Chương 1
01
Tôi đã được tái sinh.
Nhìn điện thoại di động hiện lên tin nhắn Vu Lộ Lộ hẹn mình đi trà sữa, tôi đã có thể xác định bản thân đã quay trở lại thời điểm trước khi Zombie bùng phát một tuần.
Cũng giống như kiếp trước, tôi đúng hẹn đến quán trà sữa.
“Cho cô mười vạn, đăng lên mạng tuyên bố chia tay với Tô Duệ đi!”
Vu Lộ Lộ là hoa khôi của Học viện Mỹ thuật, cô ta thích anh bạn trai Tô Duệ của tôi, hôm nay cô ta hẹn tôi ra ngoài để nói chuyện và ép tôi phải chia tay.
Vị đại tiểu thư này có một quy tắc riêng, theo như lời cô ta nói thì cô ta chỉ muốn theo đuổi người độc thân, cho nên trước hết phải để cho tôi cùng Tô Duệ chia tay, sau đó cô ta mới có thể xuống tay với anh ta.
Mà khoản "phí chia tay" này là "bồi thường" của cô ta đối với tôi, cũng có thể nói là "tiền thù lao", thù lao tôi nhường lại con đường yêu đương cho cô ta.
Không thể không nói, người có tiền chính là rất chịu chi.
Kiếp trước tôi ngu ngốc không chịu chia tay, còn tuyên bố rằng Tô Duệ sẽ không bao giờ thích cô ta.
Kết quả, Tô Duệ biết mình được Vu đại tiểu thư coi trọng liền chia tay với tôi, còn nói rằng lúc trước theo đuổi tôi chỉ là đánh cược thua với đám bạn cùng phòng mà thôi, kỳ thật đã sớm muốn chia tay với tôi.
Vì thế bạn trai không còn, tiền cũng không kiếm được.
Càng thảm hơn chính là, chia tay không lâu trong thành phố tôi đang ở liền bùng phát dịch Zombie, tôi còn bị nhốt trong cửa hàng đang làm thêm.
Chịu đựng một tuần sau đó thật sự đói đến chịu không nổi đành phải ra ngoài tìm thức ăn, kết quả tôi bị Zombie cắn trúng.
Sau khi bị cắn cả người tôi liền nóng lên, trước mắt tối sầm lại, dần dần mất ý thức, có lẽ là lúc bắt đầu biến dị.
Nhưng tôi không có biến thành Zombie, mở mắt ra thì đã quay trở lại ngày hôm nay.
“Hai mươi vạn nhé, tôi không chỉ có thể chủ động tuyên bố chia tay mà còn có thể đem nguyên nhân đều đổ hết lên đầu tôi, ví dụ như tôi thay lòng đổi dạ, cắm cho Tô Duệ cặp sừng, để cho anh ta là người vô tội, đến khi Đại tiểu thư là cô đây xuất hiện thì cô chính là người cứu vớt cuộc đời anh ta.”
Tận thế cũng sắp đến rồi, danh dự hay là tình yêu cũng chỉ để trưng chứ có ăn được đâu, thời điểm này kiếm tiền trữ đồ ăn mới là tốt nhất.
Vu Lộ Lộ nhướng mày, ánh mắt khinh bỉ mà nhìn tôi: “Cô cảm thấy tôi rất giống người coi tiền như rác sao?”
Ừm… Cô ta thông minh hơn so với tôi nghĩ nha.
Haiz, mười vạn thì mười vạn, đối với con đỗ nghèo khỉ như tôi mà nói, mười vạn cũng là số tiền lớn rồi.
Tôi lập tức cười cười, chuẩn bị mở miệng nói lại, ai ngờ vị đại tiểu thư kia lại nói: “Có điều, kịch bản mà cô nói cũng không tệ lắm nha. Bây giờ cô soạn kịch bản cho tôi đi, tôi cảm thấy ổn liền chuyển khoản cho cô.”
Haha, xem ra là vẫn đâm trúng tâm tư của cô ta.
Vu Lộ Lộ thích chơi như vậy, tiết mục chinh phục bình thường chắc cô ta đã chơi chán rồi, giờ có thể thử thay đổi khẩu vị nha, để cô ta sắm vai cô em gái dịu dàng an ủi anh chàng đẹp trai ngây thơ, cứu vớt anh chàng đang đau khổ vì tình, chi thêm chút tiền cũng xứng đáng.
Tôi lập tức biên tập một kịch bản chia tay, trước tiên đưa qua cho Vu Lộ Lộ xem trước, liền nhận được năm vạn tiền ứng trước. Sau đó tôi lại nói chia tay với Tô Duệ, dựa vào lý do tôi bịa ra rồi giả vờ níu kéo anh ta mà không được, rồi lại chụp màn hình cho Vu Lộ Lộ xem nhật ký trò chuyện, cô ta vui vẻ lại chuyển thêm cho tôi năm vạn.
“Up bài đi, cô có thể để chế độ bạn bè nhưng phải chặn tất cả người nhà, giống như lúc trước, trước tiên chụp màn hình cho tôi kiểm tra, sau đó cô có thể chặn Tô Duệ.”
“Không cần, tôi không có người nào muốn chặn.”
Tôi gửi luôn cho Vu Lộ Lộ.
Ngoại trừ một phần vì sắp tận thế, còn một phần vì người nhà đối với tôi mà nói cũng chỉ là trên danh nghĩa, cũng không ai quản tôi yêu đương với ai.
Tôi chưa từng cảm nhận được thế nào là tình yêu thương, cho nên khi Tô Duệ đối xử tốt với tôi, tôi mới xem nó là điều quý giá, muốn biết cảm giác có người che chở là như thế nào.
[Tôi thật không ngờ tới cô lại là người vô sỉ như vậy, tôi đáng lẽ nên sớm đá cô!]
Tin nhắn của Tô Duệ cùng tin nhắn chuyển khoản của Vu Lộ Lộ cùng lúc hiện ra, tôi dứt khoát đem số điện thoại của anh ta đưa vào danh sách đen, cũng chặn hết mọi phương thức liên lạc của anh ta.
Chỉ còn lại bảy ngày nữa là tới tận thế, tốn cho anh ta thêm 1 giây cũng là lãng phí thời gian.
