CHƯƠNG 23: CHẠY RA KHỎI PHÒNG TẮM
CHƯƠNG 23: CHẠY RA KHỎI PHÒNG TẮM
Mùi hương nhàn nhạt kèm theo mùi thuốc lá, cả hai hòa vào nhau thành một mùi thơm đặc biệt bao quanh mũi của Vy Lâm , khiến hô hấp của cô nhanh hơn.
Cô không dám đến gần anh, cũng không dám nhìn anh một cái.
Chỉ mặc kệ anh và cúi đầu đứng dựa vào tường.
Rõ ràng là toàn thân rất lạnh, nhưng khuôn mặt cứ nóng một cách không thể giải thích được, hơn nữa trái tim đập nhanh như một cái trống.
Những điều này đã vượt qua khỏi tưởng tượng của Vy Lâm !
...
Cả hai nhếch nhác đi ra khỏi thang máy, thay giày và bước vào trong nhà.
Mộ Biệt Thanh vừa vào cửa đã bắt đầu cởi cúc áo, quần áo ẩm ướt dính chặt vào người anh khiến anh cảm thấy vô cùng khó chịu và nhíu chặt mày.
Vy Lâm đứng trong nhà và có hơi lúng túng.
Mộ Biệt Thanh quay lại và nhìn cô trong bộ dạng nhếch nhác.
"Đi tắm đi."
Vy Lâm giật mình, mặt cô đỏ bừng và lắc đầu: "Không cần, tôi... Tôi lấy đồ rồi đi ngay."
Dứt lời, cô bước về phía sofa nhưng lại bị Mộ Biệt Thanh nắm lấy cổ tay.
Anh không quá dùng sức nhưng lời nói lại nghiêm khắc không thể chối cãi: "Tắm xong rồi tôi cho cô đi."
Đã bốn năm không gặp, sao anh còn bá đạo như vậy chứ!
Vy Lâm nhíu mày: "Tôi không có quần áo để thay."
"Thì mặc đồ của tôi."
"..."
Mộ Biệt Thanh chọn ngẫu nhiên một chiếc áo sơ mi ra từ phòng để quần áo và vứt lên đầu Vy Lâm : "Thân là một bác sĩ chuyên nghiệp, tôi không thể nhắm mắt làm ngơ với một người sắp chết cóng!"
Vy Lâm thè lưỡi và nhìn Mộ Biệt Thanh cũng bị ướt sũng cả người, cô không thể không quan tâm: "Anh cũng mau đi tắm đi."
Vy Lâm vào phòng tắm chung, Mộ Biệt Thanh cởi áo sơ mi ướt sũng trên người ra và quăng vào giỏ đựng quần áo. Ngay sau đó, anh nghe thấy âm thanh nhắc nhở vang lên khóa cửa ở tầng một được mở.
Có người đến ư?
Mộ Biệt Thanh đến gần điện thoại có hình ảnh một cách ngờ vực để xem.
Chưa thấy còn bình thường, vừa thấy thì... Mộ Biệt Thanh không nói nên lời!
Trong điện thoại có hình ảnh, Khâu Muội Hân mở khóa cửa, bước vào thang máy và đang đi lên tầng hai.
Mà lúc này, trong phòng tắm chung phát ra tiếng nước chảy 'Ào ào', Mộ Biệt Thanh hơi đau đầu. Nếu Khâu Muội Hân nhìn thấy cảnh này, có lẽ anh muốn giải thích cũng không thể giải thích được.
Dù thế nào thì Vy Lâm cũng không ngờ rằng, khi mình đã cởi hết đồ và đang đứng dưới vòi sen để tắm, Mộ Biệt Thanh lại đột nhiên lao vào.
"Anh... Anh làm gì vậy?"
Mặt Vy Lâm lập tức chuyển sang màu đỏ.
Cô theo bản năng khom lưng xuống, hai tay khoanh lại che ở phía trước, chân liên tục lùi về sau: "Anh cái tên mặt người dạ..."
Từ "Thú" còn chưa kịp thốt ra, Vy Lâm đã bị Mộ Biệt Thanh đè lên vách tường lạnh lẽo.
Cô không mặc quần áo, mà anh cũng để trần nửa thân trên.
