Chương : 53
Edit: Du Tần
Beta: Nhã Quý Phi
Hinh quý tần ở Trường Nhạc cung truyền ra việc An Mỹ nhân sảy thai, vui vẻ nhất chắc chắn là Quan tiệp dư.
Lúc trước, khi nghe Diệp Linh Sương tấn thăng quý tần, Quan Tiệp dư thiếu chút nữa tức đến hộc máu. Diệp Linh Sương tuy có thân phận cao quí là con gái của Trấn Quan Đại tướng quân ở Minh Vũ quốc, nhưng dù sao cũng là "cống phẩm" đưa tới hậu cung Đại Yến quốc, là thân phận thấp kém, ti tiện. Thế nhưng Hoàng Thượng lại thăng nàng ta lên làm quý tần!
Ngay cả nàng, đến nay cũng chỉ là một tam phẩm Tiệp dư, chỉhơn Hinh quý tần một đẳng. Đã vậy còn phải thân thiện, lễ nghi, cử chỉ phải chu toàn, miễn cho người khác bắt được nhược điểm, bảo nàng làm sao không tức? Vốn tưởng rằng lần này Trường Nhạc cung gây ra chuyện, vị Hinh quý tần kia chắc chắn không trốn được sự trách phạt của Hoàng Thượng, vậy mà hai ngày trôi qua cũng không thấy Hoàng Thượng lên tiếng. Nếu so ra thì An Mỹ nhân ở Cam Tuyền cung kia còn mệt hơn, hai ngày qua nửa chết nửa sống.
"Kỳ quý phi, người nói xem tại sao Hoàng Thượng vẫn để yên chuyện này, rốt cuộc là có ý gì? Ý đồ mưu hại Hoàng tự là tội lớn phải chém đầu, thế nhưng cái gì Hoàng Thượng cũng không nói, phải chăng là đã quên chuyện này?" Quan tiệp dư nghiêng người, hướng về phía Kỳ quý phi để hỏi, sắc mặt có vẻ khẩn trương.
"Quan tiệp dư gấp cái gì, Hoàng Thượng chắc chắn đã có an bài, tâm tư Hoàng Thượng là thứ mà ta và ngươi có thể suy đoán, vọng tưởng hay sao?" Kỳ quý phi thản nhiên liếc nàng ta một cái, dường như rất bất mãn với câu hỏi vừa rồi.
Quan tiệp dư tự biết bản thân lỡ lời, ngượng ngùng cười một tiếng: "Muội muội cũng chỉ là thuận miệng hỏi, nào có lá gan động đến tâm tư Hoàng Thượng?"
Kỳ quý phi nhấp một ngụm trà, kiêu ngạo liếc nàng ta: "Nếu Ngươi dư thừa sức lực, không bằng nghĩ xem làm sao để Hoàng Thượng vui, bớt suy nghĩ nhiều lại. Nữ nhân trong hậu cung này, số người ao ước vị trí của ngươi không ít. Không phải lúc nào bản cung cũng có thể cũng nhắc nhở ngươi. Sau này nếu lỡ bị người bắt được nhược điểm, đừng trách ta tại sao không niệm tình cũ mà chỉ xử theo lẽ công bằng, Quan tiệp dư có hiểu hay không?"
Nghe lời này, Quan tiệp dư giật mình, khẽ cười: "Kỳ quý phi yên tâm, muội muội nhất định không phụ sự tin tưởng. Chỉ là hiện nay Hoàng Thượng lại không hay đến Dương Tử cung của ta, bằng không muội muội cũng sẽ không khó coi như thế, khiến tỷ tỷ phải chê cười."
Kỳ quý phi đảo mắt qua khuôn mặt nàng ta một cái, không khỏi thở dài: "Muội muội cũng được xem là một mỹ nhân, sao lại lại không được ân sủng chứ? Nay chính điện trong Dương Tử cung của ngươi trống không, đây coi như là một cơ hội. Vị trí chính nhất Thục phi phẩm trong tứ phi kia, bản cung không trông cậy ngươi có thể lên. Nhất phẩm tam phi, ngoại trừ Cúc phi và Ngạn phi ra thì vẫn còn trống một vị, vị trí đó cả lục cung đều mong ước, bản cung cũng không bắt ngươi phải tranh. Nhưng mà nay chính nhị phẩm phi vị và chiêu dung, tu dung còn trống, ngươi có thể tranh được cũng tốt, vị trí đứng đầu một cung vẫn có thể tranh đoạt được."