Sau khi nhận tiền từ Vu Lộ Lộ, tôi tải xuống phần mềm cho thuê nhà.
Trường tôi đã được gỡ phong tỏa, chỉ buổi tối mới có gác cổng, hôm nay lại là thứ bảy nên không có tiết học, tôi phải giải quyết chuyện nhà cửa luôn trong hôm nay.
Chỗ ký túc xá này khẳng định không chống đỡ được bao lâu, tôi phải thuê một căn nhà có thể tích trữ đồ, ít nhất phải là ba phòng, tầng càng cao thì càng tốt, không chỉ giảm thiểu nguy hiểm xuống mức thấp nhất mà còn có thể tận dụng được sân thượng.
Nhưng cũng không nên tìm nhà ở quá lớn, thứ nhất là chi phí cao, thứ hai là thời gian ngắn khó có thể thành lập cơ chế bảo vệ tốt cho căn nhà, nếu có người xông vào, hậu quả so với việc biến thành Zombie cũng không khác gì.
Sau khi suy nghĩ kỹ, tôi liền tìm vài người môi giới cho thuê nhà mà phần mềm giới thiệu nhờ họ giúp tôi tìm vài căn thích hợp.
Trường học của tôi nằm ở nội thành, nên tôi làm thêm ở một cửa hàng trong trung tâm thành phố, nghĩ đến kiếp trước nội thành hỗn loạn vô cùng, nên hiện tại tôi liền cho thêm một yêu cầu là muốn nhà ở ngoại thành.
Rất nhanh mấy người môi giới đều liên lạc với tôi, có một người môi giới có thể là nhìn tôi trông có vẻ "không thiếu tiền", gửi cho tôi một căn hộ ở tầng cao nhất có sân thượng, một trăm năm mươi mét vuông gồm bốn phòng.
Sân thượng là dành riêng cho người mua ở tầng cao nhất, không phải sân thượng công cộng, sử dụng an toàn hơn cũng thuận tiện hơn.
Sau khi xem phòng tôi càng thấy hài lòng, thậm chí còn nghĩ sau tận thế, có tiền liền mua một căn như vậy.
Nhưng yêu cầu của chủ nhà là đặt cọc ba tháng thuê nhà.
Ngày tận thế cũng sắp đến ai còn để ý thu tiền nhà hay không? Trả nhiều tiền như vậy để thuê nhà thật sự có chút tiếc tiền.
Tôi chưa từng thuê nhà, nhưng mấy người môi giới đều nói đây là yêu cầu bình thường các chủ thuê thường đặt ra, còn có yêu cầu trả nửa năm hay thậm chí trả một năm, đặt cọc một tháng đa số là căn hộ thuê ngắn hạn.
Vì thế tôi thử đề nghị đặt cọc hai tháng tiền nhà, đối phương cũng đồng ý luôn, nói thẳng ra tình hình dịch bệnh thiếu tiền, đồng ý ngày hôm sau ký hợp đồng.
Thời gian có hạn, tôi cũng không muốn đôi co nhiều về khoản tiền này nữa, chỉ mong ngày hôm sau ký hợp đồng thuận lợi.
Buổi tối, tôi ngồi ở trên giường bổ sung kiến thức về việc trữ hàng tận thế, căn cứ vào danh sách vật tư trên mạng đại khái liệt kê ra những thứ cần chuẩn bị, phát hiện hai mươi vạn này căn bản không đủ tiêu.
Kiếp trước Zombie bùng phát đến ngày thứ năm liền mất điện, ngày thứ sáu thì mất nước, nếu như lắp đặt một cái máy phát điện 3000W bằng năng lượng mặt trời, cũng cần tiêu đến bốn năm vạn.
Lại tính cả chi phí nâng cấp cửa, tính toán thử, còn chưa trữ đồ ăn đã tiêu hết gần một nửa số tiền.
Vì thế, tôi vay hội cho vay nặng lãi trên mạng được thêm hai mươi vạn, lãi suất cũng rất cao, nhưng tiền này tôi vay để cứu mạng chính mình, coi như là giúp bọn họ tích chút âm đức.
Nhìn số dư bốn mươi vạn trong tài khoản, tôi cảm thấy điện thoại di động đúng là nặng lên không ít.
02
Làm xong những chuyện này, tôi kéo rèm giường ra nói với bạn cùng phòng: “Các cậu có muốn ra ngoài mua chút đồ ăn về tích trữ không?”
Ở chung hai năm, quan hệ không tốt cũng không xấu, hiện tại tận thế cũng sắp tới, tôi cũng chẳng có năng lực cứu vớt thêm mấy người nên chỉ có thể nhắc nhở mấy cô ấy chuẩn bị nhiều đồ ăn một chút, đến lúc đó có thể chống đỡ thêm ngày nào hay ngày ấy.
“Thật sao? Thật không biết dịch bệnh này bao giờ mới kết thúc!”
“Nếu lại chuẩn bị phong tỏa trường học, tôi phải mua nhiều đồ ăn một chút, không có khoai tây chiên xem phim cũng không hay!”
Trong ký túc xá lập tức xôn xao.
Sau khi ứng phó vài câu, tôi lại buông rèm xuống tiếp tục thống kê những thứ cần mua.
Vừa cầm điện thoại lên, mẹ tôi gửi tới một tin nhắn wechat.
Đầu tiên là hỏi tôi yêu đương khi nào, sau đó lại hỏi điều kiện gia đình nhà trai, hỏi là nhà Tô Duệ có tiền hay là người khiến tôi "thay lòng đổi dạ" càng có tiền hơn.
Sau đó còn bảo tôi suy nghĩ kỹ chút, đừng có tự ý mình tùy hứng, chờ ngày nghỉ mang người về nhà xem thế nào, nếu hợp thì chọn ngày kết hôn luôn.
Quá đáng lắm rồi!
Mỗi lần hỏi han như thể là quan tâm tôi lắm, nhưng thực ra đều là đặt lợi ích của bản thân họ lên trước, tôi đã sớm chán ghét cái ‘tình thân’ này.
