CHƯƠNG 24: CÙNG YÊU MỘT NGƯỜI
CHƯƠNG 24: CÙNG YÊU MỘT NGƯỜI
Trong đầu, vẫn còn quanh quẩn cảnh tượng Mộ Biệt Thanh và Khâu Muội Hân vừa mới hôn nhau, lan tỏa không cần né tránh.
Tay, theo bản năng xoa cánh môi của mình...
Cho dù, qua bốn năm, nụ hôn với người đàn ông kia, Vy Lâm vẫn còn nhớ rõ rành mạch như trước.
Xúc cảm ôn nhu, còn chứa đựng hương thơm mát nhàn nhạt, tinh tế hòa tan trên phần môi của cô, chìm vào tận đáy lòng, làm cho người ta trầm luân đến nổi không cách nào tự kềm chế...
Vy Lâm đập vào đầu của mình, có chút ảo não.
"Nghĩ gì thế!"
Người anh ta hôn không phải là mình!
Vy Lâm đi vào phòng ngủ, Mộ Biệt Thanh liền buông lỏng cô gái đối diện ra, giữa cánh môi không có mảy may lưu luyến.
Khâu Muội Hân xấu hổ đỏ mặt: "Tôi... Tôi đi uống trà."
"Ừ, tôi đi phòng quần áo thay bộ quần áo rồi đến."
Nói xong, Mộ Biệt Thanh liền đi vào trong phòng ngủ của mình.
Cửa bị kéo ra, Vy Lâm lại càng hoảng sợ, sau khi thấy người tiến vào là Mộ Biệt Thanh mới nhẹ nhàng thở ra.
Vy Lâm đã mặc áo khoác của mình, chiếc quần bên dưới được chọn ngẫu nhiên là một cái quần dài của Mộ Biệt Thanh mặc vào.
Anh rất cao, ống quần rộng quá dài cọ trên người của cô, chẳng ra vẻ gì cả, rất là buồn cười.
Vy Lâm có một chút xấu hổ: "Thực xin lỗi, không được sự đồng ý của anh đã mặc quần của anh."
"Thực sự đủ rồi xấu."
Mộ Biệt Thanh không ngần ngại tổn hại cô.
Vy Lâm kéo kéo quần trên người mình, có chút buồn cười.
Cuối cùng, ngẩng đầu lên nhìn anh, trong lòng có chút áy náy: "Thực xin lỗi, giống như vừa mang đến phiền toái cho anh."
"Biết rõ là tốt rồi."
Vy Lâm mấp máy môi, do dự một hồi, lúc này mới nói tiếp: "Sự tình hôm nay, quả thực là tôi quá lỗ mãng rồi! Thực xin lỗi, tôi xin lỗi."
"Tô Vy Lâm, tại sao hết lần này tới lần khác cô vẫn quan tâm chiếc khuyên tai đó?" Mộ Biệt Thanh nhìn chằm chằm vào cô, cố gắng muốn từ đáy mắt của cô tìm ra đáp án.
Vy Lâm hít một hơi thật sâu, nhưng hỏi anh ta thay vì trả lời: "Vậy còn anh? Tại sao anh lại giữ ảnh của tôi nhưng không sẵn sàng xóa nó? Anh vẫn không thể quên được tôi sao?"
Mộ Biệt Thanh nhếch môi khẽ cười, đáy mắt đều là nhạo báng: "Tô Vy Lâm, cô đang nói giỡn sao?"
"Xem đi, anh cố chấp giữ lại những bức ảnh của tôi, không phải vì anh không thể quên tôi, mà là... Không thể quên được quá khứ chết người của chúng ta, còn có, không thể quên được chính mình đã từng. Chúng ta đều giống nhau, dù cho bây giờ đã tách ra, nhưng có một điều, chúng ta phải thừa nhận..."
Vy Lâm nói đến đây, cô khẽ dừng lại, hốc mắt có chút nóng lên, đáy mắt bắt đầu long lanh ngấn lệ, chợt nghe được cô nói nhẹ nhàng: "Chúng ta đã từng yêu nhau nghiêm túc."
Như thế, mà thôi.
