Chương 2
04
Từ trên xe có hai nam hai nữ bước xuống, Vu Lộ Lộ cao ráo trắng trẻo, mặc dù cách ăn mặc của cô ta khác hoàn toàn so với lần trước gặp nhau, nhưng chỉ cần nhìn thoáng qua tôi đã nhận ra ngay “vị cứu tinh” của mình.
Cô ta cũng nhìn thấy tôi: "Triệu Đồng? Cô sống ở đây à?"
Tôi bình tĩnh trả lời: "Tôi đến đây để dọn dẹp nhà cho người ta, trên đường tôi giúp ông chủ mua một ít đồ."
Cô ta ra vẻ trầm ngâm, "Trông cô có vẻ rất thiếu tiền nhỉ?”
“Đúng zậy.”
“Chúng tôi đang thiếu người dọn dẹp sau bữa tiệc hôm nay, cô có muốn nhận việc này không?” Không ngờ, Vu đại tiểu thư phóng khoáng mê trai như vậy mà lại là một người khá tốt bụng.
Tôi lắc đầu từ chối lòng tốt của cô ta, lấy lý do tôi đã nhận lời làm việc ở nơi khác.
Khi tôi nhấn nút thang máy, giọng cô ta lại vang lên: “Trùng hợp thế, ông chủ của cô lại là hàng xóm của tôi.”
Có lẽ nhìn thấy vẻ mặt ngơ ngác của tôi nên cô ta giải thích thêm: “Mẹ tôi đã mua nơi này, căn phòng này luôn để trống. Tôi thỉnh thoảng đến đây ở lại vài ngày."
Tôi cảm thấy khá lo lắng. Cái gọi là ở lại vài ngày của cô ta chắc chắn sẽ bao gồm cả cuối tuần...
Nhìn mấy thứ mà họ mang đến, bữa tiệc này chắc chắn sẽ là một thảm họa.
Thang máy dừng lại, Vu Lộ Lộ và những người khác bước ra khỏi thang máy trước.
Sau khi họ vào nhà, tôi mới nhập mật mã khóa cửa.
Ngôi nhà rộng rãi ngày xưa nay đã trở thành kho hàng, nhưng tôi vẫn lo không đủ sức chống đỡ cho đến khi tận thế qua đi. Tôi phải ra ngoài vài lần nữa trước khi trời tối.
Tôi đặt đồ đạc xuống, vừa định đi ra thì bên ngoài có tiếng động.
Ai đó đang gõ cửa an ninh của phòng tôi.
Điều kỳ lạ là đối phương chỉ gõ cửa mà không lên tiếng.
Tôi nhìn qua mắt mèo, thấy người đàn ông đó đang đeo mặt nạ đen và ôm một bó hoa hồng đỏ thắm trên tay.
Tôi nhận ra đôi mắt đó, cho dù có hóa thành tro tôi cũng nhận ra.
Là Tô Duệ, sao tên khốn đó lại đến đây? Phong cách này là như thế nào vậy? Thật khác với anh ta thường ngày.
Anh ta đứng ngoài cửa nhà tôi một hồi rồi đi tới gõ cửa nhà Vu Lộ Lộ. Sau khi cửa mở, anh đưa bó hoa cho cô ta, mấy người khác đang nói nói cười cười, chỉ có Vu Lộ Lộ tỏ ra không vui, cũng không biết cô ta đang nói gì. Nói xong cô nàng quay người đi vào phòng, hai anh chàng ban nãy lập tức đuổi Tô Duệ ra ngoài.
Nhìn tình huống này, có vẻ như Vu Đại tiểu thư không còn hứng thú với Tô Duệ nữa rồi, vậy mà anh ta vẫn mặt dày đeo bám!
Trong chưa đầy một tuần, Vu Lộ Lộ đã theo đuổi được anh ta, lại còn đá người ta nữa? Sở thích của người giàu quả nhiên thật khó hiểu.
Tôi đoán Tô Duệ là lén theo đến đây, chỉ biết cô ta lên tầng này nhưng lại không rõ cô ta sống ở phòng nào.
Thế thì chắc hẳn anh ta cũng đã nhìn thấy tôi.
Để ngăn cản anh ta phát hiện ra những thứ tôi đã tích trữ ở đây, tôi vẫn là không nên ra ngoài mới tốt.
Sau khi xác nhận anh ta đã vào thang máy, tôi mới lấy dây xích sắt khóa cửa cầu thang và cửa an ninh của mình, sau đó ngã người xuống chiếc ghế sofa bị hộp bìa cứng chiếm ⅔ diện tích, trực tiếp chuyển sang chế độ nằm lười.
Bữa trưa, tôi hầm nửa con gà, nấu một nắm mì nhỏ, vừa xem phim vừa uống canh, đã lâu không được nhàn nhã như vậy!
Uống xong súp gà, nghĩ tới một nửa đồ đạc trong nhà đều là do Lộ Lộ mà có nên tôi nhắn tin cho cô ta.
“Tôi vừa mới dọn dẹp xong thì thấy xe cấp cứu đi vào khu dân cư, không biết chuyện gì đã xảy ra, nhưng nếu không muốn bị phong tỏa thì về nhà đi! Tiện đường thì tích trữ thêm đồ ăn và vật tư, đừng chủ quan, dù sao không ai có thể đoán trước được tình hình hiện tại.”
Đây là cách duy nhất để "lừa" cô ta. Thực ra tôi có thể nói thẳng với cô ta rằng sắp có đại dịch Zombie bùng phát. Dù sao cũng không còn nhiều thời gian nữa, tôi cũng chẳng sợ bị bắt vì bị coi là người tâm thần, nhưng tôi đã kìm nén lại.
Cô ta nhất định sẽ báo tin cho gia đình, tuy đại tiểu thư này có bản tính tốt bụng nhưng tôi cũng không dám đánh giá quá cao nhân tính của một doanh nhân khôn ngoan trong thời buổi khó khăn.
Vu Lộ Lộ không trả lời tôi. Có lẽ cô ta đang vui vẻ tận hưởng bữa tiệc và không để ý điện thoại.
Hôm sau lúc 11 giờ sáng thứ Bảy, khoảng một giờ trước khi đoạn video “cắn người” xuất hiện trên Internet. Tôi nhìn qua lỗ nhòm ở cửa và tình cờ thấy vài người bạn của Vu Lộ Lộ bước ra, cô ta ngáp một cái dài vẫy tay chào họ rồi đóng cửa lại.
Một lúc sau, điện thoại di động của tôi reo lên.
"Thật sao? Bạn tôi vừa đi về, tôi tắm rửa rồi đi. Cảm ơn cô!"
Cô ta nghe lọt lời khuyên của tôi.
Nhưng ngay khi tôi vừa thở phào nhẹ nhõm thì có tiếng hét từ dưới nhà. Đó là tiếng la hét của một nhóm người vọng vào phòng qua tấm kính cách âm.
Tôi vội chạy đến bệ cửa sổ xem xét tình hình, một người đàn ông mặc vest đang nhai cổ một ông già, má.u bắn tung tóe khắp sàn nhà, những người bỏ chạy cũng dính má.u, tôi không biết họ bị má.u vấy hay là bị thương.
Zombie đã xuất hiện.
05
Có vẻ như các vùng ngoại ô cũng không phải vì có ít người hơn mà rơi vào tình trạng hoảng loạn muộn hơn.
