CHƯƠNG 7: CHỊ VÌ MUỐN TỐT CHO EM
CHƯƠNG 7: CHỊ VÌ MUỐN TỐT CHO EM
“Bác sĩ Mộ, nhưng bây giờ em vẫn rất không thoải mái, em không…’
“Tô Tuyết Vi.”
Mộ Biệt Thanh lạnh lùng cắt ngang lời cô ấy: “Mỗi một chiếc giường của khoa não chúng tôi đều vô cùng cao quý, hơn nữa đều được dùng để chăm sóc người bị thương.”
“Nhưng, tôi…” Tô Tình Vân tủi thân muốn giải thích.
“Nghe nói cô thích tôi à?” Mộ Biệt Thanh đột nhiên chuyển đề tài.
Vy Lâm lập tức trở nên căng thẳng, cô không biết người đàn ông này định nói gì.
Tô Tình Vân cũng kinh ngạc nhìn anh.
“Đừng phí sức uổng công nữa, căn bản cô không phải gu của tôi! Còn nữa…” Anh nhàn nhạt liếc qua cái chân đang bó thạch cao của cô, khoé môi mỏng lạnh lùng nhếch lên, khẽ cười nói: “Tôi thực không dám tưởng tượng, một cô gái ngu xuẩn nhảy lầu tự tử vì đàn ông là kém thông minh tới cỡ nào.”
Anh nói xong, đặc biệt có thâm ý liếc mắt dò xét sắc mặt không tốt lắm của Vy Lâm : “Nghe nói bệnh kém thông minh có thể truyền nhiễm, mà cô, vẫn không đáng để tôi phải trả cái giá thê thảm đau khổ đến vậy!”
“…”
Vy Lâm hít sâu một hơi, nơi nào đó trong ngực như bị thứ gì đâm vào, mơ hồ đau đớn.
Câu nói này rất quen tai, lời nói từ bốn năm trước của người đàn ông này vẫn văng vẳng bên tai. Anh nói: “Tô Vy Lâm , nghe nói bệnh kém thông minh có thể truyền nhiễm, có điều không sao cả, anh sẽ để cho em nhiễm thoải mái, em nói chúng ta nhiễm qua đường nước bọt đúng không, hay là do trực tiếp… nhiễm qua đường tình dục?”
“Còn nữa, tôi đã có bạn gái.”
Đột nhiên, Mộ Biệt Thanh nói câu này đã kéo Vy Lâm từ trong hồi ức trở về hiện thực.
Cô sửng sốt mất nửa giây, màu mắt tối xuống.
Mà hai mắt Tô Tình Vân đã đẫm lệ từ lâu.
Cũng đúng, những lời nói tuyệt tình mà âm hiểm vừa nãy có mấy cô gái có thể chịu được.
“Hai người thu dọn một chút đi, chiều nay chuẩn bị đổi phòng bệnh.”
Mộ Biệt Thanh nói xong, xoay người ra khỏi phòng bệnh.
“Cho dù thế nào, em cũng không bỏ cuộc đâu!!” Tô Tình Vân nằm trên giường, cố chấp hét về phía bóng lưng anh.
******
Trong phòng bệnh chỉ còn lại Tô Vy Lâm và em gái Tô Tuyết Vi.
“Chị, chuyện em nhảy lầy tự tử có phải là chị nói cho anh ấy không?” Tô Tình Vân lạnh mặt chất vấn Vy Lâm .
“Đúng.”
Vy Lâm gật đầu thừa nhận, đứng lên bắt đầu thu dọn đồ đạc: “Chị vì muốn tốt cho em.”
“Cái gì gọi là muốn tốt cho tôi?” Tô Tình Vân sốt ruột, nâng cao giọng nói lớn: “Tô Vy Lâm , chị thấy bây giờ tôi có tốt không? Chị cho rằng chị là ai? Chị dựa vào đâu mà quyết định tình yêu của tôi! Vì sao chị lại nói cho anh ấy, vì sao lại để anh ấy đến nói với tôi những lời khó nghe như vậy, rốt cuộc chị có suy nghĩ gì?!!” Tô Tình Vân khóc lóc kêu than với chị gái.
Bàn tay đang giúp cô ấy thu dọn quần áo của Tô Vy Lâm cứng lại.