Cô nói xong, hít một hơi thật sâu, ra vẻ mỉm cười bình tĩnh: "Đợi tí nữa còn phải phiền anh nghĩ biện pháp đưa Khâu Muội Hân tới phòng của anh đi, bằng không chỉ sợ tôi thật sự rất khó từ nơi này đi ra ngoài."
Đôi mắt sâu thẳm của Mộ Biệt Thanh hoàn toàn tối sầm lại, đôi môi mỏng gợi cảm của anh mím lại thành một đường thẳng, cuối cùng, anh không nói gì, xoay người ra khỏi phòng ngủ.
Lúc Vy Lâm từ trong phòng ngủ của Mộ Biệt Thanh đi ra, nhìn thấy anh đang cùng Khâu Muội Hân ở trong phòng khách cãi nhau ầm ỹ.
Nhìn bọn họ ở chung hòa hợp, trong lòng Vy Lâm vẫn có chút an ủi, nhưng ngoại trừ an ủi, kỳ thật càng bị đè nén nhiều hơn.
Sau khi không có cô, cuộc sống của anh rất tốt, cô rất vui vẻ, cho tới nay cô luôn hy vọng rằng anh sẽ sống tốt hơn mình.
Nhưng, rốt cuộc cô không phải là thánh nhân, người đàn ông kia ôm người phụ nữ khác, là người đàn ông mà cô một mực tâm tâm niệm niệm! Dù cho không muốn thừa nhận, nhưng cô lại vẫn không thể tự dối lòng mình.
Bất quá...
Cứ như vậy đi! !
Vy Lâm đứng ở cửa tiểu khu, đối mặt với cơn gió lạnh vào ban đêm, cô nhắm mắt lại. Hít một hơi thật sâu...
Tô Vy Lâm, cứ như vậy đi! Hãy để những quá khứ ấm áp biến mất, cùng với cơn gió đêm này!
Vy Lâm ngồi trên xe điện ngầm, ăn mặc ngộ nghĩnh, thường xuyên thu hút sự chú ý của mọi người, điều này làm cho Vy Lâm có chút xấu hổ, rốt cục, sau nửa giờ, thuận lợi về đến nhà.
Cô nhẹ bước vào nhà, không muốn cãi nhau với mẹ và em gái, cho nên dứt khoát ngay cả đèn cũng không mở.
"Chị, là chị trở về hả?"
Đột nhiên, đèn trong sảnh sáng lên, chỉ thấy Tô Tuyết Vi tỉnh táo buông thả từ trong phòng của cô đi ra.
"Tuyết Vi, có phải là chị đánh thức em không?" Vy Lâm có chút tự trách.
"Không có, là em đúng lúc rời giường đi nhà cầu." Tô Tuyết Vi lắc đầu, liếc mắt nhìn Vy Lâm ở đối diện, khoảnh khắc tiếp theo, 'Xì' một tiếng nở nụ cười: "Chị, chị mặc bộ đồ gì kỳ dị! Hả? Không đúng nha, đây chính là y phục của người đàn ông, chị, chị mau thành thật khai báo, chị mặc quần áo của ai vậy? Trời ạ, sẽ không phải... Chị có bạn trai hả?"
Tô Tuyết Vi mừng rỡ đến nỗi gần như hét lên.
"Suỵt suỵt..." Vy Lâm vội vàng ra hiệu cho cô ấy: "Nói nhỏ chút, đừng làm ồn đến mẹ nữa."
Tô Tuyết Vi chạy tới cô, vẻ mặt nhiều chuyện: "Nhanh, nói cho em biết một chút về bạn trai của chị."
Vy Lâm lắc đầu: "Không phải bạn trai, chỉ là một người bạn bình thường."
Vy Lâm không dám nói cho em gái biết, người bạn bình thường này, kỳ thật chính là Mộ Biệt Thanh.
"Người bạn bình thường hả? Lừa gạt con nít sao, người bạn bình thường mà chị lại vô duyên vô cớ mặc y phục của anh ta trở về? Em mới không tin đâu! A... Chị, sẽ không phải là anh Đông Đình chứ? Hai người các người, vừa tốt hơn rồi hả?"