Lúc trước ba tôi không đồng ý cho tôi lên đại học, ông ta nói, “Cũng không phải thi đậu đại học Thanh Hoa Bắc Đại, một trường đại học tầm thường thì học hành cái gì? Không bằng sớm ra ngoài làm thêm kiếm tiền.”
Tôi cũng không biết nên vui mừng khi bọn họ vẫn tán thành tầm quan trọng của việc đọc sách, hay là nên buồn vì bọn họ cho rằng người ưu tú mới có quyền lựa chọn.
Đại học A của tôi cũng là trường đại học trọng điểm, đáng tiếc trong nhận thức của bọn họ, chỉ nghe nói qua Thanh Bắc. Nhưng cho dù là đại học bình thường thì cũng nên để cho người đi học tự mình quyết định không phải sao?
Học phí, sinh hoạt phí, tất cả những thứ này đều có thể giải quyết thông qua vay vốn học tập và làm thêm, tôi không tin cái chuyện vì nghèo nên không thể đi học.
Em trai tôi năm nay mới mười tám tuổi, học trung học phổ thông được một nửa thì bỏ học, đã kết hôn sinh con, nhưng ba mẹ tôi cũng không cảm thấy có vấn đề gì, còn vì nó hoàn thành nhiệm vụ nối dõi tông đường mà cảm thấy vui mừng.
Tư tưởng quyết định tất cả.
Tôi chỉ trả lời lại một câu: “Tình hình dịch bệnh có vẻ đang quay trở lại, trong nhà chuẩn bị nhiều đồ ăn chút, con còn có việc bận, không nói với mẹ nữa.”
Kiếp trước, tôi nghe được trong tin tức nói Zombie lần này lan ra cả nước, chỉ có một ít thôn xóm ở nơi vô cùng hẻo lánh không bị ảnh hưởng.
Thôn nhà tôi cũng không hẻo lánh, ngược lại giao thông còn rất thuận tiện, ngày thứ năm sau khi dịch bệnh bùng phát cũng xuất hiện Zombie.
Vì vậy tôi sẽ không mạo hiểm mà trở lại nơi đó.
Dù sao nhà tôi ở quê cũng đã cũ chưa chắc có thể ngăn cản được, hơn nữa người càng nhiều vật tư liền tiêu hao càng nhanh, ba mẹ tôi tính tình như vậy lại càng dễ phát sinh mâu thuẫn, đừng nói đến lúc đó có bị Zombie cắn không, có khi đã vì mâu thuẫn nội bộ mà đánh nhau đến tôti sống anh ch.ế.t
Kiếp này tôi chỉ muốn bảo vệ cái mạng nhỏ của mình, về phần những người khác, chúc bọn họ may mắn đi.
Sáng Chủ nhật, thủ tục thuê nhà đã hoàn thành.
Vừa lấy được chìa khóa nhà, tôi liên lạc ngay với người lắp đặt kính cách âm và cửa chống trộm.
Còn tấm pin năng lượng mặt trời thì phải làm thủ tục chờ phê duyệt không biết phải mất bao lâu, trực tiếp mang về lại thu hút sự chú ý của mọi người, cho nên tôi cho công ty lắp đặt thêm chút tiền để họ mấy ngày nữa lại đến lắp.
Đến lúc đó dịch Zombie bùng nổ, họ cũng không quản được nhiều như vậy.
“Cô gái à, nhà cô lắp kính thủy tinh dày như vậy có đánh trận cũng không sợ, haha!” Một bác thợ thi công trêu chọc nói.
Tôi ôm cánh tay bắt chước phong thái đại tiểu thư của Vu Lộ Lộ mà lười biếng đáp lại: “An ninh của mấy khu dân cư bình thường này đều quá thấp, không cải tiến tôi ở không quen.”
Có lẽ các bác thấy tôi không muốn phản ứng với bọn họ nên cũng không tiếp lời nữa, tiếp tục vùi đầu làm việc.
Tôi cũng không muốn ngạo mạn, nhưng nói nhiều sai nhiều, giả bộ lừa gạt qua loa là được.
Sau khi cửa sổ hoàn thành, tôi chạy tới siêu thị gần đó mua bốn cái tủ lạnh lớn.
Chờ bên đó đưa tủ lạnh đến nhà, tôi không bảo họ lắp đặt ngay mà chỉ nói là cửa hàng xảy ra chút vấn đề, tạm thời để ở nhà.
Người đi rồi, tôi lại đến một siêu thị xa hơn một chút mua đồ ăn.
Các loại mì gói mua 10 thùng, mì sợi 20 thùng, nước sốt Laoganma 50 chai, gia vị 50 chai, xúc xích ăn liền 10 thùng.
Đây chỉ là một phần nhỏ trong rất nhiều thứ tôi muốn mua, nhưng bình thường người mua nhiều như vậy khẳng định rất ít.
Tôi vốn đã nghĩ kỹ lý do ứng đối với nhân viên bán hàng, kết quả người ta chỉ cười giúp tôi mang đồ lên hàng, một câu cũng không hỏi nhiều.
Ngược lại tài xế kéo hàng hàn huyên với tôi một đường, còn nhiệt tình giúp tôi đưa đồ lên lầu miễn phí, phải từ chối nhiều lần anh ta mới rời đi.
Không biết có phải tôi quá khẩn trương hay không mà trong lòng luôn cảm thấy có chút bất an.
03
Ngày thứ hai sống lại, cách thời điểm Zombie bùng phát còn năm ngày.
Tôi bỏ tiết ngày hôm đó, đi tới trung tâm thương mại tiếp tục thực hiện kế hoạch mua sắm.
Dầu ăn 5L × 100 thùng
Nước tinh khiết 5L × 200 thùng
500ml nước tinh khiết 24 chai × 100 thùng
Gạo 50 cân × 100 túi
Tổng cộng 10 thùng các loại đồ uống khác nhau.
Sữa 250ml 24 chai × 10 thùng
Bánh mì các loại 10 thùng
Thịt bò 50 cân, thịt lợn 50 cân, gà 30 con, vịt 30 con, cá 50 con, giăm bông 100 cân, lạp xưởng 100 cân.