Làn da hai người cứ thế dính vào lẫn nhau mà không có gì ngăn cách, một luồng lửa nóng đang điên cuồng lên men và tăng thêm trong không khí mịt mờ này.
Da của anh, rất nóng...
Khi nó dính vào người của Vy Lâm làm cô có một loại ảo giác, nó như muốn thiêu rụi cô.
Mộ Biệt Thanh từ trên cao nhìn xuống cô, đôi mắt sâu thẳm của anh ngập tràn sóng gợn, màu sắc dần dần tối đi: "Cô đang run à?"
Có... Có hả?
Có thật đấy!
Sau khi nhận ra điều này, Vy Lâm càng xấu hổ hơn rồi thẹn quá thành giận mà đẩy anh ra: "Anh thả..."
Cô còn chưa kịp nói ra từ "Tôi" thì đã bị Mộ Biệt Thanh dùng tay che miệng lại.
Cơ thể lực lưỡng của anh đè lên người cô, khiến cô không thể nhúc nhích.
Đôi mắt sâu thẳm của anh dần bình tĩnh lại, anh hơi khom xuống dựa lại gần Vy Lâm và nhỏ giọng nói: "Muội Hân đến rồi."
Cái gì?!!
Vy Lâm trợn to mắt, trong mắt lóe lên đôi chút bối rối.
Cô lườm anh một cách hung ác rồi đẩy bàn tay to đang che miệng mình của anh, sau đó tức giận nhỏ giọng hỏi anh: "Vậy anh còn dám lao vào, anh điên à!!"
Nếu để Khâu Muội Hân nhìn thấy cảnh này thì còn gì nữa! Dù không có gì thì cũng không thể giải thích rõ được đâu nhỉ? Rốt cuộc là cái tên này đang nghĩ gì!
"Du Thần , anh đang tắm à?"
Đột nhiên, giọng hỏi dịu dàng của Khâu Muội Hân truyền tới từ bên ngoài.
Vy Lâm đơ người ra, Mộ Biệt Thanh vội vàng trả lời: "Ừm."
Vừa nói xong, anh lại thì thầm với Vy Lâm : "Nếu tôi không vào, cô sẽ bị cô ấy bắt tại trận mất."
Vy Lâm trợn mắt lên, dùng điệu bộ không liên quan gì tới tôi mà lo lắng nói: "Bắt thì cứ bắt thôi, tôi sợ gì, tôi cũng không phải bạn trai của cô ta."
"Nếu đã vậy thì chúng ta còn trốn làm gì, tôi đưa cô ra ngoài." Mộ Biệt Thanh nói xong thì định kéo Vy Lâm đi ra.
"Tôi không đi!"
Tên khốn này chắc chắn là cô không dám!
Thực ra thì Vy Lâm không sợ, chẳng qua là cô không cần phải nhúng chân vào vũng nước đục này. Cái gì tránh được thì nên tránh, trêu chọc một người phụ nữ còn đáng sợ hơn trêu chọc mười người đàn ông. Huống chi sau lưng cô ta còn có bà Mộ.
"Sao hôm nay anh lại tắm trong phòng tắm chung vậy?" Ở bên ngoài lại vang lên giọng hỏi của Khâu Muôị Hân .
"Ừm."
Mộ Biệt Thanh chỉ trả lời đại một câu.
Anh dựa sát bên tai cô và nhỏ giọng tiếp tục dặn dò: "Đợi lát nữa cô tắm xong, tôi sẽ ra ngoài đối phó với cô ấy và cố hết sức làm cô ấy đi càng sớm càng tốt."
"Ừm..." Vy Lâm gật đầu, hai má cô đỏ ửng, và lườm anh: "Anh quay lưng lại, cách xa tôi một chút!"
Mộ Biệt Thanh vừa định nói, Khâu Muội Hân ở bên ngoài đã thẹn đỏ mặt lên tiếng: "Du Thần , ừm... Căn hộ của em đột nhiên bị cúp điện, vậy nên tối nay em... Muốn ở lại chỗ anh, anh thấy có được không?"
Không phải chứ?!!
Vy Lâm và Mộ Biệt Thanh theo bản năng mà nhìn nhau.
Đừng nói bọn cô xui xẻo vậy cơ đấy?