"Không phải, thật không phải. Em chớ đoán mò, đi đi đi, tranh thủ thời gian ngủ đi." Vy Lâm nói với cô ta.
"Chị, em ngủ không được."
Tô Tuyết Vi ôm cánh tay Vy Lâm làm nũng, cuối cùng, ngửi trên người cô: "Chị ơi, chị nói em có phải thật rất ưa thích Mộ bác sĩ hay không, cho nên mê muội bởi anh ta, cảm giác trên người của chị toàn bộ là hương vị của anh ta..."
Vy Lâm không có ngờ tới ngay cả cái này mà Tuyết Vi cũng có thể cảm giác ra được, cô giật mình nhìn em gái của mình, cảm thấy lo lắng.
Hai người ngồi xuống cạnh nhau trên ghế sofa, đầu của Tô Tuyết Vi ngả qua đầu vai của cô: "Chị, cảm giác này thật tuyệt, nó khiến em dường như đang ngồi cạnh anh ấy."
Trong lòng Vy Lâm có chút khó chịu, vì em gái của mình, cũng vì cô: "Tuyết Vi, em tỉnh táo một chút, tìm bạn trai, chúng ta không cần phải yêu anh ấy, được không?"
Cô thấp giọng khuyên Tô Tuyết Vi, cũng là khuyên chính mình.
"Yêu anh ấy, em sẽ không hạnh phúc." đáy mắt Vy Lâm, có chút ươn ướt.
"Chị ơi, tại sao chị lại phản đối em thích anh ấy? Cũng bởi vì anh ấy có tiền hơn so với chúng ta sao? Cũng bởi vì gia thế anh ấy tốt hơn chúng ta sao? Chị, chị vốn còn không biết anh ấy, làm sao chị có thể cứ ngăn cản chúng em tùy tiện như vậy?"
Vy Lâm nghiêng đầu nhìn cô: "Này nếu như anh ta sắp kết hôn thì sao?"
Tô Tuyết Vi chu miệng, có chút khổ sở: "Anh ta có vị hôn thê rồi, nhưng em sẽ không buông bỏ đơn giản như vậy."
Vy Lâm thật sự không biết còn muốn nói gì nữa.
Cô muốn kể về quá khứ của cô và Mộ Biệt Thanh cho em gái biết, lại liếc mắt, nhìn bộ dáng Tuyết Vi cố chấp, Vy Lâm làm sao cũng không mở miệng được.
Tô Tuyết Vi như một đứa trẻ bình thường ôm tay của cô: "Chị, đêm nay chị ngủ cùng em đi. Trên người của chị có hương vị của anh ta, nên em cảm thấy thoải mái..."
Vy Lâm có chút muốn khóc.
Cô gái ngốc nghếch này!
Chủ nhật, sáng sớm Vy Lâm liền chạy tới bệnh viện, khi đi ngang qua khoa ngoại trú thì chợt nghe được có người đại náo: "Mộ Biệt Thanh thứ lang băm này rốt cuộc đang ở nơi nào? Đừng có giả vờ ra vẻ đáng thương trốn đi, cút ra đây cho tôi, lăn ra đây! ! Tôi cho anh biết, anh trị chết người, anh không bồi thường tiền chúng tôi sẽ trực tiếp kiện lên toà án, tôi không để yên cho anh đâu! !"
Mới đầu, Vy Lâm tưởng chính mình nghe lầm.
Mộ Biệt Thanh? Lang băm?
Sao cô không có biện pháp nào hình dung từ này cùng tên của người đàn ông ở cùng một chỗ.
"Rầm rầm rầm ——" liên tiếp tiếng tháo chạy đập bể đồ vang lên, làm cho người ta sợ hết hồn hết vía, y tá trước quầy lễ tân sợ tới mức kêu to, nhiều người sợ quá khóc.
"Đi, mau gọi bảo vệ tới! !"
"Còn dám gọi bảo vệ hả? Gọi bảo vệ tới cũng đánh! Đập bể cho tôi! !"
