CHƯƠNG 4: GẶP LẠI BẠN CŨ
CHƯƠNG 4: GẶP LẠI BẠN CŨ
Vy Lâm định đuổi theo nhưng mới đi được một bước thì dừng lại.
Tô Vy Lâm , mày đang làm gì vậy? Sao người đàn ông đó lại có thể xuất hiện ở đây được chứ? Đây là thành phố A, cách thành phố S anh ấy ở xa tít tắp cơ mà!
Hơn nữa, cho dù là anh ấy thì thế nào? Lẽ nào mày thật sự có thể không màng mọi thứ mà đuổi theo sao? Bốn năm trước không thể, bốn năm sau cũng sẽ như vậy thôi!
Tô Vy Lâm tắm rửa trong trạng thái hồn vía trên mây, từ phòng tắm trở về phòng bệnh, cả người vẫn còn chút lâng lâng.
“Cơn sốt của cô cũng đã hạ tương đối rồi, bây giờ còn thấy buồn nôn nữa không?”
Tô Vy Lâm vừa đi vào phòng bệnh liền nghe thấy một giọng nam trầm thấp không chân thực vang lên, giọng nói ấy nhàn nhạt như nước dội vào tai.
Giọng nói quen thuộc, ví như nghe nhầm khiến ngực cô đột nhiên cứng lại, nơi đó như bị thứ gì đập vào, trong nháy mắt cô có chút hít thở không thông.
“Không buồn nôn nữa.” Trên giường, Tô Tình Vân cười, nghiêm túc trả lời câu hỏi của bác sĩ, mắt thoáng nhìn liền thấy Tô Vy Lâm đang đứng ở cửa: “Chị, chị đứng đó làm gì vậy? Sao không đi vào?”
Mộ Biệt Thanh đang bận kiểm tra sức khoẻ cho Tô Tình Vân không quay đầu lại, khom người chuyên chú quan sát đồng tử cô ấy: “Đầu thì sao? Còn bị choáng không?”
“Có một chút.” Tô Tình Vân gật đầu.
Thấy Tô Vy Lâm đứng ngoài cửa đang nhìn chằm chằm bóng lưng Mộ Biệt Thanh đến ngây ngốc, Tô Tình Vân trêu chọc gọi một tiếng: “Chị, chị làm gì đấy? Làm gì mà cứ nhìn chằm chằm bác sĩ Mộ người ta thế?”
Mộ Biệt Thanh vẫn không quay đầu lại, đến khi nghe thấy giọng Vy Lâm phía sau vang lên: “Tuyết Vi, em khát không? Chị rót nước cho em nhé.”
Mộ Biệt Thanh dường như ngạc nhiên mất một giây, quay đầu lại liền thấy Tô Vy Lâm đứng ở cửa.
Hai đôi mắt không hề báo trước chạm vào nhau, đôi mắt đen sắc bén như chim ưng khiến hô hấp Vy Lâm có một giây như ngừng lại, khoảnh khắc đó dường như máu toàn thân cô đều ngưng lại thành đá, tim đập ‘thình thịch’ như đánh trống, điên cuồng đập vào ngực cô.
Cô chưa từng nghĩ rằng, mình và Mộ Biệt Thanh thật sự còn có ngày gặp lại!
Trái ngược với cảm xúc chập trùng lên xuống của cô, Mộ Biệt Thanh lại bình tĩnh hơn nhiều.
Vẻ kinh ngạc chỉ vút qua nơi đáy mắt thâm trầm của anh một lát, rất nhanh liền khôi phục lại vẻ như ban đầu.
Dường như sự xuất hiện của cô không dậy nổi bất kỳ gợn sóng nào trong anh.
Hoặc là Tô Vy Lâm của bốn năm sau với anh mà nói, cũng chỉ là một người lạ không có bất kỳ ý nghĩ gì đặc biệt.
“Người nhà bệnh nhân Tô Tuyết Vi?”
Giọng nói trầm thấp của anh như âm thanh sâu lắng của đàn Cello, trầm bổng dễ nghe làm yếu mềm tâm hồn người.
“Đúng.” Vy Lâm gật đầu, tay cầm ấm nước sôi nắm chặt đến run rẩy: “Tôi là chị gái em ấy.”
