Chương : 191
Chỉ trong vòng gần 1 giờ, tin tức này đã truyền khắp thế giới ngầm phương Tây.
Ba năm trước, tứ phương sát thủ đột nhiên có một ngôi sao mới quật khởi – Băng sát thủ.
Băng sát thủ, hiệu suất hoàn thành nhiệm vụ đạt một trăm phần trăm. Xuất đạo được một năm, kỷ lục chưa bao giờ thất thủ. Trong vòng gần một năm, hắn từ một tên vô danh tiểu tốt nhảy lên vị trí phương Tây đệ nhất sát thủ. Nhưng 2 năm trước, Băng sát thủ đột nhiên mất tích rồi từ đó về sau không chút tăm tích. Băng sát thủ giống như là một truyền thuyết, đột nhiên nổi lên, giống như đàm hoa hiện lên, rồi lại đột nhiên thất tung, lưu lại là một câu truyện đầy sắc thái truyền kỳ.
Trong hai năm thời gian này, có vô sỗ người mới xuất hiện, cũng có vô số lão thủ rời đi, sát thủ bài danh bảng cơ hồ cứ cách một khoảng thời gian lại thay đổi danh sách một lần, cả bài danh bảng đã sớm từ đầu tới cuối thay đổi hết một lượt.
Nguyên là một sát thủ trên bài danh bảng nếu quá hai năm thời gian không có bất kì tin tức gì, sẽ tự động bị loại ra khỏi bài dang bảng. Nhưng mà sau khi vừa mới truyền ra tin tức Băng sát thủ lại xuất hiện, cái tên Băng sát thủ lại lập tức xuất hiện trên vị trứ đứng đầu trong bài dang bảng của giới sát thủ phương Tây. Nhất thời, cả thế giới ngầm phương Tây ồn ào, cái tên Băng sát thủ này đã sớm trở thành truyền kỳ trong thế giới ngầm phương Tây. Chỉ cần là người trong thế giới ngầm, có ai không biết cái tên này?
Mặc dù băng sát thủ mất tích hai năm, nửa năm trước đã biến mất khỏi sát thủ bài dang bảng, nhưng mà đối với việc hắn đột nhiên xuất hiện trở lại liền nhảy lên vị trí phương Tây đệ nhất sát thủ, không có một ai dị nghị. Bởi vì hắn chính là một truyền kỳ, bời vì ngoại trừ hắn ra không ai có thể đạt đến tỉ lệ hoàn thành nhiệm vụ là một trăm phần trăm.
Tin tức Băng sát thủ xuất hiện trở lại không chỉ làm rung động cả thế giới ngầm phương Tây, mà ngay cả ở phương Đông cũng tạo ra rung động không nhỏ. Bởi vì hắn sau khi mất tích hai năm, một lần nữa tái xuất giang hồ, mục tiêu đầu tiên chính là Trần gia trong Tứ đại gia tộc trung Quốc.
Tất cả mọi người đều nghĩ là có người thuê Băng sát thủ đi giết người của Trần gia, nhưng thật ra biết sự thật cũng chỉ có một số ít người. Bọn họ biết rằng, Băng sát thủ chính là đang phản kích, đồng thời tuyên chiến với Trần gia. Đồng thời cũng tuyên chiến với "Ma quỷ".
"Hỗn trướng!" một vị lão nhân cao niên của Trần gia, nhưng sắc mặt lại hồng nhuận đập mạnh vào cái bàn, mặt bàn lập tức xuất hiện một vết chưởng ấn rất rõ ràng. Hắn quát:"Cái đám phế vật các ngươi đã làm cái gì?"