Người đàn ông mặc vest sau khi cắn người vẫn đứng yên, giống như những gì tôi đã thấy ở kiếp trước, Zombie sau khi phát điên cắn người sẽ dừng lại một lúc, khoảng thời gian dài ngắn không giống nhau, nhưng đây chính là thời điểm thích hợp nhất để đánh bại anh ta.
Khi cảnh sát đến, người đàn ông mặc vest vẫn đang trong tình trạng “đứng yên”, bị còng tay và đưa lên xe cảnh sát. Ông lão ngã xuống đất cũng được cáng khiêng đi.
Mọi người tạm thời bình tĩnh trở lại.
Nhưng tôi không thấy an tâm chút nào.
Cửa an ninh bị đập vỡ, lần này kèm theo tiếng dây xích bị kéo.
"Triệu Đồng, mở cửa!"
Lại là Tô Duệ.
Tại sao anh ta lại ở đây?
Qua mắt mèo, tôi thấy anh ta vẫn mặc quần áo như ngày hôm qua, ngoại trừ… trên cánh tay có thêm ba vết thương đang chảy máu.
Cánh cửa đối diện vẫn đóng kín.
"Cô vừa chia tay với tôi thì Vu Lộ Lộ đã theo đuổi tôi. Các người cấu kết để lừa tôi phải không? Đừng giả chết, tôi nhìn thấy cô ở dưới lầu, có gan lừa tôi mà không có gan gặp tôi sao?”
…
Đã bị Zombie cào xước mà vẫn còn thời gian chú ý tình huống trên này, thật sự làm khó anh ta.
Thật may, tôi đã dán một tấm kính riêng tư không thể nhìn từ ngoài vào khi thay kính cách âm.
Nhưng nghe thấy tiếng đập cửa, tôi vẫn cảm thấy rất bực bội. Có lẽ anh ta đến gặp tôi để trút giận sau khi cố gắng tìm Vu Lộ Lộ nhưng không có kết quả.
Không biết giữa hắn và Vu Đại tiểu thư đã xảy ra chuyện gì, có điều chắc chắn là nếu tôi cửa mở ra thì kết cục sẽ rất thảm.
"Hôm qua tôi canh suốt một đêm mà cô không ra. Cô mau mở cửa cho tôi, tôi biết cô đang ở trong!"
Thấy anh ta kiên trì như vậy, tôi đành phải từ chối lời đề nghị của anh ta: "Giao mì lạnh sao? Tôi không đặt mì lạnh!"
“Bang bang bang!!!”
Cuối cùng anh ta cũng bỏ đi, vẫn cố tình đập cửa thêm vài cái nữa, còn cảnh cáo "Cô đợi đó cho tôi!" rồi mới bước vào thang máy.
Tôi e rằng tôi sẽ không thể đợi được sự trả thù của anh ta đâu, bởi vì nếu tối nay anh ta không rời đi, anh ta sẽ trở thành một Zombie. Zombie không có ý thức của con người, nên dù có bao nhiêu ân oán thì cũng không thể tính toán được.
Tô Duệ vừa rời đi, Vu Lộ Lộ liền gửi tin nhắn cho tôi: “Cô còn ở đây không?” Cô ta nhất định đã nghe thấy động tĩnh của Tô Duệ.
Đúng lúc tôi đang nghĩ nên trả lời thế nào thì cô ta lại nói: “Bố tôi cho người đến đón tôi, cô có muốn đi cùng tôi không?”
Tôi cảm động vô cùng nhưng vẫn lịch sự từ chối, đồng thời bảo cô ta nhanh chóng chuẩn bị đồ dùng.
Với sự việc vừa rồi, cô ta có lẽ đã nghĩ ra lý do, nhưng cô ta cũng không hỏi tôi thêm gì nữa, chỉ cảm thấy tôi nói đúng.
Nửa giờ sau, một chiếc ô tô màu đen xuất hiện ở tầng dưới, bốn vệ sĩ tiến vào tòa nhà.
Một lúc sau, Vu tiểu thư được bốn vệ sĩ đưa lên xe.
Tôi chỉ từng nhìn thấy cảnh này trong phim, không ngờ hôm nay lại được tận mắt nhìn thấy, cảm thấy thật sự ghen tị.
Đến tối, trên mạng đã bàn tán rất nhiều về "Zombie", chỉ cần nhấp vào khu vực bình luận của một video sẽ có người thảo luận về các chủ đề liên quan. Các siêu thị và cửa hàng tiện lợi bị cướp phá sạch. Một số chủ cửa hàng đã đóng cửa và chuyển gia đình họ ở luôn trong cửa hàng.
Tuy nhiên video đã bị xóa ngay khi đăng lên. Tôi nhìn thấy video này là tình cờ thông qua trang cá nhân của một anh chàng trong video, anh ấy cuống cuồng bình luận trong video đó hỏi xin một chút lương thực. Cuối cùng không ngoài dự đoán, tài khoản đó đã bị xóa.
Có lẽ tiểu thuyết dạo này tương đối phổ biến về chủ đề Zombie nên mọi người chấp nhận "sự bùng phát Zombie" khá nhanh, thay vì đặt câu hỏi về tính xác thực của vụ việc, nhiều người chọn cách tin vào điều đó và nhanh chóng tích trữ vật tư.
Tôi xem các video một lúc thì thấy các nội dung đều giống nhau. Tôi ném luôn điện thoại xuống và ra sân thượng tưới nước cho những hạt giống hôm qua tôi đã gieo.
Trước hết tôi trồng củ cải, tỏi tây, cà chua và khoai tây. Củ cải phát triển nhanh, sau khi nảy mầm, cây con có thể ăn trước một ít, còn lại để tiếp tục phát triển. Tỏi tây có thể thu hoạch nhiều cây một lượt, còn khoai tây và cà chua thì phải mất vài tháng mới trưởng thành nên có thể dùng làm rau dự trữ, sau khi lớn có thể dự trữ hoặc ăn luôn.
Tưới nước xong, khi trở lại phòng thì nhìn thấy một tin nhắn từ em trai.
06
“Chị ơi, chị xem tin tức trên mạng chưa? Tháng này nhà máy còn chưa phát lương, chị cho em mượn trước 2000, em muốn mua vé về nhà!”
Giống như kiếp trước, sau khi Zombie bùng phát, tin nhắn đầu tiên tôi nhận được là từ em trai tôi hỏi vay tiền.
Tin nhắn thứ hai là từ dưới quê, mẹ tôi nói cho tôi biết sau khi em trai tôi lên máy bay về nhà liền mất liên lạc, bảo tôi hỏi thăm một chút xem chuyện gì đã xảy ra.
Tôi đương nhiên không có bản lĩnh lớn như vậy, cho đến khi tôi bị cắn cũng không biết em trai còn sống hay chết.
Kiếp trước tôi không có dư tiền cho nó mượn, cũng không biết nó lấy đâu ra tiền mua vé, cũng có thể căn bản là không thiếu tiền, chỉ là thói quen đòi hỏi từ tôi thôi. Lần này trong tài khoản tôi vẫn còn dư tiền, nhưng tôi không muốn cho nó vay.
“Chị còn nghèo hơn em, bữa trưa cũng không đủ tiền ăn, vẫn nhịn đến bây giờ, em có thể chuyển cho chị chút tiền cơm không? Mười đồng cũng được.”
Sau đó nó không trả lời tôi nữa.
Ngày 8 tháng 5, Zombie bùng phát ngày thứ ba, tin nhắn của mẹ tôi đúng giờ gửi đến.
Tôi trả lời: "Mẹ, bên ngoài không an toàn, con cũng muốn về nhà, mẹ có thể cho con chút tiền xe được không?"