Gia đình bệnh nhân la to, nhấc ghế lên muốn đập vào người y tá.
Vy Lâm không biết khi nào thì đột nhiên có dũng khí, không suy nghĩ quá nhiều, tiến lên bắt được một chiếc ghế đập xuống.
Người đàn ông kia hiển nhiên không có ngờ tới sẽ có người bắt lấy, hơn nữa, còn là một phụ nữ.
"Con mẹ nó! !" Anh ta thô bạo mắng một câu, gân xanh trên trán nổi lên, hung dữ trừng mắt Vy Lâm: "Không phải là muốn bị đánh cùng không! ! Hả?"
Tay Vy Lâm cầm lấy cái ghế, chẳng những không có buông lỏng, ngược lại càng dùng sức hơn chút, cô không sợ hãi chút nào mà nghênh tiếp tầm mắt người đàn ông hung dữ: "Trong miệng anh không phải luôn mồm hô hào là bác sĩ điều trị chết người đấy sao? Anh đập những y tá này thì anh có đáng mặt đàn ông, bản lĩnh không?"
Du côn này bị Vy Lâm hỏi làm sững sờ, quanh người đều là tiếng chỉ trỏ, rốt cục, tên du côn để cái ghế xuống: "Đi, chúng ta không đánh phụ nữ cũng không thành vấn đề, các người tranh thủ thời gian đi kêu lang băm Mộ Biệt Thanh kia đi ra cho tôi, bằng không, tôi sẽ đập nát cái này! !"
Vy Lâm vội giúp đỡ y tá này: "Cô không sao chớ?"
"Không có, không có việc gì, cám ơn cô." Y tá này vội nói lời cảm ơn với Vy Lâm.
"Mộ bác sĩ đâu?" Vy Lâm nhìn những hung thần ác sát này gây náo, có chút lo lắng cho Mộ Biệt Thanh rồi.
Y tá này vừa nghe hốc mắt liền đỏ lên: "Bây giờ Mộ bác sĩ còn đang trên bàn giải phẫu, đó là một ca phẫu thuật lớn, hơn nữa vừa mới đi vào không lâu, trong một tiếng rưỡi không thể nào ra tới."
"Không có khả năng đi ra ngoài sao? Không có khả năng đi ra, vì vậy hãy đập cho đến khi anh ta có thể ra ngoài! !"
Người đàn ông lắng nghe những lời của y tá nói..., lại bắt đầu đập lung tung.
Nghe được tiếng 'Binh binh bàng bàng', Vy Lâm cảm thấy mặt mày đang run rẩy, cô rõ ràng có thể bỏ mặc không quan tâm, lại cứ lao vào, liên lụy đến Mộ Biệt Thanh, cô vẫn không thể bỏ qua một bên bước đi.
Vy Lâm hỏi một y tá thông báo: "Đây rốt cuộc xảy ra chuyện gì? Bọn họ gây náo cái gì?"
"Còn không phải vì chuyện mấy ngày hôm trước, một bệnh nhân bị tắc mạch máu não, lúc giải phẫu lần đầu tiên, Mộ bác sĩ liền nói cho người nhà, loại trạng thái này không thích hợp mổ, bọn họ không nghe, không phải nói bệnh viện chúng ta cố ý kéo dài thời gian thì vì thu viện phí bọn họ nằm, kết quả bọn họ trực tiếp chuyển viện đi bệnh viện kế bên, không nghĩ tới sau khi mở hết dao làm cho não tắc nghẽn cấp hai, kết quả vừa chuyển đi đã trở lại cầu Mộ bác sĩ mổ cho vị bệnh nhân kia, vốn giải phẫu là sẽ thành công, chính là, vì sao không nghĩ tới, bệnh nhân này còn chưa kịp đẩy ra từ trên bàn giải phẫu, đột nhiên cơ tim tắc nghẽn, cấp cứu không có hiệu quả, chết! Chuyện này căn bản cũng không dính dáng tới người Mộ bác sĩ cái gì, lúc ấy gia quyến ở đây cũng không ồn ào, nhưng lại đột nhiên náo loạn, không phải nói là Mộ bác sĩ của chúng ta trị chết người nhà, cô nói điều đó là hợp lý hay phi lý! !"