Mỗi một câu chất vấn của Tô Tình Vân như một lưỡi dao sắc bén, từng nhát từng nhát khoét vào tim cô.
“Tô Vy Lâm , có phải chị cũng thích anh ấy, cũng muốn theo đuổi anh ấy không? Nếu chị thích thì cứ nói thẳng, không cần phải đâm sau lưng tôi một nhát như vậy!”
Vy Lâm xoay người nhìn em gái, ánh mắt dừng trên mặt cô ấy, lộ ra một loại đau lòng đến thấu xương: “Trong lòng em, chị là một người không chịu nổi như vậy sao?”
Cô thật sự chỉ đơn thuần không muốn thấy em gái cũng giống cô, yêu một người đàn ông không nên yêu! Là kiểu yêu sâu đậm nhưng lại không thể yêu, thậm chí còn phải ngày ngày sống trong kinh hãi vì bị người khác đe doạ, người bình thường căn bản không thể chịu được!
Vy Lâm vứt quần áo trong tay xuống: “Chị đi xem Nhiên Nhiên thế nào.”
Nói xong chạy thẳng ra khỏi phòng bệnh.
Vy Lâm dựa vào tường trên hành lang, không ngừng hít sâu vào, cố gắng muốn điều chỉnh cảm xúc của mình nhưng cảm giác buồn bực khó chịu ở ngực lại lặp đi lặp lại nhiều lần khiến cô đỏ vành mắt.
Cô không ngờ một câu nói lắm miệng của cô lại khiến quan hệ của mình và em gái trở nên cứng ngắc như vậy, thậm chí còn khiến cô khó xử trước mặt Mộ Biệt Thanh .
Đến nỗi cô còn không dám nói cho em gái về quan hệ đã từng của mình với Mộ Biệt Thanh .
Còn nữa…
Anh đã có bạn gái!
Đây rõ ràng là một chuyện tốt, mang ý nghĩa hai người họ cuối cùng đều có cuộc sống mới của riêng mình, cô nên vui vẻ mới đúng, nhưng hết lần này tới lần khác, cho dù có cố gắng thế nào đi nữa thì trên mặt cũng không nặn ra được một nụ cười.
Sau ngày hôm đó, Tô Tình Vân được chuyển tới khoa chỉnh hình, năm ngày sau thuận lợi xuất viện mà Vy Lâm cũng không hề nhìn thấy Mộ Biệt Thanh , mặc dù ngày nào cô cũng ra vào bệnh viện Phụ Nhân, nhưng dẫu sao cũng là hai khoa khác nhau, cách tận mấy tầng lầu, muốn gặp được cũng khó.
Điển Thạch Gia Trang, trong văn phòng tổng thanh tra.
“Vy Lâm , vậy dự án lần này tôi giao cho cô nhé.”
Tổng thanh tra Lâm Kiệt Thâm đưa tài liệu về khách hàng mới vào tay Vy Lâm : “Khách hàng này trước đây tôi đã để tiểu Văn đến đó, nhà anh ấy là một căn biệt thự kép cỡ nhỏ, cỡ khoảng 1000 mét vuông, điều kiện gia đình tương đối dư dả, với anh ấy mà nói tiền không phải vấn đề, mấu chốt là ý tưởng thiết kế nhất định phải khiến anh ấy hài lòng. Vy Lâm à, cô là người tinh tế nhất bộ phận thiết kế chúng ta đấy, bình thường cô cũng có tính nhẫn nại tốt nhất, tôi đoán chừng dự án này nhất định không thể bớt lo, người có tiền đều tương đối khó làm, cho nên đến khi đó có lẽ cần cô phải hao tổn tâm tư nhiều hơn.”
“Được, tôi nhất định sẽ chú ý.” Vy Lâm gật đầu.
“Tôi đã hẹn khách hàng đi ăn tối ở Quốc tế Thượng Thuỷ vào sáu giờ tối nay rồi, sau khi tan làm cô hãy đến chỗ hẹn nhé, nói chuyện với khách hàng xem anh ấy có yêu cầu cụ thể gì về phương diện thiết kế không, chúng ta sẽ cố gắng làm hài lòng. Trong tập văn kiện có cách thức liên lạc với khách hàng đấy, lát nữa cô gọi thẳng cho anh ấy là được.”
“Ừm, được rồi. Nếu tổng thanh tra không còn chuyện gì nữa, tôi xin phép ra ngoài trước.”