Khi tôi nghĩ bà ấy sẽ chơi trò mất tích giống như em trai tôi, bà ấy lại chuyển tới 500 tệ.
Tôi bối rối, đây coi như là quan tâm tôi sao?
Ngay sau đó bà ấy còn nói thêm: "Em trai con bên kia cũng không biết như thế nào rồi, con nên cẩn thận một chút, bằng không mẹ với ba con cũng không biết làm sao tiếp tục sống đây!”
Thông báo biến động số dư màu cam chói mắt và tin nhắn này khiến tâm tình tôi phức tạp, trầm mặc một lát, tôi chuyển khoản trả lại, nói cho bà ấy biết lập tức đi mua đồ ăn đồ dùng, có bao nhiêu mua bấy nhiêu, sau đó khóa cửa lại, mặc kệ người nhà hay là bạn bè ai gọi cũng không mở cửa.
Gửi xong tin nhắn này, tôi xóa wechat của ba mẹ và em trai. Nếu như có thể vượt qua đợt dịch Zombie này, hy vọng chúng ta vĩnh viễn đừng liên lạc nữa.
Ngày 10 tháng 5, Zombie bùng nổ ngày thứ năm, điện đã bị cắt như dự đoán.
Giáo viên cố vấn trong nhóm vừa báo mọi người chơi điện thoại di động ít đi, bảo tồn lượng điện, đã có người tỏ vẻ muốn mua sạc pin dự phòng với giá cao, còn có người đề xuất lấy một lon sữa Vượng Tử đổi lấy sạc điện thoại mười lăm phút.
Không ai thèm quan tâm đến người mua giá cao, nhưng muốn trao đổi vật phẩm thì có rất nhiều người đồng tình.
Bạn cùng phòng ký túc xá chủ động hỏi thăm, là người ở giường đối diện.
“Đồng Đồng, bây giờ cậu đang ở đâu? Có ổn không?”
Tôi trả lời: “Tạm thời an toàn.”
Cô ấy lại hỏi: “Chuyển phát nhanh mấy hôm trước nhận giúp cậu, mình thấy trên danh sách viết hình như có sạc dự phòng, có thể cho tụi mình mượn sạc một lát không? Điện thoại di động của mình và Đại Lâm sắp hết pin rồi.”
Cô ấy gửi thêm một meme biểu tình cầu khẩn.
Lúc tôi mua vật tư thuận tiện mua cho bạn cùng phòng một ít, mấy ngày nay bận tới bận lui, thiếu chút nữa đã quên chuyện này, vì thế trả lời: "Mình tạm thời không về được, sạc dự phòng và hai thùng đồ ăn kia các cậu cứ dùng trước đi.”
Nhóm hoạt động trong chốc lát, sau đó tất cả mọi người lại tắt điện thoại di động.
Kết thúc cuộc trò chuyện với bạn cùng phòng, tôi đứng lên giặt sạch toàn bộ quần áo và chăn ga giường mấy ngày nay.
Mặc dù ban công chất đống rất nhiều chậu lớn chứa không ít nước, nhưng cuộc sống sau đó phỏng chừng rất khó có thể dùng nước giống như bây giờ.
Ban đêm, dưới lầu so với hôm qua còn yên tĩnh hơn.
Trong tiểu khu đại đa số tầng lầu đều có ánh sáng, không biết ngày mai, ngày mốt, những ánh đèn này còn có thể sáng hay không.
Chỗ này của tôi tuy rằng có rèm cửa sổ che ánh sáng, nhưng tôi không dám mở đèn, chỉ bật đèn pin điện thoại thoạt nhìn hẳn là không có gì khác biệt với những hộ gia đình khác.
Ba ngày kế tiếp, tiểu khu đều rất yên tĩnh.
Không có Zombie, cũng không có ai ra vào.
Tôi đã xem xong Tiên Kiếm 1, lại mở ra Tiên Kiếm 3.
Sáng sớm hôm nay trời đổ mưa to, cây củ cải bị xối ngã trái ngã phải, đến buổi chiều tôi đi xem thì thấy nó đang cố gắng đứng lên, dường như xanh hơn một chút, qua vài ngày nữa là có thể thu hoạch rồi.
Ban đêm, tôi bị nóng đến ngủ không được, mở quạt cũng không giúp được gì.
Thành phố B nóng ẩm mưa nhiều, điều hòa là đồ điện gia dụng thiết yếu, nhưng thời điểm hiện tại tôi lại không dám tùy tiện bật lên, bất đắc dĩ đành phải đi ra ban công hít thở không khí.
Ánh trăng đêm nay đặc biệt trong trẻo, thậm chí có thể nhìn thấy rõ ràng chiếc xe đang chạy tới là một chiếc Jeep.
Từ trên xe xuống là một nam một nữ, họ bắt đầu vận chuyển vật tư đến tòa nhà đối diện.
Rạng sáng ngày thứ 9 Zombie bùng phát, bắt đầu có người chống đỡ không nổi.
Càng nhiều người ra ngoài tìm vật tư, sự hỗn loạn cũng sẽ càng tăng lên.
Tôi thấy tin nhắn trong group chat nói đã có quân đội đưa đồ ăn cho các nhà trẻ, tiểu học, trung học, đại học, tiếp theo là bệnh viện, công trường. Còn những nơi như thế này, có thể bởi vì mọi người có khả năng dự trữ nhiều hơn một chút, nên cứu trợ tới muộn hơn.
Trời vừa tờ mờ sáng, tôi bị một tiếng kêu thê thảm đánh thức.
Tôi tựa vào xích đu không biết ngủ thiếp đi từ lúc nào, cửa sổ không đóng, âm thanh kia làm tôi sợ tới mức bật dậy, do đứng không vững mà ngã xuống đất.
Khi tôi đứng lên xem xét tình hình, chỉ thấy một người phụ nữ tóc dài cả người đầy má.u ngã trên bãi cỏ, cách đó không xa có một người đàn ông đang nằm sấp như đang gặm cắn cái gì đó, khi anh ta ngẩng đầu lên, trong miệng ngậm một đoạn cánh tay của đứa trẻ…
Trong mấy tòa nhà xung quanh nhất thời truyền ra vài tiếng thét chói tai, lại trong nháy mắt im bặt, sau đó mọi người không hẹn mà cùng kéo rèm cửa sổ vào.
Rạng sáng tôi lại nhìn thấy trong tòa nhà có người vận chuyển vật tư kia chạy ra hướng về phía sau một ông lão mà giơ con dao phay lên, lúc con Zombie đang bất động liền một đao ch.ém xuống giữa trán, sau đó con Zombie giống như máy móc mất điện mà ngã xuống.
Ông lão kia cũng bởi vì bị tập kích mà ngã ngồi dưới đất, hai cánh tay mềm nhũn rủ xuống bên người, giãy dụa vài cái vẫn khó có thể nhúc nhích.
Lúc này, người phụ nữ toàn thân là máu từ trên đầu của Zombie rút ra con dao phay, không biết đã nói gì với ông lão mà sau đó tự giơ dao bổ về phía mình…
Theo tôi suy đoán có lẽ là đôi nam nữ ngày hôm qua đi ra ngoài tìm vật tư, người đàn ông sau khi bị thương biến thành Zombie rồi làm bị thương vợ con của mình, người phụ nữ vì không muốn bị biến thành Zombie mà lựa chọn tự mình chấm dứt.
