CHƯƠNG 6: HY VỌNG
CHƯƠNG 6: HY VỌNG
“Ừm, ngày anh ta tới một nhóm bạn bè anh đã đến tụ họp, hơn nữa mặc dù anh không cùng khoa với anh ta nhưng tốt xấu gì cũng làm cùng một bệnh viện, thỉnh thoảng sẽ gặp nhau trong phòng giải phẫu.” Trương Dận Đào nói đúng sự thật.
“Không nói cho em là sợ em nghĩ nhiều sao?”
Trương Dận Đào khoanh tay, ngầm thừa nhận.
Vy Lâm càng vùi đầu sâu hơn, hiển nhiên cô có chút lo lắng bất an: “Em không muốn anh ấy biết đến sự tồn tại của Nhiên Nhiên.”
“Em sợ mẹ anh ta sẽ biết?”
“Mẹ anh ấy sẽ không dễ dàng bỏ qua cho Nhiên Nhiên đâu, không, bà ta tàn nhẫn như vậy, bà ta sẽ lấy mạng Nhiên Nhiên.” Vy Lâm căn bản không dám tưởng tượng nếu như bị Trương Uyển Thu phát hiện có đứa cháu này sẽ có kết cục gì.
“Em yên tâm, anh ta sẽ không biết đâu.” Trương Dận Đào trả lời rất chắc chắn.
Vy Lâm ngẩng đầu nhìn anh ta.
“Anh ta biết em đã kết hôn, cho dù anh ta có gặp Nhiên Nhiên, cũng sẽ cho rằng Nhiên Nhiên là con anh.”
Vy Lâm ngạc nhiên một lát, quả thực cô đã kết hôn, chính là với người đàn ông đang ở bên cô lúc này.
Nhưng họ cũng đã ly hôn, hơn nữa hai người căn bản chỉ là vợ chồng tạm thời hữu danh vô thực trong một thời gian ngắn, kết hôn chỉ vì muốn cho tiểu Tư Nhiên có một cái tên danh chính ngôn thuận trong hộ khẩu mà thôi.
“Thực ra nghĩ ngược lại, sự xuất hiện của anh ta nói không chừng sẽ cho Nhiên Nhiên một hy vọng mới!”
“Ý anh là…” Vy Lâm lập tức có tinh thần, hai mắt sáng ngời.
“Đúng vậy! Anh ta là cha ruột Nhiên Nhiên, tỷ lệ tương xứng tuỷ của anh ta cao hơn bất kỳ người xa lạ nào, đây chính là một tia hy vọng sống.”
Đáy mắt Vy Lâm hiện lên ánh sáng hy vọng, kích động đứng dậy muốn đi: “Em đi tìm anh ấy.”
Trương Dận Đào nhanh chóng kéo cô lại: “Vy Lâm , em đừng sốt ruột, nghe anh nói xong đã.”
“Mấy ngày nữa bệnh viên sẽ tiến hành kiểm tra sức khoẻ thông thường toàn viện, đến khi đó khoa huyết dịch tụi anh sẽ phụ trách làm kiểm tra máu cho các bác sĩ, sau đó anh sẽ lấy mẫu máu của anh ta làm phối hình cho Nhiên Nhiên, nếu như có thể ghép đôi thì em đi tìm anh ta cũng không muộn.”
“Đúng, đúng đúng. Được, tốt quá rồi.”
Vy Lâm kích động đến có chút nói năng lộn xộn, cô nắm chặt tay Trương Dận Đào , cảm kích nói: “Dận Đào , cảm ơn anh! Thật sự rất cảm ơn anh lần nào cũng giúp em như vậy.”
Anh là người bạn tốt nhất của cô, cũng đồng thời là bác sĩ phụ trách của tiểu Tư Nhiên.
Nếu như không phải có anh năm lần bảy lượt giúp đỡ mẹ con cô, không chừng hai người đã không thể chống đỡ được tới bây giờ, cho dù là bệnh của Nhiên Nhiên hay là tinh thần của cô.
Trương Dận Đào vỗ mu bàn tay cô: “Người một nhà không cần khách sáo, càng huống hồ anh chỉ làm những chuyện một người bạn nên làm mà thôi.”
