi song song với anh.
“Cảm ơn chú.”
Cậu nhóc vui vẻ cười khanh khách, đôi chân nhỏ bé ngắn ngủn không ngừng đung đưa.
“Cậu nhóc phá phách, cháu tên gì?” Mộ Biệt Thanh sờ mái đầu nhỏ trơn bóng của cậu bé.
“Cháu là Nhiên Nhiên, Tư Nhiên, hướng về phía mặt trời! Chú thì sao? Chú tên là gì?” Cậu bé chớp mắt, cất giọng non nót hỏi anh.
“Chú họ Cảnh, tên Mộ Biệt Thanh .” Anh nghiêm túc trả lời.
“Bác sĩ Mộ?” Cậu nhóc mở to mắt kinh ngạc nhìn chú bác sĩ cao lớn đẹp trai, đôi mắt tròn xoe nhìn anh một lượt từ trên xuống dưới đánh giá: “Chú Cảnh, chú không phải là bác sĩ khoa não đó chứ?”
“Thật không khéo, chú đúng là bác sĩ khoa não.”
Mộ Biệt Thanh đặt tay ra sau lưng, tò mò nhìn cậu bé trước mắt.
“Là giáo sư mới đến?”
“Đúng.” Anh gật đầu.
“Có nhà có xe, ở khu người giàu còn có một căn biệt thự riêng biệt?”
“…” Cũng đúng.
“Có bối cảnh chính trị hùng hậu?”
“Này, nhóc quỷ, cháu xuất thân từ thám tử đấy à?”
“Đến giọng nói cũng có thể khiến các chị y tá mang thai?”
“…”
Mộ Biệt Thanh suýt chút nữa phì cười, anh đúng là dở khóc dở cười: “Lời này không thể nói lung tung nha.”
Nếu như đến giọng nói của anh cũng có thể khiến y tá mang thai, vậy còn đến mức nào chứ!
“Chú, vậy đến giờ chú vẫn còn độc thân chứ?” Cậu nhóc nhớ các chị y tá nó như vậy.
Mộ Biệt Thanh lắc đầu: “Chú có bạn gái rồi.”
“A… vậy à.” Khuôn mặt cậu nhóc thể hiện vẻ tiếc nuối.
Mộ Biệt Thanh buồn cười: “Chú có bạn gái mà sao nhóc lại bày ra cái dáng vẻ tiếc nuối này thế, làm gì, cháu vẫn luôn yêu thầm chú sao?”
Anh không nhịn được trêu chọc Tư Nhiên.
“Không phải.” Tư Nhiên cúi đầu, sờ quả bóng nhỏ trong lòng mình: “Cháu muốn nói, nếu như chú Cảnh chưa có bạn gái thì cháu sẽ giới thiệu mẹ cháu cho chú.”
Mộ Biệt Thanh sửng sốt: “Tư Nhiên không có ba sao?”
“Tư Nhiên có ba, nhưng ba mẹ đã ly hôn rồi.”
“Là vậy à…”
“Chú Cảnh, mặc dù mẹ có Tư Nhiên là con chồng trước làm vướng víu nhưng mẹ vẫn rất xuất sắc. Mẹ xinh đẹp, tấm lòng lại thiện lương, mẹ yêu thương Nhiên Nhiên, hơn nữa còn rất kiên cường! Mẹ tốt như vậy nhưng mỗi lần bà ngoại giúp mẹ xem mắt, mẹ đều không đồng ý, thực ra cháu biết, mẹ sợ bệnh của cháu sẽ liên luỵ người ta. Chú Cảnh, chú nói xem có phải chỉ cần tìm cho mẹ một người bạn trai ưu tú như mẹ thì mẹ sẽ không cực khổ như vậy nữa đúng không?”
Nghe cậu bé không ngừng ríu rít, tim Mộ Biệt Thanh không nhịn được khẽ xiết chặt vì sự hiểu chuyện của cậu nhóc.
“Chú Cảnh, chú nói xem, bệnh của Nhiên Nhiên thật sự có thể khỏi được sao?” Đột nhiên cậu bé hỏi anh, giọng nói có chút cô đơn.
“Đương nhiên có thể khỏi rồi.”
Anh trả lời rất chắc chắn.
Thực ra, đến cùng thì cậu bé mắc bệnh gì, Mộ Biệt Thanh cũng không biết nhưng anh biết cậu bé bị bệnh không nhẹ, nếu không cũng sẽ không phải trị bệnh bằng hoá chất.
Cậu bé thở dài một hơi: “Nếu như ngày nào đó cháu cũng giống tiểu Mộng Mộng, ngủ một giấc rồi không tỉnh lại nữa, như vậy chắc chắn mẹ sẽ khóc. Cháu không muốn nhìn thấy mẹ phải rơi lệ, cho nên thật sự hy vọng bệnh của Nhiên Nhiên có thể sớm khỏi.”
