CHƯƠNG 9: NGOÀI Ý MUỐN
CHƯƠNG 9: NGOÀI Ý MUỐN
Trực giác Vy Lâm thấy tâm trạng anh không tốt lắm, đáy mắt thâm trầm một mảnh ảm đạm, phảng phất như ẩn chứa rất nhiều tâm sự phiền lòng.
“Anh… tâm trạng không tốt sao?”
Vy Lâm gắp một miếng khoai tây viên vào bát mình, vẫn không nhịn được hỏi anh.
Mộ Biệt Thanh quay đầu nhìn cô.
“Thấy sắc mặt anh không tốt lắm.” Vy Lâm lại nói một câu.
“Ăn cơm đi.”
Mộ Biệt Thanh rốt cuộc vẫn không nói gì.
Anh không muốn nói cho cô, một tiếng trước anh đã tận mắt nhìn thấy một sinh mệnh tan biến trong tay mình, mà anh, một bác sĩ chăm sóc người bị thương đối diện với bệnh nhân trên bàn giải phẫu lại không có cách nào xoay chuyển.
Cảm giác cô đơn khi sinh mệnh bị mất đi, anh cho rằng làm một bác sĩ thì đã sớm quen, nhưng lại phát hiện mình vẫn không thể quen được cảm giác này.
Trong lòng có một cảm giác nặng nề không nói thành lời, bức bối đè lên ngực anh khiến anh có chút hô hấp không thông.
Thấy Mộ Biệt Thanh không muốn nói, Vy Lâm cũng không ép hỏi nữa, đây vốn dĩ cũng không phải chuyện cô nên quan tâm.
Cô cúi đầu, giả vờ chuyên chú ăn cơm nhưng cảm xúc lại vì anh mà trở nên hỗn loạn.
Ánh mắt Mộ Biệt Thanh rơi trên gương mặt Vy Lâm đang cúi xuống, đôi mắt hẹp dài sâu thẳm, tâm trạng nặng trĩu dường như vì vài câu nói quan tâm lác đác của cô mà dần tan đi, thoáng chốc có một cảm giác mây mù tan đi lại thấy trăng sáng.
Vy Lâm ăn xong, trên bàn vẫn còn thừa hơn một nửa, Mộ Biệt Thanh đến cuối cùng vẫn không ăn gì, chỉ ngồi đối diện nhìn cô ăn mà thôi.
Vy Lâm lấy giấy lau miệng, lúc này mới định tiếp tục bàn chuyện công việc với anh, đột nhiên điện thoại anh trên bàn vang lên.
Là một bác sĩ cùng khoa trong viện gọi tới.
“Lão nhị, anh mau về một chuyến đi, bệnh nhân của anh xảy ra chút chuyện, có khả năng phải lập tức làm phẫu thuật.” Đầu bên kia điện thoại là lão tam Thiên Luân làm cùng một khoa với anh.
“Bệnh nhân nào?” Mộ Biệt Thanh nhíu chặt lông mày.
“Bệnh nhân giường 18 ở tầng mười.”
“Tôi biết rồi, cậu chuẩn bị làm phẫu thuật trước đi, tôi về ngay đây.”
“Được.”
Mộ Biệt Thanh nhanh chóng cúp điện thoại.
“Bệnh viện có chuyện gấp sao?” Vy Lâm đoán chừng lần nói chuyện này phải huỷ bỏ rồi.
“Ừm, bệnh nhân cần phải làm phẫu thuật ngay lập tức.” Mộ Biệt Thanh cất điện thoại, đứng dậy, cúi đầu, từ cao nhìn xuống nhìn Vy Lâm ở đối diện: “Cô Tô, vấn đề liên quan đến việc thiết kế nhà mới của tôi, lần sau có thời gian tôi sẽ lại tìm cô.”
“Ừm, được.” Vy Lâm gật đầu, hoàn toàn có thể hiểu cho sự bận rộn của anh.