Rau củ quả tổng cộng 50 cân, cải trắng 50 cân, các loại rau lá xanh khác 10 cân, các loại trái cây 50 cân.
10 chai xì dầu 1,5L, 10 chai giấm gạo, 20 túi muối, cùng với các loại gia vị 50 túi.
Đường trắng 500g × 10 túi, miếng nhỏ đường nâu 500g × 10 túi, đường cũng giống như thuốc, có thể không dùng nhiều nhưng không thể không có.
Dù sao thời điểm tuyệt vọng nhất, bất kỳ đồ ăn nào cũng đều có thể bảo vệ tính mạng.
Bởi vì đồ đạc thật sự quá nhiều, tôi chỉ có thể chất đống ở dưới lầu trước, sau đó chạy thêm mấy chuyến mới vận chuyển hết được vào nhà.
Nhưng mà khi tôi đem đồ vật vận chuyển xong, lúc kiểm kê vật tư lại phát hiện thiếu một thùng dầu cùng một thùng sữa.
Không xác định là siêu thị bên kia xảy ra sơ suất hay là có người nhân cơ hội trộm đi, tôi cũng không có thời gian đi điều tra theo dõi, chỉ có thể đợi hôm sau lúc mua vật tư mua thêm mấy khối vải màu đen đem vật tư che lại, lại dán nhãn hiệu vật phẩm nguy hiểm.
Từ ngày thứ hai đến ngày thứ tư, tôi chạy liên tục ba ngày cuối cùng cũng mua đủ đồ ăn.
Chuyển phát nhanh mua mấy ngày hôm trước cũng đến một phần, có máy bay không người lái, bộ đàm, bếp điện, nồi tự hâm nóng, cùng với đồ lót dùng một lần.
Vừa nhận chuyển phát nhanh xong điện thoại di động tôi liền vang lên.
Là tin nhắn của giáo viên hướng dẫn.
“Triệu Đồng, bên tôi nhận được tin tức của giáo viên nói gần đây em thường xuyên trốn học, tối mai 7 giờ đến văn phòng tôi báo cáo mọi chuyện.”
Tôi theo bản năng suy nghĩ văn phòng của giáo viên hướng dẫn ở tòa nhà nào, phát hiện căn bản là tôi không nhớ ra.
Nhưng mà tôi cũng không có ý định đi.
Tôi phủi bụi trên tay, trả lời một câu: “Thật ngại quá thầy Trần, em ở bên ngoài làm thêm, làm xong tuần này sẽ trở về lớp.”
Không lâu sau, giáo viên hướng dẫn liền gọi điện thoại tới.
Sau khi xác nhận tôi vẫn an toàn không có vấn đề gì thì không nói thêm gì nữa, chỉ bảo tôi chuẩn bị tâm lý thật tốt, nếu thi rớt ông ấy cũng lực bất tòng tâm.
Ngày thứ năm sống lại, cách ngày Zombie bùng phát còn có hai ngày.
Tôi hẹn thợ đến lắp đặt pin năng lượng mặt trời.
Sân thượng rộng chừng một trăm mét vuông, theo đề nghị của người thi công tôi lựa chọn dựng lều che mưa sau đó mới đặt tấm pin lên, như vậy sẽ ít chiếm không gian hơn.
Mấy chỗ trống đặt mấy thùng inox lớn, một số là vật tư lưu trữ, một số làm thùng rác. Lại đặt mấy chậu lớn hứng nước mưa, đất ở trong chậu đặt ở mỗi góc liền lấy ra trồng rau.
Nối liền căn hộ và sân thượng chính là một cầu thang nhỏ hẹp, vị trí nối ra cầu thang là một không gian nửa khép kín, có nóc nhà, có tường vây, chỉ có một mặt hướng ra sân thượng là mở ra.
Sau khi đẩy cửa chính là một gian phòng độc lập, vừa vặn có thể đi vệ sinh đơn giản, như vậy giải quyết vấn đề đi vệ sinh sau khi mất nước, lại không cần lo lắng thường xuyên xuất hiện ở ban công không an toàn.
Trở lại phòng nhỏ ở cầu thang, chất lượng không khí trong phòng cũng không bị ảnh hưởng.
Sau khi sắp xếp xong những thứ này, tôi đến chợ hoa mua đất sét và hạt giống. Trở về đã là hơn chín giờ tối, sau đó vội vàng đi lấy đồ chuyển phát nhanh trước khi trạm chuyển đóng cửa.
Lần này hơi nhiều đồ, tôi phải mượn xe đẩy nhỏ ở trạm chuyển bốn lần mới xong.
Có 5 thùng bánh quy, 4 thùng đồ ăn vặt, các loại thịt hộp tổng cộng 50 thùng, 50 cuộn giấy, 1 thùng khăn lau, 5 thùng khăn ướt, 2 thùng nước sạch, 2 thùng rau đông khô, 100 cái sạc pin, 1 cái máy lọc nước, còn có một ít thuốc thú y.
Thuốc thường dùng có thể mua được tôi đã chuẩn bị sẵn, nhưng trước mắt dược phẩm ở thành phố này được quản lý tương đối nghiêm ngặt, nhất là thuốc hạ sốt, không có đơn của bệnh viện căn bản không mua được.
Mà trong tay tôi chỉ còn nửa hộp thuốc mua lúc trước, cho nên chỉ có thể ra hạ sách này.
Ngày thứ sáu sống lại, trưa mai sẽ bùng nổ Zombie.
Không có dấu hiệu báo trước, đồng thời xuất hiện sự kiện cắn người ở nhiều nơi trên thế giới.
Lúc mới phát sinh, trên mạng có người nói đây là một cuộc "tấn công" có kế hoạch nên xem thường chúng, cho rằng chỉ là trò đùa, đây là cuộc tập kích khủng bố bừa bãi nhất trong lịch sử nhân loại.
Tôi không biết thảm họa này sẽ kéo dài bao lâu, chỉ có thể chuẩn bị nhiều hơn một chút trước khi nó xảy ra.
Sáng sớm tôi đã đi siêu thị mua về 2 cái lò sưởi điện, 2 cái quạt, và một ít dầu gội đầu.
Khi tôi trở lại dưới lầu, đúng lúc thấy một chiếc xe dừng lại.