…
Sau khi em gái nhập viện, Vy Lâm càng thêm bận rộn.
Đến cuối tuần cũng không có thời gian đi chào hàng làm thêm, cả ngày đều chạy tới chạy lui khu nội trú của bệnh viện, sáng thì ở bên em gái, chiều thì ở bên con trai.
“Chị, chị vẫn chưa nói cho em, rốt cuộc chị thấy bác sĩ Mộ người ta thế nào?” Tô Tình Vân nằm trên giường vừa ăn cam vừa hỏi Tô Vy Lâm .
Tay đang lột vỏ cam của Vy Lâm cứng lại một giây.
“Thế nào là thế nào?” Thái độ của cô lãnh đạm nhàn nhạt.
“Chính là làm em rể chị thì thế nào đó!”
Vy Lâm ngẩng đầu, nhìn em gái có chút ngây thơ: “Không thế nào cả.”
“Chị…” Tô Tình Vân không vui cong miệng lên.
“Tuyết Vi, em hiểu anh ấy không?” Tô Vy Lâm đặt quả cam trong tay lên tủ đầu giường bên cạnh: “Em có biết anh ấy là người thế nào không? Em hiểu được bao nhiêu về bối cảnh gia đình anh ấy? Tình yêu không phải trò chơi trẻ con, cũng không đơn giản như em nghĩ, hai người ở bên nhau, rất nhiều lúc xem trọng cái gọi là môn đăng hộ đối.”
“Chị, chị đừng lấy chuyện quá khứ của chị ra nói với em, không phải mỗi cuộc tình đều giống những gì chị trải qua!” Tô Tình Vân nghe thấy chị gái giội cho mình một gáo nước lạnh, lập tức có chút nóng giận.
Mặt Vy Lâm tái đi, hô hấp có chút không thuận: “Tô Tuyết Vi, chị không quan tâm em nghĩ thế nào, nhưng em không thể thích người đó được!”
Cô sẽ không để em gái giẫm vào vết xe đổ của mình!
“Đây là chuyện của em, không ai có thể quản được.” Tô Tình Vân không nghe, tuỳ hứng quay mặt đi.
“Cốc cốc cốc…”
Chợt có tiếng gõ cửa phòng bệnh, sau đó liền thấy đôi chân thon dài của Mộ Biệt Thanh từ ngoài đi vào.
Ánh mặt trời vàng chói chiếu vào từ phía sau lưng anh, hiện lên một cái bóng cô độc, anh đứng đó, khí chất lãnh ngạo cô độc thanh khiết, như người độc lập bên ngoài thế giới, cách xa ngàn dặm.
“Bác sĩ Mộ, anh tới thật đúng lúc.”
Vừa thấy Mộ Biệt Thanh , Tô Tình Vân vừa nãy còn mang khuôn mặt không vui nháy mắt đã nở nụ cười: “Nếu anh còn không đến, em sẽ bị chị em lải nhải đến chết mất.”
Mộ Biệt Thanh mặt không cảm xúc đi về phía giường bệnh Tô Tuyết Vi, ánh mắt không hề nhìn Vy Lâm ở bên cạnh dù chỉ một chút.
“Hôm nay cảm thấy thế nào?”
Anh lấy bảng kiểm tra của Tô Tình Vân ra, nhanh chóng nhìn lướt qua một lượt.
“Cũng vẫn vậy, không cảm thấy tốt lên nhiều.” Tô Tình Vân nâng đầu, giả vờ không thoải mái.
Đôi mắt hẹp dài của Mộ Biệt Thanh quét qua cô ấy một lượt, đặt bảng kiểm tra về chỗ cũ: “Não cô đã không còn gì đáng ngại nữa rồi, chiều nay tôi sẽ giúp cô bàn giao trực tiếp cho bác sĩ Lưu ở khoa chỉnh hình.”
“A?” Tô Tình Vân kinh ngạc.
Bản thân mới ngây ngốc ở khoa não mấy hôm, còn chưa kịp tỏ tình với anh, sao nhanh như vậy đã bị chuyển đi rồi, vậy khổ tâm lần này của mình há chẳng phải uổng phí rồi sao?”