Mộ Biệt Thanh hiểu ý khẽ gật đầu, rời khỏi bàn ăn, đi thẳng tới quầy thu ngân.
Đến khi nhìn thấy bóng lưng thẳng tắp mà rộng rãi của anh dần biến mất ở cửa nhà hàng, Vy Lâm mới không nỡ thu hồi ánh mắt, trong lòng cảm thấy mất mát thất vọng.
Mộ Biệt Thanh đến bệnh viện đã là mười lăm phút sau, anh vào khoa phẫu thuật thay bộ đồ vô khuẩn màu lam giải phẫu xong thì vào khu sạch sẽ rửa tay tiêu độc.
Lúc này lão tam Thiên Luân cũng đã thay xong bộ đồ vô khuẩn đi tới: “Lão nhị, đừng để chuyện giải phẫu chiều này vào lòng nữa, chúng ta làm bác sĩ chứ không phải chúa cứu thế (chúa Giê-su), cứ cố gắng hết sức là được rồi.”
“Yên tâm, chắc chắn sẽ không làm ảnh hưởng tới lần giải phẫu này.”
Mộ Biệt Thanh cầm bàn chải bên cạnh lên, tỉ mỉ chải cánh tay mình.
“Đúng rồi, người nhà bệnh nhân không làm loạn chứ?” Mộ Biệt Thanh hỏi ngược lại.
“Không, có lẽ mọi người đều đã chuẩn bị tâm lý từ trước.”
“Ừm.” Mộ Biệt Thanh trầm ngâm.
Thiên Luân nhìn anh cười: “Nhìn sắc mặt cậu tốt hơn lúc mới ra khỏi phòng giải phẫu nhiều nha, thế nào? Có chuyện gì vui à?”
“Không có.” Mộ Biệt Thanh phủ nhận: “Chỉ là cảm xúc đã hoà hoãn hơn lúc chiều một chút thôi.” Anh nâng mắt lên nhìn bản thân trong gương, đáy lòng có một gợn sóng nhàn nhạt lướt qua.
Tắt nước, tiêu độc xong, anh giơ hai tay lên rồi đi về phía phòng phẫu thuật: “Tôi qua đó trước, cậu cũng mau chóng qua nhé.”
“Ừm, được thôi!”
*****
Bảy giờ tối, một nhà ba người ngồi trước bàn ăn.
Vy Lâm nhanh chóng xới cơm: “Mẹ, lát nữa con còn phải đi làm thêm, mọi người ngủ trước nhé, đừng chờ con, tối nay con không về, làm thêm xong con sẽ tới thẳng bệnh viện thăm Nhiên Nhiên.”
“Vy Lâm , con ăn từ từ thôi.” Mẹ Doãn, Tống Liên vội vàng khuyên cô sau đó thấp giọng thở dài: “Con nói con xem, một cô bé tốt, sao lại giày vò bản thân thành ra thế này.”
“Mẹ, con không sao, con gái mẹ rất cường tráng đó.” Vy Lâm an ủi mẹ.
“Cường tráng? Chị cho rằng mình là đại lực sĩ sao!” Tô Tình Vân cũng không nhịn được phàn nàn chị gái vài câu: “Chị xem chị đi, một năm nay cả người chị đã gầy đến mức chỉ còn lại da bọc xương, hàng ngày cũng không biết đối xử với bản thân tốt một chút.”
“Nghi Nghi , mẹ nghĩ rất lâu rồi, lần này cho dù thế nào con cũng phải đồng ý với mẹ đi xem mắt đàng hoàng một lần. Người đàn ông này là dì Lâm hàng xóm giới thiệu, là một người đàn ông đã một đời vợ, ba mươi tám tuổi, có một đứa con gái, điều kiện gia đình cũng coi như khá giả, nghe dì Lâm nói thái độ làm người của cậu ta cũng không tệ, đáng đi gặp một lần.”