Mộ Biệt Thanh quay đầu, khom người tiếp tục thay Tô Tình Vân làm kiểm tra cơ bản: “Bệnh nhân có thể còn phải ở lại bệnh viện quan sát vài ngày, bình thường cô nên chú ý nhiều hơn một chút, nếu như có tình huống buồn nôn thì hãy kịp thời tìm tôi.”
“Được, cảm ơn anh.”
Cảm xúc Vy Lâm vẫn còn chưa ổn định, cô đi tới bên bàn, rót nước cho em gái.
“Chị, anh ấy là bác sĩ Mộ em nói với chị đó, bác sĩ phụ trách của em, Mộ Biệt Thanh !” Tô Tình Vân không ngừng nháy mắt với Tô Vy Lâm .
Bàn tay cầm ấm nước sôi của Vy Lâm lệch đi, nước sôi đổ ra ngoài, rớt vào mu bàn tay cô, bỏng đến mức cô theo bản năng thấp giọng kêu lên một tiếng.
Lập tức mu bàn tay cô trở nên đau rát.
Cô nhanh chóng theo bản năng giấu tay phải ra sau lưng, tiếp tục cúi đầu rót trà, chợt thấy mu bàn tay mát lạnh, bàn tay phải bị người khác cầm lấy.
Là Mộ Biệt Thanh .
Toàn thân Vy Lâm căng cứng, theo bản năng muốn thoát khỏi sự giam cầm của anh, nhưng lại phát hiện lực tay anh khiến cô căn bản không thể nào chống cự.
“Bị bỏng không nghiêm trọng, nổi vài bọt nước lên, thoa chút thuốc mỡ bỏng là được rồi.”
Có lẽ những điều này chỉ là phản ứng bản năng của bác sĩ, vì trong đáy mắt thâm trầm của anh, căn bản Vy Lâm không hề thấy một tia quan tâm và lo lắng nào.
Anh vẫn giữ thái độ nhàn nhạt, lãnh đạm đó.
“Tiểu Lâm, đưa cô Tô đi thoa chút thuốc đi.” Mộ Biệt Thanh buông tay cô ra, xoay người dặn dò y tá nhỏ đang đứng bên cạnh.
Anh nói xong lại đi đến bên cạnh Tô Tuyết Vi, khom người lấy ảnh chụp CT não bộ của cô ấy từ dưới đuôi giường, giơ về phía mặt trời ngoài cửa sổ nghiêm túc nhìn một lát.
Ánh mặt trời vàng chói xuyên thấu qua cây ngô đồng ngoài cửa sổ, những vệt nắng lốm đốm chiếu vào phòng bệnh, Mộ Biệt Thanh đứng trong vầng sáng, khuôn mặt lạnh lùng anh tuấn trơn bóng lộ ra vài phần góc cạnh rõ ràng, đôi mắt đen nhánh thâm thuý được ánh nắng vụn vặt tô vẽ hiện ra màu sắc mê người. Lông mày đậm, sống mũi cao, môi mỏng đã thể hiện vẻ cao quý và thanh nhã của anh.
“Cô Tô, chúng ta đi thôi.”
Cô y tá Tiểu Lâm giục Vy Lâm .
“Không cần đâu.” Vy Lâm từ chôi, cười nhẹ: “Vấn đề nhỏ thôi mà, tôi có thể tự giải quyết.”
“Quả thật là vấn đề không lớn.”
Mộ Biệt Thanh đang nghiêng đầu nhìn ảnh chụp CT bên cửa sổ bỗng nhiên sâu kín lên tiếng, anh cất ảnh chụp CT vào túi nhựa màu trắng, lúc này mới không nhanh không chậm nói tiếp: “Bỏng nhẹ là chuyện nhỏ, nhưng một khi không xử lý cẩn thận, bóng nước vỡ ra rồi nhiễm khuẩn, miệng vết thương bị nhiễm trùng sẽ khiến cơ thể nóng lên, sốt cao không lùi…” Nói đến đây anh hơi ngừng lại một chút, quay đầu nhìn Vy Lâm , ánh mắt không nhẹ không nặng rơi trên mặt cô: “Suy nghĩ thật kỹ, đến khi đó sợ rằng chỉ với một tuýp thuốc mỡ bỏng sẽ không thể giải quyết được mọi vấn đề.”