Tôi đã được tái sinh.
Nhìn điện thoại di động hiện lên tin nhắn Vu Lộ Lộ hẹn mình đi trà sữa, tôi đã có thể xác định bản thân đã quay trở lại thời điểm trước khi Zombie bùng phát một tuần.
Cũng giống như kiếp trước, tôi đúng hẹn đến quán trà sữa.
“Cho cô mười vạn, đăng lên mạng tuyên bố chia tay với Tô Duệ đi!”
Vu Lộ Lộ là hoa khôi của Học viện Mỹ thuật, cô ta thích anh bạn trai Tô Duệ của tôi, hôm nay cô ta hẹn tôi ra ngoài để nói chuyện và ép tôi phải chia tay.
Vị đại tiểu thư này có một quy tắc riêng, theo như lời cô ta nói thì cô ta chỉ muốn theo đuổi người độc thân, cho nên trước hết phải để cho tôi cùng Tô Duệ chia tay, sau đó cô ta mới có thể xuống tay với anh ta.
Mà khoản "phí chia tay" này là "bồi thường" của cô ta đối với tôi, cũng có thể nói là "tiền thù lao", thù lao tôi nhường lại con đường yêu đương cho cô ta.
Không thể không nói, người có tiền chính là rất chịu chi.
Kiếp trước tôi ngu ngốc không chịu chia tay, còn tuyên bố rằng Tô Duệ sẽ không bao giờ thích cô ta.
Kết quả, Tô Duệ biết mình được Vu đại tiểu thư coi trọng liền chia tay với tôi, còn nói rằng lúc trước theo đuổi tôi chỉ là đánh cược thua với đám bạn cùng phòng mà thôi, kỳ thật đã sớm muốn chia tay với tôi.
Vì thế bạn trai không còn, tiền cũng không kiếm được.
Càng thảm hơn chính là, chia tay không lâu trong thành phố tôi đang ở liền bùng phát dịch Zombie, tôi còn bị nhốt trong cửa hàng đang làm thêm.
Chịu đựng một tuần sau đó thật sự đói đến chịu không nổi đành phải ra ngoài tìm thức ăn, kết quả tôi bị Zombie cắn trúng.
Sau khi bị cắn cả người tôi liền nóng lên, trước mắt tối sầm lại, dần dần mất ý thức, có lẽ là lúc bắt đầu biến dị.
Nhưng tôi không có biến thành Zombie, mở mắt ra thì đã quay trở lại ngày hôm nay.
“Hai mươi vạn nhé, tôi không chỉ có thể chủ động tuyên bố chia tay mà còn có thể đem nguyên nhân đều đổ hết lên đầu tôi, ví dụ như tôi thay lòng đổi dạ, cắm cho Tô Duệ cặp sừng, để cho anh ta là người vô tội, đến khi Đại tiểu thư là cô đây xuất hiện thì cô chính là người cứu vớt cuộc đời anh ta.”
Tận thế cũng sắp đến rồi, danh dự hay là tình yêu cũng chỉ để trưng chứ có ăn được đâu, thời điểm này kiếm tiền trữ đồ ăn mới là tốt nhất.
Vu Lộ Lộ nhướng mày, ánh mắt khinh bỉ mà nhìn tôi: “Cô cảm thấy tôi rất giống người coi tiền như rác sao?”
Ừm… Cô ta thông minh hơn so với tôi nghĩ nha.
Haiz, mười vạn thì mười vạn, đối với con đỗ nghèo khỉ như tôi mà nói, mười vạn cũng là số tiền lớn rồi.
Tôi lập tức cười cười, chuẩn bị mở miệng nói lại, ai ngờ vị đại tiểu thư kia lại nói: “Có điều, kịch bản mà cô nói cũng không tệ lắm nha. Bây giờ cô soạn kịch bản cho tôi đi, tôi cảm thấy ổn liền chuyển khoản cho cô.”
Haha, xem ra là vẫn đâm trúng tâm tư của cô ta.
Vu Lộ Lộ thích chơi như vậy, tiết mục chinh phục bình thường chắc cô ta đã chơi chán rồi, giờ có thể thử thay đổi khẩu vị nha, để cô ta sắm vai cô em gái dịu dàng an ủi anh chàng đẹp trai ngây thơ, cứu vớt anh chàng đang đau khổ vì tình, chi thêm chút tiền cũng xứng đáng.
Tôi lập tức biên tập một kịch bản chia tay, trước tiên đưa qua cho Vu Lộ Lộ xem trước, liền nhận được năm vạn tiền ứng trước. Sau đó tôi lại nói chia tay với Tô Duệ, dựa vào lý do tôi bịa ra rồi giả vờ níu kéo anh ta mà không được, rồi lại chụp màn hình cho Vu Lộ Lộ xem nhật ký trò chuyện, cô ta vui vẻ lại chuyển thêm cho tôi năm vạn.
“Up bài đi, cô có thể để chế độ bạn bè nhưng phải chặn tất cả người nhà, giống như lúc trước, trước tiên chụp màn hình cho tôi kiểm tra, sau đó cô có thể chặn Tô Duệ.”
“Không cần, tôi không có người nào muốn chặn.”
Tôi gửi luôn cho Vu Lộ Lộ.
Ngoại trừ một phần vì sắp tận thế, còn một phần vì người nhà đối với tôi mà nói cũng chỉ là trên danh nghĩa, cũng không ai quản tôi yêu đương với ai.
Tôi chưa từng cảm nhận được thế nào là tình yêu thương, cho nên khi Tô Duệ đối xử tốt với tôi, tôi mới xem nó là điều quý giá, muốn biết cảm giác có người che chở là như thế nào.
[Tôi thật không ngờ tới cô lại là người vô sỉ như vậy, tôi đáng lẽ nên sớm đá cô!]
Tin nhắn của Tô Duệ cùng tin nhắn chuyển khoản của Vu Lộ Lộ cùng lúc hiện ra, tôi dứt khoát đem số điện thoại của anh ta đưa vào danh sách đen, cũng chặn hết mọi phương thức liên lạc của anh ta.
Chỉ còn lại bảy ngày nữa là tới tận thế, tốn cho anh ta thêm 1 giây cũng là lãng phí thời gian.