Cảnh tượng kia quá mức đẫm m.áu, tôi sau khi chứng kiến thật sự không ăn vào cái gì, chỉ rửa túi bột ngó sen ăn qua loa cho xong việc.
Đến buổi chiều, dạ dày ngày càng khó chịu, cả người mơ hồ, phim cũng không muốn xem nữa, tôi lấy nhiệt kế đo thử, 38,2 độ C.
Tôi tự nhận là thể chất của mình không tệ, có thể vì tối hôm qua nằm bên ngoài bị cảm lạnh, ngay sau đó lại bị kích thích, thế nên cơ thể nhất thời không chống đỡ được.
Tôi lấy nửa hộp thuốc trị cảm sốt ra uống một viên, để giảm đau dạ dày nên miễn cưỡng gặm một cái bánh mì, sau đó mơ màng ngủ một giấc.
Lúc tỉnh lại cơn sốt đã giảm, chỉ là toàn thân dính nhớp rất khó chịu, vì vậy tôi trở dậy đun một ít nước nóng để tắm. Đây mới là lần thứ hai tôi tắm nước nóng kể từ khi dịch Zombie bùng phát.
Vào ngày thứ 12 Zombie bùng nổ, tôi xem đến đoạn Cảnh Thiên ngã vào trong tuyết, không biết hắn đã dùng cái gì cùng Thiên Đế làm giao dịch mà cứu tất cả dân chúng.
Tiểu khu cũng chờ tới nhóm "Chúa Cứu Thế" đầu tiên.
07
Một chiếc xe tải quân dụng lái vào khu dân cư, sau khi xử lý lũ thây ma lang thang, những người lính mặc đồ bảo hộ phân phát lương thực thực phẩm cho người dân.
Các tầng dưới được vận chuyển bằng nhân lực, còn các tầng trên sử dụng máy bay không người lái, đồng thời có người cầm loa hét lớn: “Gặp Zombie thì mọi người đều phải ẩn nấp, nếu không tránh được thì tấn công vào đầu, cho dù Zombie có phải là người thân của mình hay không. Zombie không phải con người, nó đã mất đi ý thức, mềm lòng chỉ làm hại chính mình mà thôi!”
“Chính phủ đang thiết lập khu an toàn, chúng tôi sẽ nhanh chóng di tản mọi người tới đó. Trong thời gian chờ đợi, hãy ra ngoài ít hơn và tiết kiệm sức lực nhiều hơn. Chúng tôi sẽ không từ bỏ bất kỳ ai, và mọi người nhất định có thể sống sót qua cuộc khủng hoảng này!”
Mọi người lau nước mắt, vẻ mặt tuyệt vọng của họ dần ánh lên sự quyết tâm.
Sự giúp đỡ đến nhanh hơn tôi nghĩ, nếu không có chuyện gì ngoài ý muốn xảy ra, có lẽ tôi sẽ chỉ tiêu hao hết 1/3 số lương thực mà mình tích trữ là đại dịch sẽ kết thúc.
Ngày 18 tháng 6, ngày thứ 43 Zombie bùng phát, tuyến phòng vệ ở đâu đó đã có sơ sót, nhiều Zombie xuất hiện trong khu vực an toàn, người bị cắn biến đổi nhanh hơn trước, có người thậm chí chưa tới năm phút đã biến đổi hoàn toàn thành Zombie!
Chỉ trong vòng hai giờ, vùng an toàn biến thành khu vực thảm họa, mọi nỗ lực đều vô ích, sau ánh bình minh đầu tiên, cả thành phố bước vào màn đêm vô tận.
Mặc dù hầu hết mọi người không thể xem tin tức, nhưng Chính phủ vẫn kiên trì truyền phát tin tức bất cứ khi nào có thể, tôi nghĩ họ cũng đang cố gắng hết sức để duy trì trật tự cho xã hội này.
Khi biết tin này, tôi vừa đi cắt một chùm tỏi tây về định rán trứng. Tôi cũng rã đã đông một miếng thịt bò, chuẩn bị hầm canh thịt bò củ cải ăn với nước chấm.
Tôi đã cố ý tải sẵn vài tập phim Chân Hoàn truyện để xem cho đỡ nhàm chán, vừa xem phim vừa nấu cơm. Nguyên liệu đã chuẩn bị xong, chỉ còn nấu bữa tối, nhưng đang đến đoạn gay cấn thì phim hết, tôi dừng tay lại, mất cảm giác ngon miệng.
Vào ban đêm, một nhóm thây ma tràn vào tiểu khu, chúng có vẻ tinh tường và hung dữ hơn những thây ma trước đó. Một số đâm vào cửa sổ tầng một, một số sau khi vào khu chung cư vẫn không ra ngoài, có lẽ họ đã bị thu hút bởi mùi của "người sống".
Sau một đêm, số lượng Zombie trong khu dân cư tăng lên rõ rệt.
Có lẽ, tôi sẽ là người sống duy nhất trong cả khu dân cư này...
Bang!
Tiếng đập cửa ở cầu thang.
Tôi sống ở tầng 20, đám zombie thực sự đã leo lên tới đây.
Mỗi lần nghe tiếng va chạm, tim tôi lại run lên. Mãi cho đến khi âm thanh biến mất, tôi mới chú ý tới sống lưng đã thấm ướt vì mồ hôi lạnh.
Đánh giá tình trạng của lũ Zombie ở tầng dưới, có vẻ như chúng không có ý thức, con đập vào cửa có lẽ chỉ là tình cờ đi lên lầu. Về phần tại sao nó không tiếp tục đập... có lẽ nó đã đổi hướng sau đó. Ngã xuống rồi đứng dậy, hoặc có thể là do quần áo bị xiềng xích kéo đi, trong lúc giằng co thì hướng thay đổi.
Tôi tự an ủi chính mình.
Ngày 2 tháng 7 là ngày bùng phát Zombie thứ 57, sau cuộc tập kích đó, Zombie có lúc nhiều hơn, có lúc lại như không có, như trường hợp tối nay.
Khu dân cư tối đen như mực, hoàn toàn im lặng như một khu mộ.
Tin tức mới nhất trong nhóm ký túc xá mà tôi nghe được là từ bạn ở giường đối diện vào ngày mượn tôi cục sạc dự phòng, đã lâu không nghe thấy tin tức của họ.
Ở thời tận thế còn có thể sống một cuộc sống đầy đủ như vậy, tôi cảm thấy mình như đang sống trong thế giới song song, ngắm nhìn thế giới qua một lớp kính dày.
Rau xanh mới trồng trên sân thượng đã nảy mầm, cà chua, khoai tây, củ cải cũng đang phát triển tốt nên vẫn còn chút hy vọng.
Tôi tiếp tục xem phim truyền hình, đọc tiểu thuyết, ăn ngủ, xem xong Võ lâm ngoại truyện thì chuyển sang Ngôi nhà hạnh phúc, đọc xong Hồng Lâu Mộng lại lật đến Ông chủ yêu tôi, tới khi mỏi mắt rồi tôi mới đứng dậy hoạt động gân cốt, suy nghĩ xem bữa tới nên ăn gì.
Cứ như thế, một tháng nữa lại trôi qua, vườn rau nhỏ của tôi càng thêm rực rỡ, cà chua đã ra trái, củ cải đã chuẩn bị thu hoạch được, trong lúc tôi đang tưới nước thì phát hiện hai cây hoa hướng dương vừa nhú lá. Tôi nghĩ thầm, chờ tới lúc hoa nở, không biết những ngày tận thế đã chấm dứt chưa?