“Ừm, ngày anh ta tới một nhóm bạn bè anh đã đến tụ họp, hơn nữa mặc dù anh không cùng khoa với anh ta nhưng tốt xấu gì cũng làm cùng một bệnh viện, thỉnh thoảng sẽ gặp nhau trong phòng giải phẫu.” Trương Dận Đào nói đúng sự thật.
“Không nói cho em là sợ em nghĩ nhiều sao?”
Trương Dận Đào khoanh tay, ngầm thừa nhận.
Vy Lâm càng vùi đầu sâu hơn, hiển nhiên cô có chút lo lắng bất an: “Em không muốn anh ấy biết đến sự tồn tại của Nhiên Nhiên.”
“Em sợ mẹ anh ta sẽ biết?”
“Mẹ anh ấy sẽ không dễ dàng bỏ qua cho Nhiên Nhiên đâu, không, bà ta tàn nhẫn như vậy, bà ta sẽ lấy mạng Nhiên Nhiên.” Vy Lâm căn bản không dám tưởng tượng nếu như bị Trương Uyển Thu phát hiện có đứa cháu này sẽ có kết cục gì.
“Em yên tâm, anh ta sẽ không biết đâu.” Trương Dận Đào trả lời rất chắc chắn.
Vy Lâm ngẩng đầu nhìn anh ta.
“Anh ta biết em đã kết hôn, cho dù anh ta có gặp Nhiên Nhiên, cũng sẽ cho rằng Nhiên Nhiên là con anh.”
Vy Lâm ngạc nhiên một lát, quả thực cô đã kết hôn, chính là với người đàn ông đang ở bên cô lúc này.
Nhưng họ cũng đã ly hôn, hơn nữa hai người căn bản chỉ là vợ chồng tạm thời hữu danh vô thực trong một thời gian ngắn, kết hôn chỉ vì muốn cho tiểu Tư Nhiên có một cái tên danh chính ngôn thuận trong hộ khẩu mà thôi.
“Thực ra nghĩ ngược lại, sự xuất hiện của anh ta nói không chừng sẽ cho Nhiên Nhiên một hy vọng mới!”
“Ý anh là…” Vy Lâm lập tức có tinh thần, hai mắt sáng ngời.
“Đúng vậy! Anh ta là cha ruột Nhiên Nhiên, tỷ lệ tương xứng tuỷ của anh ta cao hơn bất kỳ người xa lạ nào, đây chính là một tia hy vọng sống.”
Đáy mắt Vy Lâm hiện lên ánh sáng hy vọng, kích động đứng dậy muốn đi: “Em đi tìm anh ấy.”
Trương Dận Đào nhanh chóng kéo cô lại: “Vy Lâm , em đừng sốt ruột, nghe anh nói xong đã.”
“Mấy ngày nữa bệnh viên sẽ tiến hành kiểm tra sức khoẻ thông thường toàn viện, đến khi đó khoa huyết dịch tụi anh sẽ phụ trách làm kiểm tra máu cho các bác sĩ, sau đó anh sẽ lấy mẫu máu của anh ta làm phối hình cho Nhiên Nhiên, nếu như có thể ghép đôi thì em đi tìm anh ta cũng không muộn.”
“Đúng, đúng đúng. Được, tốt quá rồi.”
Vy Lâm kích động đến có chút nói năng lộn xộn, cô nắm chặt tay Trương Dận Đào , cảm kích nói: “Dận Đào , cảm ơn anh! Thật sự rất cảm ơn anh lần nào cũng giúp em như vậy.”
Anh là người bạn tốt nhất của cô, cũng đồng thời là bác sĩ phụ trách của tiểu Tư Nhiên.
Nếu như không phải có anh năm lần bảy lượt giúp đỡ mẹ con cô, không chừng hai người đã không thể chống đỡ được tới bây giờ, cho dù là bệnh của Nhiên Nhiên hay là tinh thần của cô.
Trương Dận Đào vỗ mu bàn tay cô: “Người một nhà không cần khách sáo, càng huống hồ anh chỉ làm những chuyện một người bạn nên làm mà thôi.”