Sau khi nhận tiền từ Vu Lộ Lộ, tôi tải xuống phần mềm cho thuê nhà.
Trường tôi đã được gỡ phong tỏa, chỉ buổi tối mới có gác cổng, hôm nay lại là thứ bảy nên không có tiết học, tôi phải giải quyết chuyện nhà cửa luôn trong hôm nay.
Chỗ ký túc xá này khẳng định không chống đỡ được bao lâu, tôi phải thuê một căn nhà có thể tích trữ đồ, ít nhất phải là ba phòng, tầng càng cao thì càng tốt, không chỉ giảm thiểu nguy hiểm xuống mức thấp nhất mà còn có thể tận dụng được sân thượng.
Nhưng cũng không nên tìm nhà ở quá lớn, thứ nhất là chi phí cao, thứ hai là thời gian ngắn khó có thể thành lập cơ chế bảo vệ tốt cho căn nhà, nếu có người xông vào, hậu quả so với việc biến thành Zombie cũng không khác gì.
Sau khi suy nghĩ kỹ, tôi liền tìm vài người môi giới cho thuê nhà mà phần mềm giới thiệu nhờ họ giúp tôi tìm vài căn thích hợp.
Trường học của tôi nằm ở nội thành, nên tôi làm thêm ở một cửa hàng trong trung tâm thành phố, nghĩ đến kiếp trước nội thành hỗn loạn vô cùng, nên hiện tại tôi liền cho thêm một yêu cầu là muốn nhà ở ngoại thành.
Rất nhanh mấy người môi giới đều liên lạc với tôi, có một người môi giới có thể là nhìn tôi trông có vẻ "không thiếu tiền", gửi cho tôi một căn hộ ở tầng cao nhất có sân thượng, một trăm năm mươi mét vuông gồm bốn phòng.
Sân thượng là dành riêng cho người mua ở tầng cao nhất, không phải sân thượng công cộng, sử dụng an toàn hơn cũng thuận tiện hơn.
Sau khi xem phòng tôi càng thấy hài lòng, thậm chí còn nghĩ sau tận thế, có tiền liền mua một căn như vậy.
Nhưng yêu cầu của chủ nhà là đặt cọc ba tháng thuê nhà.
Ngày tận thế cũng sắp đến ai còn để ý thu tiền nhà hay không? Trả nhiều tiền như vậy để thuê nhà thật sự có chút tiếc tiền.
Tôi chưa từng thuê nhà, nhưng mấy người môi giới đều nói đây là yêu cầu bình thường các chủ thuê thường đặt ra, còn có yêu cầu trả nửa năm hay thậm chí trả một năm, đặt cọc một tháng đa số là căn hộ thuê ngắn hạn.
Vì thế tôi thử đề nghị đặt cọc hai tháng tiền nhà, đối phương cũng đồng ý luôn, nói thẳng ra tình hình dịch bệnh thiếu tiền, đồng ý ngày hôm sau ký hợp đồng.
Thời gian có hạn, tôi cũng không muốn đôi co nhiều về khoản tiền này nữa, chỉ mong ngày hôm sau ký hợp đồng thuận lợi.
Buổi tối, tôi ngồi ở trên giường bổ sung kiến thức về việc trữ hàng tận thế, căn cứ vào danh sách vật tư trên mạng đại khái liệt kê ra những thứ cần chuẩn bị, phát hiện hai mươi vạn này căn bản không đủ tiêu.
Kiếp trước Zombie bùng phát đến ngày thứ năm liền mất điện, ngày thứ sáu thì mất nước, nếu như lắp đặt một cái máy phát điện 3000W bằng năng lượng mặt trời, cũng cần tiêu đến bốn năm vạn.
Lại tính cả chi phí nâng cấp cửa, tính toán thử, còn chưa trữ đồ ăn đã tiêu hết gần một nửa số tiền.
Vì thế, tôi vay hội cho vay nặng lãi trên mạng được thêm hai mươi vạn, lãi suất cũng rất cao, nhưng tiền này tôi vay để cứu mạng chính mình, coi như là giúp bọn họ tích chút âm đức.
Nhìn số dư bốn mươi vạn trong tài khoản, tôi cảm thấy điện thoại di động đúng là nặng lên không ít.
02
Làm xong những chuyện này, tôi kéo rèm giường ra nói với bạn cùng phòng: “Các cậu có muốn ra ngoài mua chút đồ ăn về tích trữ không?”
Ở chung hai năm, quan hệ không tốt cũng không xấu, hiện tại tận thế cũng sắp tới, tôi cũng chẳng có năng lực cứu vớt thêm mấy người nên chỉ có thể nhắc nhở mấy cô ấy chuẩn bị nhiều đồ ăn một chút, đến lúc đó có thể chống đỡ thêm ngày nào hay ngày ấy.
“Thật sao? Thật không biết dịch bệnh này bao giờ mới kết thúc!”
“Nếu lại chuẩn bị phong tỏa trường học, tôi phải mua nhiều đồ ăn một chút, không có khoai tây chiên xem phim cũng không hay!”
Trong ký túc xá lập tức xôn xao.
Sau khi ứng phó vài câu, tôi lại buông rèm xuống tiếp tục thống kê những thứ cần mua.
Vừa cầm điện thoại lên, mẹ tôi gửi tới một tin nhắn wechat.
Đầu tiên là hỏi tôi yêu đương khi nào, sau đó lại hỏi điều kiện gia đình nhà trai, hỏi là nhà Tô Duệ có tiền hay là người khiến tôi "thay lòng đổi dạ" càng có tiền hơn.
Sau đó còn bảo tôi suy nghĩ kỹ chút, đừng có tự ý mình tùy hứng, chờ ngày nghỉ mang người về nhà xem thế nào, nếu hợp thì chọn ngày kết hôn luôn.
Quá đáng lắm rồi!
Mỗi lần hỏi han như thể là quan tâm tôi lắm, nhưng thực ra đều là đặt lợi ích của bản thân họ lên trước, tôi đã sớm chán ghét cái ‘tình thân’ này.