"Kỳ quý phi nói phải, muội muội sẽ toàn lực mà tranh." Quan tiệp dư thấp giọng đáp, sao nàng không biếtmấy vị trí trống đó được? Mà nay, nàng chỉ là một tam phẩm Tiệp dư, sao có thể thăng ba cấp đến chính nhị phẩm? Đột nhiên nàng nhớ tới nữ nhân ti tiện Hinh quý tần kia mỗi mỗi lần đều là thăng ba cấp, cũng không biết nàng ta hạ yêu thuật gì với Hoàng Thượng mà lại có thể gặp may mắn đến thế. Bản thân nàng nhiều nhất cũng chỉ là tam phẩm, vị trí chính nhị phẩm kia nàng muốn cũng khó, đứng đầu nhất cung lại càng không với tới.
Bắt gặp tia sự ghen tị trong mắt Quan tiệp dư, Kỳ quý phi đương nhiên đoán được nàng đang suy nghĩ cái gì, khẽ nhếchmôi, cười nhẹ nói: "Quan tiệp dư có ý định là được, không uổng bản cung quan tâm."
"Muội muội đa tạ Kỳ quý phi chỉ bảo." Quan tiệp dư mỉm cười cảm tạ, trong lòng lại thầm mỉa mai một phen: Kỳ quý phi ngươi từ khi nào mà lại quan tâm đến ta?
Lúc hai người đang nói chuyện, Tú Trúc ở cửa điện vội vàng đi đến, thần sắc khác thường. Thấy Quan tiệp dư trong điện, nàng liền cung kính hành lễ, sau mới đi đến đứng cạnh Kỳ quý phi, cúi đầu không nói.
Quan tiệp dư thấy Tú Trúc bước vào có vẻ muốn nói lại thôi liền hiểu, ngồi thêm một chốc liền đứng dậy cáo từ, rời khỏi Đan Nguyệt cung.
Đến khi Hứa Viễn tiễn Quan tiệp dư đi rồi, Tú Trúc mới thấp giọng nói: "Nương nương, hôm nay trong triều xảy ra đại sự."
Sắc mặt Kỳ quý phi hơi thay đổi, đôi mắt hoa đào khẽ động: "Việc gì? Nói ta nghe một chút."
"Nô tỳ tìm hiểu mới biết, hôm nay lâm triều, Hình bộ Thị lang Cổ đại nhân tố cáo trưởng nội thị vệ tướng quân, nói hắn ta thu nhận hối lộ, cho thủ hạ mua quan bán chức, không đủ tài đức đảm đương vị trí đó. Cổ đại nhân còn đưa lên bằng chứng hết sức xác thực, Hoàng Thượng liền nổi cơn thịnh nộ, lập tức nhốt Mạnh tướng quân vào thiên lao!"
Vừa nghe thế, Kỳ quý phi sửng sốt, hồi lâu mới hỏi lại một câu: "Tin tức này có chính xác không?"
"Hồi nương nương, tin tức là chắc chắn, thiên chân vạn xác". Tú Trúc nhấn mạnh.
Một khi Tú Trúc làm việc, Kỳ quý phi rất tin tưởng. Sau khi nghe những lời đó, nhất thời vui mừng lộ hết trên mặt, không khỏi đắc ý cười lên một tiếng: "Lần nàyHiền phi chắc sợ đến phát khóc đi, nếu phụ thân nàng ta trong triều bị rớt chức, vị trí Hiền phi này nàng ta cũng ngồi không yên đâu. Cổ đại nhân đó đúng là người ngoan độc, cũng không biết Mạnh Thế Tuyệt chọc tới hắn khi nào mà lại khiến hắn hạ độc chiêu như thế, bằng chứng như núi dâng ra ngay trước mắt mọi người. Hoàng Thượng làm sao buông tha Mạnh Thế Tuyệt được đây?"