Vy Lâm mím môi nhìn anh.
Toàn đe doạ cô thôi!
Vy Lâm định đuổi theo nhưng mới đi được một bước thì dừng lại.
Tô Vy Lâm , mày đang làm gì vậy? Sao người đàn ông đó lại có thể xuất hiện ở đây được chứ? Đây là thành phố A, cách thành phố S anh ấy ở xa tít tắp cơ mà!
Hơn nữa, cho dù là anh ấy thì thế nào? Lẽ nào mày thật sự có thể không màng mọi thứ mà đuổi theo sao? Bốn năm trước không thể, bốn năm sau cũng sẽ như vậy thôi!
Tô Vy Lâm tắm rửa trong trạng thái hồn vía trên mây, từ phòng tắm trở về phòng bệnh, cả người vẫn còn chút lâng lâng.
“Cơn sốt của cô cũng đã hạ tương đối rồi, bây giờ còn thấy buồn nôn nữa không?”
Tô Vy Lâm vừa đi vào phòng bệnh liền nghe thấy một giọng nam trầm thấp không chân thực vang lên, giọng nói ấy nhàn nhạt như nước dội vào tai.
Giọng nói quen thuộc, ví như nghe nhầm khiến ngực cô đột nhiên cứng lại, nơi đó như bị thứ gì đập vào, trong nháy mắt cô có chút hít thở không thông.
“Không buồn nôn nữa.” Trên giường, Tô Tình Vân cười, nghiêm túc trả lời câu hỏi của bác sĩ, mắt thoáng nhìn liền thấy Tô Vy Lâm đang đứng ở cửa: “Chị, chị đứng đó làm gì vậy? Sao không đi vào?”
Mộ Biệt Thanh đang bận kiểm tra sức khoẻ cho Tô Tình Vân không quay đầu lại, khom người chuyên chú quan sát đồng tử cô ấy: “Đầu thì sao? Còn bị choáng không?”
“Có một chút.” Tô Tình Vân gật đầu.
Thấy Tô Vy Lâm đứng ngoài cửa đang nhìn chằm chằm bóng lưng Mộ Biệt Thanh đến ngây ngốc, Tô Tình Vân trêu chọc gọi một tiếng: “Chị, chị làm gì đấy? Làm gì mà cứ nhìn chằm chằm bác sĩ Mộ người ta thế?”
Mộ Biệt Thanh vẫn không quay đầu lại, đến khi nghe thấy giọng Vy Lâm phía sau vang lên: “Tuyết Vi, em khát không? Chị rót nước cho em nhé.”
Mộ Biệt Thanh dường như ngạc nhiên mất một giây, quay đầu lại liền thấy Tô Vy Lâm đứng ở cửa.
Hai đôi mắt không hề báo trước chạm vào nhau, đôi mắt đen sắc bén như chim ưng khiến hô hấp Vy Lâm có một giây như ngừng lại, khoảnh khắc đó dường như máu toàn thân cô đều ngưng lại thành đá, tim đập ‘thình thịch’ như đánh trống, điên cuồng đập vào ngực cô.
Cô chưa từng nghĩ rằng, mình và Mộ Biệt Thanh thật sự còn có ngày gặp lại!
Trái ngược với cảm xúc chập trùng lên xuống của cô, Mộ Biệt Thanh lại bình tĩnh hơn nhiều.
Vẻ kinh ngạc chỉ vút qua nơi đáy mắt thâm trầm của anh một lát, rất nhanh liền khôi phục lại vẻ như ban đầu.
Dường như sự xuất hiện của cô không dậy nổi bất kỳ gợn sóng nào trong anh.
Hoặc là Tô Vy Lâm của bốn năm sau với anh mà nói, cũng chỉ là một người lạ không có bất kỳ ý nghĩ gì đặc biệt.
“Người nhà bệnh nhân Tô Tuyết Vi?”
Giọng nói trầm thấp của anh như âm thanh sâu lắng của đàn Cello, trầm bổng dễ nghe làm yếu mềm tâm hồn người.
“Đúng.” Vy Lâm gật đầu, tay cầm ấm nước sôi nắm chặt đến run rẩy: “Tôi là chị gái em ấy.”