Lúc trước ba tôi không đồng ý cho tôi lên đại học, ông ta nói, “Cũng không phải thi đậu đại học Thanh Hoa Bắc Đại, một trường đại học tầm thường thì học hành cái gì? Không bằng sớm ra ngoài làm thêm kiếm tiền.”
Tôi cũng không biết nên vui mừng khi bọn họ vẫn tán thành tầm quan trọng của việc đọc sách, hay là nên buồn vì bọn họ cho rằng người ưu tú mới có quyền lựa chọn.
Đại học A của tôi cũng là trường đại học trọng điểm, đáng tiếc trong nhận thức của bọn họ, chỉ nghe nói qua Thanh Bắc. Nhưng cho dù là đại học bình thường thì cũng nên để cho người đi học tự mình quyết định không phải sao?
Học phí, sinh hoạt phí, tất cả những thứ này đều có thể giải quyết thông qua vay vốn học tập và làm thêm, tôi không tin cái chuyện vì nghèo nên không thể đi học.
Em trai tôi năm nay mới mười tám tuổi, học trung học phổ thông được một nửa thì bỏ học, đã kết hôn sinh con, nhưng ba mẹ tôi cũng không cảm thấy có vấn đề gì, còn vì nó hoàn thành nhiệm vụ nối dõi tông đường mà cảm thấy vui mừng.
Tư tưởng quyết định tất cả.
Tôi chỉ trả lời lại một câu: “Tình hình dịch bệnh có vẻ đang quay trở lại, trong nhà chuẩn bị nhiều đồ ăn chút, con còn có việc bận, không nói với mẹ nữa.”
Kiếp trước, tôi nghe được trong tin tức nói Zombie lần này lan ra cả nước, chỉ có một ít thôn xóm ở nơi vô cùng hẻo lánh không bị ảnh hưởng.
Thôn nhà tôi cũng không hẻo lánh, ngược lại giao thông còn rất thuận tiện, ngày thứ năm sau khi dịch bệnh bùng phát cũng xuất hiện Zombie.
Vì vậy tôi sẽ không mạo hiểm mà trở lại nơi đó.
Dù sao nhà tôi ở quê cũng đã cũ chưa chắc có thể ngăn cản được, hơn nữa người càng nhiều vật tư liền tiêu hao càng nhanh, ba mẹ tôi tính tình như vậy lại càng dễ phát sinh mâu thuẫn, đừng nói đến lúc đó có bị Zombie cắn không, có khi đã vì mâu thuẫn nội bộ mà đánh nhau đến tôti sống anh ch.ế.t
Kiếp này tôi chỉ muốn bảo vệ cái mạng nhỏ của mình, về phần những người khác, chúc bọn họ may mắn đi.
Sáng Chủ nhật, thủ tục thuê nhà đã hoàn thành.
Vừa lấy được chìa khóa nhà, tôi liên lạc ngay với người lắp đặt kính cách âm và cửa chống trộm.
Còn tấm pin năng lượng mặt trời thì phải làm thủ tục chờ phê duyệt không biết phải mất bao lâu, trực tiếp mang về lại thu hút sự chú ý của mọi người, cho nên tôi cho công ty lắp đặt thêm chút tiền để họ mấy ngày nữa lại đến lắp.
Đến lúc đó dịch Zombie bùng nổ, họ cũng không quản được nhiều như vậy.
“Cô gái à, nhà cô lắp kính thủy tinh dày như vậy có đánh trận cũng không sợ, haha!” Một bác thợ thi công trêu chọc nói.
Tôi ôm cánh tay bắt chước phong thái đại tiểu thư của Vu Lộ Lộ mà lười biếng đáp lại: “An ninh của mấy khu dân cư bình thường này đều quá thấp, không cải tiến tôi ở không quen.”
Có lẽ các bác thấy tôi không muốn phản ứng với bọn họ nên cũng không tiếp lời nữa, tiếp tục vùi đầu làm việc.
Tôi cũng không muốn ngạo mạn, nhưng nói nhiều sai nhiều, giả bộ lừa gạt qua loa là được.
Sau khi cửa sổ hoàn thành, tôi chạy tới siêu thị gần đó mua bốn cái tủ lạnh lớn.
Chờ bên đó đưa tủ lạnh đến nhà, tôi không bảo họ lắp đặt ngay mà chỉ nói là cửa hàng xảy ra chút vấn đề, tạm thời để ở nhà.
Người đi rồi, tôi lại đến một siêu thị xa hơn một chút mua đồ ăn.
Các loại mì gói mua 10 thùng, mì sợi 20 thùng, nước sốt Laoganma 50 chai, gia vị 50 chai, xúc xích ăn liền 10 thùng.
Đây chỉ là một phần nhỏ trong rất nhiều thứ tôi muốn mua, nhưng bình thường người mua nhiều như vậy khẳng định rất ít.
Tôi vốn đã nghĩ kỹ lý do ứng đối với nhân viên bán hàng, kết quả người ta chỉ cười giúp tôi mang đồ lên hàng, một câu cũng không hỏi nhiều.
Ngược lại tài xế kéo hàng hàn huyên với tôi một đường, còn nhiệt tình giúp tôi đưa đồ lên lầu miễn phí, phải từ chối nhiều lần anh ta mới rời đi.
Không biết có phải tôi quá khẩn trương hay không mà trong lòng luôn cảm thấy có chút bất an.
03
Ngày thứ hai sống lại, cách thời điểm Zombie bùng phát còn năm ngày.
Tôi bỏ tiết ngày hôm đó, đi tới trung tâm thương mại tiếp tục thực hiện kế hoạch mua sắm.
Dầu ăn 5L × 100 thùng
Nước tinh khiết 5L × 200 thùng
500ml nước tinh khiết 24 chai × 100 thùng
Gạo 50 cân × 100 túi
Tổng cộng 10 thùng các loại đồ uống khác nhau.
Sữa 250ml 24 chai × 10 thùng
Bánh mì các loại 10 thùng
Thịt bò 50 cân, thịt lợn 50 cân, gà 30 con, vịt 30 con, cá 50 con, giăm bông 100 cân, lạp xưởng 100 cân.
Rau củ quả tổng cộng 50 cân, cải trắng 50 cân, các loại rau lá xanh khác 10 cân, các loại trái cây 50 cân.