“Ừ, đi làm việc đi.”
“Bác sĩ Mộ, nhưng bây giờ em vẫn rất không thoải mái, em không…’
“Tô Tuyết Vi.”
Mộ Biệt Thanh lạnh lùng cắt ngang lời cô ấy: “Mỗi một chiếc giường của khoa não chúng tôi đều vô cùng cao quý, hơn nữa đều được dùng để chăm sóc người bị thương.”
“Nhưng, tôi…” Tô Tình Vân tủi thân muốn giải thích.
“Nghe nói cô thích tôi à?” Mộ Biệt Thanh đột nhiên chuyển đề tài.
Vy Lâm lập tức trở nên căng thẳng, cô không biết người đàn ông này định nói gì.
Tô Tình Vân cũng kinh ngạc nhìn anh.
“Đừng phí sức uổng công nữa, căn bản cô không phải gu của tôi! Còn nữa…” Anh nhàn nhạt liếc qua cái chân đang bó thạch cao của cô, khoé môi mỏng lạnh lùng nhếch lên, khẽ cười nói: “Tôi thực không dám tưởng tượng, một cô gái ngu xuẩn nhảy lầu tự tử vì đàn ông là kém thông minh tới cỡ nào.”
Anh nói xong, đặc biệt có thâm ý liếc mắt dò xét sắc mặt không tốt lắm của Vy Lâm : “Nghe nói bệnh kém thông minh có thể truyền nhiễm, mà cô, vẫn không đáng để tôi phải trả cái giá thê thảm đau khổ đến vậy!”
“…”
Vy Lâm hít sâu một hơi, nơi nào đó trong ngực như bị thứ gì đâm vào, mơ hồ đau đớn.
Câu nói này rất quen tai, lời nói từ bốn năm trước của người đàn ông này vẫn văng vẳng bên tai. Anh nói: “Tô Vy Lâm , nghe nói bệnh kém thông minh có thể truyền nhiễm, có điều không sao cả, anh sẽ để cho em nhiễm thoải mái, em nói chúng ta nhiễm qua đường nước bọt đúng không, hay là do trực tiếp… nhiễm qua đường tình dục?”
“Còn nữa, tôi đã có bạn gái.”
Đột nhiên, Mộ Biệt Thanh nói câu này đã kéo Vy Lâm từ trong hồi ức trở về hiện thực.
Cô sửng sốt mất nửa giây, màu mắt tối xuống.
Mà hai mắt Tô Tình Vân đã đẫm lệ từ lâu.
Cũng đúng, những lời nói tuyệt tình mà âm hiểm vừa nãy có mấy cô gái có thể chịu được.
“Hai người thu dọn một chút đi, chiều nay chuẩn bị đổi phòng bệnh.”
Mộ Biệt Thanh nói xong, xoay người ra khỏi phòng bệnh.
“Cho dù thế nào, em cũng không bỏ cuộc đâu!!” Tô Tình Vân nằm trên giường, cố chấp hét về phía bóng lưng anh.
******
Trong phòng bệnh chỉ còn lại Tô Vy Lâm và em gái Tô Tuyết Vi.
“Chị, chuyện em nhảy lầy tự tử có phải là chị nói cho anh ấy không?” Tô Tình Vân lạnh mặt chất vấn Vy Lâm .
“Đúng.”
Vy Lâm gật đầu thừa nhận, đứng lên bắt đầu thu dọn đồ đạc: “Chị vì muốn tốt cho em.”
“Cái gì gọi là muốn tốt cho tôi?” Tô Tình Vân sốt ruột, nâng cao giọng nói lớn: “Tô Vy Lâm , chị thấy bây giờ tôi có tốt không? Chị cho rằng chị là ai? Chị dựa vào đâu mà quyết định tình yêu của tôi! Vì sao chị lại nói cho anh ấy, vì sao lại để anh ấy đến nói với tôi những lời khó nghe như vậy, rốt cuộc chị có suy nghĩ gì?!!” Tô Tình Vân khóc lóc kêu than với chị gái.
Bàn tay đang giúp cô ấy thu dọn quần áo của Tô Vy Lâm cứng lại.
Mỗi một câu chất vấn của Tô Tình Vân như một lưỡi dao sắc bén, từng nhát từng nhát khoét vào tim cô.