Trong đầu, vẫn còn quanh quẩn cảnh tượng Mộ Biệt Thanh và Khâu Muội Hân vừa mới hôn nhau, lan tỏa không cần né tránh.
Tay, theo bản năng xoa cánh môi của mình...
Cho dù, qua bốn năm, nụ hôn với người đàn ông kia, Vy Lâm vẫn còn nhớ rõ rành mạch như trước.
Xúc cảm ôn nhu, còn chứa đựng hương thơm mát nhàn nhạt, tinh tế hòa tan trên phần môi của cô, chìm vào tận đáy lòng, làm cho người ta trầm luân đến nổi không cách nào tự kềm chế...
Vy Lâm đập vào đầu của mình, có chút ảo não.
"Nghĩ gì thế!"
Người anh ta hôn không phải là mình!
Vy Lâm đi vào phòng ngủ, Mộ Biệt Thanh liền buông lỏng cô gái đối diện ra, giữa cánh môi không có mảy may lưu luyến.
Khâu Muội Hân xấu hổ đỏ mặt: "Tôi... Tôi đi uống trà."
"Ừ, tôi đi phòng quần áo thay bộ quần áo rồi đến."
Nói xong, Mộ Biệt Thanh liền đi vào trong phòng ngủ của mình.
Cửa bị kéo ra, Vy Lâm lại càng hoảng sợ, sau khi thấy người tiến vào là Mộ Biệt Thanh mới nhẹ nhàng thở ra.
Vy Lâm đã mặc áo khoác của mình, chiếc quần bên dưới được chọn ngẫu nhiên là một cái quần dài của Mộ Biệt Thanh mặc vào.
Anh rất cao, ống quần rộng quá dài cọ trên người của cô, chẳng ra vẻ gì cả, rất là buồn cười.
Vy Lâm có một chút xấu hổ: "Thực xin lỗi, không được sự đồng ý của anh đã mặc quần của anh."
"Thực sự đủ rồi xấu."
Mộ Biệt Thanh không ngần ngại tổn hại cô.
Vy Lâm kéo kéo quần trên người mình, có chút buồn cười.
Cuối cùng, ngẩng đầu lên nhìn anh, trong lòng có chút áy náy: "Thực xin lỗi, giống như vừa mang đến phiền toái cho anh."
"Biết rõ là tốt rồi."
Vy Lâm mấp máy môi, do dự một hồi, lúc này mới nói tiếp: "Sự tình hôm nay, quả thực là tôi quá lỗ mãng rồi! Thực xin lỗi, tôi xin lỗi."
"Tô Vy Lâm, tại sao hết lần này tới lần khác cô vẫn quan tâm chiếc khuyên tai đó?" Mộ Biệt Thanh nhìn chằm chằm vào cô, cố gắng muốn từ đáy mắt của cô tìm ra đáp án.
Vy Lâm hít một hơi thật sâu, nhưng hỏi anh ta thay vì trả lời: "Vậy còn anh? Tại sao anh lại giữ ảnh của tôi nhưng không sẵn sàng xóa nó? Anh vẫn không thể quên được tôi sao?"
Mộ Biệt Thanh nhếch môi khẽ cười, đáy mắt đều là nhạo báng: "Tô Vy Lâm, cô đang nói giỡn sao?"
"Xem đi, anh cố chấp giữ lại những bức ảnh của tôi, không phải vì anh không thể quên tôi, mà là... Không thể quên được quá khứ chết người của chúng ta, còn có, không thể quên được chính mình đã từng. Chúng ta đều giống nhau, dù cho bây giờ đã tách ra, nhưng có một điều, chúng ta phải thừa nhận..."
Vy Lâm nói đến đây, cô khẽ dừng lại, hốc mắt có chút nóng lên, đáy mắt bắt đầu long lanh ngấn lệ, chợt nghe được cô nói nhẹ nhàng: "Chúng ta đã từng yêu nhau nghiêm túc."
Như thế, mà thôi.
