CHƯƠNG 8: GẶP LẠI NGOÀI Ý MUỐN
CHƯƠNG 8: GẶP LẠI NGOÀI Ý MUỐN
Vy Lâm tan làm sớm nửa tiếng, ngồi tàu điện ngầm tới thẳng nhà hàng Quốc Tế Thượng Thuỷ.
Nhưng không ngờ vừa vào khách sạn liền thấy người đàn ông lâu ngày không gặp, Mộ Biệt Thanh .
Hôm nay anh có chút khác so với ngày thường.
Cởi bỏ chiếc áo blouse trắng tượng trưng cho thân phận ra, thay vào đó là một bộ âu phục ca rô tối màu tinh tế.
Nhìn cách may bộ âu phục liền biết là nhà thiết kế nổi tiếng ở nước ngoài làm, dáng áo hoàn mỹ ôm trọn lấy cơ thể thon dài tráng kiện của anh, khí chất ưu nhã khiêm tốn, mặc lên người anh càng thể hiện sự tinh tế vô cùng.
Anh gác chân lên nhau, thong dong ngồi trên ghế sofa, ánh mắt sâu thẳm nhìn cảnh đô thị phồn hoa ngoài cửa sổ, màu mắt càng thêm thâm trầm.
Dường như anh đang đợi người.
Ngón tay thon dài, có tiết tấu gõ lên mặt bàn cho thấy sự nhẫn nại chờ đợi của anh đã từ từ bị hao hết.
Vy Lâm đang định nhìn đi nơi khác, không ngờ, anh lại đột nhiên quay đầu nhìn về phía cô.
Hai mắt thẳng tắp chạm vào nhau, sự hốt hoảng của Vy Lâm trong nháy máy bị anh thu hết vào đáy mắt, thậm chí còn chưa kịp che giấu.
Vy Lâm nhanh chóng tìm một vị trí ngồi quay lưng về phía anh, hít sâu một hơi, muốn khiến sự lo lắng trong lòng mình bình tĩnh lại một chút.
Cô lục tìm tài liệu trong túi ra định gọi cho khách hàng nhưng còn chưa kịp lật mở tài liệu của khách thì đột nhiên điện thoại trong túi vang lên.
Vụ Lạc cho rằng là khách hàng gọi tới, nhanh chóng tìm điện thoại.
Khi nhìn thấy dãy số hiển thị trên màn hình điện thoại, cô ngạc nhiên.
Màn hình điện thoại hiển thị một dãy số lạ, không hề được lưu trong danh bạ cô, nhưng những con số này đã tạo thành một dãy số điện thoại giống như dùng dao khắc vào nơi sâu thẳm trong linh hồn cô, cho dù bốn năm trôi qua nhưng không hề bị thời gian làm cho lãng quên, ngược lại ký ức mỗi lúc một sâu đậm.
Đây là số điện thoại của Mộ Biệt Thanh , bốn năm nay không hề thay đổi.
Nhưng sao anh lại có số điện thoại của mình? Số điện thoại của cô từ khi rời khỏi thành phố S đã thay đổi rồi.
Vy Lâm quay đầu nhìn về phía anh, mà anh cũng đang nhàn nhạt nhìn cô, điện thoại vẫn đặt bên tai anh.
Vy Lâm do dự một lát, cuối cùng vẫn nhấn nút nghe.
“Định mỗi người ngồi một bên rồi bàn dự án với tôi?”
Giọng Mộ Biệt Thanh trầm thấp, không nhẹ không nặng từ đầu kia điện thoại truyền tới.
“A?” Vy Lâm sửng sốt.
“Hay là nói thẳng qua điện thoại luôn?”
Vy Lâm lập tức hồi thần, nhanh chóng mở tài liệu khách hàng ra xem, ngạc nhiên.
Ảo não gõ lên đầu gỗ của mình một cái, lúc này cô thật sự có chút hối hận vì không đọc qua trước thông tin khách hàng.
“Cô Tô, đến cả thông tin cơ bản về khách hàng cô cũng không tìm hiểu trước sao?” Hiển nhiên anh vô cùng không hài lòng với thái độ làm việc của cô.