…
Sau khi em gái nhập viện, Vy Lâm càng thêm bận rộn.
Đến cuối tuần cũng không có thời gian đi chào hàng làm thêm, cả ngày đều chạy tới chạy lui khu nội trú của bệnh viện, sáng thì ở bên em gái, chiều thì ở bên con trai.
“Chị, chị vẫn chưa nói cho em, rốt cuộc chị thấy bác sĩ Mộ người ta thế nào?” Tô Tình Vân nằm trên giường vừa ăn cam vừa hỏi Tô Vy Lâm .
Tay đang lột vỏ cam của Vy Lâm cứng lại một giây.
“Thế nào là thế nào?” Thái độ của cô lãnh đạm nhàn nhạt.
“Chính là làm em rể chị thì thế nào đó!”
Vy Lâm ngẩng đầu, nhìn em gái có chút ngây thơ: “Không thế nào cả.”
“Chị…” Tô Tình Vân không vui cong miệng lên.
“Tuyết Vi, em hiểu anh ấy không?” Tô Vy Lâm đặt quả cam trong tay lên tủ đầu giường bên cạnh: “Em có biết anh ấy là người thế nào không? Em hiểu được bao nhiêu về bối cảnh gia đình anh ấy? Tình yêu không phải trò chơi trẻ con, cũng không đơn giản như em nghĩ, hai người ở bên nhau, rất nhiều lúc xem trọng cái gọi là môn đăng hộ đối.”
“Chị, chị đừng lấy chuyện quá khứ của chị ra nói với em, không phải mỗi cuộc tình đều giống những gì chị trải qua!” Tô Tình Vân nghe thấy chị gái giội cho mình một gáo nước lạnh, lập tức có chút nóng giận.
Mặt Vy Lâm tái đi, hô hấp có chút không thuận: “Tô Tuyết Vi, chị không quan tâm em nghĩ thế nào, nhưng em không thể thích người đó được!”
Cô sẽ không để em gái giẫm vào vết xe đổ của mình!
“Đây là chuyện của em, không ai có thể quản được.” Tô Tình Vân không nghe, tuỳ hứng quay mặt đi.
“Cốc cốc cốc…”
Chợt có tiếng gõ cửa phòng bệnh, sau đó liền thấy đôi chân thon dài của Mộ Biệt Thanh từ ngoài đi vào.
Ánh mặt trời vàng chói chiếu vào từ phía sau lưng anh, hiện lên một cái bóng cô độc, anh đứng đó, khí chất lãnh ngạo cô độc thanh khiết, như người độc lập bên ngoài thế giới, cách xa ngàn dặm.
“Bác sĩ Mộ, anh tới thật đúng lúc.”
Vừa thấy Mộ Biệt Thanh , Tô Tình Vân vừa nãy còn mang khuôn mặt không vui nháy mắt đã nở nụ cười: “Nếu anh còn không đến, em sẽ bị chị em lải nhải đến chết mất.”
Mộ Biệt Thanh mặt không cảm xúc đi về phía giường bệnh Tô Tuyết Vi, ánh mắt không hề nhìn Vy Lâm ở bên cạnh dù chỉ một chút.
“Hôm nay cảm thấy thế nào?”
Anh lấy bảng kiểm tra của Tô Tình Vân ra, nhanh chóng nhìn lướt qua một lượt.
“Cũng vẫn vậy, không cảm thấy tốt lên nhiều.” Tô Tình Vân nâng đầu, giả vờ không thoải mái.
Đôi mắt hẹp dài của Mộ Biệt Thanh quét qua cô ấy một lượt, đặt bảng kiểm tra về chỗ cũ: “Não cô đã không còn gì đáng ngại nữa rồi, chiều nay tôi sẽ giúp cô bàn giao trực tiếp cho bác sĩ Lưu ở khoa chỉnh hình.”
“A?” Tô Tình Vân kinh ngạc.
Bản thân mới ngây ngốc ở khoa não mấy hôm, còn chưa kịp tỏ tình với anh, sao nhanh như vậy đã bị chuyển đi rồi, vậy khổ tâm lần này của mình há chẳng phải uổng phí rồi sao?”