Từ trên xe có hai nam hai nữ bước xuống, Vu Lộ Lộ cao ráo trắng trẻo, mặc dù cách ăn mặc của cô ta khác hoàn toàn so với lần trước gặp nhau, nhưng chỉ cần nhìn thoáng qua tôi đã nhận ra ngay “vị cứu tinh” của mình.
Cô ta cũng nhìn thấy tôi: "Triệu Đồng? Cô sống ở đây à?"
Tôi bình tĩnh trả lời: "Tôi đến đây để dọn dẹp nhà cho người ta, trên đường tôi giúp ông chủ mua một ít đồ."
Cô ta ra vẻ trầm ngâm, "Trông cô có vẻ rất thiếu tiền nhỉ?”
“Đúng zậy.”
“Chúng tôi đang thiếu người dọn dẹp sau bữa tiệc hôm nay, cô có muốn nhận việc này không?” Không ngờ, Vu đại tiểu thư phóng khoáng mê trai như vậy mà lại là một người khá tốt bụng.
Tôi lắc đầu từ chối lòng tốt của cô ta, lấy lý do tôi đã nhận lời làm việc ở nơi khác.
Khi tôi nhấn nút thang máy, giọng cô ta lại vang lên: “Trùng hợp thế, ông chủ của cô lại là hàng xóm của tôi.”
Có lẽ nhìn thấy vẻ mặt ngơ ngác của tôi nên cô ta giải thích thêm: “Mẹ tôi đã mua nơi này, căn phòng này luôn để trống. Tôi thỉnh thoảng đến đây ở lại vài ngày."
Tôi cảm thấy khá lo lắng. Cái gọi là ở lại vài ngày của cô ta chắc chắn sẽ bao gồm cả cuối tuần...
Nhìn mấy thứ mà họ mang đến, bữa tiệc này chắc chắn sẽ là một thảm họa.
Thang máy dừng lại, Vu Lộ Lộ và những người khác bước ra khỏi thang máy trước.
Sau khi họ vào nhà, tôi mới nhập mật mã khóa cửa.
Ngôi nhà rộng rãi ngày xưa nay đã trở thành kho hàng, nhưng tôi vẫn lo không đủ sức chống đỡ cho đến khi tận thế qua đi. Tôi phải ra ngoài vài lần nữa trước khi trời tối.
Tôi đặt đồ đạc xuống, vừa định đi ra thì bên ngoài có tiếng động.
Ai đó đang gõ cửa an ninh của phòng tôi.
Điều kỳ lạ là đối phương chỉ gõ cửa mà không lên tiếng.
Tôi nhìn qua mắt mèo, thấy người đàn ông đó đang đeo mặt nạ đen và ôm một bó hoa hồng đỏ thắm trên tay.
Tôi nhận ra đôi mắt đó, cho dù có hóa thành tro tôi cũng nhận ra.
Là Tô Duệ, sao tên khốn đó lại đến đây? Phong cách này là như thế nào vậy? Thật khác với anh ta thường ngày.
Anh ta đứng ngoài cửa nhà tôi một hồi rồi đi tới gõ cửa nhà Vu Lộ Lộ. Sau khi cửa mở, anh đưa bó hoa cho cô ta, mấy người khác đang nói nói cười cười, chỉ có Vu Lộ Lộ tỏ ra không vui, cũng không biết cô ta đang nói gì. Nói xong cô nàng quay người đi vào phòng, hai anh chàng ban nãy lập tức đuổi Tô Duệ ra ngoài.
Nhìn tình huống này, có vẻ như Vu Đại tiểu thư không còn hứng thú với Tô Duệ nữa rồi, vậy mà anh ta vẫn mặt dày đeo bám!
Trong chưa đầy một tuần, Vu Lộ Lộ đã theo đuổi được anh ta, lại còn đá người ta nữa? Sở thích của người giàu quả nhiên thật khó hiểu.
Tôi đoán Tô Duệ là lén theo đến đây, chỉ biết cô ta lên tầng này nhưng lại không rõ cô ta sống ở phòng nào.
Thế thì chắc hẳn anh ta cũng đã nhìn thấy tôi.
Để ngăn cản anh ta phát hiện ra những thứ tôi đã tích trữ ở đây, tôi vẫn là không nên ra ngoài mới tốt.
Sau khi xác nhận anh ta đã vào thang máy, tôi mới lấy dây xích sắt khóa cửa cầu thang và cửa an ninh của mình, sau đó ngã người xuống chiếc ghế sofa bị hộp bìa cứng chiếm ⅔ diện tích, trực tiếp chuyển sang chế độ nằm lười.
Bữa trưa, tôi hầm nửa con gà, nấu một nắm mì nhỏ, vừa xem phim vừa uống canh, đã lâu không được nhàn nhã như vậy!
Uống xong súp gà, nghĩ tới một nửa đồ đạc trong nhà đều là do Lộ Lộ mà có nên tôi nhắn tin cho cô ta.
“Tôi vừa mới dọn dẹp xong thì thấy xe cấp cứu đi vào khu dân cư, không biết chuyện gì đã xảy ra, nhưng nếu không muốn bị phong tỏa thì về nhà đi! Tiện đường thì tích trữ thêm đồ ăn và vật tư, đừng chủ quan, dù sao không ai có thể đoán trước được tình hình hiện tại.”
Đây là cách duy nhất để "lừa" cô ta. Thực ra tôi có thể nói thẳng với cô ta rằng sắp có đại dịch Zombie bùng phát. Dù sao cũng không còn nhiều thời gian nữa, tôi cũng chẳng sợ bị bắt vì bị coi là người tâm thần, nhưng tôi đã kìm nén lại.
Cô ta nhất định sẽ báo tin cho gia đình, tuy đại tiểu thư này có bản tính tốt bụng nhưng tôi cũng không dám đánh giá quá cao nhân tính của một doanh nhân khôn ngoan trong thời buổi khó khăn.
Vu Lộ Lộ không trả lời tôi. Có lẽ cô ta đang vui vẻ tận hưởng bữa tiệc và không để ý điện thoại.
Hôm sau lúc 11 giờ sáng thứ Bảy, khoảng một giờ trước khi đoạn video “cắn người” xuất hiện trên Internet. Tôi nhìn qua lỗ nhòm ở cửa và tình cờ thấy vài người bạn của Vu Lộ Lộ bước ra, cô ta ngáp một cái dài vẫy tay chào họ rồi đóng cửa lại.
Một lúc sau, điện thoại di động của tôi reo lên.
"Thật sao? Bạn tôi vừa đi về, tôi tắm rửa rồi đi. Cảm ơn cô!"
Cô ta nghe lọt lời khuyên của tôi.
Nhưng ngay khi tôi vừa thở phào nhẹ nhõm thì có tiếng hét từ dưới nhà. Đó là tiếng la hét của một nhóm người vọng vào phòng qua tấm kính cách âm.
Tôi vội chạy đến bệ cửa sổ xem xét tình hình, một người đàn ông mặc vest đang nhai cổ một ông già, má.u bắn tung tóe khắp sàn nhà, những người bỏ chạy cũng dính má.u, tôi không biết họ bị má.u vấy hay là bị thương.
Zombie đã xuất hiện.
05
Có vẻ như các vùng ngoại ô cũng không phải vì có ít người hơn mà rơi vào tình trạng hoảng loạn muộn hơn.