Vy Lâm nhìn anh bằng ánh mắt cầu cứu, Mộ Biệt Thanh lại làm như không thấy và trả lời Khâu Muội Hân một câu, sau đó cau mày hỏi Vy Lâm : "Cô đừng tưởng là tôi sẽ vì cô mà từ chối cho bạn gái ngủ lại đó nha?"
"..."
Nhìn kìa, Vy Lâm quá ngây thơ khi nghĩ vè mọi thứ rồi!
Cô giật giật môi: "Không có!"
Biết ngay là anh không tốt như vậy mà!
"Đúng rồi." Đột nhiên, Vy Lâm nghĩ đến gì đó: "Cái đó, quần áo của tôi còn ở bên ngoài, cô ta nhìn thấy thì phải làm sao đây?"
"Tôi đã giấu nó vào phòng ngủ của tôi giúp cô rồi."
Vy Lâm ngoài cười nhưng trong không cười: "Bác sĩ Mộ có kinh nghiệm phong phú thật đấy."
Mộ Biệt Thanh mỉm cười, nhưng môi anh lạnh ngắt: "Sao vậy được? Kinh nghiệm kiểu này tất nhiên là chưa bằng một nửa của cô Tô."
Câu nói của anh làm sắc mặt Vy Lâm hơi thay đổi.
Rõ ràng, anh vẫn luôn canh cánh trong lòng về chuyện của cô và Dận Đào vào bốn năm trước.
"Anh xoay lưng lại đi, tôi phải tắm rửa." Vy Lâm không định tiếp tục nói về chủ đề này với anh.
"Trong bốn năm này, Trương Dận Đào đã luôn ngược đãi cô à?" Anh đột nhiên hỏi, giọng anh hơi nặng nề và khàn.
Ánh mắt anh lơ đãng nhìn vào cơ thể mềm mại của Vy Lâm : "Có thể khiến vợ mình gầy đến như thế này cũng coi như là bản lĩnh của anh ta."
"..."
Vy Lâm đỏ mặt và đánh một cú vào tay anh: "Lưu manh, anh đang nhìn đâu vậy! Mau quay lưng lại đi."
"Đối với vóc dáng của phụ nữ đã lập gia đình, tôi..."
Mộ Biệt Thanh chưa nói hết lời đã dừng lại.
Ánh mắt anh nhìn vào bên hông của Vy Lâm , và nhíu mày lại: "Cái này... Chuyện gì đã xảy ra?"
Tay anh siết chặt vòng eo mảnh khảnh của cô, ngón tay chạm vào vết sẹo nổi bật kia và xoa nhẹ mấy lần, sau đó anh ngẩng đầu lên hỏi Vy Lâm : "Vết sẹo này từ đâu mà có?"
Vy Lâm bị tay anh vuốt ve, khi cảm nhận được sự mềm mại giữa những ngón tay của anh, Vy Lâm chỉ cảm thấy eo mình nóng cùng cực, ngay cả trái tim cũng run rẩy theo.
Cô dường như thấy được một chút đau lòng trên khuôn mặt của anh.
Vy Lâm hơi luống cuống, cô vội vàng nắm lấy tay anh và kéo nó ra khỏi người mình: "Bác sĩ Mộ, đây không phải vấn đề anh nên quan tâm."
Cô hời hợt nhắc nhở anh, cổ họng cô khàn khàn.
Nhưng trong lòng lại yếu ớt đến cực điểm.
Vết sẹo này do đêm hôm đó để lại. Kể từ lúc ấy, cô chưa từng gặp lại anh, mãi đến tận lần gặp lại vào bốn năm sau.
Đôi mắt đen của Mộ Biệt Thanh nặng nề hơn một chút và nhìn chằm chằm vào cô, anh không nói thêm gì và quay lưng lại.
"Lát nữa tôi sẽ lừa cô ấy vào phòng bếp, lúc đó tôi sẽ nói lớn tiếng, cô nhân lúc đó chạy ra ngoài rồi núp vào phòng ngủ của tôi đi."
Vy Lâm vội vàng tắm rửa: "Tôi núp trong phòng ngủ của anh để làm gì? Không bằng rời đi luôn cho rồi."
"Cô muốn để chân trần rời đi, tôi cũng không có ý kiến gì." Mộ Biệt Thanh tỏ vẻ hoàn toàn không liên quan gì tới mình.