Tiểu Mộng Mộng là bạn nhỏ cùng phòng bệnh với cậu nhóc lúc trước, cô bé đã qua đời một tháng trước.
Cổ họng Mộ Biệt Thanh hơi khô, đối diện với bạn nhỏ bị bệnh trước mặt, nhất thời anh không nói được lời nào để an ủi.
Bởi vì, anh không biết phải nói gì mới tốt.
“A, đúng rồi…” Đột nhiên cậu bé như nhớ ra cái gì, bàn tay nhỏ đưa vào túi đồng phục bệnh nhân, lục lọi một hồi trong đó, rồi…
“Chú Cảnh, chú xem chú có cần dùng đến thứ này không?”
“…”
Mộ Biệt Thanh cảm thấy như có một đàn quạ đen bay ngay trên đầu.
Đúng thế! Thứ mà nhóc quỷ này lục từ trong túi ra không phải thứ gì khác, mà là… bao-cao-su! Hơn nữa còn là hàng nội địa bán lẻ, còn về nhãn hiệu gì thì căn bản anh chưa từng nghe tới.
Ánh nắng buổi chiều thật đẹp.
Mộ Biệt Thanh ngồi trên ghế dài trong khu nội trú bệnh viện, ngồi vắt chân, híp mắt, nương theo ánh mặt trời ấm áp sau mùa thu chợp mắt.
Chợt chân bị thứ gì đó va vào, anh mơ màng mở mắt ra.
“Cháu xin lỗi chú.”
Một giọng nói mềm mại vang lên bên chân anh.
Mộ Biệt Thanh cúi đầu nhìn, thấy một cậu bé đang ôm quả bóng nhỏ, chớp đôi mắt to vô tội, áy náy nhìn anh.
Dung mạo cậu bé cực kỳ yêu nghiệt, cho dù đầu nhỏ trọc lốc cũng không hề ảnh hưởng tới vẻ đáng yêu và tuấn mỹ của cậu.
Đôi mắt phượng hẹp dài hơi nheo lại, đáy mắt lộ ra gợn sóng lăn tăn đủ khiến các bé gái động lòng.
Dưới đôi mắt là cái mũi nhỏ cao thẳng ngây thơ, phía dưới nữa là một đôi môi xinh đẹp gần như không tìm ra chút tì vết.
“Xin lỗi chú, là bóng của Nhiên Nhiên đập vài chân chú.”
Cậu bé lại lịch sự xin lỗi, chủ động nhận sai.
Mộ Biệt Thanh nhíu mày cười một tiếng, không nhịn được đưa tay sờ mái đầu trọc lốc của cậu: “Không sao.”
“Chú, chú cũng là bác sĩ sao?”
Cậu nhóc ngẩng đầu nhỏ lên, nhìn anh mặc áo dài blouse trắng sạch sẽ, hiếu kỳ hỏi.
“Đúng thế.”
Mộ Biệt Thanh gật đầu.
“Chú, chú thật đẹp trai!” Cậu nhóc không nhịn được khen anh: “Còn đẹp trai hơn cả Nhiên Nhiên nữa! Nếu như các chị gái xinh đẹp nhìn thấy chú nhất định sẽ thay lòng đổi dạ.”
Cậu bé vừa nói vừa ôm quả bóng, cố gắng muốn trèo lên chiếc ghế dài Mộ Biệt Thanh đang ngồi.
Nhưng vì quá thấp, chiếc ghế lại cao, cậu bé tốn rất nhiều sức cũng không trèo lên được.
Nhìn dáng vẻ nhỏ bẻ buồn cười của cậu, Mộ Biệt Thanh không nhịn được cười, đưa tay bế cậu bé lên ghế, ngồi song song với anh.
“Cảm ơn chú.”
Cậu nhóc vui vẻ cười khanh khách, đôi chân nhỏ bé ngắn ngủn không ngừng đung đưa.
“Cậu nhóc phá phách, cháu tên gì?” Mộ Biệt Thanh sờ mái đầu nhỏ trơn bóng của cậu bé.
“Cháu là Nhiên Nhiên, Tư Nhiên, hướng về phía mặt trời! Chú thì sao? Chú tên là gì?” Cậu bé chớp mắt, cất giọng non nót hỏi anh.
“Chú họ Cảnh, tên Mộ Biệt Thanh .” Anh nghiêm túc trả lời.
“Bác sĩ Mộ?” Cậu nhóc mở to mắt kinh ngạc nhìn chú bác sĩ cao lớn đẹp trai, đôi mắt tròn xoe nhìn anh một lượt từ trên xuống dưới đánh giá: “Chú Cảnh, chú không phải là bác sĩ khoa não đó chứ?”
“Thật không khéo, chú đúng là bác sĩ khoa não.”