Hậu cung cứ lần lượt thay đổi, triều đình cũng như thế. Đại Yến quốc cứ ba năm tổ chức một lần khoa cử, từ thi hương đến thi hội, cuối cùng là thi đình. Kỳ thi đình tháng ba năm nay, tân khoa trạng nguyên là nhân vật xuất chúng, tên là Cổ Mặc Ngân, không chỉ tài năng hơn người, mà tướng mạo cũng thuộc diện xuất sắc. Sau khi Hoàng Thượng tự mình khảo sát thì rất hài lòng, liền ban cho hắn chức Hình bộ Thị lang, kiêm luôn cả Lễ bộ thượng thư hữu thị lang. Chỉ mấy tháng ngắn ngủi, hắn ta đã thành lập thế lực của chính mình, ngay cả các lão thần từ thời tiên hoàng cũng còn phải nhân nhượng hắn ba phần, trong lịch sử của Đại Yến quốc chưa từng có nhân vật như vậy.
"Tú Trúc, nhìn chằm chằm Lưu Vân cung cho bản cung, hôm nay sợ là có trò hay để xem." Kỳ quý phi ngước đôi mi thanh tú, cười khanh khách, hoàn toàn là bộ dáng đứng xem kịch vui. Nếu hậu cung không có Hiền phi, sau này chính là nàng thống lĩnh, xem xem về sau còn ai dám bất kính với nàng? Ông trời quả là giúp nàng, chuyện này chắc chắn có thể vặn ngã Hiền phi, muốn trách thì phải tự trách mệnh số không tốt. Ngay cả Ôn tướng phụ thân nàng cũng không dám chọc Cổ Mặc Ngân, Mạnh Thế Tuyệt lần này xong rồi!
---
Thương Loan điện
Lý Phúc Thăng nhìn Đại Yến đế vẫn luôn im lặng kiên trì lặp lại lần nữa: "Hoàng Thượng, Hiền phi đã ở hậu điện gần một ngày rồi ạ, người xem..."
"Để nàng ta tiếp tục đợi, thư phòng của trẫm là nơi mà các tần phi có thể muốn vào là vào sao?" Âm thanh lạnh lùng của Đại Yến Đế vang lên, nắm cây bút trong tay càng thêm chặt.
Thân mình Lý Phúc Thăng run lên, vội vàng cúi người, liên tục khuyên nhủ: "Hoàng Thượng bớt giận, Hoàng Thượng bớt giận, giận quá thân mình sẽ không tốt."
"Trẫm sao lại không tức? Vốn chỉ để Cổ Mặc Ngân âm thầm điều tra Mạnh Thế Tuyệt một phen rồi để đó, ai ngờ lại tra ra tội trạng hắn ta nhiều như vậy. Hắn cũng thật to gan, dám ngang nhiên thu nhận hối lộ gần vạn nghìn lượng bạc! Vạn nghìn lượng bạc! Trẫm cho hắn đảm nhiệm một năm, hắn đã có cái gan lớn bằng trời, chán sống hay sao? Hay là hắn nghĩ trẫm sẽ không trị tội hắn?!" Đại Yến đế nổi cơn thịnh nộ, toàn bộ Thương Loan điện bị bầu không khí ngột ngạt bao trùm, làm người khác không dám nhiều lời một câu nào.
Thời khắc này hầu hạ Hoàng Thượng quả thật là quá khó khăn, Lý Phúc Thăng đang muốn tìm lời mà khuyên nhủ, thoáng ngẩng đầu lên lại bắt gặp Đại Yến đế đang hung ác nhìn về phía cửa điện.
"Lý Phúc Thăng, để Hiền phi tiến vào đi." Đại Yến đế thu lại vài phần giận dữ, đối với Lý Phúc Thăng mà nói, như vậy càng không ổn, mới vừa rồi hắn khuyên Hiền phi rời đi, không nên gặp Hoàng Thượng lúc này. Nhưng nàng ta nghe tin phụ thân mình xảy ra chuyện liền sống chết đòi ở lại, bây giờ thì hay rồi, Hoàng Thượng đồng ý gặp nàng ta, nhưng tình huống lại vô cùng không ổn.
Hiền phi được cho phép, vội vàng tiến vào, quỳ xuống một cái thật mạnh trước mặt Đại Yến đế.
"Ái phi đang làm gì thế này?" Đại Yến đế thản nhiên hỏi, ánh mắt lại chưa từng dừng trên người nàng ta, ngón tay nhẹ nhàng gõ khẽ trên bàn, âm thanh lại từng tiếng rõ ràng, giống như hình côn đập vào người Hiền phi.