"Anh giấu cả giày của tôi luôn hả?" Vy Lâm cảm thấy nếu cái tên này nói mình không có kinh nghiệm, cô sẽ không tin.
Mộ Biệt Thanh chẳng ừ hử gì.
Vy Lâm tắm với tốc độ nhanh nhất rồi mặc quần áo, Mộ Biệt Thanh cũng thay một chiếc áo choàng tắm và đi ra ngoài.
"Du Thần , em tự ý tới đây, anh có thấy bất tiện hay không?" Khâu Muội Hân đứng trong nhà hỏi Mộ Biệt Thanh .
"Sao có thể vậy được." Mộ Biệt Thanh lấy lại phong thái quý ông: "Muốn uống loại đồ uống nào? Cà phê, em uống không?"
Mộ Biệt Thanh nói rồi đi vào phòng bếp.
"Buổi tối uống cà phê, không sợ mất ngủ à?"
"Mất ngủ thì còn có em ở đây mà?" Mộ Biệt Thanh mập mờ nói.
Trong phòng tắm, Vy Lâm nghe rõ ràng từng câu từng chữ một.
Cô cắn môi ngồi xổm cạnh mép bồn tắm và đợi bác sĩ Cảnh ra hiệu.
"Muôị Hân , em muốn uống loại cà phê nào đây?"
Đột nhiên, Mộ Biệt Thanh tăng giọng lên vài decibel và cười hỏi Khâu Muội Hân đang đứng bên cạnh.
Hai mắt anh lại nhìn thẳng vào cánh cửa phòng tắm đang đóng.
Nghe xong câu này, Vy Lâm hiểu ý. Cô vội vàng đứng dậy đi tới rồi khom lưng kéo nhẹ cửa phòng tắm ra.
Cô lén lút thăm dò tình cảnh trong phòng khách, thì thấy Khâu Muội Hân và Mộ Biệt Thanh đang đứng trong phòng bếp thảo luận về cà phê.
Mộ Biệt Thanh nháy mắt với cô và ra hiệu cho cô nhanh chóng trốn vào phòng ngủ.
Vy Lâm nhấc chân chạy ra.
"À... Đúng rồi, Du Thần , em có mang theo một loại trà mới đến cho anh dùng thử, em đi lấy đây."
Khâu Muội Hân nói xong thì định xoay người đi ra phòng khách lấy túi, nhưng đột nhiên bị Mộ Biệt Thanh giữ mặt lại, không để cô ta di chuyển.
Vy Lâm ở trong phòng khách sợ đến mức tim sắp nhảy ra khỏi cổ họng.
Nguy hiểm thật!!
"Du Thần , anh làm gì vậy?" Khâu Muội Hân ngượng ngùng nhìn lén Mộ Biệt Thanh ở đối diện: "Sao lại nhìn em như vậy?"
"Không có..." Mộ Biệt Thanh hơi mất tập trung: "Chỉ cảm thấy hôm nay em rất xinh đẹp."
Anh nói vậy, nhưng ánh mắt anh lại vô thức liếc nhìn về đâu đó đằng sau lưng cô ta.
"Du Thần , có chuyện gì với anh vậy?"
Anh nói những lời này thì thực sự không giống anh ngày thường.
Khâu Muội Hân hơi nghi ngờ và định nhìn theo tầm mắt của anh, Mộ Biệt Thanh đột nhiên hoàn hồn lại và vội vàng đẩy mặt cô ta qua, anh mỉm cười: "Không sao cả, chỉ là bỗng... Có chút động lòng!"
Nói xong, anh lập tức cúi đầu và hôn lên môi đỏ của Khâu Muôị Hân .
Ngay lúc này, Vy Lâm đứng trong phòng khách nhìn hai bóng dáng đang dây dưa, trong một hồi, đầu óc cô trống rỗng.
Mãi đến khi thấy cánh tay đang huơ huơ sau lưng Khâu Muội Hân của Mộ Biệt Thanh , Vy Lâm mới tỉnh táo lại.
Anh đang ra hiệu cho cô nhanh chóng đi vào phòng ngủ.
Vy Lâm không nghĩ ngợi thêm nữa mà đẩy cửa bước vào phòng ngủ của anh.