Người đàn ông mặc vest sau khi cắn người vẫn đứng yên, giống như những gì tôi đã thấy ở kiếp trước, Zombie sau khi phát điên cắn người sẽ dừng lại một lúc, khoảng thời gian dài ngắn không giống nhau, nhưng đây chính là thời điểm thích hợp nhất để đánh bại anh ta.
Khi cảnh sát đến, người đàn ông mặc vest vẫn đang trong tình trạng “đứng yên”, bị còng tay và đưa lên xe cảnh sát. Ông lão ngã xuống đất cũng được cáng khiêng đi.
Mọi người tạm thời bình tĩnh trở lại.
Nhưng tôi không thấy an tâm chút nào.
Cửa an ninh bị đập vỡ, lần này kèm theo tiếng dây xích bị kéo.
"Triệu Đồng, mở cửa!"
Lại là Tô Duệ.
Tại sao anh ta lại ở đây?
Qua mắt mèo, tôi thấy anh ta vẫn mặc quần áo như ngày hôm qua, ngoại trừ… trên cánh tay có thêm ba vết thương đang chảy máu.
Cánh cửa đối diện vẫn đóng kín.
"Cô vừa chia tay với tôi thì Vu Lộ Lộ đã theo đuổi tôi. Các người cấu kết để lừa tôi phải không? Đừng giả chết, tôi nhìn thấy cô ở dưới lầu, có gan lừa tôi mà không có gan gặp tôi sao?”
…
Đã bị Zombie cào xước mà vẫn còn thời gian chú ý tình huống trên này, thật sự làm khó anh ta.
Thật may, tôi đã dán một tấm kính riêng tư không thể nhìn từ ngoài vào khi thay kính cách âm.
Nhưng nghe thấy tiếng đập cửa, tôi vẫn cảm thấy rất bực bội. Có lẽ anh ta đến gặp tôi để trút giận sau khi cố gắng tìm Vu Lộ Lộ nhưng không có kết quả.
Không biết giữa hắn và Vu Đại tiểu thư đã xảy ra chuyện gì, có điều chắc chắn là nếu tôi cửa mở ra thì kết cục sẽ rất thảm.
"Hôm qua tôi canh suốt một đêm mà cô không ra. Cô mau mở cửa cho tôi, tôi biết cô đang ở trong!"
Thấy anh ta kiên trì như vậy, tôi đành phải từ chối lời đề nghị của anh ta: "Giao mì lạnh sao? Tôi không đặt mì lạnh!"
“Bang bang bang!!!”
Cuối cùng anh ta cũng bỏ đi, vẫn cố tình đập cửa thêm vài cái nữa, còn cảnh cáo "Cô đợi đó cho tôi!" rồi mới bước vào thang máy.
Tôi e rằng tôi sẽ không thể đợi được sự trả thù của anh ta đâu, bởi vì nếu tối nay anh ta không rời đi, anh ta sẽ trở thành một Zombie. Zombie không có ý thức của con người, nên dù có bao nhiêu ân oán thì cũng không thể tính toán được.
Tô Duệ vừa rời đi, Vu Lộ Lộ liền gửi tin nhắn cho tôi: “Cô còn ở đây không?” Cô ta nhất định đã nghe thấy động tĩnh của Tô Duệ.
Đúng lúc tôi đang nghĩ nên trả lời thế nào thì cô ta lại nói: “Bố tôi cho người đến đón tôi, cô có muốn đi cùng tôi không?”
Tôi cảm động vô cùng nhưng vẫn lịch sự từ chối, đồng thời bảo cô ta nhanh chóng chuẩn bị đồ dùng.
Với sự việc vừa rồi, cô ta có lẽ đã nghĩ ra lý do, nhưng cô ta cũng không hỏi tôi thêm gì nữa, chỉ cảm thấy tôi nói đúng.
Nửa giờ sau, một chiếc ô tô màu đen xuất hiện ở tầng dưới, bốn vệ sĩ tiến vào tòa nhà.
Một lúc sau, Vu tiểu thư được bốn vệ sĩ đưa lên xe.
Tôi chỉ từng nhìn thấy cảnh này trong phim, không ngờ hôm nay lại được tận mắt nhìn thấy, cảm thấy thật sự ghen tị.
Đến tối, trên mạng đã bàn tán rất nhiều về "Zombie", chỉ cần nhấp vào khu vực bình luận của một video sẽ có người thảo luận về các chủ đề liên quan. Các siêu thị và cửa hàng tiện lợi bị cướp phá sạch. Một số chủ cửa hàng đã đóng cửa và chuyển gia đình họ ở luôn trong cửa hàng.
Tuy nhiên video đã bị xóa ngay khi đăng lên. Tôi nhìn thấy video này là tình cờ thông qua trang cá nhân của một anh chàng trong video, anh ấy cuống cuồng bình luận trong video đó hỏi xin một chút lương thực. Cuối cùng không ngoài dự đoán, tài khoản đó đã bị xóa.
Có lẽ tiểu thuyết dạo này tương đối phổ biến về chủ đề Zombie nên mọi người chấp nhận "sự bùng phát Zombie" khá nhanh, thay vì đặt câu hỏi về tính xác thực của vụ việc, nhiều người chọn cách tin vào điều đó và nhanh chóng tích trữ vật tư.
Tôi xem các video một lúc thì thấy các nội dung đều giống nhau. Tôi ném luôn điện thoại xuống và ra sân thượng tưới nước cho những hạt giống hôm qua tôi đã gieo.
Trước hết tôi trồng củ cải, tỏi tây, cà chua và khoai tây. Củ cải phát triển nhanh, sau khi nảy mầm, cây con có thể ăn trước một ít, còn lại để tiếp tục phát triển. Tỏi tây có thể thu hoạch nhiều cây một lượt, còn khoai tây và cà chua thì phải mất vài tháng mới trưởng thành nên có thể dùng làm rau dự trữ, sau khi lớn có thể dự trữ hoặc ăn luôn.
Tưới nước xong, khi trở lại phòng thì nhìn thấy một tin nhắn từ em trai.
06
“Chị ơi, chị xem tin tức trên mạng chưa? Tháng này nhà máy còn chưa phát lương, chị cho em mượn trước 2000, em muốn mua vé về nhà!”
Giống như kiếp trước, sau khi Zombie bùng phát, tin nhắn đầu tiên tôi nhận được là từ em trai tôi hỏi vay tiền.
Tin nhắn thứ hai là từ dưới quê, mẹ tôi nói cho tôi biết sau khi em trai tôi lên máy bay về nhà liền mất liên lạc, bảo tôi hỏi thăm một chút xem chuyện gì đã xảy ra.
Tôi đương nhiên không có bản lĩnh lớn như vậy, cho đến khi tôi bị cắn cũng không biết em trai còn sống hay chết.
Kiếp trước tôi không có dư tiền cho nó mượn, cũng không biết nó lấy đâu ra tiền mua vé, cũng có thể căn bản là không thiếu tiền, chỉ là thói quen đòi hỏi từ tôi thôi. Lần này trong tài khoản tôi vẫn còn dư tiền, nhưng tôi không muốn cho nó vay.
“Chị còn nghèo hơn em, bữa trưa cũng không đủ tiền ăn, vẫn nhịn đến bây giờ, em có thể chuyển cho chị chút tiền cơm không? Mười đồng cũng được.”
Sau đó nó không trả lời tôi nữa.
Ngày 8 tháng 5, Zombie bùng phát ngày thứ ba, tin nhắn của mẹ tôi đúng giờ gửi đến.
Tôi trả lời: "Mẹ, bên ngoài không an toàn, con cũng muốn về nhà, mẹ có thể cho con chút tiền xe được không?"