Nghe mẹ tận tình khuyên bảo, trong lòng Vy Lâm mù mịt: “Mẹ, thật sự không phải con không muốn đi xem mắt, mẹ cũng biết tình trạng sức khoẻ hiện nay của Nhiên Nhiên, cho dù mẹ con con có theo ai thì cũng chỉ làm liên luỵ tới người khác mà thôi. Con làm gì không biết xấu hổ như vậy mà đi xem mắt.”
“Chị, năm đó em và mẹ vẫn luôn khuyên chị đừng sinh Nhiên Nhiên, chị nhất quyết không nghe, bây giờ thì hay rồi, mắc bệnh lại còn liên luỵ đến chị…” Tô Tình Vân còn chưa nói xong đã bị Tống Liên quở trách, ngăn lời phía sau của cô ấy: “Con nói linh tinh gì đấy! Lời này nếu để Nhiên Nhiên nghe được sẽ đau lòng thế nào biết không.”
“Chị, chị cũng biết em không phải ý này…” Tô Tình Vân sợ chị gái đau lòng, vội vàng giải thích với cô: “Em không có ý trách Nhiên Nhiên, em chỉ đau lòng cho chị thôi. Thấy chị vất vả như vậy, em thân là em gái trong lòng cũng không dễ chịu gì.”
“Chị biết mà.” Vy Lâm gật đầu: “Chị biết em và mẹ đều đau lòng chị, được rồi được rồi, con đồng ý với hai người, đợi Nhiên Nhiên khỏi bệnh, con sẽ lập tức đi xem mắt, mỗi ngày đi xem mắt ba lần sáng chiều tối, nhất định sẽ trong vòng một năm giải quyết vấn đề cả đời mình, được rồi chứ?”
Nghe Vy Lâm nói vậy, mẹ Doãn và Tô Tình Vân đưa mắt nhìn nhau, cũng không nói gì nữa.
Đợi sau khi Nhiên Nhiên khỏi bệnh… Nhưng bệnh này, đến khi nào mới khỏi được đây? Có phải từ nay về sau cũng không thể khỏi?
Trực giác Vy Lâm thấy tâm trạng anh không tốt lắm, đáy mắt thâm trầm một mảnh ảm đạm, phảng phất như ẩn chứa rất nhiều tâm sự phiền lòng.
“Anh… tâm trạng không tốt sao?”
Vy Lâm gắp một miếng khoai tây viên vào bát mình, vẫn không nhịn được hỏi anh.
Mộ Biệt Thanh quay đầu nhìn cô.
“Thấy sắc mặt anh không tốt lắm.” Vy Lâm lại nói một câu.
“Ăn cơm đi.”
Mộ Biệt Thanh rốt cuộc vẫn không nói gì.
Anh không muốn nói cho cô, một tiếng trước anh đã tận mắt nhìn thấy một sinh mệnh tan biến trong tay mình, mà anh, một bác sĩ chăm sóc người bị thương đối diện với bệnh nhân trên bàn giải phẫu lại không có cách nào xoay chuyển.
Cảm giác cô đơn khi sinh mệnh bị mất đi, anh cho rằng làm một bác sĩ thì đã sớm quen, nhưng lại phát hiện mình vẫn không thể quen được cảm giác này.
Trong lòng có một cảm giác nặng nề không nói thành lời, bức bối đè lên ngực anh khiến anh có chút hô hấp không thông.
Thấy Mộ Biệt Thanh không muốn nói, Vy Lâm cũng không ép hỏi nữa, đây vốn dĩ cũng không phải chuyện cô nên quan tâm.
Cô cúi đầu, giả vờ chuyên chú ăn cơm nhưng cảm xúc lại vì anh mà trở nên hỗn loạn.
Ánh mắt Mộ Biệt Thanh rơi trên gương mặt Vy Lâm đang cúi xuống, đôi mắt hẹp dài sâu thẳm, tâm trạng nặng trĩu dường như vì vài câu nói quan tâm lác đác của cô mà dần tan đi, thoáng chốc có một cảm giác mây mù tan đi lại thấy trăng sáng.