Cửa đóng lại, cô thở phào một hơi.
Mùi hương nhàn nhạt kèm theo mùi thuốc lá, cả hai hòa vào nhau thành một mùi thơm đặc biệt bao quanh mũi của Vy Lâm , khiến hô hấp của cô nhanh hơn.
Cô không dám đến gần anh, cũng không dám nhìn anh một cái.
Chỉ mặc kệ anh và cúi đầu đứng dựa vào tường.
Rõ ràng là toàn thân rất lạnh, nhưng khuôn mặt cứ nóng một cách không thể giải thích được, hơn nữa trái tim đập nhanh như một cái trống.
Những điều này đã vượt qua khỏi tưởng tượng của Vy Lâm !
...
Cả hai nhếch nhác đi ra khỏi thang máy, thay giày và bước vào trong nhà.
Mộ Biệt Thanh vừa vào cửa đã bắt đầu cởi cúc áo, quần áo ẩm ướt dính chặt vào người anh khiến anh cảm thấy vô cùng khó chịu và nhíu chặt mày.
Vy Lâm đứng trong nhà và có hơi lúng túng.
Mộ Biệt Thanh quay lại và nhìn cô trong bộ dạng nhếch nhác.
"Đi tắm đi."
Vy Lâm giật mình, mặt cô đỏ bừng và lắc đầu: "Không cần, tôi... Tôi lấy đồ rồi đi ngay."
Dứt lời, cô bước về phía sofa nhưng lại bị Mộ Biệt Thanh nắm lấy cổ tay.
Anh không quá dùng sức nhưng lời nói lại nghiêm khắc không thể chối cãi: "Tắm xong rồi tôi cho cô đi."
Đã bốn năm không gặp, sao anh còn bá đạo như vậy chứ!
Vy Lâm nhíu mày: "Tôi không có quần áo để thay."
"Thì mặc đồ của tôi."
"..."
Mộ Biệt Thanh chọn ngẫu nhiên một chiếc áo sơ mi ra từ phòng để quần áo và vứt lên đầu Vy Lâm : "Thân là một bác sĩ chuyên nghiệp, tôi không thể nhắm mắt làm ngơ với một người sắp chết cóng!"
Vy Lâm thè lưỡi và nhìn Mộ Biệt Thanh cũng bị ướt sũng cả người, cô không thể không quan tâm: "Anh cũng mau đi tắm đi."
Vy Lâm vào phòng tắm chung, Mộ Biệt Thanh cởi áo sơ mi ướt sũng trên người ra và quăng vào giỏ đựng quần áo. Ngay sau đó, anh nghe thấy âm thanh nhắc nhở vang lên khóa cửa ở tầng một được mở.
Có người đến ư?
Mộ Biệt Thanh đến gần điện thoại có hình ảnh một cách ngờ vực để xem.
Chưa thấy còn bình thường, vừa thấy thì... Mộ Biệt Thanh không nói nên lời!
Trong điện thoại có hình ảnh, Khâu Muội Hân mở khóa cửa, bước vào thang máy và đang đi lên tầng hai.
Mà lúc này, trong phòng tắm chung phát ra tiếng nước chảy 'Ào ào', Mộ Biệt Thanh hơi đau đầu. Nếu Khâu Muội Hân nhìn thấy cảnh này, có lẽ anh muốn giải thích cũng không thể giải thích được.
Dù thế nào thì Vy Lâm cũng không ngờ rằng, khi mình đã cởi hết đồ và đang đứng dưới vòi sen để tắm, Mộ Biệt Thanh lại đột nhiên lao vào.
"Anh... Anh làm gì vậy?"
Mặt Vy Lâm lập tức chuyển sang màu đỏ.
Cô theo bản năng khom lưng xuống, hai tay khoanh lại che ở phía trước, chân liên tục lùi về sau: "Anh cái tên mặt người dạ..."
Từ "Thú" còn chưa kịp thốt ra, Vy Lâm đã bị Mộ Biệt Thanh đè lên vách tường lạnh lẽo.
Cô không mặc quần áo, mà anh cũng để trần nửa thân trên.
Làn da hai người cứ thế dính vào lẫn nhau mà không có gì ngăn cách, một luồng lửa nóng đang điên cuồng lên men và tăng thêm trong không khí mịt mờ này.