“Tô Vy Lâm , có phải chị cũng thích anh ấy, cũng muốn theo đuổi anh ấy không? Nếu chị thích thì cứ nói thẳng, không cần phải đâm sau lưng tôi một nhát như vậy!”
Vy Lâm xoay người nhìn em gái, ánh mắt dừng trên mặt cô ấy, lộ ra một loại đau lòng đến thấu xương: “Trong lòng em, chị là một người không chịu nổi như vậy sao?”
Cô thật sự chỉ đơn thuần không muốn thấy em gái cũng giống cô, yêu một người đàn ông không nên yêu! Là kiểu yêu sâu đậm nhưng lại không thể yêu, thậm chí còn phải ngày ngày sống trong kinh hãi vì bị người khác đe doạ, người bình thường căn bản không thể chịu được!
Vy Lâm vứt quần áo trong tay xuống: “Chị đi xem Nhiên Nhiên thế nào.”
Nói xong chạy thẳng ra khỏi phòng bệnh.
Vy Lâm dựa vào tường trên hành lang, không ngừng hít sâu vào, cố gắng muốn điều chỉnh cảm xúc của mình nhưng cảm giác buồn bực khó chịu ở ngực lại lặp đi lặp lại nhiều lần khiến cô đỏ vành mắt.
Cô không ngờ một câu nói lắm miệng của cô lại khiến quan hệ của mình và em gái trở nên cứng ngắc như vậy, thậm chí còn khiến cô khó xử trước mặt Mộ Biệt Thanh .
Đến nỗi cô còn không dám nói cho em gái về quan hệ đã từng của mình với Mộ Biệt Thanh .
Còn nữa…
Anh đã có bạn gái!
Đây rõ ràng là một chuyện tốt, mang ý nghĩa hai người họ cuối cùng đều có cuộc sống mới của riêng mình, cô nên vui vẻ mới đúng, nhưng hết lần này tới lần khác, cho dù có cố gắng thế nào đi nữa thì trên mặt cũng không nặn ra được một nụ cười.
Sau ngày hôm đó, Tô Tình Vân được chuyển tới khoa chỉnh hình, năm ngày sau thuận lợi xuất viện mà Vy Lâm cũng không hề nhìn thấy Mộ Biệt Thanh , mặc dù ngày nào cô cũng ra vào bệnh viện Phụ Nhân, nhưng dẫu sao cũng là hai khoa khác nhau, cách tận mấy tầng lầu, muốn gặp được cũng khó.
Điển Thạch Gia Trang, trong văn phòng tổng thanh tra.
“Vy Lâm , vậy dự án lần này tôi giao cho cô nhé.”
Tổng thanh tra Lâm Kiệt Thâm đưa tài liệu về khách hàng mới vào tay Vy Lâm : “Khách hàng này trước đây tôi đã để tiểu Văn đến đó, nhà anh ấy là một căn biệt thự kép cỡ nhỏ, cỡ khoảng 1000 mét vuông, điều kiện gia đình tương đối dư dả, với anh ấy mà nói tiền không phải vấn đề, mấu chốt là ý tưởng thiết kế nhất định phải khiến anh ấy hài lòng. Vy Lâm à, cô là người tinh tế nhất bộ phận thiết kế chúng ta đấy, bình thường cô cũng có tính nhẫn nại tốt nhất, tôi đoán chừng dự án này nhất định không thể bớt lo, người có tiền đều tương đối khó làm, cho nên đến khi đó có lẽ cần cô phải hao tổn tâm tư nhiều hơn.”
“Được, tôi nhất định sẽ chú ý.” Vy Lâm gật đầu.
“Tôi đã hẹn khách hàng đi ăn tối ở Quốc tế Thượng Thuỷ vào sáu giờ tối nay rồi, sau khi tan làm cô hãy đến chỗ hẹn nhé, nói chuyện với khách hàng xem anh ấy có yêu cầu cụ thể gì về phương diện thiết kế không, chúng ta sẽ cố gắng làm hài lòng. Trong tập văn kiện có cách thức liên lạc với khách hàng đấy, lát nữa cô gọi thẳng cho anh ấy là được.”
“Ừm, được rồi. Nếu tổng thanh tra không còn chuyện gì nữa, tôi xin phép ra ngoài trước.”
“Ừ, đi làm việc đi.”