Chương : 137
Chương 137: Hy Vọng Tôi Sớm Rời Đi Sao?
Tưởng chừng sự việc đã đến hồi kết, nhưng đúng
lúc này, người ta phát hiện ra có kẻ đứng sau hậu
trường. Khi Kính Thiếu Khanh đang tìm người làm
quan hệ công chúng về chuyện của Trần Mộng
Dao đã có người đứng sau giật dây nên mới luôn
gây sóng gió, Kính Thiếu Khanh đã tìm người điều
tra, cuối cùng có kết quả, là Khương Nghiên
Nghiên làm.
Ngay khi kết quả được đưa ra, tất cả mọi người
đều khó hiểu, chỉ có Ôn Ngôn là hiểu tại sao. Cô
cũng không nói gì, chỉ trực tiếp nhờ chú Lâm chở
cô đến Khương gia, cô không bắt taxi vì không
nhịn được cơn giận, muốn tìm đến để tính sổ!
Trần Hàm ước gì có thể nhờ vả chút quan hệ với
cô, đương nhiên sẽ không ngăn cô ở ngoài, vừa đi
vào cô đã cởi giày cao gót ra, sợ chút nữa động
tay động chân sẽ không tiện: “Khương Nghiên
Nghiên đâu?”
Trần Hàm chậm rãi nhìn cô nói: “Em gái con còn
chưa dậy.”
Ôn Ngôn giếu cọt: “Là vì buổi tối làm nhiều chuyện
xấu quá không ngủ được sao? Phòng của cô ta ở
đâu? Tôi có vài lời muốn nói với cô ta.”
Trần Hàm cảm thấy có gì đó không đúng, cũng
không dám để cô tự mình đi lên chỗ Khương
Nghiên Nghiên: “Để mẹ dẫn con đi.”
Lúc lên lầu, Ôn Ngôn nói: “Tôi khát, phiền rót cho
tôi một cốc nước.”
Không nói lời nào, Trần Hàm xoay ngườiđi rót cho
cô một ly nước đun sôi có chút nóng. Ôn Ngôn
bưng nước vào phòng Khương Nghiên Nghiên,
trong căn phòng trang trí như công chúa với màu
hồng phấn, khiến cô có chút buồn nôn có chút
ghen tị, những thứ này cô chưa từng có, nhưng cô
cũng không thèm. Cô trực tiếp hát cốc nước lên
mặt Khương Nghiên Nghiên, Khương Nghiên
Nghiên kinh ngạc ngồi bật dậy chửi bới: “Là ai? Bị
điên hay sao?”
Trân Hàm sững sờ, Khương Nghiên Nghiên nhìn
thấy Ôn Ngôn, trong mắt hiện lên một tia áy náy:
“Làm sao cô vào đây được?”
Ôn Ngôn giễu cọt nói: “Đương nhiên là do “mẹ
của chúng ta mở cửa. Tôi nói cho cô biết, có
chuyện gì thì tìm đến tôi đừng đến làm phiền bạn
của tôi như vậy. Người bị bệnh là cô đó? Lần sau,
không đơn giản chỉ là tạt nước như vậy. Cô nói
xem nếu vừa nãy tôi tạt trực tiếp nước sôi vào thì
khuôn mặt cô có huỷ dung hay không?”
Khương Nghiên Nghiên kinh hãi che mặt: “Mẹ!”
Trần Hàm vừa định thần lại, có chút sợ hãi, may
mà vừa rồi nước không quá nóng: “Ôn Ngôn… em
gái con đã làm gì mà con tức giận vậy chứ? Ngồi
xuống nói cho rõ. Không phải lần đầu con đến đây
Sao, con có muồn ở lại ăn cơm không?”
Ôn Ngôn quay mặt lại nhìn Trần Hàm: “Không cần,
đồ ăn của các người có mùi hư vinh và hôi thối.
Tôi ăn không nỏi, thật kinh tởm. Đây là lần đầu tiên
tôi tới thăm, cũng là lần cuối cùng, tôi cảnh cáo lại.
Các người đừng có gây chuyện với tôi!” Nói xong,
cô lạnh lùng quay người rời đi bỏ lại tiếng sói tru
của Khương Nghiên Nghiên phía sau lưng cô.
Khi Khương Quân Thành nghe thấy động tĩnh thì
ra khỏi phòng làm việc, Ôn Ngôn lúc này đã rời đi
rồi, nhìn thầy Khương Nghiên Nghiên bị biến thành
bộ dạng như vậy, không khỏi cảm thán: “Trần
Hàm! Nhìn con gái của bà đã làm chuyện tốt gì rồi!
Không hỗ là có mẹ dạy không có mẹ nuôi, không
có giáo dục.”
Trần Hàm giật mình: “Khương Quân Thành, ông
đang mắng tôi sao? Con gái tôi, đúng vậy đó, Ôn
Ngôn là con gái tôi, vì sao con bé lại không có mẹ
nuôi? Không phải là do ông hay sao? Nếu không
phải là do ông và con gái của ông, Ôn Ngôn cũng
là thịt ở đầu tim tôi! Điều mà tôi hối hận trong cuộc
đời, chính là rời bỏ Ôn Trí Viễn mà kết hôn với
ông, ông đúng là đồ vô dụng bùn nhão không dính
lên tường được.”
Khương Quân Thành tức giận tát vào mặt Trần
Hàm: “Câm miệng!”
Không khí rơi vào im lặng chết chóc, Khương
Nghiên Nghiên cũng không dám gây chuyện.
Trong ấn tượng của cô ta, Khương Quân Thành
chưa từng động chân động tay với ai trong nhà, cô
ta cũng không ngờ mọi chuyện lại phát triển đến
mức này, dù sao thì cô ta cũng là ngòi nổ, lúc này
sợ quá cũng không dám nói gì.