"Thần thiếp khẩn cầu Hoàng Thượng khai ân cho gia phụ một lần." Hiền phi quỳ lạy trên nền đất mà nói, nàng đã biết phụ thân mình làm ra cái chuyện hoang đường gì, chứng cứ lại vô cùng xác thực, tự nhiên không thể ngoảnh mặt làm ngơ, lúc này chỉ có thể hướng Hoàng Thượng cầu tình một lần, mong người có thể buông tha.
"Tin tức của Hiền phi cũng thật linh thông, nhưng Hiền phi chắc hẳn cũng biết, trẫm ghét nhất là phi tần hậu cung tham gia vào chính sự." Đại Yến đế thản nhiên nói, trên mặt không có chút biểu tình nào.
Người đang bị nhốt tại thiên lao chính là phụ thân nàng ta, nhất vinh câu vinh, nhất tổn câu tổn*, Hiền phi như thế nào lại chịu buông tha, nàng ta phủ phục trên mặt đất, giọng nhỏ nhẹ: "Cầu người xem mặt mũi của thần thiếp mà bỏ qua cho gia phụ lần này đi, gia phụ về sau nhất định sẽ thanh chính liêm khiết, sẽ không tham ô bao giờ nữa." Hiền phi nhớ rất rõ ràng, lần trước có đại thần trong triều buộc tội phụ thân Đức phi thu nhận hối lộ, Hoàng Thượng lúc ấy cũng chỉ phát lửa giận một lần rồi thôi, không giải quyết hay trừng phạt gì Thường Thịnh Thiên, thế nên nàng ta mới nghĩ chỉ cần mình van cầu Hoàng Thượng, việc này sẽ có thể xoay chuyển.
*ý là hai bên tốt cùng tốt, xấu cùng xấu
Thế nhưng Hiền phi lại không biết rằng, lần trước các đại thần buộc tội, những chứng cứ vẫn còn chưa xác thực, hơn nữa Thường Thịnh Thiên lưu lại vẫn còn hữu dụng, Đại Yến đế mới buông tha, nhưng mà lần này đây, chứng cứ lại vô cùng vững chắc, tự nhiên là không thể bỏ qua!
Nghe những lời nói này, Đại Yến đế cười lạnh một tiếng, thản nhiên liếc Hiền phi lúc này còn đang quỳ trên mặt đất, ánh mắt liền nhìn đến Lý Phúc Thăng: "Đợi lát nữa đi Lưu Vân cung tuyên ý chỉ của trẫm, Hiền phi dĩ hạ phạm thượng, nhúng tay vào chuyện triều chính, đức độ lễ nghi mất hết, thực không xứng với vị trí chính nhất phẩm tứ phi Hiền phi, nay biếm thành ngũ phẩm sung nghi, từ chính điện Lưu Vân cung chuyển ra sườn điện."
Lời vừa nói ra khiến Lý Phúc Thăng giật mình, vội vàng đáp: "Nô tài tuân mệnh."
Hiền phi ngẩng đầu lên, hai mắt mở to như chuông đồng, cánh môi đào vốn hồng nhạt nay trở nên trắng bệch, mấp máy vài cái, giọng run run, khàn khàn hỏi lại: "Hoàng Thượng, người vừa nói cái gì vậy?", bắt gặp ánh mắt lạnh lùng của Đại Yến đế, nàng ta liền biết những gì vừa nghe được không phải là giả, thân mình lảo đảo một cái liền trượt xuống đất, hai mắt rưng rưng lệ, lẩm bẩm: "Không, cái này chắc chắn không phải sự thật, Hoàng Thượng người sao có thể nhẫn tâm đến thế..."
Đại Yến đế nhíu mày, trầm giọng phân phó: "Lý Phúc Thăng, đưa Mạnh sung nghi hồi Lưu Vân cung, nhớ kĩ, phải tuyên khẩu dụ của trẫm khắp Lưu Vân cung, đồng thời cũng phải tận mắt thấy Mạnh sung nghi chuyển ra sườn điện."
Lý Phúc Thăng nhất thời cảm khái trong lòng, cúi đầu đáp: "Vâng". Dứt lời liền đi tới bên người Hiền phi, nâng nàng ta dậy, kéo ra ngoài.
"Không thể, không thể nào như vậy được. Hoàng Thượng, sao người có thể nhẫn tâm đối xử với thiếp như vậy?! Hoàng Thượng..." Hiền phi gào khóc, tiếng kinh hô càng lúc càng xa, thật sự rất bi thương.