Da của anh, rất nóng...
Khi nó dính vào người của Vy Lâm làm cô có một loại ảo giác, nó như muốn thiêu rụi cô.
Mộ Biệt Thanh từ trên cao nhìn xuống cô, đôi mắt sâu thẳm của anh ngập tràn sóng gợn, màu sắc dần dần tối đi: "Cô đang run à?"
Có... Có hả?
Có thật đấy!
Sau khi nhận ra điều này, Vy Lâm càng xấu hổ hơn rồi thẹn quá thành giận mà đẩy anh ra: "Anh thả..."
Cô còn chưa kịp nói ra từ "Tôi" thì đã bị Mộ Biệt Thanh dùng tay che miệng lại.
Cơ thể lực lưỡng của anh đè lên người cô, khiến cô không thể nhúc nhích.
Đôi mắt sâu thẳm của anh dần bình tĩnh lại, anh hơi khom xuống dựa lại gần Vy Lâm và nhỏ giọng nói: "Muội Hân đến rồi."
Cái gì?!!
Vy Lâm trợn to mắt, trong mắt lóe lên đôi chút bối rối.
Cô lườm anh một cách hung ác rồi đẩy bàn tay to đang che miệng mình của anh, sau đó tức giận nhỏ giọng hỏi anh: "Vậy anh còn dám lao vào, anh điên à!!"
Nếu để Khâu Muội Hân nhìn thấy cảnh này thì còn gì nữa! Dù không có gì thì cũng không thể giải thích rõ được đâu nhỉ? Rốt cuộc là cái tên này đang nghĩ gì!
"Du Thần , anh đang tắm à?"
Đột nhiên, giọng hỏi dịu dàng của Khâu Muội Hân truyền tới từ bên ngoài.
Vy Lâm đơ người ra, Mộ Biệt Thanh vội vàng trả lời: "Ừm."
Vừa nói xong, anh lại thì thầm với Vy Lâm : "Nếu tôi không vào, cô sẽ bị cô ấy bắt tại trận mất."
Vy Lâm trợn mắt lên, dùng điệu bộ không liên quan gì tới tôi mà lo lắng nói: "Bắt thì cứ bắt thôi, tôi sợ gì, tôi cũng không phải bạn trai của cô ta."
"Nếu đã vậy thì chúng ta còn trốn làm gì, tôi đưa cô ra ngoài." Mộ Biệt Thanh nói xong thì định kéo Vy Lâm đi ra.
"Tôi không đi!"
Tên khốn này chắc chắn là cô không dám!
Thực ra thì Vy Lâm không sợ, chẳng qua là cô không cần phải nhúng chân vào vũng nước đục này. Cái gì tránh được thì nên tránh, trêu chọc một người phụ nữ còn đáng sợ hơn trêu chọc mười người đàn ông. Huống chi sau lưng cô ta còn có bà Mộ.
"Sao hôm nay anh lại tắm trong phòng tắm chung vậy?" Ở bên ngoài lại vang lên giọng hỏi của Khâu Muôị Hân .
"Ừm."
Mộ Biệt Thanh chỉ trả lời đại một câu.
Anh dựa sát bên tai cô và nhỏ giọng tiếp tục dặn dò: "Đợi lát nữa cô tắm xong, tôi sẽ ra ngoài đối phó với cô ấy và cố hết sức làm cô ấy đi càng sớm càng tốt."
"Ừm..." Vy Lâm gật đầu, hai má cô đỏ ửng, và lườm anh: "Anh quay lưng lại, cách xa tôi một chút!"
Mộ Biệt Thanh vừa định nói, Khâu Muội Hân ở bên ngoài đã thẹn đỏ mặt lên tiếng: "Du Thần , ừm... Căn hộ của em đột nhiên bị cúp điện, vậy nên tối nay em... Muốn ở lại chỗ anh, anh thấy có được không?"
Không phải chứ?!!
Vy Lâm và Mộ Biệt Thanh theo bản năng mà nhìn nhau.
Đừng nói bọn cô xui xẻo vậy cơ đấy?