Ở trước mặt lão nhân, một nam tử trung niên lau lau trán, nói:"Bởi vì Dương Phàm làm việc không muốn khoa trương, cho nên ra ngoài cũng chỉ mang theo hai người bảo vệ tùy thân, hắn … "
"Phế vật! Phế vật!" Lão nhân giận giữ hét lên:"Tất cả đều là một đám phế vật!" nói rồi lại chỉ vào nam tử trung niên nói:" (chỗ này mình không thấy dịch giả dịch gì cả, mình sẽ kiểm tra lại bản convert, xem câu nói của ông ta là gì rồi sẽ update lại sau - anhdendem)
Nam tử trung niên gật mạnh đầu một cái, nói: "Vâng."
Lão nhân cắn răng nói: "Dương Phàm cái tên phế vật kia, tự mình vô dụng lại còn muốn làm mất mặt Trần gia chúng ta."
Đúng lúc này, một lão nhân tuổi chừng quá năm mươi vội vã chạy đến. Hắn đi vào trước tiên là liếc nhìn thoáng qua nam tử trung niên đang đứng một bên không dám động đậy kia, sau đó quay về phía Lão nhân cung kính nói:"Tộc trưởng, Hải Trữ vừa mới báo tin về, nói hắn vừa mới nhận được một viên băng tử đạn."
"Cái gì?" Lão nhân được xưng hô là tộc trưởng kia và nam tử trung niên cơ hồ đồng thời kêu thất thanh.
Tộc trưởng cắn cắn chặt răng, trầm giọng nói:"Nói vậy mục tiêu kế tiếp của hắn là Hải Trữ?"
Lão già ở phía dưới gật gật đầu.
"Kiêu ngạo, quá kiêu ngạo." Vẻ mặt của tộc trưởng vô cùng giận dữ nói:"Không thèm để Trần gia chúng ta vào mắt sao? Tốt, tốt lắm, Băng sát thủ." Ba chữ "Băng sát thủ" cuối cùng cơ hồ là rít qua kẽ răng mà ra.
Hai người ở phía dưới đều không dám nói tiếng nào, sợ sẽ chọc giận tộc trưởng.
Qua một lúc, trong mắt của tộc trưởng lóe lên tinh mang, trầm giọng nói:"Phái một lượng lớn cao thủ của gia tộc đi bảo vệ Hải Trữ cho ta, hừ, ta muốn xem xem băng sát thủ rốt cuộc có thật sự lợi hại như lời đồn hay không."
Trung niên nam tử nhỏ giọng nói:"Tộc trưởng, có thể là giương đông kích tây không?"
Lão nhân kia nói tiếp:"Chắc là sẽ không đâu, Băng sát thủ luôn luôn rất kiêu ngạo, trước khi giết người đều gửi tới một viên băng tử đạn. Đây là phong cách làm việc nhất quán của hắn."
Tộc trưởng gật đầu nói: "Cũng không thể không đề phòng. Phái người bảo vệ Hải Trữ cho tốt, đồng thời cũng không nên buông lỏng cảnh giác."
Nam tử trung niên và lão nhân thủ hạ hai miệng đồng thanh nói: "Vâng."
Cùng lúc đó, Long Duyên tập đoàn, văn phòng của đổng sự trưởng.
Long Hải Du cầm điện thoại di động, đứng ở cửa sổ nhìn xuống dưới đường, miệng hỏi: "Ngươi thấy thế nào?"
Ở điện thoại di động truyền ra một giọng nam trầm: "Quá kiêu ngạo."
Long Hải du lắc đầu, có chút cười cười nói: "Không đúng, hắn là đang thị uy với chúng ta."
"Là có ý gì?"
"Hắn làm như vậy là muốn nói cho chúng ta biết, cho dù Trần gia tầng tầng bảo vệ Trần Hải Trữ, hắn cũng có năng lực giết được Trần Hải Trữ.
Giọng nam ở đầu kia điện thoại di động trầm mặc một hồi rồi nói: "Ngươi nghĩ hắn có thể thành công không?"