Beta: Nhã Quý Phi
Hinh quý tần ở Trường Nhạc cung truyền ra việc An Mỹ nhân sảy thai, vui vẻ nhất chắc chắn là Quan tiệp dư.
Lúc trước, khi nghe Diệp Linh Sương tấn thăng quý tần, Quan Tiệp dư thiếu chút nữa tức đến hộc máu. Diệp Linh Sương tuy có thân phận cao quí là con gái của Trấn Quan Đại tướng quân ở Minh Vũ quốc, nhưng dù sao cũng là "cống phẩm" đưa tới hậu cung Đại Yến quốc, là thân phận thấp kém, ti tiện. Thế nhưng Hoàng Thượng lại thăng nàng ta lên làm quý tần!
Ngay cả nàng, đến nay cũng chỉ là một tam phẩm Tiệp dư, chỉhơn Hinh quý tần một đẳng. Đã vậy còn phải thân thiện, lễ nghi, cử chỉ phải chu toàn, miễn cho người khác bắt được nhược điểm, bảo nàng làm sao không tức? Vốn tưởng rằng lần này Trường Nhạc cung gây ra chuyện, vị Hinh quý tần kia chắc chắn không trốn được sự trách phạt của Hoàng Thượng, vậy mà hai ngày trôi qua cũng không thấy Hoàng Thượng lên tiếng. Nếu so ra thì An Mỹ nhân ở Cam Tuyền cung kia còn mệt hơn, hai ngày qua nửa chết nửa sống.
"Kỳ quý phi, người nói xem tại sao Hoàng Thượng vẫn để yên chuyện này, rốt cuộc là có ý gì? Ý đồ mưu hại Hoàng tự là tội lớn phải chém đầu, thế nhưng cái gì Hoàng Thượng cũng không nói, phải chăng là đã quên chuyện này?" Quan tiệp dư nghiêng người, hướng về phía Kỳ quý phi để hỏi, sắc mặt có vẻ khẩn trương.
"Quan tiệp dư gấp cái gì, Hoàng Thượng chắc chắn đã có an bài, tâm tư Hoàng Thượng là thứ mà ta và ngươi có thể suy đoán, vọng tưởng hay sao?" Kỳ quý phi thản nhiên liếc nàng ta một cái, dường như rất bất mãn với câu hỏi vừa rồi.
Quan tiệp dư tự biết bản thân lỡ lời, ngượng ngùng cười một tiếng: "Muội muội cũng chỉ là thuận miệng hỏi, nào có lá gan động đến tâm tư Hoàng Thượng?"
Kỳ quý phi nhấp một ngụm trà, kiêu ngạo liếc nàng ta: "Nếu Ngươi dư thừa sức lực, không bằng nghĩ xem làm sao để Hoàng Thượng vui, bớt suy nghĩ nhiều lại. Nữ nhân trong hậu cung này, số người ao ước vị trí của ngươi không ít. Không phải lúc nào bản cung cũng có thể cũng nhắc nhở ngươi. Sau này nếu lỡ bị người bắt được nhược điểm, đừng trách ta tại sao không niệm tình cũ mà chỉ xử theo lẽ công bằng, Quan tiệp dư có hiểu hay không?"
Nghe lời này, Quan tiệp dư giật mình, khẽ cười: "Kỳ quý phi yên tâm, muội muội nhất định không phụ sự tin tưởng. Chỉ là hiện nay Hoàng Thượng lại không hay đến Dương Tử cung của ta, bằng không muội muội cũng sẽ không khó coi như thế, khiến tỷ tỷ phải chê cười."
Kỳ quý phi đảo mắt qua khuôn mặt nàng ta một cái, không khỏi thở dài: "Muội muội cũng được xem là một mỹ nhân, sao lại lại không được ân sủng chứ? Nay chính điện trong Dương Tử cung của ngươi trống không, đây coi như là một cơ hội. Vị trí chính nhất Thục phi phẩm trong tứ phi kia, bản cung không trông cậy ngươi có thể lên. Nhất phẩm tam phi, ngoại trừ Cúc phi và Ngạn phi ra thì vẫn còn trống một vị, vị trí đó cả lục cung đều mong ước, bản cung cũng không bắt ngươi phải tranh. Nhưng mà nay chính nhị phẩm phi vị và chiêu dung, tu dung còn trống, ngươi có thể tranh được cũng tốt, vị trí đứng đầu một cung vẫn có thể tranh đoạt được."
