Chương : 192
"Ba!" một chiếc đầu đột nhiên vỡ ra, máu đỏ tươi lẫn với não tương màu trắng phun mạnh ra, nhưng mà những người bên cạnh lại không hề biến sắc. Sau khi Mười Một nổ phát súng đầu tiên, lập tức có mười người chạy về phía hắn.
"Phanh!" cách nhau bảy tám giây, lại một tiếng súng vang lên, đồng thời trong số những người đang xông tới có một người trên đầu bắn ra một đám hoa máu rồi ngã trên mắt đất, vị trí trên trán đã huyết nhục lẫn lộn.
Cho đến khi nổ phát súng thứ ba, khoảng cách với tám người còn lại đã chỉ còn cách không tới hai trăm mét. Mỏm núi lần này hắn chọn dễ thủ khó công, độ dốc của sườn núi không lớn, nếu như không phải bởi vì những người này đều là cao thủ, tin tưởng rằng lúc này ngay cả một nửa sườn núi cũng chưa chạy qua.
Mười Một buông khẩu súng bắn tỉa xuống, cầm khẩu M4A1 lên nhìn cũng không thèm nhìn trực tiếp bắn xuống phía dưới, lập tức liền có hai người từ trên sườn núi lăn xuống. Những người còn lại đều tự tản ra, thống nhất một mặt giơ súng lục lên bắn về phía Mười Một, mặt khác vẫn duy trì tốc độ chạy về phía hắn.
Những người này mặc dù đều là cao thủ võ học, nhưng rõ ràng là không giống như Mười Một trải qua huấn luyện sinh tử tàn khốc, bọn họ không có bản lĩnh cảm giác được trước đối với tử đạn đang bay đến. Mặc dù phản ừng và tốc độ đều rất nhanh, nhưng có nhanh hơn cũng không nhanh bằng tử đạn.
Nếu như chỉ nói về đánh nhau cận chiến, những người này không ai không phải là cao thủ, nhưng mà nếu nói về đấu súng, bọn họ thật sự là quá kém. Một chiến sĩ trải qua vô số lần sinh tử chiến đấu, có thể trong nháy mắt lúc đối phương nổ súng, trực giác nhận thấy được nguy cơ, để mà trước một bước tránh ra. Loại năng lực này sư phụ không thể truyền thụ được, chỉ có thể dựa vào chính mình không ngừng ở bên bờ sinh tử, tích lũy đủ kinh nghiệm rồi mới có thể chậm rãi lĩnh hội. Mười Một chính là như vậy, hắn từ nhỏ đến lớn đều là sống giữ giết người và bị giết, vài chục năm ma luyện mới khiến cho hắn có được bản lĩnh cảm giác trước được đó. Nhưng mà những cao thủ này lại không được "may mắn" như Mười Một, bọn họ từ nhỏ đến lớn đều là không ngừng tu luyện rồi lại tu luyện, cho dù có chiến đấu cũng là đánh tay không. Cho nên đối với tử đạn đang phóng tới, bọn họ căn bản là không biết né tránh như thế nào, cũng chỉ có thể dựa vào phản ứng bản năng mà thôi.
Mười Một hoàn toàn mặc kệ súng lục của bọn họ, bởi vì súng lục xạ trình có hạn, nhiều nhất cũng chỉ hơn mười mét, đối với khoảng cách còn đến hơn một trăm mét thì không tạo được uy hiếp gì. Sau khi dùng M4A1 tiếp tục bắn một vòng, lại có ba người lần lượt lăn xuống sườn núi. Lúc này chỉ càn lại năm người, mà khoảng cách giữa bọn họ với Mười Một cũng chỉ còn khoảng một trăm mét. Năm người này còn đang bắn tới Mười Một, đáng tiếc tử đạn còn chưa đến nơi đã hết lực rơi xuống.