“Tôi xin lỗi.” Vy Lâm nhanh chóng xin lỗi.
Vì để tan làm trước nửa tiếng nên công việc trong tay cô phải làm thật nhanh, buổi chiều sau khi lấy tài liệu từ chỗ tổng thanh tra cô vẫn chưa kịp xem, bận liên tiếp tới tận bây giờ.
“Bác sĩ Mộ, tôi lập tức qua đó.”
Vy Lâm nói xong liền cúp máy, nhanh chóng ôm tài liệu, kiên cường đi về phía bàn Mộ Biệt Thanh .
Cô đứng trước bàn Mộ Biệt Thanh .
“Bác sĩ Mộ, xin chào.”
Cô không kiêu ngạo không tự ti lên tiếng chào hỏi Mộ Biệt Thanh , thái độ xa cách lại cực kỳ công thức hoá: “Xin lỗi, tôi không ngờ sẽ lại là anh.”
Mộ Biệt Thanh gác chân lên nhau, lười biếng ngồi đó, đôi mắt thâm trầm nhìn khuôn mặt cực kỳ bình tĩnh của Vy Lâm , nhàn nhạt giải thích: “Tôi cũng mới biết nửa tiếng trước.”
Vy Lâm hơi cười, đẩy tài liệu trong tay tới trước mặt Mộ Biệt Thanh , vào thẳng vấn đề, hỏi anh: “Bác sĩ Mộ có yêu cầu cụ thể nào với thiết kế nhà của mình không? Ngài có thể xem một chút, đây là những thiết kế theo phong cách chủ đề sang trọng, ngài thích mẫu nào nhất có thể nói với tôi.”
Mộ Biệt Thanh nâng mí mắt, không nhìn tài liêu cô đưa tới: “Tôi đói rồi, ăn cơm trước đã.”
Vy Lâm sửng sốt nửa giây, thoải mái cười một tiếng, cất tài liệu trong tay lại: “Xin lỗi, là tôi thất lễ.”
Thực ra bình thường cô không như vậy, khi trò chuyện về dự án với khách hàng sẽ luôn hàn huyên đôi câu, nói những lời khách hàng thích nghe, sau đó mới từ từ đi vào vấn đề. Nhưng với Mộ Biệt Thanh cô lại không thể như vậy, cô chỉ muốn mau chóng vào thẳng vấn đề sau dùng tốc độ nhanh nhất kết thúc lần đàm phán này.
“Phục vụ!”
Mộ Biệt Thanh gọi nhân viên phục tới tới: “Gọi món.”
Rất nhanh nhân viên phục vụ đã cầm thực đơn lên, hai người mỗi người một bản, Vy Lâm nhận lấy nhưng không chọn, Mộ Biệt Thanh cũng không khách sáo, tự mình gọi trước: “Thịt bò hấp rượu vang, xiên gà và rau củ, khoai tây viên với nước thịt, canh súp lơ bơ kiểu Pháp, thêm một phần lót dạ táo đun với rượu vang và quế. Đủ rồi.”
Anh lưu loát mà ưu nhã chọn món ăn xong, gấp thực đơn lại đưa cho nhân viên phục vụ, từ đầu đến cuối không hề hỏi bất kỳ ý kiến nào của Vy Lâm ở đối diện.
“Ngài Cảnh, chọn nhiều như vậy, hai chúng ta có ăn hết được không?” Cuối cùng Vy Lâm cũng đưa ra ý kiến, tính tiết kiệm đã thúc đẩy cô làm vậy.
Mộ Biệt Thanh chỉ ngước mắt lên, không để ý tới lời dị nghị của cô.
Vy Lâm ngoan ngoãn im miệng.
Rất nhanh món ăn đã được đưa lên, hương thơm từ tứ phía khiến Vy Lâm cũng có chút đói bụng, cô cầm đũa lên định động đũa nhưng lại thấy Mộ Biệt Thanh phía đối diện không hề có ý định ăn, không nhịn được hỏi: “Không phải anh đói rồi à? Sao không ăn?”
“Tạm thời không muốn ăn, cô ăn đi.”