Trần Hàm sờ lên gò má bị đánh đau rát, đột nhiên
nở nụ cười: “Đánh hay lắm, Khương Quân Thành,
một cái tát của ông, tát hoàn toàn mọi kỳ vọng của
tôi về ông rồi. Ly hôn đi.” Khi bà nói hai chữ “ly
hôn” vô cùng bình tĩnh, trong mắt cũng không có
bất kỳ sự kích động nào, cho thấy đây là kết quả
của sự tích lũy theo thời gian, không chỉ là sự bốc
đồng.
Khương Quân Thành cũng đang tức giận: “Ly hôn
thì ly hôn!”
Một tuần sau vụ án của Trần Mộng Dao, Mục Đình
Sâm cuối cùng cũng trở về Mục trạch vào buổi
sáng cuối tuần. Ôn Ngôn vừa dậy đang ăn sáng
trong phòng ăn, đã một tuần không gặp, anh có vẻ
phờ phạc đi rất nhiều, mặc dù vẫn mặc âu phục,
đầu tóc chải chuốt tỉ mỉ nhưng trên cằm lại xuất
hiện một vài sợi râu xanh, nhiều hơn so với lúc
trước. So với lúc trước thì thêm mùi vị tang
thương, đặc biệt có vị đàn ông.
Cô chưa bao giờ hỏi anh về công việc của anh, lâu
rồi cô cũng quen ngoảnh mặt làm ngơ, không định
hỏi thì ai biết má Lưu đã đánh cô từ phía sau khiến
cô suýt sặc cháo. Cô biết ý của má Lưu là gì, lúc
này Mục Đình Sâm đã đi lên đến đầu cầu thang,
cô bình tĩnh hỏi: “Công ty không sao chứ? Sao lâu
như vậy anh mới về?”
Đọc thêm nhiều truyện hay tại
Mục Đình Sâm nhìn nghiêng một chút, nhưng
không dừng lại: “Có nói cô cũng không hiểu, chút
nữa tôi sẽ đến công ty. Cô có thể ra ngoài đi dạo
sau bữa tối. Chỉ cần quẹt thẻ tôi đưa cho cô. Đừng
ở nhà cả ngày sẽ chán.”
Má Lưu thấp giọng thúc giục: “Mau lên lầu xem
thiếu gia ăn cơm xong. Vợ chồng nên quan tâm
nhau một chút. Cậu ấy mệt mỏi như vậy, con về
sau cũng không có cơ hội đâu.”
Ôn Ngôn miễn cưỡng ăn xong cháo rồi từ từ lên
lầu, Mục Đình Sâm đang đi tắm. Cô chán nản chờ
đợi một hồi, khi anh bước ra nước chảy ròng ròng
trên đầu tóc, như không còn thời gian để nói
chuyện với cô, anh lây ra một chiếc vali nhỏ và bắt
đầu xếp quần áo.
Cô hỏi: “Đi công tác sao?”
Anh không nhìn lên: “Ừm, dạo này rất bận. Nếu cô
có chuyện gì cứ nói với chú Lâm và má Lưu, đừng
làm những việc không nên làm.”
Ý anh là cô không nên làm gì? Sợ rằng cô sẽ vô
lương tâm khi anh rời đi sao? Đến nhà họ Khương
†ạt nước Khương Nghiên Nghiên có tính không
vậy? Cô sụt sịt đáp lại, đồng thời chủ động giúp
anh dọn dẹp. Anh cũng không từ chối, lau khô tóc
rồi bước vào phòng mặc áo khoác, ngay sau đó
chỉnh tề đi ra ngoài.
Lúc này cô đã thu dọn hành lý xong đứng thẳng
dậy nhìn anh, từ khi vào cửa anh vẫn chưa ngồi
xuống nghỉ ngơi, chắc là sẽ đi ngay, cô cũng
không ngại tiễn anh ra ngoài, dù sao nếu cô không
tiễn má Lưu cũng sẽ làu bàu bên tai cô.
Mục Đình Sâm nhìn cô, dừng lại vài giây rồi đưa
tay ra ôm cô vào lòng, cơ thể thơm tho dịu dàng
của cô cho anh những giây phút thư thái như thế
này: “Ở nhà ngoan ngoãn. Tôi đi lo việc của công
ty rồi quay lại. ”
Cô có chút không quen với sự dịu dàng của anh,
khuôn mặt có chút nóng lên: “Ừm…”
Anh liếc nhìn đồng hồ đeo tay trên cổ tay, trong
mắt thoáng chút do dự, cuối cùng buông cô ra:
“Thòi gian đến rồi, tôi đi đây.”
Cô gật đầu như gà mỗ thóc rồi bước tới trước mặt
anh. Anh hơi nhíu mày, có chút bát mãn: “Đây là
hy vọng tôi rời đi sao?”
Cô không dám quay lại nhìn anh, vì sợ anh phát
hiện trên mặt cô ửng hồng: “Không… Tôi tiễn anh
tới cửa.”
Không nghe thấy tiếng bước chân phía sau, cô
không thể không dừng lại và tò mò nhìn lại. Mục
Đình Sâm đứng ở đầu cầu thang nhìn cô một cách
đầy tò mò cũng có chút vui vẻ. Cô không hiểu anh
muốn nói gì, cô xấu hổ khi nhìn vào mắt anh nói:
“Anh đang làm gì vậy? Đi thôi…”
Anh không nói mà để vali sang một bên. Cô không
hiểu anh muốn nói gì, trong tiềm thức yếu ớt lùi lại,
khi cô đến bên anh, anh đột nhiên kéo cô trở lại
phòng ngủ, đi thẳng đến giường!