Mộ Biệt Thanh đặt tay ra sau lưng, tò mò nhìn cậu bé trước mắt.
“Là giáo sư mới đến?”
“Đúng.” Anh gật đầu.
“Có nhà có xe, ở khu người giàu còn có một căn biệt thự riêng biệt?”
“…” Cũng đúng.
“Có bối cảnh chính trị hùng hậu?”
“Này, nhóc quỷ, cháu xuất thân từ thám tử đấy à?”
“Đến giọng nói cũng có thể khiến các chị y tá mang thai?”
“…”
Mộ Biệt Thanh suýt chút nữa phì cười, anh đúng là dở khóc dở cười: “Lời này không thể nói lung tung nha.”
Nếu như đến giọng nói của anh cũng có thể khiến y tá mang thai, vậy còn đến mức nào chứ!
“Chú, vậy đến giờ chú vẫn còn độc thân chứ?” Cậu nhóc nhớ các chị y tá nó như vậy.
Mộ Biệt Thanh lắc đầu: “Chú có bạn gái rồi.”
“A… vậy à.” Khuôn mặt cậu nhóc thể hiện vẻ tiếc nuối.
Mộ Biệt Thanh buồn cười: “Chú có bạn gái mà sao nhóc lại bày ra cái dáng vẻ tiếc nuối này thế, làm gì, cháu vẫn luôn yêu thầm chú sao?”
Anh không nhịn được trêu chọc Tư Nhiên.
“Không phải.” Tư Nhiên cúi đầu, sờ quả bóng nhỏ trong lòng mình: “Cháu muốn nói, nếu như chú Cảnh chưa có bạn gái thì cháu sẽ giới thiệu mẹ cháu cho chú.”
Mộ Biệt Thanh sửng sốt: “Tư Nhiên không có ba sao?”
“Tư Nhiên có ba, nhưng ba mẹ đã ly hôn rồi.”
“Là vậy à…”
“Chú Cảnh, mặc dù mẹ có Tư Nhiên là con chồng trước làm vướng víu nhưng mẹ vẫn rất xuất sắc. Mẹ xinh đẹp, tấm lòng lại thiện lương, mẹ yêu thương Nhiên Nhiên, hơn nữa còn rất kiên cường! Mẹ tốt như vậy nhưng mỗi lần bà ngoại giúp mẹ xem mắt, mẹ đều không đồng ý, thực ra cháu biết, mẹ sợ bệnh của cháu sẽ liên luỵ người ta. Chú Cảnh, chú nói xem có phải chỉ cần tìm cho mẹ một người bạn trai ưu tú như mẹ thì mẹ sẽ không cực khổ như vậy nữa đúng không?”
Nghe cậu bé không ngừng ríu rít, tim Mộ Biệt Thanh không nhịn được khẽ xiết chặt vì sự hiểu chuyện của cậu nhóc.
“Chú Cảnh, chú nói xem, bệnh của Nhiên Nhiên thật sự có thể khỏi được sao?” Đột nhiên cậu bé hỏi anh, giọng nói có chút cô đơn.
“Đương nhiên có thể khỏi rồi.”
Anh trả lời rất chắc chắn.
Thực ra, đến cùng thì cậu bé mắc bệnh gì, Mộ Biệt Thanh cũng không biết nhưng anh biết cậu bé bị bệnh không nhẹ, nếu không cũng sẽ không phải trị bệnh bằng hoá chất.
Cậu bé thở dài một hơi: “Nếu như ngày nào đó cháu cũng giống tiểu Mộng Mộng, ngủ một giấc rồi không tỉnh lại nữa, như vậy chắc chắn mẹ sẽ khóc. Cháu không muốn nhìn thấy mẹ phải rơi lệ, cho nên thật sự hy vọng bệnh của Nhiên Nhiên có thể sớm khỏi.”
Tiểu Mộng Mộng là bạn nhỏ cùng phòng bệnh với cậu nhóc lúc trước, cô bé đã qua đời một tháng trước.
Cổ họng Mộ Biệt Thanh hơi khô, đối diện với bạn nhỏ bị bệnh trước mặt, nhất thời anh không nói được lời nào để an ủi.
Bởi vì, anh không biết phải nói gì mới tốt.
“A, đúng rồi…” Đột nhiên cậu bé như nhớ ra cái gì, bàn tay nhỏ đưa vào túi đồng phục bệnh nhân, lục lọi một hồi trong đó, rồi…
“Chú Cảnh, chú xem chú có cần dùng đến thứ này không?”
“…”
Mộ Biệt Thanh cảm thấy như có một đàn quạ đen bay ngay trên đầu.
Đúng thế! Thứ mà nhóc quỷ này lục từ trong túi ra không phải thứ gì khác, mà là… bao-cao-su! Hơn nữa còn là hàng nội địa bán lẻ, còn về nhãn hiệu gì thì căn bản anh chưa từng nghe tới.