Mười Một dùng vài viên tử đạn cuối cùng trong hộp đạn lại bắn trúng một người nữa, rồi liền nhanh chóng nấp vào sau một khối đá ở bên cạnh. Sau khi hắn vừa nấp vào sau tảng đá, liền có vài viên tử đạn rít lên bắn tới, bắn vào trên tảng đá. Mười Một nấp phía sau tảng đá thay vào hộp đạn mới, đột nhiên từ phía sau nhảy ra hướng về hai phương hướng khác nhau nổ vài phát súng, rồi lại lập tức nấp trở lại. Sau khi hắn vừa nấp xong đã có vài viên tử đạn bắn tới, đáng tiếc không có ngoại lệ toàn bộ bắn hụt.
"Còn lại hai người." Mười Một nhẩm nhẩm một chút, tai vẫn nghe tiếng bước chân càng ngày càng gần, yên lặng tính toàn tới hai vị trí cuối cùng.
Đột nhiên, hắn cúi người nhảy về phía trước, M4A1 trong tay đồng thời nhắm về một phía xả đạn. Một cao thủ của Trần gia nhất thời không phản ứng kịp, lập tức bị bắn thành cái tổ ong. Một cao thủ cuối cùng cơ hồ là đồng thời hướng về phía Mười Một nổ súng. Mười Một lúc này đang ở trên không, tay trái tì xuống mặt đất xoay một cái, lấy tay trái làm trụ, với tư thế đầu ở dưới chân ở trên vẫn quay súng phản kích. Tử đạn của hai bên bay qua bắn lại, tử đạn bay về phía Mười Một toàn bộ đều bị hắn tránh được, mà tử đạn bắn về tay cao thủ kia không hề có một viên thất bại, toàn bộ bắn trúng. Tên cao thủ này vẫn có vẻ khó có thể tin được nhìn mấy cái lỗ máu trên người mình vẫn đang không ngừng chảy máu. Cuối cùng mang theo một tia không cam lòng chậm rãi ngã xuống.
Mười Một rất nhẹ nhàng giải quyết xong mười tên cao thủ Trần gia. Cũng không phải là do hắn quá mạnh hay là Trần gia quá kém, mà là trận chiến đấu này căn bản là Mười Một dùng sở trường cứng rắn đánh vào sở đoản của bọn họ, kết quả tự nhiên không cần suy nghĩ. Nếu nói về cận thân đánh tay không, Mười Một không có tự tin có thể cùng mười tên cao thủ chiến đấu, cho nên hắn mới lựa chọn một chỗ sườn núi như vậy làm chiến trường, có thể có đủ thời gian chậm rãi bắn chết đối phương. Cao thủ của Trần gia đều lấy luyện võ làm chính, đấu súng vốn là sở đoản của bọn họ, hơn nữa đối thủ của bọn họ lại là Mười Một từ nhỏ đến lớn chơi đùa với súng. Cho nên trận đấu này kết quả sớm đã ở trong sự liệu.
Sau khi Mười Một dùng tốc độ nhanh nhất giết sạch nhóm người đầu tiên, quay lại mỏm núi lúc trước, lúc này lại có mười mấy hai mươi mấy người chạy lên. Nguyên bản là từ khi nhóm người đầu tiên chạy tới, người ở phía dưới có thể thừa cơ thoái lui, nhưng mà tộc trưởng của Trần gia đã hạ lệnh, bất kể tổn thất thế nào cũng phải giết bằng được Băng sát thủ, lấy lại mặt mũi cho Trần gia đã mất trước đó. Chuyện của Trần Dương Phàm đã khiến cho tộc trưởng động can hỏa, tinh anh của gia tộc đã xuất ra hết, không giết được Mười Một thề không bỏ qua.
Lúc này, Trần Hải Trữ rất nhàn nhã ngồi ở bên trong xe, khóe miệng nhếch lên cười nhẹ nhìn số cao thủ không ngừng chạy lên, một nữ nhân xinh đẹp ăn mặc hở hang đang nép vào trong lòng ngực của hắn, để tay của hắn tùy ý vuốt ve mái tóc của chính mình, xuyên qua cửa kính của xe nhãn thần có chút hài hước nhìn Mười Một đứng ở trên sườn núi.