Khi tôi nghĩ bà ấy sẽ chơi trò mất tích giống như em trai tôi, bà ấy lại chuyển tới 500 tệ.
Tôi bối rối, đây coi như là quan tâm tôi sao?
Ngay sau đó bà ấy còn nói thêm: "Em trai con bên kia cũng không biết như thế nào rồi, con nên cẩn thận một chút, bằng không mẹ với ba con cũng không biết làm sao tiếp tục sống đây!”
Thông báo biến động số dư màu cam chói mắt và tin nhắn này khiến tâm tình tôi phức tạp, trầm mặc một lát, tôi chuyển khoản trả lại, nói cho bà ấy biết lập tức đi mua đồ ăn đồ dùng, có bao nhiêu mua bấy nhiêu, sau đó khóa cửa lại, mặc kệ người nhà hay là bạn bè ai gọi cũng không mở cửa.
Gửi xong tin nhắn này, tôi xóa wechat của ba mẹ và em trai. Nếu như có thể vượt qua đợt dịch Zombie này, hy vọng chúng ta vĩnh viễn đừng liên lạc nữa.
Ngày 10 tháng 5, Zombie bùng nổ ngày thứ năm, điện đã bị cắt như dự đoán.
Giáo viên cố vấn trong nhóm vừa báo mọi người chơi điện thoại di động ít đi, bảo tồn lượng điện, đã có người tỏ vẻ muốn mua sạc pin dự phòng với giá cao, còn có người đề xuất lấy một lon sữa Vượng Tử đổi lấy sạc điện thoại mười lăm phút.
Không ai thèm quan tâm đến người mua giá cao, nhưng muốn trao đổi vật phẩm thì có rất nhiều người đồng tình.
Bạn cùng phòng ký túc xá chủ động hỏi thăm, là người ở giường đối diện.
“Đồng Đồng, bây giờ cậu đang ở đâu? Có ổn không?”
Tôi trả lời: “Tạm thời an toàn.”
Cô ấy lại hỏi: “Chuyển phát nhanh mấy hôm trước nhận giúp cậu, mình thấy trên danh sách viết hình như có sạc dự phòng, có thể cho tụi mình mượn sạc một lát không? Điện thoại di động của mình và Đại Lâm sắp hết pin rồi.”
Cô ấy gửi thêm một meme biểu tình cầu khẩn.
Lúc tôi mua vật tư thuận tiện mua cho bạn cùng phòng một ít, mấy ngày nay bận tới bận lui, thiếu chút nữa đã quên chuyện này, vì thế trả lời: "Mình tạm thời không về được, sạc dự phòng và hai thùng đồ ăn kia các cậu cứ dùng trước đi.”
Nhóm hoạt động trong chốc lát, sau đó tất cả mọi người lại tắt điện thoại di động.
Kết thúc cuộc trò chuyện với bạn cùng phòng, tôi đứng lên giặt sạch toàn bộ quần áo và chăn ga giường mấy ngày nay.
Mặc dù ban công chất đống rất nhiều chậu lớn chứa không ít nước, nhưng cuộc sống sau đó phỏng chừng rất khó có thể dùng nước giống như bây giờ.
Ban đêm, dưới lầu so với hôm qua còn yên tĩnh hơn.
Trong tiểu khu đại đa số tầng lầu đều có ánh sáng, không biết ngày mai, ngày mốt, những ánh đèn này còn có thể sáng hay không.
Chỗ này của tôi tuy rằng có rèm cửa sổ che ánh sáng, nhưng tôi không dám mở đèn, chỉ bật đèn pin điện thoại thoạt nhìn hẳn là không có gì khác biệt với những hộ gia đình khác.
Ba ngày kế tiếp, tiểu khu đều rất yên tĩnh.
Không có Zombie, cũng không có ai ra vào.
Tôi đã xem xong Tiên Kiếm 1, lại mở ra Tiên Kiếm 3.
Sáng sớm hôm nay trời đổ mưa to, cây củ cải bị xối ngã trái ngã phải, đến buổi chiều tôi đi xem thì thấy nó đang cố gắng đứng lên, dường như xanh hơn một chút, qua vài ngày nữa là có thể thu hoạch rồi.
Ban đêm, tôi bị nóng đến ngủ không được, mở quạt cũng không giúp được gì.
Thành phố B nóng ẩm mưa nhiều, điều hòa là đồ điện gia dụng thiết yếu, nhưng thời điểm hiện tại tôi lại không dám tùy tiện bật lên, bất đắc dĩ đành phải đi ra ban công hít thở không khí.
Ánh trăng đêm nay đặc biệt trong trẻo, thậm chí có thể nhìn thấy rõ ràng chiếc xe đang chạy tới là một chiếc Jeep.
Từ trên xe xuống là một nam một nữ, họ bắt đầu vận chuyển vật tư đến tòa nhà đối diện.
Rạng sáng ngày thứ 9 Zombie bùng phát, bắt đầu có người chống đỡ không nổi.
Càng nhiều người ra ngoài tìm vật tư, sự hỗn loạn cũng sẽ càng tăng lên.
Tôi thấy tin nhắn trong group chat nói đã có quân đội đưa đồ ăn cho các nhà trẻ, tiểu học, trung học, đại học, tiếp theo là bệnh viện, công trường. Còn những nơi như thế này, có thể bởi vì mọi người có khả năng dự trữ nhiều hơn một chút, nên cứu trợ tới muộn hơn.
Trời vừa tờ mờ sáng, tôi bị một tiếng kêu thê thảm đánh thức.
Tôi tựa vào xích đu không biết ngủ thiếp đi từ lúc nào, cửa sổ không đóng, âm thanh kia làm tôi sợ tới mức bật dậy, do đứng không vững mà ngã xuống đất.
Khi tôi đứng lên xem xét tình hình, chỉ thấy một người phụ nữ tóc dài cả người đầy má.u ngã trên bãi cỏ, cách đó không xa có một người đàn ông đang nằm sấp như đang gặm cắn cái gì đó, khi anh ta ngẩng đầu lên, trong miệng ngậm một đoạn cánh tay của đứa trẻ…
Trong mấy tòa nhà xung quanh nhất thời truyền ra vài tiếng thét chói tai, lại trong nháy mắt im bặt, sau đó mọi người không hẹn mà cùng kéo rèm cửa sổ vào.
Rạng sáng tôi lại nhìn thấy trong tòa nhà có người vận chuyển vật tư kia chạy ra hướng về phía sau một ông lão mà giơ con dao phay lên, lúc con Zombie đang bất động liền một đao ch.ém xuống giữa trán, sau đó con Zombie giống như máy móc mất điện mà ngã xuống.
Ông lão kia cũng bởi vì bị tập kích mà ngã ngồi dưới đất, hai cánh tay mềm nhũn rủ xuống bên người, giãy dụa vài cái vẫn khó có thể nhúc nhích.
Lúc này, người phụ nữ toàn thân là máu từ trên đầu của Zombie rút ra con dao phay, không biết đã nói gì với ông lão mà sau đó tự giơ dao bổ về phía mình…
Theo tôi suy đoán có lẽ là đôi nam nữ ngày hôm qua đi ra ngoài tìm vật tư, người đàn ông sau khi bị thương biến thành Zombie rồi làm bị thương vợ con của mình, người phụ nữ vì không muốn bị biến thành Zombie mà lựa chọn tự mình chấm dứt.
