Chương : 138
Chương 138: Đi gặp lão Từ
Một lúc sau, Ôn Ngôn lại trở lại vòng tay trên chiếc
giường lớn, vừa nãy cô rời đi chưa đến một giờ,
cô thoáng nhìn thấy dây lưng đang cởi ra của Mục
Đình Sâm, cô bất giác run lên, buổi sáng có vẻ
không tốt lắm rồi…
Không có quá nhiều bước, cũng có thể là anh
không có nhiều thời gian qua các bước, trực tiếp đi
thẳng vào, cô muốn cự tuyệt nhưng không dám,
cả người đều vô cùng căng thẳng.
Cô híp mắt thấy quần áo trên người anh không hề
lộn xộn, điều cô có thể nhìn tháy rõ nhát từ góc độ
của mình chính là chiếc cằm của anh, đường nét
vô cùng hoàn hảo, sau khi cạo sạch râu trông tràn
đầy sức sống, đôi mắt không trong sáng nhìn cô
một cách thâm thúy, khiến cô không khỏi rùng
mình…
Nửa giờ sau, anh rời khỏi Mục trạch như một cơn
gió, tiếng xe của anh đã đi xa mà cô vẫn chưa định
hồn lại, vẫn nằm trên chiếc giường lộn xộn không
muốn động đậy.
Trong nửa giờ xuất thần đó, cô không biết mình có
phát ra tiếng động lạ nào hay không, không thể
tránh khỏi việc nghe thấy giữa ban ngày, nghĩ đến
nụ cười đầy ẩn ý của má Lưu, cô muốn tìm một
chỗ để che mặt mình lại.
Khi cô đang buồn ngủ, chuông điện thoại đột ngột
vang lên. Cô uễ oải, ngồi dậy trả lời điện thoại:
“Alo?”
“Tiểu Ngôn, thám tử tư mà mình tìm có tin tức rồi.
lão Từ đang ở viện dưỡng lão cao cấp ở Đề Đôi
Mình còn có địa chỉ chính xác. Nhân tiện hôm nay
mình cũng rảnh, cậu có muốn đi cùng mình gặp
lão Từ không?” Đầu dây bên kia là giọng nói phần
khích của Trần Mộng Dao.
Ôn Ngôn còn cao hứng hơn cô: “Được rồi! Mình đi
tắm trước. Cậu bắt xe đến chỗ mình. Hôm nay
mình lái xe trong ga ra của Mục Đình Sâm sẽ tiện hơn.
Cúp điện thoại xong, cô bước nhanh vào phòng
tắm, tay hơi run lên vì kích động, cô nghĩ phải mất
một thời gian mới tìm được lão Từ, không thì cũng
không tìm được, không ngờ thám tử tư lại nhanh
đến vậy.
Khi cô đã dọn dẹp sạch sẽ, Trần Mộng Dao đã đến
Mục trạch, cô xin chìa khóa xe từ Lâm quản gia,
khi Trần Mộng Dao bước vào ga ra, vẻ mặt rất đa
dạng: “Người đàn ông của cậu có nhiều xe như
vậy lái hết không? Nếu mình là cậu, lây được bằng
lái xe mỗi ngày sẽ đều đi một chiếc, đều là xe
hạng sang hạng nhất, một số là phiên bản giới
hạn, thật ngầu!”
Ôn Ngôn không có mấy hứng thú với những thứ
này: “Được rồi, mình cũng không biết đã lấy chìa
khóa của chiếc xe nào. Cậu án phím chìa khóa là
biết được ngay.”
Sau khi dất xe ra khỏi nhà để xe, má Lưu đứng
ngoài cổng hỏi: “Ngôn Ngôn, con đi đâu vậy? Con
có về ăn trưa không?”
Ôn Ngôn suy nghĩ một chút: “Con đi ra ngoài có
chút chuyện, nếu buổi trưa về được con sẽ gọi
điện thoại về nhà.”
Xe càng đi càng xa, lông mày của má Lưu càng
nhíu sâu hơn, bà đi ra sân sau thấy chú Lâm đang
cắt tỉa hoa cỏ: “Lão Lâm, thiếu gia vừa đi thì tiểu
thư cũng đi rồi, ông nói xem néu để thiếu gia biết
cậu ấy có trách móc không?”
Lâm quản gia chăm chú công việc của mình, lộ ra
vẻ mặt nghiêm nghị, tương phản rõ ràng với nếp
hiền hòa trên mặt Bánh Trôi: “Má lo lắng cái gì
chứ? Tiểu thư là người, không phải đồ vật. Cô ấy
đi đâu thiếu gia sao quản được, trong lòng thiếu
gia rõ nhất, nếu thật sự lo lắng, cậu ấy đã tìm
người theo dõi tiểu thư rồi, bà đừng lo lắng chuyện
này quá.”
Má Lưu đột nhiên nở một nụ cười đầy ẩn ý: “Tôi
nghĩ… Mục trạch này chẳng bao lâu nữa sẽ có
thêm máy đứa nhỏ. Bây giờ tiều thư đã có quan
hệ tốt với thiếu gia rồi, sáng nay họ còn…”
Bà còn chưa kịp nói hết lời, Lâm quản gia đã bước
đến bồn hoa bên kia, bà không nhịn được nở nụ
cười hạnh phúc: “Lão cỗ hủ! Sống lâu như vậy ông
còn chưa rõ sao? Giả bộ củ tỏi gì chứ! Bánh Trôi
đi, má Lưu dẫn con đi ăn ngon… ”
Trên đường, Trần Mộng Dao lái xe phóng như bay
đi hết một đoạn đường, Ôn Ngôn sợ hãi bảo cô
thắng xe lại: “Cậu chạy chậm lại được không?