"Kỳ quý phi nói phải, muội muội sẽ toàn lực mà tranh." Quan tiệp dư thấp giọng đáp, sao nàng không biếtmấy vị trí trống đó được? Mà nay, nàng chỉ là một tam phẩm Tiệp dư, sao có thể thăng ba cấp đến chính nhị phẩm? Đột nhiên nàng nhớ tới nữ nhân ti tiện Hinh quý tần kia mỗi mỗi lần đều là thăng ba cấp, cũng không biết nàng ta hạ yêu thuật gì với Hoàng Thượng mà lại có thể gặp may mắn đến thế. Bản thân nàng nhiều nhất cũng chỉ là tam phẩm, vị trí chính nhị phẩm kia nàng muốn cũng khó, đứng đầu nhất cung lại càng không với tới.
Bắt gặp tia sự ghen tị trong mắt Quan tiệp dư, Kỳ quý phi đương nhiên đoán được nàng đang suy nghĩ cái gì, khẽ nhếchmôi, cười nhẹ nói: "Quan tiệp dư có ý định là được, không uổng bản cung quan tâm."
"Muội muội đa tạ Kỳ quý phi chỉ bảo." Quan tiệp dư mỉm cười cảm tạ, trong lòng lại thầm mỉa mai một phen: Kỳ quý phi ngươi từ khi nào mà lại quan tâm đến ta?
Lúc hai người đang nói chuyện, Tú Trúc ở cửa điện vội vàng đi đến, thần sắc khác thường. Thấy Quan tiệp dư trong điện, nàng liền cung kính hành lễ, sau mới đi đến đứng cạnh Kỳ quý phi, cúi đầu không nói.
Quan tiệp dư thấy Tú Trúc bước vào có vẻ muốn nói lại thôi liền hiểu, ngồi thêm một chốc liền đứng dậy cáo từ, rời khỏi Đan Nguyệt cung.
Đến khi Hứa Viễn tiễn Quan tiệp dư đi rồi, Tú Trúc mới thấp giọng nói: "Nương nương, hôm nay trong triều xảy ra đại sự."
Sắc mặt Kỳ quý phi hơi thay đổi, đôi mắt hoa đào khẽ động: "Việc gì? Nói ta nghe một chút."
"Nô tỳ tìm hiểu mới biết, hôm nay lâm triều, Hình bộ Thị lang Cổ đại nhân tố cáo trưởng nội thị vệ tướng quân, nói hắn ta thu nhận hối lộ, cho thủ hạ mua quan bán chức, không đủ tài đức đảm đương vị trí đó. Cổ đại nhân còn đưa lên bằng chứng hết sức xác thực, Hoàng Thượng liền nổi cơn thịnh nộ, lập tức nhốt Mạnh tướng quân vào thiên lao!"
Vừa nghe thế, Kỳ quý phi sửng sốt, hồi lâu mới hỏi lại một câu: "Tin tức này có chính xác không?"
"Hồi nương nương, tin tức là chắc chắn, thiên chân vạn xác". Tú Trúc nhấn mạnh.
Một khi Tú Trúc làm việc, Kỳ quý phi rất tin tưởng. Sau khi nghe những lời đó, nhất thời vui mừng lộ hết trên mặt, không khỏi đắc ý cười lên một tiếng: "Lần nàyHiền phi chắc sợ đến phát khóc đi, nếu phụ thân nàng ta trong triều bị rớt chức, vị trí Hiền phi này nàng ta cũng ngồi không yên đâu. Cổ đại nhân đó đúng là người ngoan độc, cũng không biết Mạnh Thế Tuyệt chọc tới hắn khi nào mà lại khiến hắn hạ độc chiêu như thế, bằng chứng như núi dâng ra ngay trước mắt mọi người. Hoàng Thượng làm sao buông tha Mạnh Thế Tuyệt được đây?"