Vy Lâm ăn xong, trên bàn vẫn còn thừa hơn một nửa, Mộ Biệt Thanh đến cuối cùng vẫn không ăn gì, chỉ ngồi đối diện nhìn cô ăn mà thôi.
Vy Lâm lấy giấy lau miệng, lúc này mới định tiếp tục bàn chuyện công việc với anh, đột nhiên điện thoại anh trên bàn vang lên.
Là một bác sĩ cùng khoa trong viện gọi tới.
“Lão nhị, anh mau về một chuyến đi, bệnh nhân của anh xảy ra chút chuyện, có khả năng phải lập tức làm phẫu thuật.” Đầu bên kia điện thoại là lão tam Thiên Luân làm cùng một khoa với anh.
“Bệnh nhân nào?” Mộ Biệt Thanh nhíu chặt lông mày.
“Bệnh nhân giường 18 ở tầng mười.”
“Tôi biết rồi, cậu chuẩn bị làm phẫu thuật trước đi, tôi về ngay đây.”
“Được.”
Mộ Biệt Thanh nhanh chóng cúp điện thoại.
“Bệnh viện có chuyện gấp sao?” Vy Lâm đoán chừng lần nói chuyện này phải huỷ bỏ rồi.
“Ừm, bệnh nhân cần phải làm phẫu thuật ngay lập tức.” Mộ Biệt Thanh cất điện thoại, đứng dậy, cúi đầu, từ cao nhìn xuống nhìn Vy Lâm ở đối diện: “Cô Tô, vấn đề liên quan đến việc thiết kế nhà mới của tôi, lần sau có thời gian tôi sẽ lại tìm cô.”
“Ừm, được.” Vy Lâm gật đầu, hoàn toàn có thể hiểu cho sự bận rộn của anh.
Mộ Biệt Thanh hiểu ý khẽ gật đầu, rời khỏi bàn ăn, đi thẳng tới quầy thu ngân.
Đến khi nhìn thấy bóng lưng thẳng tắp mà rộng rãi của anh dần biến mất ở cửa nhà hàng, Vy Lâm mới không nỡ thu hồi ánh mắt, trong lòng cảm thấy mất mát thất vọng.
Mộ Biệt Thanh đến bệnh viện đã là mười lăm phút sau, anh vào khoa phẫu thuật thay bộ đồ vô khuẩn màu lam giải phẫu xong thì vào khu sạch sẽ rửa tay tiêu độc.
Lúc này lão tam Thiên Luân cũng đã thay xong bộ đồ vô khuẩn đi tới: “Lão nhị, đừng để chuyện giải phẫu chiều này vào lòng nữa, chúng ta làm bác sĩ chứ không phải chúa cứu thế (chúa Giê-su), cứ cố gắng hết sức là được rồi.”
“Yên tâm, chắc chắn sẽ không làm ảnh hưởng tới lần giải phẫu này.”
Mộ Biệt Thanh cầm bàn chải bên cạnh lên, tỉ mỉ chải cánh tay mình.
“Đúng rồi, người nhà bệnh nhân không làm loạn chứ?” Mộ Biệt Thanh hỏi ngược lại.
“Không, có lẽ mọi người đều đã chuẩn bị tâm lý từ trước.”
“Ừm.” Mộ Biệt Thanh trầm ngâm.
Thiên Luân nhìn anh cười: “Nhìn sắc mặt cậu tốt hơn lúc mới ra khỏi phòng giải phẫu nhiều nha, thế nào? Có chuyện gì vui à?”
“Không có.” Mộ Biệt Thanh phủ nhận: “Chỉ là cảm xúc đã hoà hoãn hơn lúc chiều một chút thôi.” Anh nâng mắt lên nhìn bản thân trong gương, đáy lòng có một gợn sóng nhàn nhạt lướt qua.