Mình bị dọa cho sợ chết mát!”
Trần Mộng Dao không đồng tình nói: “Viện dưỡng
lão đó khá chéch, đoạn đường này cũng không có
camera. Cậu sợ gì chứ? Đây là một chiếc xe thể
thao, không chạy nhanh thì còn gì thú vị nữa chứ?
Yên tâm đi, kỹ năng lái xe của chị đây rất tốt đó.”
Trong lòng Ôn Ngôn cảm thấy có chút không chắc
chắn, nếu người tìm được thật sự là thư gửi của
lão Từ, cũng chưa chắc moi được thông tin gì
trong miệng ông ấy, coi như hỏi được rồi, ông ấy
liệu có bằng lòng phối hợp lấy ra chứng cứ sao?
Chỉ dựa vào vài câu nói là tuyệt đối vô dụng. Viện
dưỡng não này nằm ở vùng ngoại thành giữa
sườn núi, không khí trong lành, hơn nữa còn là
viện dưỡng não cao cấp, thích hợp cho bệnh nhân
ở lại đây lâu dài, đương nhiên viện phí cũng là
không thấp. Cô biết rõ bố mẹ cô năm đó cũng chỉ
là cơ trưởng tư nhân của Mục gia, tiền lương cũng
rủng rỉnh nhưng cũng không trụ lại nổi viện phí ở
đây, cho nên lão Từ này rốt cuộc là người như thế
nào đây?
Cô mang theo sự nghi ngờ trong lòng đến viện
dưỡng lão, Trần Mộng Dao giúp cô lo liệu mọi việc
đâu đấy, đề phòng bị lão Từ tránh gặp nên Trần
Mộng Dao đã giao cho thám tử tư tìm nhân viên
của viện dưỡng lão để dẫn đường.
Sau khi biết được lão Từ ở viện dưỡng lão với đãi
ngộ tốt nhất, Ôn Ngôn càng nảy sinh nghỉ ngờ.
Theo địa chỉ trong bức thư lão Từ gửi, mức phí
sinh hoạt của ông ấy đáng nhẽ phải ở mức trung
bình mới đúng.
Nhân viên công tác đưa các cô dân tới trước căn
phòng đơn của lão Từ, cũng ám chỉ bảo các cô
không nên gây động tĩnh quá lớn, Trần Mộng Dao
cười hì hì làm ra dấu hiệu im lặng, nhân viên công
tác cười cười rồi xoay người rời khỏi.
Nhìn cánh cửa trước mắt này, Ôn Ngôn hít sâu
một hơi, lấy hết dũng khí giơ tay lên gõ một tiếng.
Bên trong không có bắt cứ động tĩnh gì, đang lúc
cô suy nghĩ có nên tiếp tục gõ cửa hay không,
Trần Mộng Dao đã lây tay đẩy cửa ra: “Lén lút như
vậy làm gì không biết? Không phải nơi đây cũng là
viện dưỡng lão rồi sao?”
Ôn Ngôn không có ngăn lại động tác của Trần
Mộng Dao, đi vào phòng, đập vào mắt là nội thất
tương đương với căn hộ cao cấp, giữa phòng trên
chiếc giường lớn, một vị đầu tóc bạc trắng thân
hình gầy gò, lúc này đang nhắm hai mắt ngủ sâu giác.
Ôn Ngôn đã sớm chuẩn bị tâm lý tiếp diện với hình
ảnh một người mắc bệnh nặng, nhưng vẫn giật
mình, có thể thấy trạng thái của lão Từ là hoàn
toàn không tốt.
Cô quyết định không quấy rày, đợi lão Từ tỉnh dậy,
đợi một chút trực tiếp liền đến giờ ăn cơm trưa, hộ
tá đây bữa cơm dĩnh dưỡng đến cho người bệnh,
còn có cả thuốc. Thấy Trần Mộng Dao cùng Ôn
Ngôn, hộ tá tưởng người nhà của lão Từ, trực tiếp
đề đồ đạc ở đó rồi đi ra ngoài.
Trần Mộng Dao nhìn bữa ăn mang đến đột nhiên
giật mình: “Người này không phải lão Từ? Cậu
nhìn xem tên cơm và thuốc, sao lại là họ Dư rồi?”
Ôn Ngôn lúc này mới ý thức được việc này, vội
vàng liếc nhìn tư liệu bệnh nhân dán đầu giường,
quả nhiên ông lão trên giường bệnh không phải là
họ Từ, mà là họ Dư!
Trần Mộng Dao gọi điện thoại cùng thám tử tư hỏi
lại tình hình, theo như lời thám tử tư, ông lão này
mặc dù không họ Từ, nhưng thật sự là người gửi
thư ba năm trước. Trước đây, ông ấy sống một
mình, ở địa chỉ trong thư sống nhiều năm, cho nên
coi như không phải họ Từ, cũng có thể là tùy tiện
sửa lại tên người đã gửi thư, chưa chắc không
phải là người các cô muồn tìm.