Hậu cung cứ lần lượt thay đổi, triều đình cũng như thế. Đại Yến quốc cứ ba năm tổ chức một lần khoa cử, từ thi hương đến thi hội, cuối cùng là thi đình. Kỳ thi đình tháng ba năm nay, tân khoa trạng nguyên là nhân vật xuất chúng, tên là Cổ Mặc Ngân, không chỉ tài năng hơn người, mà tướng mạo cũng thuộc diện xuất sắc. Sau khi Hoàng Thượng tự mình khảo sát thì rất hài lòng, liền ban cho hắn chức Hình bộ Thị lang, kiêm luôn cả Lễ bộ thượng thư hữu thị lang. Chỉ mấy tháng ngắn ngủi, hắn ta đã thành lập thế lực của chính mình, ngay cả các lão thần từ thời tiên hoàng cũng còn phải nhân nhượng hắn ba phần, trong lịch sử của Đại Yến quốc chưa từng có nhân vật như vậy.
"Tú Trúc, nhìn chằm chằm Lưu Vân cung cho bản cung, hôm nay sợ là có trò hay để xem." Kỳ quý phi ngước đôi mi thanh tú, cười khanh khách, hoàn toàn là bộ dáng đứng xem kịch vui. Nếu hậu cung không có Hiền phi, sau này chính là nàng thống lĩnh, xem xem về sau còn ai dám bất kính với nàng? Ông trời quả là giúp nàng, chuyện này chắc chắn có thể vặn ngã Hiền phi, muốn trách thì phải tự trách mệnh số không tốt. Ngay cả Ôn tướng phụ thân nàng cũng không dám chọc Cổ Mặc Ngân, Mạnh Thế Tuyệt lần này xong rồi!
---
Thương Loan điện
Lý Phúc Thăng nhìn Đại Yến đế vẫn luôn im lặng kiên trì lặp lại lần nữa: "Hoàng Thượng, Hiền phi đã ở hậu điện gần một ngày rồi ạ, người xem..."
"Để nàng ta tiếp tục đợi, thư phòng của trẫm là nơi mà các tần phi có thể muốn vào là vào sao?" Âm thanh lạnh lùng của Đại Yến Đế vang lên, nắm cây bút trong tay càng thêm chặt.
Thân mình Lý Phúc Thăng run lên, vội vàng cúi người, liên tục khuyên nhủ: "Hoàng Thượng bớt giận, Hoàng Thượng bớt giận, giận quá thân mình sẽ không tốt."
"Trẫm sao lại không tức? Vốn chỉ để Cổ Mặc Ngân âm thầm điều tra Mạnh Thế Tuyệt một phen rồi để đó, ai ngờ lại tra ra tội trạng hắn ta nhiều như vậy. Hắn cũng thật to gan, dám ngang nhiên thu nhận hối lộ gần vạn nghìn lượng bạc! Vạn nghìn lượng bạc! Trẫm cho hắn đảm nhiệm một năm, hắn đã có cái gan lớn bằng trời, chán sống hay sao? Hay là hắn nghĩ trẫm sẽ không trị tội hắn?!" Đại Yến đế nổi cơn thịnh nộ, toàn bộ Thương Loan điện bị bầu không khí ngột ngạt bao trùm, làm người khác không dám nhiều lời một câu nào.
Thời khắc này hầu hạ Hoàng Thượng quả thật là quá khó khăn, Lý Phúc Thăng đang muốn tìm lời mà khuyên nhủ, thoáng ngẩng đầu lên lại bắt gặp Đại Yến đế đang hung ác nhìn về phía cửa điện.
"Lý Phúc Thăng, để Hiền phi tiến vào đi." Đại Yến đế thu lại vài phần giận dữ, đối với Lý Phúc Thăng mà nói, như vậy càng không ổn, mới vừa rồi hắn khuyên Hiền phi rời đi, không nên gặp Hoàng Thượng lúc này. Nhưng nàng ta nghe tin phụ thân mình xảy ra chuyện liền sống chết đòi ở lại, bây giờ thì hay rồi, Hoàng Thượng đồng ý gặp nàng ta, nhưng tình huống lại vô cùng không ổn.
Hiền phi được cho phép, vội vàng tiến vào, quỳ xuống một cái thật mạnh trước mặt Đại Yến đế.
"Ái phi đang làm gì thế này?" Đại Yến đế thản nhiên hỏi, ánh mắt lại chưa từng dừng trên người nàng ta, ngón tay nhẹ nhàng gõ khẽ trên bàn, âm thanh lại từng tiếng rõ ràng, giống như hình côn đập vào người Hiền phi.