Tắt nước, tiêu độc xong, anh giơ hai tay lên rồi đi về phía phòng phẫu thuật: “Tôi qua đó trước, cậu cũng mau chóng qua nhé.”
“Ừm, được thôi!”
*****
Bảy giờ tối, một nhà ba người ngồi trước bàn ăn.
Vy Lâm nhanh chóng xới cơm: “Mẹ, lát nữa con còn phải đi làm thêm, mọi người ngủ trước nhé, đừng chờ con, tối nay con không về, làm thêm xong con sẽ tới thẳng bệnh viện thăm Nhiên Nhiên.”
“Vy Lâm , con ăn từ từ thôi.” Mẹ Doãn, Tống Liên vội vàng khuyên cô sau đó thấp giọng thở dài: “Con nói con xem, một cô bé tốt, sao lại giày vò bản thân thành ra thế này.”
“Mẹ, con không sao, con gái mẹ rất cường tráng đó.” Vy Lâm an ủi mẹ.
“Cường tráng? Chị cho rằng mình là đại lực sĩ sao!” Tô Tình Vân cũng không nhịn được phàn nàn chị gái vài câu: “Chị xem chị đi, một năm nay cả người chị đã gầy đến mức chỉ còn lại da bọc xương, hàng ngày cũng không biết đối xử với bản thân tốt một chút.”
“Nghi Nghi , mẹ nghĩ rất lâu rồi, lần này cho dù thế nào con cũng phải đồng ý với mẹ đi xem mắt đàng hoàng một lần. Người đàn ông này là dì Lâm hàng xóm giới thiệu, là một người đàn ông đã một đời vợ, ba mươi tám tuổi, có một đứa con gái, điều kiện gia đình cũng coi như khá giả, nghe dì Lâm nói thái độ làm người của cậu ta cũng không tệ, đáng đi gặp một lần.”
Nghe mẹ tận tình khuyên bảo, trong lòng Vy Lâm mù mịt: “Mẹ, thật sự không phải con không muốn đi xem mắt, mẹ cũng biết tình trạng sức khoẻ hiện nay của Nhiên Nhiên, cho dù mẹ con con có theo ai thì cũng chỉ làm liên luỵ tới người khác mà thôi. Con làm gì không biết xấu hổ như vậy mà đi xem mắt.”
“Chị, năm đó em và mẹ vẫn luôn khuyên chị đừng sinh Nhiên Nhiên, chị nhất quyết không nghe, bây giờ thì hay rồi, mắc bệnh lại còn liên luỵ đến chị…” Tô Tình Vân còn chưa nói xong đã bị Tống Liên quở trách, ngăn lời phía sau của cô ấy: “Con nói linh tinh gì đấy! Lời này nếu để Nhiên Nhiên nghe được sẽ đau lòng thế nào biết không.”
“Chị, chị cũng biết em không phải ý này…” Tô Tình Vân sợ chị gái đau lòng, vội vàng giải thích với cô: “Em không có ý trách Nhiên Nhiên, em chỉ đau lòng cho chị thôi. Thấy chị vất vả như vậy, em thân là em gái trong lòng cũng không dễ chịu gì.”
“Chị biết mà.” Vy Lâm gật đầu: “Chị biết em và mẹ đều đau lòng chị, được rồi được rồi, con đồng ý với hai người, đợi Nhiên Nhiên khỏi bệnh, con sẽ lập tức đi xem mắt, mỗi ngày đi xem mắt ba lần sáng chiều tối, nhất định sẽ trong vòng một năm giải quyết vấn đề cả đời mình, được rồi chứ?”
Nghe Vy Lâm nói vậy, mẹ Doãn và Tô Tình Vân đưa mắt nhìn nhau, cũng không nói gì nữa.
Đợi sau khi Nhiên Nhiên khỏi bệnh… Nhưng bệnh này, đến khi nào mới khỏi được đây? Có phải từ nay về sau cũng không thể khỏi?