"Có khả năng." Long Hải Du cười cười nói: "Ta nguyên lai chỉ nghĩ hắn chỉ là một đệ tử của gia gia, không nghĩ hắn còn rất có địa vị a, Băng sát thủ, bài danh đệ nhất trong giới sát thủ phương Tây Băng sát thủ. Sở Nguyên này, càng ngày càng có ý tứ."
"Hải Du, ngươi nghĩ người này có thể tín nhiệm được không?"
"Không biết." Long Hải Du lộ ra một tia thâm tư, nói:"Nhưng mà không biết tại sao, ta luôn rất muốn không hề phòng bị mà đi tin tưởng hắn. Hắn làm cho ta nhớ tới một người."
"Ngươi không phải là muốn khơi lại sự kiện đó đấy chứ?"
Long Hải Du lắc đầu, lộ ra vẻ cười khổ.
"Được rồi, đều đã trở thành quá khứ hai mươi năm nay rồi, đừng nghĩ ngợi nhiều nữa."
"Hình như là ngươi mở đầu a." Long Hải Du cười nói:"Được rồi, trở lại chính đề đi."
Lúc này, ở ngoại ô thủ đo, trong một căn cứ bí mật.
Lục Dương khoanh chân ngồi trên giường, trên mặt mang theo một tia tiếu ý.
Bàn Phật ở bên cạnh vội nói: "Ngươi còn cười sao? Ngươi có biết là ta vội muốn chết không. Ngươi đó, như thế nào không khuyên hắn? Ai, lúc này thì tốt rồi, yếu thống lâu tử liễu.
Lục Dương thản nhiên cười nói: "Già rồi, thế giời này là của đám trẻ."
"Dừng." Bàn Phật tức giận trừng mắt nhìn một cái, nói: "Có biết vì sao quốc gia dùng người trẻ nhất cũng là hơn ba mươi tuổi không? Chính là bởi vì người tuổi trẻ làm việc quá xúc động, bất kể hậu quả."
Lục Dương lắc đầu nói: "Đừng kéo quốc gia vào đây."
"Không kéo không được a." Bàn Phật lo lắng nói: " Cấp trên đến bây giờ vẫn chưa hạ quyết định, hắn đã hành động trước rồi. Ngươi nói, cái đống đổ nát này thu dọn như thế nào đây?"
"Cứ để cho hắn đi." Lục Dương nhắm mắt lại nói: "Rất nhanh sẽ có kết quả thôi."
Nơi nào đó ở ngoại ô thủ đô.
Mười Một mặc một thân chiến đấu phục màu đen đứng ở trên mỏm núi, trong tay cầm một khẩu súng bắn tỉa, dưới chân còn để một khẩu M4A1.
"Sở Nguyên, ngươi có quá khoa trương không? Hiện tại Trần gia để một lượng lớn cao thủ đi bảo vệ Trần Hải Trữ rồi, lần này nhiệm vụ khó khắn tăng thêm rất nhiều đấy."
"Không sao cả." Mười Một nhàn nhạt nói:"Ta có thể giải quyết."
Cuồng Triều nói:"Ta không phải là không tin vào năng lực của ngươi, chỉ là không thấy điều này cần thiết thôi. Mặc kệ là ngươi dùng biện pháp gì, chỉ cần có thể trước 12 giờ giết được Trần Hải Trữ, là hiệp nghị có hiệu lực rồi."
"Hắn đang thị uy." Đường dây vốn luôn chỉ có hai người nói chuyện đột nhiên truyền ra giọng nữ: "Hắn là đang cảnh cáo Long Hải Du, hắn có năng lực dưới loại tình huống này giết Trần Hải Trữ, đồng dạng cũng có năng lực dưới sự bảo vệ của một lượng lớn cao thủ giết Long Hải Du."
"Nhược từ, câm miệng." Cuồng Triều khẽ quát một tiếng: "Đi làm việc của ngươi đi."
"Hừ." Trong đường dây, Nhược Từ hừ nhẹ một tiếng rồi không nói gì nữa.
Cuồng Triều lại hỏi:"Ngươi muốn giết Long Hải Du."