"Chúc mừng ngươi." Người phụ nữ kia cười nhẹ nói:"Địa vị ở Trần gia sẽ lập tức cao hơn một tầng."
Trần Hải Trữ vuốt ve mái tóc của nàng, lộ ra một tia ý cười âm ngoan nói: "Cũng quả nhiên là một tên ngu ngốc đếm đến cho ta công lao."
Người đàn bà ngẩng đầu lên, đôi mắt xinh đẹp nhìn vào mặt của Trần Hải Trữ, mỉm cười nói: "Đây là nguyên nhân ngươi không chịu tạm thời thay đổi lộ tuyến sao? Ngươi chính là muốn dụ hắn ra, sau đó khiến hắn chết trong tay của ngươi, như vậy ngươi ở Trần gia lại càng có thể ngẩng đầu lên mà nói chuyện rồi."
"Nói cái gì." Trần Hải Trữ sắc mặt trầm xuống, nói: "Chẳng lẽ bây giờ ta ở Trần gia lại không ngẩng đầu được hay sao?"
Người đàn bà che miệng lại si si cười nói: "Nhân gia chỉ là so sánh thôi." Nàng dùng đầu ngón tay trắng nõn di di trên ngực Trần Hải Trữ nói: "Chuyện của tứ đại gia tộc các ngươi ta cũng biết một chút, người từ buôn bán và từ chính trị lên địa vị trong gia đình đều không cao bằng người luyện võ, muốn ở trong gia tộc giữ lấy một địa vị, phải có một công tích rất lớn đối với gia tộc, ta nói đúng chứ?"
Trần Hải Trữ bất mãn hừ nhẹ một tiếng nói: "Chờ ta ngồi lên vị trí tộc trưởng, cái quy củ này nhất định phải sửa lại. Cái chó má gì Dĩ võ vi tôn, cái thời đại đó thay đổi rồi, lão già ngoan cố kia tư tưởng qua lạc hậu, bọn họ vẫn còn tưởng rằng bây giờ giống như trước kia dựa vào một thân công phu là có thể thay thời đổi thế. Hừ, nếu không có đám chính thương đệ tử chúng ta, Trần gia lại có thể kiên trì đến bây giờ sao?"
Người đàn bà kia cười nói: "Đúng vậy, Trần Hải Trữ tộc trưởng của ta."
Trần Hải Trữ hung hăng hôn lên khuôn mặt căng mịn của nàng một cái, cười nói: "Ba ti miêu của ta, đến lúc đo nàng có thể lên làm tộc trưởng phu nhân rồi."
Người đàn bà ra vẻ hờn giận nói: "Phụ nữ bên cạnh ngươi so với chó Trần gia các ngươi nuôi còn nhiều hơn, đến lúc đó ngươi còn có thể nhớ đến ta sao?" Rồi lập tức lại thờ dài một cái: "Kỳ thật ta cũng không cần danh phận gì cả, chỉ cần đến khi ngươi thành đạt rồi vẫn nhớ đến ta, hay đến gặp ta là tốt lắm rồi."
Trần Hải Trữ chính là thích nàng ở điểm này, cái gì cũng không tranh giành, cũng không có yêu cầu gì cả, chỉ yên lặng đứng ở phía sau hắn. Cho nên đàn bà bên cạnh hắn nhiều không kể xiết, nhưng thích nhất vẫn chính là người đàn bà đang ở trong ngực lúc này.
Trần Hải trữ hơi hé miệng ra, đang định nói chuyện. Đúng lúc đó, bên ngoài đột nhiên "Oanh" lên một tiếng, truyền đến một tiếng nổ mạnh kinh thiên đông địa. Lần này uy lực của vụ nổ thật sự quá lớn, bọn họ ngồi ở bên trong xe cũng có thể cảm nhận được mặt đất rung động. Còn có không ít mảnh đá bị vụ nổ làm bắn ra, bắn vào trên thân xe. Trần Hải Trữ sắc mặt đại biến, lập tức quay đầu nhìn về phía sướn núi. Nhưng mà chỗ sườn núi đó ngoại trừ một tảng đá lớn cháy đen cùng với hơn mười người toàn thân huyết nhục mơ hồ đang lắn từ trên núi xuống, không còn thấy cái gì nữa.