Anh nhàn nhạt trả lời, mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, không nói gì nữa.
Vy Lâm tan làm sớm nửa tiếng, ngồi tàu điện ngầm tới thẳng nhà hàng Quốc Tế Thượng Thuỷ.
Nhưng không ngờ vừa vào khách sạn liền thấy người đàn ông lâu ngày không gặp, Mộ Biệt Thanh .
Hôm nay anh có chút khác so với ngày thường.
Cởi bỏ chiếc áo blouse trắng tượng trưng cho thân phận ra, thay vào đó là một bộ âu phục ca rô tối màu tinh tế.
Nhìn cách may bộ âu phục liền biết là nhà thiết kế nổi tiếng ở nước ngoài làm, dáng áo hoàn mỹ ôm trọn lấy cơ thể thon dài tráng kiện của anh, khí chất ưu nhã khiêm tốn, mặc lên người anh càng thể hiện sự tinh tế vô cùng.
Anh gác chân lên nhau, thong dong ngồi trên ghế sofa, ánh mắt sâu thẳm nhìn cảnh đô thị phồn hoa ngoài cửa sổ, màu mắt càng thêm thâm trầm.
Dường như anh đang đợi người.
Ngón tay thon dài, có tiết tấu gõ lên mặt bàn cho thấy sự nhẫn nại chờ đợi của anh đã từ từ bị hao hết.
Vy Lâm đang định nhìn đi nơi khác, không ngờ, anh lại đột nhiên quay đầu nhìn về phía cô.
Hai mắt thẳng tắp chạm vào nhau, sự hốt hoảng của Vy Lâm trong nháy máy bị anh thu hết vào đáy mắt, thậm chí còn chưa kịp che giấu.
Vy Lâm nhanh chóng tìm một vị trí ngồi quay lưng về phía anh, hít sâu một hơi, muốn khiến sự lo lắng trong lòng mình bình tĩnh lại một chút.
Cô lục tìm tài liệu trong túi ra định gọi cho khách hàng nhưng còn chưa kịp lật mở tài liệu của khách thì đột nhiên điện thoại trong túi vang lên.
Vụ Lạc cho rằng là khách hàng gọi tới, nhanh chóng tìm điện thoại.
Khi nhìn thấy dãy số hiển thị trên màn hình điện thoại, cô ngạc nhiên.
Màn hình điện thoại hiển thị một dãy số lạ, không hề được lưu trong danh bạ cô, nhưng những con số này đã tạo thành một dãy số điện thoại giống như dùng dao khắc vào nơi sâu thẳm trong linh hồn cô, cho dù bốn năm trôi qua nhưng không hề bị thời gian làm cho lãng quên, ngược lại ký ức mỗi lúc một sâu đậm.
Đây là số điện thoại của Mộ Biệt Thanh , bốn năm nay không hề thay đổi.
Nhưng sao anh lại có số điện thoại của mình? Số điện thoại của cô từ khi rời khỏi thành phố S đã thay đổi rồi.
Vy Lâm quay đầu nhìn về phía anh, mà anh cũng đang nhàn nhạt nhìn cô, điện thoại vẫn đặt bên tai anh.
Vy Lâm do dự một lát, cuối cùng vẫn nhấn nút nghe.
“Định mỗi người ngồi một bên rồi bàn dự án với tôi?”
Giọng Mộ Biệt Thanh trầm thấp, không nhẹ không nặng từ đầu kia điện thoại truyền tới.
“A?” Vy Lâm sửng sốt.
“Hay là nói thẳng qua điện thoại luôn?”
Vy Lâm lập tức hồi thần, nhanh chóng mở tài liệu khách hàng ra xem, ngạc nhiên.
Ảo não gõ lên đầu gỗ của mình một cái, lúc này cô thật sự có chút hối hận vì không đọc qua trước thông tin khách hàng.
“Cô Tô, đến cả thông tin cơ bản về khách hàng cô cũng không tìm hiểu trước sao?” Hiển nhiên anh vô cùng không hài lòng với thái độ làm việc của cô.
“Tôi xin lỗi.” Vy Lâm nhanh chóng xin lỗi.