Mười Một nhàn nhạt nói:"Nếu như hắn vi phạm ước định, ta sẽ làm."
Cuồng Triều thở dài, không nói nữa.
Mười Một ngẩng đầu lên nhìn sắc trời đã là hoàng hôn, hỏi: "Hắn lúc nào thì đến?"
Trong đường dây không có ai nói gì.
Một lát sau, Cuồng Triều không nhịn được kêu lên: "Nhược Từ."
Nhược Từ nói: "Ngươi không phải là không cho ta nói sao?"
"Ngươi … "
"Đừng cái nhau nữa!" Mười Một quát khẽ:"Ta không thích nói đùa."
"Được rồi." Nhược Từ nói:"Đội xe của Trần Hải Trữ vừa mới đi vào đường Quang Minh, con đường đó không có trang bị camera, ta cũng không biết bọn họ đi đến đâu rồi. Bất quá khẳng định là vẫn ở trên đường Quang Minh."
Mười Một lại nói:"Cuồng Triều."
Cuồng Triều nói:"Điện thoại di động của hắn, ta không tra ra được tín hiệu."
Đúng lúc này, Nhược Từ đột nhiên nói: "A, đi ra rồi, đi ra rồi, chính là đang đi về hướng của ngươi."
Mười Một hỏi: "Còn khoảng bao nhiêu lâu nữa?"
Nhược Từ nói: "Chiếu theo tốc độ bây giờ của họ, đại khái là khoảng hai mươi phút nữa mới đến."
Lúc này Cuồng Triều xen vào: "Hắn so với ngươi còn kiêu ngạo hơn, biết rõ ngươi muốn giết hắn, vẫn không thay đổi lộ tuyến."
Nhược Từ "hừ" một tiếng nói: "Kiêu ngạo thì cũng phải có vốn, giống như ngươi, ngay cả tư cánh kiêu ngạo cũng không có."
Cuồng Triều cả giận nói: "Ngươi … "
Mười Một lắc đầu, Nhược Từ từ giữa trưa nay đã bị Cuồng Triều gọi đến, nhưng mà không biết hai người bọn họ có phải là có cừu oán gì với nhau hay không, nói một câu liền đã bắt đầu nổi lên giao tranh. Còn may, đều chỉ là một chút cãi nhau lặt vặt không có gì lớn.
Mười Một đứng ở trên mỏm núi, lẳng lặng đợi hơn hai mươi phút. Rốt cục, trên sơn đạo ở phía trước xuất hiện một loạt xe. Mười Một đếm thử một chút, tổng cộng có hơn mười chiếc xe, trong đó còn có ba chiếc là xe chống đạn cao cấp, mục tiêu hẳn là ở một trong số những xe đó. Hắn cúi người lấy từ trong túi du lịch ra một cái bộ điều khiển từ xa, yên lặng nhìn đội xe đến càng ngày càng gần.
Chiếc xe thứ nhất đi qua chỗ dấu thuốc nổ, rồi tiếp đến chiếc thứ hai. Đợi đến chiếc thứ ba đi đến, 11 đột nhiên ấn vào bộ điều khiển.
"Oanh!" một tiếng nổ thật lớn, một cỗ sóng nhiệt từ bên cạnh chiếc xe này mạnh mẽ tản ra, khiến chiếc xe chống đạn cao cấp kia nổ văng ra lăn vài vòng mới dừng lại.
"Két! Két! … "từng tiếng phanh xe vang lên, chín chiếc xe còn lai tất cả đều đã dừng, bảy chiếc xe trong số đó có một lượng lớn người nhảy xuống, mỗi tên đều đề phòng nhìn bốn phía."
Mười Một giơ khẩu sũng bắn tỉa lên, tùy tiện nhắm vào trán của một người, nhàn nhạt nói:"Đi chết đi."
"Phanh!" Chiến đấu cuối cùng cũng đã bắt đầu.