Trần Hải Trữ cắn cắn răng, từ kẽ răng dằn ra từng tiếng:"Mẹ kiếp."
Chỉ cần người có chút đầu óc đều sẽ biết chuyện gì đã xảy ra, Mười Một ở giữa sườn núi cũng chôn xuống thuốc nổ. Trần Hải Trữ lúc trước chính là lo lắng điểm này, mới chỉ để cho mười người đi trước dò đường. Lúc đó Mười Một không lựa chọn kích nổ, mà trước tiên cứng chọi cứng chống lại một hồi. Đợi đến cuối cùng số cao thủ của gia tộc còn lại bức Mười Một ra Trần Hải Trữ lập tức cho chỗ người còn lại đều xông lên.
Bởi vì hắn nghĩ rằng Mười Một không có cài thêm thuốc nổ. Cho dù có, hắn cũng bị đám cao thủ còn sông khốn trụ, không thể kích nổ được. Nhưng mà hắn không nghĩ được Mười Một giết người tốc độ quá nhanh, người ở bên này vừa mới chạy được một nửa, người của nhóm xông tới đầu tiên đã toàn bộ bị giết sạch. Hơn nữa, càng khiến hắn không nghĩ tới được là Mười Một lại có thể tâm cơ như vậy.
Một bước tính sai, khiến cho cả bàn bị thua. Kỳ thật với trí lực của Trần Hải Trữ nguyên là không nên để phát sinh loại sai lầm hạng bét này. Mà Mười Một cũng phỏng chừng hắn sẽ phái người theo từng nhóm nhỏ không ngừng tiến công. Nhưng mà Trần Hải Trữ quá nóng lòng, bởi vì Băng sát thủ hấp dẫn lực quá lớn, mà đồng thời hắn cũng đánh giá cao về phương diện thực lực của chính mình.
Điều này cũng không thể trách Trần Hải Trữ, hơn mười cao thủ của Trần gia lại không đánh lại một người, loại chuyện này mà nói ra ngoài sẽ khiến cho người ta cười đến rụng răng, Trần gia sau này không cần đứng chân vào tứ đại gia tộc nữa. Hắn nghĩ cũng đúng, Mười Một quả thực một mình không đánh lại hơn mười cao thủ, nhưng mà sai lầm lớn nhất của Trần Hải Trữ làm đem năng lực cận chiến và đấu súng của cao thủ Trần gia hỗn độn với nhau, cao thủ cận chiến không có nghĩa là đấu súng cũng lợi hại. Cho nên nhóm cao thủ đầu tiên nhất định là hữu tử vô sinh. Hắn nguyên bản dự tính là người xông tới có thể giữ chân Mười Một một lúc, nhưng hắn đã tính sai, khiến cho hai mươi cao thủ theo phía sau ngay cả cái bóng của đối phương cũng chưa thấy, đã mất mạng đương trường.
Giá thế thượng một hữu hậu hối dược khả dĩ cật, Trần Hải Trữ cũng là người làm đại sự, biết lúc nào cần phải quyết đoán. Tốn mất một số lượng lớn cao thủ, đối phương lại không hề tổn thương, chỉ cần người còn chút lý trí đều biết phải lựa chọn như thế nào.
Trần Hải Trữ rất không cam lòng trừng mắt nhìn thân ảnh của Mười Một đang đứng trên mỏm núi phía xa xa, cắn răng nói: "Đi."
Tài xế thu được mệnh lệnh liển mở máy, chiếc xe tránh khỏi mấy cái xe chắn ở phía trước phóng đi. Bốn cao thủ Trần gia đứng ở bên cạnh xe cũng lập tức đi vào một chiếc xe theo chiếc xe của Trần Hải Trữ rời đi.