Cảnh tượng kia quá mức đẫm m.áu, tôi sau khi chứng kiến thật sự không ăn vào cái gì, chỉ rửa túi bột ngó sen ăn qua loa cho xong việc.
Đến buổi chiều, dạ dày ngày càng khó chịu, cả người mơ hồ, phim cũng không muốn xem nữa, tôi lấy nhiệt kế đo thử, 38,2 độ C.
Tôi tự nhận là thể chất của mình không tệ, có thể vì tối hôm qua nằm bên ngoài bị cảm lạnh, ngay sau đó lại bị kích thích, thế nên cơ thể nhất thời không chống đỡ được.
Tôi lấy nửa hộp thuốc trị cảm sốt ra uống một viên, để giảm đau dạ dày nên miễn cưỡng gặm một cái bánh mì, sau đó mơ màng ngủ một giấc.
Lúc tỉnh lại cơn sốt đã giảm, chỉ là toàn thân dính nhớp rất khó chịu, vì vậy tôi trở dậy đun một ít nước nóng để tắm. Đây mới là lần thứ hai tôi tắm nước nóng kể từ khi dịch Zombie bùng phát.
Vào ngày thứ 12 Zombie bùng nổ, tôi xem đến đoạn Cảnh Thiên ngã vào trong tuyết, không biết hắn đã dùng cái gì cùng Thiên Đế làm giao dịch mà cứu tất cả dân chúng.
Tiểu khu cũng chờ tới nhóm "Chúa Cứu Thế" đầu tiên.
07
Một chiếc xe tải quân dụng lái vào khu dân cư, sau khi xử lý lũ thây ma lang thang, những người lính mặc đồ bảo hộ phân phát lương thực thực phẩm cho người dân.
Các tầng dưới được vận chuyển bằng nhân lực, còn các tầng trên sử dụng máy bay không người lái, đồng thời có người cầm loa hét lớn: “Gặp Zombie thì mọi người đều phải ẩn nấp, nếu không tránh được thì tấn công vào đầu, cho dù Zombie có phải là người thân của mình hay không. Zombie không phải con người, nó đã mất đi ý thức, mềm lòng chỉ làm hại chính mình mà thôi!”
“Chính phủ đang thiết lập khu an toàn, chúng tôi sẽ nhanh chóng di tản mọi người tới đó. Trong thời gian chờ đợi, hãy ra ngoài ít hơn và tiết kiệm sức lực nhiều hơn. Chúng tôi sẽ không từ bỏ bất kỳ ai, và mọi người nhất định có thể sống sót qua cuộc khủng hoảng này!”
Mọi người lau nước mắt, vẻ mặt tuyệt vọng của họ dần ánh lên sự quyết tâm.
Sự giúp đỡ đến nhanh hơn tôi nghĩ, nếu không có chuyện gì ngoài ý muốn xảy ra, có lẽ tôi sẽ chỉ tiêu hao hết 1/3 số lương thực mà mình tích trữ là đại dịch sẽ kết thúc.
Ngày 18 tháng 6, ngày thứ 43 Zombie bùng phát, tuyến phòng vệ ở đâu đó đã có sơ sót, nhiều Zombie xuất hiện trong khu vực an toàn, người bị cắn biến đổi nhanh hơn trước, có người thậm chí chưa tới năm phút đã biến đổi hoàn toàn thành Zombie!
Chỉ trong vòng hai giờ, vùng an toàn biến thành khu vực thảm họa, mọi nỗ lực đều vô ích, sau ánh bình minh đầu tiên, cả thành phố bước vào màn đêm vô tận.
Mặc dù hầu hết mọi người không thể xem tin tức, nhưng Chính phủ vẫn kiên trì truyền phát tin tức bất cứ khi nào có thể, tôi nghĩ họ cũng đang cố gắng hết sức để duy trì trật tự cho xã hội này.
Khi biết tin này, tôi vừa đi cắt một chùm tỏi tây về định rán trứng. Tôi cũng rã đã đông một miếng thịt bò, chuẩn bị hầm canh thịt bò củ cải ăn với nước chấm.
Tôi đã cố ý tải sẵn vài tập phim Chân Hoàn truyện để xem cho đỡ nhàm chán, vừa xem phim vừa nấu cơm. Nguyên liệu đã chuẩn bị xong, chỉ còn nấu bữa tối, nhưng đang đến đoạn gay cấn thì phim hết, tôi dừng tay lại, mất cảm giác ngon miệng.
Vào ban đêm, một nhóm thây ma tràn vào tiểu khu, chúng có vẻ tinh tường và hung dữ hơn những thây ma trước đó. Một số đâm vào cửa sổ tầng một, một số sau khi vào khu chung cư vẫn không ra ngoài, có lẽ họ đã bị thu hút bởi mùi của "người sống".
Sau một đêm, số lượng Zombie trong khu dân cư tăng lên rõ rệt.
Có lẽ, tôi sẽ là người sống duy nhất trong cả khu dân cư này...
Bang!
Tiếng đập cửa ở cầu thang.
Tôi sống ở tầng 20, đám zombie thực sự đã leo lên tới đây.
Mỗi lần nghe tiếng va chạm, tim tôi lại run lên. Mãi cho đến khi âm thanh biến mất, tôi mới chú ý tới sống lưng đã thấm ướt vì mồ hôi lạnh.
Đánh giá tình trạng của lũ Zombie ở tầng dưới, có vẻ như chúng không có ý thức, con đập vào cửa có lẽ chỉ là tình cờ đi lên lầu. Về phần tại sao nó không tiếp tục đập... có lẽ nó đã đổi hướng sau đó. Ngã xuống rồi đứng dậy, hoặc có thể là do quần áo bị xiềng xích kéo đi, trong lúc giằng co thì hướng thay đổi.
Tôi tự an ủi chính mình.
Ngày 2 tháng 7 là ngày bùng phát Zombie thứ 57, sau cuộc tập kích đó, Zombie có lúc nhiều hơn, có lúc lại như không có, như trường hợp tối nay.
Khu dân cư tối đen như mực, hoàn toàn im lặng như một khu mộ.
Tin tức mới nhất trong nhóm ký túc xá mà tôi nghe được là từ bạn ở giường đối diện vào ngày mượn tôi cục sạc dự phòng, đã lâu không nghe thấy tin tức của họ.
Ở thời tận thế còn có thể sống một cuộc sống đầy đủ như vậy, tôi cảm thấy mình như đang sống trong thế giới song song, ngắm nhìn thế giới qua một lớp kính dày.
Rau xanh mới trồng trên sân thượng đã nảy mầm, cà chua, khoai tây, củ cải cũng đang phát triển tốt nên vẫn còn chút hy vọng.
Tôi tiếp tục xem phim truyền hình, đọc tiểu thuyết, ăn ngủ, xem xong Võ lâm ngoại truyện thì chuyển sang Ngôi nhà hạnh phúc, đọc xong Hồng Lâu Mộng lại lật đến Ông chủ yêu tôi, tới khi mỏi mắt rồi tôi mới đứng dậy hoạt động gân cốt, suy nghĩ xem bữa tới nên ăn gì.
Cứ như thế, một tháng nữa lại trôi qua, vườn rau nhỏ của tôi càng thêm rực rỡ, cà chua đã ra trái, củ cải đã chuẩn bị thu hoạch được, trong lúc tôi đang tưới nước thì phát hiện hai cây hoa hướng dương vừa nhú lá. Tôi nghĩ thầm, chờ tới lúc hoa nở, không biết những ngày tận thế đã chấm dứt chưa?