Vì để tan làm trước nửa tiếng nên công việc trong tay cô phải làm thật nhanh, buổi chiều sau khi lấy tài liệu từ chỗ tổng thanh tra cô vẫn chưa kịp xem, bận liên tiếp tới tận bây giờ.
“Bác sĩ Mộ, tôi lập tức qua đó.”
Vy Lâm nói xong liền cúp máy, nhanh chóng ôm tài liệu, kiên cường đi về phía bàn Mộ Biệt Thanh .
Cô đứng trước bàn Mộ Biệt Thanh .
“Bác sĩ Mộ, xin chào.”
Cô không kiêu ngạo không tự ti lên tiếng chào hỏi Mộ Biệt Thanh , thái độ xa cách lại cực kỳ công thức hoá: “Xin lỗi, tôi không ngờ sẽ lại là anh.”
Mộ Biệt Thanh gác chân lên nhau, lười biếng ngồi đó, đôi mắt thâm trầm nhìn khuôn mặt cực kỳ bình tĩnh của Vy Lâm , nhàn nhạt giải thích: “Tôi cũng mới biết nửa tiếng trước.”
Vy Lâm hơi cười, đẩy tài liệu trong tay tới trước mặt Mộ Biệt Thanh , vào thẳng vấn đề, hỏi anh: “Bác sĩ Mộ có yêu cầu cụ thể nào với thiết kế nhà của mình không? Ngài có thể xem một chút, đây là những thiết kế theo phong cách chủ đề sang trọng, ngài thích mẫu nào nhất có thể nói với tôi.”
Mộ Biệt Thanh nâng mí mắt, không nhìn tài liêu cô đưa tới: “Tôi đói rồi, ăn cơm trước đã.”
Vy Lâm sửng sốt nửa giây, thoải mái cười một tiếng, cất tài liệu trong tay lại: “Xin lỗi, là tôi thất lễ.”
Thực ra bình thường cô không như vậy, khi trò chuyện về dự án với khách hàng sẽ luôn hàn huyên đôi câu, nói những lời khách hàng thích nghe, sau đó mới từ từ đi vào vấn đề. Nhưng với Mộ Biệt Thanh cô lại không thể như vậy, cô chỉ muốn mau chóng vào thẳng vấn đề sau dùng tốc độ nhanh nhất kết thúc lần đàm phán này.
“Phục vụ!”
Mộ Biệt Thanh gọi nhân viên phục tới tới: “Gọi món.”
Rất nhanh nhân viên phục vụ đã cầm thực đơn lên, hai người mỗi người một bản, Vy Lâm nhận lấy nhưng không chọn, Mộ Biệt Thanh cũng không khách sáo, tự mình gọi trước: “Thịt bò hấp rượu vang, xiên gà và rau củ, khoai tây viên với nước thịt, canh súp lơ bơ kiểu Pháp, thêm một phần lót dạ táo đun với rượu vang và quế. Đủ rồi.”
Anh lưu loát mà ưu nhã chọn món ăn xong, gấp thực đơn lại đưa cho nhân viên phục vụ, từ đầu đến cuối không hề hỏi bất kỳ ý kiến nào của Vy Lâm ở đối diện.
“Ngài Cảnh, chọn nhiều như vậy, hai chúng ta có ăn hết được không?” Cuối cùng Vy Lâm cũng đưa ra ý kiến, tính tiết kiệm đã thúc đẩy cô làm vậy.
Mộ Biệt Thanh chỉ ngước mắt lên, không để ý tới lời dị nghị của cô.
Vy Lâm ngoan ngoãn im miệng.
Rất nhanh món ăn đã được đưa lên, hương thơm từ tứ phía khiến Vy Lâm cũng có chút đói bụng, cô cầm đũa lên định động đũa nhưng lại thấy Mộ Biệt Thanh phía đối diện không hề có ý định ăn, không nhịn được hỏi: “Không phải anh đói rồi à? Sao không ăn?”
“Tạm thời không muốn ăn, cô ăn đi.”
Anh nhàn nhạt trả lời, mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, không nói gì nữa.