Mười Một không đuổi theo, vẫn đứng ở chỗ cũ như trước, thay súng bắn tỉa, chậm rãi nhắm vào chiếc xe đi phía sau.
Trần Hải Trữ xuyên qua cửa kính xe nhìn Mười Một, cười lạnh một tiếng, chiếc xe này của hắn là xe chống đạn cao cấp chỉ cần đối phương không dùng súng bắn tỉa loại nặng thì tuyệt đối không xuyên qua nổi thân xe. Giờ phút này hắn rất không cam lòng, từ khi nhân được Băng tử đạn đến giờ mọi người đều khuyên hắn thay đổi lộ tuyến, nhưng mà hắn vẫn cố chấp như trước đi theo đường cũ không thay đổi. Giống như nữ nhân bên cạnh nói, hắn là muốn dẫn dụ Băng sát thủ, sau đó nhất cử giết đi. Hắn cũng không phải là vĩ đại đến mức nguyện ý hi sinh cho gia tộc, mà là nếu Băng sát thủ chết trong tay hắn, thì địa vị của hắn trong gia tộc so với bây giờ cách nhau rất xa. Còn rất có thể được kế thừa vị trí tộc trưởng. Đây cũng không phải là không tưởng, trong tứ đại gia tộc trước đay đã từng có tiền lệ. Mặc dù tứ đại gia tộc đều là dĩ võ vi tôn, nhưng mà đệ tử trong tộc theo đường chính, thương chỉ cần có thể làm ra cỗng hiến thật lớn không thể thay thế với gia tộc, có thể được hội trưởng lão ủng hộ nối nghiệp vị trí tộc trưởng cũng không phải là không có khả năng, cho nên Trần Hải Trữ mới dã tâm bừng bừng đi khiêu chiến Mười Một.
Đáng tiếc là khiêu chiến thất bại, hắn không chỉ là không đạt được công tích lớn lao, sau khi trở về còn phải đối mặt với sự trừng phạt của gia tộc. Hao tổn mất hơn ba mươi cao thủ của gia tộc ở trong tay hắn, đợi hắn cũng không biết là loại trừng phạt gì. Nhưng ít ra có một điều có thể khẳng định, nó tuyệt đối tốt hơn so với mất mạng. Trần gia còn muốn trông vào hắn tranh thủ lấy vị trí Bộ trưởng bộ ngoại thương, cho nên trừng phạt chắc sẽ không quá nghiêm khắc. Nhưng ở lại chỗ này, rất có thể sẽ mất mạng. Mặc dù bên người còn có bốn cao thủ hộ vệ, nhưng Trần Hải Trữ không cảm thấy bọn họ có cái tác dụng gì.
"Phanh!" một súng đã bắn nát cửa kính phía sau xe của bảo vệ, tài xế lái xe "đầu nở hoa" tại chỗ, chiếc xe đi cũng quẹo hắn sáng một bên, ba cánh cửa xe đồng thời mở ra, ba người còn lại không chút do dự nhảy ra khỏi xe. Ngay sau đó, chiếc xe mất đi khống chế hung hăng đâm vào sườn núi ở một bên, đầu xe nhất thời bỗ lên một màn khói.
Qua vài giây, trên sườn núi lại truyền ra một tiếng súng, phát súng này trực tiếp bắn vỡ đầu một cao thủ của Trần gia, hai người còn lại nấp sau đá núi không dám ló ra.
Trần Hải Trữ ngồi bên trong xe có chút kỳ quái nhìn về phía sau, đột nhiên nghĩ tới điều gì, sắc mặt đại biến vội kêu lên: "Quay đầu, nhanh quay đầu."
Chiếc xe phát ra âm thanh két két chói tai, bánh xe kéo lê trên mặt đất, xe quay đầu một trăm tám mươi độ, cả chiếc xe trong chớp mắt đã hoàn toàn quay đầu.