Vy Lâm nhìn anh bằng ánh mắt cầu cứu, Mộ Biệt Thanh lại làm như không thấy và trả lời Khâu Muội Hân một câu, sau đó cau mày hỏi Vy Lâm : "Cô đừng tưởng là tôi sẽ vì cô mà từ chối cho bạn gái ngủ lại đó nha?"
"..."
Nhìn kìa, Vy Lâm quá ngây thơ khi nghĩ vè mọi thứ rồi!
Cô giật giật môi: "Không có!"
Biết ngay là anh không tốt như vậy mà!
"Đúng rồi." Đột nhiên, Vy Lâm nghĩ đến gì đó: "Cái đó, quần áo của tôi còn ở bên ngoài, cô ta nhìn thấy thì phải làm sao đây?"
"Tôi đã giấu nó vào phòng ngủ của tôi giúp cô rồi."
Vy Lâm ngoài cười nhưng trong không cười: "Bác sĩ Mộ có kinh nghiệm phong phú thật đấy."
Mộ Biệt Thanh mỉm cười, nhưng môi anh lạnh ngắt: "Sao vậy được? Kinh nghiệm kiểu này tất nhiên là chưa bằng một nửa của cô Tô."
Câu nói của anh làm sắc mặt Vy Lâm hơi thay đổi.
Rõ ràng, anh vẫn luôn canh cánh trong lòng về chuyện của cô và Dận Đào vào bốn năm trước.
"Anh xoay lưng lại đi, tôi phải tắm rửa." Vy Lâm không định tiếp tục nói về chủ đề này với anh.
"Trong bốn năm này, Trương Dận Đào đã luôn ngược đãi cô à?" Anh đột nhiên hỏi, giọng anh hơi nặng nề và khàn.
Ánh mắt anh lơ đãng nhìn vào cơ thể mềm mại của Vy Lâm : "Có thể khiến vợ mình gầy đến như thế này cũng coi như là bản lĩnh của anh ta."
"..."
Vy Lâm đỏ mặt và đánh một cú vào tay anh: "Lưu manh, anh đang nhìn đâu vậy! Mau quay lưng lại đi."
"Đối với vóc dáng của phụ nữ đã lập gia đình, tôi..."
Mộ Biệt Thanh chưa nói hết lời đã dừng lại.
Ánh mắt anh nhìn vào bên hông của Vy Lâm , và nhíu mày lại: "Cái này... Chuyện gì đã xảy ra?"
Tay anh siết chặt vòng eo mảnh khảnh của cô, ngón tay chạm vào vết sẹo nổi bật kia và xoa nhẹ mấy lần, sau đó anh ngẩng đầu lên hỏi Vy Lâm : "Vết sẹo này từ đâu mà có?"
Vy Lâm bị tay anh vuốt ve, khi cảm nhận được sự mềm mại giữa những ngón tay của anh, Vy Lâm chỉ cảm thấy eo mình nóng cùng cực, ngay cả trái tim cũng run rẩy theo.
Cô dường như thấy được một chút đau lòng trên khuôn mặt của anh.
Vy Lâm hơi luống cuống, cô vội vàng nắm lấy tay anh và kéo nó ra khỏi người mình: "Bác sĩ Mộ, đây không phải vấn đề anh nên quan tâm."
Cô hời hợt nhắc nhở anh, cổ họng cô khàn khàn.
Nhưng trong lòng lại yếu ớt đến cực điểm.
Vết sẹo này do đêm hôm đó để lại. Kể từ lúc ấy, cô chưa từng gặp lại anh, mãi đến tận lần gặp lại vào bốn năm sau.
Đôi mắt đen của Mộ Biệt Thanh nặng nề hơn một chút và nhìn chằm chằm vào cô, anh không nói thêm gì và quay lưng lại.
"Lát nữa tôi sẽ lừa cô ấy vào phòng bếp, lúc đó tôi sẽ nói lớn tiếng, cô nhân lúc đó chạy ra ngoài rồi núp vào phòng ngủ của tôi đi."
Vy Lâm vội vàng tắm rửa: "Tôi núp trong phòng ngủ của anh để làm gì? Không bằng rời đi luôn cho rồi."
"Cô muốn để chân trần rời đi, tôi cũng không có ý kiến gì." Mộ Biệt Thanh tỏ vẻ hoàn toàn không liên quan gì tới mình.