"Thần thiếp khẩn cầu Hoàng Thượng khai ân cho gia phụ một lần." Hiền phi quỳ lạy trên nền đất mà nói, nàng đã biết phụ thân mình làm ra cái chuyện hoang đường gì, chứng cứ lại vô cùng xác thực, tự nhiên không thể ngoảnh mặt làm ngơ, lúc này chỉ có thể hướng Hoàng Thượng cầu tình một lần, mong người có thể buông tha.
"Tin tức của Hiền phi cũng thật linh thông, nhưng Hiền phi chắc hẳn cũng biết, trẫm ghét nhất là phi tần hậu cung tham gia vào chính sự." Đại Yến đế thản nhiên nói, trên mặt không có chút biểu tình nào.
Người đang bị nhốt tại thiên lao chính là phụ thân nàng ta, nhất vinh câu vinh, nhất tổn câu tổn*, Hiền phi như thế nào lại chịu buông tha, nàng ta phủ phục trên mặt đất, giọng nhỏ nhẹ: "Cầu người xem mặt mũi của thần thiếp mà bỏ qua cho gia phụ lần này đi, gia phụ về sau nhất định sẽ thanh chính liêm khiết, sẽ không tham ô bao giờ nữa." Hiền phi nhớ rất rõ ràng, lần trước có đại thần trong triều buộc tội phụ thân Đức phi thu nhận hối lộ, Hoàng Thượng lúc ấy cũng chỉ phát lửa giận một lần rồi thôi, không giải quyết hay trừng phạt gì Thường Thịnh Thiên, thế nên nàng ta mới nghĩ chỉ cần mình van cầu Hoàng Thượng, việc này sẽ có thể xoay chuyển.
*ý là hai bên tốt cùng tốt, xấu cùng xấu
Thế nhưng Hiền phi lại không biết rằng, lần trước các đại thần buộc tội, những chứng cứ vẫn còn chưa xác thực, hơn nữa Thường Thịnh Thiên lưu lại vẫn còn hữu dụng, Đại Yến đế mới buông tha, nhưng mà lần này đây, chứng cứ lại vô cùng vững chắc, tự nhiên là không thể bỏ qua!
Nghe những lời nói này, Đại Yến đế cười lạnh một tiếng, thản nhiên liếc Hiền phi lúc này còn đang quỳ trên mặt đất, ánh mắt liền nhìn đến Lý Phúc Thăng: "Đợi lát nữa đi Lưu Vân cung tuyên ý chỉ của trẫm, Hiền phi dĩ hạ phạm thượng, nhúng tay vào chuyện triều chính, đức độ lễ nghi mất hết, thực không xứng với vị trí chính nhất phẩm tứ phi Hiền phi, nay biếm thành ngũ phẩm sung nghi, từ chính điện Lưu Vân cung chuyển ra sườn điện."
Lời vừa nói ra khiến Lý Phúc Thăng giật mình, vội vàng đáp: "Nô tài tuân mệnh."
Hiền phi ngẩng đầu lên, hai mắt mở to như chuông đồng, cánh môi đào vốn hồng nhạt nay trở nên trắng bệch, mấp máy vài cái, giọng run run, khàn khàn hỏi lại: "Hoàng Thượng, người vừa nói cái gì vậy?", bắt gặp ánh mắt lạnh lùng của Đại Yến đế, nàng ta liền biết những gì vừa nghe được không phải là giả, thân mình lảo đảo một cái liền trượt xuống đất, hai mắt rưng rưng lệ, lẩm bẩm: "Không, cái này chắc chắn không phải sự thật, Hoàng Thượng người sao có thể nhẫn tâm đến thế..."
Đại Yến đế nhíu mày, trầm giọng phân phó: "Lý Phúc Thăng, đưa Mạnh sung nghi hồi Lưu Vân cung, nhớ kĩ, phải tuyên khẩu dụ của trẫm khắp Lưu Vân cung, đồng thời cũng phải tận mắt thấy Mạnh sung nghi chuyển ra sườn điện."
Lý Phúc Thăng nhất thời cảm khái trong lòng, cúi đầu đáp: "Vâng". Dứt lời liền đi tới bên người Hiền phi, nâng nàng ta dậy, kéo ra ngoài.
"Không thể, không thể nào như vậy được. Hoàng Thượng, sao người có thể nhẫn tâm đối xử với thiếp như vậy?! Hoàng Thượng..." Hiền phi gào khóc, tiếng kinh hô càng lúc càng xa, thật sự rất bi thương.