Cô nói xong, hít một hơi thật sâu, ra vẻ mỉm cười bình tĩnh: "Đợi tí nữa còn phải phiền anh nghĩ biện pháp đưa Khâu Muội Hân tới phòng của anh đi, bằng không chỉ sợ tôi thật sự rất khó từ nơi này đi ra ngoài."
Đôi mắt sâu thẳm của Mộ Biệt Thanh hoàn toàn tối sầm lại, đôi môi mỏng gợi cảm của anh mím lại thành một đường thẳng, cuối cùng, anh không nói gì, xoay người ra khỏi phòng ngủ.
Lúc Vy Lâm từ trong phòng ngủ của Mộ Biệt Thanh đi ra, nhìn thấy anh đang cùng Khâu Muội Hân ở trong phòng khách cãi nhau ầm ỹ.
Nhìn bọn họ ở chung hòa hợp, trong lòng Vy Lâm vẫn có chút an ủi, nhưng ngoại trừ an ủi, kỳ thật càng bị đè nén nhiều hơn.
Sau khi không có cô, cuộc sống của anh rất tốt, cô rất vui vẻ, cho tới nay cô luôn hy vọng rằng anh sẽ sống tốt hơn mình.
Nhưng, rốt cuộc cô không phải là thánh nhân, người đàn ông kia ôm người phụ nữ khác, là người đàn ông mà cô một mực tâm tâm niệm niệm! Dù cho không muốn thừa nhận, nhưng cô lại vẫn không thể tự dối lòng mình.
Bất quá...
Cứ như vậy đi! !
Vy Lâm đứng ở cửa tiểu khu, đối mặt với cơn gió lạnh vào ban đêm, cô nhắm mắt lại. Hít một hơi thật sâu...
Tô Vy Lâm, cứ như vậy đi! Hãy để những quá khứ ấm áp biến mất, cùng với cơn gió đêm này!
Vy Lâm ngồi trên xe điện ngầm, ăn mặc ngộ nghĩnh, thường xuyên thu hút sự chú ý của mọi người, điều này làm cho Vy Lâm có chút xấu hổ, rốt cục, sau nửa giờ, thuận lợi về đến nhà.
Cô nhẹ bước vào nhà, không muốn cãi nhau với mẹ và em gái, cho nên dứt khoát ngay cả đèn cũng không mở.
"Chị, là chị trở về hả?"
Đột nhiên, đèn trong sảnh sáng lên, chỉ thấy Tô Tuyết Vi tỉnh táo buông thả từ trong phòng của cô đi ra.
"Tuyết Vi, có phải là chị đánh thức em không?" Vy Lâm có chút tự trách.
"Không có, là em đúng lúc rời giường đi nhà cầu." Tô Tuyết Vi lắc đầu, liếc mắt nhìn Vy Lâm ở đối diện, khoảnh khắc tiếp theo, 'Xì' một tiếng nở nụ cười: "Chị, chị mặc bộ đồ gì kỳ dị! Hả? Không đúng nha, đây chính là y phục của người đàn ông, chị, chị mau thành thật khai báo, chị mặc quần áo của ai vậy? Trời ạ, sẽ không phải... Chị có bạn trai hả?"
Tô Tuyết Vi mừng rỡ đến nỗi gần như hét lên.
"Suỵt suỵt..." Vy Lâm vội vàng ra hiệu cho cô ấy: "Nói nhỏ chút, đừng làm ồn đến mẹ nữa."
Tô Tuyết Vi chạy tới cô, vẻ mặt nhiều chuyện: "Nhanh, nói cho em biết một chút về bạn trai của chị."
Vy Lâm lắc đầu: "Không phải bạn trai, chỉ là một người bạn bình thường."
Vy Lâm không dám nói cho em gái biết, người bạn bình thường này, kỳ thật chính là Mộ Biệt Thanh.
"Người bạn bình thường hả? Lừa gạt con nít sao, người bạn bình thường mà chị lại vô duyên vô cớ mặc y phục của anh ta trở về? Em mới không tin đâu! A... Chị, sẽ không phải là anh Đông Đình chứ? Hai người các người, vừa tốt hơn rồi hả?"