10 chai xì dầu 1,5L, 10 chai giấm gạo, 20 túi muối, cùng với các loại gia vị 50 túi.
Đường trắng 500g × 10 túi, miếng nhỏ đường nâu 500g × 10 túi, đường cũng giống như thuốc, có thể không dùng nhiều nhưng không thể không có.
Dù sao thời điểm tuyệt vọng nhất, bất kỳ đồ ăn nào cũng đều có thể bảo vệ tính mạng.
Bởi vì đồ đạc thật sự quá nhiều, tôi chỉ có thể chất đống ở dưới lầu trước, sau đó chạy thêm mấy chuyến mới vận chuyển hết được vào nhà.
Nhưng mà khi tôi đem đồ vật vận chuyển xong, lúc kiểm kê vật tư lại phát hiện thiếu một thùng dầu cùng một thùng sữa.
Không xác định là siêu thị bên kia xảy ra sơ suất hay là có người nhân cơ hội trộm đi, tôi cũng không có thời gian đi điều tra theo dõi, chỉ có thể đợi hôm sau lúc mua vật tư mua thêm mấy khối vải màu đen đem vật tư che lại, lại dán nhãn hiệu vật phẩm nguy hiểm.
Từ ngày thứ hai đến ngày thứ tư, tôi chạy liên tục ba ngày cuối cùng cũng mua đủ đồ ăn.
Chuyển phát nhanh mua mấy ngày hôm trước cũng đến một phần, có máy bay không người lái, bộ đàm, bếp điện, nồi tự hâm nóng, cùng với đồ lót dùng một lần.
Vừa nhận chuyển phát nhanh xong điện thoại di động tôi liền vang lên.
Là tin nhắn của giáo viên hướng dẫn.
“Triệu Đồng, bên tôi nhận được tin tức của giáo viên nói gần đây em thường xuyên trốn học, tối mai 7 giờ đến văn phòng tôi báo cáo mọi chuyện.”
Tôi theo bản năng suy nghĩ văn phòng của giáo viên hướng dẫn ở tòa nhà nào, phát hiện căn bản là tôi không nhớ ra.
Nhưng mà tôi cũng không có ý định đi.
Tôi phủi bụi trên tay, trả lời một câu: “Thật ngại quá thầy Trần, em ở bên ngoài làm thêm, làm xong tuần này sẽ trở về lớp.”
Không lâu sau, giáo viên hướng dẫn liền gọi điện thoại tới.
Sau khi xác nhận tôi vẫn an toàn không có vấn đề gì thì không nói thêm gì nữa, chỉ bảo tôi chuẩn bị tâm lý thật tốt, nếu thi rớt ông ấy cũng lực bất tòng tâm.
Ngày thứ năm sống lại, cách ngày Zombie bùng phát còn có hai ngày.
Tôi hẹn thợ đến lắp đặt pin năng lượng mặt trời.
Sân thượng rộng chừng một trăm mét vuông, theo đề nghị của người thi công tôi lựa chọn dựng lều che mưa sau đó mới đặt tấm pin lên, như vậy sẽ ít chiếm không gian hơn.
Mấy chỗ trống đặt mấy thùng inox lớn, một số là vật tư lưu trữ, một số làm thùng rác. Lại đặt mấy chậu lớn hứng nước mưa, đất ở trong chậu đặt ở mỗi góc liền lấy ra trồng rau.
Nối liền căn hộ và sân thượng chính là một cầu thang nhỏ hẹp, vị trí nối ra cầu thang là một không gian nửa khép kín, có nóc nhà, có tường vây, chỉ có một mặt hướng ra sân thượng là mở ra.
Sau khi đẩy cửa chính là một gian phòng độc lập, vừa vặn có thể đi vệ sinh đơn giản, như vậy giải quyết vấn đề đi vệ sinh sau khi mất nước, lại không cần lo lắng thường xuyên xuất hiện ở ban công không an toàn.
Trở lại phòng nhỏ ở cầu thang, chất lượng không khí trong phòng cũng không bị ảnh hưởng.
Sau khi sắp xếp xong những thứ này, tôi đến chợ hoa mua đất sét và hạt giống. Trở về đã là hơn chín giờ tối, sau đó vội vàng đi lấy đồ chuyển phát nhanh trước khi trạm chuyển đóng cửa.
Lần này hơi nhiều đồ, tôi phải mượn xe đẩy nhỏ ở trạm chuyển bốn lần mới xong.
Có 5 thùng bánh quy, 4 thùng đồ ăn vặt, các loại thịt hộp tổng cộng 50 thùng, 50 cuộn giấy, 1 thùng khăn lau, 5 thùng khăn ướt, 2 thùng nước sạch, 2 thùng rau đông khô, 100 cái sạc pin, 1 cái máy lọc nước, còn có một ít thuốc thú y.
Thuốc thường dùng có thể mua được tôi đã chuẩn bị sẵn, nhưng trước mắt dược phẩm ở thành phố này được quản lý tương đối nghiêm ngặt, nhất là thuốc hạ sốt, không có đơn của bệnh viện căn bản không mua được.
Mà trong tay tôi chỉ còn nửa hộp thuốc mua lúc trước, cho nên chỉ có thể ra hạ sách này.
Ngày thứ sáu sống lại, trưa mai sẽ bùng nổ Zombie.
Không có dấu hiệu báo trước, đồng thời xuất hiện sự kiện cắn người ở nhiều nơi trên thế giới.
Lúc mới phát sinh, trên mạng có người nói đây là một cuộc "tấn công" có kế hoạch nên xem thường chúng, cho rằng chỉ là trò đùa, đây là cuộc tập kích khủng bố bừa bãi nhất trong lịch sử nhân loại.
Tôi không biết thảm họa này sẽ kéo dài bao lâu, chỉ có thể chuẩn bị nhiều hơn một chút trước khi nó xảy ra.
Sáng sớm tôi đã đi siêu thị mua về 2 cái lò sưởi điện, 2 cái quạt, và một ít dầu gội đầu.
Khi tôi trở lại dưới lầu, đúng lúc thấy một chiếc xe dừng lại.