Mộ Biệt Thanh quay đầu, khom người tiếp tục thay Tô Tình Vân làm kiểm tra cơ bản: “Bệnh nhân có thể còn phải ở lại bệnh viện quan sát vài ngày, bình thường cô nên chú ý nhiều hơn một chút, nếu như có tình huống buồn nôn thì hãy kịp thời tìm tôi.”
“Được, cảm ơn anh.”
Cảm xúc Vy Lâm vẫn còn chưa ổn định, cô đi tới bên bàn, rót nước cho em gái.
“Chị, anh ấy là bác sĩ Mộ em nói với chị đó, bác sĩ phụ trách của em, Mộ Biệt Thanh !” Tô Tình Vân không ngừng nháy mắt với Tô Vy Lâm .
Bàn tay cầm ấm nước sôi của Vy Lâm lệch đi, nước sôi đổ ra ngoài, rớt vào mu bàn tay cô, bỏng đến mức cô theo bản năng thấp giọng kêu lên một tiếng.
Lập tức mu bàn tay cô trở nên đau rát.
Cô nhanh chóng theo bản năng giấu tay phải ra sau lưng, tiếp tục cúi đầu rót trà, chợt thấy mu bàn tay mát lạnh, bàn tay phải bị người khác cầm lấy.
Là Mộ Biệt Thanh .
Toàn thân Vy Lâm căng cứng, theo bản năng muốn thoát khỏi sự giam cầm của anh, nhưng lại phát hiện lực tay anh khiến cô căn bản không thể nào chống cự.
“Bị bỏng không nghiêm trọng, nổi vài bọt nước lên, thoa chút thuốc mỡ bỏng là được rồi.”
Có lẽ những điều này chỉ là phản ứng bản năng của bác sĩ, vì trong đáy mắt thâm trầm của anh, căn bản Vy Lâm không hề thấy một tia quan tâm và lo lắng nào.
Anh vẫn giữ thái độ nhàn nhạt, lãnh đạm đó.
“Tiểu Lâm, đưa cô Tô đi thoa chút thuốc đi.” Mộ Biệt Thanh buông tay cô ra, xoay người dặn dò y tá nhỏ đang đứng bên cạnh.
Anh nói xong lại đi đến bên cạnh Tô Tuyết Vi, khom người lấy ảnh chụp CT não bộ của cô ấy từ dưới đuôi giường, giơ về phía mặt trời ngoài cửa sổ nghiêm túc nhìn một lát.
Ánh mặt trời vàng chói xuyên thấu qua cây ngô đồng ngoài cửa sổ, những vệt nắng lốm đốm chiếu vào phòng bệnh, Mộ Biệt Thanh đứng trong vầng sáng, khuôn mặt lạnh lùng anh tuấn trơn bóng lộ ra vài phần góc cạnh rõ ràng, đôi mắt đen nhánh thâm thuý được ánh nắng vụn vặt tô vẽ hiện ra màu sắc mê người. Lông mày đậm, sống mũi cao, môi mỏng đã thể hiện vẻ cao quý và thanh nhã của anh.
“Cô Tô, chúng ta đi thôi.”
Cô y tá Tiểu Lâm giục Vy Lâm .
“Không cần đâu.” Vy Lâm từ chôi, cười nhẹ: “Vấn đề nhỏ thôi mà, tôi có thể tự giải quyết.”
“Quả thật là vấn đề không lớn.”
Mộ Biệt Thanh đang nghiêng đầu nhìn ảnh chụp CT bên cửa sổ bỗng nhiên sâu kín lên tiếng, anh cất ảnh chụp CT vào túi nhựa màu trắng, lúc này mới không nhanh không chậm nói tiếp: “Bỏng nhẹ là chuyện nhỏ, nhưng một khi không xử lý cẩn thận, bóng nước vỡ ra rồi nhiễm khuẩn, miệng vết thương bị nhiễm trùng sẽ khiến cơ thể nóng lên, sốt cao không lùi…” Nói đến đây anh hơi ngừng lại một chút, quay đầu nhìn Vy Lâm , ánh mắt không nhẹ không nặng rơi trên mặt cô: “Suy nghĩ thật kỹ, đến khi đó sợ rằng chỉ với một tuýp thuốc mỡ bỏng sẽ không thể giải quyết được mọi vấn đề.”
Vy Lâm mím môi nhìn anh.
Toàn đe doạ cô thôi!