"Không phải, thật không phải. Em chớ đoán mò, đi đi đi, tranh thủ thời gian ngủ đi." Vy Lâm nói với cô ta.
"Chị, em ngủ không được."
Tô Tuyết Vi ôm cánh tay Vy Lâm làm nũng, cuối cùng, ngửi trên người cô: "Chị ơi, chị nói em có phải thật rất ưa thích Mộ bác sĩ hay không, cho nên mê muội bởi anh ta, cảm giác trên người của chị toàn bộ là hương vị của anh ta..."
Vy Lâm không có ngờ tới ngay cả cái này mà Tuyết Vi cũng có thể cảm giác ra được, cô giật mình nhìn em gái của mình, cảm thấy lo lắng.
Hai người ngồi xuống cạnh nhau trên ghế sofa, đầu của Tô Tuyết Vi ngả qua đầu vai của cô: "Chị, cảm giác này thật tuyệt, nó khiến em dường như đang ngồi cạnh anh ấy."
Trong lòng Vy Lâm có chút khó chịu, vì em gái của mình, cũng vì cô: "Tuyết Vi, em tỉnh táo một chút, tìm bạn trai, chúng ta không cần phải yêu anh ấy, được không?"
Cô thấp giọng khuyên Tô Tuyết Vi, cũng là khuyên chính mình.
"Yêu anh ấy, em sẽ không hạnh phúc." đáy mắt Vy Lâm, có chút ươn ướt.
"Chị ơi, tại sao chị lại phản đối em thích anh ấy? Cũng bởi vì anh ấy có tiền hơn so với chúng ta sao? Cũng bởi vì gia thế anh ấy tốt hơn chúng ta sao? Chị, chị vốn còn không biết anh ấy, làm sao chị có thể cứ ngăn cản chúng em tùy tiện như vậy?"
Vy Lâm nghiêng đầu nhìn cô: "Này nếu như anh ta sắp kết hôn thì sao?"
Tô Tuyết Vi chu miệng, có chút khổ sở: "Anh ta có vị hôn thê rồi, nhưng em sẽ không buông bỏ đơn giản như vậy."
Vy Lâm thật sự không biết còn muốn nói gì nữa.
Cô muốn kể về quá khứ của cô và Mộ Biệt Thanh cho em gái biết, lại liếc mắt, nhìn bộ dáng Tuyết Vi cố chấp, Vy Lâm làm sao cũng không mở miệng được.
Tô Tuyết Vi như một đứa trẻ bình thường ôm tay của cô: "Chị, đêm nay chị ngủ cùng em đi. Trên người của chị có hương vị của anh ta, nên em cảm thấy thoải mái..."
Vy Lâm có chút muốn khóc.
Cô gái ngốc nghếch này!
Chủ nhật, sáng sớm Vy Lâm liền chạy tới bệnh viện, khi đi ngang qua khoa ngoại trú thì chợt nghe được có người đại náo: "Mộ Biệt Thanh thứ lang băm này rốt cuộc đang ở nơi nào? Đừng có giả vờ ra vẻ đáng thương trốn đi, cút ra đây cho tôi, lăn ra đây! ! Tôi cho anh biết, anh trị chết người, anh không bồi thường tiền chúng tôi sẽ trực tiếp kiện lên toà án, tôi không để yên cho anh đâu! !"
Mới đầu, Vy Lâm tưởng chính mình nghe lầm.
Mộ Biệt Thanh? Lang băm?
Sao cô không có biện pháp nào hình dung từ này cùng tên của người đàn ông ở cùng một chỗ.
"Rầm rầm rầm ——" liên tiếp tiếng tháo chạy đập bể đồ vang lên, làm cho người ta sợ hết hồn hết vía, y tá trước quầy lễ tân sợ tới mức kêu to, nhiều người sợ quá khóc.
"Đi, mau gọi bảo vệ tới! !"
"Còn dám gọi bảo vệ hả? Gọi bảo vệ tới cũng đánh! Đập bể cho tôi! !"
Gia đình bệnh nhân la to, nhấc ghế lên muốn đập vào người y tá.