"Anh giấu cả giày của tôi luôn hả?" Vy Lâm cảm thấy nếu cái tên này nói mình không có kinh nghiệm, cô sẽ không tin.
Mộ Biệt Thanh chẳng ừ hử gì.
Vy Lâm tắm với tốc độ nhanh nhất rồi mặc quần áo, Mộ Biệt Thanh cũng thay một chiếc áo choàng tắm và đi ra ngoài.
"Du Thần , em tự ý tới đây, anh có thấy bất tiện hay không?" Khâu Muội Hân đứng trong nhà hỏi Mộ Biệt Thanh .
"Sao có thể vậy được." Mộ Biệt Thanh lấy lại phong thái quý ông: "Muốn uống loại đồ uống nào? Cà phê, em uống không?"
Mộ Biệt Thanh nói rồi đi vào phòng bếp.
"Buổi tối uống cà phê, không sợ mất ngủ à?"
"Mất ngủ thì còn có em ở đây mà?" Mộ Biệt Thanh mập mờ nói.
Trong phòng tắm, Vy Lâm nghe rõ ràng từng câu từng chữ một.
Cô cắn môi ngồi xổm cạnh mép bồn tắm và đợi bác sĩ Cảnh ra hiệu.
"Muôị Hân , em muốn uống loại cà phê nào đây?"
Đột nhiên, Mộ Biệt Thanh tăng giọng lên vài decibel và cười hỏi Khâu Muội Hân đang đứng bên cạnh.
Hai mắt anh lại nhìn thẳng vào cánh cửa phòng tắm đang đóng.
Nghe xong câu này, Vy Lâm hiểu ý. Cô vội vàng đứng dậy đi tới rồi khom lưng kéo nhẹ cửa phòng tắm ra.
Cô lén lút thăm dò tình cảnh trong phòng khách, thì thấy Khâu Muội Hân và Mộ Biệt Thanh đang đứng trong phòng bếp thảo luận về cà phê.
Mộ Biệt Thanh nháy mắt với cô và ra hiệu cho cô nhanh chóng trốn vào phòng ngủ.
Vy Lâm nhấc chân chạy ra.
"À... Đúng rồi, Du Thần , em có mang theo một loại trà mới đến cho anh dùng thử, em đi lấy đây."
Khâu Muội Hân nói xong thì định xoay người đi ra phòng khách lấy túi, nhưng đột nhiên bị Mộ Biệt Thanh giữ mặt lại, không để cô ta di chuyển.
Vy Lâm ở trong phòng khách sợ đến mức tim sắp nhảy ra khỏi cổ họng.
Nguy hiểm thật!!
"Du Thần , anh làm gì vậy?" Khâu Muội Hân ngượng ngùng nhìn lén Mộ Biệt Thanh ở đối diện: "Sao lại nhìn em như vậy?"
"Không có..." Mộ Biệt Thanh hơi mất tập trung: "Chỉ cảm thấy hôm nay em rất xinh đẹp."
Anh nói vậy, nhưng ánh mắt anh lại vô thức liếc nhìn về đâu đó đằng sau lưng cô ta.
"Du Thần , có chuyện gì với anh vậy?"
Anh nói những lời này thì thực sự không giống anh ngày thường.
Khâu Muội Hân hơi nghi ngờ và định nhìn theo tầm mắt của anh, Mộ Biệt Thanh đột nhiên hoàn hồn lại và vội vàng đẩy mặt cô ta qua, anh mỉm cười: "Không sao cả, chỉ là bỗng... Có chút động lòng!"
Nói xong, anh lập tức cúi đầu và hôn lên môi đỏ của Khâu Muôị Hân .
Ngay lúc này, Vy Lâm đứng trong phòng khách nhìn hai bóng dáng đang dây dưa, trong một hồi, đầu óc cô trống rỗng.
Mãi đến khi thấy cánh tay đang huơ huơ sau lưng Khâu Muội Hân của Mộ Biệt Thanh , Vy Lâm mới tỉnh táo lại.
Anh đang ra hiệu cho cô nhanh chóng đi vào phòng ngủ.
Vy Lâm không nghĩ ngợi thêm nữa mà đẩy cửa bước vào phòng ngủ của anh.
Cửa đóng lại, cô thở phào một hơi.