Vy Lâm không biết khi nào thì đột nhiên có dũng khí, không suy nghĩ quá nhiều, tiến lên bắt được một chiếc ghế đập xuống.
Người đàn ông kia hiển nhiên không có ngờ tới sẽ có người bắt lấy, hơn nữa, còn là một phụ nữ.
"Con mẹ nó! !" Anh ta thô bạo mắng một câu, gân xanh trên trán nổi lên, hung dữ trừng mắt Vy Lâm: "Không phải là muốn bị đánh cùng không! ! Hả?"
Tay Vy Lâm cầm lấy cái ghế, chẳng những không có buông lỏng, ngược lại càng dùng sức hơn chút, cô không sợ hãi chút nào mà nghênh tiếp tầm mắt người đàn ông hung dữ: "Trong miệng anh không phải luôn mồm hô hào là bác sĩ điều trị chết người đấy sao? Anh đập những y tá này thì anh có đáng mặt đàn ông, bản lĩnh không?"
Du côn này bị Vy Lâm hỏi làm sững sờ, quanh người đều là tiếng chỉ trỏ, rốt cục, tên du côn để cái ghế xuống: "Đi, chúng ta không đánh phụ nữ cũng không thành vấn đề, các người tranh thủ thời gian đi kêu lang băm Mộ Biệt Thanh kia đi ra cho tôi, bằng không, tôi sẽ đập nát cái này! !"
Vy Lâm vội giúp đỡ y tá này: "Cô không sao chớ?"
"Không có, không có việc gì, cám ơn cô." Y tá này vội nói lời cảm ơn với Vy Lâm.
"Mộ bác sĩ đâu?" Vy Lâm nhìn những hung thần ác sát này gây náo, có chút lo lắng cho Mộ Biệt Thanh rồi.
Y tá này vừa nghe hốc mắt liền đỏ lên: "Bây giờ Mộ bác sĩ còn đang trên bàn giải phẫu, đó là một ca phẫu thuật lớn, hơn nữa vừa mới đi vào không lâu, trong một tiếng rưỡi không thể nào ra tới."
"Không có khả năng đi ra ngoài sao? Không có khả năng đi ra, vì vậy hãy đập cho đến khi anh ta có thể ra ngoài! !"
Người đàn ông lắng nghe những lời của y tá nói..., lại bắt đầu đập lung tung.
Nghe được tiếng 'Binh binh bàng bàng', Vy Lâm cảm thấy mặt mày đang run rẩy, cô rõ ràng có thể bỏ mặc không quan tâm, lại cứ lao vào, liên lụy đến Mộ Biệt Thanh, cô vẫn không thể bỏ qua một bên bước đi.
Vy Lâm hỏi một y tá thông báo: "Đây rốt cuộc xảy ra chuyện gì? Bọn họ gây náo cái gì?"
"Còn không phải vì chuyện mấy ngày hôm trước, một bệnh nhân bị tắc mạch máu não, lúc giải phẫu lần đầu tiên, Mộ bác sĩ liền nói cho người nhà, loại trạng thái này không thích hợp mổ, bọn họ không nghe, không phải nói bệnh viện chúng ta cố ý kéo dài thời gian thì vì thu viện phí bọn họ nằm, kết quả bọn họ trực tiếp chuyển viện đi bệnh viện kế bên, không nghĩ tới sau khi mở hết dao làm cho não tắc nghẽn cấp hai, kết quả vừa chuyển đi đã trở lại cầu Mộ bác sĩ mổ cho vị bệnh nhân kia, vốn giải phẫu là sẽ thành công, chính là, vì sao không nghĩ tới, bệnh nhân này còn chưa kịp đẩy ra từ trên bàn giải phẫu, đột nhiên cơ tim tắc nghẽn, cấp cứu không có hiệu quả, chết! Chuyện này căn bản cũng không dính dáng tới người Mộ bác sĩ cái gì, lúc ấy gia quyến ở đây cũng không ồn ào, nhưng lại đột nhiên náo loạn, không phải nói là Mộ bác sĩ của chúng ta trị chết người nhà, cô nói điều đó là hợp lý hay phi lý! !"